Chương 31
“Anh, ngoại trừ trán thì anh còn chỗ nào bị thương không?” Không khí im lặng một lát, Cố Châu Lâm ném miếng tăm bông kia vào thùng rác, một lần nữa quay lại chủ đề, “Để cho em xem vết thương đi.”
“Ừm…..” Dư Thần Dật cảm thấy đầu gối mình có chút đau, lúc ấy anh bị người kia đạp một cước vào đầu gối, trực tiếp quỳ trên sàn nhà, không biết có phải bị đập hỏng rồi hay không.
Anh chỉ vào đầu gối bên phải của mình, chuẩn bị cúi người cuốn ống quần lên, “Đầu gối có chút đau, nhưng hình như không có vấn đề gì lớn đâu.”
“Để em đi.”
Cố Châu Lâm nắm lấy mắt cá chân của Dư Thần Dạt, để anh đặt chân lên đầu gối của mình rồi từng chút xắn ống quần lên trên.
Không biết có phải Cố Châu Lâm sợ lúc xắn ống quần lên sẽ đụng trúng vết thương của Dư Thần Dật hay không, dưới tình huống có chút lo lắng, cả quá trình xắn ống quần cho anh đều vô cùng chậm rãi.
Hắn xắn ống quần của anh lên cao một chút, đuôi ngón tay để bên dưới ống quần, dường như vô tình chạm vào mắt cá chân lồi ra của Dư Thần Dật, sau đó lại dọc theo ống quần nhẹ nhàng lướt qua đường cong nơi cẳng chân, đi qua phần bắp thịt rắn chắc ở bắp chân, chạm vào phần lõm ở đầu gối do anh co chân lại.
Dư Thần Dật sợ ngứa, sự đụng chạm khi có khi không của Cố Châu Lâm khiến anh nhịn không được muốn rụt chân về, nhưng khi nhìn thấy gương mặt và động tác cẩn thận sợ làm đau anh của Cố Châu Lâm, anh lại không thể không nhịn lại, lòng bàn chân đang giẫm lên đầu gối của Cố Châu Lâm vì kiềm chế không được mà cong lại, các ngón chân xinh xắn cũng cuộn tròn lại, bắp chân trở nên căng cứng.
Chờ đến khi Cố Châu Lâm xắn ống quần lên đầu gối, rốt cuộc anh không nhịn nổi nữa thở phào một hơi, cẳng chân vừa mới liều mạng căng chặt lập tức thả lỏng ra, lòng bàn chân liền không giữ vững, trượt xuống khỏi đầu gối của Cố Châu Lâm, chạm vào bắp đùi của hắn, ngón chân co lại một chút, sau khi lắc lư trái phải khoảng hai lần thì bất ngờ không kịp phòng bị giẫm lên vật nào đó cứng cứng.
Dư Thần Dật lập tức cứng người lại, đầu óc gần như nổ tung, bàn chân đặt ở phần trong bắp đùi của hắn nhất thời lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, qua hồi lâu sau mới vụng trộm rụt về.
Động tác của anh quá chậm, cho đến khi Cố Châu Lâm không thể không bắt lấy mắt cá chân của anh lại thì anh vẫn còn chưa rụt về được một nửa, bởi vì quá khẩn trương mà bàn chân trượt xuống rồi lại giẫm lên Cố Châu Lâm vài lần.
Chờ đến khi Cố Châu Lâm vươn tay ra, khi lòng bàn tay ấm áp và những ngón tay nắm lấy mắt cá chân của anh, cả người anh thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Anh giống như một con mèo sợ hãi nhưng lại tò mò, ánh mắt tròn to mở lớn, chốc chốc nhìn lên trần nhà, chốc nữa thì xuống sàn nhà, một chốc lát nữa thì nhìn vào mái tóc của Cố Châu lâm, trong đầu anh đầy những suy nghĩ, cái ban nãy anh chạm vào chắc không phải là…. cái đó đó đâu nhỉ.
Ngón chân anh co lại vì xấu hổ, cứ cảm thấy lòng bàn chân mình hệt như bị cây sắt nung nóng.
Dư Thần Dật nghiêng mặt đi, lồng ngực bồn chồn, nhưng lại không tự chủ sinh ra một chút tò mò và chờ mong.
Dựa theo cái độ cứng kia…..Dư Thần Dật trộm nuốt nước bọt, cảm thấy miệng lưỡi của mình dần trở nên khô khốc; dựa theo cái độ cứng kia, có phải Cố Châu Lâm cũng có chút thích anh không? Cho dù chỉ là một chút xíu?
“Anh đừng lộn xộn.”
Cố Châu Lâm không rõ ý tứ nhìn Dư Thần Dật một cái, một lần nữa lấy tăm bông thấm thuốc khử trùng, trầm giọng nói: “Đầu gối anh có một vết bầm rất lớn, chỗ này đều trầy da sưng lên hết rồi, trong lòng anh không tự biết suy xét sao? Còn quậy nữa?”
Dư Thần Dật đang đắm chìm trong vọng tưởng lộn xộn của mình, đột nhiên bị Cố Châu Lâm không nặng không nhẹ mắng hai câu như thế, anh theo bản năng cúi đầu nhìn đầu gối của mình, có lẽ vì mới tắm rửa xong nên vết thương trông càng thêm rõ ràng, chỗ da bị rách rơm rớm tơ máu, lại còn bị Cố Châu Lâm thoa thuốc lên, nhìn qua trong có chút dọa người.
Nhưng ban nãy anh đã phải chịu một cú sốc quá lớn, lúc Cố Châu Lâm bôi thuốc cho anh một chút cảm giác đau anh cũng không có.
Dư Thần Dật xấu hổ cười cười với Cố Châu Lâm, cẩn thận rút cái chân đang giẫm trên đầu gối của Cố Châu Lâm lại, “Cảm ơn….”
“Không cần cảm ơn, em chỉ mong anh luôn mạnh khỏe, nếu không em sẽ đau lòng.”
Cố Châu Lâm nói xong, hắn ném tăm bông đi, cất hộp thuốc về lại chỗ cũ, rồi xoay người đi rửa tay, hoàn toàn không để ý đến Dư Thần Dật bị câu “Đau lòng” nhẹ nhàng của hắn làm cho khó chịu vô cùng.
Lúc Cố Châu Lâm rửa tay xong trở lại, trên tay còn cầm thêm một cái máy sấy tóc đưa cho Dư Thần Dật, khi Dư Thần Dật vươn tay chuẩn bị nhận lấy thì hắn thu tay lại, cắm điện cho máy sấy tóc rồi lấy khăn tắm trên đầu Dư Thần Dật xuống, nói: “Hồi nhỏ toàn là anh sấy tóc cho em, bây giờ em cũng muốn sấy tóc cho anh.”
Vốn dĩ Dư Thần Dật còn định từ chối, nhưng trái tim lại đổi ý, anh lập tức dịch về phía trước một tí, nói: “Vậy em ngồi phía sau sấy cho anh đi.”
Cố Châu Lâm gật đầu, hai chân lưu loát mở ra hai bên khoá ngồi phía sau lưng Dư Thần Dật, động tác hai người thân mật vô vùng, đôi chân dài của hắn dán lên đùi Dư Thần Dật tùy ý tách ra đặt ở hai bên ghế sô pha, giống như ôm cả người Dư Thần Dật vào trong lòng mình.
Hắn sờ sờ mái tóc ẩm ướt của Dư Thần Dật, điều chỉnh lực gió cho máy sấy tóc rồi bật nó lên.
Động tác của Cố Châu Lâm rất nhẹ nhàng, những ngón tay dịu dàng mơn trớn da đầu anh, xuôi theo mái tóc, những cọng tóc bị gió thổi bay ngoan ngoãn chen vào kẽ hở giữa ngón tay hắn rồi lại chậm rãi rơi xuống.
Nắng trưa vừa phải, ánh mặt trời vàng ươm chiếu lên tấm rèm cửa trắng mờ, khi chiếu vào trong phòng chỉ còn lại một tầng ánh sáng nhè nhẹ.
Dư Thần Dật nhắm mắt lại, tiếng gió của máy sấy tóc văng vẳng bên tai, trên mái tóc là những ngón tay lúc gần lúc xa của Cố Châu Lâm.
Bầu không khí vừa đẹp.
Cố Châu Lâm híp mắt lại, cúi đầu trộm ngậm lấy đuôi tóc của Dư Thần Dật.
Hắn nửa nheo mắt lại, đầu lưỡi cuốn lấy đuôi tóc đùa giỡn, phần tóc vốn dĩ đã được sấy khô lại bị hắn liếm cho ướt sũng mới chịu nhả ra.
Khi hắn dùng mái sấy tóc sấy cho anh còn cố ý tránh khỏi chỗ tóc bị hắn liếm, vừa giúp Dư Thần Dật sấy tóc, vừa ngồi phía sau không chút kiêng nể đánh giá anh.
Không biết Dư Thần Dật là cố ý hay vô tình, cúc áo trên cùng của bộ đồ mặc ở nhà anh không có cài lại, bản thân bộ quần áo lại quá rộng, bây giờ cổ áo rộng mở làm lộ phần lớn cảnh xuân mê người.
Xương quai xanh của Dư Thần Dật gồ lên tinh xảo, chiếc cổ thon dài trắng nõn, bờ vai thẳng có chút gầy, Cố Châu Lâm mê muội nhìn gáy của anh, trong mắt có ánh sáng chợt lóe lên.
Bây giờ từ trên xuống dưới của Dư Thần Dật đều mặc đồ của hắn, hệt như bị hắn đánh dấu vậy, cả người đều tỏa ra mùi hương thuộc về mình hắn.
Cố Châu Lâm nhịn không được trở nên run rẩy, bây giờ hắn chỉ muốn ném cái máy sấy đang kêu ồn ào này qua một bên, ôm chặt lấy Dư Thần Dật, kéo anh vào lồng ngực mình, sau đó hắn sẽ từ phía sau hung hăng tiến vào đối phương.
Ánh mắt hắn hơi đỏ lên, trong đều như có một con dã thú đang một mực cắn xé lý trí hắn, giật dây bảo hắn phải đòi hỏi nhiều hơn nữa.
Một khi đã nhấm nháp qua mỹ vị, người ta sẽ bắt đầu cảm thấy không đủ, sẽ muốn được một tấc lại tiến thêm một bước đòi hỏi nhiều hơn.
Cố Châu Lâm nuốt nước bọt, cổ họng trở nên có chút khốc.
Hắn bắt đầu nhớ lại, buổi sáng hôm nay vừa nhấm nháp qua….hương vị của anh ấy.
Dư Thần Dật không hề biết những hành động của người phía sau, càng không biết bản thân đang đứng trên mép vách núi cao, bên dưới có một con dã thú đang mở lớn miệng chỉ còn chờ cho anh rơi xuống.
Thân thể hai người áp sát vào nhau có chút cảm giác mập mờ, từ lúc tim anh bắt đầu đập nhanh cho đến giờ vẫn chưa từng chậm lại, tâm trạng luôn duy trì trạng thái cao khiến trái tim anh có chút chịu không nổi, cái đầu khó chịu có chút choáng váng.
Tuy anh rất muốn dựa vào Cố Châu Lâm, nhưng cuối cùng anh vẫn nhúc nhích mơ màng nói: “Tiểu Lâm, đã sấy xong chưa?”
“Ừm.’
Cố Châu Lâm mím chặt môi, cho dù hắn biết Dư Thần Dật sẽ không đột ngột quay đầu nhìn hắn nhưng hắn vẫn ráng gượng ra nụ cười, “Được rồi.”
Hắn tắt máy sấy tóc rồi rút điện ra, lúc xoay người lại vừa vặn nhìn thấy Dư Thần Dật đang vẫy vẫy tóc, chỗ đuôi tóc bị hắn liếm được Dư Thần Dật hất lên, khi nó rơi xuống lại vừa khéo dính vào cổ Dư Thần Dật chui vào trong cổ áo.
Cố Châu Lâm cảm thấy ngọn lửa trong lòng mình càng lúc càng cháy dữ dội hơn.
Hắn không nhịn được vươn tay lên, từng chút từng chút vươn về phía cần cổ của Dư Thần Dật, đúng vào lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Chắc là giao đồ ăn.
Dư Thần Dật xoay đầu lại muốn bảo Cố Châu Lâm lấy điện thoại xác nhận lại xem có đúng là giao đồ ăn không, vừa đúng lúc nhìn thấy Cố Châu Lâm đang vươn nửa cánh tay về phía anh.
Anh ngơ ngác chớp mắt một cái, trong lòng chợt động một cái, mang theo vài phần tâm tư trêu chọc, anh dứt khoát bắt lấy tay của Cố Châu Lâm, bản thân tiến lên hai bước đi đến bên cạnh Cố Châu Lâm rồi mới thả tay ra, trước khi buông tay ra còn vô cùng tự nhiên dùng ngón trỏ gãi gãi vào lòng bàn tay của Cố Châu Lâm, mặt không đổi sắc nói: “Có lẽ là giao đồ ăn, anh đi xem xem.”
Sau khi anh nói xong còn cố ý nhìn Cố Châu Lâm, phát hiện Cố Châu Lâm có chút ngây ngốc, bản thân anh nhịn không được trộm cong mắt lén cười hai tiếng rồi cất bước đi ra cửa.
Hình như Tiểu Lâm có chút không nhịn nổi thì phải.
Anh mở cửa nhận lấy đồ ăn, trong lòng thầm nghĩ: Thật đáng yêu.
Mà cái người anh nghĩ rằng đáng yêu lại đang đè chặt lại nơi anh vừa dùng ngón tay gãi qua.
Ngoan quá đi.
Ánh mắt Cố Châu Lâm tối sầm xuống, gần như đồng thời phát ra tiếng cảm thán trong lòng với Dư Thần Dật: Nếu anh cứ ngoan như thế này, vậy thì em sẽ làm từ từ thôi, cũng không phải là không thể cho anh một chút tự do.
Nếu như…..anh cứ mãi ngoan như thế này.
“Ừm…..” Dư Thần Dật cảm thấy đầu gối mình có chút đau, lúc ấy anh bị người kia đạp một cước vào đầu gối, trực tiếp quỳ trên sàn nhà, không biết có phải bị đập hỏng rồi hay không.
Anh chỉ vào đầu gối bên phải của mình, chuẩn bị cúi người cuốn ống quần lên, “Đầu gối có chút đau, nhưng hình như không có vấn đề gì lớn đâu.”
“Để em đi.”
Cố Châu Lâm nắm lấy mắt cá chân của Dư Thần Dạt, để anh đặt chân lên đầu gối của mình rồi từng chút xắn ống quần lên trên.
Không biết có phải Cố Châu Lâm sợ lúc xắn ống quần lên sẽ đụng trúng vết thương của Dư Thần Dật hay không, dưới tình huống có chút lo lắng, cả quá trình xắn ống quần cho anh đều vô cùng chậm rãi.
Hắn xắn ống quần của anh lên cao một chút, đuôi ngón tay để bên dưới ống quần, dường như vô tình chạm vào mắt cá chân lồi ra của Dư Thần Dật, sau đó lại dọc theo ống quần nhẹ nhàng lướt qua đường cong nơi cẳng chân, đi qua phần bắp thịt rắn chắc ở bắp chân, chạm vào phần lõm ở đầu gối do anh co chân lại.
Dư Thần Dật sợ ngứa, sự đụng chạm khi có khi không của Cố Châu Lâm khiến anh nhịn không được muốn rụt chân về, nhưng khi nhìn thấy gương mặt và động tác cẩn thận sợ làm đau anh của Cố Châu Lâm, anh lại không thể không nhịn lại, lòng bàn chân đang giẫm lên đầu gối của Cố Châu Lâm vì kiềm chế không được mà cong lại, các ngón chân xinh xắn cũng cuộn tròn lại, bắp chân trở nên căng cứng.
Chờ đến khi Cố Châu Lâm xắn ống quần lên đầu gối, rốt cuộc anh không nhịn nổi nữa thở phào một hơi, cẳng chân vừa mới liều mạng căng chặt lập tức thả lỏng ra, lòng bàn chân liền không giữ vững, trượt xuống khỏi đầu gối của Cố Châu Lâm, chạm vào bắp đùi của hắn, ngón chân co lại một chút, sau khi lắc lư trái phải khoảng hai lần thì bất ngờ không kịp phòng bị giẫm lên vật nào đó cứng cứng.
Dư Thần Dật lập tức cứng người lại, đầu óc gần như nổ tung, bàn chân đặt ở phần trong bắp đùi của hắn nhất thời lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, qua hồi lâu sau mới vụng trộm rụt về.
Động tác của anh quá chậm, cho đến khi Cố Châu Lâm không thể không bắt lấy mắt cá chân của anh lại thì anh vẫn còn chưa rụt về được một nửa, bởi vì quá khẩn trương mà bàn chân trượt xuống rồi lại giẫm lên Cố Châu Lâm vài lần.
Chờ đến khi Cố Châu Lâm vươn tay ra, khi lòng bàn tay ấm áp và những ngón tay nắm lấy mắt cá chân của anh, cả người anh thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Anh giống như một con mèo sợ hãi nhưng lại tò mò, ánh mắt tròn to mở lớn, chốc chốc nhìn lên trần nhà, chốc nữa thì xuống sàn nhà, một chốc lát nữa thì nhìn vào mái tóc của Cố Châu lâm, trong đầu anh đầy những suy nghĩ, cái ban nãy anh chạm vào chắc không phải là…. cái đó đó đâu nhỉ.
Ngón chân anh co lại vì xấu hổ, cứ cảm thấy lòng bàn chân mình hệt như bị cây sắt nung nóng.
Dư Thần Dật nghiêng mặt đi, lồng ngực bồn chồn, nhưng lại không tự chủ sinh ra một chút tò mò và chờ mong.
Dựa theo cái độ cứng kia…..Dư Thần Dật trộm nuốt nước bọt, cảm thấy miệng lưỡi của mình dần trở nên khô khốc; dựa theo cái độ cứng kia, có phải Cố Châu Lâm cũng có chút thích anh không? Cho dù chỉ là một chút xíu?
“Anh đừng lộn xộn.”
Cố Châu Lâm không rõ ý tứ nhìn Dư Thần Dật một cái, một lần nữa lấy tăm bông thấm thuốc khử trùng, trầm giọng nói: “Đầu gối anh có một vết bầm rất lớn, chỗ này đều trầy da sưng lên hết rồi, trong lòng anh không tự biết suy xét sao? Còn quậy nữa?”
Dư Thần Dật đang đắm chìm trong vọng tưởng lộn xộn của mình, đột nhiên bị Cố Châu Lâm không nặng không nhẹ mắng hai câu như thế, anh theo bản năng cúi đầu nhìn đầu gối của mình, có lẽ vì mới tắm rửa xong nên vết thương trông càng thêm rõ ràng, chỗ da bị rách rơm rớm tơ máu, lại còn bị Cố Châu Lâm thoa thuốc lên, nhìn qua trong có chút dọa người.
Nhưng ban nãy anh đã phải chịu một cú sốc quá lớn, lúc Cố Châu Lâm bôi thuốc cho anh một chút cảm giác đau anh cũng không có.
Dư Thần Dật xấu hổ cười cười với Cố Châu Lâm, cẩn thận rút cái chân đang giẫm trên đầu gối của Cố Châu Lâm lại, “Cảm ơn….”
“Không cần cảm ơn, em chỉ mong anh luôn mạnh khỏe, nếu không em sẽ đau lòng.”
Cố Châu Lâm nói xong, hắn ném tăm bông đi, cất hộp thuốc về lại chỗ cũ, rồi xoay người đi rửa tay, hoàn toàn không để ý đến Dư Thần Dật bị câu “Đau lòng” nhẹ nhàng của hắn làm cho khó chịu vô cùng.
Lúc Cố Châu Lâm rửa tay xong trở lại, trên tay còn cầm thêm một cái máy sấy tóc đưa cho Dư Thần Dật, khi Dư Thần Dật vươn tay chuẩn bị nhận lấy thì hắn thu tay lại, cắm điện cho máy sấy tóc rồi lấy khăn tắm trên đầu Dư Thần Dật xuống, nói: “Hồi nhỏ toàn là anh sấy tóc cho em, bây giờ em cũng muốn sấy tóc cho anh.”
Vốn dĩ Dư Thần Dật còn định từ chối, nhưng trái tim lại đổi ý, anh lập tức dịch về phía trước một tí, nói: “Vậy em ngồi phía sau sấy cho anh đi.”
Cố Châu Lâm gật đầu, hai chân lưu loát mở ra hai bên khoá ngồi phía sau lưng Dư Thần Dật, động tác hai người thân mật vô vùng, đôi chân dài của hắn dán lên đùi Dư Thần Dật tùy ý tách ra đặt ở hai bên ghế sô pha, giống như ôm cả người Dư Thần Dật vào trong lòng mình.
Hắn sờ sờ mái tóc ẩm ướt của Dư Thần Dật, điều chỉnh lực gió cho máy sấy tóc rồi bật nó lên.
Động tác của Cố Châu Lâm rất nhẹ nhàng, những ngón tay dịu dàng mơn trớn da đầu anh, xuôi theo mái tóc, những cọng tóc bị gió thổi bay ngoan ngoãn chen vào kẽ hở giữa ngón tay hắn rồi lại chậm rãi rơi xuống.
Nắng trưa vừa phải, ánh mặt trời vàng ươm chiếu lên tấm rèm cửa trắng mờ, khi chiếu vào trong phòng chỉ còn lại một tầng ánh sáng nhè nhẹ.
Dư Thần Dật nhắm mắt lại, tiếng gió của máy sấy tóc văng vẳng bên tai, trên mái tóc là những ngón tay lúc gần lúc xa của Cố Châu Lâm.
Bầu không khí vừa đẹp.
Cố Châu Lâm híp mắt lại, cúi đầu trộm ngậm lấy đuôi tóc của Dư Thần Dật.
Hắn nửa nheo mắt lại, đầu lưỡi cuốn lấy đuôi tóc đùa giỡn, phần tóc vốn dĩ đã được sấy khô lại bị hắn liếm cho ướt sũng mới chịu nhả ra.
Khi hắn dùng mái sấy tóc sấy cho anh còn cố ý tránh khỏi chỗ tóc bị hắn liếm, vừa giúp Dư Thần Dật sấy tóc, vừa ngồi phía sau không chút kiêng nể đánh giá anh.
Không biết Dư Thần Dật là cố ý hay vô tình, cúc áo trên cùng của bộ đồ mặc ở nhà anh không có cài lại, bản thân bộ quần áo lại quá rộng, bây giờ cổ áo rộng mở làm lộ phần lớn cảnh xuân mê người.
Xương quai xanh của Dư Thần Dật gồ lên tinh xảo, chiếc cổ thon dài trắng nõn, bờ vai thẳng có chút gầy, Cố Châu Lâm mê muội nhìn gáy của anh, trong mắt có ánh sáng chợt lóe lên.
Bây giờ từ trên xuống dưới của Dư Thần Dật đều mặc đồ của hắn, hệt như bị hắn đánh dấu vậy, cả người đều tỏa ra mùi hương thuộc về mình hắn.
Cố Châu Lâm nhịn không được trở nên run rẩy, bây giờ hắn chỉ muốn ném cái máy sấy đang kêu ồn ào này qua một bên, ôm chặt lấy Dư Thần Dật, kéo anh vào lồng ngực mình, sau đó hắn sẽ từ phía sau hung hăng tiến vào đối phương.
Ánh mắt hắn hơi đỏ lên, trong đều như có một con dã thú đang một mực cắn xé lý trí hắn, giật dây bảo hắn phải đòi hỏi nhiều hơn nữa.
Một khi đã nhấm nháp qua mỹ vị, người ta sẽ bắt đầu cảm thấy không đủ, sẽ muốn được một tấc lại tiến thêm một bước đòi hỏi nhiều hơn.
Cố Châu Lâm nuốt nước bọt, cổ họng trở nên có chút khốc.
Hắn bắt đầu nhớ lại, buổi sáng hôm nay vừa nhấm nháp qua….hương vị của anh ấy.
Dư Thần Dật không hề biết những hành động của người phía sau, càng không biết bản thân đang đứng trên mép vách núi cao, bên dưới có một con dã thú đang mở lớn miệng chỉ còn chờ cho anh rơi xuống.
Thân thể hai người áp sát vào nhau có chút cảm giác mập mờ, từ lúc tim anh bắt đầu đập nhanh cho đến giờ vẫn chưa từng chậm lại, tâm trạng luôn duy trì trạng thái cao khiến trái tim anh có chút chịu không nổi, cái đầu khó chịu có chút choáng váng.
Tuy anh rất muốn dựa vào Cố Châu Lâm, nhưng cuối cùng anh vẫn nhúc nhích mơ màng nói: “Tiểu Lâm, đã sấy xong chưa?”
“Ừm.’
Cố Châu Lâm mím chặt môi, cho dù hắn biết Dư Thần Dật sẽ không đột ngột quay đầu nhìn hắn nhưng hắn vẫn ráng gượng ra nụ cười, “Được rồi.”
Hắn tắt máy sấy tóc rồi rút điện ra, lúc xoay người lại vừa vặn nhìn thấy Dư Thần Dật đang vẫy vẫy tóc, chỗ đuôi tóc bị hắn liếm được Dư Thần Dật hất lên, khi nó rơi xuống lại vừa khéo dính vào cổ Dư Thần Dật chui vào trong cổ áo.
Cố Châu Lâm cảm thấy ngọn lửa trong lòng mình càng lúc càng cháy dữ dội hơn.
Hắn không nhịn được vươn tay lên, từng chút từng chút vươn về phía cần cổ của Dư Thần Dật, đúng vào lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Chắc là giao đồ ăn.
Dư Thần Dật xoay đầu lại muốn bảo Cố Châu Lâm lấy điện thoại xác nhận lại xem có đúng là giao đồ ăn không, vừa đúng lúc nhìn thấy Cố Châu Lâm đang vươn nửa cánh tay về phía anh.
Anh ngơ ngác chớp mắt một cái, trong lòng chợt động một cái, mang theo vài phần tâm tư trêu chọc, anh dứt khoát bắt lấy tay của Cố Châu Lâm, bản thân tiến lên hai bước đi đến bên cạnh Cố Châu Lâm rồi mới thả tay ra, trước khi buông tay ra còn vô cùng tự nhiên dùng ngón trỏ gãi gãi vào lòng bàn tay của Cố Châu Lâm, mặt không đổi sắc nói: “Có lẽ là giao đồ ăn, anh đi xem xem.”
Sau khi anh nói xong còn cố ý nhìn Cố Châu Lâm, phát hiện Cố Châu Lâm có chút ngây ngốc, bản thân anh nhịn không được trộm cong mắt lén cười hai tiếng rồi cất bước đi ra cửa.
Hình như Tiểu Lâm có chút không nhịn nổi thì phải.
Anh mở cửa nhận lấy đồ ăn, trong lòng thầm nghĩ: Thật đáng yêu.
Mà cái người anh nghĩ rằng đáng yêu lại đang đè chặt lại nơi anh vừa dùng ngón tay gãi qua.
Ngoan quá đi.
Ánh mắt Cố Châu Lâm tối sầm xuống, gần như đồng thời phát ra tiếng cảm thán trong lòng với Dư Thần Dật: Nếu anh cứ ngoan như thế này, vậy thì em sẽ làm từ từ thôi, cũng không phải là không thể cho anh một chút tự do.
Nếu như…..anh cứ mãi ngoan như thế này.