Chương 43: Nếu cậu không nhận lấy
“Tân tiên sinh, tôi mong gặp cậu đã lâi ơn cậu, khiến cho ông già tôi đây cứ nhớ mãi.”
trước không thể tự mình nói cảm
Nhìn thấy Tân Phong đến, lão Chiến Vương lập tức chào đón. “Lão Chiến Vương quá khách khí rồi, thân thể ông đã khỏe chưa?” Tân Phong cũng khách sáo chào hỏi, bày tỏ sự quan tâm.
“Nhờ có Tần tiên sinh ra tay mà bây giờ tinh thần của ông lão như tôi như được tăng thêm gấp trăm lần, Tần tiên sinh mau ngồi đi! Hách Sơn, bảo phòng bếp mang đồ ăn lên đây, đem hũ rượu quý của ta ra luôn, ta phải uống vài chén với Tần tiên sinh mới được.”
Lão Chiến Vương ra lệnh, thoạt nhìn như rất vui vẻ.
Lão mời Tần Phong đến nhà ăn cơm là muốn thể hiện sự coi trong, dù sao thì không phải ai cũng có thể được lão Chiến Vương mời đến nhà ăn cơm.
Trong bữa cơm, lão Chiến Vương không ngừng trò chuyện với Tân Phong về chuyện nhà chứ không hề đề cập gì đến những chuyện khác, trông có vẻ vô cùng thân thiết.
Mãi cho đến khi bữa cơm kết thúc, lão Chiến Vương mới phất tay để Hách Sơn đi vào phòng ngủ, lấy hai cái hộp ra, đưa cho Tân Phong và nói: “Tần tiên sinh, cậu cứu lão phu một mạng, cũng không có gì quý giá để báo đáp cậu, thôi thì tặng cậu hai món quà nhỏ, cậu đừng từ chối.”
“Lão Chiến Vương ngài không cần khách khí, có thể cứu được ngài là phúc phận của tôi.” Tân Phong xua tay nói.
“Nếu cậu không nhận lấy thì lão phu sẽ không ngủ ngon được.” Lão Chiến Vương vừa nói vừa mở hộp ra.
“Cái này...” Khi Tần Phong nhìn thấy đồ vật trong hai chiếc hộp thì không khỏi mở to hai mắt nhìn. Bởi vì bên trong một cái hộp có chứa hạt hỏa liên, mà bên trong một cái hộp khác thì là Chiến Vương lệnh.
“Tôi đã già rồi, mấy thứ này ở trong tay tôi thì cũng chỉ lãng phí. Nhưng nếu đưa cho Tần tiên sinh thì có thể phát huy ra giá trị lớn hơn nữa của chúng.”
Lão Chiến Vương đưa hạt hỏa liên cho Tân Phong và nói.
Sau đó, lão lại cầm Chiến Vương lệnh lên: “Nghe nói Tân tiên sinh dạo gần đây đang gặp một vài rắc rối, đây là Chiến Vương lệnh của đội Mãnh Hổ mà tôi thành lập, có lẽ sẽ giúp Tần tiên sinh giải quyết được một ít phiền phức.”
“Lão Chiến Vương, nhưng thứ này quá quý giá, tôi không thể nhận được.”
Tần Phong lập tức từ chối, hắn biết rõ tầm quan trọng của hai món đồ này.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Tần tiên sinh, cậu mau nhận lấy đi, tôi hiểu tính tình của lão gia tử, nếu cậu không nhận thì ngài ấy sẽ ngủ không ngon đâu. Đối với chúng tôi mà nói, giữ hạt hỏa liên thì đúng thật là quá lãng phí. Mà với thân thủ của cậu thì chắc chắn có thể khiến nó phát huy giá trị càng cao hơn. Còn Chiến Vương lệnh này đối với lão gia tử mà nói thì ngài ấy càng không cần, dù sao thì cậu cũng biết thân phận của ngài ấy mà.”
Hách Sơn cũng khuyên nhủ.
“Nhưng...”
“Nếu cậu còn từ chối nữa thì tôi sẽ tức giận đấy!”
Thấy Tần Phong còn định từ chối thì lão Chiến Vương lập tức nghiêm mặt, giả vờ như sắp tức giận.
“Được, Tần Phong ghi nhớ phần ân tình này của lão Chiến Vương.”
Thấy vậy, Tân Phong chỉ có thể nhận lấy.
Nếu có hạt hỏa liên này, Tân Phong có thể lợi dụng nó để đột phá bình cảnh tu vi trước mắt, với hắn mà nói thì đúng là sẽ phát huy được giá trị thực sự của hạt hỏa liên.
Mà sau khi có được Chiến Vương lệnh, hắn muốn đấu với nhà họ Du và nhà họ Đỉnh cũng có thể giúp giảm bớt nhiều phiền phức cho hắn.
“Ha ha, tốt tốt tốt! Như vậy thì lão phu ta rốt cuộc có thể ngủ được một giấc ngon rồi.”
Nhìn thấy Tân Phong đã nhận lấy, lão Chiến Vương vui vẻ cười.
Sau đó lão nhìn về phía Hách Sơn và nói: “Hách Sơn à, sau này cậu nên học. hỏi nhiều thứ ở Tân tiên sinh, nếu rảnh rỗi thì hai người giao lưu nhiều một chút.”
“Được!”
Hách Sơn gật đầu, ông ta hiểu rõ suy nghĩ của lão Chiến Vương.
Mà những gì lão Chiến Vương có thể làm cho ông ta cũng chỉ được đến đó mà thôi.
Buổi chiều, lão Chiến Vương và Tần Phong cùng nhau thưởng trà một lát rồi
mới bảo Hách Sơn đưa Tần Phong về.
“Lão gia tử, nhà họ Đinh ở tỉnh thành đã ra tay với Tân Phong rồi. Hơn nữa còn mời cảnh sát ở tổng bộ tỉnh đến bắt cậu ta.”
Sau khi trở về, Hách Sơn nói lại chuyện hôm nay cảnh sát đến bắt Tân Phong cho lão Chiến Vương nghe.
Lão Chiến Vương chậm rãi nhấp một ngụm trà, sau đó đứng dậy đi vào trong phòng ngủ, không quay đầu lại mà nói rồi, cũng không biết mấy đứa nhóc đó có còn nể mặt lão phu không. Hách Sơn, cậu đi hẹn Cao Thư Sơn đến nhà nói chuyện đi.”
“Được!”
Nghe thấy lão Chiến Vương muốn gặp người này, Hách Sơn không khỏi sửng sốt một lúc.
Xem ra lão Chiến Vương quả thật rất coi trọng Tân Phong.
Sau đó, ông ta gọi điện thoại cho đối phương: “Lão gia tử nói muốn gặp cậu, cậu qua đây một chuyến, đừng khiến cho ngài ấy tức giận.”
trước không thể tự mình nói cảm
Nhìn thấy Tân Phong đến, lão Chiến Vương lập tức chào đón. “Lão Chiến Vương quá khách khí rồi, thân thể ông đã khỏe chưa?” Tân Phong cũng khách sáo chào hỏi, bày tỏ sự quan tâm.
“Nhờ có Tần tiên sinh ra tay mà bây giờ tinh thần của ông lão như tôi như được tăng thêm gấp trăm lần, Tần tiên sinh mau ngồi đi! Hách Sơn, bảo phòng bếp mang đồ ăn lên đây, đem hũ rượu quý của ta ra luôn, ta phải uống vài chén với Tần tiên sinh mới được.”
Lão Chiến Vương ra lệnh, thoạt nhìn như rất vui vẻ.
Lão mời Tần Phong đến nhà ăn cơm là muốn thể hiện sự coi trong, dù sao thì không phải ai cũng có thể được lão Chiến Vương mời đến nhà ăn cơm.
Trong bữa cơm, lão Chiến Vương không ngừng trò chuyện với Tân Phong về chuyện nhà chứ không hề đề cập gì đến những chuyện khác, trông có vẻ vô cùng thân thiết.
Mãi cho đến khi bữa cơm kết thúc, lão Chiến Vương mới phất tay để Hách Sơn đi vào phòng ngủ, lấy hai cái hộp ra, đưa cho Tân Phong và nói: “Tần tiên sinh, cậu cứu lão phu một mạng, cũng không có gì quý giá để báo đáp cậu, thôi thì tặng cậu hai món quà nhỏ, cậu đừng từ chối.”
“Lão Chiến Vương ngài không cần khách khí, có thể cứu được ngài là phúc phận của tôi.” Tân Phong xua tay nói.
“Nếu cậu không nhận lấy thì lão phu sẽ không ngủ ngon được.” Lão Chiến Vương vừa nói vừa mở hộp ra.
“Cái này...” Khi Tần Phong nhìn thấy đồ vật trong hai chiếc hộp thì không khỏi mở to hai mắt nhìn. Bởi vì bên trong một cái hộp có chứa hạt hỏa liên, mà bên trong một cái hộp khác thì là Chiến Vương lệnh.
“Tôi đã già rồi, mấy thứ này ở trong tay tôi thì cũng chỉ lãng phí. Nhưng nếu đưa cho Tần tiên sinh thì có thể phát huy ra giá trị lớn hơn nữa của chúng.”
Lão Chiến Vương đưa hạt hỏa liên cho Tân Phong và nói.
Sau đó, lão lại cầm Chiến Vương lệnh lên: “Nghe nói Tân tiên sinh dạo gần đây đang gặp một vài rắc rối, đây là Chiến Vương lệnh của đội Mãnh Hổ mà tôi thành lập, có lẽ sẽ giúp Tần tiên sinh giải quyết được một ít phiền phức.”
“Lão Chiến Vương, nhưng thứ này quá quý giá, tôi không thể nhận được.”
Tần Phong lập tức từ chối, hắn biết rõ tầm quan trọng của hai món đồ này.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Tần tiên sinh, cậu mau nhận lấy đi, tôi hiểu tính tình của lão gia tử, nếu cậu không nhận thì ngài ấy sẽ ngủ không ngon đâu. Đối với chúng tôi mà nói, giữ hạt hỏa liên thì đúng thật là quá lãng phí. Mà với thân thủ của cậu thì chắc chắn có thể khiến nó phát huy giá trị càng cao hơn. Còn Chiến Vương lệnh này đối với lão gia tử mà nói thì ngài ấy càng không cần, dù sao thì cậu cũng biết thân phận của ngài ấy mà.”
Hách Sơn cũng khuyên nhủ.
“Nhưng...”
“Nếu cậu còn từ chối nữa thì tôi sẽ tức giận đấy!”
Thấy Tần Phong còn định từ chối thì lão Chiến Vương lập tức nghiêm mặt, giả vờ như sắp tức giận.
“Được, Tần Phong ghi nhớ phần ân tình này của lão Chiến Vương.”
Thấy vậy, Tân Phong chỉ có thể nhận lấy.
Nếu có hạt hỏa liên này, Tân Phong có thể lợi dụng nó để đột phá bình cảnh tu vi trước mắt, với hắn mà nói thì đúng là sẽ phát huy được giá trị thực sự của hạt hỏa liên.
Mà sau khi có được Chiến Vương lệnh, hắn muốn đấu với nhà họ Du và nhà họ Đỉnh cũng có thể giúp giảm bớt nhiều phiền phức cho hắn.
“Ha ha, tốt tốt tốt! Như vậy thì lão phu ta rốt cuộc có thể ngủ được một giấc ngon rồi.”
Nhìn thấy Tân Phong đã nhận lấy, lão Chiến Vương vui vẻ cười.
Sau đó lão nhìn về phía Hách Sơn và nói: “Hách Sơn à, sau này cậu nên học. hỏi nhiều thứ ở Tân tiên sinh, nếu rảnh rỗi thì hai người giao lưu nhiều một chút.”
“Được!”
Hách Sơn gật đầu, ông ta hiểu rõ suy nghĩ của lão Chiến Vương.
Mà những gì lão Chiến Vương có thể làm cho ông ta cũng chỉ được đến đó mà thôi.
Buổi chiều, lão Chiến Vương và Tần Phong cùng nhau thưởng trà một lát rồi
mới bảo Hách Sơn đưa Tần Phong về.
“Lão gia tử, nhà họ Đinh ở tỉnh thành đã ra tay với Tân Phong rồi. Hơn nữa còn mời cảnh sát ở tổng bộ tỉnh đến bắt cậu ta.”
Sau khi trở về, Hách Sơn nói lại chuyện hôm nay cảnh sát đến bắt Tân Phong cho lão Chiến Vương nghe.
Lão Chiến Vương chậm rãi nhấp một ngụm trà, sau đó đứng dậy đi vào trong phòng ngủ, không quay đầu lại mà nói rồi, cũng không biết mấy đứa nhóc đó có còn nể mặt lão phu không. Hách Sơn, cậu đi hẹn Cao Thư Sơn đến nhà nói chuyện đi.”
“Được!”
Nghe thấy lão Chiến Vương muốn gặp người này, Hách Sơn không khỏi sửng sốt một lúc.
Xem ra lão Chiến Vương quả thật rất coi trọng Tân Phong.
Sau đó, ông ta gọi điện thoại cho đối phương: “Lão gia tử nói muốn gặp cậu, cậu qua đây một chuyến, đừng khiến cho ngài ấy tức giận.”