Chương 2: Kim chủ chạy
Niềm vui đến quá bất ngờ khiến đầu óc hai mẹ con bỗng chốc trống rỗng.
Mẹ Phương Huỳnh tỉnh mộng, tự véo mạnh vào mình một cái, cố gắng giữ cho đôi chân không run lên. Bà ta nở nụ cười nịnh nọt, từ từ chạy qua: “Ôi, sáng nay thức dậy tự nhiên tôi thấy có hỉ thước* báo tin vui ngoài cửa sổ, thì ra là tổng giám đốc Thẩm đến!”
*Loài chim của hạnh phúc hay còn gọi là chim khách
“Cô là Phương Huỳnh phải không?”
Thẩm Đại Tài nhìn Phương Huỳnh ở bên cạnh, lịch sự hỏi.
Nếu là bình thường, những người này làm gì có cơ hội lọt vào mắt của ông ấy?
Nhưng vì thiếu chủ vừa gọi điện bảo chuẩn bị quà cho bạn gái, cô ta là người phụ nữ của thiếu chủ, Thẩm Đại Tài nào dám sơ suất? Sau khi nhận lệnh, ông ấy đã chuẩn bị ngay lập tức, thậm chí còn đích thân đưa gửi để thể hiện thành ý của mình.
“Vâng... vâng, là tôi!”
Thấy nhân vật lớn đến, Phương Huỳnh lo lắng gật đầu.
Sau khi xác nhận, Thẩm Đại Tài phất tay, vài người mang đến cho ông ấy chìa khóa của chiếc siêu xe, chìa khóa của căn biệt thự, và rất nhiều trang sức, đồng hồ có giá trị.
Adv
Hai mẹ con Phương Huỳnh trố mắt nhìn những món đồ quý giá ấy, nhịp thở dồn dập.
“Tổng giám đốc Thẩm, những món quà này…”
Phương Huỳnh định hỏi lý do.
Lúc này, Tần Phong cũng ra khỏi tiểu khu, nói với Thẩm Đại Tài: “Đem đồ của ông về hết đi.”
“Cậu điên rồi, khi không đến đây làm loạn, mau cút đi.”
Mẹ của Phương Huỳnh thấy Tần Phong tới thì ngăn lại, mắng mỏ: “Thứ rác rưởi ở dưới đáy xã hội như cậu mà dám ăn nói với tổng giám đốc Thẩm như vậy sao?”
“Người như anh cả đời này cũng chưa chắc ăn được ba món, lại còn không biết xấu hổ mà chạy ra đây à? Nhìn cho rõ đi, đây là quà tổng giám đốc Thẩm tặng cho tôi, dù có cố gắng mười đời thì anh cũng không thể kiếm được nhiều như vậy đâu.”
Phương Huỳnh cảm thấy may mắn vì Tần Phong không đồng ý tiếp quản.
Adv
Cô ta đoán, có lẽ ông Thẩm giàu số một này đã chú ý đến vẻ đẹp của cô ta, yêu thích vẻ đẹp của cô ta, nếu không thì sao đột nhiên ông ấy lại đến tặng quà cho cô ta.
Mà nếu đúng như vậy thì cô ta có cơ hội bay lên cành cao, biến thành phượng hoàng rồi.
“Thiếu chủ!”
Thấy Tần Phong tới, Thẩm Đại Tài cung kính chào hỏi.
Tần Phong phất tay: “Đi thôi.”
Ban đầu hắn định biếu nhà họ Phương chút quà, nhưng bây giờ khôn cần thiết nữa.
Khi trở thành kẻ giàu số một, tự nhiên con người ta sẽ dễ dàng xem mặt đoán ý, dựa vào thái độ của hai mẹ con Phương Huỳnh đối với Tần Phong, Thẩm Đại Tài cũng đoán được chuyện gì xảy ra, ông ấy lập tức yêu cầu thuộc hạ dọn đồ.
Tần Phong cũng đi theo xe Thẩm Đại Tài.
“Chuyện này là sao?”
Hai mẹ con Phương Huỳnh ngẩn người, sao mới đó đã đi rồi, sao Tần Phong lại lên xe của Thẩm Đại Tài?
“Mẹ, hình như vừa rồi tổng giám đốc Thẩm… còn gọi Tần Phong là thiếu chủ thì phải.”
Phương Huỳnh định thần lại, hoàng hốt nói.
Mẹ Phương Huỳnh gật đầu: “Mẹ cũng nghe. Hơn nữa, tổng giám đốc Thẩm còn tỏ vẻ cung kính trước mặt Tần Phong, chuyện gì đang diễn ra vậy?”
Họ vẫn nhớ rõ, gia đình Tần Phong rất nghèo, chỉ có một người mẹ làm công nhân.
“Huỳnh Huỳnh, mau đi phá thai, sau đó trang điểm lại một chút, chúng ta đến xin lỗi Tần Phong.”
Đột nhiên mẹ Phương Huỳnh bất chấp mọi nguy hiểm, kéo Phương Huỳnh chạy đến bệnh viện,
Bà ta không quan tâm chuyện của Tần Phong là thế nào, dựa vào thái độ cung kính của Thẩm Đại Tài đối với Tần Phong vừa rồi, bọn họ nhất định phải ôm chặt con rể nhà giàu Tần Phong này mới được.
Bà ta cho rằng, Tần Phong không muốn cưới Phương Huỳnh vì cô ta đã mang thai. Nếu cô ta phá thai, có lẽ Tần Phong sẽ hồi tâm chuyển ý.
…
“Thiếu chủ, hay là từ giờ cậu ở lại sơn trang Minh Nguyệt luôn đi.”
Lúc đưa Tần Phong về nhà, Thẩm Đại Tài mới biết Tần Phong sống ở một thôn rất nghèo nàn, ông ấy không dám hỏi, chỉ đề nghị thế thôi.
Sơn trang Minh Nguyệt là biệt thự lớn nhất và sang trọng nhất Bạch Hải, có nhiều phương tiện giải trí và nhà hàng cao cấp, là một trong những tài sản của Thẩm Đại Tài.
Bên trong còn có một trang viên, khung cảnh trang nhã, thích hợp với thân phận của thiếu chủ.
“Hai ngày nữa đi!”
Hắn mới về đoàn tụ với mẹ, nếu vội chuyển đến trang viên sang trọng như vậy, hắn sợ mẹ sẽ nghĩ nhiều.
Thẩm Đại Tài không dám nói gì, ông ấy đưa chìa khóa trang viên cho Tần Phong rồi cung kính rời đi.
“Mau tránh ra, đừng có chắn đường.”
Tần Phong định vào thôn thì phía sau có một chiếc Land Rover lao tới. Người trong xe thấy hắn chắn đường thì hô lớn.
Tần Phong vô thức quay người lại, không khỏi bất ngờ.
Trong số những người xuống xe có Khương Hoa, kẻ đã đánh hắn tàn phế rồi ném vào núi hoang năm năm trước.
“Là mày sao? Mày… mày là người hay ma vậy?”
Khương Hoa nhìn kĩ Tần Phong, gã ta sợ hãi lùi lại một bước. Sau khi gã ta tìm được người tấn công Tần Phong, hắn đã tắt thở rồi, còn bị ném vào núi hoang, không thể nào sống được.
“Nếu không gặp, tao còn suýt quên mày đấy.”
Hôm nay Tần Phong vừa trở về, chưa kịp tìm Khương Hoa tính sổ.
Nghe Tần Phong nói, Khương Hoa ý thức được Tần Phong thật sự còn sống bèn lấy lại vẻ kiêu ngạo trước đây: “Kể ra mạng mày cũng lớn, đến mức đó cũng chưa chết.”
“Khương thiếu, thằng nhãi này là ai vậy?”
Người đi theo gã ta hỏi.
Nhà họ Khương chuyên về kiến trúc, mấy năm nay phát triển mạnh, gần như độc quyền toàn bộ ngành bất động sản ở Bạch Hải. Hôm nay bọn họ tới đây, dự định phá bỏ thôn này, không ngờ lại gặp phải Tần Phong.
“Chỉ là một tên ngốc thôi!”
Gã ta xấu hổ, không dám nhắc đến chuyện mình trêu đùa Phương Huỳnh, bị Tần Phong vả mặt.
Sau đó gã ta chỉ vào Tần Phong: “Dạy nó một bài học rồi kéo nó sang một bên, đừng trì hoãn việc chính.”
“Được!”
Bọn họ lập tức vây quanh Tần Phong.
Chân Tần Phong di chuyển, nháy mắt đã tới trước mặt Khương Hoa.
“Ầm!”
Sau khi đá Khương Hoa ra xa, Tần Phong tiếp tục tiến lên, dẫm hai nhát lên chân gã ta nghe răng rắc.
“A…”
Khương Hoa kêu thảm thiết.
Vì đang ở cửa nhà, Tần Phong cũng không tiện giết gã ta.
“Thằng nhãi, mày… dám động đến Khương thiếu, mày biết cậu ấy là ai không?”
Những người khác bị cảnh tượng Tần Phong hung hăng dọa sợ, không dám tiến lên.
Thấy Tần Phong không đáp, một người trong số đó nói: “Ba của Khương thiếu là người trong thương hội Bạch Hải. Dù Thiên Vương có ở đây thì cũng không bảo vệ được mày đâu.”
Cách đây không lâu, nhà họ Khương vừa đủ tư cách gia nhập thương hội Bạch Hải, tuy đứng cuối bảng nhưng cũng vượt xa tầm với của người thường.
Thương hội Bạch Hải?
Tần Phong chợt nhớ ra, hôm nay Hội trưởng thương hội có đến gặp hắn.
“Ba nó tên gì?” Tần Phong hỏi.
Cuối cùng kẻ uy hiếp hắn cũng có được chút tự tin, trả lời: “Ba của Khương thiếu chính là Khương Quốc Đống nổi tiếng, sao còn không mau quỳ xuống dập đầu trước mặt Khương thiếu?”
Sau khi biết tên, Tần Phong lấy điện thoại ra gọi cho Hội trưởng, bình tĩnh nói: “Nghe nói tên Khương Quốc Đống kia được gia nhập thương hội của mấy ông à? Tôi rất không thích con trai ông ta.”
Nói xong, Tần Phong cúp máy.
“Mẹ nó, tao sẽ khiến mày sống không bằng chết, chờ đi.”
Sau khi ổn định nhịp thở, Khương Hoa hung dữ nhìn chằm chằm Tần Phong, gã ta định lấy điện thoại gọi người.
Nào ngờ điện thoại lại đổ chuông, gã ta nhấc máy, giọng nói của ba gã ta gào rống bên tai: “Thứ súc sinh, mày đắc tội với ai vậy hả? Nhà họ Khương chúng ta đã bị xóa tên khỏi thương hội rồi. Họ nói mày đắc tội với nhân vật lớn, Hội trưởng đích thân ra lệnh tịch thu, niêm phong toàn bộ tài sản của nhà họ Khương chúng ta rồi.”
Mẹ Phương Huỳnh tỉnh mộng, tự véo mạnh vào mình một cái, cố gắng giữ cho đôi chân không run lên. Bà ta nở nụ cười nịnh nọt, từ từ chạy qua: “Ôi, sáng nay thức dậy tự nhiên tôi thấy có hỉ thước* báo tin vui ngoài cửa sổ, thì ra là tổng giám đốc Thẩm đến!”
*Loài chim của hạnh phúc hay còn gọi là chim khách
“Cô là Phương Huỳnh phải không?”
Thẩm Đại Tài nhìn Phương Huỳnh ở bên cạnh, lịch sự hỏi.
Nếu là bình thường, những người này làm gì có cơ hội lọt vào mắt của ông ấy?
Nhưng vì thiếu chủ vừa gọi điện bảo chuẩn bị quà cho bạn gái, cô ta là người phụ nữ của thiếu chủ, Thẩm Đại Tài nào dám sơ suất? Sau khi nhận lệnh, ông ấy đã chuẩn bị ngay lập tức, thậm chí còn đích thân đưa gửi để thể hiện thành ý của mình.
“Vâng... vâng, là tôi!”
Thấy nhân vật lớn đến, Phương Huỳnh lo lắng gật đầu.
Sau khi xác nhận, Thẩm Đại Tài phất tay, vài người mang đến cho ông ấy chìa khóa của chiếc siêu xe, chìa khóa của căn biệt thự, và rất nhiều trang sức, đồng hồ có giá trị.
Adv
Hai mẹ con Phương Huỳnh trố mắt nhìn những món đồ quý giá ấy, nhịp thở dồn dập.
“Tổng giám đốc Thẩm, những món quà này…”
Phương Huỳnh định hỏi lý do.
Lúc này, Tần Phong cũng ra khỏi tiểu khu, nói với Thẩm Đại Tài: “Đem đồ của ông về hết đi.”
“Cậu điên rồi, khi không đến đây làm loạn, mau cút đi.”
Mẹ của Phương Huỳnh thấy Tần Phong tới thì ngăn lại, mắng mỏ: “Thứ rác rưởi ở dưới đáy xã hội như cậu mà dám ăn nói với tổng giám đốc Thẩm như vậy sao?”
“Người như anh cả đời này cũng chưa chắc ăn được ba món, lại còn không biết xấu hổ mà chạy ra đây à? Nhìn cho rõ đi, đây là quà tổng giám đốc Thẩm tặng cho tôi, dù có cố gắng mười đời thì anh cũng không thể kiếm được nhiều như vậy đâu.”
Phương Huỳnh cảm thấy may mắn vì Tần Phong không đồng ý tiếp quản.
Adv
Cô ta đoán, có lẽ ông Thẩm giàu số một này đã chú ý đến vẻ đẹp của cô ta, yêu thích vẻ đẹp của cô ta, nếu không thì sao đột nhiên ông ấy lại đến tặng quà cho cô ta.
Mà nếu đúng như vậy thì cô ta có cơ hội bay lên cành cao, biến thành phượng hoàng rồi.
“Thiếu chủ!”
Thấy Tần Phong tới, Thẩm Đại Tài cung kính chào hỏi.
Tần Phong phất tay: “Đi thôi.”
Ban đầu hắn định biếu nhà họ Phương chút quà, nhưng bây giờ khôn cần thiết nữa.
Khi trở thành kẻ giàu số một, tự nhiên con người ta sẽ dễ dàng xem mặt đoán ý, dựa vào thái độ của hai mẹ con Phương Huỳnh đối với Tần Phong, Thẩm Đại Tài cũng đoán được chuyện gì xảy ra, ông ấy lập tức yêu cầu thuộc hạ dọn đồ.
Tần Phong cũng đi theo xe Thẩm Đại Tài.
“Chuyện này là sao?”
Hai mẹ con Phương Huỳnh ngẩn người, sao mới đó đã đi rồi, sao Tần Phong lại lên xe của Thẩm Đại Tài?
“Mẹ, hình như vừa rồi tổng giám đốc Thẩm… còn gọi Tần Phong là thiếu chủ thì phải.”
Phương Huỳnh định thần lại, hoàng hốt nói.
Mẹ Phương Huỳnh gật đầu: “Mẹ cũng nghe. Hơn nữa, tổng giám đốc Thẩm còn tỏ vẻ cung kính trước mặt Tần Phong, chuyện gì đang diễn ra vậy?”
Họ vẫn nhớ rõ, gia đình Tần Phong rất nghèo, chỉ có một người mẹ làm công nhân.
“Huỳnh Huỳnh, mau đi phá thai, sau đó trang điểm lại một chút, chúng ta đến xin lỗi Tần Phong.”
Đột nhiên mẹ Phương Huỳnh bất chấp mọi nguy hiểm, kéo Phương Huỳnh chạy đến bệnh viện,
Bà ta không quan tâm chuyện của Tần Phong là thế nào, dựa vào thái độ cung kính của Thẩm Đại Tài đối với Tần Phong vừa rồi, bọn họ nhất định phải ôm chặt con rể nhà giàu Tần Phong này mới được.
Bà ta cho rằng, Tần Phong không muốn cưới Phương Huỳnh vì cô ta đã mang thai. Nếu cô ta phá thai, có lẽ Tần Phong sẽ hồi tâm chuyển ý.
…
“Thiếu chủ, hay là từ giờ cậu ở lại sơn trang Minh Nguyệt luôn đi.”
Lúc đưa Tần Phong về nhà, Thẩm Đại Tài mới biết Tần Phong sống ở một thôn rất nghèo nàn, ông ấy không dám hỏi, chỉ đề nghị thế thôi.
Sơn trang Minh Nguyệt là biệt thự lớn nhất và sang trọng nhất Bạch Hải, có nhiều phương tiện giải trí và nhà hàng cao cấp, là một trong những tài sản của Thẩm Đại Tài.
Bên trong còn có một trang viên, khung cảnh trang nhã, thích hợp với thân phận của thiếu chủ.
“Hai ngày nữa đi!”
Hắn mới về đoàn tụ với mẹ, nếu vội chuyển đến trang viên sang trọng như vậy, hắn sợ mẹ sẽ nghĩ nhiều.
Thẩm Đại Tài không dám nói gì, ông ấy đưa chìa khóa trang viên cho Tần Phong rồi cung kính rời đi.
“Mau tránh ra, đừng có chắn đường.”
Tần Phong định vào thôn thì phía sau có một chiếc Land Rover lao tới. Người trong xe thấy hắn chắn đường thì hô lớn.
Tần Phong vô thức quay người lại, không khỏi bất ngờ.
Trong số những người xuống xe có Khương Hoa, kẻ đã đánh hắn tàn phế rồi ném vào núi hoang năm năm trước.
“Là mày sao? Mày… mày là người hay ma vậy?”
Khương Hoa nhìn kĩ Tần Phong, gã ta sợ hãi lùi lại một bước. Sau khi gã ta tìm được người tấn công Tần Phong, hắn đã tắt thở rồi, còn bị ném vào núi hoang, không thể nào sống được.
“Nếu không gặp, tao còn suýt quên mày đấy.”
Hôm nay Tần Phong vừa trở về, chưa kịp tìm Khương Hoa tính sổ.
Nghe Tần Phong nói, Khương Hoa ý thức được Tần Phong thật sự còn sống bèn lấy lại vẻ kiêu ngạo trước đây: “Kể ra mạng mày cũng lớn, đến mức đó cũng chưa chết.”
“Khương thiếu, thằng nhãi này là ai vậy?”
Người đi theo gã ta hỏi.
Nhà họ Khương chuyên về kiến trúc, mấy năm nay phát triển mạnh, gần như độc quyền toàn bộ ngành bất động sản ở Bạch Hải. Hôm nay bọn họ tới đây, dự định phá bỏ thôn này, không ngờ lại gặp phải Tần Phong.
“Chỉ là một tên ngốc thôi!”
Gã ta xấu hổ, không dám nhắc đến chuyện mình trêu đùa Phương Huỳnh, bị Tần Phong vả mặt.
Sau đó gã ta chỉ vào Tần Phong: “Dạy nó một bài học rồi kéo nó sang một bên, đừng trì hoãn việc chính.”
“Được!”
Bọn họ lập tức vây quanh Tần Phong.
Chân Tần Phong di chuyển, nháy mắt đã tới trước mặt Khương Hoa.
“Ầm!”
Sau khi đá Khương Hoa ra xa, Tần Phong tiếp tục tiến lên, dẫm hai nhát lên chân gã ta nghe răng rắc.
“A…”
Khương Hoa kêu thảm thiết.
Vì đang ở cửa nhà, Tần Phong cũng không tiện giết gã ta.
“Thằng nhãi, mày… dám động đến Khương thiếu, mày biết cậu ấy là ai không?”
Những người khác bị cảnh tượng Tần Phong hung hăng dọa sợ, không dám tiến lên.
Thấy Tần Phong không đáp, một người trong số đó nói: “Ba của Khương thiếu là người trong thương hội Bạch Hải. Dù Thiên Vương có ở đây thì cũng không bảo vệ được mày đâu.”
Cách đây không lâu, nhà họ Khương vừa đủ tư cách gia nhập thương hội Bạch Hải, tuy đứng cuối bảng nhưng cũng vượt xa tầm với của người thường.
Thương hội Bạch Hải?
Tần Phong chợt nhớ ra, hôm nay Hội trưởng thương hội có đến gặp hắn.
“Ba nó tên gì?” Tần Phong hỏi.
Cuối cùng kẻ uy hiếp hắn cũng có được chút tự tin, trả lời: “Ba của Khương thiếu chính là Khương Quốc Đống nổi tiếng, sao còn không mau quỳ xuống dập đầu trước mặt Khương thiếu?”
Sau khi biết tên, Tần Phong lấy điện thoại ra gọi cho Hội trưởng, bình tĩnh nói: “Nghe nói tên Khương Quốc Đống kia được gia nhập thương hội của mấy ông à? Tôi rất không thích con trai ông ta.”
Nói xong, Tần Phong cúp máy.
“Mẹ nó, tao sẽ khiến mày sống không bằng chết, chờ đi.”
Sau khi ổn định nhịp thở, Khương Hoa hung dữ nhìn chằm chằm Tần Phong, gã ta định lấy điện thoại gọi người.
Nào ngờ điện thoại lại đổ chuông, gã ta nhấc máy, giọng nói của ba gã ta gào rống bên tai: “Thứ súc sinh, mày đắc tội với ai vậy hả? Nhà họ Khương chúng ta đã bị xóa tên khỏi thương hội rồi. Họ nói mày đắc tội với nhân vật lớn, Hội trưởng đích thân ra lệnh tịch thu, niêm phong toàn bộ tài sản của nhà họ Khương chúng ta rồi.”