Chương 19: M thị
Bởi vì nhiều thêm ba người, cũng may xe vẫn đủ chỗ, miễn cưỡng có thể cho bọn họ ngồi xuống. Để Ân Trình Dương ngồi ở dãy cuối cùng với Tiêu Văn, và Hoàng Dao đang ôm đứa nhỏ không buông tay. Hoàng Đào nhỏ nhỏ gầy gầy không chiếm bao nhiêu diện tích, liền ngồi ở bên cạnh chú Mạc. Ôn Nhạc ngồi vào ghế phụ, tay phải cầm súng vươn ra ngoài cửa sổ, phụ trách dò đường và mở đường.
Hai anh em Hoàng Đào khiếp sợ nhìn nhóm người này, mỗi người đều cầm một khẩu súng, bọn họ đâu chỉ là có bản lĩnh thôi a?!
Lần chạy trên cao tốc này, những người cầm súng đều không ngừng xạ kích. Vạn nhất phía trước quá nhiều tang thi không thể đi tiếp, bọn họ ít nhất cũng có thể bảo đảm đường lui an toàn.
Ôn Nhạc lại đang nhìn chằm chằm con đường phía trước.
Đêm trước Hàn Á đã nói chuyện với bọn họ, lần này bọn họ không phải đi ngang qua trung tâm M thị, cao tốc này hơi nghiêng, sẽ cắt qua một góc M thị, nhưng một góc này lại là khu vực trọng điểm phát triển công nghiệp nhẹ của M thị.
Thời điểm mạt thế bùng nổ vừa lúc là ban ngày, khu công nghiệp nhẹ khẳng định nơi nơi đều là người đi làm, mật độ không thể so với trung tâm thành phố, mà mạt thế bùng nổ đến bây giờ đã qua hai ngày, trên tuyến đường cao tốc ở trung tâm M thị nhất định đầy xe chạy nạn.
Bọn họ chạy một đường tới đây, trước đó còn chạy qua thôn Lý gia, căn bản chưa từng gặp được một chiếc xe nào từ M thị chạy ra.
Tuy nói có thể rằng có người chạy từ hướng khác, nhưng cũng không đến mức một chiếc xe đều không gặp được đi?!
"Chẳng lẽ người M thị đều chết sạch, chứ không tại sao một chiếc xe cũng chưa gặp được?!" Ân Trình Dương ngồi ở đằng sau lẩm bẩm.
Những người khác cũng nhăn mi lại.
Lại đi thêm nửa giờ, bọn họ cũng sắp phải chạy vào khu vực M thị, bên trái cao tốc cùng tuyến đường bọn họ đang chạy cơ hồ chưa gặp qua chiếc xe nào.
Hoàng Đào thấy bọn Tiêu Văn đều không rõ nguyên do, liền mở miệng giải thích.
"Cao tốc M thị đang được sửa chửa, xem tình huống này hẳn là thời điểm quái vật xuất hiện còn chưa có sửa xong đi!"
Hàn Á vừa nghe, thấp giọng mắng một câu.
Nếu vậy chắc chắn bên trong trung tâm thành phố đã xảy ra chuyện, những người sống sót muốn chạy trốn chắc chắn cũng sẽ mặc kệ đường có sửa hay không sửa, khẳng định cũng có không ít xe chạy về hướng bên, hiện giờ không có xe chạy ra, phỏng chừng là bị ngăn chặn trên đường.
Vậy thì nếu bọn họ muốn theo cao tốc xuyên qua M thị chắc chắn sẽ có phiền toái.
Quả nhiên, Ôn Nhạc nhìn thấy phía trước một loạt xe đỗ bên đường, thế nhưng là mấy chiếc xe đi vào trung tâm thành phố cùng xe chạy ra khỏi M thị va vào nhau.
"Dừng xe!" Ôn Nhạc vội vàng kêu dừng.
Xe dừng lại, mọi người liền nhìn thấy ở phía trước có một vài thân ảnh đang lung lay kích động muốn chạy ra bên ngoài. Ôn Nhạc thở dài, mở cửa nhảy xuống xe, nói với những người khác đang định đứng dậy ngồi lại trên xe.
"Tôi đi lên xem thử tình huống." Hiện tại đàn tang thi này động tác còn cứng đờ, Ôn Nhạc nắm chắc rằng tang thi vẫn chưa cắn được người sống nào.
Tiêu Văn không để ý tới lời nói của Ôn Nhạc, anh cũng nhảy xuống, cùng Ôn Nhạc đi tới phía trước.
Ôn Nhạc liếc mắt nhìn anh một cái, biết Tiêu Văn là không yên tâm để cậu đi lên một mình, cũng không nói nữa.
Hai người dùng súng xử lý hết những tang thi đang muốn tới gần. Cách chiếc xe gần nhất còn 5 mét, hai người thả chậm bước chân.
Ôn Nhạc cẩn thận chú ý tình huống bên trong xe, lại đi tới phía trước 3 mét, một viên đạn đã giải quyết xong một con tang thi đang bị mắc kẹt trong xe không ra được, hai người cũng không tiế tục đi tới nữa.
Tình huống phía trước thực rõ ràng, ô tô rậm rạp lấp kín cả con đường, trừ phi trên xe bọn họ mọc ra đôi cánh bay qua, nếu không chỉ có thể thay đổi tuyến đường.
Một lần nữa trở lại trong xe, Tiêu Văn giải thích tình huống cho những người khác, Ân Trình Dương cùng Ôn Nhạc hai người một trước một sau canh bên ngoài xe, phòng ngừa thời điểm người ở trong xe đang thảo luận đường ra bị tang thi vây quanh.
Hàn Á cầm bản đồ trong tay, trên bản đồ chỗ bọn họ đang đứng chỉ có một con đường tiến vào M thị, thời điểm y hết đường xoay xở, Hoàng Đào lại lần nữa do do dự dự nói chuyện. Thật có thể nói là cường long áp không được địa đầu xà, bọn họ được võ trang đầy đủ, tư duy thông minh cũng không rõ ràng bằng Hoàng Đào đã lái taxi tám năm ở M thị.
Hàn Á cười tủm tỉm vỗ bả vai Hoàng Đào, được đó, không uổng công cứu người này, hiện tại đã dùng được rồi.
Hoàng Đào ngượng ngùng sờ sờ đầu. Đến bây giờ hắn cũng rõ ràng, cứu ba người bọn hắn là nhóm người này, bọn họ căn bản không phải người thường, bọn họ có thể mang theo ba người Hoàng Đào đi thật đã là một ân tình lớn. Cho dù em gái hắn có được dị năng kia, nhưng hắn cùng cháu ngoại hắn chính là hai trói buộc, nếu nhóm người Tiêu Văn không chê bọn họ, vậy hắn cũng sẽ trợ giúp đội ngũ này bằng tất cả năng lực của hắn.
Thế đạo này làm gì có ai giúp người khác một cách vô duyên vô cớ? Được những người này trợ giúp hắn cũng phải hồi báo bọn họ, huống chi bọn họ chính là ân nhân cứu mạng của hắn. Hiện tại chính mình có thể giúp đỡ bọn họ, trong lòng Hoàng Đào cũng thật cao hứng.
"Vậy thì anh cứ việc chỉ đường đi, tận lực tìm con đường có ít người đi, những cái khác thì giao cho chúng tôi, chỉ cần có thể an toàn ra khỏi M thị, chúng tôi sẽ ghi nhận công lao của anh!" Hàn Á cười tủm tỉm nói.
"Không cần, không cần, có thể giúp đỡ là được rồi, đây cũng là điều tôi nên làm." Hoàng Đào vội vàng xua tay.
Hàn Á cũng không nói gì thêm, y kêu Ôn Nhạc cùng Ân Trình Dương trở vào trong xe.
Một đường dựa theo hướng dẫn của Hoàng Đào, Mạc Ngôn lái xe xuống cao tốc, từ bên trái cắm vào đất hoang. Rẽ trái rồi lại rẽ phải, thật đúng là vào được M thị.
Ôn Nhạc không thể không bội phục tài xế taxi cường đại, này đâu phải là con đường a, này là một mảnh cỏ hoang đất hoang đó, vậy là có thể để cho bọn họ tìm ra một con đường!
Mới vừa tiến vào thành phố còn ổn, càng đi tiếp, người trên xe ngày càng trầm mặc.
Một bên nổ súng bắn chết tang thi ven đường, một bên nhìn hai bên đường phố tan hoang. Trước đó khi bọn họ rời khỏi thành phố A thì những nhân loại bị biến thành tang thi còn đang hôn mê, thẳng đến hiện tại hai ngày sau, bọn họ mới chân chính kiến thức được sự tàn khốc của mạt thế.
Hoàng Dao ôm chặt lấy đứa nhỏ trong lòng ngực, vừa rồi ở ven đường, cô rõ ràng nhìn thấy một con quái vật đang gặm cắn một đứa nhỏ gầy yếu.
Càng đi vào bên trong M thị, bọn họ cũng càng ngày càng tiếp cận khu vực nhân viên dày đặc.
Hai bên đường tang thi đã không còn phân bố rải rác, mà là hàng trăm hàng ngàn con đang kích động nhào tới.
Rốt cuộc mới ngày thứ ba mạt thế, có rất nhiều người sống sót không có chạy ra khỏi thành phố, mà chọn tránh trong nhà. Tang thi tán loạn bị hương vị người sống hấp dẫn, không ngừng nhào tới xe cào cửa sổ.
Xe không ngừng chạy tới phía trước, Ôn Nhạc vừa rồi còn nhìn thấy một cư dân nằm bò lên cửa sổ ra bên ngoài nhìn bọn họ. Nắm chặt súng trong tay, Ôn Nhạc không ngừng bắn chết tang thi đang nhào tới.
Cậu không có biện pháp đi cứu những người kia. Ngay cả chính cậu cũng không biết con đường phía trước như thế nào.
"Chúng ta nhất định sẽ tìm được một địa phương an toàn, thành lập một thế ngoại đào nguyên. Đến lúc đó chúng ta cũng sẽ có năng lực đi cứu những người còn sống." Hàn Á nhìn mọi người trên xe đang trầm mặc, mở miệng an ủi. Y cũng không phải người máu lạnh, nhìn mọi người bị tang thi vây khốn ở trong nhà y cũng rất muốn cứu họ, hơn nữa y biết, lấy tâm tình hiện tại của đội ngũ bọn họ, chỉ cần có một ngoại lệ đầu tiên, bọn họ liền sẽ đi cứu viện những lần sau. Nhưng sau khi cứu xong thì sao? Bọn họ không có khả năng bảo vệ cho nhiều người như vậy, nếu những người này không nhận thức được chính bản thân họ phải tự cứu họ, sớm muộn gì họ cũng sẽ táng thân trong miệng tang thi. Y hiện tại chỉ muốn đội ngũ của bọn họ sống sót.
Ôn Nhạc nghe Hàn Á nói, rất nhanh cậu cũng bình tĩnh lại. Đúng vậy, quan trọng nhất chính là bảo đảm an toàn cho bọn họ. Cậu không muốn lại phát sinh chuyện cũ như kiếp trước. Chờ đến khi bọn họ tìm được địa phương an toàn, cũng có đủ năng lực, bọn họ sẽ nỗ lực đi giúp đỡ những người cần trợ giúp.
Nhưng không biết đến lúc đó... Còn có bao nhiêu người có thể sống sót......
"Bệnh viện..." Chu Tuyền đột nhiên lên tiếng.
Những người khác sửng sốt. Đều nhìn về phía Chu Tuyền đang nhìn. Là một bệnh viện lớn.
Nhìn cửa sổ bệnh viện thỉnh thoảng xuất hiện bóng dáng tang thi, những người khác đều không rõ Chu Tuyền có ý tứ gì.
Hàn Á cùng Tiêu Văn cũng có nghĩ tới, nhưng cả hai đều lắc đầu không tán đồng suy nghĩ của Chu Tuyền. Chỉ có Ôn Nhạc nghĩ nghĩ, lại nhìn về phía bệnh viện.
Chu Tuyền là một bác sĩ ngoại khoa. Xem tình huống hiện tại, hắn tuyệt đối sẽ không để ý đến những người bệnh chưa biết chết sống ở trong bệnh viện, có thể làm hắn động tâm chỉ có thể là thiết bị chữa bệnh ở nơi đó.
Các thiết bị chữa bệnh loại nhỏ bọn họ cũng có góp nhặt, nhưng còn có rất nhiều thiết bị chuyên dụng cỡ lớn không phải chỉ cần có tiền là có thể mua được ở hai tháng trước mạt thế.
"Lát nữa nơi chúng ta tới có chỗ nào trống trải có bệnh viện lớn không?" Ôn Nhạc quay đầu lại hỏi Hoàng Đào.
Hoàng Đào không biết cậu có dự định gì, nhưng vẫn cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: "Thời điểm chúng ta ra khỏi M thị có thể đi ngang qua một bệnh viện, bởi vì gần nơi đó đang xây một ga tàu hỏa thứ hai ở M thị, xung quanh có thứ còn đang được xây dựng cho nên phần lớn nơi đó đều là công nhân kiến trúc, dòng người cũng không quá lớn."
Chu Tuyền ánh mắt sáng lên, nhìn về phía Tiêu Văn.
Tiêu Văn nhíu mi, chỉ nói: "Đến đó xem tình huống trước." Nếu là bệnh viện không nhiều tang thi lắm, bọn họ còn có thể vào, nhưng nếu quá nguy hiểm, cũng chỉ có thể tính sau.
Chu Tuyền cũng hiểu được, cũng không thể vì những thiết bị không biết khi nào mới có thể dùng tới mà ảnh hướng đến tánh mạng của mọi người trong đội.
Hai anh em Hoàng Đào khiếp sợ nhìn nhóm người này, mỗi người đều cầm một khẩu súng, bọn họ đâu chỉ là có bản lĩnh thôi a?!
Lần chạy trên cao tốc này, những người cầm súng đều không ngừng xạ kích. Vạn nhất phía trước quá nhiều tang thi không thể đi tiếp, bọn họ ít nhất cũng có thể bảo đảm đường lui an toàn.
Ôn Nhạc lại đang nhìn chằm chằm con đường phía trước.
Đêm trước Hàn Á đã nói chuyện với bọn họ, lần này bọn họ không phải đi ngang qua trung tâm M thị, cao tốc này hơi nghiêng, sẽ cắt qua một góc M thị, nhưng một góc này lại là khu vực trọng điểm phát triển công nghiệp nhẹ của M thị.
Thời điểm mạt thế bùng nổ vừa lúc là ban ngày, khu công nghiệp nhẹ khẳng định nơi nơi đều là người đi làm, mật độ không thể so với trung tâm thành phố, mà mạt thế bùng nổ đến bây giờ đã qua hai ngày, trên tuyến đường cao tốc ở trung tâm M thị nhất định đầy xe chạy nạn.
Bọn họ chạy một đường tới đây, trước đó còn chạy qua thôn Lý gia, căn bản chưa từng gặp được một chiếc xe nào từ M thị chạy ra.
Tuy nói có thể rằng có người chạy từ hướng khác, nhưng cũng không đến mức một chiếc xe đều không gặp được đi?!
"Chẳng lẽ người M thị đều chết sạch, chứ không tại sao một chiếc xe cũng chưa gặp được?!" Ân Trình Dương ngồi ở đằng sau lẩm bẩm.
Những người khác cũng nhăn mi lại.
Lại đi thêm nửa giờ, bọn họ cũng sắp phải chạy vào khu vực M thị, bên trái cao tốc cùng tuyến đường bọn họ đang chạy cơ hồ chưa gặp qua chiếc xe nào.
Hoàng Đào thấy bọn Tiêu Văn đều không rõ nguyên do, liền mở miệng giải thích.
"Cao tốc M thị đang được sửa chửa, xem tình huống này hẳn là thời điểm quái vật xuất hiện còn chưa có sửa xong đi!"
Hàn Á vừa nghe, thấp giọng mắng một câu.
Nếu vậy chắc chắn bên trong trung tâm thành phố đã xảy ra chuyện, những người sống sót muốn chạy trốn chắc chắn cũng sẽ mặc kệ đường có sửa hay không sửa, khẳng định cũng có không ít xe chạy về hướng bên, hiện giờ không có xe chạy ra, phỏng chừng là bị ngăn chặn trên đường.
Vậy thì nếu bọn họ muốn theo cao tốc xuyên qua M thị chắc chắn sẽ có phiền toái.
Quả nhiên, Ôn Nhạc nhìn thấy phía trước một loạt xe đỗ bên đường, thế nhưng là mấy chiếc xe đi vào trung tâm thành phố cùng xe chạy ra khỏi M thị va vào nhau.
"Dừng xe!" Ôn Nhạc vội vàng kêu dừng.
Xe dừng lại, mọi người liền nhìn thấy ở phía trước có một vài thân ảnh đang lung lay kích động muốn chạy ra bên ngoài. Ôn Nhạc thở dài, mở cửa nhảy xuống xe, nói với những người khác đang định đứng dậy ngồi lại trên xe.
"Tôi đi lên xem thử tình huống." Hiện tại đàn tang thi này động tác còn cứng đờ, Ôn Nhạc nắm chắc rằng tang thi vẫn chưa cắn được người sống nào.
Tiêu Văn không để ý tới lời nói của Ôn Nhạc, anh cũng nhảy xuống, cùng Ôn Nhạc đi tới phía trước.
Ôn Nhạc liếc mắt nhìn anh một cái, biết Tiêu Văn là không yên tâm để cậu đi lên một mình, cũng không nói nữa.
Hai người dùng súng xử lý hết những tang thi đang muốn tới gần. Cách chiếc xe gần nhất còn 5 mét, hai người thả chậm bước chân.
Ôn Nhạc cẩn thận chú ý tình huống bên trong xe, lại đi tới phía trước 3 mét, một viên đạn đã giải quyết xong một con tang thi đang bị mắc kẹt trong xe không ra được, hai người cũng không tiế tục đi tới nữa.
Tình huống phía trước thực rõ ràng, ô tô rậm rạp lấp kín cả con đường, trừ phi trên xe bọn họ mọc ra đôi cánh bay qua, nếu không chỉ có thể thay đổi tuyến đường.
Một lần nữa trở lại trong xe, Tiêu Văn giải thích tình huống cho những người khác, Ân Trình Dương cùng Ôn Nhạc hai người một trước một sau canh bên ngoài xe, phòng ngừa thời điểm người ở trong xe đang thảo luận đường ra bị tang thi vây quanh.
Hàn Á cầm bản đồ trong tay, trên bản đồ chỗ bọn họ đang đứng chỉ có một con đường tiến vào M thị, thời điểm y hết đường xoay xở, Hoàng Đào lại lần nữa do do dự dự nói chuyện. Thật có thể nói là cường long áp không được địa đầu xà, bọn họ được võ trang đầy đủ, tư duy thông minh cũng không rõ ràng bằng Hoàng Đào đã lái taxi tám năm ở M thị.
Hàn Á cười tủm tỉm vỗ bả vai Hoàng Đào, được đó, không uổng công cứu người này, hiện tại đã dùng được rồi.
Hoàng Đào ngượng ngùng sờ sờ đầu. Đến bây giờ hắn cũng rõ ràng, cứu ba người bọn hắn là nhóm người này, bọn họ căn bản không phải người thường, bọn họ có thể mang theo ba người Hoàng Đào đi thật đã là một ân tình lớn. Cho dù em gái hắn có được dị năng kia, nhưng hắn cùng cháu ngoại hắn chính là hai trói buộc, nếu nhóm người Tiêu Văn không chê bọn họ, vậy hắn cũng sẽ trợ giúp đội ngũ này bằng tất cả năng lực của hắn.
Thế đạo này làm gì có ai giúp người khác một cách vô duyên vô cớ? Được những người này trợ giúp hắn cũng phải hồi báo bọn họ, huống chi bọn họ chính là ân nhân cứu mạng của hắn. Hiện tại chính mình có thể giúp đỡ bọn họ, trong lòng Hoàng Đào cũng thật cao hứng.
"Vậy thì anh cứ việc chỉ đường đi, tận lực tìm con đường có ít người đi, những cái khác thì giao cho chúng tôi, chỉ cần có thể an toàn ra khỏi M thị, chúng tôi sẽ ghi nhận công lao của anh!" Hàn Á cười tủm tỉm nói.
"Không cần, không cần, có thể giúp đỡ là được rồi, đây cũng là điều tôi nên làm." Hoàng Đào vội vàng xua tay.
Hàn Á cũng không nói gì thêm, y kêu Ôn Nhạc cùng Ân Trình Dương trở vào trong xe.
Một đường dựa theo hướng dẫn của Hoàng Đào, Mạc Ngôn lái xe xuống cao tốc, từ bên trái cắm vào đất hoang. Rẽ trái rồi lại rẽ phải, thật đúng là vào được M thị.
Ôn Nhạc không thể không bội phục tài xế taxi cường đại, này đâu phải là con đường a, này là một mảnh cỏ hoang đất hoang đó, vậy là có thể để cho bọn họ tìm ra một con đường!
Mới vừa tiến vào thành phố còn ổn, càng đi tiếp, người trên xe ngày càng trầm mặc.
Một bên nổ súng bắn chết tang thi ven đường, một bên nhìn hai bên đường phố tan hoang. Trước đó khi bọn họ rời khỏi thành phố A thì những nhân loại bị biến thành tang thi còn đang hôn mê, thẳng đến hiện tại hai ngày sau, bọn họ mới chân chính kiến thức được sự tàn khốc của mạt thế.
Hoàng Dao ôm chặt lấy đứa nhỏ trong lòng ngực, vừa rồi ở ven đường, cô rõ ràng nhìn thấy một con quái vật đang gặm cắn một đứa nhỏ gầy yếu.
Càng đi vào bên trong M thị, bọn họ cũng càng ngày càng tiếp cận khu vực nhân viên dày đặc.
Hai bên đường tang thi đã không còn phân bố rải rác, mà là hàng trăm hàng ngàn con đang kích động nhào tới.
Rốt cuộc mới ngày thứ ba mạt thế, có rất nhiều người sống sót không có chạy ra khỏi thành phố, mà chọn tránh trong nhà. Tang thi tán loạn bị hương vị người sống hấp dẫn, không ngừng nhào tới xe cào cửa sổ.
Xe không ngừng chạy tới phía trước, Ôn Nhạc vừa rồi còn nhìn thấy một cư dân nằm bò lên cửa sổ ra bên ngoài nhìn bọn họ. Nắm chặt súng trong tay, Ôn Nhạc không ngừng bắn chết tang thi đang nhào tới.
Cậu không có biện pháp đi cứu những người kia. Ngay cả chính cậu cũng không biết con đường phía trước như thế nào.
"Chúng ta nhất định sẽ tìm được một địa phương an toàn, thành lập một thế ngoại đào nguyên. Đến lúc đó chúng ta cũng sẽ có năng lực đi cứu những người còn sống." Hàn Á nhìn mọi người trên xe đang trầm mặc, mở miệng an ủi. Y cũng không phải người máu lạnh, nhìn mọi người bị tang thi vây khốn ở trong nhà y cũng rất muốn cứu họ, hơn nữa y biết, lấy tâm tình hiện tại của đội ngũ bọn họ, chỉ cần có một ngoại lệ đầu tiên, bọn họ liền sẽ đi cứu viện những lần sau. Nhưng sau khi cứu xong thì sao? Bọn họ không có khả năng bảo vệ cho nhiều người như vậy, nếu những người này không nhận thức được chính bản thân họ phải tự cứu họ, sớm muộn gì họ cũng sẽ táng thân trong miệng tang thi. Y hiện tại chỉ muốn đội ngũ của bọn họ sống sót.
Ôn Nhạc nghe Hàn Á nói, rất nhanh cậu cũng bình tĩnh lại. Đúng vậy, quan trọng nhất chính là bảo đảm an toàn cho bọn họ. Cậu không muốn lại phát sinh chuyện cũ như kiếp trước. Chờ đến khi bọn họ tìm được địa phương an toàn, cũng có đủ năng lực, bọn họ sẽ nỗ lực đi giúp đỡ những người cần trợ giúp.
Nhưng không biết đến lúc đó... Còn có bao nhiêu người có thể sống sót......
"Bệnh viện..." Chu Tuyền đột nhiên lên tiếng.
Những người khác sửng sốt. Đều nhìn về phía Chu Tuyền đang nhìn. Là một bệnh viện lớn.
Nhìn cửa sổ bệnh viện thỉnh thoảng xuất hiện bóng dáng tang thi, những người khác đều không rõ Chu Tuyền có ý tứ gì.
Hàn Á cùng Tiêu Văn cũng có nghĩ tới, nhưng cả hai đều lắc đầu không tán đồng suy nghĩ của Chu Tuyền. Chỉ có Ôn Nhạc nghĩ nghĩ, lại nhìn về phía bệnh viện.
Chu Tuyền là một bác sĩ ngoại khoa. Xem tình huống hiện tại, hắn tuyệt đối sẽ không để ý đến những người bệnh chưa biết chết sống ở trong bệnh viện, có thể làm hắn động tâm chỉ có thể là thiết bị chữa bệnh ở nơi đó.
Các thiết bị chữa bệnh loại nhỏ bọn họ cũng có góp nhặt, nhưng còn có rất nhiều thiết bị chuyên dụng cỡ lớn không phải chỉ cần có tiền là có thể mua được ở hai tháng trước mạt thế.
"Lát nữa nơi chúng ta tới có chỗ nào trống trải có bệnh viện lớn không?" Ôn Nhạc quay đầu lại hỏi Hoàng Đào.
Hoàng Đào không biết cậu có dự định gì, nhưng vẫn cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: "Thời điểm chúng ta ra khỏi M thị có thể đi ngang qua một bệnh viện, bởi vì gần nơi đó đang xây một ga tàu hỏa thứ hai ở M thị, xung quanh có thứ còn đang được xây dựng cho nên phần lớn nơi đó đều là công nhân kiến trúc, dòng người cũng không quá lớn."
Chu Tuyền ánh mắt sáng lên, nhìn về phía Tiêu Văn.
Tiêu Văn nhíu mi, chỉ nói: "Đến đó xem tình huống trước." Nếu là bệnh viện không nhiều tang thi lắm, bọn họ còn có thể vào, nhưng nếu quá nguy hiểm, cũng chỉ có thể tính sau.
Chu Tuyền cũng hiểu được, cũng không thể vì những thiết bị không biết khi nào mới có thể dùng tới mà ảnh hướng đến tánh mạng của mọi người trong đội.