Chương : 60
Rời khỏi chỗ vũng nước đáng sợ, Tân, con Lu và hai mẹ con An Nhiên lại tiếp tục lên đường. Theo thời gian trôi đi, cả nhóm cẩn thận di chuyển, bây giờ họ đã sắp vượt qua mảng đất trống rộng mênh mông của khu đô thị đang xây bỏ hoang. Trong tầm mắt, hắn thấy thấp thoáng không xa phía trước là khu dân cư ngoại thành.
Trên đường đi, vẫn nhớ mong muốn của Huyền Linh, hắn để ý xung quanh tìm nguồn nước. Và sau một hồi thử nghiệm thì cuối cùng hắn cũng đã tìm được vũng nước có thể coi là an toàn. Để cho chắc, hắn lấy vỏ chai nước lọc múc nước rồi mang cho Huyền Linh tẩy qua vết bẩn trên người. Dù không thể rửa sạch được mùi hôi thối bám trên quần áo, nhưng cũng đỡ đi nhiều không khiến cô quá khó thở như trước nữa.
Trên cao, trời đã nắng hơn trước rất nhiều. Những đám mây đen dày đặc tan đi để cho ánh mặt trời chói chang chiếu xuống mặt đất, khiến nhiệt độ tăng lên nhanh chóng. Hơi nước bốc lên ngùn ngụt làm cho bầu không khí chuyển hẳn từ se se lạnh sang oi bức ngột ngạt. Thời tiết càng khó chịu hơn, khi không có một cơn gió thổi qua, nó giống như một cái lồng hấp cho bất cứ ai phải đi trong đó.
Đang đi ở phía trước, Tân ngoái đầu lại nhìn hai mẹ con An Nhiên một tí rồi dừng lại. Hắn thấy vẻ mặt của hai người lúc này đã mệt mỏi lắm rồi, Huyền Linh còn đỡ, dù sao cô cũng là người lớn, lại được cường hóa một lần. Còn An Nhiên thì khác, mặt cô bé ướt đẫm mồ hôi, môi khô khốc, hai hàng lông mày thì nhíu chặt, cố gắng đi theo bước đi của mẹ. Phải tạm dừng nghỉ một lát thôi! Nghĩ vậy, hắn rút trong ba lô ra hai chai nước lọc, đưa cho mỗi người một chai rồi cất tiếng:
- Chúng ta ra đằng kia ngồi nghỉ một lát đi! – Nói xong hắn quay đầu dẫn mọi người tiến lại gần một gốc cây trên vỉa hè ven đường. Cây này trước kia hắn không biết như thế nào, chứ bây giờ nó đã phát triển to lớn đến mức một người ôm không hết, tán lá thì xòe ra rậm rạp um tùm.
Cầm lấy chai nước, hai mẹ con vội mở ra, tu ừng ực với nhau một hơi hết sạch rồi mới đi theo hắn. Con Lu nhìn hai người uống nước ngon lành như vậy liền tỏ ra hết sức thèm thuồng, nó liếm mép liên tục rồi cấp tốc chạy gần về phía hắn.
Vừa đi đến dưới gốc cây một cái, ngay lập tức hắn cảm thấy dòng khí mát mẻ ập vào mặt thoải mái khiến lỗ chân lông giãn hết cả ra. Mặc dù xung quanh gốc cây được lát gạch, hết sức trống trải, nhưng hắn không chủ quan ngồi nghỉ ngay mà cẩn thận đi một vòng xung quanh kiểm tra. Xác định chắc chắn quanh đây không có gì nguy hiểm hắn mới giắt cái rìu về phía sau thắt lưng rồi tháo ba lô ngồi xuống. Vừa ngẩng đầu lên, hắn thấy con Lu nhìn mình với ánh mắt khao khát, liếm mép chạy lại thì hiểu ngay nó muốn gì.
Mở ba lô, hắn móc nốt chai nước cuối cùng ra, lấy cái vỏ hộp rồi đổ vào đó cho con Lu uống. Sau khi đổ hết hơn một nửa chai nước, hắn mới đưa lên miệng tu nốt phần còn lại. Uống đến giọt cuối cùng xong, hắn thở ra một hơi rồi đưa tay áo lên lau mồ hôi trên trán. Trong cổ họng vẫn còn khát, nhưng hắn phải cố chịu thôi vì nước đã hết rồi. Xung quanh đây có nhiều vũng nước, nhưng qua vụ xuất hiện sinh vật lạ dưới đấy, hắn không dám lấy để uống, ai biết được nó có ấu trùng hay trứng giun sán không chứ. Bây giờ bệnh viện đã không còn, hắn phải hết sức cẩn thận không để nhiễm bệnh thì mới có thể sống sót được.
Dắt tay An Nhiên đi lại gần chỗ Tân rồi ngồi xuống, Huyền Linh vừa dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt cô bé vừa khẽ cất tiếng hỏi:
- Đường đi còn xa nữa không anh?
Nhíu mày, hắn cúi xuống nhìn vào la bàn trong chiếc đồng hồ một tí rồi ngẩng đầu lên liếc mắt quan sát hướng đi trước mắt. Ngẫm nghĩ khoảng vài giây trong đầu xong, hắn mở miệng đáp:
- Còn hơn một nửa quãng đường... Nếu thuận lợi thì tầm nửa tiếng nữa sẽ tới nơi...
- Ục... Ọc... Ọc... – Trong lúc Tân và Huyền Linh đang nói chuyện thì bụng của An Nhiên bất ngờ sôi lên.
Ngoái đầu nhìn sang, hắn thấy khuôn mặt của cô bé An Nhiên đỏ rực, mướt mát mồ hôi, còn ánh mắt thì vô cùng mệt mỏi. Vội móc trong ba lô ra mấy hộp thịt, hắn đưa cho Huyền Linh và An Nhiên rồi nói:
- Hai mẹ con ăn đi cho đỡ đói!
- Ư... ư... ử... - Ở bên cạnh, con Lu thấy có đồ ăn liền lập tức lên tiếng đòi hỏi.
Lấy một hộp thịt khác, hắn giật nắp rồi đặt xuống cho đồng bạn của mình. Còn hắn thì lưỡng lự một tí rồi bóc túi bánh mì khô ăn tạm. Đồ ăn trong ba lô từ tối qua đến giờ đã vơi đi không còn nhiều nữa, mà trước mắt hắn vẫn chưa có kế hoạch để tìm kiếm thêm thức ăn nên phải hết sức tiết kiệm. Ở phòng trọ của hắn chỉ còn gạo thôi, cái này với tình hình bây giờ là ăn không đủ no được.
Đang khó khăn nuốt từng miếng bánh mì khô khốc mà không có nước uống vào bụng, bất giác, Tân thấy thấp thoáng ngoài xa có con gì đó nhấp nhô trên đồng cỏ làm hắn giật mình. Vội ném nửa cái bánh mì xuống đất, hắn đưa cái ống nhòm treo trên cổ lên mắt nhìn. Ở bên cạnh, con Lu vừa ăn xong hộp thịt thì thấy có cái bánh mì bay tới, nó liền nhanh chóng đớp lấy rồi nhai nuốt ngon lành. Huyền Linh vẫn luôn chú ý hắn, thấy hắn hành động như vậy cô cũng vội đưa mắt theo hướng hắn nhìn, chỉ có cô bé An Nhiên là vẫn ăn say sưa ngon lành chưa biết gì cả.
Chỉnh cho tiêu cự ống nhòm phóng to lên, hắn hết sức kinh ngạc vào thứ mình đang thấy trong mắt. Sinh vật nhấp nhô trên đồng cỏ kia không phải cái gì xa lạ mà chính là một con gà trống ta, nhưng kích cỡ của nó lại to đến như con đà điểu. Đưa ống kính nhìn ra xung quanh một chút, hắn còn phát hiện xung quanh đấy còn ba con gà mái nữa, nhưng so với con gà trống thì nhỏ hơn nhiều, chỉ tầm bằng con gà tây thôi. Lũ gà đột nhiên to lớn bất thường cũng chỉ làm hắn kinh ngạc một chút, chứ với thế giới điên rồ bây giờ thì có điều gì mà không xảy ra được.
Một tay xoa nhẹ cái bụng, trong đầu hắn nhanh chóng nghĩ tới món thịt gà ngon lành mà chảy cả nước miếng. Bằng mọi giá, hắn phải săn giết lấy một con. Con gà với hình thể to lớn thế kia thì lượng thịt cung cấp sẽ rất nhiều, đủ cho hắn, con Lu và hai mẹ con An Nhiên ăn được một thời gian. Thật đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, ông trời đã thương tình cho hắn đói khổ mà ban phát đồ ăn xuất hiện trước mắt. Nhưng trước đó, hắn phải bắt được con gà đã, nếu không thì miếng mồi vẫn sẽ chỉ là trong tưởng tượng thôi.
Cau mày, hắn vận động đại não tìm cách để hạ con gà một cách nhanh chóng mà không tốn sức. Lũ gà cách hắn khoảng một trăm mét, nếu cứ thế mà xông lên rồi đuổi bắt hắn cảm thấy không khả thi lắm. Bọn chúng chắc chắn sẽ chạy trốn chứ không có ngu mà đứng yên ở đó đợi hắn bắt. Chưa kể những con gà này đã biến đổi rồi, hắn không thể coi bọn chúng giống như lúc trước được. Có khi bây giờ bọn chúng nguy hiểm cũng nên, qua rất nhiều bài học hắn biết mình phải cẩn thận không thể nghĩ một cách bình thường.
Hắn đang nhíu mày tập trung suy nghĩ thì ở bên cạnh Huyền Linh nheo mắt nhìn một lúc nhưng không phát hiện ra gì, liền lên tiếng hỏi:
- Có cái gì ngoài đằng kia hả anh?
Nghe tiếng em ấy hỏi, hắn tạm dừng nghĩ mà tháo cái ống nhòm ra đưa sang rồi nói:
- Đây! Em nhìn xem thì biết... Hơi khó tin đấy...
Thấy hắn không trả lời mà nói vậy, Huyền Linh càng tò mò hơn nên lập tức đưa ống nhòm lên mắt rồi nhìn.
- Trời!? Gà gì mà to thế? – Thấy rõ cảnh vật trong mắt, chứng kiến con gà to lớn, cô không nhịn được bật thốt lên tự hỏi.
- Anh đoán bọn chúng đã biến đổi sau trận động đất... Gà to vậy sẽ có rất nhiều thịt, nếu bắt được một con thì đủ chúng ta ăn được vài hôm... Nhưng anh vẫn chưa nghĩ ra cách gì để bắt được chúng... – Nheo mắt nhìn mấy con gà, hắn nói ra suy nghĩ của mình cho Huyền Linh biết.
- Anh bảo con Lu xông lên vồ lấy một con không được sao? – Nghe hắn bảo, Huyền Linh hào hứng lập tức đưa ra ý kiến của mình.
- Nếu là con gà bình thường thì anh làm thế ngay... Nhưng con gà này mình không biết bây giờ nó như thế nào, liều lĩnh xông lên rất có khả năng nguy hiểm... – Nhíu mày, hắn ngẫm nghĩ đáp.
- Ừ nhỉ! Tí nữa thì em quên mất điều quan trọng này... – Nghe hắn giải thích, Huyền Linh như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu. Nhớ đến mấy lần mình ngây thơ suýt nữa phải trả giá đắt, cô bất giác rùng mình. Nghển cổ lên nhìn vào mấy con gà đằng xa cô buột miệng:
- Nếu như có khẩu súng săn thì tốt biết mấy!
- Súng!? À đúng rồi! – Câu nói của Huyền Linh bất ngờ giúp hắn nhớ ra cái gì đó, giải quyết được mấu chốt của vấn đề nên vui mừng bật thốt lên.
Vội mở cái ba lô, hắn loay hoay một tí rồi móc khẩu súng cao su đã lâu không dùng ra ngoài.
- Cái này có được không anh? – Nhìn khẩu súng cao su bé tí, rồi lại quay ra xem con gà, Huyền Linh cảm thấy không chắc chắn lắm hỏi.
- Anh cũng không biết... Phải thử xem sao đã... Dù sao nó cũng là cách tốt nhất rồi...
- ...
Cầm khẩu súng cao su, Tân kéo ra đưa lên mắt ngắm bắn thử. Lực đạo khá đằm tay, viên đạn bắn đi ở khoảng cách thích hợp thì uy lực chắc chắn sẽ không tầm thường. Nhưng có thể hạ được con gà hay không thì hắn không biết. May mà câu nói của Huyền Linh giúp hắn nhớ ra là vẫn còn có nó, so với việc cầm đá đáp con gà thì dùng khẩu súng này sẽ tốt hơn nhiều. Làm tốt kế hoạch trong đầu xong, hắn bắt đầu đứng lên đi xung quanh tìm kiếm những viên đá thích hợp làm đạn.
Huyền Linh thấy vậy cũng dừng ăn, cô đưa hộp thịt vẫn còn một nửa của mình cho An Nhiên rồi cùng hắn nhặt nhạnh.
Một lát sau, cả hai kiếm được kha khá những viên đá rắn chắc to bằng ngón tay cái, hắn liền bảo Huyền Linh dừng lại vì cảm thấy đủ rồi. Kêu Huyền Linh ra dắt An Nhiên, hắn đeo ba lô lên rồi dặn dò con Lu chuẩn bị sẵn sàng. Khi tất cả xong xuôi, hắn một lần nữa để ý sắc mặt của cô bé An Nhiên thì thở nhẹ một hơi. Cô bé đã tốt lên rất nhiều rồi, ăn uống một chút đồ vào bụng là sức khỏe khôi phục ngay.
Ra hiệu cho mọi người yên lặng, hắn cầm ống nhòm, hạ thấp trọng tâm xuống rồi đi đâm xuyên vào lùm cỏ. Đi song song với hắn là con Lu, còn hai mẹ con An Nhiên sẽ theo sát phía sau. Cả nhóm di chuyển rất chậm, nhích từng chút một, cố gắng để động tĩnh gây ra nhỏ nhất.
Từ từ di chuyển, một lát sau, hắn cũng thành công dẫn con Lu và hai mẹ con An Nhiên áp sát lại gần con mồi. Khoảng cách giữa hắn và lũ gà lúc này rơi vào khoảng hơn chục mét. Đến đây bọn chúng đã hết sức cảnh giác, nếu tiến thêm chút nữa thì khả năng lớn sẽ bị phát hiện nên hắn ra hiệu cho mọi người dừng lại.
Đảo mắt nhìn một tí, hắn lựa chọn mục tiêu là con gà trống to ngoại cỡ kia. Nó không chỉ nhiều thịt mà còn là con đầu đàn. Nếu hạ được nó ngay trong một lần bắn thì mấy con gà mái còn lại dù nguy hiểm mà mất đi chỉ huy thì hắn đối phó sẽ tốt hơn.
Trong lúc hắn đang suy tính việc tấn công thì lũ gà vừa mổ cỏ, bới đất vừa đi thêm một đoạn nữa. Cẩn thận áp sát đuổi theo, nhưng đi được mấy bước hắn chợt nhớ ra điều gì đó. Quay lại, hắn nói thầm vào tai Huyền Linh, bảo cô và An Nhiên đi sau cách hắn khoảng năm mét. Bởi nếu có nguy hiểm xảy ra thì họ cũng có thời gian phản ứng, khi ấy hắn chưa chắc đã quan tâm được đến hai người được.
Khi tất cả vào vị trí xong xuôi, mục tiêu cũng lộ rõ trong tầm bắn, hắn ra hiệu cho con Lu chuẩn bị. Cầm khẩu súng cao su lên, hắn lấy một viên đá tròn nhất lắp vào. Giương súng, hắn nheo mắt ngắm vào cái đầu to với bộ mào đỏ rực của con gà trống.
Hít một hơi thật sâu rồi nén xuống bụng, hắn nín thở thả tay.
- PĂNG!!!
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
Trên đường đi, vẫn nhớ mong muốn của Huyền Linh, hắn để ý xung quanh tìm nguồn nước. Và sau một hồi thử nghiệm thì cuối cùng hắn cũng đã tìm được vũng nước có thể coi là an toàn. Để cho chắc, hắn lấy vỏ chai nước lọc múc nước rồi mang cho Huyền Linh tẩy qua vết bẩn trên người. Dù không thể rửa sạch được mùi hôi thối bám trên quần áo, nhưng cũng đỡ đi nhiều không khiến cô quá khó thở như trước nữa.
Trên cao, trời đã nắng hơn trước rất nhiều. Những đám mây đen dày đặc tan đi để cho ánh mặt trời chói chang chiếu xuống mặt đất, khiến nhiệt độ tăng lên nhanh chóng. Hơi nước bốc lên ngùn ngụt làm cho bầu không khí chuyển hẳn từ se se lạnh sang oi bức ngột ngạt. Thời tiết càng khó chịu hơn, khi không có một cơn gió thổi qua, nó giống như một cái lồng hấp cho bất cứ ai phải đi trong đó.
Đang đi ở phía trước, Tân ngoái đầu lại nhìn hai mẹ con An Nhiên một tí rồi dừng lại. Hắn thấy vẻ mặt của hai người lúc này đã mệt mỏi lắm rồi, Huyền Linh còn đỡ, dù sao cô cũng là người lớn, lại được cường hóa một lần. Còn An Nhiên thì khác, mặt cô bé ướt đẫm mồ hôi, môi khô khốc, hai hàng lông mày thì nhíu chặt, cố gắng đi theo bước đi của mẹ. Phải tạm dừng nghỉ một lát thôi! Nghĩ vậy, hắn rút trong ba lô ra hai chai nước lọc, đưa cho mỗi người một chai rồi cất tiếng:
- Chúng ta ra đằng kia ngồi nghỉ một lát đi! – Nói xong hắn quay đầu dẫn mọi người tiến lại gần một gốc cây trên vỉa hè ven đường. Cây này trước kia hắn không biết như thế nào, chứ bây giờ nó đã phát triển to lớn đến mức một người ôm không hết, tán lá thì xòe ra rậm rạp um tùm.
Cầm lấy chai nước, hai mẹ con vội mở ra, tu ừng ực với nhau một hơi hết sạch rồi mới đi theo hắn. Con Lu nhìn hai người uống nước ngon lành như vậy liền tỏ ra hết sức thèm thuồng, nó liếm mép liên tục rồi cấp tốc chạy gần về phía hắn.
Vừa đi đến dưới gốc cây một cái, ngay lập tức hắn cảm thấy dòng khí mát mẻ ập vào mặt thoải mái khiến lỗ chân lông giãn hết cả ra. Mặc dù xung quanh gốc cây được lát gạch, hết sức trống trải, nhưng hắn không chủ quan ngồi nghỉ ngay mà cẩn thận đi một vòng xung quanh kiểm tra. Xác định chắc chắn quanh đây không có gì nguy hiểm hắn mới giắt cái rìu về phía sau thắt lưng rồi tháo ba lô ngồi xuống. Vừa ngẩng đầu lên, hắn thấy con Lu nhìn mình với ánh mắt khao khát, liếm mép chạy lại thì hiểu ngay nó muốn gì.
Mở ba lô, hắn móc nốt chai nước cuối cùng ra, lấy cái vỏ hộp rồi đổ vào đó cho con Lu uống. Sau khi đổ hết hơn một nửa chai nước, hắn mới đưa lên miệng tu nốt phần còn lại. Uống đến giọt cuối cùng xong, hắn thở ra một hơi rồi đưa tay áo lên lau mồ hôi trên trán. Trong cổ họng vẫn còn khát, nhưng hắn phải cố chịu thôi vì nước đã hết rồi. Xung quanh đây có nhiều vũng nước, nhưng qua vụ xuất hiện sinh vật lạ dưới đấy, hắn không dám lấy để uống, ai biết được nó có ấu trùng hay trứng giun sán không chứ. Bây giờ bệnh viện đã không còn, hắn phải hết sức cẩn thận không để nhiễm bệnh thì mới có thể sống sót được.
Dắt tay An Nhiên đi lại gần chỗ Tân rồi ngồi xuống, Huyền Linh vừa dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt cô bé vừa khẽ cất tiếng hỏi:
- Đường đi còn xa nữa không anh?
Nhíu mày, hắn cúi xuống nhìn vào la bàn trong chiếc đồng hồ một tí rồi ngẩng đầu lên liếc mắt quan sát hướng đi trước mắt. Ngẫm nghĩ khoảng vài giây trong đầu xong, hắn mở miệng đáp:
- Còn hơn một nửa quãng đường... Nếu thuận lợi thì tầm nửa tiếng nữa sẽ tới nơi...
- Ục... Ọc... Ọc... – Trong lúc Tân và Huyền Linh đang nói chuyện thì bụng của An Nhiên bất ngờ sôi lên.
Ngoái đầu nhìn sang, hắn thấy khuôn mặt của cô bé An Nhiên đỏ rực, mướt mát mồ hôi, còn ánh mắt thì vô cùng mệt mỏi. Vội móc trong ba lô ra mấy hộp thịt, hắn đưa cho Huyền Linh và An Nhiên rồi nói:
- Hai mẹ con ăn đi cho đỡ đói!
- Ư... ư... ử... - Ở bên cạnh, con Lu thấy có đồ ăn liền lập tức lên tiếng đòi hỏi.
Lấy một hộp thịt khác, hắn giật nắp rồi đặt xuống cho đồng bạn của mình. Còn hắn thì lưỡng lự một tí rồi bóc túi bánh mì khô ăn tạm. Đồ ăn trong ba lô từ tối qua đến giờ đã vơi đi không còn nhiều nữa, mà trước mắt hắn vẫn chưa có kế hoạch để tìm kiếm thêm thức ăn nên phải hết sức tiết kiệm. Ở phòng trọ của hắn chỉ còn gạo thôi, cái này với tình hình bây giờ là ăn không đủ no được.
Đang khó khăn nuốt từng miếng bánh mì khô khốc mà không có nước uống vào bụng, bất giác, Tân thấy thấp thoáng ngoài xa có con gì đó nhấp nhô trên đồng cỏ làm hắn giật mình. Vội ném nửa cái bánh mì xuống đất, hắn đưa cái ống nhòm treo trên cổ lên mắt nhìn. Ở bên cạnh, con Lu vừa ăn xong hộp thịt thì thấy có cái bánh mì bay tới, nó liền nhanh chóng đớp lấy rồi nhai nuốt ngon lành. Huyền Linh vẫn luôn chú ý hắn, thấy hắn hành động như vậy cô cũng vội đưa mắt theo hướng hắn nhìn, chỉ có cô bé An Nhiên là vẫn ăn say sưa ngon lành chưa biết gì cả.
Chỉnh cho tiêu cự ống nhòm phóng to lên, hắn hết sức kinh ngạc vào thứ mình đang thấy trong mắt. Sinh vật nhấp nhô trên đồng cỏ kia không phải cái gì xa lạ mà chính là một con gà trống ta, nhưng kích cỡ của nó lại to đến như con đà điểu. Đưa ống kính nhìn ra xung quanh một chút, hắn còn phát hiện xung quanh đấy còn ba con gà mái nữa, nhưng so với con gà trống thì nhỏ hơn nhiều, chỉ tầm bằng con gà tây thôi. Lũ gà đột nhiên to lớn bất thường cũng chỉ làm hắn kinh ngạc một chút, chứ với thế giới điên rồ bây giờ thì có điều gì mà không xảy ra được.
Một tay xoa nhẹ cái bụng, trong đầu hắn nhanh chóng nghĩ tới món thịt gà ngon lành mà chảy cả nước miếng. Bằng mọi giá, hắn phải săn giết lấy một con. Con gà với hình thể to lớn thế kia thì lượng thịt cung cấp sẽ rất nhiều, đủ cho hắn, con Lu và hai mẹ con An Nhiên ăn được một thời gian. Thật đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, ông trời đã thương tình cho hắn đói khổ mà ban phát đồ ăn xuất hiện trước mắt. Nhưng trước đó, hắn phải bắt được con gà đã, nếu không thì miếng mồi vẫn sẽ chỉ là trong tưởng tượng thôi.
Cau mày, hắn vận động đại não tìm cách để hạ con gà một cách nhanh chóng mà không tốn sức. Lũ gà cách hắn khoảng một trăm mét, nếu cứ thế mà xông lên rồi đuổi bắt hắn cảm thấy không khả thi lắm. Bọn chúng chắc chắn sẽ chạy trốn chứ không có ngu mà đứng yên ở đó đợi hắn bắt. Chưa kể những con gà này đã biến đổi rồi, hắn không thể coi bọn chúng giống như lúc trước được. Có khi bây giờ bọn chúng nguy hiểm cũng nên, qua rất nhiều bài học hắn biết mình phải cẩn thận không thể nghĩ một cách bình thường.
Hắn đang nhíu mày tập trung suy nghĩ thì ở bên cạnh Huyền Linh nheo mắt nhìn một lúc nhưng không phát hiện ra gì, liền lên tiếng hỏi:
- Có cái gì ngoài đằng kia hả anh?
Nghe tiếng em ấy hỏi, hắn tạm dừng nghĩ mà tháo cái ống nhòm ra đưa sang rồi nói:
- Đây! Em nhìn xem thì biết... Hơi khó tin đấy...
Thấy hắn không trả lời mà nói vậy, Huyền Linh càng tò mò hơn nên lập tức đưa ống nhòm lên mắt rồi nhìn.
- Trời!? Gà gì mà to thế? – Thấy rõ cảnh vật trong mắt, chứng kiến con gà to lớn, cô không nhịn được bật thốt lên tự hỏi.
- Anh đoán bọn chúng đã biến đổi sau trận động đất... Gà to vậy sẽ có rất nhiều thịt, nếu bắt được một con thì đủ chúng ta ăn được vài hôm... Nhưng anh vẫn chưa nghĩ ra cách gì để bắt được chúng... – Nheo mắt nhìn mấy con gà, hắn nói ra suy nghĩ của mình cho Huyền Linh biết.
- Anh bảo con Lu xông lên vồ lấy một con không được sao? – Nghe hắn bảo, Huyền Linh hào hứng lập tức đưa ra ý kiến của mình.
- Nếu là con gà bình thường thì anh làm thế ngay... Nhưng con gà này mình không biết bây giờ nó như thế nào, liều lĩnh xông lên rất có khả năng nguy hiểm... – Nhíu mày, hắn ngẫm nghĩ đáp.
- Ừ nhỉ! Tí nữa thì em quên mất điều quan trọng này... – Nghe hắn giải thích, Huyền Linh như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu. Nhớ đến mấy lần mình ngây thơ suýt nữa phải trả giá đắt, cô bất giác rùng mình. Nghển cổ lên nhìn vào mấy con gà đằng xa cô buột miệng:
- Nếu như có khẩu súng săn thì tốt biết mấy!
- Súng!? À đúng rồi! – Câu nói của Huyền Linh bất ngờ giúp hắn nhớ ra cái gì đó, giải quyết được mấu chốt của vấn đề nên vui mừng bật thốt lên.
Vội mở cái ba lô, hắn loay hoay một tí rồi móc khẩu súng cao su đã lâu không dùng ra ngoài.
- Cái này có được không anh? – Nhìn khẩu súng cao su bé tí, rồi lại quay ra xem con gà, Huyền Linh cảm thấy không chắc chắn lắm hỏi.
- Anh cũng không biết... Phải thử xem sao đã... Dù sao nó cũng là cách tốt nhất rồi...
- ...
Cầm khẩu súng cao su, Tân kéo ra đưa lên mắt ngắm bắn thử. Lực đạo khá đằm tay, viên đạn bắn đi ở khoảng cách thích hợp thì uy lực chắc chắn sẽ không tầm thường. Nhưng có thể hạ được con gà hay không thì hắn không biết. May mà câu nói của Huyền Linh giúp hắn nhớ ra là vẫn còn có nó, so với việc cầm đá đáp con gà thì dùng khẩu súng này sẽ tốt hơn nhiều. Làm tốt kế hoạch trong đầu xong, hắn bắt đầu đứng lên đi xung quanh tìm kiếm những viên đá thích hợp làm đạn.
Huyền Linh thấy vậy cũng dừng ăn, cô đưa hộp thịt vẫn còn một nửa của mình cho An Nhiên rồi cùng hắn nhặt nhạnh.
Một lát sau, cả hai kiếm được kha khá những viên đá rắn chắc to bằng ngón tay cái, hắn liền bảo Huyền Linh dừng lại vì cảm thấy đủ rồi. Kêu Huyền Linh ra dắt An Nhiên, hắn đeo ba lô lên rồi dặn dò con Lu chuẩn bị sẵn sàng. Khi tất cả xong xuôi, hắn một lần nữa để ý sắc mặt của cô bé An Nhiên thì thở nhẹ một hơi. Cô bé đã tốt lên rất nhiều rồi, ăn uống một chút đồ vào bụng là sức khỏe khôi phục ngay.
Ra hiệu cho mọi người yên lặng, hắn cầm ống nhòm, hạ thấp trọng tâm xuống rồi đi đâm xuyên vào lùm cỏ. Đi song song với hắn là con Lu, còn hai mẹ con An Nhiên sẽ theo sát phía sau. Cả nhóm di chuyển rất chậm, nhích từng chút một, cố gắng để động tĩnh gây ra nhỏ nhất.
Từ từ di chuyển, một lát sau, hắn cũng thành công dẫn con Lu và hai mẹ con An Nhiên áp sát lại gần con mồi. Khoảng cách giữa hắn và lũ gà lúc này rơi vào khoảng hơn chục mét. Đến đây bọn chúng đã hết sức cảnh giác, nếu tiến thêm chút nữa thì khả năng lớn sẽ bị phát hiện nên hắn ra hiệu cho mọi người dừng lại.
Đảo mắt nhìn một tí, hắn lựa chọn mục tiêu là con gà trống to ngoại cỡ kia. Nó không chỉ nhiều thịt mà còn là con đầu đàn. Nếu hạ được nó ngay trong một lần bắn thì mấy con gà mái còn lại dù nguy hiểm mà mất đi chỉ huy thì hắn đối phó sẽ tốt hơn.
Trong lúc hắn đang suy tính việc tấn công thì lũ gà vừa mổ cỏ, bới đất vừa đi thêm một đoạn nữa. Cẩn thận áp sát đuổi theo, nhưng đi được mấy bước hắn chợt nhớ ra điều gì đó. Quay lại, hắn nói thầm vào tai Huyền Linh, bảo cô và An Nhiên đi sau cách hắn khoảng năm mét. Bởi nếu có nguy hiểm xảy ra thì họ cũng có thời gian phản ứng, khi ấy hắn chưa chắc đã quan tâm được đến hai người được.
Khi tất cả vào vị trí xong xuôi, mục tiêu cũng lộ rõ trong tầm bắn, hắn ra hiệu cho con Lu chuẩn bị. Cầm khẩu súng cao su lên, hắn lấy một viên đá tròn nhất lắp vào. Giương súng, hắn nheo mắt ngắm vào cái đầu to với bộ mào đỏ rực của con gà trống.
Hít một hơi thật sâu rồi nén xuống bụng, hắn nín thở thả tay.
- PĂNG!!!
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi