Chương 47: Đồng lõa
"Tua kiếm của Lăng Tú nhà họ Mạc không hề có trên người nàng, có thể nàng ta không phải là con cháu của nhà họ Mạc."
Tua kiếm?!
Tống Kỳ: [Không ngờ tua kiếm lại có tác dụng như vầy?!]
Hồ Đồ: [Không ngờ tua kiếm lại có tác dụng như vầy?!]
Tống Kỳ và Hồ Đồ đồng thanh, nhưng khi nghe được Hồ Đồ nói như vậy, cô bèn có chút tức giận: [Mày nha cái đồ khốn này, ngay cả bản chất nhiệm vụ của tua kiếm là gì cũng không biết!]
Hồ Đồ: [...Cấp trên cũng đâu có nói.]
Thôi bỏ đi, dù sao cấp trên của cái hệ thống Hồ Đồ này chắc chắn cũng là một hệ thống hồ đồ.
Nói đi cũng phải nói lại, Băng Kỳ và Dụ Minh Thuận làm sao có thể nghi ngờ Ôn Vãn Tịch là con cháu nhà họ Mạc, hơn nữa Dụ Minh Thuận còn coi trọng ngọc bội kia như vậy thì có lẽ sự việc nhà họ Mạc năm ấy không thể nào không liên quan đến bọn họ.
Ôn Vãn Tịch được Vũ Dã đưa về nuôi dưỡng, việc nghi ngờ Ôn Vãn Tịch là con cháu của nhà họ Mạc đồng nghĩa với việc bọn họ có thể biết Vũ Dã chính là hung thủ đã sát hại cả gia tộc họ Mạc.
Nếu bọn họ biết Vũ Dã là hung thủ, Vũ Dã không thể nào giữ họ lại, trừ khi cả lũ chúng nó là đồng lõa của nhau!
Chết tiệt!
Từ tua kiếm đến ngọc bội, rồi lại đến hình xăm, hóa ra các nhiệm vụ do hệ thống giao cho đều xoay quanh chuyện nhà họ Mạc bị diệt môn. Trước mắt bọn họ không thể xác nhận được thân phận của Ôn Vãn Tịch thì sẽ không tùy tiện tấn công Vũ thành, cũng sẽ không tùy tiện đi khiêu khích Ôn Vãn Tịch.
Chỉ có vậy thì Ôn Vãn Tịch mới không nảy sinh xung đột trực diện với đám người chính phái.
Hóa ra nhiệm vụ tua kiếm quan trọng đến như vậy, cũng may cô không làm hỏng nó.
"Không phải con cháu nhà họ Mạc, không có Hoàng Tuyền Bích Lạc, vậy làm sao ả ta có thể đánh bại Vũ Dã?"
Dụ Minh Thuận ngờ vực hỏi, mà Băng Kỳ thì đáp lời: "Lẽ nào Ôn Vãn Tịch lợi dụng thời điểm nội thương của lão già vô đạo đức họ Vũ đấy phát tác?"
Lời này vừa nói ra cả hai liền rơi vào trầm mặc, còn Tống Kỳ thì căng thẳng, chẳng sợ bọn họ nói chuyện, chỉ sợ bọn họ bất thình lình trầm mặc, cũng không biết có phải là nhận ra có người đang nghe lén hay không.
Đây giống như việc chơi điện thoại trong lớp học vậy, chẳng sợ giáo viên tiếp tục giảng bài, chỉ sợ giáo viên bất thình lình im lặng.
"Cũng chưa biết được, năm đó lão già họ Vũ ấy muốn tu luyện Hoàng Tuyền Bích Lạc để chữa trị nội thương, lại không ngờ cho đến lúc chết kế hoạch này cũng chẳng thể thực hiện được."
Tống Kỳ ghi nhớ thật kỹ từng câu từng chữ họ nói, nghe mà muốn kinh hồn táng đảm vậy. Tống Kỳ biết Vũ Dã có nội thương, đã là người trong võ lâm thì làm gì có ai không có nội thương, cho nên khi ấy Tống Kỳ cũng không để tâm đến chuyện này.
Bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ năm ấy Vũ Dã nôn nóng chất vấn Ôn Vãn Tịch về tung tích của Hoàng Tuyền Bích Lạc là vì nội thương của hắn?
Hình như hai người lần lượt thở dài, sau đó nghe thấy Băng Kỳ nói: "Chuyện của Tống Thiên Tinh và Nhàn nhi..."
"Đã nói với ngươi hôm qua rồi, chuyện này không cần phải bàn nữa làm gì, Thiên Tinh đã nói rất rõ ràng, cậu ta không có ý ấy với Nhàn nhi."
Băng Kỳ là một con cáo già, Dụ Minh Thuận cũng vậy, hiện tại cả hai đều nhìn trúng tiềm năng của Tống Thiên Tinh. Rốt cuộc giờ đây Tống Kỳ cũng đã biết được, Băng Kỳ tác hợp Tống Thiên Tinh và Băng Nhàn như vậy chẳng phải là vì hạnh phúc của con gái mình, mà là vì để chèo kéo, thu phục được Tống Thiên Tinh.
Dụ Minh Thuận đương nhiên có thể nhìn thấu ý đồ của Băng Kỳ, hiện tại Tống Thiên Tinh không có tình ý gì với Băng Nhàn, làm sao hắn có thể để Băng Kỳ tranh được một phần chiếc bánh ngọt, chẳng trách ngày hôm qua hai kẻ này cãi nhau một trận lớn ra trò.
"Thôi thôi, vậy cái kẻ đang điều tra vụ diệt môn nhà họ Mạc mà ngươi nói ấy, khi nào thì ngươi mới thủ tiêu?"
Tống Kỳ nghe xong, hít một hơi lạnh, hóng chuyện mà hóng luôn chuyện của mình rồi.
"Hiện tại không thể động thủ, nàng ta có quan hệ rất thâm tình với Thiên Tinh, ta cần đợi cơ hội thích hợp."
Sau khi Dụ Minh Thuận nói xong, Tống Kỳ thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo hai người nói về một số chuyện trong môn phái, còn tám chút chuyện phiếm, Tống Kỳ không nghe tiếp nữa, bèn rời đi.
Cũng may Tống Kỳ đã ăn Nội Nguyên Đan, nội lực tăng lên không ít, cô còn có thể che giấu khí tức của mình trước hai vị tiền bối, ngồi nghe lén cả đêm.
Đêm đó, Tống Kỳ cảm thấy có chút lo sợ bất an, nếu muốn tránh cho Ôn Vãn Tịch xảy ra xung đột trực diện với bọn họ, vậy thì thân phận của Ôn Vãn Tịch không thể bị bại lộ.
Ôn Vãn Tịch chắc chắn muốn trả thù, nhưng thân phận của nàng và chân tướng vụ án thảm khốc nhà họ Mạc lại không thể công khai cho thiên hạ biết, nếu không Hoàng Tuyền Bích Lạc sẽ càng thêm thu hút bao kẻ tranh cướp trong tối ngoài sáng, đặc biệt là triều đình, boss giấu mặt thực sự.
Nào có ngờ được nội dung thực sự trong cuốn sách này lại còn phức tạp hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
**
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Tống Thiên Tinh đã ở trước cửa ký túc xá nữ chờ Tống Kỳ, nếu nói đến người có được đãi ngộ tầm cỡ như vậy ở Thần Kiếm môn cũng chỉ có mỗi mình Tống Kỳ. Tống Kỳ cảm thụ cảm giác được cưng chiều, cảm giác này thực sự không tệ, bù đắp lại sự ấm áp của tình thân mà bản thân chưa bao giờ nhận được ở thế giới thực.
"Ca, ngày mai ta sẽ đi, sau khi xong chuyện Phi Hoa tông, ngươi có muốn xuống núi rèn luyện không?"
Nếu mọi chuyện đều xảy ra trước dự kiến, thì việc Tống Thiên Tinh xuống núi rèn luyện sớm cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
"Ta cũng đang có ý định như vậy."
Xem như Tống Kỳ không nói thì Tống Thiên Tinh cũng đã có dự tính như vậy. Tuy hắn biết võ công của Tống Kỳ cao hơn mình, nhưng một mình cô hành tẩu giang hồ vẫn luôn khiến người ta khó lòng yên tâm.
"Thế thì tốt rồi, vậy theo giao kèo cũ, ta sẽ đợi ngươi... ở chỗ ấy."
Tống Kỳ nhìn nhìn xung quanh, không nói rõ chỗ ấy, nhưng mặt Tống Thiên Tinh đỏ lên, ngay lập tức hiểu chỗ ấy Tống Kỳ nói là nơi nào.
Sư trưởng từng nói ham thú chơi bời sẽ làm con người ta mất đi chí hướng, ham mê tửu sắc sẽ làm con người ta lầm đường lạc lối, Tống Thiên Tinh chính mắt nhìn thấy, quả thực nói không ngoa.
Hai huynh muội đi vòng quanh, Tống Kỳ thấy Bạch Lạc Âm và Băng Nhàn vẫn ở cùng nhau, cũng không đến quấy rầy, nhưng không ngờ Bạch Lạc Âm lại tự đi đến.
Tống Kỳ: [Đờ mờ, sao cái bà này lại qua đây?]
Hồ Đồ: [Trông cô có vẻ sợ nàng ấy.]
Tống Kỳ: [Trực giác của người phụ nữ này bén lắm, đáng sợ vô cùng!]
"Tống Kỳ."
Bạch Lạc Âm gọi Tống Kỳ, Tống Kỳ cười hì hì quay sang nhìn Bạch Lạc Âm: "Bạch sư tỷ, mấy ngày không gặp, ngươi lại xinh đẹp hơn rồi."
Bạch Lạc Âm: "..."
Người này ra ngoài mấy ngày, song vẫn chẳng đứng đắn hơn tẹo nào.
"Oa, sư tỷ Băng Nhàn, chào ngươi nha!"
"Ừa, chào ngươi."
"Tại sao ngươi xuống núi rèn luyện mà không nói một tiếng nào?"
Ánh mắt quan sát kì quặc đó lại xuất hiện, Tống Kỳ cực kì sợ ánh mắt này của Bạch Lạc Âm, cứ như thể nó có mang theo tia X-quang vậy, cái gì cũng bị nàng nhìn thấu.
Gặp phải loại tình huống này, nhất định phải ra chiêu bất ngờ mới giành được thắng lợi!
"Bạch sư tỷ lo cho ta phải không?"
Tống Kỳ nói xong, không chỉ ánh mắt Bạch Lạc Âm biến đổi, mà ánh mắt Băng Nhàn bên cạnh cũng biến đổi đôi chút, bầu không khí có phần quái dị.
"Không phải lo cho ta đâu, ta chỉ xuống núi đi dạo một chút, tìm người cùng cãi nhau, đánh nhau một chút mà thôi, cuộc sống rất tự do tự tại."
Không biết vì sao, lúc này tay phải Tống Kỳ lại run lên, ám ảnh để lại khi giết Tả Nghiêm dường như phong ấn ở trong tay phải cô, thỉnh thoảng chỉ muốn kích thích cô một chút.
Bạch Lạc Âm hơi híp mắt, tim Tống Kỳ đập thình thịch, lập tức nói: "Nếu Bạch sư tỷ muốn biết thì khi nào có thời gian ta sẽ kể ngươi nghe mà!"
"Không cần."
Phù— thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tống Kỳ biết nếu tiếp tục trốn tránh, người phụ nữ này sẽ càng nghi ngờ hơn, nếu làm theo hướng ngược lại, mình điềm tĩnh tự tin bày tỏ bản thân trước mặt nàng thì trái lại sẽ xua tan đi những hoài nghi, lo lắng của nàng ấy.
Thật ra bây giờ Tống Kỳ vô cùng tò mò, rốt cuộc câu chuyện giữa Bạch Lạc Âm và Băng Nhàn là như thế nào, nhìn phản ứng vừa rồi của hai người thì có vẻ còn phải mập mờ hơn cả mập mờ. Sau khi Băng Nhàn đến thì ngày nào cũng đều bám lấy Bạch Lạc Âm, Bạch Lạc Âm cũng mặc cho nàng bám lấy mình, nếu nói thực sự không có gì thì còn lâu Tống Kỳ mới tin à nha!
"Quan hệ của sư tỷ Băng Nhàn và Bạch sư tỷ tốt đẹp ghê nha, ngày nào cũng như hình với bóng."
Có cơ hội phản công mà không nắm bắt là người ngu!
Bạch Lạc Âm: "..."
Băng Nhàn cười cười, nói: "Ta rất thích Bạch cô nương, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội được thân thiết, gần gũi với nàng rồi."
Bạch Lạc Âm: "..."
Băng Nhàn không hổ là nữ chính nguyên tác, tính cách táo bạo không giả tạo, thích sẽ theo đuổi, không thích sẽ từ chối, yêu hận rạch ròi, là một nhân vật với nét tính cách rõ ràng, dứt khoát.
"Nhìn Bạch sư tỷ lạnh lùng vậy thôi chứ thật ra nàng là người mạnh miệng nhưng mềm lòng, lại có trái tim ấm áp, nếu nói chuyện nhiều hơn sẽ phát hiện ra nàng có rất nhiều điều để khám phá."
"Ta cũng nghĩ vậy."
Tống Kỳ và Băng Nhàn ta một câu ngươi một câu, Tống Thiên Tinh không cảm thấy có vấn đề gì, trái lại là Bạch Lạc Âm, hai vành tai nhỏ đã nhuộm thành màu hồng nhạt trong suốt.
Tống Kỳ qua được ải rồi cũng biết một vừa hai phải mà dừng tay, sau khi tạm biệt hai người họ thì lại cùng Tống Thiên Tinh lượn lờ đến những nơi khác để trò chuyện với các đệ tử Phi Hoa tông. Cuối cùng, Tống Kỳ còn đến Thảo Dược đường gặp Đoạn Thanh Y, người này nếu không phải đang luyện kiếm thì là đang ở Thảo Dược đường.
Đoạn Thanh Y không ưa chỗ đông người, người ta thường hay gọi là mắc chứng sợ đám đông, không có chỗ để luyện kiếm thì tất nhiên hắn sẽ trốn trong Thảo Dược đường, dễ tìm vô cùng.
"Đoạn sư huynh, ta về rồi đây! Ngươi có nhớ ta không hả?"
Tống Thiên Tinh: "..."
Đoạn Thanh Y: "..."
Hai cái tên đàn ông nhàm chán này.
Thôi vậy.
"Dạo gần đây sư huynh có luyện chiêu kiếm mới nào không?"
"Đoạn Nguyệt kiếm pháp."
Tống Kỳ vẫn còn nhớ Đoạn Nguyệt kiếm pháp, đây là bộ kiếm pháp lợi hại nhất giai đoạn giữa truyện của Đoạn Thanh Y, Đoạn Thanh Y đã luyện quyển kiếm pháp không tính là quá mạnh này đến cực hạn, ép lui được hai vị trưởng lão Hắc và Bạch của Vũ thành đến gây sự.
Nói đến hai vị trưởng lão Hắc và Bạch này, bình thường rất ít khi lộ diện, chỉ nghe lệnh từ Thành chủ, khi Thành chủ truyền lệnh thì họ mới ra ngoài, kiêu căng, tự cao tự đại vô cùng.
"Thứ khó luyện nhất trong bộ kiếm pháp này vẫn là thức thứ ba."
Nhưng Tống Thiên Tinh lại là người đáp lời Đoạn Thanh Y, nói chuyện về kiếm pháp là hai người sẽ bắt đầu thao thao bất tuyệt, trái lại Tống Kỳ thì trở thành người ngoài cuộc.
Đúng là mấy kẻ si mê võ thuật mà.
Hai người trò chuyện rất lâu mới chịu rời đi, Tống Kỳ và Tống Thiên Tinh dạo qua gần như mọi nơi, một ngày cứ thế mà trôi qua.
Buổi tối, Tống Kỳ vẫn đến thư phòng, nhưng hôm nay Băng Kỳ không đến, Tống Kỳ cũng nhanh chóng trở về. Ngày thứ ba, Tống Kỳ thức dậy trước ba đứa bạn cùng phòng, gói ghém hành lý xong, để lại lá thư rồi rời đi.
Lần này cô không chào tạm biệt với Tống Thiên Tinh mà lặng lẽ rời đi, cốt cũng là để tránh khỏi tai mắt của Dụ Minh Thuận.
Tống Kỳ xuống núi thuận lợi, đến thẳng lầu Vân Mộng. Lầu Vân Mộng mở cửa mười hai canh giờ một ngày, nhưng giờ này rõ ràng vắng lặng vô cùng. Tống Kỳ trực tiếp vào bằng cửa chính, có một tú bà khác ra chào đón, nhưng trông thấy là một cô gái bèn lập tức mất hứng thú.
Lầu xanh làm việc luân phiên theo ca, tú bà trước đó có lẽ đang nghỉ ngơi, tú bà này thì mình chưa gặp qua bao giờ.
Tống Kỳ lập tức rút mộc bài lầu Vân Mộng trong ngực ra, tú bà kia vừa nhìn thấy thì tức khắc sôi nổi trở lại, mỉm cười dịu dàng nói: "Vị cô nương này, Thành chủ không có ở đây, người xem..."
"Ta ở phòng hai lầu ba."
Lời này vừa nói ra, tú bà liền sửng sốt. Trước đây từng nghe nói có một cô gái trọ ở phòng hai lầu ba, là người của Thành chủ. Nhưng bà ta chưa từng gặp người này, còn tưởng chỉ là lời đồn nhảm nhí, không ngờ lại có người thật.
"Mời cô nương đi theo ta."
Tú bà dẫn cô lên tầng hai, Tống Kỳ tự mình lên tầng ba, đi thẳng đến phòng thứ hai, vứt xong hành lý là nằm ngay xuống giường, vươn vai.
Phải công nhận là, giường ở lầu Vân Mộng vẫn tốt hơn nhiều.
Tống Kỳ vốn định ngủ một lát, nhưng trước khi chìm vào giấc ngủ lại nghe thấy có người gõ cửa. Cô cảnh giác mà nhảy phắt xuống giường, hỏi: "Ai vậy?"
"Ninh Vân Mộng."
Chỉ nói vẻn vẹn ba chữ thôi đã có thể khiến cho suy nghĩ ta rối bời, cái danh hoa khôi của lầu Vân Mộng này cũng thật xứng đáng. Tống Kỳ mở cửa, nhìn thấy Ninh Vân Mộng chỉ mặc độc một bộ đồ lụa mỏng màu trắng, khó khăn lắm mới che được áo yếm của nàng, bộ dạng uể oải, mơ mơ màng màng, trông như thể vừa bị gọi dậy khỏi giường vậy.
"Cầm đi này."
Ninh Vân Mộng đưa cho Tống Kỳ một lá thư được gấp lại.
"Ôn Vãn Tịch gửi cho ngươi."
Nghe được ba chữ Ôn Vãn Tịch, Tống Kỳ bèn cảm thấy phần nào ấm áp cùng yên lòng.
Ba chữ này có sức hấp dẫn lạ kỳ.
Tua kiếm?!
Tống Kỳ: [Không ngờ tua kiếm lại có tác dụng như vầy?!]
Hồ Đồ: [Không ngờ tua kiếm lại có tác dụng như vầy?!]
Tống Kỳ và Hồ Đồ đồng thanh, nhưng khi nghe được Hồ Đồ nói như vậy, cô bèn có chút tức giận: [Mày nha cái đồ khốn này, ngay cả bản chất nhiệm vụ của tua kiếm là gì cũng không biết!]
Hồ Đồ: [...Cấp trên cũng đâu có nói.]
Thôi bỏ đi, dù sao cấp trên của cái hệ thống Hồ Đồ này chắc chắn cũng là một hệ thống hồ đồ.
Nói đi cũng phải nói lại, Băng Kỳ và Dụ Minh Thuận làm sao có thể nghi ngờ Ôn Vãn Tịch là con cháu nhà họ Mạc, hơn nữa Dụ Minh Thuận còn coi trọng ngọc bội kia như vậy thì có lẽ sự việc nhà họ Mạc năm ấy không thể nào không liên quan đến bọn họ.
Ôn Vãn Tịch được Vũ Dã đưa về nuôi dưỡng, việc nghi ngờ Ôn Vãn Tịch là con cháu của nhà họ Mạc đồng nghĩa với việc bọn họ có thể biết Vũ Dã chính là hung thủ đã sát hại cả gia tộc họ Mạc.
Nếu bọn họ biết Vũ Dã là hung thủ, Vũ Dã không thể nào giữ họ lại, trừ khi cả lũ chúng nó là đồng lõa của nhau!
Chết tiệt!
Từ tua kiếm đến ngọc bội, rồi lại đến hình xăm, hóa ra các nhiệm vụ do hệ thống giao cho đều xoay quanh chuyện nhà họ Mạc bị diệt môn. Trước mắt bọn họ không thể xác nhận được thân phận của Ôn Vãn Tịch thì sẽ không tùy tiện tấn công Vũ thành, cũng sẽ không tùy tiện đi khiêu khích Ôn Vãn Tịch.
Chỉ có vậy thì Ôn Vãn Tịch mới không nảy sinh xung đột trực diện với đám người chính phái.
Hóa ra nhiệm vụ tua kiếm quan trọng đến như vậy, cũng may cô không làm hỏng nó.
"Không phải con cháu nhà họ Mạc, không có Hoàng Tuyền Bích Lạc, vậy làm sao ả ta có thể đánh bại Vũ Dã?"
Dụ Minh Thuận ngờ vực hỏi, mà Băng Kỳ thì đáp lời: "Lẽ nào Ôn Vãn Tịch lợi dụng thời điểm nội thương của lão già vô đạo đức họ Vũ đấy phát tác?"
Lời này vừa nói ra cả hai liền rơi vào trầm mặc, còn Tống Kỳ thì căng thẳng, chẳng sợ bọn họ nói chuyện, chỉ sợ bọn họ bất thình lình trầm mặc, cũng không biết có phải là nhận ra có người đang nghe lén hay không.
Đây giống như việc chơi điện thoại trong lớp học vậy, chẳng sợ giáo viên tiếp tục giảng bài, chỉ sợ giáo viên bất thình lình im lặng.
"Cũng chưa biết được, năm đó lão già họ Vũ ấy muốn tu luyện Hoàng Tuyền Bích Lạc để chữa trị nội thương, lại không ngờ cho đến lúc chết kế hoạch này cũng chẳng thể thực hiện được."
Tống Kỳ ghi nhớ thật kỹ từng câu từng chữ họ nói, nghe mà muốn kinh hồn táng đảm vậy. Tống Kỳ biết Vũ Dã có nội thương, đã là người trong võ lâm thì làm gì có ai không có nội thương, cho nên khi ấy Tống Kỳ cũng không để tâm đến chuyện này.
Bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ năm ấy Vũ Dã nôn nóng chất vấn Ôn Vãn Tịch về tung tích của Hoàng Tuyền Bích Lạc là vì nội thương của hắn?
Hình như hai người lần lượt thở dài, sau đó nghe thấy Băng Kỳ nói: "Chuyện của Tống Thiên Tinh và Nhàn nhi..."
"Đã nói với ngươi hôm qua rồi, chuyện này không cần phải bàn nữa làm gì, Thiên Tinh đã nói rất rõ ràng, cậu ta không có ý ấy với Nhàn nhi."
Băng Kỳ là một con cáo già, Dụ Minh Thuận cũng vậy, hiện tại cả hai đều nhìn trúng tiềm năng của Tống Thiên Tinh. Rốt cuộc giờ đây Tống Kỳ cũng đã biết được, Băng Kỳ tác hợp Tống Thiên Tinh và Băng Nhàn như vậy chẳng phải là vì hạnh phúc của con gái mình, mà là vì để chèo kéo, thu phục được Tống Thiên Tinh.
Dụ Minh Thuận đương nhiên có thể nhìn thấu ý đồ của Băng Kỳ, hiện tại Tống Thiên Tinh không có tình ý gì với Băng Nhàn, làm sao hắn có thể để Băng Kỳ tranh được một phần chiếc bánh ngọt, chẳng trách ngày hôm qua hai kẻ này cãi nhau một trận lớn ra trò.
"Thôi thôi, vậy cái kẻ đang điều tra vụ diệt môn nhà họ Mạc mà ngươi nói ấy, khi nào thì ngươi mới thủ tiêu?"
Tống Kỳ nghe xong, hít một hơi lạnh, hóng chuyện mà hóng luôn chuyện của mình rồi.
"Hiện tại không thể động thủ, nàng ta có quan hệ rất thâm tình với Thiên Tinh, ta cần đợi cơ hội thích hợp."
Sau khi Dụ Minh Thuận nói xong, Tống Kỳ thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo hai người nói về một số chuyện trong môn phái, còn tám chút chuyện phiếm, Tống Kỳ không nghe tiếp nữa, bèn rời đi.
Cũng may Tống Kỳ đã ăn Nội Nguyên Đan, nội lực tăng lên không ít, cô còn có thể che giấu khí tức của mình trước hai vị tiền bối, ngồi nghe lén cả đêm.
Đêm đó, Tống Kỳ cảm thấy có chút lo sợ bất an, nếu muốn tránh cho Ôn Vãn Tịch xảy ra xung đột trực diện với bọn họ, vậy thì thân phận của Ôn Vãn Tịch không thể bị bại lộ.
Ôn Vãn Tịch chắc chắn muốn trả thù, nhưng thân phận của nàng và chân tướng vụ án thảm khốc nhà họ Mạc lại không thể công khai cho thiên hạ biết, nếu không Hoàng Tuyền Bích Lạc sẽ càng thêm thu hút bao kẻ tranh cướp trong tối ngoài sáng, đặc biệt là triều đình, boss giấu mặt thực sự.
Nào có ngờ được nội dung thực sự trong cuốn sách này lại còn phức tạp hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
**
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Tống Thiên Tinh đã ở trước cửa ký túc xá nữ chờ Tống Kỳ, nếu nói đến người có được đãi ngộ tầm cỡ như vậy ở Thần Kiếm môn cũng chỉ có mỗi mình Tống Kỳ. Tống Kỳ cảm thụ cảm giác được cưng chiều, cảm giác này thực sự không tệ, bù đắp lại sự ấm áp của tình thân mà bản thân chưa bao giờ nhận được ở thế giới thực.
"Ca, ngày mai ta sẽ đi, sau khi xong chuyện Phi Hoa tông, ngươi có muốn xuống núi rèn luyện không?"
Nếu mọi chuyện đều xảy ra trước dự kiến, thì việc Tống Thiên Tinh xuống núi rèn luyện sớm cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
"Ta cũng đang có ý định như vậy."
Xem như Tống Kỳ không nói thì Tống Thiên Tinh cũng đã có dự tính như vậy. Tuy hắn biết võ công của Tống Kỳ cao hơn mình, nhưng một mình cô hành tẩu giang hồ vẫn luôn khiến người ta khó lòng yên tâm.
"Thế thì tốt rồi, vậy theo giao kèo cũ, ta sẽ đợi ngươi... ở chỗ ấy."
Tống Kỳ nhìn nhìn xung quanh, không nói rõ chỗ ấy, nhưng mặt Tống Thiên Tinh đỏ lên, ngay lập tức hiểu chỗ ấy Tống Kỳ nói là nơi nào.
Sư trưởng từng nói ham thú chơi bời sẽ làm con người ta mất đi chí hướng, ham mê tửu sắc sẽ làm con người ta lầm đường lạc lối, Tống Thiên Tinh chính mắt nhìn thấy, quả thực nói không ngoa.
Hai huynh muội đi vòng quanh, Tống Kỳ thấy Bạch Lạc Âm và Băng Nhàn vẫn ở cùng nhau, cũng không đến quấy rầy, nhưng không ngờ Bạch Lạc Âm lại tự đi đến.
Tống Kỳ: [Đờ mờ, sao cái bà này lại qua đây?]
Hồ Đồ: [Trông cô có vẻ sợ nàng ấy.]
Tống Kỳ: [Trực giác của người phụ nữ này bén lắm, đáng sợ vô cùng!]
"Tống Kỳ."
Bạch Lạc Âm gọi Tống Kỳ, Tống Kỳ cười hì hì quay sang nhìn Bạch Lạc Âm: "Bạch sư tỷ, mấy ngày không gặp, ngươi lại xinh đẹp hơn rồi."
Bạch Lạc Âm: "..."
Người này ra ngoài mấy ngày, song vẫn chẳng đứng đắn hơn tẹo nào.
"Oa, sư tỷ Băng Nhàn, chào ngươi nha!"
"Ừa, chào ngươi."
"Tại sao ngươi xuống núi rèn luyện mà không nói một tiếng nào?"
Ánh mắt quan sát kì quặc đó lại xuất hiện, Tống Kỳ cực kì sợ ánh mắt này của Bạch Lạc Âm, cứ như thể nó có mang theo tia X-quang vậy, cái gì cũng bị nàng nhìn thấu.
Gặp phải loại tình huống này, nhất định phải ra chiêu bất ngờ mới giành được thắng lợi!
"Bạch sư tỷ lo cho ta phải không?"
Tống Kỳ nói xong, không chỉ ánh mắt Bạch Lạc Âm biến đổi, mà ánh mắt Băng Nhàn bên cạnh cũng biến đổi đôi chút, bầu không khí có phần quái dị.
"Không phải lo cho ta đâu, ta chỉ xuống núi đi dạo một chút, tìm người cùng cãi nhau, đánh nhau một chút mà thôi, cuộc sống rất tự do tự tại."
Không biết vì sao, lúc này tay phải Tống Kỳ lại run lên, ám ảnh để lại khi giết Tả Nghiêm dường như phong ấn ở trong tay phải cô, thỉnh thoảng chỉ muốn kích thích cô một chút.
Bạch Lạc Âm hơi híp mắt, tim Tống Kỳ đập thình thịch, lập tức nói: "Nếu Bạch sư tỷ muốn biết thì khi nào có thời gian ta sẽ kể ngươi nghe mà!"
"Không cần."
Phù— thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tống Kỳ biết nếu tiếp tục trốn tránh, người phụ nữ này sẽ càng nghi ngờ hơn, nếu làm theo hướng ngược lại, mình điềm tĩnh tự tin bày tỏ bản thân trước mặt nàng thì trái lại sẽ xua tan đi những hoài nghi, lo lắng của nàng ấy.
Thật ra bây giờ Tống Kỳ vô cùng tò mò, rốt cuộc câu chuyện giữa Bạch Lạc Âm và Băng Nhàn là như thế nào, nhìn phản ứng vừa rồi của hai người thì có vẻ còn phải mập mờ hơn cả mập mờ. Sau khi Băng Nhàn đến thì ngày nào cũng đều bám lấy Bạch Lạc Âm, Bạch Lạc Âm cũng mặc cho nàng bám lấy mình, nếu nói thực sự không có gì thì còn lâu Tống Kỳ mới tin à nha!
"Quan hệ của sư tỷ Băng Nhàn và Bạch sư tỷ tốt đẹp ghê nha, ngày nào cũng như hình với bóng."
Có cơ hội phản công mà không nắm bắt là người ngu!
Bạch Lạc Âm: "..."
Băng Nhàn cười cười, nói: "Ta rất thích Bạch cô nương, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội được thân thiết, gần gũi với nàng rồi."
Bạch Lạc Âm: "..."
Băng Nhàn không hổ là nữ chính nguyên tác, tính cách táo bạo không giả tạo, thích sẽ theo đuổi, không thích sẽ từ chối, yêu hận rạch ròi, là một nhân vật với nét tính cách rõ ràng, dứt khoát.
"Nhìn Bạch sư tỷ lạnh lùng vậy thôi chứ thật ra nàng là người mạnh miệng nhưng mềm lòng, lại có trái tim ấm áp, nếu nói chuyện nhiều hơn sẽ phát hiện ra nàng có rất nhiều điều để khám phá."
"Ta cũng nghĩ vậy."
Tống Kỳ và Băng Nhàn ta một câu ngươi một câu, Tống Thiên Tinh không cảm thấy có vấn đề gì, trái lại là Bạch Lạc Âm, hai vành tai nhỏ đã nhuộm thành màu hồng nhạt trong suốt.
Tống Kỳ qua được ải rồi cũng biết một vừa hai phải mà dừng tay, sau khi tạm biệt hai người họ thì lại cùng Tống Thiên Tinh lượn lờ đến những nơi khác để trò chuyện với các đệ tử Phi Hoa tông. Cuối cùng, Tống Kỳ còn đến Thảo Dược đường gặp Đoạn Thanh Y, người này nếu không phải đang luyện kiếm thì là đang ở Thảo Dược đường.
Đoạn Thanh Y không ưa chỗ đông người, người ta thường hay gọi là mắc chứng sợ đám đông, không có chỗ để luyện kiếm thì tất nhiên hắn sẽ trốn trong Thảo Dược đường, dễ tìm vô cùng.
"Đoạn sư huynh, ta về rồi đây! Ngươi có nhớ ta không hả?"
Tống Thiên Tinh: "..."
Đoạn Thanh Y: "..."
Hai cái tên đàn ông nhàm chán này.
Thôi vậy.
"Dạo gần đây sư huynh có luyện chiêu kiếm mới nào không?"
"Đoạn Nguyệt kiếm pháp."
Tống Kỳ vẫn còn nhớ Đoạn Nguyệt kiếm pháp, đây là bộ kiếm pháp lợi hại nhất giai đoạn giữa truyện của Đoạn Thanh Y, Đoạn Thanh Y đã luyện quyển kiếm pháp không tính là quá mạnh này đến cực hạn, ép lui được hai vị trưởng lão Hắc và Bạch của Vũ thành đến gây sự.
Nói đến hai vị trưởng lão Hắc và Bạch này, bình thường rất ít khi lộ diện, chỉ nghe lệnh từ Thành chủ, khi Thành chủ truyền lệnh thì họ mới ra ngoài, kiêu căng, tự cao tự đại vô cùng.
"Thứ khó luyện nhất trong bộ kiếm pháp này vẫn là thức thứ ba."
Nhưng Tống Thiên Tinh lại là người đáp lời Đoạn Thanh Y, nói chuyện về kiếm pháp là hai người sẽ bắt đầu thao thao bất tuyệt, trái lại Tống Kỳ thì trở thành người ngoài cuộc.
Đúng là mấy kẻ si mê võ thuật mà.
Hai người trò chuyện rất lâu mới chịu rời đi, Tống Kỳ và Tống Thiên Tinh dạo qua gần như mọi nơi, một ngày cứ thế mà trôi qua.
Buổi tối, Tống Kỳ vẫn đến thư phòng, nhưng hôm nay Băng Kỳ không đến, Tống Kỳ cũng nhanh chóng trở về. Ngày thứ ba, Tống Kỳ thức dậy trước ba đứa bạn cùng phòng, gói ghém hành lý xong, để lại lá thư rồi rời đi.
Lần này cô không chào tạm biệt với Tống Thiên Tinh mà lặng lẽ rời đi, cốt cũng là để tránh khỏi tai mắt của Dụ Minh Thuận.
Tống Kỳ xuống núi thuận lợi, đến thẳng lầu Vân Mộng. Lầu Vân Mộng mở cửa mười hai canh giờ một ngày, nhưng giờ này rõ ràng vắng lặng vô cùng. Tống Kỳ trực tiếp vào bằng cửa chính, có một tú bà khác ra chào đón, nhưng trông thấy là một cô gái bèn lập tức mất hứng thú.
Lầu xanh làm việc luân phiên theo ca, tú bà trước đó có lẽ đang nghỉ ngơi, tú bà này thì mình chưa gặp qua bao giờ.
Tống Kỳ lập tức rút mộc bài lầu Vân Mộng trong ngực ra, tú bà kia vừa nhìn thấy thì tức khắc sôi nổi trở lại, mỉm cười dịu dàng nói: "Vị cô nương này, Thành chủ không có ở đây, người xem..."
"Ta ở phòng hai lầu ba."
Lời này vừa nói ra, tú bà liền sửng sốt. Trước đây từng nghe nói có một cô gái trọ ở phòng hai lầu ba, là người của Thành chủ. Nhưng bà ta chưa từng gặp người này, còn tưởng chỉ là lời đồn nhảm nhí, không ngờ lại có người thật.
"Mời cô nương đi theo ta."
Tú bà dẫn cô lên tầng hai, Tống Kỳ tự mình lên tầng ba, đi thẳng đến phòng thứ hai, vứt xong hành lý là nằm ngay xuống giường, vươn vai.
Phải công nhận là, giường ở lầu Vân Mộng vẫn tốt hơn nhiều.
Tống Kỳ vốn định ngủ một lát, nhưng trước khi chìm vào giấc ngủ lại nghe thấy có người gõ cửa. Cô cảnh giác mà nhảy phắt xuống giường, hỏi: "Ai vậy?"
"Ninh Vân Mộng."
Chỉ nói vẻn vẹn ba chữ thôi đã có thể khiến cho suy nghĩ ta rối bời, cái danh hoa khôi của lầu Vân Mộng này cũng thật xứng đáng. Tống Kỳ mở cửa, nhìn thấy Ninh Vân Mộng chỉ mặc độc một bộ đồ lụa mỏng màu trắng, khó khăn lắm mới che được áo yếm của nàng, bộ dạng uể oải, mơ mơ màng màng, trông như thể vừa bị gọi dậy khỏi giường vậy.
"Cầm đi này."
Ninh Vân Mộng đưa cho Tống Kỳ một lá thư được gấp lại.
"Ôn Vãn Tịch gửi cho ngươi."
Nghe được ba chữ Ôn Vãn Tịch, Tống Kỳ bèn cảm thấy phần nào ấm áp cùng yên lòng.
Ba chữ này có sức hấp dẫn lạ kỳ.