Chương 60: Cảm Giác Nguy Hiểm
Cuối cùng, Nhậm Vũ Lan vẫn dọn ra khỏi phòng 719, lựa chọn ở cùng Hà Nhược Nhụy bên cạnh phòng của nhóm nam sinh, bọn họ đều cho rằng như vậy sẽ có cảm giác an toàn hơn một chút."Toàn bộ đồ ăn bên trong ký túc xá, lúc trước tôi đã cùng Cố Dao đi thu thập, phần lớn tôi đều để ở phòng 720, các cậu tự đi lấy là được"Lý Ngôn Hề nói, cô không có hứng thú đi quản lý toàn bộ những đồ ăn vụn vặt đó, dù sao cô cũng không tính toán ở chỗ này lâu."Cảm ơn" – nhóm người Chu Khải Duệ đều đã đói đến độ đầu váng mắt hoa, vừa nghe có đồ ăn, vội vàng nói lời cảm ơn liền chạy tới tìm đồ ăn.【 AAA, đồ ăn quý giá như vậy, Lý Ngôn Hề liền dễ dàng nhường cho người khác 】【Vậy thì thế nào, ba lô của cô chỉ có thể thả mười đồ vật 】【 Nhóm người cũng thật sướng, đồ ăn đều không cần tự đi tìm 】【 tôi thấy Nhậm Vũ Lan nhét chocolate vào trong túi!!! 】【......... 】Trong phòng 719, Quách Dung Dung cũng có chút bất an, mấy học sinh kia đại khái là đói bụng đã lâu, một lần liền ăn rất nhiều đồ ăn, không phải là cô ta không muốn để cho người khác ăn, chỉ là cảm thấy tiếp tục như vậy đồ ăn của bọn họ cũng không cầm cự được mấy ngày rồi."Lúc em lái xe đi cứu người, phát hiện phía sau nhà ăn còn dừng một chiếc xe không có rút chìa khóa" - Lý Ngôn Hề vừa sửa sang lại giường đệm vừa nói.Ánh mắt Quách Dung Dung sáng lên, nhưng sau lại ảm đạm xuống.Còn có một chiếc xe, cho dù có xe, các cô phải đi đâu bây giờ?"Cô Quách, cô nếu nguyện ý đi theo em, thì hãy tin em, trước mắt không cần lo lắng nơi đến"Lý Ngôn Hề nói, kế hoạch của cô là đi Đào Lý, chỉ là không định nói ra ngoài."Ngôn Hề, cô tin tưởng em"Quách Dung Dung nói, trong những người ở đây, cô chỉ quen biết Lý Ngôn Hề và Cố Dao, còn những người khác, cô không phải không biết ở trong mắt bọn họ, người đang có mang như cô là gánh nặng, dù ở bất kỳ tình huống nào cũng thế.Còn Lý Ngôn Hề dường như không cảm thấy cô so với người bình thường có cái gì khác nhau, điều này cũng làm cô vô cùng cảm động.........Chạng vạng, nhóm người Trần Minh và Trịnh Vũ lại gõ vang cửa phòng 719."Xin lỗi, chúng tôi không phải cố ý quấy rầy, chỉ là muốn tới cảm ơn thôi." - Trần Minh nói."Ban ngày các cậu đã cảm ơn rồi, không cần khách khí như vậy đâu, mọi người đều là bạn học cùng trường mà.”Lý Ngôn Hề thấy bọn họ nhìn chằm chằm hai người trên giường, cũng dứt khoát nghiêng người tránh ra, Phục Anh và Cố Dao còn hôn mê, bất quá tình huống rõ ràng khá hơn nhiều."Người phát sốt, thật sự sẽ không biến thành xác sống sao?" - Chu Khải Duệ vẫn nhịn không được hỏi."Tôi không biết, nhưng là, tôi muốn cứu các cậu ấy" - Lý Ngôn Hề trả lời."Chúng tôi cũng hy vọng bạn cậu có thể thuận lợi hết thảy, bất quá nếu gặp được cái gì nguy hiểm, có thể tới kêu chúng tôi cùng nhau tới hỗ trợ, rốt cuộc mạng của chúng tôi đều là do cậu và cô Quách cứu"Trần Minh nói, đây cũng là mục đích bọn họ tới."Được, tôi cảm ơn các cậu trước" - Lý Ngôn Hề hơi hơi mỉm cười, nói.Trương Thành Quang nhìn đến Lý Ngôn Hề tươi cười nhẹ nhàng nhất thời có chút ngây ngẩn cả người, ở trong trí nhớ hắn, Nhậm Vũ Lan vẫn luôn nói Lý Ngôn Hề là một người nịnh nót và vô cùng hám tiền, hiện tại hắn cũng ý thức được, cô bạn gái cũ kia chắc hẳn là do ghen ghét cô gái trước mắt này.........Vào lúc ban đêm, Lý Ngôn Hề đang ngủ đột nhiên mở mắt.Cô ngồi dậy kỳ quái nhìn nhìn bốn phía, sau đó đi tới phía trước cửa sổ ký túc xá, mới vừa ròi cổ cảm giác đcượ nguy cơ là chuyện gì vậy?Vì cái gì cô cảm thấy bên cạnh mình có nguy hiểm gần trong gang tấc? Chẳng lẽ là do ác mộng?.