Chương 44: Trở về Thần Kiếm môn
"Kẻ đó mới là kẻ đáng chết nhất."
Ngoài tướng mạo xuất chúng ra, nhân duyên của Từ Ngạn cũng vô cùng tốt, bởi vì giỏi ăn nói cho nên tất cả mọi người từ sư trưởng đến đệ tử mới vào môn đều yêu mến hắn.
Hắn đã xây dựng và chăm chút hình tượng của mình như thế này nhiều năm qua, vậy nên không có gì lạ khi Thiên Diễn và các đệ tử trong môn phái sẽ tràn đầy căm phẫn như vậy. Song ngoài việc đòi lại công bằng cho Từ Ngạn, hành động lần này của Thiên Diễn cũng là để bảo vệ danh tiếng của Thái Hư môn, nhưng hắn lại quên mất tất cả những chuyện này là do ai gây ra.
Tống Kỳ suy nghĩ lại toàn bộ mọi chuyện, nhưng lại cảm thấy Thái Hư môn là nơi Từ Ngạn lớn lên, cho dù hắn có tồi tệ đến đâu, cũng không nên hãm sư môn vào chỗ bất nghĩa, dù cho hắn có ngu ngốc đi nữa, cũng nên hiểu hậu quả của việc đối địch với Vũ thành hiện giờ.
Tống Kỳ lại nhìn Huyết Liên giáo một chút, lông mày càng nhíu chặt hơn, có vài suy nghĩ thoáng vụt qua, nhưng không bắt được, không hiểu sao lại khiến bản thân có chút ớn lạnh trong lòng.
"Kể từ lúc ở Thiên Sơn, Thái Hư môn đã bắt đầu đối địch với Vũ thành ở khắp nơi, không có chứng cứ nào mà đã tố cáo Vũ thành đả thương người, Vũ thành chúng ta vốn không còn tính toán nữa, thế mà..."
Ôn Vãn Tịch đổi hướng gác chân lên nhau, nói: "Đệ tử trong môn các ngươi mất tích, nhưng lại năm lần bảy lượt đến tìm Vũ thành bọn ta, thậm chí còn ẩn nấp trong Vũ thành không biết để làm gì."
Ôn Vãn Tịch có tài ăn nói, những đệ tử được dẫn vào đã làm xáo trộn tiết tấu của Thiên Diễn, lại còn bị lời nói của Ôn Vãn Tịch trấn áp, trong lúc nhất thời chỉ có thể dùng sự trầm mặc để trả lời. Hắn không phải là người nông nổi bồng bột, bây giờ nghĩ lại, hình như quả thực là vì Từ Ngạn, Thái Hư môn mới rơi vào tình cảnh như hiện giờ.
Hắn vẫn nhớ Từ Ngạn trông suy nhược như thế nào trước mặt hắn ngày hôm ấy, vừa nói Ôn Vãn Tịch không phải loại người như vậy, vừa suy sụp tinh thần vì cánh tay bị gãy. Thiên Diễn thừa nhận cảm xúc của bản thân đã bị đánh động, sau đó Thanh Thượng mất tích, hắn liền đánh mất sự chừng mực của mình, bắt đệ tử lẻn vào Vũ thành để điều tra tung tích của Thanh Thượng.
Sau đó Tả Nghiêm đả thương người ở Vũ thành, hắn cũng không ngăn cản, có lẽ hắn thực sự đã mất trí rồi.
"Đệ tử Vũ thành của ta cũng bị thương mười người, võ công bị phế bỏ hoàn toàn, vậy ta cũng có thể làm chứng rằng chính Thái Hư môn của ngươi là kẻ đã ra tay phải không nào?!"
Ngay khi Ôn Vãn Tịch nói ra câu này, trong mắt lộ rõ sự phẫn nộ, nhưng nàng vẫn cười, Ôn Vãn Tịch giờ phút này thậm chí còn quyến rũ hơn, khiến người khác sợ hãi không dám nhìn thẳng vào mắt nàng. Thiên Diễn chột dạ, càng không dám nói gì, phòng nghị sự nhất thời trở nên yên tĩnh vô cùng, đệ tử đang hóng hớt ngoài cửa cũng không dám thở mạnh.
Bầu không khí yên lặng đến đáng sợ.
Lam Nguyệt đeo mặt nạ đảo mắt nhìn về phía Thiên Diễn, thấy hắn đã không còn ý chí chiến đấu khi đến đây hôm nay nữa, ánh mắt dần trở nên tối sầm lại, còn mang theo một tia sắc lạnh không rõ ràng.
Dường như Ôn Vãn Tịch đã nhận ra gì đó, đảo mắt nhìn về phía người đeo mặt nạ, Lam Nguyệt cũng đón lấy ánh mắt của Ôn Vãn Tịch, chỉ trong một khoảnh khắc thôi mà đã cảm giác được tia lửa bắn ra tứ phía.
Trong lòng Lam Nguyệt hẫng một nhịp, lẽ nào người phụ nữ này đã phát hiện ra rồi?
Mà đúng lúc này, một đệ tử Thái Hư môn chầm chậm rút trường kiếm của hắn ra, nhưng kiếm chỉ mới tuốt khỏi vỏ chừng hai tấc, đã nghe thấy một tiếng xé gió, một mũi tên không biết bắn ra từ chỗ nào, xuyên thẳng qua tay người đệ tử nọ.
Một tiếng hét bi thảm vang vọng trong phòng nghị sự, Ôn Vãn Tịch thậm chí chẳng nhíu mày lấy một cái, tất cả mọi người đều nhao nhao hướng mắt về phía người đệ tử đang kêu gào thảm thiết kia, Thiên Diễn há miệng thở dốc không biết phải nói gì, Lam Nguyệt thì cau mày thật chặt, nhưng lại không dám nổi giận.
Người phụ nữ này thật tàn nhẫn, không ngờ lại bố trí cơ quan trong phòng nghị sự.
Tống Kỳ ở ngoài cửa nhìn vào, không nhịn được thầm nghĩ, chẳng hiểu tại sao những người này lại muốn chọc giận Ôn Vãn Tịch, đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết mà.
Người trúng tên là thành viên của Huyết Liên giáo, nhưng hôm nay bọn họ không thể nào hé răng nửa lời, nếu làm hỏng đại sự, rút dây động rừng, thì chắc chắn sẽ gây bất lợi hơn cho những kế hoạch sau này.
"Ta đã nói rồi, nếu các ngươi muốn động thủ, thì đừng trách ta không khách khí."
Ôn Vãn Tịch nhìn về phía Thiên Diễn: "Ngươi nói Thanh Thượng Chân Nhân mất tích tại Vũ thành của bọn ta, nhưng Thái Hư môn và Vũ thành không chung một đường, vì sao Thanh Thượng Chân Nhân lại đến Vũ thành của bọn ta?"
Điểm này cũng không hợp lý, nếu Thanh Thượng chủ động đến Vũ thành, như vậy sẽ bị nghi ngờ là người đã động thủ trước.
Thiên Diễn bị chất vấn đến mức không nói được lời nào, Ôn Vãn Tịch liền cười nhạt, nói: "Trở về hỏi Từ Ngạn nhà ngươi một chút xem, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, dù sao ta cũng chưa từng nhìn thấy Thanh Thượng và Tả Nghiêm bao giờ."
Cái người này, thực sự là đệ nhất nói dối không biết ngượng mồm.
Tống Kỳ không thể không bái phục kỹ năng nói dối mà mặt không hề biến sắc của người này, mặc dù lần này là Thái Hư môn tự đâm đầu vào chỗ chết, nhưng vẫn có thể thấy được một phần thủ đoạn của Ôn Vãn Tịch.
Tuy nàng điên, nhưng cũng không ngốc, nàng hiểu rõ hiện tại không phải thời điểm để xảy ra xung đột với các chính phái, lại thuận tiện dẫn lửa trả lại lên người Từ Ngạn, còn bản thân thì rũ sạch sẽ mọi trách nhiệm mới hay.
Thiên Diễn biết Tả Nghiêm chắc chắn đã mất tích ở Vũ thành, khả năng Ôn Vãn Tịch đã động thủ rất lớn, nhưng hiện tại hắn thực sự không có bằng chứng, xét thấy trong phòng này có bố trí cơ quan, nếu hành động thiếu suy nghĩ, bọn họ nhất định sẽ không thể nào trốn thoát được.
"Nếu Ôn thành chủ nhìn thấy Thanh Thượng và Tả Nghiêm, xin hãy báo tin cho Thái Hư môn."
Khóe miệng Ôn Vãn Tịch hơi cong lên: "Đương nhiên rồi."
"Ngày hôm nay đã đắc tội không ít, xin Ôn thành chủ lượng thứ cho."
Tống Kỳ lặng lẽ quan sát mọi chuyện trong phòng nghị sự, lão đạo sĩ Thiên Diễn co được giãn được, mặc dù nhát cáy, nhưng có thể giữ lại được trên dưới Thái Hư môn, lão Thiên Diễn này xem như cũng không quá ngu ngốc.
Nói xong, Thiên Diễn liền dẫn người rời đi, Lam Nguyệt từ đầu đến cuối không hề xuất thủ, vốn là muốn lần này mượn danh nghĩa Thái Hư môn để đánh nhau với Ôn Vãn Tịch một phen, xem thử võ công của nàng, nhưng lão già này chưa gì đã bỏ cuộc giữa chừng, Lam Nguyệt đương nhiên không dám động thủ bừa bãi.
Con cờ Thái Hư môn này vẫn còn hữu dụng, không thể vứt đi sớm như vậy.
Sau khi đoàn người Thiên Diễn chán nản rời đi, các đệ tử vây xem cũng tản đi dần, mà Tống Kỳ thì bước vào phòng, còn chưa kịp chào hỏi thì Ôn Vãn Tịch đã nói: "Có gì muốn nói sao?"
"Ta nghi ngờ..."
Tống Kỳ nói ba từ, sau đó lại quay đầu đóng cửa phòng lại, như thể sợ người khác nghe được mình nói gì.
"Ta nghi ngờ Từ Ngạn có thể đã cấu kết với Huyết Liên giáo từ rất lâu về trước, nhưng cấu kết từ khi nào, ta lại không có manh mối."
Suy đoán của bản thân không phải hoàn toàn không có khả năng, Từ Ngạn bất chấp mọi thứ để khiêu khích Vũ thành, chẳng lẽ đơn giản chỉ vì bị đánh gãy tay như vậy thôi sao?
Hắn bị gãy tay, chứ não đâu có bị hỏng, hắn nên biết hiện tại không thể trêu vào Ôn Vãn Tịch và Vũ thành, hơn nữa còn dưới tình huống không có một kế sách vẹn toàn nào.
Sau khi sự việc này lên men, Huyết Liên giáo nghiễm nhiên trở thành trợ thủ đắc lực của Thái Hư môn, hơn nữa đúng lúc Huyết Liên giáo cũng muốn đối phó với Vũ thành, liên kết những manh mối này lại, có vẻ đã đủ chứng minh Từ Ngạn rất có thể đã cấu kết với Huyết Liên giáo từ lâu.
Sau khi Ôn Vãn Tịch nghe thấy những lời này, mày liễu hơi nhướng lên, nói: "Cảm giác của ngươi rất nhạy bén."
"Ngươi biết chuyện này?"
"Ta không biết."
Ôn Vãn Tịch dừng một chút, nói: "Nhưng ban nãy cũng giống như ngươi, đã có suy nghĩ như vậy."
Ôn Vãn Tịch đứng dậy, chầm chậm bước về phía Tống Kỳ, đưa ngón tay lạnh lẽo nâng cằm Tống Kỳ lên, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi đi vào đây một cách tùy tiện thế này, bộ không sợ đụng phải cơ quan nào đó, bị vạn tiễn xuyên tim sao?"
Tống Kỳ: "..."
Cô thực sự đã quên mất chuyện này, bây giờ vừa nghe thấy Ôn Vãn Tịch nói, mồ hôi lạnh liền chảy ròng ròng.
"Có điều, ngươi ngoan ngoãn vâng lời thế này, lại còn thông minh như vậy, ta thực sự không đành lòng để ngươi chết."
Tống Kỳ cảm thấy tâm trạng Ôn Vãn Tịch có chút không đúng, giọng điệu nói chuyện này của nàng, cực kì giống với lời ngon tiếng ngọt của một con yêu tinh dụ dỗ con người trước khi ăn thịt họ.
"À ờm, Ôn thành chủ, có phải ngươi vẫn còn muốn ta làm gì cho ngươi nữa phải không?"
Có chuyện gì thì nói toẹt ra đi, đừng làm ta sợ mà!
Hồ Đồ: [Đừng nói cô, ngay cả tôi cũng thấy sợ nữa.]
Tống Kỳ: [Đúng không đúng không!]
"Không có, ngươi sợ cái gì?"
Ôn Vãn Tịch dời ngón tay, cười nói: "Mau trở về Thần Kiếm môn đi, đi đứng cho cẩn thận vào."
Cái sự chuyển biến tâm trạng này, thực sự không ai bằng được. Tống Kỳ cảm giác hơi ấm của Ôn Vãn Tịch vẫn còn sót lại trên cằm mình, nhiệt độ như mũi kiếm ấy, quả thực khiến người ta sợ hãi.
"Vậy ta đi đây, ngươi cũng phải cẩn thận."
Tống Kỳ xoay người liền bỏ chạy, một bước cũng chẳng dám dừng lại.
Ôn Vãn Tịch nhìn theo bóng lưng rời đi của Tống Kỳ, ánh mắt dần trở nên ảm đạm không rõ.
Người thông minh thường là những kẻ khó khống chế nhất, Tống Kỳ thực sự có thể chịu để nàng khống chế, trở thành lưỡi kiếm sắc bén chỉ thuộc về nàng không?
Khó lòng biết được.
***
Tống Kỳ chạy về Thần Kiếm môn, nhưng cô cũng không vội vàng, dọc đường đi còn ăn không ít món ngon, theo lời cô nói, chỉ khi nào ăn no thì mới có sức để đánh nhau.
Hồ Đồ: [Cô mà còn tiếp tục ăn nữa là thực sự chẳng còn một cắc tiền đi đường.]
Tống Kỳ: [Tao đã ăn uống tiết kiệm lắm rồi đấy, mày nhìn đi, chẳng ăn một bữa chính nào, toàn là ăn nhẹ thôi.]
Hồ Đồ: [Cô chỉ thèm ăn vặt thôi chứ gì!]
Tống Kỳ: [Cùng lắm thì về sớm chút xin tiền anh tao thôi.]
Tống Kỳ cảm thấy quan hệ giữa mình và Tống Thiên Tinh thực sự ngày càng trở nên tự nhiên hơn rất nhiều, bây giờ mỗi khi không có tiền là sẽ nghĩ ngay đến Tống Thiên Tinh. Đây chính là cảm giác được anh trai cưng chiều, hơn nữa cô còn cảm thấy mình đã trở thành đứa trẻ bị Tống Thiên Tinh chiều hư rồi.
Không phải Tống Kỳ bỏ ngoài tai lời nói của Hồ Đồ, ngày đó đã tiêu không ít bạc ở lầu Thiên Hương, bây giờ còn thừa lại bao nhiêu thì phải tiết kiệm mới đúng.
Nghĩ vậy, Tống Kỳ bèn không lang thang đây đó nữa, muốn trở về Thần Kiếm môn ngay lập tức, chỉ là không ngờ rằng, khi cô về đến Thiên Thủy thành thì trông thấy một người đàn ông say bét nhè ở gần lầu Vân Mộng.
"Sư phụ?"
Trông thấy bóng dáng quen thuộc kia, Tống Kỳ lập tức bước đến, vỗ vỗ mặt hắn, không tỉnh. Tống Kỳ nghĩ nghĩ, lấy bầu hồ lô nhỏ đeo bên hông mình, mở nút ra, mùi rượu Túy Khuynh Thành tỏa ra tứ phía, Trình Doanh tỉnh lại ngay tức khắc.
"Rượu ngon!"
Tống Kỳ lập tức đậy nút che lại miệng bầu hồ lô, sau đó giấu bầu hồ lô nhỏ đi, hỏi: "Sư phụ, ngươi đang đợi ta sao?"
"Ngươi nha con bé đáng ghét này! Cuối cùng cũng xuất hiện rồi!"
Trình Doanh vỗ mạnh vào đầu Tống Kỳ, tức giận nói: "Ta đợi ngươi ở đây mấy ngày rồi."
"Xin lỗi mà sư phụ, không phải ta đã trở lại rồi sao!"
"Ngay cả lầu Vân Mộng ta cũng không vào được, ngươi..."
Trình Doanh nhất thời tức giận, không biết nên nói gì mới phải, rồi lại thở dài thườn thượt, nói: "Cho nên ngươi đã đi đâu suốt thời gian qua thế?"
"Ta đi Vũ thành một chuyến."
"Hả?"
Trình Doanh vốn tưởng rằng Tống Kỳ vẫn luôn co đầu rút cổ trong lầu Vân Mộng suốt thời gian qua, chưa từng nghĩ đến việc con bé này lại không ở Thiên Thủy thành, thảo nào đợi chờ nhiều ngày như vậy cũng không đợi được người.
"Bỏ qua chuyện đó đi, trong thư ngươi nói Dụ Minh Thuận muốn giết ngươi, chuyện này là sao?"
Khi Trình Doanh nhìn thấy bức thư của Tống Kỳ, đã bị dọa sợ toát mồ hôi lạnh một trận, nhưng nghĩ đến tên Tống Kỳ láu cá này nhất định có cách thoát thân bèn yên tâm trở lại, nhưng nguyên do trong đó vẫn luôn khiến Trình Doanh ăn ngủ không yên.
"Chỗ này không phải là nơi để nói chuyện."
Tống Kỳ nhìn xung quanh một chút, nhưng cũng không dẫn Trình Doanh đi vào lầu Vân Mộng từ con hẻm sau, mà là đến góc xó xỉnh vắng người.
"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Thấy xung quanh không có ai, lúc này Trình Doanh mới yên tâm hỏi.
"Ta tình cờ nhặt được một khối ngọc bội, hẳn là di vật của Lăng Tú nhà họ Mạc năm đó, Dụ Minh Thuận có vẻ không muốn để người khác biết về chuyện ngọc bội, bèn muốn giết ta để bịt miệng, ta nghĩ án diệt môn của nhà họ Mạc năm đó, Dụ Minh Thuận chắc hẳn có liên quan."
Trình Doanh nghe xong, ngây ngẩn cả người.
"Hai mươi năm trôi qua, không ngờ bản án này ấy vậy mà lại có tiến triển mới."
Trình Doanh thực sự không ngờ đến, có lẽ đây chính là cái gọi là lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt rồi.
Ngoài tướng mạo xuất chúng ra, nhân duyên của Từ Ngạn cũng vô cùng tốt, bởi vì giỏi ăn nói cho nên tất cả mọi người từ sư trưởng đến đệ tử mới vào môn đều yêu mến hắn.
Hắn đã xây dựng và chăm chút hình tượng của mình như thế này nhiều năm qua, vậy nên không có gì lạ khi Thiên Diễn và các đệ tử trong môn phái sẽ tràn đầy căm phẫn như vậy. Song ngoài việc đòi lại công bằng cho Từ Ngạn, hành động lần này của Thiên Diễn cũng là để bảo vệ danh tiếng của Thái Hư môn, nhưng hắn lại quên mất tất cả những chuyện này là do ai gây ra.
Tống Kỳ suy nghĩ lại toàn bộ mọi chuyện, nhưng lại cảm thấy Thái Hư môn là nơi Từ Ngạn lớn lên, cho dù hắn có tồi tệ đến đâu, cũng không nên hãm sư môn vào chỗ bất nghĩa, dù cho hắn có ngu ngốc đi nữa, cũng nên hiểu hậu quả của việc đối địch với Vũ thành hiện giờ.
Tống Kỳ lại nhìn Huyết Liên giáo một chút, lông mày càng nhíu chặt hơn, có vài suy nghĩ thoáng vụt qua, nhưng không bắt được, không hiểu sao lại khiến bản thân có chút ớn lạnh trong lòng.
"Kể từ lúc ở Thiên Sơn, Thái Hư môn đã bắt đầu đối địch với Vũ thành ở khắp nơi, không có chứng cứ nào mà đã tố cáo Vũ thành đả thương người, Vũ thành chúng ta vốn không còn tính toán nữa, thế mà..."
Ôn Vãn Tịch đổi hướng gác chân lên nhau, nói: "Đệ tử trong môn các ngươi mất tích, nhưng lại năm lần bảy lượt đến tìm Vũ thành bọn ta, thậm chí còn ẩn nấp trong Vũ thành không biết để làm gì."
Ôn Vãn Tịch có tài ăn nói, những đệ tử được dẫn vào đã làm xáo trộn tiết tấu của Thiên Diễn, lại còn bị lời nói của Ôn Vãn Tịch trấn áp, trong lúc nhất thời chỉ có thể dùng sự trầm mặc để trả lời. Hắn không phải là người nông nổi bồng bột, bây giờ nghĩ lại, hình như quả thực là vì Từ Ngạn, Thái Hư môn mới rơi vào tình cảnh như hiện giờ.
Hắn vẫn nhớ Từ Ngạn trông suy nhược như thế nào trước mặt hắn ngày hôm ấy, vừa nói Ôn Vãn Tịch không phải loại người như vậy, vừa suy sụp tinh thần vì cánh tay bị gãy. Thiên Diễn thừa nhận cảm xúc của bản thân đã bị đánh động, sau đó Thanh Thượng mất tích, hắn liền đánh mất sự chừng mực của mình, bắt đệ tử lẻn vào Vũ thành để điều tra tung tích của Thanh Thượng.
Sau đó Tả Nghiêm đả thương người ở Vũ thành, hắn cũng không ngăn cản, có lẽ hắn thực sự đã mất trí rồi.
"Đệ tử Vũ thành của ta cũng bị thương mười người, võ công bị phế bỏ hoàn toàn, vậy ta cũng có thể làm chứng rằng chính Thái Hư môn của ngươi là kẻ đã ra tay phải không nào?!"
Ngay khi Ôn Vãn Tịch nói ra câu này, trong mắt lộ rõ sự phẫn nộ, nhưng nàng vẫn cười, Ôn Vãn Tịch giờ phút này thậm chí còn quyến rũ hơn, khiến người khác sợ hãi không dám nhìn thẳng vào mắt nàng. Thiên Diễn chột dạ, càng không dám nói gì, phòng nghị sự nhất thời trở nên yên tĩnh vô cùng, đệ tử đang hóng hớt ngoài cửa cũng không dám thở mạnh.
Bầu không khí yên lặng đến đáng sợ.
Lam Nguyệt đeo mặt nạ đảo mắt nhìn về phía Thiên Diễn, thấy hắn đã không còn ý chí chiến đấu khi đến đây hôm nay nữa, ánh mắt dần trở nên tối sầm lại, còn mang theo một tia sắc lạnh không rõ ràng.
Dường như Ôn Vãn Tịch đã nhận ra gì đó, đảo mắt nhìn về phía người đeo mặt nạ, Lam Nguyệt cũng đón lấy ánh mắt của Ôn Vãn Tịch, chỉ trong một khoảnh khắc thôi mà đã cảm giác được tia lửa bắn ra tứ phía.
Trong lòng Lam Nguyệt hẫng một nhịp, lẽ nào người phụ nữ này đã phát hiện ra rồi?
Mà đúng lúc này, một đệ tử Thái Hư môn chầm chậm rút trường kiếm của hắn ra, nhưng kiếm chỉ mới tuốt khỏi vỏ chừng hai tấc, đã nghe thấy một tiếng xé gió, một mũi tên không biết bắn ra từ chỗ nào, xuyên thẳng qua tay người đệ tử nọ.
Một tiếng hét bi thảm vang vọng trong phòng nghị sự, Ôn Vãn Tịch thậm chí chẳng nhíu mày lấy một cái, tất cả mọi người đều nhao nhao hướng mắt về phía người đệ tử đang kêu gào thảm thiết kia, Thiên Diễn há miệng thở dốc không biết phải nói gì, Lam Nguyệt thì cau mày thật chặt, nhưng lại không dám nổi giận.
Người phụ nữ này thật tàn nhẫn, không ngờ lại bố trí cơ quan trong phòng nghị sự.
Tống Kỳ ở ngoài cửa nhìn vào, không nhịn được thầm nghĩ, chẳng hiểu tại sao những người này lại muốn chọc giận Ôn Vãn Tịch, đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết mà.
Người trúng tên là thành viên của Huyết Liên giáo, nhưng hôm nay bọn họ không thể nào hé răng nửa lời, nếu làm hỏng đại sự, rút dây động rừng, thì chắc chắn sẽ gây bất lợi hơn cho những kế hoạch sau này.
"Ta đã nói rồi, nếu các ngươi muốn động thủ, thì đừng trách ta không khách khí."
Ôn Vãn Tịch nhìn về phía Thiên Diễn: "Ngươi nói Thanh Thượng Chân Nhân mất tích tại Vũ thành của bọn ta, nhưng Thái Hư môn và Vũ thành không chung một đường, vì sao Thanh Thượng Chân Nhân lại đến Vũ thành của bọn ta?"
Điểm này cũng không hợp lý, nếu Thanh Thượng chủ động đến Vũ thành, như vậy sẽ bị nghi ngờ là người đã động thủ trước.
Thiên Diễn bị chất vấn đến mức không nói được lời nào, Ôn Vãn Tịch liền cười nhạt, nói: "Trở về hỏi Từ Ngạn nhà ngươi một chút xem, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, dù sao ta cũng chưa từng nhìn thấy Thanh Thượng và Tả Nghiêm bao giờ."
Cái người này, thực sự là đệ nhất nói dối không biết ngượng mồm.
Tống Kỳ không thể không bái phục kỹ năng nói dối mà mặt không hề biến sắc của người này, mặc dù lần này là Thái Hư môn tự đâm đầu vào chỗ chết, nhưng vẫn có thể thấy được một phần thủ đoạn của Ôn Vãn Tịch.
Tuy nàng điên, nhưng cũng không ngốc, nàng hiểu rõ hiện tại không phải thời điểm để xảy ra xung đột với các chính phái, lại thuận tiện dẫn lửa trả lại lên người Từ Ngạn, còn bản thân thì rũ sạch sẽ mọi trách nhiệm mới hay.
Thiên Diễn biết Tả Nghiêm chắc chắn đã mất tích ở Vũ thành, khả năng Ôn Vãn Tịch đã động thủ rất lớn, nhưng hiện tại hắn thực sự không có bằng chứng, xét thấy trong phòng này có bố trí cơ quan, nếu hành động thiếu suy nghĩ, bọn họ nhất định sẽ không thể nào trốn thoát được.
"Nếu Ôn thành chủ nhìn thấy Thanh Thượng và Tả Nghiêm, xin hãy báo tin cho Thái Hư môn."
Khóe miệng Ôn Vãn Tịch hơi cong lên: "Đương nhiên rồi."
"Ngày hôm nay đã đắc tội không ít, xin Ôn thành chủ lượng thứ cho."
Tống Kỳ lặng lẽ quan sát mọi chuyện trong phòng nghị sự, lão đạo sĩ Thiên Diễn co được giãn được, mặc dù nhát cáy, nhưng có thể giữ lại được trên dưới Thái Hư môn, lão Thiên Diễn này xem như cũng không quá ngu ngốc.
Nói xong, Thiên Diễn liền dẫn người rời đi, Lam Nguyệt từ đầu đến cuối không hề xuất thủ, vốn là muốn lần này mượn danh nghĩa Thái Hư môn để đánh nhau với Ôn Vãn Tịch một phen, xem thử võ công của nàng, nhưng lão già này chưa gì đã bỏ cuộc giữa chừng, Lam Nguyệt đương nhiên không dám động thủ bừa bãi.
Con cờ Thái Hư môn này vẫn còn hữu dụng, không thể vứt đi sớm như vậy.
Sau khi đoàn người Thiên Diễn chán nản rời đi, các đệ tử vây xem cũng tản đi dần, mà Tống Kỳ thì bước vào phòng, còn chưa kịp chào hỏi thì Ôn Vãn Tịch đã nói: "Có gì muốn nói sao?"
"Ta nghi ngờ..."
Tống Kỳ nói ba từ, sau đó lại quay đầu đóng cửa phòng lại, như thể sợ người khác nghe được mình nói gì.
"Ta nghi ngờ Từ Ngạn có thể đã cấu kết với Huyết Liên giáo từ rất lâu về trước, nhưng cấu kết từ khi nào, ta lại không có manh mối."
Suy đoán của bản thân không phải hoàn toàn không có khả năng, Từ Ngạn bất chấp mọi thứ để khiêu khích Vũ thành, chẳng lẽ đơn giản chỉ vì bị đánh gãy tay như vậy thôi sao?
Hắn bị gãy tay, chứ não đâu có bị hỏng, hắn nên biết hiện tại không thể trêu vào Ôn Vãn Tịch và Vũ thành, hơn nữa còn dưới tình huống không có một kế sách vẹn toàn nào.
Sau khi sự việc này lên men, Huyết Liên giáo nghiễm nhiên trở thành trợ thủ đắc lực của Thái Hư môn, hơn nữa đúng lúc Huyết Liên giáo cũng muốn đối phó với Vũ thành, liên kết những manh mối này lại, có vẻ đã đủ chứng minh Từ Ngạn rất có thể đã cấu kết với Huyết Liên giáo từ lâu.
Sau khi Ôn Vãn Tịch nghe thấy những lời này, mày liễu hơi nhướng lên, nói: "Cảm giác của ngươi rất nhạy bén."
"Ngươi biết chuyện này?"
"Ta không biết."
Ôn Vãn Tịch dừng một chút, nói: "Nhưng ban nãy cũng giống như ngươi, đã có suy nghĩ như vậy."
Ôn Vãn Tịch đứng dậy, chầm chậm bước về phía Tống Kỳ, đưa ngón tay lạnh lẽo nâng cằm Tống Kỳ lên, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi đi vào đây một cách tùy tiện thế này, bộ không sợ đụng phải cơ quan nào đó, bị vạn tiễn xuyên tim sao?"
Tống Kỳ: "..."
Cô thực sự đã quên mất chuyện này, bây giờ vừa nghe thấy Ôn Vãn Tịch nói, mồ hôi lạnh liền chảy ròng ròng.
"Có điều, ngươi ngoan ngoãn vâng lời thế này, lại còn thông minh như vậy, ta thực sự không đành lòng để ngươi chết."
Tống Kỳ cảm thấy tâm trạng Ôn Vãn Tịch có chút không đúng, giọng điệu nói chuyện này của nàng, cực kì giống với lời ngon tiếng ngọt của một con yêu tinh dụ dỗ con người trước khi ăn thịt họ.
"À ờm, Ôn thành chủ, có phải ngươi vẫn còn muốn ta làm gì cho ngươi nữa phải không?"
Có chuyện gì thì nói toẹt ra đi, đừng làm ta sợ mà!
Hồ Đồ: [Đừng nói cô, ngay cả tôi cũng thấy sợ nữa.]
Tống Kỳ: [Đúng không đúng không!]
"Không có, ngươi sợ cái gì?"
Ôn Vãn Tịch dời ngón tay, cười nói: "Mau trở về Thần Kiếm môn đi, đi đứng cho cẩn thận vào."
Cái sự chuyển biến tâm trạng này, thực sự không ai bằng được. Tống Kỳ cảm giác hơi ấm của Ôn Vãn Tịch vẫn còn sót lại trên cằm mình, nhiệt độ như mũi kiếm ấy, quả thực khiến người ta sợ hãi.
"Vậy ta đi đây, ngươi cũng phải cẩn thận."
Tống Kỳ xoay người liền bỏ chạy, một bước cũng chẳng dám dừng lại.
Ôn Vãn Tịch nhìn theo bóng lưng rời đi của Tống Kỳ, ánh mắt dần trở nên ảm đạm không rõ.
Người thông minh thường là những kẻ khó khống chế nhất, Tống Kỳ thực sự có thể chịu để nàng khống chế, trở thành lưỡi kiếm sắc bén chỉ thuộc về nàng không?
Khó lòng biết được.
***
Tống Kỳ chạy về Thần Kiếm môn, nhưng cô cũng không vội vàng, dọc đường đi còn ăn không ít món ngon, theo lời cô nói, chỉ khi nào ăn no thì mới có sức để đánh nhau.
Hồ Đồ: [Cô mà còn tiếp tục ăn nữa là thực sự chẳng còn một cắc tiền đi đường.]
Tống Kỳ: [Tao đã ăn uống tiết kiệm lắm rồi đấy, mày nhìn đi, chẳng ăn một bữa chính nào, toàn là ăn nhẹ thôi.]
Hồ Đồ: [Cô chỉ thèm ăn vặt thôi chứ gì!]
Tống Kỳ: [Cùng lắm thì về sớm chút xin tiền anh tao thôi.]
Tống Kỳ cảm thấy quan hệ giữa mình và Tống Thiên Tinh thực sự ngày càng trở nên tự nhiên hơn rất nhiều, bây giờ mỗi khi không có tiền là sẽ nghĩ ngay đến Tống Thiên Tinh. Đây chính là cảm giác được anh trai cưng chiều, hơn nữa cô còn cảm thấy mình đã trở thành đứa trẻ bị Tống Thiên Tinh chiều hư rồi.
Không phải Tống Kỳ bỏ ngoài tai lời nói của Hồ Đồ, ngày đó đã tiêu không ít bạc ở lầu Thiên Hương, bây giờ còn thừa lại bao nhiêu thì phải tiết kiệm mới đúng.
Nghĩ vậy, Tống Kỳ bèn không lang thang đây đó nữa, muốn trở về Thần Kiếm môn ngay lập tức, chỉ là không ngờ rằng, khi cô về đến Thiên Thủy thành thì trông thấy một người đàn ông say bét nhè ở gần lầu Vân Mộng.
"Sư phụ?"
Trông thấy bóng dáng quen thuộc kia, Tống Kỳ lập tức bước đến, vỗ vỗ mặt hắn, không tỉnh. Tống Kỳ nghĩ nghĩ, lấy bầu hồ lô nhỏ đeo bên hông mình, mở nút ra, mùi rượu Túy Khuynh Thành tỏa ra tứ phía, Trình Doanh tỉnh lại ngay tức khắc.
"Rượu ngon!"
Tống Kỳ lập tức đậy nút che lại miệng bầu hồ lô, sau đó giấu bầu hồ lô nhỏ đi, hỏi: "Sư phụ, ngươi đang đợi ta sao?"
"Ngươi nha con bé đáng ghét này! Cuối cùng cũng xuất hiện rồi!"
Trình Doanh vỗ mạnh vào đầu Tống Kỳ, tức giận nói: "Ta đợi ngươi ở đây mấy ngày rồi."
"Xin lỗi mà sư phụ, không phải ta đã trở lại rồi sao!"
"Ngay cả lầu Vân Mộng ta cũng không vào được, ngươi..."
Trình Doanh nhất thời tức giận, không biết nên nói gì mới phải, rồi lại thở dài thườn thượt, nói: "Cho nên ngươi đã đi đâu suốt thời gian qua thế?"
"Ta đi Vũ thành một chuyến."
"Hả?"
Trình Doanh vốn tưởng rằng Tống Kỳ vẫn luôn co đầu rút cổ trong lầu Vân Mộng suốt thời gian qua, chưa từng nghĩ đến việc con bé này lại không ở Thiên Thủy thành, thảo nào đợi chờ nhiều ngày như vậy cũng không đợi được người.
"Bỏ qua chuyện đó đi, trong thư ngươi nói Dụ Minh Thuận muốn giết ngươi, chuyện này là sao?"
Khi Trình Doanh nhìn thấy bức thư của Tống Kỳ, đã bị dọa sợ toát mồ hôi lạnh một trận, nhưng nghĩ đến tên Tống Kỳ láu cá này nhất định có cách thoát thân bèn yên tâm trở lại, nhưng nguyên do trong đó vẫn luôn khiến Trình Doanh ăn ngủ không yên.
"Chỗ này không phải là nơi để nói chuyện."
Tống Kỳ nhìn xung quanh một chút, nhưng cũng không dẫn Trình Doanh đi vào lầu Vân Mộng từ con hẻm sau, mà là đến góc xó xỉnh vắng người.
"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Thấy xung quanh không có ai, lúc này Trình Doanh mới yên tâm hỏi.
"Ta tình cờ nhặt được một khối ngọc bội, hẳn là di vật của Lăng Tú nhà họ Mạc năm đó, Dụ Minh Thuận có vẻ không muốn để người khác biết về chuyện ngọc bội, bèn muốn giết ta để bịt miệng, ta nghĩ án diệt môn của nhà họ Mạc năm đó, Dụ Minh Thuận chắc hẳn có liên quan."
Trình Doanh nghe xong, ngây ngẩn cả người.
"Hai mươi năm trôi qua, không ngờ bản án này ấy vậy mà lại có tiến triển mới."
Trình Doanh thực sự không ngờ đến, có lẽ đây chính là cái gọi là lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt rồi.