Chương : 66
Trong một chiếc xe bus hoen gỉ đỗ bên cạnh đường, Tân đặt Huyền Linh nằm xuống hàng ghế dài cuối cùng xong, hắn liền cởi dây đưa cô bé An Nhiên vào hàng ghế tiếp theo. May mắn khi cơn mưa rào vừa đổ xuống thì trong tầm mắt của hắn xuất hiện chiếc xe bus này. Nhanh chóng lại gần kiểm tra hết một lượt, không thấy có mối nguy hiểm gì hắn liền hô con Lu mang hai mẹ con An Nhiên vào trong.
Bên ngoài, trời mưa càng lúc càng dữ dội. Những hạt mưa to đùng, dày đặc nối đuôi nhau trút xuống mặt đất. Ngoài khoảng cách năm mét là trắng xóa một màu, không nhìn thấy gì cả. Mưa to, kết hợp với nhiệt độ thấp khiến cho bầu không khí trở nên lạnh buốt và tràn ngập hơi nước.
Ở bên trong xe, hắn rùng mình run lên khi một đợt gió lạnh thốc qua cửa ùa vào. Vội mở ba lô, hắn lấy cái áo khoác da mặc lên. Ngẩng đầu lên, tình cờ hắn liếc thấy Huyền Linh chỉ mặc có mỗi một cái áo len mỏng. Dù đang hôn mê, nhưng chắc chắn là cô ấy cũng sẽ cảm thấy lạnh. Thế là, hắn lục trong ba lô lấy một cái áo khoác dày rồi đắp lên cho cô ấy. Xong xuôi, hắn ngoái đầu liếc sang nhìn An Nhiên một tí rồi bước lại gần.
Đặt lòng bàn tay lên trán An Nhiên, hắn định kiểm tra xem thế nào rồi. Nhưng vừa với chạm vào da cô bé, hắn phải nhanh chóng rụt tay lại.
Nóng quá!
Trán cô bé nóng bỏng như một hòn than vậy. Không những thế, làn da của cô bé bây giờ còn đỏ rực lên nhìn cực kì đáng sợ. Bị như này, cô bé chắc là đang rất đau đớn thống khổ nên hai hàng lông mày nhíu chặt lại, miệng thỉnh thoảng lại rên khẽ lên. Cô bé bị làm sao rồi? Hắn lo lắng sốt ruột tự hỏi mà không biết làm gì để giúp đỡ. Nguyên nhân, hắn có thể đoán được đại khái, chắc chắn là do cái cây quỷ quái kia đã làm một cái gì đó với cô bé. Thế nên, khi hắn mang cô bé ra khỏi tầm ảnh hưởng, nó mới phản ứng dữ dội như vậy.
Cau mày, hắn vò đầu bứt tai loạn hết cả lên. Chợt hắn liếc nhìn trời mưa một tí thì sực nhớ ra mình vẫn có thể giúp cô bé được một chút. Vội mở ba lô, hắn lấy một cái áo mút thu đông ra. Vận lực, hắn xé nó ra thành từng miếng. Sau đó, hắn mang ra cửa xe hứng nước mưa cho nó thấm ướt, rồi quay lại đắp lên trán, lên mặt cô bé. Bây giờ, hắn chỉ biết làm đến thế này thôi, hi vọng nó có thể giúp được gì đó cho cô bé.
Làm xong tất cả, hắn mệt quá ngồi vật xuống cái ghế đối diện. Mắt hoa lên, đầu thì cứ ong ong nhói lên từng đợt, hắn đoán rằng đây, chắc là di chứng sau khi bị “cây quỷ” đưa vào ảo giác. Cổ họng khô khốc, rát cháy, hắn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. Tiến sát lại ô kính xe bus, hắn cắn răng gồng mình vận sức kéo nó ra.
- Gừ ừ... Kéttttt...
- Hộc... Hộc... Hộc...
Ô kính này có vẻ như đã lâu không dùng nên bị kẹt, làm hắn phải cực kì tốn sức mới mở được ra. Vội đưa đầu ra bên ngoài, hắn há to mồm cho những hạt mưa rơi vào. Rất nhanh dòng nước mát lạnh tràn vào cổ họng, những hạt mưa tí tách rơi vào mặt lập tức đánh tan đi cảm giác xây xẩm khó chịu mà giúp hắn tỉnh táo nhanh chóng trở lại. Nước mưa lạnh buốt như muốn gột rửa linh hồn hắn vậy.
Một lát sau, tạm thời thỏa mãn được cơn khát, hắn mới đưa đầu trở lại trong xe Bus. Đưa tay lên lau bớt những hạt nước trên mắt, tầm nhìn vừa sáng tỏ, hắn liền nhìn thấy con Lu cũng đang chìa đầu ra ngoài cửa hứng nước mưa uống giống mình. Ngoái đầu liếc nhìn hai mẹ con An Nhiên một tí, hắn chắc rằng hai người bây giờ cũng cảm thấy rất khát. Phải mang nước đến cho họ ngay, hắn lục trong ba lô móc mấy vỏ chai nhựa ra. Hắn đang chuẩn bị mang ra ngoài hứng nước mưa thì nhìn vào cái cổ chai bé tí mà cảm thấy không ổn. Thế này hứng đến bao giờ mới xong, hắn phải ra ngoài tìm cái khác thôi. Lúc trước, khi sắp vào xe bus, hắn có thấy cách chỗ này không xa là một con phố nhỏ, đến đó tìm chắc chắn sẽ có thứ hữu dụng.
Nhìn vào cơn mưa dữ dội bên ngoài, hắn đắn đo suy nghĩ một tí rồi đứng lên chuẩn bị ra ngoài. Cái áo khoác da của hắn không thấm nước nên không lo bị ướt, chỉ là còn cái quần bò và đôi giày thì phải xử lý một tí. Đảo mắt nhìn quanh xe, hắn tìm xem có cái gì dùng được không. Trong xe rỗng tuếch, chả có gì ngoài mấy túi ni-lon rác rưởi. Đi tới, hắn nhặt hai túi ni-lon rồi buộc chặt bọc lấy đôi giày. Rút cái rìu ra cầm chắc trong tay, hắn dặn dò con Lu ở yên trong xe bus bảo vệ hai mẹ con An Nhiên. Tháo con gà buộc trên lưng suốt từ lúc trước, hắn để tạm xuống xe rồi dứt khoát cất bước đi ra bên ngoài.
.................
Khi Tân bước ra ngoài xe Bus được một khoảng thời gian ngắn. Đang nằm yên chìm trong hôn mê, bỗng đôi mắt nhắm nghiền của Huyền Linh khẽ nhúc nhích. Miệng ú ớ kêu lên, chắc chắn cô gặp cái gì đó đáng sợ trong giấc mơ. Vẫn đang ở ngoài cửa hứng nước mưa uống miệt mài, con Lu nghe thấy vậy liền dỏng tai, nghiêng đầu quay lại nhìn. Thấy cô gái mà chủ nhân có vẻ rất thích gặp chuyện, nó chần chừ một tí rồi chạy ngay đến lè lưỡi liếm mặt. Đối với nó, chỉ cần liếm và nước miếng sẽ chữa được mọi đau khổ.
Trong giấc mơ, Huyền Linh lúc này trở về những năm tháng quá khứ, từ nhỏ rồi lớn dần lên. Cô sinh ra trong một gia đình nghèo ở Ninh Quảng, với cha mẹ làm nghề vất vả là chui hầm đào than. Nhà có hai anh em, cô còn một người anh nữa, đi theo nghĩa vụ quân sự và phục vụ luôn ở đó. Trong nhà, cô như một hòn ngọc quý được anh và cha mẹ hết sức yêu thương. Biết được cô có ước mơ làm diễn viên, không ai ngăn cản mà ra sức làm lụng góp tiền cho cô ăn học. Với tài năng thiên bẩm và kiên trì nỗ lực, cô không phụ sự mong đợi mà thi đỗ vào trường Sân Khấu Điện Ảnh trên thủ đô Nội Hà. Khi biết được tin này cô vui lắm, cười tít mắt liên tục, cha mẹ già thì phấn khởi vô cùng. Dù nghèo, nhà chỉ có bốn bức tường, nhưng họ vẫn làm cơm khao hàng xóm. Anh cô cũng tự hào lắm, đi đâu cũng khoe đứa em mình giỏi.
Những hình ảnh đen trắng liên tục lật qua, lên trường làm một cô sinh viên, cứ tưởng rằng cuộc đời của cô sẽ sang trang mới. Ai ngờ, đây cũng là lúc cô gặp bi kịch liên tiếp. Xinh đẹp, cao ráo, dáng người không những chuẩn mà còn có giọng nói hay, dù đang là sinh viên nhưng cô cũng đã rất nổi tiếng. Được chú ý, cô được các đạo diễn mời đóng phim từ sớm. Vui lắm, cô nhận lời và nghĩ rằng rồi tài năng của mình sẽ được tỏa sáng, sẽ có tiền ăn học mới gửi về cho bố mẹ ở quê đỡ khổ.
Khi hình ảnh chuyển đổi đến phòng làm việc của đạo diễn, cô mới biết cái giá để được làm diễn viên đó là lớn lao thế nào. Phải trả giá bằng thân xác và sự trong trắng của mình, nhìn vào tên đạo diễn bụng phệ, cô ghê tởm điều đó. Hất cốc nước vào mặt tên khốn nạn, cô giận dữ định xông ra ngoài. Nhưng tên đạo diễn kinh tởm này đâu để cô làm được điều đó. Mới nhìn thấy, hắn đã thèm muốn sắc đẹp của cô rồi. Dụ dỗ không được, hắn lao lên dùng sức cường bạo cô. Dự mưu đã lâu, cô cố gắng vùng vẫy những không thể thoát khỏi tên ghê tởm đó. Tối hôm đó là ác mộng đầu đời đối với một cô gái trẻ ngây thơ và tràn ngập mơ ước.
Tiếp đó, hình ảnh lại đổi khác, sau một thời gian chuyện đau đớn xảy ra. Cô không làm gì được tên khốn nạn kia khi hắn có mối quan hệ rộng, toàn người có chức có quyền và cả công an. Ngậm ngùi trong đau khổ, cô đang ở lì trong kí túc xá thì được bạn thân khuyên đi ra ngoài chơi cho khuây khỏa. Vốn là người mạnh mẽ, cô đồng ý cùng tí bạn đi chơi để cố quên chuyện kia. Tối hôm uống rượu ốc đó, cô buồn nên uống rất nhiều. Đến đêm muộn khi đã say khướt, tí bạn lại có việc bận đi về trước, một mình quay lại kí túc xá, cô bị bọn côn đồ chặn đường. Giữa lúc cô sợ hãi vô cùng, thì anh ta xuất hiện. Dù bị đánh rất đau, nhưng anh ta cũng cứu vớt cô khỏi đám côn đồ đáng sợ đó. Anh ta không cần cám ơn, lái ô tô chở cô đi về. Về sau, anh ta luôn giúp cô đúng lúc trong âm thầm. Và rồi, cô đã đem lòng yêu anh ta, một người đàn ông đẹp trai tốt bụng và giàu có.
Nếu những hình ảnh về vụ cưỡng hiếp vẫn chưa phải là quá lớn với Huyền Linh thì những hình ảnh nối tiếp sau đây liền đưa cô chìm sâu vào tuyệt vọng. Yêu người đàn ông kia, rồi không lâu sau cô mang thai. Là kết tinh của tình yêu, cô mừng lắm báo cho anh ta rồi hỏi khi nào cưới. Khi nhìn vào khuôn mặt do dự và ánh mắt tránh né, rất nhanh cô biết rằng mình đã bị lừa, một cú lừa đau thương và hoàn hảo. Người đàn ông này đã có vợ, hắn tán tỉnh và giúp đỡ cô suốt thời gian qua là có kế hoạch từ trước. Bạn thân cô đã bị mua chuộc từ lâu, đêm đó bọn lưu manh cũng vậy. Mỗi khi cô gặp rắc rối, hắn kịp thời xuất hiện cũng là lừa đảo. Cô hối hận, vô cùng hối hận mình mù quáng, nhẹ dạ cả tin. Cách không lâu, anh trai lên thăm cô đã ngăn cản không nên đi với người đàn ông này, nhưng vì tình yêu, cô không nghe. Những hình ảnh anh mình đứng trước bến xe bất lực nhìn mình trước khi ra về làm cô đau nhói lên từng đợt.
Ký ức cứ tiếp diễn như một đoạn phim quay chậm, cô gào khóc trong đau đớn cùng cực. Cô mất niềm tin vào cuộc sống và nghĩ đến chuyện tự sát. Nhưng hôm đứng trước lan can cầu chuẩn bị gieo mình xuống sông, bản năng làm mẹ trỗi dậy, cô không làm được mà chỉ có thể ngồi khóc. Đứa trẻ là vô tội, nó còn chưa kịp sinh ra, làm sao cô có thể nhẫn tâm kéo nó đi chết cùng mình được chứ. Và tên khốn nạn kia lại đến bên cô, hắn nói sẽ mua cho cô biệt thự và cấp tiền cho hai mẹ con sống ở đó. Bỏ học, từ bỏ ước mơ, vì đứa con trong bụng, cô đồng ý.
Những hình ảnh đen trắng u buồn trôi nhanh, tiếp đến khung hình trong bệnh viện khi cô sinh ra bé An Nhiên mới sáng hơn một chút. Nhìn vào khuôn mặt non nớt, ngây thơ của con mình, cô quyết định chôn sâu mọi đau khổ vào đáy lòng để nuôi con. Cố gắng cười lại, cô tập diễn làm một người mẹ tốt để con mình lớn lên không phải chịu ám ảnh tuổi thơ giống như những đứa trẻ bình thường khác. Từ lúc biết được sự thật, trái tim của cô đã vỡ tan ra từng mảnh. Là người có khiếu nghệ thuật, cảm xúc của cô mạnh hơn người bình thường rất nhiều, nên nỗi đau nó cũng sâu lắng hơn. Cô cảm thấy ghê tởm người đàn ông giả dối này, đã cướp đi tương lai và ước mơ của cô, bắt cô sống trong căn biệt thự mà như ngục tù, biến cô thành người mà trước kia mình cực kì ghét, kẻ thứ ba. Nhưng vì An Nhiên cô chịu đựng, diễn cảnh gia đình êm ấm để cô bé có một tuổi thơ ấm áp bình thường.
Tất cả những hình ảnh Huyền Linh chôn sâu dưới đáy lòng này cứ luân phiên nhau hiện lên, khiến cô dù trong hôn mê nhưng vẫn chảy nước mắt.
-------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi