Chương : 37
Hai cha con xem qua hết một lượt thì khá là hài lòng.
Hiện tại Mãn Hề còn khá nhiều công trình cẩn phải xây tiếp theo ví dụ như xưởng rèn, tiệm dệt, và nhiều thứ khác nữa có bao gồm cả chỗ cho nàng chữa bệnh.
Nhưng hiện tại cứ dọn vào ở trước, trang trí nhà cửa, bố trí cây cối, trong lúc đó thiết kế thêm rồi xây thêm cũng không muộn.
Cha nàng còn phải bán nhà và tiệm gỗ trên Ngạn trấn cũng cần một đoạn thời gian, nương nàng còn phải bán và sắp xếp tiệm vải cũng khá là bận rộn.
Thời gian thì không còn nhiều, nhìn vậy thôi một thoáng là hết, dịch thì không biết chính xác ngày nào thì đến ngày nào thì sẽ lan đến Ngạn Trấn này.
Vì vậy phải hoàn thành trước thời hạn mới an lòng được.
Nàng còn phải chuẩn bị về mặt vũ trang cùng vũ lực nữa càng cần thiết rút ngắn thời gian hơn nữa, nghĩ lại thời gian nghỉ ngơi chắc kết thúc trong ngày hôm nay.
Mãn Hề thở một hơi thật dài…
Kim Kính đi bên cạnh thấy con gái thở dài bèn hỏi: “Sao thế tiểu Mãn lại nghĩ ngợi chuyện gì à?”
“À… cha… chỉ là nghĩ đến chuyện cần phải chuẩn bị lại nhiều quá, chắc lại không được nghỉ ngơi rồi.” Mãn Hề làm nũng nói.
“Cớ gì đâu mà phải suy nghĩ còn cha với nương con đó thây, có gì cứ nói cha với nương, chúng ta sẽ làm cho con, còn con á chỉ cần làm với chuẩn bị những thứ con thích là được.” Kim Kính thấy con gái làm nũng thì sự thương yêu lại trỗi dậy, nghĩ lại con gái nhà người khác thì tuổi này còn đi sửa soạn chuẩn bị cho bản thân sao là đẹp sao là quý phái, con gái mình thì phải bôn ba.
Nhưng lão cũng biết làm sao được, Mãn Hề muốn trưởng thành, lão chỉ có thể ở bên cạnh ủng hộ, bảo hộ.
Mãn Hề nghe thế ấm áp hồi đáp: “Vâng cha... nữ nhi đã biết.”
2 cha con đang nói chuyện thì có một người nhìn cỡ 35 tuổi đi tới chào hỏi: “ Kính lão đại, hôm nay tới sao không gọi tiểu đệ một tiếng.”
“Lão Bát a… hôm nay ta đến mang theo con gái đi coi nhà xây sao rồi, để dọn vào đó mà.”
“Mãn Hề đây là Tạ Bát chủ thầu xây dựng nhà chúng ta, những người đang làm 2 phần 3 là người của lão Bát.”
Nàng nghe thế thì chào hỏi: “Bát thúc, rất vui được gặp người con là Mãn Hề, người gọi con Tiểu Hề là được ạ.”
“Tiểu Hề chào cháu, cháu thấy sao về nhà mà chú xây cho cháu nào, chắc chắn chứ?” Tạ Bát hỏi.
“Dạ mọi thứ đều ổn cả ạ, sau này còn khá nhiều thứ cần phải nhờ đến Bát thúc ạ.” Mãn Hề lễ phép trả lời.
“Yên tâm cứ tìm đến thúc, còn mấy tháng nữa là mùa đông đến, anh em ai cũng muốn có việc làm, để tết đến còn có cái tết ấm no.” Tạ Bát nói.
“Yên tâm, mọi người cứ làm việc cẩn thận, tiền công chỉ có thưởng thêm chứ không bớt của mọi người một đồng nào. Ngoài ra ca sẽ bảo chị dâu chuẩn bị cho mọi người thêm một chút quà khi mọi người hoàn công.” Kim Kính nghe thế hào sảng nói.
“Vậy đệ cảm ơn thay cho đám người của đệ.”
“Cảm ơn Kính ca và chị dâu rất nhiều.”
“Những người làm công như bọn đệ, chỉ mong muốn gặp được chủ nhà như nhà huynh mà thôi, làm việc cũng không cảm thấy mệt nhọc mà còn cảm thấy ấm lòng nữa.” Tạ Bát thật sự cảm động nói.
“Haha… đời còn nhiều chuyện vui mà, mình làm việc chăm chỉ thì sẽ nhận được quả ngọt.” Kim Kính cũng nói.
Không khí vui vẻ nên Mãn Hề cũng hỏi: “ Bát thúc, thúc là thôn dân của Đào thôn hay là người ở đâu vậy ạ?”
“Thúc ở Đào thôn đây, sao vậy tiểu Hề?” Tạ Bát trả lời.
“Dạ cháu muốn hỏi thúc là quanh đây có thôn nào chuyên trồng cây ăn quả lâu năm không ạ, cháu tính mua về trồng, mà cháu không muốn cây non nha, cháu muốn cây trưởng thành đã ra được một hai lần quả rồi ạ.” Mãn Hề nói.
“Để thúc xem, à có Lài thôn cách đây 2 cái thôn nhỏ đi xe ngựa mất tầm gần nửa canh giờ á, người dân trong Lài thôn toàn dân chuyên về trồng cây ăn quả đó, muốn giống nào cũng có, người dân quanh đây cả trong thôn cả trong trấn đều đổ về đó mua hết đó tiểu Hề.” Tạ Bát nghĩ ngợi trả lời.
“Cảm ơn thúc tiểu Hề nhớ rồi ạ.” Mãn Hề hồi đáp.
“Kính ca… ca định trồng cây ăn trái à.”Tạ Bát hỏi Kim Kính.
“À… bọn nhỏ nhà ca thích nên tùy ý chúng nó vậy.” Kim Kính trả lời với giọng điệu sủng nịnh.
“Vậy có gì tiểu Hề cứ gọi Bát thúc, thúc biết đường cũng có người quen ở Lài thôn, thúc đi với cháu sẽ tiện hơn đó.” Nghe thế Tạ Bát nói.
“Vâng cháu đã biết đến lúc đi cháu sẽ nhờ cha cháu nói với thúc ạ.”Mãn Hề nghĩ có người biết đường, đi cùng càng tốt nên đồng ý luôn.
Đi loanh quanh nhà thì thấy có lính của Bát thúc đang dọn gọn nguyên vật liệu xây dựng lại, xếp trật tự ngay ngắn, để sau còn dùng cho việc xây tiếp.
“À… Hiện tại xem như là hoàn thành giai đoạn 1, lão Bát đệ coi tính công rồi tới chỗ ta lãnh tiền công nhé.” Kim Kính thấy người làm dọn dẹp mới nhớ nên nói luôn.
“Vâng Kính ca, mai ca có lại đây xem nữa không thì đệ tính rồi đưa ca. Tại vì hôm nay đệ không biết ca tới nên cũng chưa tính toán gì.” Tạ Bát nghe thế hỏi.
“Mai chắc là có đó, cứ tính kỹ càng vào rồi nói ca, kể cả tiền nguyên vật liệu nếu có bù vào thì cũng ghi vào rõ chưa.” Kim Kính trả lời.
“Vâng Kính ca.” Tạ Bát nhanh nhảu nói.
“Thôi cũng muộn rồi ca với tiểu Hề về đây, mai gặp.” Kim Kính chào tạm biệt.
“Tạm biệt Bát thúc mai gặp ạ.” Mãn Hề cũng nói.
“Hai người về cẩn thận, mai gặp.”
Hai cha con lại đi bộ ra cổng, lên xe ngựa đi về.
Đoạn đường đi về nhà bao giờ cũng nhanh cả.
Về tới nhà cũng tầm 4 điểm chiều nên ghé qua đón tiểu Bảo luôn.
Tới nơi thì cậu nhóc đã ôm cặp đứng một chỗ ngoan ngoãn chờ, nhìn thương gì đâu à.
Mãn Hề bước xuống đi tới chỗ cậu nói: “Ra rồi à, chờ có lâu không nào.” Nói xong giúp cậu nhóc cầm cặp nhưng cậu nhóc không chịu.
“Tỷ, tỷ với cha đi về rồi à, đệ mới ra thôi, chờ không lâu, cặp đệ nhẹ lắm đệ tự cầm được nha, đệ lớn rồi.” Thật ra thì cậu nghĩ cặp có nặng cũng phải để cậu cầm ai lại để tỷ cầm cơ chứ.
Mãn Hề cũng biết cậu sót mình không cho nàng cầm nên cũng tùy ý cậu nói: “Được... được rồi tỷ biết mà thế giờ mình về nhà nhé.”
“Dạ…” Tiểu Bảo ngoan ngoãn trả lời.
“Cha…” Tiểu Bảo lên xe thấy Kim Kính thì gọi chào.
“Tiểu Bảo à… học có mệt không nào.”
3 cha con vừa đi về nhà vừa nói chuyện.
Về tới nhà thì thấy Hồ Tuyết Ngưng đang cầm 1 quyển lịch xem xem ngày lành.
“Nương…. Nương đang xem chọn ngày à!” Mãn Hề thấy vậy hỏi.
“Đã về rồi à, ừm nương đang xem ngày, ngày mốt hoặc 5 ngày sau cũng có ngày tốt đấy, mọi người vào đây bàn xem chọn ngày nào.” Hồ Tuyết Ngưng trả lời.
Hiện tại Mãn Hề còn khá nhiều công trình cẩn phải xây tiếp theo ví dụ như xưởng rèn, tiệm dệt, và nhiều thứ khác nữa có bao gồm cả chỗ cho nàng chữa bệnh.
Nhưng hiện tại cứ dọn vào ở trước, trang trí nhà cửa, bố trí cây cối, trong lúc đó thiết kế thêm rồi xây thêm cũng không muộn.
Cha nàng còn phải bán nhà và tiệm gỗ trên Ngạn trấn cũng cần một đoạn thời gian, nương nàng còn phải bán và sắp xếp tiệm vải cũng khá là bận rộn.
Thời gian thì không còn nhiều, nhìn vậy thôi một thoáng là hết, dịch thì không biết chính xác ngày nào thì đến ngày nào thì sẽ lan đến Ngạn Trấn này.
Vì vậy phải hoàn thành trước thời hạn mới an lòng được.
Nàng còn phải chuẩn bị về mặt vũ trang cùng vũ lực nữa càng cần thiết rút ngắn thời gian hơn nữa, nghĩ lại thời gian nghỉ ngơi chắc kết thúc trong ngày hôm nay.
Mãn Hề thở một hơi thật dài…
Kim Kính đi bên cạnh thấy con gái thở dài bèn hỏi: “Sao thế tiểu Mãn lại nghĩ ngợi chuyện gì à?”
“À… cha… chỉ là nghĩ đến chuyện cần phải chuẩn bị lại nhiều quá, chắc lại không được nghỉ ngơi rồi.” Mãn Hề làm nũng nói.
“Cớ gì đâu mà phải suy nghĩ còn cha với nương con đó thây, có gì cứ nói cha với nương, chúng ta sẽ làm cho con, còn con á chỉ cần làm với chuẩn bị những thứ con thích là được.” Kim Kính thấy con gái làm nũng thì sự thương yêu lại trỗi dậy, nghĩ lại con gái nhà người khác thì tuổi này còn đi sửa soạn chuẩn bị cho bản thân sao là đẹp sao là quý phái, con gái mình thì phải bôn ba.
Nhưng lão cũng biết làm sao được, Mãn Hề muốn trưởng thành, lão chỉ có thể ở bên cạnh ủng hộ, bảo hộ.
Mãn Hề nghe thế ấm áp hồi đáp: “Vâng cha... nữ nhi đã biết.”
2 cha con đang nói chuyện thì có một người nhìn cỡ 35 tuổi đi tới chào hỏi: “ Kính lão đại, hôm nay tới sao không gọi tiểu đệ một tiếng.”
“Lão Bát a… hôm nay ta đến mang theo con gái đi coi nhà xây sao rồi, để dọn vào đó mà.”
“Mãn Hề đây là Tạ Bát chủ thầu xây dựng nhà chúng ta, những người đang làm 2 phần 3 là người của lão Bát.”
Nàng nghe thế thì chào hỏi: “Bát thúc, rất vui được gặp người con là Mãn Hề, người gọi con Tiểu Hề là được ạ.”
“Tiểu Hề chào cháu, cháu thấy sao về nhà mà chú xây cho cháu nào, chắc chắn chứ?” Tạ Bát hỏi.
“Dạ mọi thứ đều ổn cả ạ, sau này còn khá nhiều thứ cần phải nhờ đến Bát thúc ạ.” Mãn Hề lễ phép trả lời.
“Yên tâm cứ tìm đến thúc, còn mấy tháng nữa là mùa đông đến, anh em ai cũng muốn có việc làm, để tết đến còn có cái tết ấm no.” Tạ Bát nói.
“Yên tâm, mọi người cứ làm việc cẩn thận, tiền công chỉ có thưởng thêm chứ không bớt của mọi người một đồng nào. Ngoài ra ca sẽ bảo chị dâu chuẩn bị cho mọi người thêm một chút quà khi mọi người hoàn công.” Kim Kính nghe thế hào sảng nói.
“Vậy đệ cảm ơn thay cho đám người của đệ.”
“Cảm ơn Kính ca và chị dâu rất nhiều.”
“Những người làm công như bọn đệ, chỉ mong muốn gặp được chủ nhà như nhà huynh mà thôi, làm việc cũng không cảm thấy mệt nhọc mà còn cảm thấy ấm lòng nữa.” Tạ Bát thật sự cảm động nói.
“Haha… đời còn nhiều chuyện vui mà, mình làm việc chăm chỉ thì sẽ nhận được quả ngọt.” Kim Kính cũng nói.
Không khí vui vẻ nên Mãn Hề cũng hỏi: “ Bát thúc, thúc là thôn dân của Đào thôn hay là người ở đâu vậy ạ?”
“Thúc ở Đào thôn đây, sao vậy tiểu Hề?” Tạ Bát trả lời.
“Dạ cháu muốn hỏi thúc là quanh đây có thôn nào chuyên trồng cây ăn quả lâu năm không ạ, cháu tính mua về trồng, mà cháu không muốn cây non nha, cháu muốn cây trưởng thành đã ra được một hai lần quả rồi ạ.” Mãn Hề nói.
“Để thúc xem, à có Lài thôn cách đây 2 cái thôn nhỏ đi xe ngựa mất tầm gần nửa canh giờ á, người dân trong Lài thôn toàn dân chuyên về trồng cây ăn quả đó, muốn giống nào cũng có, người dân quanh đây cả trong thôn cả trong trấn đều đổ về đó mua hết đó tiểu Hề.” Tạ Bát nghĩ ngợi trả lời.
“Cảm ơn thúc tiểu Hề nhớ rồi ạ.” Mãn Hề hồi đáp.
“Kính ca… ca định trồng cây ăn trái à.”Tạ Bát hỏi Kim Kính.
“À… bọn nhỏ nhà ca thích nên tùy ý chúng nó vậy.” Kim Kính trả lời với giọng điệu sủng nịnh.
“Vậy có gì tiểu Hề cứ gọi Bát thúc, thúc biết đường cũng có người quen ở Lài thôn, thúc đi với cháu sẽ tiện hơn đó.” Nghe thế Tạ Bát nói.
“Vâng cháu đã biết đến lúc đi cháu sẽ nhờ cha cháu nói với thúc ạ.”Mãn Hề nghĩ có người biết đường, đi cùng càng tốt nên đồng ý luôn.
Đi loanh quanh nhà thì thấy có lính của Bát thúc đang dọn gọn nguyên vật liệu xây dựng lại, xếp trật tự ngay ngắn, để sau còn dùng cho việc xây tiếp.
“À… Hiện tại xem như là hoàn thành giai đoạn 1, lão Bát đệ coi tính công rồi tới chỗ ta lãnh tiền công nhé.” Kim Kính thấy người làm dọn dẹp mới nhớ nên nói luôn.
“Vâng Kính ca, mai ca có lại đây xem nữa không thì đệ tính rồi đưa ca. Tại vì hôm nay đệ không biết ca tới nên cũng chưa tính toán gì.” Tạ Bát nghe thế hỏi.
“Mai chắc là có đó, cứ tính kỹ càng vào rồi nói ca, kể cả tiền nguyên vật liệu nếu có bù vào thì cũng ghi vào rõ chưa.” Kim Kính trả lời.
“Vâng Kính ca.” Tạ Bát nhanh nhảu nói.
“Thôi cũng muộn rồi ca với tiểu Hề về đây, mai gặp.” Kim Kính chào tạm biệt.
“Tạm biệt Bát thúc mai gặp ạ.” Mãn Hề cũng nói.
“Hai người về cẩn thận, mai gặp.”
Hai cha con lại đi bộ ra cổng, lên xe ngựa đi về.
Đoạn đường đi về nhà bao giờ cũng nhanh cả.
Về tới nhà cũng tầm 4 điểm chiều nên ghé qua đón tiểu Bảo luôn.
Tới nơi thì cậu nhóc đã ôm cặp đứng một chỗ ngoan ngoãn chờ, nhìn thương gì đâu à.
Mãn Hề bước xuống đi tới chỗ cậu nói: “Ra rồi à, chờ có lâu không nào.” Nói xong giúp cậu nhóc cầm cặp nhưng cậu nhóc không chịu.
“Tỷ, tỷ với cha đi về rồi à, đệ mới ra thôi, chờ không lâu, cặp đệ nhẹ lắm đệ tự cầm được nha, đệ lớn rồi.” Thật ra thì cậu nghĩ cặp có nặng cũng phải để cậu cầm ai lại để tỷ cầm cơ chứ.
Mãn Hề cũng biết cậu sót mình không cho nàng cầm nên cũng tùy ý cậu nói: “Được... được rồi tỷ biết mà thế giờ mình về nhà nhé.”
“Dạ…” Tiểu Bảo ngoan ngoãn trả lời.
“Cha…” Tiểu Bảo lên xe thấy Kim Kính thì gọi chào.
“Tiểu Bảo à… học có mệt không nào.”
3 cha con vừa đi về nhà vừa nói chuyện.
Về tới nhà thì thấy Hồ Tuyết Ngưng đang cầm 1 quyển lịch xem xem ngày lành.
“Nương…. Nương đang xem chọn ngày à!” Mãn Hề thấy vậy hỏi.
“Đã về rồi à, ừm nương đang xem ngày, ngày mốt hoặc 5 ngày sau cũng có ngày tốt đấy, mọi người vào đây bàn xem chọn ngày nào.” Hồ Tuyết Ngưng trả lời.