Chương 42: "Sợ à?"
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Đừng nhìn."
Ôn Vãn Tịch dùng tay che phủ mặt nạ Tống Kỳ, chắn đi tầm nhìn của cô, chặn lại ánh mắt oán hận cuối cùng của Tả Nghiêm.
Keng—
Thanh kiếm Trường Hồng rơi xuống đất, tay Ôn Vãn Tịch bị một bàn tay run rẩy khác nắm chặt, khiến nàng không khỏi cứng đờ cả người, không biết nên phản ứng thế nào.
Nhưng nàng rất nhanh đã phát hiện, người trước mặt còn cứng ngắc hơn cả cơ thể nàng, như thể đang gắng hết sức kiềm chế cái gì đó.
Ôn Vãn Tịch khẽ thở dài, nhẹ nhàng thoát khỏi tay người kia, giữ chặt vai cô và xoay người cô lại.
"Nếu còn tiếp tục nhìn thì coi chừng bị ma quỷ để mắt đến."
Tống Kỳ, người nắm lấy bàn tay mềm mại đã che mặt nạ mình lại, giờ đây đã có thể nhìn thấy người trước mắt, dưới màn đêm, khuôn mặt người ấy vẫn rõ ràng như vậy, giống như tìm được một tia cứu rỗi trong cõi địa ngục vô hạn tận cùng, dù cho biểu cảm trên mặt người nọ là trầm tĩnh cùng lạnh lẽo, nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều so với ánh mắt oán hận vừa rồi.
Coi chừng bị ma quỷ để mắt đến sao? Có lẽ đã bị nhắm đến từ lâu, hơn nữa cô còn cam tâm tình nguyện.
"Xin lỗi ta chỉ là..."
Chỉ là nhất thời không biết nên đối mặt như thế nào, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chỉ cần nghĩ đến một chút là sẽ nhớ đến ánh mắt không cam lòng trước khi chết của Tả Nghiêm, quấn lấy trái tim cô như một lời nguyền.
"Đi thôi."
Ôn Vãn Tịch nhón mũi chân một cái nhảy lên tường, gió đêm nhẹ nhàng thổi tung tay áo nàng, dưới ánh trăng nàng tựa như tiên tử hạ phàm.
Tống Kỳ nhặt kiếm Trường Hồng của mình lên, ma xui quỷ khiến mà đi theo, phương hướng mà Ôn Vãn Tịch đưa cô đi chính là Phủ Thành chủ.
"Cứ để hắn thế này, có thực sự ổn không?"
Tống Kỳ lúc này mới nhớ ra thi thể vẫn chưa được xử lí, nếu Tả Nghiêm bị phát hiện đã chết ở Vũ thành, khi đó Ôn Vãn Tịch sẽ gặp rắc rối lớn.
"Khỏi lo, đã có người xử lí rồi."
Hai người đi trên mái ngói, nhờ có thêm khinh công nên cứ thế mà lẻn vào trong màn đêm, không gây ra một tiếng động nào.
Tống Kỳ không thắc mắc gì nữa, Ôn Vãn Tịch đương nhiên sợ dính vào phiền toái hơn cô, chắc chắn người Vũ thành sẽ phải xử lí sạch sẽ, chẳng hạn như mang đi đút cho bầy sói bụng đói cồn cào ở đấu thú trường.
Hai người dừng lại trước cổng Phủ Thành chủ, Ôn Vãn Tịch dẫn Tống Kỳ đến phòng nghị sự, dọc đường đi không nói một lời, Tống Kỳ cũng bắt đầu thẫn thờ, nhớ lại khoảnh khắc vung ngang kiếm cắt cổ Tả Nghiêm vừa rồi, tay cô lại khẽ run lên.
Hồ Đồ: [Đừng run tay nữa, 30 điểm giá trị may mắn của cô đã vào sổ rồi, hiện tại có tổng cộng 92 điểm giá trị may mắn, vui không?]
Tống Kỳ: [Làm được khỉ khô gì, thậm chí 100 điểm cũng chẳng có, còn chẳng được một lần miễn chết để dùng.]
Hồ Đồ: [Vậy tôi cho cô một nhiệm vụ phụ tuyến nữa, góp đủ 100 điểm?]
Tống Kỳ: [Gì nào gì nào?]
Tống Kỳ không ngờ Hồ Đồ còn có tác dụng trấn định tinh thần, nói chuyện với Hồ Đồ dường như đã quên mất nỗi sợ giết người vừa rồi.
Hồ Đồ: [Đối luyện với Tiêu Sanh một lần, cho cô thêm 8 điểm giá trị may mắn, thời hạn trong vòng hai ngày.]
Tống Kỳ: [Được!]
Tống Kỳ đáp ứng ngay lập tức, khi định thần lại thì hai người đã đến phòng nghị sự, cô nhất thời không dừng chân lại kịp, va vào lưng Ôn Vãn Tịch.
"Xin lỗi xin lỗi."
Ôn Vãn Tịch không giận, chỉ chậm rãi bước đến ngồi xuống ghế Thái sư, nói: "Sợ à?"
Ôn Vãn Tịch có thể nhìn ra Tống Kỳ rất khác với những người trong võ lâm, cô không thiện lương một cách mù quáng, nhưng nếu thực sự xuống tay giết người thì nó lại có tác động vô cùng lớn đến cô.
Cô rõ thật là mâu thuẫn hết sức.
Đương nhiên là sợ, đây còn không phải là tại cái hệ thống bịp bợm kia! Chỉ có điều, ở chốn giang hồ này, có ai có thể chỉ lo mỗi thân mình, lại có bao nhiêu kẻ tay không nhuốm máu người?
"Sợ thì sợ, nhưng ngươi thu nhận ta, cứu ta một mạng, ta nên làm chuyện gì đó cho ngươi."
Tống Kỳ ngăn lại sự run rẩy nơi đáy lòng, tiếp tục nói: "Đừng lo cho ta, ta sẽ sớm ổn thôi."
Cần một thời gian để điều chỉnh, Tống Kỳ tin mình có thể làm được.
Ôn Vãn Tịch không nói gì, nhưng vẫn nhìn thẳng vào Tống Kỳ, biểu cảm kia có phần tương tự với Bạch Lạc Âm khi nhìn Tống Kỳ, như thể muốn thông qua ánh mắt của cô nhìn vào linh hồn cô, muốn nhìn xem rốt cuộc bên trong cô được cấu tạo nên bởi thứ gì.
"Giết người xong, đừng nhìn vào mắt họ."
Cơ thể yêu kiều của Ôn Vãn Tịch hơi nghiêng ngả, dùng một tay đỡ đầu, tiếp tục nói: "Vậy sẽ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của ngươi sau này."
Tống Kỳ hít sâu một hơi, sau đó gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
"Tống Kỳ."
Ôn Vãn Tịch ném bầu hồ lô nhỏ trên bàn trà cho Tống Kỳ, Tống Kỳ dùng một tay bắt lấy, chỉ nghe Ôn Vãn Tịch nói: "Cho ngươi, uống chút rượu rồi đi ngủ đi!"
Tống Kỳ phấn chấn hơn chút, nhưng nhớ lại chuyện vừa rồi, lại không nhịn được nhắc nhở: "Ngươi cẩn thận Từ Ngạn, cứ cảm thấy người này sẽ còn giở trò sau lưng ngươi."
Không đợi Ôn Vãn Tịch trả lời, Tống Kỳ lại nói: "Hơn nữa Tả Nghiêm mất tích, Thái Hư môn nhất định sẽ tìm đến cửa lần nữa, ngươi..."
"Ngươi lo lắng cho ta như vậy?"
Tống Kỳ chưa kịp nói xong, Ôn Vãn Tịch đã cắt ngang lời cô, Tống Kỳ nhất thời nghẹn họng, lo lắng là đương nhiên, lỡ ngươi có mệnh hệ gì thì ta cũng không sống nổi mà!
Hiện tại không chỉ có võ lâm thèm khát Vũ thành, mà còn có cả triều đình. Nếu triều đình thực sự muốn khống chế võ lâm, đương nhiên không thể để lại thế lực Vũ thành. Ôn Vãn Tịch có thể nói là đang bị bao vây tứ phía, nếu bây giờ còn có quá nhiều xung đột với Thái Hư môn, tình hình sẽ càng tồi tệ hơn nữa.
"Lo lắng, đương nhiên là lo lắng."
Tống Kỳ thở dài, cô phát hiện gần đây tần suất thở dài ngày càng cao, vẫn nên bớt thở dài lại, suy cho cùng thở dài sẽ bị xui xẻo.
"Ta không biết vì sao ngươi điều tra Dụ Minh Thuận và Băng Kỳ, nhưng ngươi phải cẩn thận, ngươi nắm Vũ thành trong tay, triều đình cũng sẽ nhìn ngươi chằm chằm như hổ đói."
Mặt Ôn Vãn Tịch không hề đổi sắc, dường như đã sớm suy xét đến những gì Tống Kỳ nói từ lâu, nhưng có vẻ khá thú vị khi nhìn thấy Tống Kỳ lo lắng cho nàng sẽ ra sao.
"Ta biết chứ."
Ôn Vãn Tịch nhẹ nhàng nói: "Triều đình không chịu được sự hiện diện của Vũ thành, ngay cả võ lâm cũng muốn làm suy yếu hoặc diệt sạch thế lực chúng ta, ta không thể phạm sai lầm."
Tống Kỳ gật đầu lia lịa, vẻ mặt "ngươi biết là tốt", Ôn Vãn Tịch có thể nhìn rõ thế cuộc, đương nhiên là tốt rồi.
"Có điều, vì ta đang làm việc ở Vũ thành nên không thể để những kẻ này bép xép lắm mồm."
Tống Kỳ: "..."
Ngụ ý là, ta giết người, ta hài lòng, ngươi quản được chắc?
"Không chừng Thiên Diễn Chân Nhân sẽ tìm đến cửa ngay ngày mai, nếu ngươi có thời gian rỗi thì đến xem vở tuồng ngày mai đi!"
Vãi cớt, bị người ta tìm đến cửa, Ôn tỷ vẫn còn có thể bình tĩnh như vậy ư? Rốt cuộc nàng đang nghĩ gì vậy?
"Được thôi."
Nếu trong lòng Ôn Vãn Tịch đã có dự tính, vậy cô cũng không lo lắng nữa, chỉ việc xem kịch hay là được.
"Vậy ta về đây."
Tống Kỳ xoay người định rời đi, nhưng Ôn Vãn Tịch lại gọi người trở lại: "Tống Kỳ."
"Hở?"
Ta chưa cho phép ngươi rời đi, không hiểu sao trong đầu Tống Kỳ lại vang vọng câu nói này, có chút ớn lạnh trong lòng.
"Phi Hoa tông đã đến Thần Kiếm môn, có lẽ sẽ ở lại nửa tháng, ta còn muốn ngươi giúp ta một việc."
"Việc gì thế?"
Hồ Đồ: [Kích hoạt nhiệm vụ chính tuyến, nhiệm vụ vẫn là đáp ứng Ôn Vãn Tịch.]
Tống Kỳ: [...Tao biết ngay mà!]
"Quay trở lại Thần Kiếm môn giúp ta điều tra xem Băng Kỳ và Dụ Minh Thuận đã nói chuyện gì với nhau."
Ôn Vãn Tịch ngừng lại trong giây lát: "Nội dung cuộc trò chuyện của họ không thể nói cho người thứ ba biết."
Hiện tại Phi Hoa tông làm khách ở Thần Kiếm môn, Tống Kỳ lấy lí do rèn luyện ra ngoài mấy ngày, nếu quay lại vào lúc này, chỉ cần cô hành động thỏa đáng, Dụ Minh Thuận sẽ không thể làm gì được cô. Lần này trở về, vừa hay có thể cùng Tống Thiên Tinh bàn bạc một chút nên làm gì tiếp theo.
"Được."
Tống Kỳ đồng ý xong, hỏi: "Vậy ta về nhé?"
"Ừm."
Lúc này Tống Kỳ mới xoay người rời đi, mà giọng nói của Ôn Vãn Tịch vang lên như có như không sau lưng cô: "Tống Kỳ, ta có thể tin tưởng ngươi không?"
Tống Kỳ dừng bước, hít một hơi thật sâu, kiên định nói: "Có thể."
**
Khi Tống Kỳ trở về, liền nhìn thấy Tiêu Sanh ngồi trong sân, Trân Châu trên ghế đá, Đại Hoàng nằm cạnh chân Tiêu Sanh, mà trên bàn đá bày hai bầu rượu, hai cái chén.
"Ngươi vẫn còn nhớ."
Là cô đã quên mất, sau những gì vừa trải qua thì chẳng còn nhớ gì nữa, não bộ giống như đã được khởi động lại.
Tống Kỳ ngồi xuống, rót đầy một chén rượu cho mình và Tiêu Sanh: "Cảm ơn rượu của ngươi."
Thật ra gió đêm nay không lạnh, nhưng tay chân Tống Kỳ bây giờ đều lạnh buốt, rượu này rõ ràng đã được hâm nóng, uống vào ấm bụng, kinh mạch khắp người cũng giống như được khai thông.
Tiêu Sanh cũng một hơi uống cạn, không đề cập gì đến chuyện đêm nay, chỉ nói: "Sau này có dự định gì không?"
"Ngày mai ta sẽ trở về Thần Kiếm môn một chuyến, ca ca ta có kế hoạch đi du lịch, ta định sẽ đi theo hắn."
Đi theo nhân vật chính để bảo vệ cái mạng nhỏ này, hơn nữa cô còn có thể theo dõi sự phát triển của cốt truyện từ chỗ Tống Thiên Tinh. Hiện tại có vẻ như Ôn Vãn Tịch đã biết rõ cảnh ngộ của cô, trái lại những quyết định và các cuộc chạm trán trong tương lai của Tống Thiên Tinh có thể sẽ ảnh hưởng đến mục tiêu cuối cùng của Tống Kỳ.
Vì vậy, ở bên cạnh Tống Thiên Tinh cũng là để tránh xảy ra chuyện bất lợi cho Ôn Vãn Tịch.
"Ta còn tưởng chúng ta có cơ hội kề vai sát cánh."
Tiêu Sanh rõ ràng có chút hụt hẫng, nhưng hắn nhanh chóng mỉm cười: "Suy cho cùng ngươi không giống những danh môn chính phái khác, loại cảm giác ấy khó mà diễn tả thành lời."
"Ngươi yên tâm đi, cho dù ta không phải là người Vũ thành, ta cũng sẽ không làm bất cứ chuyện gì tổn hại đến Ôn thành chủ."
Tống Kỳ lại rót đầy một chén rượu khác, cụng chén với Tiêu Sanh: "Chúng ta sẽ không là kẻ thù của nhau."
"Thái độ này của ngươi, trái lại trung thành hơn nhiều so với một số người trong Vũ thành."
"Sao vậy, Vũ thành của ngươi cũng có người có lòng dạ bất chính?"
"Môn phái nào cũng vậy cả, không phải trong lòng ai cũng đều không có một chút ý đồ nào."
Tống Kỳ uống một hơi cạn sạch, tay chân cũng dần trở nên ấm hơn.
"Có thể đáp ứng ta một yêu cầu không?"
Tống Kỳ rất vui vẻ vì sắp gom đủ 100 điểm giá trị may mắn, tuy trên mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng lại phát ra tiếng gào rít chói tai như con sóc chó*.
"Sao?"
"So tài với ta, đánh trúng thì dừng."
Tiêu Sanh đầu tiên là sững sờ, sau đó gật đầu đáp ứng, sau khi cả hai uống cạn chén rượu liền đến một nơi rộng rãi hơn, rút bội kiếm của họ ra, chuẩn bị so tài.
Tiêu Sanh sử dụng U Minh Kiếm Pháp, nhưng Tống Kỳ thì không để lộ ra gốc gác của bản thân khi chỉ vừa bắt đầu, mà là sử dụng kiếm pháp của Thần Kiếm môn để so tài với hắn. Hai người tuân thủ tôn chỉ đánh trúng là dừng, đương nhiên đều không dốc toàn lực, mà thiên về xuất chiêu và phá chiêu hơn, thuyết minh hoàn hảo ý nghĩa của việc so tài.
Sau khi cả hai phá sạch các chiêu kiếm của đối phương, lúc này Tống Kỳ mới hiểu ra, bấy giờ Tiêu Sanh không chỉ đang chơi nhường, mà còn đang nhường nhiều nữa là đằng khác, vẫn chưa sử dụng bộ kiếm pháp Vụ Trung Hoa mà đã có thể phá hết toàn bộ kiếm pháp của Thần Kiếm môn.
Nhưng kiếm pháp của cô cũng không thua kém gì Tiêu Sanh, U Minh Kiếm Pháp của hắn cũng bị cô nhìn thấu từng chiêu một.
"Lâu lắm rồi mới gặp được đối thủ lợi hại như vậy, để xem chiêu này thì thế nào?"
Bây giờ Tiêu Sanh cuối cùng cũng biết lý do vì sao Ôn Vãn Tịch chọn Tống Kỳ, quả nhiên người này che giấu tài năng của mình, so với Tống Thiên Tinh, cô thực sự xứng đáng được chú ý hơn.
Đáng tiếc, đám lão già Thần Kiếm môn kia hoàn toàn không khai quật ra viên ngọc thô này, mà cô cũng đã ẩn mình đi mất.
Tiếp theo, Tiêu Sanh sử dụng bộ kiếm pháp Vụ Trung Hoa, Tống Kỳ cũng đem Tửu Tiên Thất Thức ra đáp trả. Trong sách đã nhiều lần đề cập rằng mánh khóe bẫy người xuất chiêu của Vụ Trung Hoa rất giống với Tửu Tiên Thất Thức, do Ôn Vãn Tịch sáng tạo ra.
Giờ đây nếu theo như lời Ôn Vãn Tịch nói, Trình Doanh đã cứu nàng, nàng đã từng nhìn thấy Tửu Tiên Thất Thức, vậy thì bộ kiếm pháp Vụ Trung Hoa này được cải đổi từ Tửu Tiên Thất Thức mà thành.
Chỉ tiếc là đạt được hình thể nhưng không đạt được ý tứ, trong đó còn được thêm vào một ít lĩnh hội của riêng Ôn Vãn Tịch, một bộ kiếp pháp được tạo ra, mặc dù không bằng Tửu Tiên Thất Thức, nhưng cũng coi như là một bộ kiếm pháp hoàn thiện và ác liệt.
"Kiếm pháp này của ngươi..."
Tiêu Sanh có chút tò mò, kiếm pháp của Tống Kỳ tương tự như Vụ Trung Hoa, nhưng lại cao hơn một bậc.
"Vụ Trung Hoa, chính xác là được cải đổi từ Tửu Tiên Thất Thức mà thành."
Một giọng nói khác truyền đến từ cách đó không xa, cả hai đều giật mình, nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng kia.
- -----------------
Chú thích:
- Vụ Trung Hoa (雾中花): có nghĩa là "Hoa trong sương".
- Tặng mọi người hình minh họa gào như con sóc chó là như thế nào:
"Đừng nhìn."
Ôn Vãn Tịch dùng tay che phủ mặt nạ Tống Kỳ, chắn đi tầm nhìn của cô, chặn lại ánh mắt oán hận cuối cùng của Tả Nghiêm.
Keng—
Thanh kiếm Trường Hồng rơi xuống đất, tay Ôn Vãn Tịch bị một bàn tay run rẩy khác nắm chặt, khiến nàng không khỏi cứng đờ cả người, không biết nên phản ứng thế nào.
Nhưng nàng rất nhanh đã phát hiện, người trước mặt còn cứng ngắc hơn cả cơ thể nàng, như thể đang gắng hết sức kiềm chế cái gì đó.
Ôn Vãn Tịch khẽ thở dài, nhẹ nhàng thoát khỏi tay người kia, giữ chặt vai cô và xoay người cô lại.
"Nếu còn tiếp tục nhìn thì coi chừng bị ma quỷ để mắt đến."
Tống Kỳ, người nắm lấy bàn tay mềm mại đã che mặt nạ mình lại, giờ đây đã có thể nhìn thấy người trước mắt, dưới màn đêm, khuôn mặt người ấy vẫn rõ ràng như vậy, giống như tìm được một tia cứu rỗi trong cõi địa ngục vô hạn tận cùng, dù cho biểu cảm trên mặt người nọ là trầm tĩnh cùng lạnh lẽo, nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều so với ánh mắt oán hận vừa rồi.
Coi chừng bị ma quỷ để mắt đến sao? Có lẽ đã bị nhắm đến từ lâu, hơn nữa cô còn cam tâm tình nguyện.
"Xin lỗi ta chỉ là..."
Chỉ là nhất thời không biết nên đối mặt như thế nào, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chỉ cần nghĩ đến một chút là sẽ nhớ đến ánh mắt không cam lòng trước khi chết của Tả Nghiêm, quấn lấy trái tim cô như một lời nguyền.
"Đi thôi."
Ôn Vãn Tịch nhón mũi chân một cái nhảy lên tường, gió đêm nhẹ nhàng thổi tung tay áo nàng, dưới ánh trăng nàng tựa như tiên tử hạ phàm.
Tống Kỳ nhặt kiếm Trường Hồng của mình lên, ma xui quỷ khiến mà đi theo, phương hướng mà Ôn Vãn Tịch đưa cô đi chính là Phủ Thành chủ.
"Cứ để hắn thế này, có thực sự ổn không?"
Tống Kỳ lúc này mới nhớ ra thi thể vẫn chưa được xử lí, nếu Tả Nghiêm bị phát hiện đã chết ở Vũ thành, khi đó Ôn Vãn Tịch sẽ gặp rắc rối lớn.
"Khỏi lo, đã có người xử lí rồi."
Hai người đi trên mái ngói, nhờ có thêm khinh công nên cứ thế mà lẻn vào trong màn đêm, không gây ra một tiếng động nào.
Tống Kỳ không thắc mắc gì nữa, Ôn Vãn Tịch đương nhiên sợ dính vào phiền toái hơn cô, chắc chắn người Vũ thành sẽ phải xử lí sạch sẽ, chẳng hạn như mang đi đút cho bầy sói bụng đói cồn cào ở đấu thú trường.
Hai người dừng lại trước cổng Phủ Thành chủ, Ôn Vãn Tịch dẫn Tống Kỳ đến phòng nghị sự, dọc đường đi không nói một lời, Tống Kỳ cũng bắt đầu thẫn thờ, nhớ lại khoảnh khắc vung ngang kiếm cắt cổ Tả Nghiêm vừa rồi, tay cô lại khẽ run lên.
Hồ Đồ: [Đừng run tay nữa, 30 điểm giá trị may mắn của cô đã vào sổ rồi, hiện tại có tổng cộng 92 điểm giá trị may mắn, vui không?]
Tống Kỳ: [Làm được khỉ khô gì, thậm chí 100 điểm cũng chẳng có, còn chẳng được một lần miễn chết để dùng.]
Hồ Đồ: [Vậy tôi cho cô một nhiệm vụ phụ tuyến nữa, góp đủ 100 điểm?]
Tống Kỳ: [Gì nào gì nào?]
Tống Kỳ không ngờ Hồ Đồ còn có tác dụng trấn định tinh thần, nói chuyện với Hồ Đồ dường như đã quên mất nỗi sợ giết người vừa rồi.
Hồ Đồ: [Đối luyện với Tiêu Sanh một lần, cho cô thêm 8 điểm giá trị may mắn, thời hạn trong vòng hai ngày.]
Tống Kỳ: [Được!]
Tống Kỳ đáp ứng ngay lập tức, khi định thần lại thì hai người đã đến phòng nghị sự, cô nhất thời không dừng chân lại kịp, va vào lưng Ôn Vãn Tịch.
"Xin lỗi xin lỗi."
Ôn Vãn Tịch không giận, chỉ chậm rãi bước đến ngồi xuống ghế Thái sư, nói: "Sợ à?"
Ôn Vãn Tịch có thể nhìn ra Tống Kỳ rất khác với những người trong võ lâm, cô không thiện lương một cách mù quáng, nhưng nếu thực sự xuống tay giết người thì nó lại có tác động vô cùng lớn đến cô.
Cô rõ thật là mâu thuẫn hết sức.
Đương nhiên là sợ, đây còn không phải là tại cái hệ thống bịp bợm kia! Chỉ có điều, ở chốn giang hồ này, có ai có thể chỉ lo mỗi thân mình, lại có bao nhiêu kẻ tay không nhuốm máu người?
"Sợ thì sợ, nhưng ngươi thu nhận ta, cứu ta một mạng, ta nên làm chuyện gì đó cho ngươi."
Tống Kỳ ngăn lại sự run rẩy nơi đáy lòng, tiếp tục nói: "Đừng lo cho ta, ta sẽ sớm ổn thôi."
Cần một thời gian để điều chỉnh, Tống Kỳ tin mình có thể làm được.
Ôn Vãn Tịch không nói gì, nhưng vẫn nhìn thẳng vào Tống Kỳ, biểu cảm kia có phần tương tự với Bạch Lạc Âm khi nhìn Tống Kỳ, như thể muốn thông qua ánh mắt của cô nhìn vào linh hồn cô, muốn nhìn xem rốt cuộc bên trong cô được cấu tạo nên bởi thứ gì.
"Giết người xong, đừng nhìn vào mắt họ."
Cơ thể yêu kiều của Ôn Vãn Tịch hơi nghiêng ngả, dùng một tay đỡ đầu, tiếp tục nói: "Vậy sẽ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của ngươi sau này."
Tống Kỳ hít sâu một hơi, sau đó gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
"Tống Kỳ."
Ôn Vãn Tịch ném bầu hồ lô nhỏ trên bàn trà cho Tống Kỳ, Tống Kỳ dùng một tay bắt lấy, chỉ nghe Ôn Vãn Tịch nói: "Cho ngươi, uống chút rượu rồi đi ngủ đi!"
Tống Kỳ phấn chấn hơn chút, nhưng nhớ lại chuyện vừa rồi, lại không nhịn được nhắc nhở: "Ngươi cẩn thận Từ Ngạn, cứ cảm thấy người này sẽ còn giở trò sau lưng ngươi."
Không đợi Ôn Vãn Tịch trả lời, Tống Kỳ lại nói: "Hơn nữa Tả Nghiêm mất tích, Thái Hư môn nhất định sẽ tìm đến cửa lần nữa, ngươi..."
"Ngươi lo lắng cho ta như vậy?"
Tống Kỳ chưa kịp nói xong, Ôn Vãn Tịch đã cắt ngang lời cô, Tống Kỳ nhất thời nghẹn họng, lo lắng là đương nhiên, lỡ ngươi có mệnh hệ gì thì ta cũng không sống nổi mà!
Hiện tại không chỉ có võ lâm thèm khát Vũ thành, mà còn có cả triều đình. Nếu triều đình thực sự muốn khống chế võ lâm, đương nhiên không thể để lại thế lực Vũ thành. Ôn Vãn Tịch có thể nói là đang bị bao vây tứ phía, nếu bây giờ còn có quá nhiều xung đột với Thái Hư môn, tình hình sẽ càng tồi tệ hơn nữa.
"Lo lắng, đương nhiên là lo lắng."
Tống Kỳ thở dài, cô phát hiện gần đây tần suất thở dài ngày càng cao, vẫn nên bớt thở dài lại, suy cho cùng thở dài sẽ bị xui xẻo.
"Ta không biết vì sao ngươi điều tra Dụ Minh Thuận và Băng Kỳ, nhưng ngươi phải cẩn thận, ngươi nắm Vũ thành trong tay, triều đình cũng sẽ nhìn ngươi chằm chằm như hổ đói."
Mặt Ôn Vãn Tịch không hề đổi sắc, dường như đã sớm suy xét đến những gì Tống Kỳ nói từ lâu, nhưng có vẻ khá thú vị khi nhìn thấy Tống Kỳ lo lắng cho nàng sẽ ra sao.
"Ta biết chứ."
Ôn Vãn Tịch nhẹ nhàng nói: "Triều đình không chịu được sự hiện diện của Vũ thành, ngay cả võ lâm cũng muốn làm suy yếu hoặc diệt sạch thế lực chúng ta, ta không thể phạm sai lầm."
Tống Kỳ gật đầu lia lịa, vẻ mặt "ngươi biết là tốt", Ôn Vãn Tịch có thể nhìn rõ thế cuộc, đương nhiên là tốt rồi.
"Có điều, vì ta đang làm việc ở Vũ thành nên không thể để những kẻ này bép xép lắm mồm."
Tống Kỳ: "..."
Ngụ ý là, ta giết người, ta hài lòng, ngươi quản được chắc?
"Không chừng Thiên Diễn Chân Nhân sẽ tìm đến cửa ngay ngày mai, nếu ngươi có thời gian rỗi thì đến xem vở tuồng ngày mai đi!"
Vãi cớt, bị người ta tìm đến cửa, Ôn tỷ vẫn còn có thể bình tĩnh như vậy ư? Rốt cuộc nàng đang nghĩ gì vậy?
"Được thôi."
Nếu trong lòng Ôn Vãn Tịch đã có dự tính, vậy cô cũng không lo lắng nữa, chỉ việc xem kịch hay là được.
"Vậy ta về đây."
Tống Kỳ xoay người định rời đi, nhưng Ôn Vãn Tịch lại gọi người trở lại: "Tống Kỳ."
"Hở?"
Ta chưa cho phép ngươi rời đi, không hiểu sao trong đầu Tống Kỳ lại vang vọng câu nói này, có chút ớn lạnh trong lòng.
"Phi Hoa tông đã đến Thần Kiếm môn, có lẽ sẽ ở lại nửa tháng, ta còn muốn ngươi giúp ta một việc."
"Việc gì thế?"
Hồ Đồ: [Kích hoạt nhiệm vụ chính tuyến, nhiệm vụ vẫn là đáp ứng Ôn Vãn Tịch.]
Tống Kỳ: [...Tao biết ngay mà!]
"Quay trở lại Thần Kiếm môn giúp ta điều tra xem Băng Kỳ và Dụ Minh Thuận đã nói chuyện gì với nhau."
Ôn Vãn Tịch ngừng lại trong giây lát: "Nội dung cuộc trò chuyện của họ không thể nói cho người thứ ba biết."
Hiện tại Phi Hoa tông làm khách ở Thần Kiếm môn, Tống Kỳ lấy lí do rèn luyện ra ngoài mấy ngày, nếu quay lại vào lúc này, chỉ cần cô hành động thỏa đáng, Dụ Minh Thuận sẽ không thể làm gì được cô. Lần này trở về, vừa hay có thể cùng Tống Thiên Tinh bàn bạc một chút nên làm gì tiếp theo.
"Được."
Tống Kỳ đồng ý xong, hỏi: "Vậy ta về nhé?"
"Ừm."
Lúc này Tống Kỳ mới xoay người rời đi, mà giọng nói của Ôn Vãn Tịch vang lên như có như không sau lưng cô: "Tống Kỳ, ta có thể tin tưởng ngươi không?"
Tống Kỳ dừng bước, hít một hơi thật sâu, kiên định nói: "Có thể."
**
Khi Tống Kỳ trở về, liền nhìn thấy Tiêu Sanh ngồi trong sân, Trân Châu trên ghế đá, Đại Hoàng nằm cạnh chân Tiêu Sanh, mà trên bàn đá bày hai bầu rượu, hai cái chén.
"Ngươi vẫn còn nhớ."
Là cô đã quên mất, sau những gì vừa trải qua thì chẳng còn nhớ gì nữa, não bộ giống như đã được khởi động lại.
Tống Kỳ ngồi xuống, rót đầy một chén rượu cho mình và Tiêu Sanh: "Cảm ơn rượu của ngươi."
Thật ra gió đêm nay không lạnh, nhưng tay chân Tống Kỳ bây giờ đều lạnh buốt, rượu này rõ ràng đã được hâm nóng, uống vào ấm bụng, kinh mạch khắp người cũng giống như được khai thông.
Tiêu Sanh cũng một hơi uống cạn, không đề cập gì đến chuyện đêm nay, chỉ nói: "Sau này có dự định gì không?"
"Ngày mai ta sẽ trở về Thần Kiếm môn một chuyến, ca ca ta có kế hoạch đi du lịch, ta định sẽ đi theo hắn."
Đi theo nhân vật chính để bảo vệ cái mạng nhỏ này, hơn nữa cô còn có thể theo dõi sự phát triển của cốt truyện từ chỗ Tống Thiên Tinh. Hiện tại có vẻ như Ôn Vãn Tịch đã biết rõ cảnh ngộ của cô, trái lại những quyết định và các cuộc chạm trán trong tương lai của Tống Thiên Tinh có thể sẽ ảnh hưởng đến mục tiêu cuối cùng của Tống Kỳ.
Vì vậy, ở bên cạnh Tống Thiên Tinh cũng là để tránh xảy ra chuyện bất lợi cho Ôn Vãn Tịch.
"Ta còn tưởng chúng ta có cơ hội kề vai sát cánh."
Tiêu Sanh rõ ràng có chút hụt hẫng, nhưng hắn nhanh chóng mỉm cười: "Suy cho cùng ngươi không giống những danh môn chính phái khác, loại cảm giác ấy khó mà diễn tả thành lời."
"Ngươi yên tâm đi, cho dù ta không phải là người Vũ thành, ta cũng sẽ không làm bất cứ chuyện gì tổn hại đến Ôn thành chủ."
Tống Kỳ lại rót đầy một chén rượu khác, cụng chén với Tiêu Sanh: "Chúng ta sẽ không là kẻ thù của nhau."
"Thái độ này của ngươi, trái lại trung thành hơn nhiều so với một số người trong Vũ thành."
"Sao vậy, Vũ thành của ngươi cũng có người có lòng dạ bất chính?"
"Môn phái nào cũng vậy cả, không phải trong lòng ai cũng đều không có một chút ý đồ nào."
Tống Kỳ uống một hơi cạn sạch, tay chân cũng dần trở nên ấm hơn.
"Có thể đáp ứng ta một yêu cầu không?"
Tống Kỳ rất vui vẻ vì sắp gom đủ 100 điểm giá trị may mắn, tuy trên mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng lại phát ra tiếng gào rít chói tai như con sóc chó*.
"Sao?"
"So tài với ta, đánh trúng thì dừng."
Tiêu Sanh đầu tiên là sững sờ, sau đó gật đầu đáp ứng, sau khi cả hai uống cạn chén rượu liền đến một nơi rộng rãi hơn, rút bội kiếm của họ ra, chuẩn bị so tài.
Tiêu Sanh sử dụng U Minh Kiếm Pháp, nhưng Tống Kỳ thì không để lộ ra gốc gác của bản thân khi chỉ vừa bắt đầu, mà là sử dụng kiếm pháp của Thần Kiếm môn để so tài với hắn. Hai người tuân thủ tôn chỉ đánh trúng là dừng, đương nhiên đều không dốc toàn lực, mà thiên về xuất chiêu và phá chiêu hơn, thuyết minh hoàn hảo ý nghĩa của việc so tài.
Sau khi cả hai phá sạch các chiêu kiếm của đối phương, lúc này Tống Kỳ mới hiểu ra, bấy giờ Tiêu Sanh không chỉ đang chơi nhường, mà còn đang nhường nhiều nữa là đằng khác, vẫn chưa sử dụng bộ kiếm pháp Vụ Trung Hoa mà đã có thể phá hết toàn bộ kiếm pháp của Thần Kiếm môn.
Nhưng kiếm pháp của cô cũng không thua kém gì Tiêu Sanh, U Minh Kiếm Pháp của hắn cũng bị cô nhìn thấu từng chiêu một.
"Lâu lắm rồi mới gặp được đối thủ lợi hại như vậy, để xem chiêu này thì thế nào?"
Bây giờ Tiêu Sanh cuối cùng cũng biết lý do vì sao Ôn Vãn Tịch chọn Tống Kỳ, quả nhiên người này che giấu tài năng của mình, so với Tống Thiên Tinh, cô thực sự xứng đáng được chú ý hơn.
Đáng tiếc, đám lão già Thần Kiếm môn kia hoàn toàn không khai quật ra viên ngọc thô này, mà cô cũng đã ẩn mình đi mất.
Tiếp theo, Tiêu Sanh sử dụng bộ kiếm pháp Vụ Trung Hoa, Tống Kỳ cũng đem Tửu Tiên Thất Thức ra đáp trả. Trong sách đã nhiều lần đề cập rằng mánh khóe bẫy người xuất chiêu của Vụ Trung Hoa rất giống với Tửu Tiên Thất Thức, do Ôn Vãn Tịch sáng tạo ra.
Giờ đây nếu theo như lời Ôn Vãn Tịch nói, Trình Doanh đã cứu nàng, nàng đã từng nhìn thấy Tửu Tiên Thất Thức, vậy thì bộ kiếm pháp Vụ Trung Hoa này được cải đổi từ Tửu Tiên Thất Thức mà thành.
Chỉ tiếc là đạt được hình thể nhưng không đạt được ý tứ, trong đó còn được thêm vào một ít lĩnh hội của riêng Ôn Vãn Tịch, một bộ kiếp pháp được tạo ra, mặc dù không bằng Tửu Tiên Thất Thức, nhưng cũng coi như là một bộ kiếm pháp hoàn thiện và ác liệt.
"Kiếm pháp này của ngươi..."
Tiêu Sanh có chút tò mò, kiếm pháp của Tống Kỳ tương tự như Vụ Trung Hoa, nhưng lại cao hơn một bậc.
"Vụ Trung Hoa, chính xác là được cải đổi từ Tửu Tiên Thất Thức mà thành."
Một giọng nói khác truyền đến từ cách đó không xa, cả hai đều giật mình, nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng kia.
- -----------------
Chú thích:
- Vụ Trung Hoa (雾中花): có nghĩa là "Hoa trong sương".
- Tặng mọi người hình minh họa gào như con sóc chó là như thế nào: