Chương : 11
Cơm Hướng Thần làm giống như con người của hắn vậy, nhìn thì có tiêu chuẩn tốt đấy, thế nhưng mùi vị thực sự không dám khen tặng, An tổng cầm chiếc đũa ăn hai miếng cơm, không còn động nữa, Hướng Thần thì vẫn nhiệt tình bắt chuyện: “An tổng ăn nhiều một chút!”
An Triệt lạnh mặt nhìn bát, nếu có thể ăn sao hắn không ăn? Đột nhiên cảm thấy Hồ Dương hình dung rất đúng, bên ngoài vàng ngọc, bên trong thối rữa… .
Hướng Thần nhẹ nhàng liếc An Triệt, ngẫm nửa ngày không biết nên nói thế nào, huống hồ bản thân cũng không thể biểu hiện rõ ràng quá, tuy rằng An Triệt biết, nhưng bây giờ hắn cũng chỉ là có thiện cảm với mình, nếu như cứ vội vàng nhồi nhét, ấn tượng có thể sẽ suy giảm nhiều hay không? Vậy… trước cứ để y cảm thấy mình gần trong gang tấc nhưng xa tận chân trời? Cảm tình hư vô mờ mịt, người như gần như xa! Đợi đến khi y rơi vào thâm cốc, mình lại tiến tới!! Chậc chậc, cái kế hoạch này hoàn mỹ ghê ha… .
An Triệt nhìn chằm chằm vào cái người cầm bát cười gian ngồi đối diện, đột nhiên cảm thấy đằng sau có hơi lạnh: hắn sẽ không nghĩ ra cái ý tổn hại gì muốn dùng lên người mình chứ… .
“An tổng, ngày mai có thể không đi công ty báo tin trước không…”
“Sao?”
Hướng Thần có chút bất đắc dĩ nhìn Hướng Bắc Bắc một bên: “Bắc Bắc khóc nháo muốn đi công viên trò chơi, tôi cũng đã lâu không đi với nó, sau này tôi đi làm nó đi học thì càng không có thời gian, anh biết tôi chỉ có mình Bắc Bắc là con trai, nghe thấy nó khóc thì lòng cũng đau lắm…”
Hướng Bắc Bắc đang nhét đùi gà vào miệng, nghe thấy Hướng Thần nói thì cực kỳ bất mãn lớn tiếng phản bác: “Con không nói! Ba gạt người!”
Hướng Thần lé mắt, nghiến răng: “Ba muốn mang con đi khu trò chơi!”
Đùi gà của Hướng Bắc Bắc rơi xuống bàn, quay phắt đầu lại nhìn An Triệt: “Chú An… Cháu khóc đến mức giọng cũng khàn đi nè, chú để cháu với ba đi đi…”
Khóe mắt An Triệt hơi giật, sao lại có loại cảm giác như dẫn sói vào nhà thế này.
Khí trời sáng sủa, ánh nắng tươi sáng, trên bầu trời có những đám mây trôi lững lờ, không phải ngày nghỉ lễ lại càng không phải ngày chủ nhật.
An Triệt cảm thấy bản thân không ngồi ở văn phòng xử lý văn kiện, mà đứng ở cổng công viên trò chơi là một chuyện rất quỷ dị, Hướng Thần mua ba tấm vé vào cửa, trên đầu đội một chiếc mũ dành cho chú hề rất là hài hước: “Đi chơi thích hợp để thả lỏng thể xác và tinh thần, An tổng đã bao lâu không tới khu trò chơi rồi?”
An Triệt nhìn mình cả người là quần áo ngày thường, cùng với chiếc mũ hề trên tay… Y có thể nói là, kỳ thực y chưa từng tới không?
Hướng Bắc Bắc liếm kem, túm An Triệt đi vào trong: “Cháu muốn chơi trò Vân Tiêu Phi Xa(Roller coaster)! Cháu muốn nhảy Bungee! Cháu muốn vào nhà ma! Cháu muốn lên thuyền hải tặc!”
Khi Hướng Bắc Bắc ngồi ở ngựa gỗ xoay tròn, đầu óc choáng váng xoay mòng mòng, cuối cùng cũng dẩu môi khóc lên: “Không phải ba nói mang con đi chơi sao!! Vì sao lại để con ở đây! Ba ba xấu để con xuống mau!!”
Hướng Thần thở dài móc hai trăm đồng từ trong túi của An Triệt ra đưa cho bảo vệ trước mắt: “Thằng bé này mắc bệnh suyễn với sợ độ cao, không thể chơi trò gì kích thích cả, số tiền này tôi cho anh, lát anh mang nó đi chơi Bun bun gì đó đi, tôi với vị tiên sinh này còn có việc phải làm, không thể mang trẻ con theo, hi vọng anh…”
Người bảo vệ nhận lấy hai trăm đồng nhìn chằm chằm vào Hướng Thần, vẻ mặt sùng bái, nói: “Các anh có phải cảnh sát không? Có phải có nhiệm vụ đặc biệt gì không!”
Hướng Thần chớp chớp mắt, sau đó trịnh trọng nắm tay người bảo vệ như có chuyện gì quan trọng nắm vậy: “Kỳ thực… .Tôi là cảnh sát nằm vùng.”
Bảo vệ lập tức nghiêm nghị tôn kính, làm một dáng đoan đoan chính chính đúng kiểu chào theo nghi thức quân đội: “Xin hãy yên tâm! Tôi sẽ bảo vệ tốt con tin cho ngài!”
Vẻ mặt Hướng Thần nhịn cười như bị nội thương, túm An Triệt chạy sang một bên: “Đã xem qua nhiều cảnh về cảnh sát và tội phạm ở Hương Cảng rồi!” (cho nên mới có kinh nghiệm lừa người ta hở =, =)
An Triệt cau mày: “Vì sao không mang theo Bắc Bắc?”
“Mang nó theo làm chi? Làm bóng đèn à, gây trở ngại chúng ta hẹn hò.”
“Hẹn hò?”
“Bước đầu tiên bồi dưỡng tình cảm, phải bắt đầu từ công viên trò chơi!”
Đuôi mày An tổng giần giật: “Lúc nào tôi nói muốn bồi dưỡng tình cảm với cậu?”
Hướng Thần híp mắt cười: “Anh thì chưa nói, nhưng tôi nhìn ra rồi ^.^.” Túm tay An Triệt tự chủ trương đi về phía trước: “Đi chỗ nào nhỉ… Chỗ nào chỗ nào… A, nhà ma! Chỗ ấy dễ xảy ra chuyện!”
Lúc đứng ở lối vào nhà ma, Hướng Thần cực kỳ nghiêm túc nói với An tổng: “Có thứ gì đáng sợ anh nhớ phải bảo vệ tôi đó, thấy thứ gì đáng ghét nhớ phải che mắt tôi lại, còn có… Tôi không nói giỡn đâu, tôi sợ ma thật đó.”
“Sợ sao cậu còn vào?”
“Trên TV bảo thế, chỗ này dễ xảy ra chuyện…”
Sự việc đúng là sẽ xảy ra, chẳng qua không giống như Hướng Thần nghĩ thôi, lúc hắn sợ An Triệt có thể ôm hắn, lúc hắn sợ An Triệt có thể thâm tình hôn trán hắn và nhẹ nhàng nói: không sao cả, đó là đồ giả thôi… .
Nếu như còn cho Hướng Thần một cơ hội chọn lựa… Đánh chết hắn cũng không chọn vào nhà ma!
Trong nhà ma âm trầm có hai người đàn ông chen chúc, An tổng không có vẻ mặt trấn định tự nhiên như bình thường mà là tái nhợt, còn Hướng Thần bỏ vẻ mặt cợt nhả đi và thay vào đó nước mắt cũng sắp tràn khỏi mi… .
“Anh… Anh sợ ma!”
“Tôi chưa từng nói tôi không sợ mà…”
“Vậy sao còn vào, lại còn vẻ mặt trấn định tự nhiên! Anh có biết anh như vậy rất dễ khiến người ta sinh ra ảo giác anh không sợ gì hay sao!”
“Đó là thói quen của tôi có được không! Tôi cũng đâu phải thần! Tôi cũng có thứ để sợ không được chắc!”
Hướng Thần vỗ gáy ngồi dưới đất: “Người đã ba mươi tuổi rồi! Còn không biết đó là giả! Đúng là lừa người ta!”
An Triệt phản bác: “Còn cậu? Biết rõ đó là giả mà còn bị dọa thành thế kia!”
Từ xa xa có một con quỷ không đầu bay phần phật tới, tóc gáy toàn thân Hướng Thần thoáng cái dựng thẳng lên, An Triệt mau chóng nhắm mắt lại tiến hành điều chỉnh tâm lý: “Đó là giả, đó là giả đó là giả… .”
Lúc quỷ không đầu bay tới, Hướng Thần đang ở bên ngoài, đang muốn quát to một tiếng, chợt nghe thấy tiếng quỷ yếu ớt nói: “Hai vị tiên sinh… Xin đừng ngồi ở cửa phòng đổi trang phục… Cứ nhìn chúng tôi ra ra vào vào như vậy thì còn có lạc thú gì chứ…”
Hai người trên mặt đất vốn không không nghe ra người ta đang nói gì, cứ sợ hãi nhìn nhân viên công tác từ tốn vươn đầu khỏi bộ quần áo, Hướng Thần rốt cục hô ra: “Hơ, thì ra là có đầu!!!” (=))~~)
Nhân viên công tác mặt = =|||: “Hai vị tiên sinh… Có cần tôi đưa hai người ra ngoài không?”
An Triệt vội vàng đứng lên, cầm tay nhân viên công tác lắc thiệt mạnh: “Cảm ơn lắm!”
Ra khỏi nhà ma, Hướng Thần gục người trên hàng rào bảo vệ ở một bên, An Triệt đi tới một bên mua hai bình nước: “Cái thứ này không thể tích cực quá, tin cũng được không tin cũng không sao.”
Mắt Hướng Thần trợn trắng: “Vậy sao anh còn sợ…”
An tổng rụt vai rất vô tội: “Bởi vì tôi tin.”
“Nào có đại nam nhân nào tin cái thứ này chứ!!”
“Cậu cũng không tin sao? Lẽ nào… Cậu không phải nam nhân?”
“…” Không phản bác được, hắn cũng tin, ai cũng không thể mạnh hơn ai… .
Đằng sau có tiếng trẻ con non nớt truyền tới, Hướng Bắc Bắc đang giang hai tay như một vị thánh cười ha ha lên: “Vui ghê nha, trên mặt dì quỷ đều là sốt cà chua!!” (tội, bố thế, mẹ thì chưa biết, nhưng cũng bị bệnh, mà sao đẻ được thằng con thế này = =)
Hướng Thần quay phắt đầu lại, thấy chú bảo vệ vừa rồi mặt tái nhợt ngồi dưới đất, Hướng Bắc Bắc cầm một cái đầu quỷ trên tay lắc qua lắc lại, Hướng Thần run run túm An Triệt chạy về phía trước: “Rời xa cái thằng nịnh bợ kia! Cẩn thận lát nó móc ra thứ càng đáng sợ hơn nữa!”