Chương : 30
Nếu như có thể quay ngược thời gian, dù là một phút thôi cũng được, Tạ Dư An cũng muốn quay ngược lại để ngăn cản bản thân nói ra lời nói dối kia.
Cho mày vạ miệng!
Này thì nói dối!
Tạ Dư An vô cùng buồn bực, cậu tại sao lại ma xui quỷ ám mà nói với Thẩm Trọng Thành đang trên đường về? Giờ thì hay rồi, bị Thẩm Trọng Thành bắt tại trận.
Bình tĩnh, phải bình tĩnh....
Tạ Dư An không ngừng nhủ thầm trong lòng, may là Thẩm Trọng Thành mua căn nhà này rất rộng cho nên khoảng cách từ cửa ra vào đến tủ bát bên này phải đi một lúc, cậu vừa mới đem đồ ăn giấu hết rồi, chén bát cũng đã rửa sạch, bây giờ chỉ cần đem bát cất vào ngăn tủ là xong...
Vì thế mà Thẩm Trọng Thành sau khi đổi dép để vào nhà, đang chuẩn bị lên lầu hai thay đồ ở nhà thì thấy Tạ Dư An mới nãy còn bảo trong điện thoại là còn đang trên đường về đang đứng chỗ bệ đá cạnh tủ bát cười cười nhìn anh ta.
Thẩm Trọng Thành nhíu mày, mở miệng nói: "Cục cưng?"
Tạ Dư An cười cười, mặt mũi nhăn tít cả lên, trong mắt tràn đầy sự mừng rỡ và vui vẻ, nhẹ nhàng nói: "Hastoryy, anh đã về rồi."
"Ừa, tốc độ anh vào đến cửa cũng chậm ghê.: Thẩm Trọng Thành cong môi, học theo dáng vẻ của Tạ Dư An mà dựa vào bàn ăn, mặc dù đang bận vẫn ung dung mà nhìn cậu, "Lại không nhanh bằng em còn đang trên đường về."
"Khụ..." Tạ Dư An nháy mắt một cái, tiếp tục cười nói,:"Thật ra em lừa anh thôi, em muốn về sớm một chút để cho anh một niềm vui bất ngờ ấy mà."
Tạ Dư An hơi dựa vào bệ đá, cánh tay chống lên trên, ngón tay thon dài đặt trên bệ đá cẩm thạch màu xám tro khiến màu trắng nõn của nó vô cùng nổi bật, ngón út thỉnh thoảng lại gõ gõ lên trên bệ đá lạnh như băng, cậu đứng yên với tư thế vô cùng đẹp mắt, còn có một chút cảm giác nhàn nhã, nhìn như nào cũng giống kiểu vợ hiền về nhà sớm để gây bất ngờ cho bạn trai.
Chỉ là Thẩm Trọng Thành đã quen biết cậu từ nhỏ, biết Tạ Dư An mỗi khi chột dạ thì ngón út sẽ liên tục cử động, cho nên nếu nói dối với người quen thì sẽ đưa tay giấu sau lưng hoặc đút vào trong túi để người ta không thấy được, không ngờ rằng cái thói quen nhỏ này đã nhiều năm như vậy mà cũng chưa bỏ, Thẩm Trọng Thành vừa mới vui vẻ đã nhảy số sang việc Tạ Dư An đang ở trước mặt anh ta nhưng không thèm giấu tay đi, chẳng lẽ nghĩ rằng anh ta không phát hiện được sao?
Quá đáng ghê.
Không phạt chút là không được.
Ông chủ Thẩm sáng nắng chiều mưa giận dữ mà cười lên, hỏi Tạ Dư An: "Bất ngờ gì?"
"Em có chuẩn bị quà cho anh á nha." Tạ Dư An mặt mũi cong tít, "Chờ đến tối em sẽ tặng cho anh."
"Được." Thẩm Trọng Thành nhướn cao mày, anh ta ngược lại muốn xem thử tối nay Tạ Dư An sẽ chuẩn bị quà gì tặng cho anh ta, "Nhưng mà cục cưng vừa ở chỗ này làm cái gì vậy?"
Tạ Dư An nhẹ nhàng nói: "Không làm gì hết ạ."
Thẩm Trọng Thành nghe vậy thì đứng thẳng người lên, chậm rãi bước về phía Tạ Dư An, anh ta lưng cao chân dài, tư thế lúc bước đi vô cùng mạnh mẽ, hôm nay lại đeo thêm cái kính kim loại khiến cho khuôn mặt của anh ta vốn lạnh lùng lại càng thêm sự nghiêm nghị, chờ lúc anh ta đưa hai tay ra ôm lấy cả người Tạ Dư An đang tựa vào bán đá cẩm thạch vào lồng ngực thì cậu đã khẩn trương đến mức ngón út run rẩy luôn rồi.
"Thật không?" Thẩm Trọng Thành cong môi, khẽ cười một tiếng.
Tạ Dư An gật đầu như giã tỏi.
Thẩm Trọng Thành nói tiếp: "Nhưng anh nghe thấy tiếng có thứ gì rơi ấy."
"Là cái này." Tạ Dư An kì diệu móc ra từ trong túi quần một cái kính gọng tròn đeo lên, phần của Úc Bắc Sinh trong phim là lúc còn ở trường học nên anh ta có đeo kính, ngày hôm nay cậu đã cùng giáo viên thảo luận ra cái nhân vật này, còn mua một cặp mắt kính mang vào để diễn thử một đoạn, "Đây là đôi mắt của Úc Bắc SInh, là đạo cụ dùng để diễn, lúc nãy em làm rớt."
"Ồ." Thẩm Trọng Thành không mặn không nhạt mà lên tiếng, cầm lấy cái kính trên mũi Tạ Dư An quan sát một lát, sau đó đem nó gấp lại rồi bỏ lại vào túi quần Tạ Dư An.
Hai người họ lúc này đứng sát vào nhau, dù cho làm ra cái hành động gì cũng giống như mang theo một mùi vị ám muội mơ hồ, mà Thẩm Trọng Thành làm những việc này xong còn chậm rãi cúi thấp đầu, khuôn mặt dẹp trai ngày càng phóng đại trước mặt Tạ Dư An, giây kế tiếp cậu còn cảm nhận được hơi thở ấm nóng phả lên môi cậu, mang theo cảm giác tê dại, giống như Thẩm Trọng Thành đang hôn lên môi cậu vậy, cho nên Tạ Dư An liền vô thức mà liếm liếm cánh môi.
Ngay lúc hai người muốn hôn môi thì Thẩm Trọng Thành bỗng nhiên nghiêng người xuống ôm Tạ Dư An lên, quai hàm tựa lên vai cậu, sóng mũi cao nhẹ nhàng cọ vào cổ Tạ Dư An, hành động vô cùng thân thiết lại triền miên.
Tạ Dư An chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, cơ mà trong lòng lại rõ tại sao có chút mất mát____ cậu còn tưởng vừa nãy Thẩm Trọng Thành muốn hôn môi cơ.
Thế nhưng Thẩm Trọng Thành lúc này vô cùng dính người, rất nhanh đã khiến lồng ngực Tạ Dư An tràn đầy vẻ dịu dàng ấm áp, cậu đưa tay lên định ôm lại Thẩm Trọng Thành thì chợt nghe anh ta nói"Ớ" một tiếng: "Cái bồn rửa sao lại ướt vậy?"
"...."
Chết mọe! Mới vừa rửa bát cho nên trong bồn đều toàn là nước, cơ mà chuyện này làm sao có thể làm khó được Tạ Dư An?
Cậu trả lời rằng: "Em làm rơi kính lúc đang rửa tay á." Nói xong, Tạ Dư An còn vờ đưa tay lên vẫy vẫy nước còn đọng phía trên, dù sao cậu cũng mới vừa rửa bát xong, trên tay quả thật còn dính chút nước.
Thẩm Trọng Thành gật đầu, thả Tạ Dư An ra, sau đó dùng tay vuốt ve gò má cậu, rũ mắt nhìn xuống người cậu vẫn còn đang mặc tạp dề mà nhẹ nhàng nói: "Em mặc tạp dề để rửa tay hả?"
Tạ Dư An: "..."
Trung thực là cái gốc của con người, người xưa đúng là không có gạt cậu.
Cảm giác bản thân không có đứng trong hàng ngũ gốc rể cho nên Tạ Dư An có chút đứng không vững, cậu cúi đầu xuống muốn thành thật khai báo toàn bộ lỗi lầm.
Thẩm Trọng Thành bắt nạt được Tạ Dư An ngược lại cảm thấy vô cùng sảng khoái, anh ta cũng biết cậu lén luyện tay nghề nấu nướng chắc chắn là muốn làm đồ ăn ngon cho anh ta, vì thế mà Thẩm Trọng Thành sẽ không vạch trần chuyện này mà là đưa tay vuốt ve mặt Tạ Dư An để cậu ngẩng đầu lên, sau đấy in lên đó một cái hôn, dỗ ngọt cậu "Tối nay anh dạy em cách làm món thịt nướng ngon nhé."
Tài nấu nướng của Thẩm Trọng Thành thì không cần phải nói rồi, ít nhất anh ấy là người nấu ăn ngon nhất mà Tạ Dư An từng gặp bên ngoài, Tạ Dư An nghe Thẩm Trọng Thành nói dạy mình nướng thịt liền hiểu là chuyện mình lén học nấu ăn đã bị anh ấy phát hiện rồi.
Tạ Dư An muốn khóc quá, nhưng lại bị Thẩm Trọng Thành khuyên nhủ đứng sang một bên để gọi điện thoại mời bạn đến tham gia bữa tiệc.
Cố Nhung với cậu không ở chung một cái thành phố cho nên không cách nào gặp mặt, mà thân phận của Thẩm Trọng Thành có hơi đặc biệt, thế nên cậu chỉ hỏi qua mấy người ở phòng làm việc với cả Hồ Tiêu và Tất Đông Thụ, kết quả mấy người ở phòng làm việc tối nay đều có hẹn, chỉ có Hồ Tiêu và Tất Đông Thụ là rảnh.
"Chỉ có hai người họ sao?" Thẩm Trọng Thành hỏi Tạ Dư An, khi thấy cậu gật đầu xác nhận thì tiếp tục nói, "Vậy lát nữa anh nói nhân viên chung cư đưa sang ít thịt thôi, Tiền Trấn Xuyên với Nghiêm Lâm cũng không dẫn theo ai, Đàm Tử Dục thì dẫn theo vợ, mấy người chúng ta ăn không nhiều cho nên đừng lãng phí."
Nhân viên quản lí tòa nhà chung cư Hoa Huy cung cấp phục vụ 24/7, loại phục vụ này cũng giống với nhân viên phục vụ khách sạn, chỉ cần khách hàng có nhu cầu thì bọn họ sẽ cung cấp tất cả các dịch vụ mà khách hàng cần trong trường hợp hợp pháp, giống như Thẩm Trọng Thành mặc dù nấu ăn ở nhà nhưng những thứ đồ cần để nấu thì từ trước đến nay đều do nhân viên chung cư cung cấp.
Thẩm Trọng Thành sau khi xác định số lượng người tham gia thì liền gọi cho nhân viên của chung cư để người ta mang nguyên liệu nấu ăn đến.
Mà khi Thẩm Trọng Thành sang bên phía sân thượng để gọi điện thì Tạ Dư An đứng tại chỗ có chút ngẩn người, bởi vì cậu nghe anh nói rằng Tiền Trấn Xuyên, Nghiêm Lâm với Đàm Tử Dục đều sẽ tới, Đàm Tử Dục còn mang theo vợ nữa, Thẩm Trọng Thành dường như là muốn kéo hết đống bạn thân của anh ấy đến nhà chơi.
Một bữa tiệc được mở ra nếu có người thân và không có người thân khác nhau hoàn toàn, cậu và Thẩm Trọng Thành dù có chung sống tốt như nào, cả ngày luôn gọi ông xã hay cục cưng các kiểu nhưng hai người họ chỉ dừng ở quan hệ người yêu, so với loại quan hệ vợ chồng của Đàm Tử Dục không hề giống nhau, hôm nay nếu như Tiền Trấn Xuyên với Nghiêm Lâm cũng dẫn theo người yêu đến chơi thì Tạ Dư An cũng không có kích động lớn đến vậy.
Ví dụ như nếu cái tiệc này là Tạ Dư An đứng ra tổ chức thì cậu sẽ mời hết bạn tốt của mình đến, nhưng nếu như cậu không nói cho bạn cậu biết rằng Thẩm Trọng Thành là người cậu yêu nhất, còn muốn kết hôn và vĩnh viễn không rời xa nhau thì Tất Đông Thụ chắc là sẽ không mang theo vợ của mình đến chơi.
Thẩm Trọng Thành hành động như vậy tương đương với việc anh khoanh tròn cậu vào phạm vi "người nhà".
Nhưng mà rốt cuộc tại sao Thẩm Trọng Thành lại thích cậu như vậy?
Vấn đề này Tạ Dư An đã suy nghĩ rất lâu nhưng cũng không nghĩ ra được, thật ra người thích cậu cũng không có ít, chẳng hạn như La tổng mà Thẩm Trọng Thành đến giờ vẫn thấy cay trong lòng, còn có cả Vưu Dương, nhưng cái sự yêu thích của bọn họ không giống với kiểu đối xử với cậu một cách bình đẳng và tôn trọng cậu như của Thẩm Trọng Thành.
Thẩm Trọng Thành đẹp trai như vậy, lại còn có nhiều tiền, Tạ Dư An không tin là không có ai thích anh ta hết, hơn nữa anh ta còn từng sống ở nước ngoài, với hoàn cảnh sống thoải mái như nước ngoài thì Thẩm Trọng Thành phải tiếp xúc với rất nhiều trai gái khác nhau, nhưng sao bây giờ lại yêu thương cậu thắm thiết như vầy?
Lúc Thẩm Trọng Thành gọi điện xong trở về thì thấy Tạ Dư An vẫn còn ngơ ngác đứng cạnh tủ bát, cho là mình bắt nạt người ta dữ quá, vì bị vạch trần lời nói dối cho nên mất hồn luôn rồi, thế nên liền muốn dỗ cậu một chút, anh ta bước đến ôm lấy Tạ Dư An rồi nói: "Không phải em nói muốn đưa quà cho anh sao? Anh không đợi được đến tối, bây giờ anh muốn xem nó."
Tạ Dư An sau khi nghe thấy tiếng của Thẩm Trọng Thành thì hồi phục lại tinh thần, cái dây sạc cậu nhờ Hồ Tiêu đi đặt làm đã được gửi đến, cái này không có phức tạp cho nên làm rất nhanh, chẳng qua cậu còn muốn viết một bức thư tình nhưng lại chưa kịp viết.
Lúc đó cậu chỉ muốn nói thế để gạt Thẩm Trọng Thành thôi, nhưng nghĩ lại chỉ mới năm giờ, chờ đến tối cũng phải mất một khoảng thời gian, cậu vẫn có đủ thời gian rảnh để viết, thế nhưng lại không ngờ Thẩm Trọng Thành bây giờ đã muốn xem.
Mà khi Thẩm Trọng Thành thấy Tạ Dư An do dự thì còn tưởng Tạ Dư An nói tặng quà chỉ là mượn cớ thôi, anh ta nhắc đến chuyện này chỉ muốn dỗ Tạ Dư An chứ không phải khiến cậu khó xử, cho nên liền muốn lảng sang chuyện khác, kết quả lại nghe Tạ Dư An ổn định một lát đã nói" Được ạ."
Tạ Dư An bước đến chỗ sofa, từ trong balo của cậu lấy ra một gói quà, sau đó cầm nó đứng trước mặt Thẩm Trọng Thành mà rũ mắt nói: "...Thật ra còn có một bức thư tình muốn đưa cho anh."
Thẩm Trọng Thành nghe vậy thì có chút chờ mong: "Thư tình sao?"
Tạ Dư An nói: "Món quà này em tính cuối tuần mới đưa cho anh nên chưa kịp viết..." Thẩm Trọng Thành thương cậu như vậy cho nên cậu không muốn nói dối trước mặt Thẩm Trọng Thành lần nào nữa, thế nên đều nói hết sự thật cho anh ta.
Thẩm Trọng Thành: "..."
Tạ Dư An ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Trọng Thành, nói tiếp: "Em thấy bản thân không có tài nấu nướng nhưng vẫn muốn làm đồ ăn ngon cho anh, cho nên hôm nay mới về sớm để tập một chút, em không cố ý lừa anh đâu."
Thẩm Trọng Thành nghe Tạ Dư An nói những lời này thì cổ họng liên tục trượt lên trượt xuống, anh ta cảm thấy lồng ngực mình như có một loại chua xót xâm chiếm, sau đấy lại như rót đầy mật ngọt mềm mại, một loại mừng rỡ theo nhịp đập trái tim mà nẩy lên từng hồi, len lỏi theo từng mạch máu chảy khắp toàn thân, anh ta một lần nữa đưa tay lên ôm lấy Tạ Dư An, giọng nói hơi khàn: "Em không cần phải học điều này đâu..."
Vốn dĩ anh học là vì muốn làm cho em ăn, anh chỉ muốn em làm những thứ em thích là tốt rồi.
Thẩm Trọng Thành muốn đem hết những lời này nói cho Tạ Dư An biết, thế nhưng lại có ý đồ riêng của mình là anh cũng muốn được ăn đồ Tạ Dư An tận tay làm cho anh. Ngoài ra thì anh còn muốn Tạ Dư An thật sự yêu thích anh, muốn hai người giống với lời ước hẹn vô cùng thân thiết khi còn bé, còn việc Tạ Dư An không nhớ rõ anh khiến anh ta vô cùng giận, cho nên sống chết không chịu nhắc đến chuyện trước kia, muốn chờ Tạ Dư An phải tự nhớ lại chứ anh sẽ không bao giờ nói ra. Thẩm Trọng Thành biết tính tình của mình vô cùng kỳ quặc, thế nhưng còn cách gì bây giờ? Anh cảm thấy con người mình rất đê tiện, thế nhưng anh ta vẫn muốn đê tiện hơn nữa kìa.
Thế nhưng lúc ở trước mặt Tạ Dư An thì anh lại luôn không nhịn được mà mềm lòng.
Thẩm Trọng Thành ôm cậu thật chặt, thời gian này bởi vì cậu và anh cùng dùng chung một loại sữa tắm cho nên trên người cũng mang theo mùi vị gỗ tùng nhàn nhạt, khiến cho Thẩm Trọng Thành có cảm giác Tạ Dư An đã được mình đánh dấu____ trên cơ thể của người này đều là mùi của mình, người này cũng là của mình.
Thẩm Trọng Thành ngửi mùi vị trên người Tạ Dư An, yết hầu trượt lên trượt xuống, hơi nghiêng đầu hôn lên tai của cậu, mà cậu trai trẻ đang tựa trong lồng ngực anh ta vẫn tùy ý để cho anh ta làm loạn, trong chớp mắt bị ham muốn lấn át lý trí, Thẩm Trọng Thành vừa muốn ôm Tạ Dư An hôn môi một phen lại bị chuông cửa cắt ngang.
Sau khi dọn vào đây ở thì hai người không có đặt nhạc chuông riêng cho chuông cửa, cho nên luôn dùng chuông mặc định, mà bây giờ chuông mặc định vang lên đột ngột như vậy mà không hề có khúc dạo đầu nhẹ nhàng nào khiến hai người giật nẩy mình, bầu không khí vốn đang ướt át ám muội cũng theo đó mà bay sạch.
.... Sau đó, máy truyền tin ngoài cửa vang lên giọng nói không đúng lúc của Tiền Trấn Xuyên: "Thẩm Trọng Thành! Mở cửa ra mau lên, bọn tui tới dự tiệc cùng với An An đây___"
Thẩm Trọng Thành sa sầm mặt mà buông Tạ Dư An ra, sau đó đi ra mở cửa cho đám người Tiền Trấn Xuyên.
Kết quả cánh cửa điện tử vừa mới hé ra một chút đã nghe thấy một tiếng "bùm" giống như có vật gì đó nổ tung vang lên, Tạ Dư An bị âm thanh này hù cho một phát, cũng vội vàng đi theo xem thử.
Cậu chân trước vừa bước tới chỗ đổi giày, chân sau đã nghe được tiếng kèn "Tò Tò Tò" phát ra, sau đó cậu nhìn thấy Thẩm Trọng Thành đang đứng chỗ cửa, trên người với đầu treo đầy hoa giấy sau bị nổ tung, mà trong tay Tiền Trấn Xuyên thì đang cầm một cái kèn nhỏ hình tam giác thổi phì phò, thổi xong còn cười nói: "Ngạc nhiên chưa____"
Hét xong câu đó, Nghiêm Lâm với hai người phụ nữ nữa đứng sau Tiền Trấn Xuyên cũng đưa kèn lên quay về phía Thẩm Trọng Thành mà "Tò Tò Tò", toàn bộ quá trình chỉ có mỗi Đàm Tử Dục bày ra vẻ mặt chết lặng, không có cùng bọn họ "Tò Tò Tò", thế nhưng Tạ Dư An lại phát hiện trong tay anh ta đang cầm ống pháo hoa, nghĩ đến cái đống đầy màu sắc trên đầu Thẩm Trọng Thành chắc chắn là tác phẩm của Đàm Tử Dục.
Sự ngạc nhiên này thật là đỉnh.
Tạ Dư An nghĩ niềm vui bất ngờ của mình so với đám Tiền Trấn Xuyên thì thật sự không bùng nổ bằng.
"Úi chà? Tiểu An nhà mày đâu?" Sau khi hết "Tò Tò" rồi, Tiền Trấn Xuyên ngó phía sau Thẩm Trọng Thành nhìn một chút thì thấy được Tạ Dư An, mắt anh ta sáng rực rồi giơ cái kèn tam giác lên muốn đưa cho cậu: "Dư An ơi, tôi còn có một cái này, cho cậu chơi___"
Tiền Trấn Xuyên còn chưa nói hết đã bị Thẩm Trọng Thành xách cổ áo lên rồi chỉ về phía sau mà nói: "Sao bả cũng tới?"
"Là chị tiểu Hồng muốn tới, bọn này vốn không phải đối thủ của chị ấy.." Tiền Trấn Xuyên cười gượng giải thích.
Thẩm Trọng Thành chỉ vào một người phụ nữ giống như một bà cô tô son trét phấn lòe loẹt, trên người mặc áo tay dài hở vai màu đen cùng với váy ngắn, cổ đeo choker, trên tay còn mang thêm một cái găng tay da ngắn, hơi thở đàn chị tỏa ra mười phần, Tạ Dư An lúc đầu chỉ thấy cô nàng có chút quen mắt, thế nhưng khi nghe Tiền Trấn Xuyên gọi là chị Tiểu Hồng liền ngơ người luôn rồi.
"Làm sao? Tao không thể tới hả?" Đợi lúc cô cười lạnh một tiếng rồi tháo kính xuống lộ ra khuôn mặt của mình thì Tạ Dư An đã kích động đến mức không nói nên lời.
"Đàm Tử Dục! Lồng ngực Thẩm Trọng Thành phập phồng, rõ ràng đang vô cùng tức giận, "Ông dẫn bả tới đây thì ngày mai chờ lên trang nhất đi."
"Không sao không sao, chuyện của Tiểu Hồng với Dục Dục cũng không phải bê bối duy nhất, tôi cũng đã quen rồi." Đàm Tử Dục còn chưa lên tiếng thì vợ anh ta đã khoát tay cười ha hả ròi, hoàn toàn không thèm để ý việc chồng mình với người phụ nữ khác có scandal.
Thẩm Tiêu Hồng tháo bao tay da trên tay ra rồi tùy tiện ném xuống đất sau đó giật lấy cái kèn trong tay Tiền Trấn Xuyên, giày cao gót màu đen đế đỏ đạp lên mấy mẩu hoa giấy rơi trên đất mà bước đến trước mặt Tạ Dư An, cậu bây giờ mới phát hiện chiều cao của mình với Thẩm Tiêu Hồng cũng không chênh lệch lắm.
"Đây chắc là An An nhỉ?" lúc Thẩm Tiêu Hồng đối mặt với Tạ Dư An thì giọng nói dịu dàng hơn nhiều.
Tạ Dư An mới bước vào giới giải trí được một hai năm, cùng lắm chỉ được tính là người mới, nên khi được gặp ảnh đế tầm cỡ quốc tế như Thẩm Tiêu Hồng liền vô cùng kích động, hơn nữa cô còn là một trong những diễn viên cậu ngưỡng mộ nữa, hôm nay có thể được tiếp xúc với khoảng cách gần như vầy, lại còn biết mặt mình nữa, giọng nói của Tạ Dư An có chút vui mừng cùng run rẩy: "Cô Thẩm..."
Thẩm Tiêu Hồng mím môi cười cười, đưa tay vén mái tóc xoăn của mình, sau đó chớp nhoáng lôi ra một bao lì xì thật dày, cô nàng đem tiền lì xì cùng với kèn đưa cho Tạ Dư An, cười nói: "Đều là người một nhà, đừng có gọi xa cách như vậy, cứ gọi chị Tiểu Hồng là được rồi."
"Chị Tiểu Hồng." Tạ Dư An rất biết lắng nghe mà gọi to.
Cậu nhận lấy bao lì xì, vì không biết làm sao để giải tỏa sự vui vẻ trong lòng nên lúc cầm được kèn tam giác thì liền vô thức mà thổi "Tò Tò" hai tiếng.
Lúc cậu thổi một cái thì Thẩm Tiêu Hồng cũng giơ kèn lên dẫn đầu, để cho bọn Tiền Trấn Xuyên cùng hướng về phía Thẩm Trọng Thành mà thổi "Tò Tò Tò"
Thẩm Trọng Thành: "..."
Mọe nó, biết ngay là Thẩm Tiêu Hồng xuất hiện sẽ không có chuyện gì tốt!
Cho mày vạ miệng!
Này thì nói dối!
Tạ Dư An vô cùng buồn bực, cậu tại sao lại ma xui quỷ ám mà nói với Thẩm Trọng Thành đang trên đường về? Giờ thì hay rồi, bị Thẩm Trọng Thành bắt tại trận.
Bình tĩnh, phải bình tĩnh....
Tạ Dư An không ngừng nhủ thầm trong lòng, may là Thẩm Trọng Thành mua căn nhà này rất rộng cho nên khoảng cách từ cửa ra vào đến tủ bát bên này phải đi một lúc, cậu vừa mới đem đồ ăn giấu hết rồi, chén bát cũng đã rửa sạch, bây giờ chỉ cần đem bát cất vào ngăn tủ là xong...
Vì thế mà Thẩm Trọng Thành sau khi đổi dép để vào nhà, đang chuẩn bị lên lầu hai thay đồ ở nhà thì thấy Tạ Dư An mới nãy còn bảo trong điện thoại là còn đang trên đường về đang đứng chỗ bệ đá cạnh tủ bát cười cười nhìn anh ta.
Thẩm Trọng Thành nhíu mày, mở miệng nói: "Cục cưng?"
Tạ Dư An cười cười, mặt mũi nhăn tít cả lên, trong mắt tràn đầy sự mừng rỡ và vui vẻ, nhẹ nhàng nói: "Hastoryy, anh đã về rồi."
"Ừa, tốc độ anh vào đến cửa cũng chậm ghê.: Thẩm Trọng Thành cong môi, học theo dáng vẻ của Tạ Dư An mà dựa vào bàn ăn, mặc dù đang bận vẫn ung dung mà nhìn cậu, "Lại không nhanh bằng em còn đang trên đường về."
"Khụ..." Tạ Dư An nháy mắt một cái, tiếp tục cười nói,:"Thật ra em lừa anh thôi, em muốn về sớm một chút để cho anh một niềm vui bất ngờ ấy mà."
Tạ Dư An hơi dựa vào bệ đá, cánh tay chống lên trên, ngón tay thon dài đặt trên bệ đá cẩm thạch màu xám tro khiến màu trắng nõn của nó vô cùng nổi bật, ngón út thỉnh thoảng lại gõ gõ lên trên bệ đá lạnh như băng, cậu đứng yên với tư thế vô cùng đẹp mắt, còn có một chút cảm giác nhàn nhã, nhìn như nào cũng giống kiểu vợ hiền về nhà sớm để gây bất ngờ cho bạn trai.
Chỉ là Thẩm Trọng Thành đã quen biết cậu từ nhỏ, biết Tạ Dư An mỗi khi chột dạ thì ngón út sẽ liên tục cử động, cho nên nếu nói dối với người quen thì sẽ đưa tay giấu sau lưng hoặc đút vào trong túi để người ta không thấy được, không ngờ rằng cái thói quen nhỏ này đã nhiều năm như vậy mà cũng chưa bỏ, Thẩm Trọng Thành vừa mới vui vẻ đã nhảy số sang việc Tạ Dư An đang ở trước mặt anh ta nhưng không thèm giấu tay đi, chẳng lẽ nghĩ rằng anh ta không phát hiện được sao?
Quá đáng ghê.
Không phạt chút là không được.
Ông chủ Thẩm sáng nắng chiều mưa giận dữ mà cười lên, hỏi Tạ Dư An: "Bất ngờ gì?"
"Em có chuẩn bị quà cho anh á nha." Tạ Dư An mặt mũi cong tít, "Chờ đến tối em sẽ tặng cho anh."
"Được." Thẩm Trọng Thành nhướn cao mày, anh ta ngược lại muốn xem thử tối nay Tạ Dư An sẽ chuẩn bị quà gì tặng cho anh ta, "Nhưng mà cục cưng vừa ở chỗ này làm cái gì vậy?"
Tạ Dư An nhẹ nhàng nói: "Không làm gì hết ạ."
Thẩm Trọng Thành nghe vậy thì đứng thẳng người lên, chậm rãi bước về phía Tạ Dư An, anh ta lưng cao chân dài, tư thế lúc bước đi vô cùng mạnh mẽ, hôm nay lại đeo thêm cái kính kim loại khiến cho khuôn mặt của anh ta vốn lạnh lùng lại càng thêm sự nghiêm nghị, chờ lúc anh ta đưa hai tay ra ôm lấy cả người Tạ Dư An đang tựa vào bán đá cẩm thạch vào lồng ngực thì cậu đã khẩn trương đến mức ngón út run rẩy luôn rồi.
"Thật không?" Thẩm Trọng Thành cong môi, khẽ cười một tiếng.
Tạ Dư An gật đầu như giã tỏi.
Thẩm Trọng Thành nói tiếp: "Nhưng anh nghe thấy tiếng có thứ gì rơi ấy."
"Là cái này." Tạ Dư An kì diệu móc ra từ trong túi quần một cái kính gọng tròn đeo lên, phần của Úc Bắc Sinh trong phim là lúc còn ở trường học nên anh ta có đeo kính, ngày hôm nay cậu đã cùng giáo viên thảo luận ra cái nhân vật này, còn mua một cặp mắt kính mang vào để diễn thử một đoạn, "Đây là đôi mắt của Úc Bắc SInh, là đạo cụ dùng để diễn, lúc nãy em làm rớt."
"Ồ." Thẩm Trọng Thành không mặn không nhạt mà lên tiếng, cầm lấy cái kính trên mũi Tạ Dư An quan sát một lát, sau đó đem nó gấp lại rồi bỏ lại vào túi quần Tạ Dư An.
Hai người họ lúc này đứng sát vào nhau, dù cho làm ra cái hành động gì cũng giống như mang theo một mùi vị ám muội mơ hồ, mà Thẩm Trọng Thành làm những việc này xong còn chậm rãi cúi thấp đầu, khuôn mặt dẹp trai ngày càng phóng đại trước mặt Tạ Dư An, giây kế tiếp cậu còn cảm nhận được hơi thở ấm nóng phả lên môi cậu, mang theo cảm giác tê dại, giống như Thẩm Trọng Thành đang hôn lên môi cậu vậy, cho nên Tạ Dư An liền vô thức mà liếm liếm cánh môi.
Ngay lúc hai người muốn hôn môi thì Thẩm Trọng Thành bỗng nhiên nghiêng người xuống ôm Tạ Dư An lên, quai hàm tựa lên vai cậu, sóng mũi cao nhẹ nhàng cọ vào cổ Tạ Dư An, hành động vô cùng thân thiết lại triền miên.
Tạ Dư An chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, cơ mà trong lòng lại rõ tại sao có chút mất mát____ cậu còn tưởng vừa nãy Thẩm Trọng Thành muốn hôn môi cơ.
Thế nhưng Thẩm Trọng Thành lúc này vô cùng dính người, rất nhanh đã khiến lồng ngực Tạ Dư An tràn đầy vẻ dịu dàng ấm áp, cậu đưa tay lên định ôm lại Thẩm Trọng Thành thì chợt nghe anh ta nói"Ớ" một tiếng: "Cái bồn rửa sao lại ướt vậy?"
"...."
Chết mọe! Mới vừa rửa bát cho nên trong bồn đều toàn là nước, cơ mà chuyện này làm sao có thể làm khó được Tạ Dư An?
Cậu trả lời rằng: "Em làm rơi kính lúc đang rửa tay á." Nói xong, Tạ Dư An còn vờ đưa tay lên vẫy vẫy nước còn đọng phía trên, dù sao cậu cũng mới vừa rửa bát xong, trên tay quả thật còn dính chút nước.
Thẩm Trọng Thành gật đầu, thả Tạ Dư An ra, sau đó dùng tay vuốt ve gò má cậu, rũ mắt nhìn xuống người cậu vẫn còn đang mặc tạp dề mà nhẹ nhàng nói: "Em mặc tạp dề để rửa tay hả?"
Tạ Dư An: "..."
Trung thực là cái gốc của con người, người xưa đúng là không có gạt cậu.
Cảm giác bản thân không có đứng trong hàng ngũ gốc rể cho nên Tạ Dư An có chút đứng không vững, cậu cúi đầu xuống muốn thành thật khai báo toàn bộ lỗi lầm.
Thẩm Trọng Thành bắt nạt được Tạ Dư An ngược lại cảm thấy vô cùng sảng khoái, anh ta cũng biết cậu lén luyện tay nghề nấu nướng chắc chắn là muốn làm đồ ăn ngon cho anh ta, vì thế mà Thẩm Trọng Thành sẽ không vạch trần chuyện này mà là đưa tay vuốt ve mặt Tạ Dư An để cậu ngẩng đầu lên, sau đấy in lên đó một cái hôn, dỗ ngọt cậu "Tối nay anh dạy em cách làm món thịt nướng ngon nhé."
Tài nấu nướng của Thẩm Trọng Thành thì không cần phải nói rồi, ít nhất anh ấy là người nấu ăn ngon nhất mà Tạ Dư An từng gặp bên ngoài, Tạ Dư An nghe Thẩm Trọng Thành nói dạy mình nướng thịt liền hiểu là chuyện mình lén học nấu ăn đã bị anh ấy phát hiện rồi.
Tạ Dư An muốn khóc quá, nhưng lại bị Thẩm Trọng Thành khuyên nhủ đứng sang một bên để gọi điện thoại mời bạn đến tham gia bữa tiệc.
Cố Nhung với cậu không ở chung một cái thành phố cho nên không cách nào gặp mặt, mà thân phận của Thẩm Trọng Thành có hơi đặc biệt, thế nên cậu chỉ hỏi qua mấy người ở phòng làm việc với cả Hồ Tiêu và Tất Đông Thụ, kết quả mấy người ở phòng làm việc tối nay đều có hẹn, chỉ có Hồ Tiêu và Tất Đông Thụ là rảnh.
"Chỉ có hai người họ sao?" Thẩm Trọng Thành hỏi Tạ Dư An, khi thấy cậu gật đầu xác nhận thì tiếp tục nói, "Vậy lát nữa anh nói nhân viên chung cư đưa sang ít thịt thôi, Tiền Trấn Xuyên với Nghiêm Lâm cũng không dẫn theo ai, Đàm Tử Dục thì dẫn theo vợ, mấy người chúng ta ăn không nhiều cho nên đừng lãng phí."
Nhân viên quản lí tòa nhà chung cư Hoa Huy cung cấp phục vụ 24/7, loại phục vụ này cũng giống với nhân viên phục vụ khách sạn, chỉ cần khách hàng có nhu cầu thì bọn họ sẽ cung cấp tất cả các dịch vụ mà khách hàng cần trong trường hợp hợp pháp, giống như Thẩm Trọng Thành mặc dù nấu ăn ở nhà nhưng những thứ đồ cần để nấu thì từ trước đến nay đều do nhân viên chung cư cung cấp.
Thẩm Trọng Thành sau khi xác định số lượng người tham gia thì liền gọi cho nhân viên của chung cư để người ta mang nguyên liệu nấu ăn đến.
Mà khi Thẩm Trọng Thành sang bên phía sân thượng để gọi điện thì Tạ Dư An đứng tại chỗ có chút ngẩn người, bởi vì cậu nghe anh nói rằng Tiền Trấn Xuyên, Nghiêm Lâm với Đàm Tử Dục đều sẽ tới, Đàm Tử Dục còn mang theo vợ nữa, Thẩm Trọng Thành dường như là muốn kéo hết đống bạn thân của anh ấy đến nhà chơi.
Một bữa tiệc được mở ra nếu có người thân và không có người thân khác nhau hoàn toàn, cậu và Thẩm Trọng Thành dù có chung sống tốt như nào, cả ngày luôn gọi ông xã hay cục cưng các kiểu nhưng hai người họ chỉ dừng ở quan hệ người yêu, so với loại quan hệ vợ chồng của Đàm Tử Dục không hề giống nhau, hôm nay nếu như Tiền Trấn Xuyên với Nghiêm Lâm cũng dẫn theo người yêu đến chơi thì Tạ Dư An cũng không có kích động lớn đến vậy.
Ví dụ như nếu cái tiệc này là Tạ Dư An đứng ra tổ chức thì cậu sẽ mời hết bạn tốt của mình đến, nhưng nếu như cậu không nói cho bạn cậu biết rằng Thẩm Trọng Thành là người cậu yêu nhất, còn muốn kết hôn và vĩnh viễn không rời xa nhau thì Tất Đông Thụ chắc là sẽ không mang theo vợ của mình đến chơi.
Thẩm Trọng Thành hành động như vậy tương đương với việc anh khoanh tròn cậu vào phạm vi "người nhà".
Nhưng mà rốt cuộc tại sao Thẩm Trọng Thành lại thích cậu như vậy?
Vấn đề này Tạ Dư An đã suy nghĩ rất lâu nhưng cũng không nghĩ ra được, thật ra người thích cậu cũng không có ít, chẳng hạn như La tổng mà Thẩm Trọng Thành đến giờ vẫn thấy cay trong lòng, còn có cả Vưu Dương, nhưng cái sự yêu thích của bọn họ không giống với kiểu đối xử với cậu một cách bình đẳng và tôn trọng cậu như của Thẩm Trọng Thành.
Thẩm Trọng Thành đẹp trai như vậy, lại còn có nhiều tiền, Tạ Dư An không tin là không có ai thích anh ta hết, hơn nữa anh ta còn từng sống ở nước ngoài, với hoàn cảnh sống thoải mái như nước ngoài thì Thẩm Trọng Thành phải tiếp xúc với rất nhiều trai gái khác nhau, nhưng sao bây giờ lại yêu thương cậu thắm thiết như vầy?
Lúc Thẩm Trọng Thành gọi điện xong trở về thì thấy Tạ Dư An vẫn còn ngơ ngác đứng cạnh tủ bát, cho là mình bắt nạt người ta dữ quá, vì bị vạch trần lời nói dối cho nên mất hồn luôn rồi, thế nên liền muốn dỗ cậu một chút, anh ta bước đến ôm lấy Tạ Dư An rồi nói: "Không phải em nói muốn đưa quà cho anh sao? Anh không đợi được đến tối, bây giờ anh muốn xem nó."
Tạ Dư An sau khi nghe thấy tiếng của Thẩm Trọng Thành thì hồi phục lại tinh thần, cái dây sạc cậu nhờ Hồ Tiêu đi đặt làm đã được gửi đến, cái này không có phức tạp cho nên làm rất nhanh, chẳng qua cậu còn muốn viết một bức thư tình nhưng lại chưa kịp viết.
Lúc đó cậu chỉ muốn nói thế để gạt Thẩm Trọng Thành thôi, nhưng nghĩ lại chỉ mới năm giờ, chờ đến tối cũng phải mất một khoảng thời gian, cậu vẫn có đủ thời gian rảnh để viết, thế nhưng lại không ngờ Thẩm Trọng Thành bây giờ đã muốn xem.
Mà khi Thẩm Trọng Thành thấy Tạ Dư An do dự thì còn tưởng Tạ Dư An nói tặng quà chỉ là mượn cớ thôi, anh ta nhắc đến chuyện này chỉ muốn dỗ Tạ Dư An chứ không phải khiến cậu khó xử, cho nên liền muốn lảng sang chuyện khác, kết quả lại nghe Tạ Dư An ổn định một lát đã nói" Được ạ."
Tạ Dư An bước đến chỗ sofa, từ trong balo của cậu lấy ra một gói quà, sau đó cầm nó đứng trước mặt Thẩm Trọng Thành mà rũ mắt nói: "...Thật ra còn có một bức thư tình muốn đưa cho anh."
Thẩm Trọng Thành nghe vậy thì có chút chờ mong: "Thư tình sao?"
Tạ Dư An nói: "Món quà này em tính cuối tuần mới đưa cho anh nên chưa kịp viết..." Thẩm Trọng Thành thương cậu như vậy cho nên cậu không muốn nói dối trước mặt Thẩm Trọng Thành lần nào nữa, thế nên đều nói hết sự thật cho anh ta.
Thẩm Trọng Thành: "..."
Tạ Dư An ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Trọng Thành, nói tiếp: "Em thấy bản thân không có tài nấu nướng nhưng vẫn muốn làm đồ ăn ngon cho anh, cho nên hôm nay mới về sớm để tập một chút, em không cố ý lừa anh đâu."
Thẩm Trọng Thành nghe Tạ Dư An nói những lời này thì cổ họng liên tục trượt lên trượt xuống, anh ta cảm thấy lồng ngực mình như có một loại chua xót xâm chiếm, sau đấy lại như rót đầy mật ngọt mềm mại, một loại mừng rỡ theo nhịp đập trái tim mà nẩy lên từng hồi, len lỏi theo từng mạch máu chảy khắp toàn thân, anh ta một lần nữa đưa tay lên ôm lấy Tạ Dư An, giọng nói hơi khàn: "Em không cần phải học điều này đâu..."
Vốn dĩ anh học là vì muốn làm cho em ăn, anh chỉ muốn em làm những thứ em thích là tốt rồi.
Thẩm Trọng Thành muốn đem hết những lời này nói cho Tạ Dư An biết, thế nhưng lại có ý đồ riêng của mình là anh cũng muốn được ăn đồ Tạ Dư An tận tay làm cho anh. Ngoài ra thì anh còn muốn Tạ Dư An thật sự yêu thích anh, muốn hai người giống với lời ước hẹn vô cùng thân thiết khi còn bé, còn việc Tạ Dư An không nhớ rõ anh khiến anh ta vô cùng giận, cho nên sống chết không chịu nhắc đến chuyện trước kia, muốn chờ Tạ Dư An phải tự nhớ lại chứ anh sẽ không bao giờ nói ra. Thẩm Trọng Thành biết tính tình của mình vô cùng kỳ quặc, thế nhưng còn cách gì bây giờ? Anh cảm thấy con người mình rất đê tiện, thế nhưng anh ta vẫn muốn đê tiện hơn nữa kìa.
Thế nhưng lúc ở trước mặt Tạ Dư An thì anh lại luôn không nhịn được mà mềm lòng.
Thẩm Trọng Thành ôm cậu thật chặt, thời gian này bởi vì cậu và anh cùng dùng chung một loại sữa tắm cho nên trên người cũng mang theo mùi vị gỗ tùng nhàn nhạt, khiến cho Thẩm Trọng Thành có cảm giác Tạ Dư An đã được mình đánh dấu____ trên cơ thể của người này đều là mùi của mình, người này cũng là của mình.
Thẩm Trọng Thành ngửi mùi vị trên người Tạ Dư An, yết hầu trượt lên trượt xuống, hơi nghiêng đầu hôn lên tai của cậu, mà cậu trai trẻ đang tựa trong lồng ngực anh ta vẫn tùy ý để cho anh ta làm loạn, trong chớp mắt bị ham muốn lấn át lý trí, Thẩm Trọng Thành vừa muốn ôm Tạ Dư An hôn môi một phen lại bị chuông cửa cắt ngang.
Sau khi dọn vào đây ở thì hai người không có đặt nhạc chuông riêng cho chuông cửa, cho nên luôn dùng chuông mặc định, mà bây giờ chuông mặc định vang lên đột ngột như vậy mà không hề có khúc dạo đầu nhẹ nhàng nào khiến hai người giật nẩy mình, bầu không khí vốn đang ướt át ám muội cũng theo đó mà bay sạch.
.... Sau đó, máy truyền tin ngoài cửa vang lên giọng nói không đúng lúc của Tiền Trấn Xuyên: "Thẩm Trọng Thành! Mở cửa ra mau lên, bọn tui tới dự tiệc cùng với An An đây___"
Thẩm Trọng Thành sa sầm mặt mà buông Tạ Dư An ra, sau đó đi ra mở cửa cho đám người Tiền Trấn Xuyên.
Kết quả cánh cửa điện tử vừa mới hé ra một chút đã nghe thấy một tiếng "bùm" giống như có vật gì đó nổ tung vang lên, Tạ Dư An bị âm thanh này hù cho một phát, cũng vội vàng đi theo xem thử.
Cậu chân trước vừa bước tới chỗ đổi giày, chân sau đã nghe được tiếng kèn "Tò Tò Tò" phát ra, sau đó cậu nhìn thấy Thẩm Trọng Thành đang đứng chỗ cửa, trên người với đầu treo đầy hoa giấy sau bị nổ tung, mà trong tay Tiền Trấn Xuyên thì đang cầm một cái kèn nhỏ hình tam giác thổi phì phò, thổi xong còn cười nói: "Ngạc nhiên chưa____"
Hét xong câu đó, Nghiêm Lâm với hai người phụ nữ nữa đứng sau Tiền Trấn Xuyên cũng đưa kèn lên quay về phía Thẩm Trọng Thành mà "Tò Tò Tò", toàn bộ quá trình chỉ có mỗi Đàm Tử Dục bày ra vẻ mặt chết lặng, không có cùng bọn họ "Tò Tò Tò", thế nhưng Tạ Dư An lại phát hiện trong tay anh ta đang cầm ống pháo hoa, nghĩ đến cái đống đầy màu sắc trên đầu Thẩm Trọng Thành chắc chắn là tác phẩm của Đàm Tử Dục.
Sự ngạc nhiên này thật là đỉnh.
Tạ Dư An nghĩ niềm vui bất ngờ của mình so với đám Tiền Trấn Xuyên thì thật sự không bùng nổ bằng.
"Úi chà? Tiểu An nhà mày đâu?" Sau khi hết "Tò Tò" rồi, Tiền Trấn Xuyên ngó phía sau Thẩm Trọng Thành nhìn một chút thì thấy được Tạ Dư An, mắt anh ta sáng rực rồi giơ cái kèn tam giác lên muốn đưa cho cậu: "Dư An ơi, tôi còn có một cái này, cho cậu chơi___"
Tiền Trấn Xuyên còn chưa nói hết đã bị Thẩm Trọng Thành xách cổ áo lên rồi chỉ về phía sau mà nói: "Sao bả cũng tới?"
"Là chị tiểu Hồng muốn tới, bọn này vốn không phải đối thủ của chị ấy.." Tiền Trấn Xuyên cười gượng giải thích.
Thẩm Trọng Thành chỉ vào một người phụ nữ giống như một bà cô tô son trét phấn lòe loẹt, trên người mặc áo tay dài hở vai màu đen cùng với váy ngắn, cổ đeo choker, trên tay còn mang thêm một cái găng tay da ngắn, hơi thở đàn chị tỏa ra mười phần, Tạ Dư An lúc đầu chỉ thấy cô nàng có chút quen mắt, thế nhưng khi nghe Tiền Trấn Xuyên gọi là chị Tiểu Hồng liền ngơ người luôn rồi.
"Làm sao? Tao không thể tới hả?" Đợi lúc cô cười lạnh một tiếng rồi tháo kính xuống lộ ra khuôn mặt của mình thì Tạ Dư An đã kích động đến mức không nói nên lời.
"Đàm Tử Dục! Lồng ngực Thẩm Trọng Thành phập phồng, rõ ràng đang vô cùng tức giận, "Ông dẫn bả tới đây thì ngày mai chờ lên trang nhất đi."
"Không sao không sao, chuyện của Tiểu Hồng với Dục Dục cũng không phải bê bối duy nhất, tôi cũng đã quen rồi." Đàm Tử Dục còn chưa lên tiếng thì vợ anh ta đã khoát tay cười ha hả ròi, hoàn toàn không thèm để ý việc chồng mình với người phụ nữ khác có scandal.
Thẩm Tiêu Hồng tháo bao tay da trên tay ra rồi tùy tiện ném xuống đất sau đó giật lấy cái kèn trong tay Tiền Trấn Xuyên, giày cao gót màu đen đế đỏ đạp lên mấy mẩu hoa giấy rơi trên đất mà bước đến trước mặt Tạ Dư An, cậu bây giờ mới phát hiện chiều cao của mình với Thẩm Tiêu Hồng cũng không chênh lệch lắm.
"Đây chắc là An An nhỉ?" lúc Thẩm Tiêu Hồng đối mặt với Tạ Dư An thì giọng nói dịu dàng hơn nhiều.
Tạ Dư An mới bước vào giới giải trí được một hai năm, cùng lắm chỉ được tính là người mới, nên khi được gặp ảnh đế tầm cỡ quốc tế như Thẩm Tiêu Hồng liền vô cùng kích động, hơn nữa cô còn là một trong những diễn viên cậu ngưỡng mộ nữa, hôm nay có thể được tiếp xúc với khoảng cách gần như vầy, lại còn biết mặt mình nữa, giọng nói của Tạ Dư An có chút vui mừng cùng run rẩy: "Cô Thẩm..."
Thẩm Tiêu Hồng mím môi cười cười, đưa tay vén mái tóc xoăn của mình, sau đó chớp nhoáng lôi ra một bao lì xì thật dày, cô nàng đem tiền lì xì cùng với kèn đưa cho Tạ Dư An, cười nói: "Đều là người một nhà, đừng có gọi xa cách như vậy, cứ gọi chị Tiểu Hồng là được rồi."
"Chị Tiểu Hồng." Tạ Dư An rất biết lắng nghe mà gọi to.
Cậu nhận lấy bao lì xì, vì không biết làm sao để giải tỏa sự vui vẻ trong lòng nên lúc cầm được kèn tam giác thì liền vô thức mà thổi "Tò Tò" hai tiếng.
Lúc cậu thổi một cái thì Thẩm Tiêu Hồng cũng giơ kèn lên dẫn đầu, để cho bọn Tiền Trấn Xuyên cùng hướng về phía Thẩm Trọng Thành mà thổi "Tò Tò Tò"
Thẩm Trọng Thành: "..."
Mọe nó, biết ngay là Thẩm Tiêu Hồng xuất hiện sẽ không có chuyện gì tốt!