Chương 31
Trần Trác lại đến nhà Tống Lãng Huy, nhưng lần này trong cặp không cần phải đem sách vở hay đề ôn gì nữa. Điều này mang đến cảm giác thời học sinh đã hoàn toàn chấm dứt rõ rệt hơn cả tiếng chuông báo hiệu bài thi tiếng Anh kết thúc. Thậm chí không chỉ là sắp tới sẽ không còn Toán Lý Hóa và điền vào chỗ trống, mà cuộc đời sau này của cậu cũng sẽ không còn nữa.
Dù một tháng trước ai cũng chờ mong năm lớp 12 bấp bênh và đầy âu lo này mau chóng qua đi, Trần Trác bây giờ lại hơi hoài niệm những buổi chiều cùng làm bài tập với Tống Lãng Huy. Dẫu là lúc Tống Lãng Huy dùng tay trái không viết bài để nắm tay phải của cậu, báo hại cậu phải dùng tay trái để lật sách, hay là dáng vẻ Tống Lãng Huy hậm hực vì không biết làm bài, đều là những khoảnh khắc khó mà phục chế lại được.
Tống Lãng Huy ra mở cửa cho cậu, anh sốt ruột hơn mọi lần, chẳng màng cô Từ giúp việc đang ở trong phòng khách, kéo tay Trần Trác đi thẳng vào phòng ngủ.
Tống Lãng Huy không có tâm trạng khoe cho Trần Trác coi món quà mình đem từ nam bán cầu và từ hòn đảo ở Thái Bình Dương kia, anh phải hỏi rõ ràng mọi chuyện mới được. Dù đã nghe tin từ miệng người khác, cũng biết không ai lại lấy chuyện này ra đùa, nhưng anh cảm tưởng như phải đích thân Trần Trác nói ra thì anh mới chịu tin. Biết rõ đáp án rất “điên”, nhưng khi Tống Lãng Huy lên tiếng vẫn vô thức lót đệm không cần thiết để xoa dịu không khí, anh bảo:
– Mình nghe tụi nó nói cậu nhận được thông báo trúng tuyển…
Trần Trác đứng đối lưng với cửa phòng, trông thong dong hơn bình thường. Cậu mỉm cười, ngắt ngang sự ngần ngừ của anh:
– Lãng Lãng, mình đã hứa là chúng ta sẽ không bao giờ chia xa mà.
Trần Trác ném bom cho người ta mà mặt mày điềm tĩnh đến lạ. Tống Lãng Huy dòm cậu, ở sân bay anh còn đáp đại hai câu “Vậy sao?” và “Thật à?” với người bạn học không thân quen, nhưng bây giờ thì chẳng thốt nên được chữ nào, cũng chả biết mình muốn nói điều gì. Đây không chỉ là một tin đồn, hay là câu chuyện truyền kỳ của một bạn học không liên quan nào đó, mà là một quyết định không còn đường thay đổi của hai đứa.
Khi Trần Trác đang rối bời vì vật lý, anh từng an ủi Trần Trác nếu như cậu học tiến sĩ thì anh cũng có thể đến quốc gia đó du học, nhưng anh biết tỏng về bản chất đây chỉ là một câu đường mật không có hiệu quả, anh chỉ buột miệng nói ra vào thời điểm đó, không có bất cứ trói buộc nào với tương lai. Năm, sáu năm nữa là mốc thời gian rất xa, huống hồ bây giờ anh còn chẳng có tí ti dự định hay chắc chắn nào cho tương lai của bản thân. Còn Trần Trác năm nay chỉ mới mười tám, cõng trên lưng sự kỳ vọng của bố mẹ, của thầy cô, Trần Trác chưa bàn một câu nào với anh đã quyết định lựa chọn lại cuộc sống cho bản thân rồi.
Trần Trác thấy anh im re nên giải thích tiếp:
– Nhưng cậu đừng lo nghĩ nhiều quá, quyết định này được đúc kết từ rất nhiều nhân tố khác nhau, chứ không phải chỉ vì cậu đâu, cho nên cậu tuyệt đối đừng có gánh nặng hay ưu phiền dư thừa. Mình không nghĩ rằng con đường này hướng mình đến một cuộc sống tốt hơn hay là kém hơn gì cả, thật ra nó chỉ là một lựa chọn thôi mà, lý luận kịch nghệ có khi cũng là một dạng nghiên cứu lý luận, mình nghĩ mình sẽ không học quá tệ đâu.
Tống Lãng Huy chẳng lọt tai được chữ nào, đầu óc anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất lặp đi lặp lại hàng tá lần: Trần Trác đưa ra quyết định vì mình, bốn năm tiếp theo hai đứa vẫn sẽ luôn luôn ở bên nhau.
Thật ra trong lòng Tống Lãng Huy vẫn còn nhiều hoang mang và lo lắng lắm, ví dụ như thái độ của bố Trần Trác hay là tương lai rất xa sau này, chỉ nghiên cứu lý luận về kịch nghệ thì rất khó làm được cả đời.
Nhưng câu hỏi cuối cùng vẫn chưa bật ra khỏi miệng anh, dù gì cũng còn trẻ, chỉ cần hai đứa được ở bên nhau là tốt hơn tất cả mọi thứ rồi. Vả lại anh cũng cảm thấy việc sẵn lòng vứt bỏ tiền đồ rộng mở để ở bên cạnh người mình thương là cách biểu đạt tình yêu cao cấp nhất, vì thì chi bằng được lúc nào hay lúc ấy. Vì thế anh cười, gần như là bật ra tiếng:
– Mình biết mà, đã nói mấy người theo vật lý toàn là kẻ điên. Einstein điên, cậu cũng vậy nhưng mà mẹ nó chứ mình lại khoái cái điên này của cậu cơ.
Thậm chí Tống Lãng Huy còn muốn gọi điện cho Trang Phi Dư, nói với nó, người học sinh ưu tú hèn nhát vô dụng mà mày xem thường, thật ra còn ngầu hơn, hoang dại hơn chúng mày nữa.
Bản thân Trần Trác không thích học vật lý, nhưng vẫn tôn kính nó và những nhân vật để lại tiếng thơm trong lĩnh vực này. Trước giờ cậu cũng không thích mọi người đánh giá các nhà khoa học hiểu biết sâu rộng toàn là kẻ điên, hay là lấy những câu chuyện vụn vặt về việc họ khuyết thiếu thường thức đời sống để làm trò cười, làm lí do cho rằng họ không thể tự chăm lo cho cuộc sống của mình. Cậu giải thích:
– Nói Einstein là kẻ điên chỉ vì nhiều người thần thánh hóa và yêu ma hóa vật lý học lượng tử…
Hình như hôm nay cả hai đều thiếu mất lòng kiên nhẫn lắng nghe đối phương nói hết câu thì phải, Tống Lãng Huy dùng đôi môi mình nuốt hết những lời tiếp theo của Trần Trác.
Tống Lãng Huy không hiểu tại sao Trần Trác lại có thể điềm nhiên được như vậy, tại sao có đủ bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra để đứng trước mặt anh giải thích tại sao vật lý học lượng tử không nên bị thần thánh hóa. Anh không muốn nghe Trần Trác nói gì nữa, muốn thử dùng cách nhẹ nhàng để xé trang giấy này đi, nhẹ nhàng như thể quyết định này chẳng qua là muốn ăn kem vị vani hay là trà xanh mà thôi.
Đáng lẽ không nên bình thản như vậy, đây rõ ràng nên là nét bút đậm màu mực nhất trong sử ký của hai đứa cơ mà.
Trần Trác dựa lưng vào cửa càng thuận tiện cho Tống Lãng Huy hôn, có cửa làm ván đỡ thì có thể hôn cuồng nhiệt hơn bình thường. Nụ hôn này khác với mọi lần, có lẽ vì hai đứa không còn là học sinh cấp ba nữa, cũng có thể là do Tống Lãng Huy đột nhiên ý thức được hai đứa đều đã tới cái tuổi tự quyết định cuộc đời mình. Anh cảm thấy ngọn lửa tình của mình chưa bao giờ cháy mãnh liệt như lúc này, trong lòng lại đang rất cồn cào, môi kề lưỡi cận cũng chẳng thể đè nén được cảm giác ấy.
Nhận ra Trần Trác đang đáp lại mình, chút kiềm chế cuối cùng của Tống Lãng Huy cũng bặt tăm. Hôm nay Trần Trác mặc một chiếc áo thun trắng, không những tinh khôi mà còn chẳng có bất kì món trang sức dư thừa nào. Bàn tay anh luồn vào vạt sau áo cậu, cơ thể cậu cứng đờ nhưng không hề kháng cự. Tống Lãng Huy vuốt ve sống lưng cậu, vuốt dọc từ xương bả vai xuống, khi sờ tới hõm eo thì Trần Trác rùng mình nhẹ.
Hai người cận kề sát rạt, cảm nhận được rõ rệt phản ứng trên từng tấc da thịt, thậm chí đến cả nhịp tim ngày một gia tăng, hơi thở ngày một hổn hển của đối phương cũng có thể biết được.
Tống Lãng Huy vô liêm sỉ như thế đấy, lúc bắt đầu hẹn hò đâu có nói “Trần Trác mình thích cậu”, mà lại hỏi “Cậu thích mình phải không”, niềm ham muốn của bản thân lúc này cũng vô cùng lộ liễu, cứ muốn phải làm Trần Trác xấu hổ mới chịu:
– A Trác… A Trác, cậu lớn rồi.
Giọng nói nhuộm đẫm trong tình dục, âm giọng cũng không như ngày thường, nó trở nên dây dưa hơn dưới thời tiết nóng ẩm của mùa hè.
Trần Trác làm thinh vì chẳng thể nào trả lời được câu này cả, còn gương mặt thì đỏ bừng bừng.
Thế là Tống Lãng Huy táo gan hơn, bàn tay anh chui ra khỏi làn áo Trần Trác, di chuyển đến nơi đang to phồng lên. Giây phút cái món đồ ấy được anh nắm trong tay, Trần Trác không nhịn được nữa phải bật ra một tiếng rên. Bàn tay Tống Lãng Huy dùng chút kinh nghiệm của bản thân để làm Trần Trác thoải mái và sung sướng. Anh cảm nhận được dao động trong lòng bàn tay mình, nhìn từng biểu cảm vi tế của Trần Trác thay đổi, cứ như cảm xúc của em lúc này nằm trọn trong bàn tay mình, tất cả đều mặc cho mình kiểm soát. Mình có thể khiến em hoan lạc đến tột bậc, cũng có thể khiến em nín nhịn khó chịu không thôi. Niềm vui của em là của mình, nỗi buồn của em là của mình, đến cả sự nghiệp tương lai của em cũng đặt trong tay mình.
Trừ những lúc lấy hơi thì bọn họ vẫn hôn suốt, Tống Lãng Huy hôn lên vành tai, lên hõm cổ, lên cằm và lên bờ môi Trần Trác. Khoảnh khắc Trần Trác được phóng thích, vì muốn kiềm nén âm thanh xấu hổ kia mà suýt nữa cắn rách môi anh.
Lòng bàn tay Tống Lãng Huy nhây nhớp chất dịch của Trần Trác, thế mà bây giờ vẫn còn có tâm trạng đùa vui:
– Lần nào cô Từ mang hoa quả đến cậu cũng toàn chọn đào, mình còn tưởng cái này cũng sẽ có vị đào chứ.
Sau khi được bắn, toàn thân Trần Trác rệu rã, lười để bụng mấy lời nói bậy bạ của anh. Tống Lãng Huy ôm cậu, cởi bỏ từng món đồ trên người hai đứa, tiến về phía trước đẩy người ta ngã lên chiếc giường lớn mà bình thường mình hay nằm ngủ.
Anh đè trên người Trần Trác, dừng nụ hôn. Hai đứa cứ lẳng lặng nhìn đối phương như thế.
Khối dục vọng của Tống Lãng Huy dựng thẳng đứng ngay giữa chân Trần Trác, tiếp theo đây sẽ xảy ra những chuyện gì cả hai đều rõ. Trần Trác nhìn vào mắt anh, trong đó một nửa là ham muốn, một nửa là mâu thuẫn trần trụi, y như trong giấc mơ của cậu vậy. Trần Trác như bị mê hoặc, biết lúc này mình mà nói ra thì sẽ trở thành dung túng, thành mồi lửa. Y hệt lúc cậu nắn nót điền tờ đơn nguyện vọng, dù trước mắt có hàng ti tỉ sợi tơ âu lo, cũng có cả tá lời giải thích hợp lý cho bản thân, nhưng giây phút đặt bút vẫn chỉ dựa vào nỗi kích động.
Bây giờ nỗi kích động không biết đúng hay sai lại nổ bung ra trong não cậu.
Khi mở miệng, giọng còn hơi phiêu phiêu, rót vào tai Tống Lãng Huy lại trở nên khiêu gợi bội phần, cậu bảo:
– Mình từng mơ thấy cậu – Trần Trác ngắt một lúc mới nói tiếp – Mình mộng tinh.
Tống Lãng Huy không muốn nhẫn nhịn thêm một phút nào nữa. Anh từng xem người lớn đóng cảnh thân mật ở phim trường, biết giọng điệu nào dễ trêu người ta nhất, anh cũng đổi sang giọng điệu đó, hơi run run bảo:
– A Trác, hay là chúng mình cùng nhau mơ một lần nữa đi?
Sự kích động dâng lên cuồn cuộn, hai đứa còn chẳng có thời gian chuẩn bị. Tống Lãng Huy chỉ tìm một chai dưỡng da thường dùng, Trần Trác cảm nhận được mùi hương thường hiện hữu trên người Tống Lãng Huy đang được bôi vào cửa mình của cậu, ngón tay Tống Lãng Huy lượn vòng ở đó, cơ thể cậu đang từ từ giãn nở ra.
Tống Lãng Huy rủ rỉ rù rì rất nhiều điều, chẳng hạn như đừng sợ, hay là anh sẽ làm thật nhẹ thật nhẹ thôi. Dao cùn còn dễ gây ngứa hơn cả, da thịt toàn thân Trần Trác đều đang đỏ cháy, không muốn duy trì trạng thái xấu hổ này nữa, nhi nhí bảo:
– Cậu vào đi.
Đúng là đau thật. Cả hai đứa chẳng có một gam kinh nghiệm nào, cũng chả có kĩ thuật, đành phải liều mình cùng nhau do thám. Trần Trác lần đầu bước vào xoáy nước này, cậu cảm nhận được Tống Lãng Huy đang ở trong cơ thể mình, đây là chứng cứ thân mật cụ thể nhất của hai đứa. Cậu không nghe rõ anh đang nói những gì, lại thẹn thùng không dám thốt lên âm thanh khiến người ta đỏ mặt của mình, đành phải nghiêng đầu nhắm tịt mắt, nhưng thỉnh thoảng vẫn có một hai tiếng thở dốc nặng nề.
Nước mắt sinh lý rỉ ra từ khóe mắt và biểu cảm đắm say trong tình dục của cậu chỉ khiến Tống Lãng Huy thêm hưng phấn mà thôi. Tống Lãng Huy gia tăng tốc độ, bỏ quên luôn lời hứa dịu dàng lúc ban đầu. Thật ra anh chẳng có kĩ thuật bài bản nào cả, chỉ khát khao được gần kề vô hạn với người trước mặt mình đây, thiếu điều hợp thể cả hai vào làm một, để thời khắc này và mãi mãi về sau hai đứa sẽ luôn luôn dính chặt lấy nhau.
Tống Lãng Huy cảm thấy niềm hưng phấn ấy không chỉ đến từ sự quấn quyện thân xác và sự khoái lạc tột đỉnh của sinh lý, mà cả chút ý thức còn tỉnh táo của anh cũng đang lung lay vì Trần Trác.
Trước khi lên đến điểm cao trào, anh cúi người hôn lên bờ môi mím chặt của cậu, âm giọng của anh còn được nhúng trong bể cảm xúc đang sôi bỏng, anh du tẩu giữa môi và bên tai Trần Trác.
Trần Trác nghe thấy anh bảo:
– A Trác… mở mắt ra nhìn anh.
Và thế là Trần Trác mở mắt ra, đáng lẽ lúc này trong anh phải hừng hực man dại của một con thú, nhưng biểu cảm của Tống Lãng Huy lại không hề dữ tợn, mà vẫn là gương mặt đẹp trai đong đầy tình ý, tính khí thiếu niên và ham muốn người lớn giao thoa vào nhau.
Còn đẹp hơn cả trong mơ.
Sau một giây rùng mình, Tống Lãng Huy ôm cậu vào lòng, từ nhỏ đến giờ anh muốn gió được gió, hô mưa có mưa, nhưng chẳng mấy khi được sung sướng cả thể xác lẫn tinh thần như bây giờ. Trần Trác nằm trong lòng anh vẫn đỏ bừng hai bá, Tống Lãng Huy thủ thỉ bên tai cậu:
– Anh muốn ngày nào cũng được cùng em nằm mơ hạnh phúc như thế này.
Chai thủy tinh rơi vỡ dưới sàn là món quà lễ trưởng thành Chương Nhân Ỷ tặng cho con trai, mùi quýt se sẽ, rất hợp với các nam thanh niên vào mùa hè, tươi mới và ngây ngô. Trong lúc quần loạn, không biết Tống Lãng Huy hay Trần Trác đã quơ phải nó từ tủ đầu giường xuống, mùi quýt tản ra khắp sàn, hòa cùng vị hormone của hai người lan tỏa trong không khí. Mùi tanh và hương thơm nồng nặc lấp đầy căn phòng kín vào đầu giờ chiều mùa hạ, tạo thành một mớ hỗn loạn đầy ám muội.
——
Kỷ Bôi đi nghe bài “Xoáy nước”, một bài hát thuộc kiểu “khiêu gợi” í, xong tự dưng nghĩ ra đoạn hài kịch dưới đây:
Nhiều năm sau.
Trước khi hành sự Tống Lãng Huy định chia sẻ cho Trần Trác bài hát những bài “khiêu gợi” mà gần đây mình nghe được, muốn tạo ra một bầu không khí cho Trần Trác cởi mở hơn. Trần Trác cũng ngoan ngoãn rửa tai lắng nghe, mặc cho hai tay Tống Lãng Huy sờ soạng lung tung theo lời bài hát.
Cho đến khi nghe được câu “Bóp méo cả lực hấp dẫn, lật biển trở sóng”.
Trần Trác: “Thôi đừng nghe mấy bài thế này nữa, anh có cần em giảng lại ba định luật Newton cho anh không? Ngày xưa anh học phần động lực học chưa được kĩ đấy.
Dù một tháng trước ai cũng chờ mong năm lớp 12 bấp bênh và đầy âu lo này mau chóng qua đi, Trần Trác bây giờ lại hơi hoài niệm những buổi chiều cùng làm bài tập với Tống Lãng Huy. Dẫu là lúc Tống Lãng Huy dùng tay trái không viết bài để nắm tay phải của cậu, báo hại cậu phải dùng tay trái để lật sách, hay là dáng vẻ Tống Lãng Huy hậm hực vì không biết làm bài, đều là những khoảnh khắc khó mà phục chế lại được.
Tống Lãng Huy ra mở cửa cho cậu, anh sốt ruột hơn mọi lần, chẳng màng cô Từ giúp việc đang ở trong phòng khách, kéo tay Trần Trác đi thẳng vào phòng ngủ.
Tống Lãng Huy không có tâm trạng khoe cho Trần Trác coi món quà mình đem từ nam bán cầu và từ hòn đảo ở Thái Bình Dương kia, anh phải hỏi rõ ràng mọi chuyện mới được. Dù đã nghe tin từ miệng người khác, cũng biết không ai lại lấy chuyện này ra đùa, nhưng anh cảm tưởng như phải đích thân Trần Trác nói ra thì anh mới chịu tin. Biết rõ đáp án rất “điên”, nhưng khi Tống Lãng Huy lên tiếng vẫn vô thức lót đệm không cần thiết để xoa dịu không khí, anh bảo:
– Mình nghe tụi nó nói cậu nhận được thông báo trúng tuyển…
Trần Trác đứng đối lưng với cửa phòng, trông thong dong hơn bình thường. Cậu mỉm cười, ngắt ngang sự ngần ngừ của anh:
– Lãng Lãng, mình đã hứa là chúng ta sẽ không bao giờ chia xa mà.
Trần Trác ném bom cho người ta mà mặt mày điềm tĩnh đến lạ. Tống Lãng Huy dòm cậu, ở sân bay anh còn đáp đại hai câu “Vậy sao?” và “Thật à?” với người bạn học không thân quen, nhưng bây giờ thì chẳng thốt nên được chữ nào, cũng chả biết mình muốn nói điều gì. Đây không chỉ là một tin đồn, hay là câu chuyện truyền kỳ của một bạn học không liên quan nào đó, mà là một quyết định không còn đường thay đổi của hai đứa.
Khi Trần Trác đang rối bời vì vật lý, anh từng an ủi Trần Trác nếu như cậu học tiến sĩ thì anh cũng có thể đến quốc gia đó du học, nhưng anh biết tỏng về bản chất đây chỉ là một câu đường mật không có hiệu quả, anh chỉ buột miệng nói ra vào thời điểm đó, không có bất cứ trói buộc nào với tương lai. Năm, sáu năm nữa là mốc thời gian rất xa, huống hồ bây giờ anh còn chẳng có tí ti dự định hay chắc chắn nào cho tương lai của bản thân. Còn Trần Trác năm nay chỉ mới mười tám, cõng trên lưng sự kỳ vọng của bố mẹ, của thầy cô, Trần Trác chưa bàn một câu nào với anh đã quyết định lựa chọn lại cuộc sống cho bản thân rồi.
Trần Trác thấy anh im re nên giải thích tiếp:
– Nhưng cậu đừng lo nghĩ nhiều quá, quyết định này được đúc kết từ rất nhiều nhân tố khác nhau, chứ không phải chỉ vì cậu đâu, cho nên cậu tuyệt đối đừng có gánh nặng hay ưu phiền dư thừa. Mình không nghĩ rằng con đường này hướng mình đến một cuộc sống tốt hơn hay là kém hơn gì cả, thật ra nó chỉ là một lựa chọn thôi mà, lý luận kịch nghệ có khi cũng là một dạng nghiên cứu lý luận, mình nghĩ mình sẽ không học quá tệ đâu.
Tống Lãng Huy chẳng lọt tai được chữ nào, đầu óc anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất lặp đi lặp lại hàng tá lần: Trần Trác đưa ra quyết định vì mình, bốn năm tiếp theo hai đứa vẫn sẽ luôn luôn ở bên nhau.
Thật ra trong lòng Tống Lãng Huy vẫn còn nhiều hoang mang và lo lắng lắm, ví dụ như thái độ của bố Trần Trác hay là tương lai rất xa sau này, chỉ nghiên cứu lý luận về kịch nghệ thì rất khó làm được cả đời.
Nhưng câu hỏi cuối cùng vẫn chưa bật ra khỏi miệng anh, dù gì cũng còn trẻ, chỉ cần hai đứa được ở bên nhau là tốt hơn tất cả mọi thứ rồi. Vả lại anh cũng cảm thấy việc sẵn lòng vứt bỏ tiền đồ rộng mở để ở bên cạnh người mình thương là cách biểu đạt tình yêu cao cấp nhất, vì thì chi bằng được lúc nào hay lúc ấy. Vì thế anh cười, gần như là bật ra tiếng:
– Mình biết mà, đã nói mấy người theo vật lý toàn là kẻ điên. Einstein điên, cậu cũng vậy nhưng mà mẹ nó chứ mình lại khoái cái điên này của cậu cơ.
Thậm chí Tống Lãng Huy còn muốn gọi điện cho Trang Phi Dư, nói với nó, người học sinh ưu tú hèn nhát vô dụng mà mày xem thường, thật ra còn ngầu hơn, hoang dại hơn chúng mày nữa.
Bản thân Trần Trác không thích học vật lý, nhưng vẫn tôn kính nó và những nhân vật để lại tiếng thơm trong lĩnh vực này. Trước giờ cậu cũng không thích mọi người đánh giá các nhà khoa học hiểu biết sâu rộng toàn là kẻ điên, hay là lấy những câu chuyện vụn vặt về việc họ khuyết thiếu thường thức đời sống để làm trò cười, làm lí do cho rằng họ không thể tự chăm lo cho cuộc sống của mình. Cậu giải thích:
– Nói Einstein là kẻ điên chỉ vì nhiều người thần thánh hóa và yêu ma hóa vật lý học lượng tử…
Hình như hôm nay cả hai đều thiếu mất lòng kiên nhẫn lắng nghe đối phương nói hết câu thì phải, Tống Lãng Huy dùng đôi môi mình nuốt hết những lời tiếp theo của Trần Trác.
Tống Lãng Huy không hiểu tại sao Trần Trác lại có thể điềm nhiên được như vậy, tại sao có đủ bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra để đứng trước mặt anh giải thích tại sao vật lý học lượng tử không nên bị thần thánh hóa. Anh không muốn nghe Trần Trác nói gì nữa, muốn thử dùng cách nhẹ nhàng để xé trang giấy này đi, nhẹ nhàng như thể quyết định này chẳng qua là muốn ăn kem vị vani hay là trà xanh mà thôi.
Đáng lẽ không nên bình thản như vậy, đây rõ ràng nên là nét bút đậm màu mực nhất trong sử ký của hai đứa cơ mà.
Trần Trác dựa lưng vào cửa càng thuận tiện cho Tống Lãng Huy hôn, có cửa làm ván đỡ thì có thể hôn cuồng nhiệt hơn bình thường. Nụ hôn này khác với mọi lần, có lẽ vì hai đứa không còn là học sinh cấp ba nữa, cũng có thể là do Tống Lãng Huy đột nhiên ý thức được hai đứa đều đã tới cái tuổi tự quyết định cuộc đời mình. Anh cảm thấy ngọn lửa tình của mình chưa bao giờ cháy mãnh liệt như lúc này, trong lòng lại đang rất cồn cào, môi kề lưỡi cận cũng chẳng thể đè nén được cảm giác ấy.
Nhận ra Trần Trác đang đáp lại mình, chút kiềm chế cuối cùng của Tống Lãng Huy cũng bặt tăm. Hôm nay Trần Trác mặc một chiếc áo thun trắng, không những tinh khôi mà còn chẳng có bất kì món trang sức dư thừa nào. Bàn tay anh luồn vào vạt sau áo cậu, cơ thể cậu cứng đờ nhưng không hề kháng cự. Tống Lãng Huy vuốt ve sống lưng cậu, vuốt dọc từ xương bả vai xuống, khi sờ tới hõm eo thì Trần Trác rùng mình nhẹ.
Hai người cận kề sát rạt, cảm nhận được rõ rệt phản ứng trên từng tấc da thịt, thậm chí đến cả nhịp tim ngày một gia tăng, hơi thở ngày một hổn hển của đối phương cũng có thể biết được.
Tống Lãng Huy vô liêm sỉ như thế đấy, lúc bắt đầu hẹn hò đâu có nói “Trần Trác mình thích cậu”, mà lại hỏi “Cậu thích mình phải không”, niềm ham muốn của bản thân lúc này cũng vô cùng lộ liễu, cứ muốn phải làm Trần Trác xấu hổ mới chịu:
– A Trác… A Trác, cậu lớn rồi.
Giọng nói nhuộm đẫm trong tình dục, âm giọng cũng không như ngày thường, nó trở nên dây dưa hơn dưới thời tiết nóng ẩm của mùa hè.
Trần Trác làm thinh vì chẳng thể nào trả lời được câu này cả, còn gương mặt thì đỏ bừng bừng.
Thế là Tống Lãng Huy táo gan hơn, bàn tay anh chui ra khỏi làn áo Trần Trác, di chuyển đến nơi đang to phồng lên. Giây phút cái món đồ ấy được anh nắm trong tay, Trần Trác không nhịn được nữa phải bật ra một tiếng rên. Bàn tay Tống Lãng Huy dùng chút kinh nghiệm của bản thân để làm Trần Trác thoải mái và sung sướng. Anh cảm nhận được dao động trong lòng bàn tay mình, nhìn từng biểu cảm vi tế của Trần Trác thay đổi, cứ như cảm xúc của em lúc này nằm trọn trong bàn tay mình, tất cả đều mặc cho mình kiểm soát. Mình có thể khiến em hoan lạc đến tột bậc, cũng có thể khiến em nín nhịn khó chịu không thôi. Niềm vui của em là của mình, nỗi buồn của em là của mình, đến cả sự nghiệp tương lai của em cũng đặt trong tay mình.
Trừ những lúc lấy hơi thì bọn họ vẫn hôn suốt, Tống Lãng Huy hôn lên vành tai, lên hõm cổ, lên cằm và lên bờ môi Trần Trác. Khoảnh khắc Trần Trác được phóng thích, vì muốn kiềm nén âm thanh xấu hổ kia mà suýt nữa cắn rách môi anh.
Lòng bàn tay Tống Lãng Huy nhây nhớp chất dịch của Trần Trác, thế mà bây giờ vẫn còn có tâm trạng đùa vui:
– Lần nào cô Từ mang hoa quả đến cậu cũng toàn chọn đào, mình còn tưởng cái này cũng sẽ có vị đào chứ.
Sau khi được bắn, toàn thân Trần Trác rệu rã, lười để bụng mấy lời nói bậy bạ của anh. Tống Lãng Huy ôm cậu, cởi bỏ từng món đồ trên người hai đứa, tiến về phía trước đẩy người ta ngã lên chiếc giường lớn mà bình thường mình hay nằm ngủ.
Anh đè trên người Trần Trác, dừng nụ hôn. Hai đứa cứ lẳng lặng nhìn đối phương như thế.
Khối dục vọng của Tống Lãng Huy dựng thẳng đứng ngay giữa chân Trần Trác, tiếp theo đây sẽ xảy ra những chuyện gì cả hai đều rõ. Trần Trác nhìn vào mắt anh, trong đó một nửa là ham muốn, một nửa là mâu thuẫn trần trụi, y như trong giấc mơ của cậu vậy. Trần Trác như bị mê hoặc, biết lúc này mình mà nói ra thì sẽ trở thành dung túng, thành mồi lửa. Y hệt lúc cậu nắn nót điền tờ đơn nguyện vọng, dù trước mắt có hàng ti tỉ sợi tơ âu lo, cũng có cả tá lời giải thích hợp lý cho bản thân, nhưng giây phút đặt bút vẫn chỉ dựa vào nỗi kích động.
Bây giờ nỗi kích động không biết đúng hay sai lại nổ bung ra trong não cậu.
Khi mở miệng, giọng còn hơi phiêu phiêu, rót vào tai Tống Lãng Huy lại trở nên khiêu gợi bội phần, cậu bảo:
– Mình từng mơ thấy cậu – Trần Trác ngắt một lúc mới nói tiếp – Mình mộng tinh.
Tống Lãng Huy không muốn nhẫn nhịn thêm một phút nào nữa. Anh từng xem người lớn đóng cảnh thân mật ở phim trường, biết giọng điệu nào dễ trêu người ta nhất, anh cũng đổi sang giọng điệu đó, hơi run run bảo:
– A Trác, hay là chúng mình cùng nhau mơ một lần nữa đi?
Sự kích động dâng lên cuồn cuộn, hai đứa còn chẳng có thời gian chuẩn bị. Tống Lãng Huy chỉ tìm một chai dưỡng da thường dùng, Trần Trác cảm nhận được mùi hương thường hiện hữu trên người Tống Lãng Huy đang được bôi vào cửa mình của cậu, ngón tay Tống Lãng Huy lượn vòng ở đó, cơ thể cậu đang từ từ giãn nở ra.
Tống Lãng Huy rủ rỉ rù rì rất nhiều điều, chẳng hạn như đừng sợ, hay là anh sẽ làm thật nhẹ thật nhẹ thôi. Dao cùn còn dễ gây ngứa hơn cả, da thịt toàn thân Trần Trác đều đang đỏ cháy, không muốn duy trì trạng thái xấu hổ này nữa, nhi nhí bảo:
– Cậu vào đi.
Đúng là đau thật. Cả hai đứa chẳng có một gam kinh nghiệm nào, cũng chả có kĩ thuật, đành phải liều mình cùng nhau do thám. Trần Trác lần đầu bước vào xoáy nước này, cậu cảm nhận được Tống Lãng Huy đang ở trong cơ thể mình, đây là chứng cứ thân mật cụ thể nhất của hai đứa. Cậu không nghe rõ anh đang nói những gì, lại thẹn thùng không dám thốt lên âm thanh khiến người ta đỏ mặt của mình, đành phải nghiêng đầu nhắm tịt mắt, nhưng thỉnh thoảng vẫn có một hai tiếng thở dốc nặng nề.
Nước mắt sinh lý rỉ ra từ khóe mắt và biểu cảm đắm say trong tình dục của cậu chỉ khiến Tống Lãng Huy thêm hưng phấn mà thôi. Tống Lãng Huy gia tăng tốc độ, bỏ quên luôn lời hứa dịu dàng lúc ban đầu. Thật ra anh chẳng có kĩ thuật bài bản nào cả, chỉ khát khao được gần kề vô hạn với người trước mặt mình đây, thiếu điều hợp thể cả hai vào làm một, để thời khắc này và mãi mãi về sau hai đứa sẽ luôn luôn dính chặt lấy nhau.
Tống Lãng Huy cảm thấy niềm hưng phấn ấy không chỉ đến từ sự quấn quyện thân xác và sự khoái lạc tột đỉnh của sinh lý, mà cả chút ý thức còn tỉnh táo của anh cũng đang lung lay vì Trần Trác.
Trước khi lên đến điểm cao trào, anh cúi người hôn lên bờ môi mím chặt của cậu, âm giọng của anh còn được nhúng trong bể cảm xúc đang sôi bỏng, anh du tẩu giữa môi và bên tai Trần Trác.
Trần Trác nghe thấy anh bảo:
– A Trác… mở mắt ra nhìn anh.
Và thế là Trần Trác mở mắt ra, đáng lẽ lúc này trong anh phải hừng hực man dại của một con thú, nhưng biểu cảm của Tống Lãng Huy lại không hề dữ tợn, mà vẫn là gương mặt đẹp trai đong đầy tình ý, tính khí thiếu niên và ham muốn người lớn giao thoa vào nhau.
Còn đẹp hơn cả trong mơ.
Sau một giây rùng mình, Tống Lãng Huy ôm cậu vào lòng, từ nhỏ đến giờ anh muốn gió được gió, hô mưa có mưa, nhưng chẳng mấy khi được sung sướng cả thể xác lẫn tinh thần như bây giờ. Trần Trác nằm trong lòng anh vẫn đỏ bừng hai bá, Tống Lãng Huy thủ thỉ bên tai cậu:
– Anh muốn ngày nào cũng được cùng em nằm mơ hạnh phúc như thế này.
Chai thủy tinh rơi vỡ dưới sàn là món quà lễ trưởng thành Chương Nhân Ỷ tặng cho con trai, mùi quýt se sẽ, rất hợp với các nam thanh niên vào mùa hè, tươi mới và ngây ngô. Trong lúc quần loạn, không biết Tống Lãng Huy hay Trần Trác đã quơ phải nó từ tủ đầu giường xuống, mùi quýt tản ra khắp sàn, hòa cùng vị hormone của hai người lan tỏa trong không khí. Mùi tanh và hương thơm nồng nặc lấp đầy căn phòng kín vào đầu giờ chiều mùa hạ, tạo thành một mớ hỗn loạn đầy ám muội.
——
Kỷ Bôi đi nghe bài “Xoáy nước”, một bài hát thuộc kiểu “khiêu gợi” í, xong tự dưng nghĩ ra đoạn hài kịch dưới đây:
Nhiều năm sau.
Trước khi hành sự Tống Lãng Huy định chia sẻ cho Trần Trác bài hát những bài “khiêu gợi” mà gần đây mình nghe được, muốn tạo ra một bầu không khí cho Trần Trác cởi mở hơn. Trần Trác cũng ngoan ngoãn rửa tai lắng nghe, mặc cho hai tay Tống Lãng Huy sờ soạng lung tung theo lời bài hát.
Cho đến khi nghe được câu “Bóp méo cả lực hấp dẫn, lật biển trở sóng”.
Trần Trác: “Thôi đừng nghe mấy bài thế này nữa, anh có cần em giảng lại ba định luật Newton cho anh không? Ngày xưa anh học phần động lực học chưa được kĩ đấy.