Chương : 34
Thẩm Trọng Thành không lo lắng sao? Phí lời, nói không để ý chính là lừa người.
Phải, anh có khả năng không cho Tạ Dư An đi tham gia cái tiết mục kia___ với tư cách là kim chủ của Tạ Dư An thì anh hoàn toàn có cái quyền này, cũng có bản lĩnh khiến Tạ Dư An không thể đi, thậm chí chỉ cần anh muốn thì đều có thể điều khiển Tạ Dư An làm những việc mà mình muốn.
Nhưng anh lại không phải là kim chủ của Tạ Dư An mà là bạn trai.
Tạ Dư An hỏi anh chuyện này là vì cậu để ý đến suy nghĩ của anh, Thẩm Trọng Thành biết chỉ cần mình tỏ ra rằng không muốn thì Tạ Dư An sẽ lập tức từ chối lời mời. Tạ Dư An sẵn sàng thỏa hiệp vì Thẩm Trọng Thành thì anh sao có thể chỉ vì ý muốn của bản thân mà không quan tâm đến Tạ Dư An?
Hơn nữa Thẩm Trọng Thành đối với Bối Nghệ Hạm rộng rãi như vậy còn không phải bởi vì Quách Thanh Tâm cả ngày cứ lắc lư trước mặt anh mà một câu "Bách Hợp nhỏ" hai câu "Bách Hợp nhỏ" các kiểu, chỉ hận không thể cho tất cả mọi người trên thế giới biết hai người họ đang yêu nhau. So với Quách Thanh Tâm thì Thẩm Trọng Thành vẫn cảm giác mình còn khiêm tốn lắm vì chỉ lập có cái acc nhỏ để thể hiện chuyện tình cảm thôi.
Cho nên anh cũng rất nghiêm túc mà nói với Tạ Dư An: "Đây là công việc của em, cũng là giấc mơ của em."
Tạ Dư An lúc còn bé rất thích diễn, thấy trong TV người ta kết hôn mặc áo cưới trắng như tuyết thì liền kéo cái mùng xuống giả làm áo cưới mặc vào rồi chuồn ra ngoài, về sau bị mẹ Tạ phát hiện đánh cho một trận thì cậu liền khóc òa lên, mẹ cậu dỗ hai câu sau đó tìm một cái áo sơ mi màu đỏ giả làm khăn trùm đầu của cô dâu, hùng hồn nói với cậu rằng ngoài áo cưới thì không thể quên tục lệ vén khăn trùm đầu của người xưa, vén xong còn chưa đủ, còn muốn đem nước Sprite giả làm rượu giao bôi, mỗi người uống một ngụm mới xem như xong chuyện.
Lúc đấy cậu còn bé như vậy, mọi người chỉ nghĩ Tạ Dư An thích diễn là vì bé con hay nghịch ngợm thôi, ai ngờ sau này lại thật sự mơ ước trở thành một ngôi sao lớn.
Cho đến sau này khi Tạ Dư An thật sự tiến vào giới giải trí thì Thẩm Trọng Thành mới biết được mơ ước của cậu không phải chỉ là trò đùa vui mà có thể trở thành ảnh đế thật sự, cho nên từ ngày đầu tiên hai người ở bên nhau, Thẩm Trọng Thành đã tự hiểu là sau này sẽ gặp những chuyện gì____ anh phải chịu được scandal của cậu cùng người khác, diễn cảnh tình cảm, diễn cảnh hôn, thậm chí là cảnh giường chiếu. Vì thế cho nên nếu như muốn qua lại với người trong giới giải trí thì phải chấp nhận bị nhiều ánh mắt xăm soi, cũng cần phải tin tưởng người yêu của mình nữa.
Trước đây Thẩm Trọng Thành nói muốn làm kim chủ của Tạ Dư An chỉ là muốn lừa cậu tới tay trước thôi, chứ không phải muốn ngăn cản Tạ Dư An theo đuổi mơ ước, nếu không thì anh đã mở họp báo phát tin tức nói về chuyện của anh và Tạ Dư An là tốt rồi, mắc giống gì mà phải lén lút đăng kí cái acc nhỏ để khoe khoang chuyện tình cảm?
Mà lúc Tạ Dư An quyết định nói chuyện này với Thẩm Trọng Thành thì cậu đã chuẩn bị thật kĩ những câu để dỗ dành phòng khi anh tỏ vẻ không vui, kết quả Thẩm Trọng Thành lại rất phối hợp, cậu nghe xong thì sửng sốt một chút sau đó cụp mắt nhẹ giọng nói: "Thật ra tham gia show truyền hình không thể đánh đồng với diễn kịch được....."
"Sao lại không giống nhau được, không phải em muốn giả vờ như có quan hệ rất tốt với Bối Nghệ Hạm hay sao? Cái này cũng cần phải có kĩ năng diễn xuất nhé." Thẩm Trọng Thành cúi đầu cười một tiếng, lại hỏi cậu,:"Với cả nếu như em không xuất hiện trên truyền hình nhiều mà lại liên tiếp nhận được vai nam chính chẳng phải là trực tiếp nói cho người khác rằng em thật sự có kim chủ hay sao?
Tạ Dư An cũng bật cười, đôi mắt lộ ra bên ngoài khẩu trang khẽ cong cong, cậu vừa ra khỏi phòng luyện tập, để tránh tình huống bị người khác nhận ra cho nên đành phải đeo khẩu trang, vì thế mà giọng nói của cậu có chút bí, cứ lầm bầm lầu bầu chít chít giống như đang làm nũng: "Em vốn có kim chủ thật mà."
Thẩm Trọng Thành nghe được cái giọng ú ớ mềm mại của cậu thì trái tim bỗng nhiên mềm nhũn ra, khóe môi không nhịn được mà cười càng thêm sâu, "Vậy em phải nghe lời của kim chủ nói, phải luôn luôn nhớ kĩ em và Bối Nghệ Hạm chỉ là bạn bè giả, không thể phát sinh thành quan hệ nào khác nghe chưa."
Cái bình giấm chua này quả nhiên là đang chờ cậu tới đập, Tạ Dư An nhíu mày, hỏi lại anh ta: "Tại sao lại là bạn bè giả? Không thể làm bạn bè thật sao?"
Ai ngờ Thẩm Trọng Thành lại vô cùng hùng hồn nói rằng: "Giữa nam nữ vốn không tồn tại tình bạn đơn thuần."
Tạ Dư An nhịn không được mà cười một tiếng, cố ý nói: "Ầu, vậy thì giữa nam với nam mới có à?"
Thẩm Trọng Thành biết Tạ Dư An đang trêu mình, cho nên cong môi nói chắc như đinh đóng cột: "Dù sao thì giữa hai chúng ta cũng không có gì."
Tạ Dư An biết nói không lại Thẩm Trọng Thành cho nên không tiếp tục chít chít với anh nữa: "Buổi tối mấy giờ anh về nhà?"
Thẩm Trọng Thành cụp mắt, trong mắt tràn đầy dịu dàng: "Có thể sẽ muộn một chút."
"Vậy em không đợi anh mà ăn trước nha?"
"Ừa, em nhớ ăn nhiều thịt vào."
"Không được, mấy hôm trước ăn thịt nướng xong bây giờ vẫn còn có chút ngán, với cả nếu như em ăn mập lên thì anh Đông lại nói này nọ nữa."
.....
Hai người câu có câu không mà nói chuyện một lúc lâu xong mới cúp điện thoại, mà sau khi cúp cậu mới chợt phát hiện cả hai hiện giờ giống như đôi vợ chồng già vô cùng hiểu ý nhau, không hề có khoảng thời gian yêu đương cuồng nhiệt muốn ói gì cả.
Sự mâu thuẫn của tình yêu như vầy chắc có lẽ chỉ xuất hiện ở hai người họ.
Có đôi khi Tạ Dư An cũng cảm thấy khá là kì lạ, cậu và Thẩm Trọng Thành chưa từng gặp nhau, nhưng lần nào ở chung cũng khiến cậu có một loại cảm giác rất quen thuộc, giống như hai người đã từng quen biết nhau vậy.
Nhưng Tạ Dư An dù đã lục tung cả trí óc nhưng vẫn không thể tìm được người nào tương ứng với Thẩm Trọng Thành, dù gì anh bây giờ đẹp trai như vậy thì lúc bé chắc chắn sẽ rất trắng trẻo mụp mụp, đáng yêu giống hệt anh ấy vậy.
Thế nhưng vừa nghĩ vậy thì cậu lại nghĩ ngộ nhỡ hai người quen biết nhau ở kiếp trước thì sao?
Tạ Dư An có chút vui vẻ, nghĩ rằng có lẽ là do duyên phận rồi, lần trước Tiền Xán thề non hẹn biển nói rằng sẽ cầu bùa từ đại sư cho cậu, vả lại Tạ Dư An vốn luôn kiên quyết rằng mình là một người vô thần, thế nhưng vào lúc này cậu lại vô cùng hi vọng vào lời giải thích kiếp trước kiếp này____ cùng sống với Thẩm Trọng Thành một đời hình như vẫn chưa đủ, cậu hình như có chút tham lam rồi.
Tạ Dư An tháo khẩu trang xuống, khuôn mặt hiện rõ dưới ánh chiều tà xinh đẹp vô cùng. Cậu tự chụp một bức ảnh nghiêng một bên mặt rồi đăng lên weibo, sau đó thì gọi điện thoại cho Tất Đông Thụ.
"Anh Đông, chương trình giải trí kia em muốn đi, anh giúp em chuyển lời đến Bối Nghệ Hạm đi."
Tất Đông Thụ không ngờ lại thuận lợi như vậy cho nên hỏi lại một lần nữa: "Thẩm Trọng Thành đồng ý rồi sao?"
"Vâng." Tạ Dư An nói, "Nhưng mà công ty sao lại cho em tài nguyên tốt như vậy?"
Cậu không muốn tiếp tục gia hạn hợp đồng với Thụy Phong, vì thế cho nên Thụy Phong tất nhiên sẽ lạnh nhạt với cậu, bằng không đã chẳng bắt cậu kí hợp đồng diễn vai Trần Diệc trong bộ phim 《 Anh nhớ em và anh đã từng gặp nhau 》, cũng như cái vai nam chính trong kịch bản phim cổ trang còn lại. Thế nhưng Tất Đông Thụ lại thu xếp một chút mới đem hợp đồng đổi lại thành đi thử vai, bởi thế nên Tạ Dư An mới có cơ hội nhận được vai nam ba trong phim 《 Anh nhớ em và anh đã từng gặp nhau 》.
Thật ra thì lúc cậu nhận được vai nam ba thì thái độ của Thụy Phong đối với cậu cũng không có gì thay đổi, bởi vì khi đó bộ phim này không ai biết có thể nổi hay không, Tạ Dư An nửa chìm nửa nổi, có thể trở mình hay không còn chưa biết được. Thế nhưng lúc Thẩm Tiêu Hồng cũng muốn tham gia vào đoàn phim thì tình hình lập tức thay đổi, 《 Anh nhớ em và anh đã từng gặp nhau 》nhất định sẽ nổi.
À không phải nhất định sẽ nổi, mà là nhất định nổi.
Ngoài cái nguyên nhân có một ảnh hậu đảm nhận tỉ xuất người xem là Thẩm Tiêu Hồng thì còn bởi vì Thụy Phong cũng tham gia đầu tư. Cho nên Thụy Phong tất nhiên sẽ nghĩ hết tất cả các cách để có thể tăng lượt người xem, cũng sẽ cố gắng tuyên truyền thông qua nhiều kênh khác nhau.
Dưới tình hình như vậy thì để Tạ Dư An và Bối Nghệ Hạm đi tham gia 《 Happy Weekly》 là một quyết định đôi bên cùng có lợi, dù cho hợp đồng của cậu với Thụy Phong chỉ còn một năm nhưng trước khi kết thúc bộ phim mới này thì Thụy Phong vẫn phải nâng đỡ Tạ Dư An.
Mà nguồn gốc của sự việc được phát sinh này chính là Thẩm Tiêu Hồng.
Mọi người đều không ai biết lí do tại sao Thẩm Tiêu Hồng đột nhiên muốn rời khỏi Hằng Nhất để sang Ánh Quang, còn nhận một bộ phim có nội dung đơn giản như vậy, diễn phim truyền hình tình cảm cũng không tệ, thế nhưng trừ cái đó ra thì kịch bản phim này dường như không có chiều sâu gì. Lấy khả năng diễn xuất của Thẩm Tiêu Hồng ra mà nói thì diễn loại phim truyền hình tình cảm kiểu này dễ như trở bàn tay, đối với cô mà nói vốn không có ý nghĩa gì, thậm chí tiền công nhận được khi diễn bộ này cũng không hề cao, tổng cộng hết bốn mươi tập, mỗi tập một trăm nghìn NDT, đóng xong tất cả sẽ được bốn triệu, cái giá này không còn là không cao nữa mà dường như thành diễn không công luôn rồi.
Ngay cả ảnh hậu cũng chỉ lấy chút tiền như vậy thì nam chính Mâu Bách Hiên cùng với nam phụ Hạ Tự vốn là lưu lượng tiểu sinh lúc bình thường chạy gameshow cũng không chỉ có cái giá như vầy cũng không có lấy nhiều tiền công, đơn giản nhận bộ này chỉ để tăng độ nổi tiếng thôi.
Trước khi biết Thẩm Tiêu Hồng là chị gái của Thẩm Trọng Thành thì Tất Đông Thụ cũng không hiểu rõ được nguyên nhân thật sự cô nàng làm như vậy, nhưng bây giờ thì anh đại khái đã hiểu một chút rồi.
Cho nên lúc anh ta nghe Tạ Dư An nói về thái độ đột nhiên chuyển đổi của công ty thì Tất Đông Thụ chỉ cười rồi nói: "Có lẽ là đập một trận sau đó cho miếng bánh đi."
"Bây giờ anh sẽ liên lạc với Bối Nghệ Hạm và tổ chương trình, chờ hợp đồng hòm hòm rồi thì anh sẽ bảo cậu đến công ty kí tên, chờ bên đấy đưa ra kịch bản anh sẽ gửi cho cậu." Tất Đông Thụ tiếp tục dặn dò Tạ Dư An, "Khoảng thời gian này cậu ăn ít thịt một chút, cũng đừng có quên tập thể hình, anh thấy mặt cậu dạo này có chút tròn rồi đấy, như thế lên hình không có được đẹp."
"Có sao?" Tạ Dư An nghi ngờ mà sờ mặt mình, cậu là loại người ăn bao nhiêu cũng không mập, nếu bây giờ không phải còn chưa về đến nhà, Tạ Dư An đều muốn kéo áo lên xem thử cơ bụng của mình có còn hay không.
"Tóm lại là cậu nhớ chăm chỉ tập thể hình." Tất Đông Thụ nói, "Tôi cúp đây."
"Vâng ạ." Tạ Dư An nhíu mày, Tất Đông Thụ nói những lời này khiến tinh thần cậu không thể nào yên được, dự định sau khi về nhà sẽ chạy đến phòng tập thể hình mà luyện tập.
Mà Thẩm Trọng Thành ở đầu bên kia vừa mới hi hi ha ha với Tạ Dư An xong thì vừa cúp máy đã lập tức sa sầm mặt, cũng may là trong phòng làm việc của anh ta không có ai, nếu không bọn họ đã được tận mắt thấy chủ tịch của công ty mình thực hiện trò ảo thuật biến đổi sắc mặt rồi.
Thế nhưng không lâu sau thì Quách Thanh Tâm cũng đã nhận được cuộc gọi của Bối Nghệ Hạm rằng sẽ tham gia chương trình cùng với Tạ Dư An, sau khi anh ta nghe xong thì đứng đực ra một lát, có chút không dám tin rằng Thẩm Trọng Thành thế mà lại đồng ý chuyện này, cho nên anh tính đến phòng làm việc hỏi một chút.
"Anh Thẩm, chuyện Tạ công tử nhà anh với Bách Hợp nhỏ cùng tham gia một chương trình anh có biết không?" Quách Thanh Tâm không có hỏi trực tiếp là Thẩm Trọng Thành có đồng ý hay là không, tại hỏi như vậy có cảm giác Thẩm Trọng Thành giống với cái tính độc tài chuyên chế của tầng lớp vua chúa xưa vậy.
Thẩm Trọng Thành vốn vẫn đang sa sầm mặt, lúc ngước lên nhìn về phía Quách Thanh Tâm thì lại càng thêm lạnh lùng, vẻ mặt không biến đổi gì, chậm rãi nói: "Biết rồi, đến lúc đó tôi cũng đi với An An."
Lúc nhắc đến người yêu thì nét mặt lạnh lùng trên gương mặt Thẩm Trọng Thành dường như đều giãn hết ra, đôi mắt đen láy mang theo chút dịu dàng, khẽ cong môi cười, đem bốn chữ "cưng chiều hết mực" ra mà nói thì phải đến cái trình độ cao nhất.
Cuối cùng Thẩm Trọng Thành túm gọn hết lại là: "Đây là công việc của An An, tôi tất nhiên sẵn sàng giúp đỡ em ấy hết mình."
Quách Thanh Tâm nghe những lời của Thẩm Trọng Thành xong thì sửng sốt một chút, suýt thì quên hết những điều muốn nói.
"Sao?" Mà lúc này Thẩm Trọng Thành lại cười xùy một tiếng, liếc nhìn anh ta mà hỏi: "Cậu không ủng hộ công việc của bạn gái mình à? Không phải cậu đã nói cô ta một lòng một dạ với cậu hay sao?"
Quách Thanh Tâm nhớ lại mấy lời Bối Nghệ Hạm vừa nói trong điện thoại là: "Tâm Tâm ơi, em và cậu Tạ chỉ làm làm việc, ngài Thẩm đã rộng lượng như vậy thì em nghĩ anh chắc cũng sẽ không để bụng đâu ha, yêu anh nè, nha nha."
Được rồi, Quách Thanh Tâm cắn răng gượng cười: "Giúp đỡ hả, tôi đương nhiên sẽ giúp đỡ công việc của Bách Hợp, vậy ngày đó tôi cũng sẽ đi cùng với cô ấy."
Nói xong câu này, Quách Thanh Tâm mặt như đưa đám mà rời đi, rõ ràng là anh ta không giỏi che giấu vẻ đau buồn bằng Thẩm Trọng Thành.
Mà Thẩm Trọng Thành sau khi Quách Thanh Tâm rời đi liền tiếp tục sa sầm mặt.
Anh ta thầm nghĩ: Tính ra diễn xuất của mình cũng không tồi, rất xứng đôi với An An.
Ngón tay Thẩm Trọng Thành gõ gõ trên mặt bàn, chỉ có thể dùng cái lí do này để ép buộc bản thân cảm thấy dễ chịu hơn.
Hai bên nghệ sĩ đều đã liên lạc cho chương trình, vì thế mà 《Happy Weekly》rất nhanh đã gửi bản hợp đồng sang cho Tất Đông thụ, bởi vì là hợp đồng show giải trí cho nên bên tổ chương trình đưa ra cái giá năm trăm nghìn NDT, cái giá này rất hợp lí, Tất Đông Thụ hỏi qua Tạ Dư An sau đó đem hợp đồng in ra, bảo Tạ Dư An hôm sau đến công ty kí, còn về phần kịch bản sẽ được gửi vào thứ 4 tuần sau.
Ngoài ra, Tất Đông Thụ cũng nhận được thông báo của đoàn phim 《 Anh nhớ em và anh đã từng gặp nhau》, nói rằng đã sắp xếp được hết lịch trình của tất cả các diễn viên rồi, đoàn phim sẽ sớm bắt đầu quay vào tháng sau.
Tạ Dư An vốn nghĩ mình sẽ ngâm muối đến ba tháng thì lại phát hiện ngâm không nổi rồi, cuối tuần này cậu sẽ hẹn hò với Thẩm Trọng Thành, tuần sau thì đi quay chương trình 《Happy Weekly》, tiếp sau đó một tuần nữa thì bắt đầu quay 《 Anh nhớ em và anh đã từng gặp nhau》.
......
Cũng may là đoàn phim lấy cảnh ở Hoa Thành, không cần phải đi tỉnh khác, chứ không Tạ Dư An vừa mới quay về trường có vài ngày lại phải tiếp tục xin nghỉ.
Thế nhưng vì vậy mà Tạ Dư An cũng đã bắt đầu chú ý đến hình tượng của bản thân, Úc Bắc Sinh trong phim 《 Anh nhớ em và anh đã từng gặp nhau》là một chàng trai mang nét đẹp buồn đau, hình ảnh bên ngoài dĩ nhiên sẽ là chàng trai gầy gò đẹp trai, mà phim thì chỉ còn một tháng nữa là khởi quay, cậu cũng không thể vùng lên bằng cái đầu béo được, phải biết rằng người trên màn ảnh so với thực tế đều béo hơn một chút, mà Tạ Dư An lại nghe Tất Đông Thụ bảo rằng cậu có tròn lên thì sốt ruột đến mức vừa về đến nhà đã chui vào phòng thể thao của Thẩm Trọng Thành.
Một nùi bắp thịt rắn chắc của Thẩm Trọng Thành nếu như không thật sự rèn luyện thì sẽ không tự động tòi ra được, cho nên trong phòng tập thể thao của anh ta có đầy đủ hết các dụng cụ, có thể rèn luyện tất cả mỗi một bộ phận trên cơ thể.
Nhưng bình thường chỉ có Thẩm Trọng Thành tập ở đây thôi, Tạ Dư An thì lại ỷ vào việc ăn bao nhiêu cũng không béo cho nên cái chuyện rèn luyện này có hơi hời hợt, cho nên cậu vẫn là lần đầu tiên bước vào phòng tập thể thao này, lúc đẩy cửa ra cậu còn đang suy nghĩ về sau có thể cùng với Thẩm Trọng Thành tập luyện ở đây hay không.
Kết quả lúc vừa bước vào, cậu không biết mình bị làm sao nữa, lúc nhìn thấy cái ghế phẳng nằm để đẩy tạ thì lại tưởng tượng tới hình ảnh Thẩm Trọng Thành nằm phía trên đấy mà làm ra cái động tác rèn luyện cơ ngực...
Mặt Tạ Dư An bỗng đỏ cả lên, cảm thấy toàn bộ dụng cụ ở đây đều có bóng dáng của Thẩm Trọng Thành, vì thế mà không dám chạm vào cái nào hết, chỉ đứng trên máy chạy bộ mà tập.
Lúc Thẩm Trọng Thành trở về vào hôm đó đã là tám giờ tối.
Bình thường lúc này Tạ Dư An đã ăn cơm tối xong xuôi, cậu sẽ ở trên sân thượng đọc sách và làm bài tập trên chiếc bàn bằng mây tre, hoặc cũng có thể ở trong phòng chiếu phim mini xem phim trong chương trình học, thế nhưng hôm nay Thẩm Trọng Thành thay dép xong lại lượn hết hai chỗ này cũng không tìm thấy người đâu, mà khi anh ta vào cửa đã thấy được túi xách cùng điện thoại của Tạ Dư An trên ghế salon, rõ ràng là người hiện đang ở trong nhà.
Thẩm Trọng Thành không thể làm gì khác là đi tìm từng phòng, muốn tìm xem rốt cuộc Tạ Dư An đang ở đâu, thế nhưng anh ta rất nhanh đã phát hiện ra cậu sau cánh cửa phòng thể thao đang khép hờ, mà bên trong lại loáng thoáng nghe được tiếng thở dốc nặng nề.
Thẩm Trọng Thành nhíu mày, không phát ra tiếng mà chậm rãi đẩy cửa đi vào, sau đó ôm lấy cánh tay tựa ở cạnh cửa nhìn Tạ Dư An chạy trên máy chạy bộ.
Khi anh về đến nhà thì Tạ Dư An đã ở chỗ này chạy được một lúc rồi, bởi vậy mà hiện giờ hai bên thái dương của Tạ Dư An đều rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, chóp mũi cùng hai gò má hồng hồng ướt át vô cùng mê hoặc, bình thường đôi môi vốn luôn tái nhợt lại không biết có phải bởi vì vận động hay không mà trở nên vô cùng hồng hào, hiện giờ đóng mở liên tục mà thở gấp, cậu mặc một cái áo trắng tay ngắn, cùng với một cái quần thể thao ngắn mà xám tro, mồ hôi chảy dọc theo đuôi tóc rơi xuống sau mỗi bước chạy giống như một cái lông chim bự quét vào tim Thẩm Trọng Thành.
Mới nhìn có chút xíu mà Thẩm Trọng Thành cảm giác như cả cơ thể đều nóng lên rồi, toàn bộ máu nóng trong người đều đang kêu gào ầm ĩ, yết hầu anh ta liên tục lên xuống, đang tính gọi tên Tạ Dư An thì lúc này cậu lại ấn ngừng máy lại, đỡ lấy tay cầm mà nghỉ ngơi một lúc, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng về phía cái gương lớn chạm đất.
Thẩm Trọng Thành muốn nhìn thêm một chút Tạ Dư An rốt cuộc muốn làm cái gì, cho nên đem hai chữ "An An" suýt thì bật ra nuốt ngược trở lại.
Tạ Dư An đứng yên trước cái gương một lúc, sao đó liền kéo vạt áo lên đến miệng mà cắn lấy, tiếp đó dùng hai tay trắng nõn của mình sờ sờ cái bụng thật kĩ, sau khi sờ soạng gần nửa ngày thì cậu há miệng nhả áo ra, nhỏ giọng lầm bầm: "Ây da? Hình như không có thật."
Thẩm Trọng Thành xem tới đây mới hiểu được Tạ Dư An là đang muốn sờ xem có tập ra được cái múi nào không, rốt cuộc sờ soạng nửa ngày mới phát hiện không tìm thấy cơ bụng, Thẩm Trọng Thành không nhịn nổi nữa, cong môi cười lên một tiếng sau đó đi về phía Tạ Dư An, tiếp đó đưa tay đè lại hai vai cậu mà hỏi: "Hửm? Không có gì cơ?"
Phải, anh có khả năng không cho Tạ Dư An đi tham gia cái tiết mục kia___ với tư cách là kim chủ của Tạ Dư An thì anh hoàn toàn có cái quyền này, cũng có bản lĩnh khiến Tạ Dư An không thể đi, thậm chí chỉ cần anh muốn thì đều có thể điều khiển Tạ Dư An làm những việc mà mình muốn.
Nhưng anh lại không phải là kim chủ của Tạ Dư An mà là bạn trai.
Tạ Dư An hỏi anh chuyện này là vì cậu để ý đến suy nghĩ của anh, Thẩm Trọng Thành biết chỉ cần mình tỏ ra rằng không muốn thì Tạ Dư An sẽ lập tức từ chối lời mời. Tạ Dư An sẵn sàng thỏa hiệp vì Thẩm Trọng Thành thì anh sao có thể chỉ vì ý muốn của bản thân mà không quan tâm đến Tạ Dư An?
Hơn nữa Thẩm Trọng Thành đối với Bối Nghệ Hạm rộng rãi như vậy còn không phải bởi vì Quách Thanh Tâm cả ngày cứ lắc lư trước mặt anh mà một câu "Bách Hợp nhỏ" hai câu "Bách Hợp nhỏ" các kiểu, chỉ hận không thể cho tất cả mọi người trên thế giới biết hai người họ đang yêu nhau. So với Quách Thanh Tâm thì Thẩm Trọng Thành vẫn cảm giác mình còn khiêm tốn lắm vì chỉ lập có cái acc nhỏ để thể hiện chuyện tình cảm thôi.
Cho nên anh cũng rất nghiêm túc mà nói với Tạ Dư An: "Đây là công việc của em, cũng là giấc mơ của em."
Tạ Dư An lúc còn bé rất thích diễn, thấy trong TV người ta kết hôn mặc áo cưới trắng như tuyết thì liền kéo cái mùng xuống giả làm áo cưới mặc vào rồi chuồn ra ngoài, về sau bị mẹ Tạ phát hiện đánh cho một trận thì cậu liền khóc òa lên, mẹ cậu dỗ hai câu sau đó tìm một cái áo sơ mi màu đỏ giả làm khăn trùm đầu của cô dâu, hùng hồn nói với cậu rằng ngoài áo cưới thì không thể quên tục lệ vén khăn trùm đầu của người xưa, vén xong còn chưa đủ, còn muốn đem nước Sprite giả làm rượu giao bôi, mỗi người uống một ngụm mới xem như xong chuyện.
Lúc đấy cậu còn bé như vậy, mọi người chỉ nghĩ Tạ Dư An thích diễn là vì bé con hay nghịch ngợm thôi, ai ngờ sau này lại thật sự mơ ước trở thành một ngôi sao lớn.
Cho đến sau này khi Tạ Dư An thật sự tiến vào giới giải trí thì Thẩm Trọng Thành mới biết được mơ ước của cậu không phải chỉ là trò đùa vui mà có thể trở thành ảnh đế thật sự, cho nên từ ngày đầu tiên hai người ở bên nhau, Thẩm Trọng Thành đã tự hiểu là sau này sẽ gặp những chuyện gì____ anh phải chịu được scandal của cậu cùng người khác, diễn cảnh tình cảm, diễn cảnh hôn, thậm chí là cảnh giường chiếu. Vì thế cho nên nếu như muốn qua lại với người trong giới giải trí thì phải chấp nhận bị nhiều ánh mắt xăm soi, cũng cần phải tin tưởng người yêu của mình nữa.
Trước đây Thẩm Trọng Thành nói muốn làm kim chủ của Tạ Dư An chỉ là muốn lừa cậu tới tay trước thôi, chứ không phải muốn ngăn cản Tạ Dư An theo đuổi mơ ước, nếu không thì anh đã mở họp báo phát tin tức nói về chuyện của anh và Tạ Dư An là tốt rồi, mắc giống gì mà phải lén lút đăng kí cái acc nhỏ để khoe khoang chuyện tình cảm?
Mà lúc Tạ Dư An quyết định nói chuyện này với Thẩm Trọng Thành thì cậu đã chuẩn bị thật kĩ những câu để dỗ dành phòng khi anh tỏ vẻ không vui, kết quả Thẩm Trọng Thành lại rất phối hợp, cậu nghe xong thì sửng sốt một chút sau đó cụp mắt nhẹ giọng nói: "Thật ra tham gia show truyền hình không thể đánh đồng với diễn kịch được....."
"Sao lại không giống nhau được, không phải em muốn giả vờ như có quan hệ rất tốt với Bối Nghệ Hạm hay sao? Cái này cũng cần phải có kĩ năng diễn xuất nhé." Thẩm Trọng Thành cúi đầu cười một tiếng, lại hỏi cậu,:"Với cả nếu như em không xuất hiện trên truyền hình nhiều mà lại liên tiếp nhận được vai nam chính chẳng phải là trực tiếp nói cho người khác rằng em thật sự có kim chủ hay sao?
Tạ Dư An cũng bật cười, đôi mắt lộ ra bên ngoài khẩu trang khẽ cong cong, cậu vừa ra khỏi phòng luyện tập, để tránh tình huống bị người khác nhận ra cho nên đành phải đeo khẩu trang, vì thế mà giọng nói của cậu có chút bí, cứ lầm bầm lầu bầu chít chít giống như đang làm nũng: "Em vốn có kim chủ thật mà."
Thẩm Trọng Thành nghe được cái giọng ú ớ mềm mại của cậu thì trái tim bỗng nhiên mềm nhũn ra, khóe môi không nhịn được mà cười càng thêm sâu, "Vậy em phải nghe lời của kim chủ nói, phải luôn luôn nhớ kĩ em và Bối Nghệ Hạm chỉ là bạn bè giả, không thể phát sinh thành quan hệ nào khác nghe chưa."
Cái bình giấm chua này quả nhiên là đang chờ cậu tới đập, Tạ Dư An nhíu mày, hỏi lại anh ta: "Tại sao lại là bạn bè giả? Không thể làm bạn bè thật sao?"
Ai ngờ Thẩm Trọng Thành lại vô cùng hùng hồn nói rằng: "Giữa nam nữ vốn không tồn tại tình bạn đơn thuần."
Tạ Dư An nhịn không được mà cười một tiếng, cố ý nói: "Ầu, vậy thì giữa nam với nam mới có à?"
Thẩm Trọng Thành biết Tạ Dư An đang trêu mình, cho nên cong môi nói chắc như đinh đóng cột: "Dù sao thì giữa hai chúng ta cũng không có gì."
Tạ Dư An biết nói không lại Thẩm Trọng Thành cho nên không tiếp tục chít chít với anh nữa: "Buổi tối mấy giờ anh về nhà?"
Thẩm Trọng Thành cụp mắt, trong mắt tràn đầy dịu dàng: "Có thể sẽ muộn một chút."
"Vậy em không đợi anh mà ăn trước nha?"
"Ừa, em nhớ ăn nhiều thịt vào."
"Không được, mấy hôm trước ăn thịt nướng xong bây giờ vẫn còn có chút ngán, với cả nếu như em ăn mập lên thì anh Đông lại nói này nọ nữa."
.....
Hai người câu có câu không mà nói chuyện một lúc lâu xong mới cúp điện thoại, mà sau khi cúp cậu mới chợt phát hiện cả hai hiện giờ giống như đôi vợ chồng già vô cùng hiểu ý nhau, không hề có khoảng thời gian yêu đương cuồng nhiệt muốn ói gì cả.
Sự mâu thuẫn của tình yêu như vầy chắc có lẽ chỉ xuất hiện ở hai người họ.
Có đôi khi Tạ Dư An cũng cảm thấy khá là kì lạ, cậu và Thẩm Trọng Thành chưa từng gặp nhau, nhưng lần nào ở chung cũng khiến cậu có một loại cảm giác rất quen thuộc, giống như hai người đã từng quen biết nhau vậy.
Nhưng Tạ Dư An dù đã lục tung cả trí óc nhưng vẫn không thể tìm được người nào tương ứng với Thẩm Trọng Thành, dù gì anh bây giờ đẹp trai như vậy thì lúc bé chắc chắn sẽ rất trắng trẻo mụp mụp, đáng yêu giống hệt anh ấy vậy.
Thế nhưng vừa nghĩ vậy thì cậu lại nghĩ ngộ nhỡ hai người quen biết nhau ở kiếp trước thì sao?
Tạ Dư An có chút vui vẻ, nghĩ rằng có lẽ là do duyên phận rồi, lần trước Tiền Xán thề non hẹn biển nói rằng sẽ cầu bùa từ đại sư cho cậu, vả lại Tạ Dư An vốn luôn kiên quyết rằng mình là một người vô thần, thế nhưng vào lúc này cậu lại vô cùng hi vọng vào lời giải thích kiếp trước kiếp này____ cùng sống với Thẩm Trọng Thành một đời hình như vẫn chưa đủ, cậu hình như có chút tham lam rồi.
Tạ Dư An tháo khẩu trang xuống, khuôn mặt hiện rõ dưới ánh chiều tà xinh đẹp vô cùng. Cậu tự chụp một bức ảnh nghiêng một bên mặt rồi đăng lên weibo, sau đó thì gọi điện thoại cho Tất Đông Thụ.
"Anh Đông, chương trình giải trí kia em muốn đi, anh giúp em chuyển lời đến Bối Nghệ Hạm đi."
Tất Đông Thụ không ngờ lại thuận lợi như vậy cho nên hỏi lại một lần nữa: "Thẩm Trọng Thành đồng ý rồi sao?"
"Vâng." Tạ Dư An nói, "Nhưng mà công ty sao lại cho em tài nguyên tốt như vậy?"
Cậu không muốn tiếp tục gia hạn hợp đồng với Thụy Phong, vì thế cho nên Thụy Phong tất nhiên sẽ lạnh nhạt với cậu, bằng không đã chẳng bắt cậu kí hợp đồng diễn vai Trần Diệc trong bộ phim 《 Anh nhớ em và anh đã từng gặp nhau 》, cũng như cái vai nam chính trong kịch bản phim cổ trang còn lại. Thế nhưng Tất Đông Thụ lại thu xếp một chút mới đem hợp đồng đổi lại thành đi thử vai, bởi thế nên Tạ Dư An mới có cơ hội nhận được vai nam ba trong phim 《 Anh nhớ em và anh đã từng gặp nhau 》.
Thật ra thì lúc cậu nhận được vai nam ba thì thái độ của Thụy Phong đối với cậu cũng không có gì thay đổi, bởi vì khi đó bộ phim này không ai biết có thể nổi hay không, Tạ Dư An nửa chìm nửa nổi, có thể trở mình hay không còn chưa biết được. Thế nhưng lúc Thẩm Tiêu Hồng cũng muốn tham gia vào đoàn phim thì tình hình lập tức thay đổi, 《 Anh nhớ em và anh đã từng gặp nhau 》nhất định sẽ nổi.
À không phải nhất định sẽ nổi, mà là nhất định nổi.
Ngoài cái nguyên nhân có một ảnh hậu đảm nhận tỉ xuất người xem là Thẩm Tiêu Hồng thì còn bởi vì Thụy Phong cũng tham gia đầu tư. Cho nên Thụy Phong tất nhiên sẽ nghĩ hết tất cả các cách để có thể tăng lượt người xem, cũng sẽ cố gắng tuyên truyền thông qua nhiều kênh khác nhau.
Dưới tình hình như vậy thì để Tạ Dư An và Bối Nghệ Hạm đi tham gia 《 Happy Weekly》 là một quyết định đôi bên cùng có lợi, dù cho hợp đồng của cậu với Thụy Phong chỉ còn một năm nhưng trước khi kết thúc bộ phim mới này thì Thụy Phong vẫn phải nâng đỡ Tạ Dư An.
Mà nguồn gốc của sự việc được phát sinh này chính là Thẩm Tiêu Hồng.
Mọi người đều không ai biết lí do tại sao Thẩm Tiêu Hồng đột nhiên muốn rời khỏi Hằng Nhất để sang Ánh Quang, còn nhận một bộ phim có nội dung đơn giản như vậy, diễn phim truyền hình tình cảm cũng không tệ, thế nhưng trừ cái đó ra thì kịch bản phim này dường như không có chiều sâu gì. Lấy khả năng diễn xuất của Thẩm Tiêu Hồng ra mà nói thì diễn loại phim truyền hình tình cảm kiểu này dễ như trở bàn tay, đối với cô mà nói vốn không có ý nghĩa gì, thậm chí tiền công nhận được khi diễn bộ này cũng không hề cao, tổng cộng hết bốn mươi tập, mỗi tập một trăm nghìn NDT, đóng xong tất cả sẽ được bốn triệu, cái giá này không còn là không cao nữa mà dường như thành diễn không công luôn rồi.
Ngay cả ảnh hậu cũng chỉ lấy chút tiền như vậy thì nam chính Mâu Bách Hiên cùng với nam phụ Hạ Tự vốn là lưu lượng tiểu sinh lúc bình thường chạy gameshow cũng không chỉ có cái giá như vầy cũng không có lấy nhiều tiền công, đơn giản nhận bộ này chỉ để tăng độ nổi tiếng thôi.
Trước khi biết Thẩm Tiêu Hồng là chị gái của Thẩm Trọng Thành thì Tất Đông Thụ cũng không hiểu rõ được nguyên nhân thật sự cô nàng làm như vậy, nhưng bây giờ thì anh đại khái đã hiểu một chút rồi.
Cho nên lúc anh ta nghe Tạ Dư An nói về thái độ đột nhiên chuyển đổi của công ty thì Tất Đông Thụ chỉ cười rồi nói: "Có lẽ là đập một trận sau đó cho miếng bánh đi."
"Bây giờ anh sẽ liên lạc với Bối Nghệ Hạm và tổ chương trình, chờ hợp đồng hòm hòm rồi thì anh sẽ bảo cậu đến công ty kí tên, chờ bên đấy đưa ra kịch bản anh sẽ gửi cho cậu." Tất Đông Thụ tiếp tục dặn dò Tạ Dư An, "Khoảng thời gian này cậu ăn ít thịt một chút, cũng đừng có quên tập thể hình, anh thấy mặt cậu dạo này có chút tròn rồi đấy, như thế lên hình không có được đẹp."
"Có sao?" Tạ Dư An nghi ngờ mà sờ mặt mình, cậu là loại người ăn bao nhiêu cũng không mập, nếu bây giờ không phải còn chưa về đến nhà, Tạ Dư An đều muốn kéo áo lên xem thử cơ bụng của mình có còn hay không.
"Tóm lại là cậu nhớ chăm chỉ tập thể hình." Tất Đông Thụ nói, "Tôi cúp đây."
"Vâng ạ." Tạ Dư An nhíu mày, Tất Đông Thụ nói những lời này khiến tinh thần cậu không thể nào yên được, dự định sau khi về nhà sẽ chạy đến phòng tập thể hình mà luyện tập.
Mà Thẩm Trọng Thành ở đầu bên kia vừa mới hi hi ha ha với Tạ Dư An xong thì vừa cúp máy đã lập tức sa sầm mặt, cũng may là trong phòng làm việc của anh ta không có ai, nếu không bọn họ đã được tận mắt thấy chủ tịch của công ty mình thực hiện trò ảo thuật biến đổi sắc mặt rồi.
Thế nhưng không lâu sau thì Quách Thanh Tâm cũng đã nhận được cuộc gọi của Bối Nghệ Hạm rằng sẽ tham gia chương trình cùng với Tạ Dư An, sau khi anh ta nghe xong thì đứng đực ra một lát, có chút không dám tin rằng Thẩm Trọng Thành thế mà lại đồng ý chuyện này, cho nên anh tính đến phòng làm việc hỏi một chút.
"Anh Thẩm, chuyện Tạ công tử nhà anh với Bách Hợp nhỏ cùng tham gia một chương trình anh có biết không?" Quách Thanh Tâm không có hỏi trực tiếp là Thẩm Trọng Thành có đồng ý hay là không, tại hỏi như vậy có cảm giác Thẩm Trọng Thành giống với cái tính độc tài chuyên chế của tầng lớp vua chúa xưa vậy.
Thẩm Trọng Thành vốn vẫn đang sa sầm mặt, lúc ngước lên nhìn về phía Quách Thanh Tâm thì lại càng thêm lạnh lùng, vẻ mặt không biến đổi gì, chậm rãi nói: "Biết rồi, đến lúc đó tôi cũng đi với An An."
Lúc nhắc đến người yêu thì nét mặt lạnh lùng trên gương mặt Thẩm Trọng Thành dường như đều giãn hết ra, đôi mắt đen láy mang theo chút dịu dàng, khẽ cong môi cười, đem bốn chữ "cưng chiều hết mực" ra mà nói thì phải đến cái trình độ cao nhất.
Cuối cùng Thẩm Trọng Thành túm gọn hết lại là: "Đây là công việc của An An, tôi tất nhiên sẵn sàng giúp đỡ em ấy hết mình."
Quách Thanh Tâm nghe những lời của Thẩm Trọng Thành xong thì sửng sốt một chút, suýt thì quên hết những điều muốn nói.
"Sao?" Mà lúc này Thẩm Trọng Thành lại cười xùy một tiếng, liếc nhìn anh ta mà hỏi: "Cậu không ủng hộ công việc của bạn gái mình à? Không phải cậu đã nói cô ta một lòng một dạ với cậu hay sao?"
Quách Thanh Tâm nhớ lại mấy lời Bối Nghệ Hạm vừa nói trong điện thoại là: "Tâm Tâm ơi, em và cậu Tạ chỉ làm làm việc, ngài Thẩm đã rộng lượng như vậy thì em nghĩ anh chắc cũng sẽ không để bụng đâu ha, yêu anh nè, nha nha."
Được rồi, Quách Thanh Tâm cắn răng gượng cười: "Giúp đỡ hả, tôi đương nhiên sẽ giúp đỡ công việc của Bách Hợp, vậy ngày đó tôi cũng sẽ đi cùng với cô ấy."
Nói xong câu này, Quách Thanh Tâm mặt như đưa đám mà rời đi, rõ ràng là anh ta không giỏi che giấu vẻ đau buồn bằng Thẩm Trọng Thành.
Mà Thẩm Trọng Thành sau khi Quách Thanh Tâm rời đi liền tiếp tục sa sầm mặt.
Anh ta thầm nghĩ: Tính ra diễn xuất của mình cũng không tồi, rất xứng đôi với An An.
Ngón tay Thẩm Trọng Thành gõ gõ trên mặt bàn, chỉ có thể dùng cái lí do này để ép buộc bản thân cảm thấy dễ chịu hơn.
Hai bên nghệ sĩ đều đã liên lạc cho chương trình, vì thế mà 《Happy Weekly》rất nhanh đã gửi bản hợp đồng sang cho Tất Đông thụ, bởi vì là hợp đồng show giải trí cho nên bên tổ chương trình đưa ra cái giá năm trăm nghìn NDT, cái giá này rất hợp lí, Tất Đông Thụ hỏi qua Tạ Dư An sau đó đem hợp đồng in ra, bảo Tạ Dư An hôm sau đến công ty kí, còn về phần kịch bản sẽ được gửi vào thứ 4 tuần sau.
Ngoài ra, Tất Đông Thụ cũng nhận được thông báo của đoàn phim 《 Anh nhớ em và anh đã từng gặp nhau》, nói rằng đã sắp xếp được hết lịch trình của tất cả các diễn viên rồi, đoàn phim sẽ sớm bắt đầu quay vào tháng sau.
Tạ Dư An vốn nghĩ mình sẽ ngâm muối đến ba tháng thì lại phát hiện ngâm không nổi rồi, cuối tuần này cậu sẽ hẹn hò với Thẩm Trọng Thành, tuần sau thì đi quay chương trình 《Happy Weekly》, tiếp sau đó một tuần nữa thì bắt đầu quay 《 Anh nhớ em và anh đã từng gặp nhau》.
......
Cũng may là đoàn phim lấy cảnh ở Hoa Thành, không cần phải đi tỉnh khác, chứ không Tạ Dư An vừa mới quay về trường có vài ngày lại phải tiếp tục xin nghỉ.
Thế nhưng vì vậy mà Tạ Dư An cũng đã bắt đầu chú ý đến hình tượng của bản thân, Úc Bắc Sinh trong phim 《 Anh nhớ em và anh đã từng gặp nhau》là một chàng trai mang nét đẹp buồn đau, hình ảnh bên ngoài dĩ nhiên sẽ là chàng trai gầy gò đẹp trai, mà phim thì chỉ còn một tháng nữa là khởi quay, cậu cũng không thể vùng lên bằng cái đầu béo được, phải biết rằng người trên màn ảnh so với thực tế đều béo hơn một chút, mà Tạ Dư An lại nghe Tất Đông Thụ bảo rằng cậu có tròn lên thì sốt ruột đến mức vừa về đến nhà đã chui vào phòng thể thao của Thẩm Trọng Thành.
Một nùi bắp thịt rắn chắc của Thẩm Trọng Thành nếu như không thật sự rèn luyện thì sẽ không tự động tòi ra được, cho nên trong phòng tập thể thao của anh ta có đầy đủ hết các dụng cụ, có thể rèn luyện tất cả mỗi một bộ phận trên cơ thể.
Nhưng bình thường chỉ có Thẩm Trọng Thành tập ở đây thôi, Tạ Dư An thì lại ỷ vào việc ăn bao nhiêu cũng không béo cho nên cái chuyện rèn luyện này có hơi hời hợt, cho nên cậu vẫn là lần đầu tiên bước vào phòng tập thể thao này, lúc đẩy cửa ra cậu còn đang suy nghĩ về sau có thể cùng với Thẩm Trọng Thành tập luyện ở đây hay không.
Kết quả lúc vừa bước vào, cậu không biết mình bị làm sao nữa, lúc nhìn thấy cái ghế phẳng nằm để đẩy tạ thì lại tưởng tượng tới hình ảnh Thẩm Trọng Thành nằm phía trên đấy mà làm ra cái động tác rèn luyện cơ ngực...
Mặt Tạ Dư An bỗng đỏ cả lên, cảm thấy toàn bộ dụng cụ ở đây đều có bóng dáng của Thẩm Trọng Thành, vì thế mà không dám chạm vào cái nào hết, chỉ đứng trên máy chạy bộ mà tập.
Lúc Thẩm Trọng Thành trở về vào hôm đó đã là tám giờ tối.
Bình thường lúc này Tạ Dư An đã ăn cơm tối xong xuôi, cậu sẽ ở trên sân thượng đọc sách và làm bài tập trên chiếc bàn bằng mây tre, hoặc cũng có thể ở trong phòng chiếu phim mini xem phim trong chương trình học, thế nhưng hôm nay Thẩm Trọng Thành thay dép xong lại lượn hết hai chỗ này cũng không tìm thấy người đâu, mà khi anh ta vào cửa đã thấy được túi xách cùng điện thoại của Tạ Dư An trên ghế salon, rõ ràng là người hiện đang ở trong nhà.
Thẩm Trọng Thành không thể làm gì khác là đi tìm từng phòng, muốn tìm xem rốt cuộc Tạ Dư An đang ở đâu, thế nhưng anh ta rất nhanh đã phát hiện ra cậu sau cánh cửa phòng thể thao đang khép hờ, mà bên trong lại loáng thoáng nghe được tiếng thở dốc nặng nề.
Thẩm Trọng Thành nhíu mày, không phát ra tiếng mà chậm rãi đẩy cửa đi vào, sau đó ôm lấy cánh tay tựa ở cạnh cửa nhìn Tạ Dư An chạy trên máy chạy bộ.
Khi anh về đến nhà thì Tạ Dư An đã ở chỗ này chạy được một lúc rồi, bởi vậy mà hiện giờ hai bên thái dương của Tạ Dư An đều rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, chóp mũi cùng hai gò má hồng hồng ướt át vô cùng mê hoặc, bình thường đôi môi vốn luôn tái nhợt lại không biết có phải bởi vì vận động hay không mà trở nên vô cùng hồng hào, hiện giờ đóng mở liên tục mà thở gấp, cậu mặc một cái áo trắng tay ngắn, cùng với một cái quần thể thao ngắn mà xám tro, mồ hôi chảy dọc theo đuôi tóc rơi xuống sau mỗi bước chạy giống như một cái lông chim bự quét vào tim Thẩm Trọng Thành.
Mới nhìn có chút xíu mà Thẩm Trọng Thành cảm giác như cả cơ thể đều nóng lên rồi, toàn bộ máu nóng trong người đều đang kêu gào ầm ĩ, yết hầu anh ta liên tục lên xuống, đang tính gọi tên Tạ Dư An thì lúc này cậu lại ấn ngừng máy lại, đỡ lấy tay cầm mà nghỉ ngơi một lúc, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng về phía cái gương lớn chạm đất.
Thẩm Trọng Thành muốn nhìn thêm một chút Tạ Dư An rốt cuộc muốn làm cái gì, cho nên đem hai chữ "An An" suýt thì bật ra nuốt ngược trở lại.
Tạ Dư An đứng yên trước cái gương một lúc, sao đó liền kéo vạt áo lên đến miệng mà cắn lấy, tiếp đó dùng hai tay trắng nõn của mình sờ sờ cái bụng thật kĩ, sau khi sờ soạng gần nửa ngày thì cậu há miệng nhả áo ra, nhỏ giọng lầm bầm: "Ây da? Hình như không có thật."
Thẩm Trọng Thành xem tới đây mới hiểu được Tạ Dư An là đang muốn sờ xem có tập ra được cái múi nào không, rốt cuộc sờ soạng nửa ngày mới phát hiện không tìm thấy cơ bụng, Thẩm Trọng Thành không nhịn nổi nữa, cong môi cười lên một tiếng sau đó đi về phía Tạ Dư An, tiếp đó đưa tay đè lại hai vai cậu mà hỏi: "Hửm? Không có gì cơ?"