Chương 7: Đếm ngược
Không cần! Tiêu Văn!! Không cần cứu bọn họ! Bọn họ sẽ hại chết anh!
Ôn Nhạc lớn tiếng hét lên, nhưng mà Tiêu Văn lại không nghe thấy. Cho đến khi Tiêu Văn chết đi. Giống như trong kí ức, Ôn Nhạc lệ rơi đầy mặt quỳ gối trợn to mắt.
"Nhạc Nhạc... Nhạc Nhạc..."
Ôn Nhạc mông lung, cậu nghe thấy có người gọi tên cậu.
"Nhạc Nhạc! Nhạc Nhạc!"
Ngừoi kêu tên cậu như vậy chỉ có mỗi Tiêu Văn, Tiêu Văn... không phải đã chết rồi sao?
"Nhạc Nhạc!"
Ôn Nhạc đột nhiên bừng tỉnh, nhìn Tiêu Văn ngồi bên cạnh vẻ mặt nôn nóng, cậu sửng sốt một hồi mới bừng tỉnh lại, đúng vậy, cậu trọng sinh, Tiêu Văn vẫn còn sống... Tốt quá...
Ôn Nhạc vào trong lồng ngực Tiêu Văn. Rõ ràng biết Tiêu Văn vẫn còn sống sờ sờ, nhưng cậu vẫn nhịn không được run rẩy.
Tiêu Văn ôm người thương ở trong lòng, nôn nóng nhìn sang Chu Tuyền bị kêu tới đây.
Bắt đầu từ ngày 15 tháng 12, mỗi đêm Ôn Nhạc nằm mơ đều kêu tên của anh, nhưng trừ bỏ tên gọi, những cái khác cậu chỉ dùng khẩu hình, không có thanh âm, cho nên bọn họ không biết Ôn Nhạc đang nói cái gì.
Hôm nay đã là ngày thứ ba, tình huống của Ôn Nhạc vẫn chưa có chuyển biến tốt đẹp.
Chu Tuyền cau mày, thẳng đến khi Ôn Nhạc nằm trong lòng ngực Tiêu Văn bình ổn lại, không còn run rẩy nữa, hắn mới tiến lên trước, đỡ lấy Ôn Nhạc đang nằm trong lòng ngực Tiêu Văn.
"Ôn thiếu, có thể nói cho tôi biết đến tột cùng là cậu mơ thấy cái gì không?!" Chu Tuyền khống chế thanh âm, chậm rãi dẫn dắt Ôn Nhạc đang có trạng thái thập phần không ổn định.
Ôn Nhạc trầm mặc không nói, trạng thái giống như hai bữa tối hôm trước, cái gì cũng không chịu nói.
"Ôn thiếu, trạng thái hiện tại của cậu phi thường không tốt, cậu nên đem sự tình phát sinh ở trong mộng kể cho chúng tôi biết, có thể khiến cho cậu thoải mái hơn một chút. Chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách, nếu cậu còn để như vậy, cậu sẽ sụp đổ." Chu Tuyền nhẹ giọng khuyên bảo.
Hắn vẫn luôn là bác sĩ gia đình của Ôn Nhạc. Trước đó thân thể của cậu không có bất cứ vấn đề gì, ngay cả bay đi bay lại trên máy bay hơn một tháng rưỡi cũng chỉ gặp tình huống say máy bay, còn lại không có phản ứng gì quá lớn.
Nhưng ba ngày gần đây tình trạng của Ôn Nhạc lại không tốt lắm, nhìn bằng mắt cũng có thể thấy cậu đang gầy đi. Một người luôn theo chủ nghĩa duy vật như hắn nhịn không được mà cũng muốn tìm một vị đạo sĩ tới đây nhìn xem thử. Chuyện này quá kì quặc!
Trong lòng Ôn Nhạc rối rắm, chuyện về mạt thế trừ bỏ Tiêu Văn cũng không có ai biết đến, trước đó cậu ra ngoài thu thập vật tư, Tiêu Văn đối với người bên ngoài đều nói là cậu đi du lịch. Cậu thật sự không muốn đem chuyện mạt thế nói ra ngoài.
Tiêu Văn tuyệt đối tin tưởng cậu, nhưng những người khác thì sao? Càng nhiều người biết càng dễ dàng bại lộ, làm người khác hoài nghi đến cậu.
Người bạn ở viện nghiên cứu M quốc? Tên là gì? Khi nào quen biết? Nam hay nữ? Bao nhiêu tuổi?
Một lời nói dối thì cần nhiều lời nói dối khác để che lấp. Tiêu Văn sẽ không truy hỏi cậu, nhưng còn những người khác thì sao? Chẳng lẽ cậu cứ mãi ngậm miệng trốn tránh?
Nhưng bây giờ trạng thái cơ thể của mình suy sụp cực kỳ rõ ràng, lúc này chỉ mới qua ba ngày mà đã thành như vậy, chỉ còn ba ngày nữa mạt thế đã tới rồi, cứ như vậy thì lúc chạy trốn sẽ rất khó khăn, càng chưa nói đến sẽ liên luỵ đến Tiêu Văn.
Ôn Nhạc chậm rãi mở to mắt, nhìn thật sâu vào trong mắt Chu Tuyền, đều là vẻ mặt đang lo lắng nhìn cậu.
Chu Tuyền chỉ cảm thấy sau lưng chợt lạnh, ánh mắt của Ôn Nhạc tựa hồ muốn nhìn sâu vào bên trong linh hồn hắn. Tuy rằng không biết vì điều gì mà cậu lại nhìn hắn như vậy, nhưng hắn cũng không sợ hãi mà nhìn thẳng vào mắt Ôn Nhạc.
Ánh mắt Chu Tuyền bằng phẳng, là người đáng giá để tín nhiệm, Chu Tuyền cùng với bọn Ân Trình Dương từng dùng tính mạng để chứng minh về sự "Tín nhiệm" của họ với cậu.
Ôn Nhạc thu hồi ánh mắt, đã như vậy cậu sẽ tín nhiệm hắn.
Tiêu Văn biết Ôn Nhạc sẽ không muốn nói, cho nên anh từ đầu đến cuối đều không nói lời nào, cho dù đối mặt với anh em vào sinh ra tử cùng anh, anh vẫn như cũ, đem quyền quyết định giao cho Ôn Nhạc, bởi vì Ôn Nhạc cũng là một nam nhân!
Phía sau có Tiêu Văn ủng hộ, cuối cùng Ôn Nhạc cũng hạ quyết tâm.
"Chú Mạc tuổi lớn, cho nên không cần quấy rầy ông ấy, còn lại những ngừoi khác đều gọi tới đi. Tôi sẽ nói luôn một lần." Thanh âm Ôn Nhạc khàn khàn, phỏng chừng là do lúc ở trong mộng gào rống quá lợi hại, chỉ nói mấy câu đơn giản cũng khiến yết hầu của cậu ẩn ẩn có chút đau.
Chu Tuyền gật gật đầu, thông báo cho mọi người tụ tập bên dưới phòng khách, mọi người cũng lo lắng cho Ôn Nhạc nên không ngủ được, sau đó hắn đi xuống phòng bếp pha một ly nước ấm cùng mật ong mang lên.
Nhận lấy ly mật ong mà Chu Tuyền đưa qua, Ôn Nhạc nhẹ giọng nói "Cảm ơn", uống xuống hai ngụm, quả nhiên cổ họng đỡ hơn rất nhiều.
Sau đó cậu lại giương mắt nhìn một đám người đang ngồi trên sô pha. Không nói đến Hàn Á là người ít nói, ngay cả tên thần kinh thô như Ân Trình Dương cũng cảm giác được hắn bị Ôn Nhạc nhìn đến lông tơ dựng thẳng cả lên.
Hàn Á híp híp mắt, hiện tại Ôn thiếu cho y cảm giác cùng nhận thức trước đó về cậu khác đến long trời lở đất, một cái liếc mắt vừa rồi kia, nguyên bản sự thuần tịnh cùng đơn thuần trong mắt Ôn thiếu đều thay đổi, một sự lạnh nhạt đến doạ người.
Lại nhìn Ôn thiếu đang dựa vào người lão đại, căn bản y không biết cậu đã gặp phải chuyện gì mà thay đổi rõ rệt đến vậy.
Ôn Nhạc thấy Hàn Á đang đánh giá mình, cậu cũng không để ý. Thói quen của Hàn Á là đem hết thảy nắm bắt lấy, đây đã là thói quen của y, không phải ý xấu gì.
"Trước khi tôi nói ra chuyện này, có khả năng đây là chuyện khó có thể tưởng tượng được, nhưng mong các cậu có thể nghiêm túc lắng nghe. Mấy ngày trước tôi có nằm mơ một giấc mộng. Nguy cơ sinh hoá hẳn là mọi người đều từng xem qua hết rồi đi? Trong mộng của tôi chính là hiện trường thật của nguy cơ sinh hoá, thời gian là từ lúc phát sinh đến một năm sau, mỗi ngày tôi đều mơ thấy một lần, hôm nay đã là ngày thứ ba, khiến cho tôi nhớ rõ ràng rành mạch mỗi chi tiết xảy ra ở trong mộng."
Ôn Nhạc dừng lại, đem đôi mắt nhắm lại, hít sâu một hơi, cũng không để ý tới biểu tình kinh ngạc hay mờ mịt hoặc biểu tình suy nghĩ sâu xa của bốn người kia, cậu tiếp tục nói: "Trước đó tôi từng đi hơn phân nửa Z quốc trong vòng một tháng rưỡi chắc hẳn là mọi người cũng biết, nguyên nhân chân chính là vì hai tháng trước tôi nhận được một email, người gửi cho tôi là người tuyệt đối không hề đùa giỡn với tôi, là người tôi tin tưởng không hề hoài nghi, hắn nói với tôi, tận thế sắp buông xuống..."
Sau khi nói xong, Ôn Nhạc đem toàn bộ trọng lượng đều dựa lên người Tiêu Văn, dường như mất hết sức lực, hai người họ đều đang ngồi chờ bốn người kia chậm rãi tiêu hoá.
Gần nửa giờ trầm mặc, theo như dự kiến của cậu, Hàn Á dẫn đầu mở miệng hỏi.
"Một tháng rưỡi trước đó......"
Không chờ Hàn Á nói xong, Ôn Nhạc liền nói cho bọn họ biết đáp án: "Thu thập vật tư."
"Vậy đám vật tư kia đâu?"
Ôn Nhạc mở mắt ra nhìn Hàn Á. Cậu biết, chỉ cần nói ra điều này, Hàn Á thông minh như vậy nhất định sẽ bức cậu phải nói ra hết tất cả sự tình mà cậu muốn giấu giếm.
Trước đó cậu từng nhờ Tiêu Văn mua một lượng lớn hải sản, lấy cớ là ném ở kho hàng đông lạnh ở vùng ngoại ô, có cậu nên Tiêu Văn cũng không truy hỏi chi tiết, mượn uy thế của Tiêu Văn cho nên không có bất luận kẻ nào dám nhắc tới cái kho hàng ấy, cho nên Hàn Á cũng áp xuống nghi vấn.
Ôn Nhạc gắt gao nắm lấy tay Tiêu Văn, chậm rãi phun ra hai chữ: "Không gian."
Câu này vừa nói ra, ngay cả Tiêu Văn cũng bị chấn trụ. Hoài nghi Ôn Nhạc có phải bị ngốc rồi hay không.
Không gian? Kia không phải là thứ huyền huyễn trong tiểu thuyết mới có thôi hay sao?
Ôn Nhạc cũng biết rằng bọn họ không tin, vươn tay trái ra, trên bàn tay trống không của Ôn Nhạc đột nhiên xuất hiện một thứ, ngay cả Tiêu Văn, mọi người còn chưa ý thức được Ôn Nhạc muốn làm cái gì liền đã bị cảnh tượng trước mắt doạ sợ.
Trong tay của Ôn Nhạc đột nhiên xuất hiện một con thỏ, một con thỏ còn đang sống sờ sờ đang tìm cách tránh thoát khỏi bàn tay của cậu.
Ảo thuật?
Ở đây không có bất luận đạo cụ gì, sao có thể làm ảo thuật được chứ?! Huống chi ngay sau đó con thỏ bị ném vào trong ngực Hàn Á, trong tay Ôn Nhạc lại xuất hiện một hòm thuốc. Chu Tuyền tự giác nhận lấy đồ vật, sau đó là một túi gạo, một con gà kêu cục tác cục tác....
Rốt cuộc đám ngừoi này cũng chịu chấp nhận tin tưởng rằng Ôn Nhạc có một cái không gian, không có một ai hỏi câu nào nữa, đều yên lặng bình tĩnh trở về phòng.
Vào lúc Ôn Nhạc đang không biết nên trả lời khi nào phát hiện không gian này như thế nào, thì ngược lại không ai đưa ra câu hỏi về vấn đề này. Ôn Nhạc đột nhiên cười, nghiêm túc nói với thuốc an thần mà Chu Tuyền lấy cho cậu: "Cảm ơn các cậu." Cảm ơn vì đã không làm cho tôi khó xử.
Mặc dù Ôn Nhạc ở chung cùng bọn họ thời gian không dài, nhưng từ từ Ôn Nhạc sẽ nhận ra, mỗi người bọn họ, đều thật lòng quý mến cậu. Không chỉ có mỗi lão đại, bọn họ vẫn luôn bồi hồi trong bóng đêm yên lặng mà bảo hộ Ôn Nhạc.
Đương nhiên tình cảm mà bọn họ dành cho Ôn Nhạc là tình cảm yêu thương em trai, cũng chỉ có lão đại mới có cái ý tưởng xấu xa kia thôi...
Tiêu Văn đang đút Ôn Nhạc uống mật ong, cho nên không có thấy được ánh mắt khinh bỉ của Chu Tuyền đang nhìn anh.
Ôn Nhạc lớn tiếng hét lên, nhưng mà Tiêu Văn lại không nghe thấy. Cho đến khi Tiêu Văn chết đi. Giống như trong kí ức, Ôn Nhạc lệ rơi đầy mặt quỳ gối trợn to mắt.
"Nhạc Nhạc... Nhạc Nhạc..."
Ôn Nhạc mông lung, cậu nghe thấy có người gọi tên cậu.
"Nhạc Nhạc! Nhạc Nhạc!"
Ngừoi kêu tên cậu như vậy chỉ có mỗi Tiêu Văn, Tiêu Văn... không phải đã chết rồi sao?
"Nhạc Nhạc!"
Ôn Nhạc đột nhiên bừng tỉnh, nhìn Tiêu Văn ngồi bên cạnh vẻ mặt nôn nóng, cậu sửng sốt một hồi mới bừng tỉnh lại, đúng vậy, cậu trọng sinh, Tiêu Văn vẫn còn sống... Tốt quá...
Ôn Nhạc vào trong lồng ngực Tiêu Văn. Rõ ràng biết Tiêu Văn vẫn còn sống sờ sờ, nhưng cậu vẫn nhịn không được run rẩy.
Tiêu Văn ôm người thương ở trong lòng, nôn nóng nhìn sang Chu Tuyền bị kêu tới đây.
Bắt đầu từ ngày 15 tháng 12, mỗi đêm Ôn Nhạc nằm mơ đều kêu tên của anh, nhưng trừ bỏ tên gọi, những cái khác cậu chỉ dùng khẩu hình, không có thanh âm, cho nên bọn họ không biết Ôn Nhạc đang nói cái gì.
Hôm nay đã là ngày thứ ba, tình huống của Ôn Nhạc vẫn chưa có chuyển biến tốt đẹp.
Chu Tuyền cau mày, thẳng đến khi Ôn Nhạc nằm trong lòng ngực Tiêu Văn bình ổn lại, không còn run rẩy nữa, hắn mới tiến lên trước, đỡ lấy Ôn Nhạc đang nằm trong lòng ngực Tiêu Văn.
"Ôn thiếu, có thể nói cho tôi biết đến tột cùng là cậu mơ thấy cái gì không?!" Chu Tuyền khống chế thanh âm, chậm rãi dẫn dắt Ôn Nhạc đang có trạng thái thập phần không ổn định.
Ôn Nhạc trầm mặc không nói, trạng thái giống như hai bữa tối hôm trước, cái gì cũng không chịu nói.
"Ôn thiếu, trạng thái hiện tại của cậu phi thường không tốt, cậu nên đem sự tình phát sinh ở trong mộng kể cho chúng tôi biết, có thể khiến cho cậu thoải mái hơn một chút. Chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách, nếu cậu còn để như vậy, cậu sẽ sụp đổ." Chu Tuyền nhẹ giọng khuyên bảo.
Hắn vẫn luôn là bác sĩ gia đình của Ôn Nhạc. Trước đó thân thể của cậu không có bất cứ vấn đề gì, ngay cả bay đi bay lại trên máy bay hơn một tháng rưỡi cũng chỉ gặp tình huống say máy bay, còn lại không có phản ứng gì quá lớn.
Nhưng ba ngày gần đây tình trạng của Ôn Nhạc lại không tốt lắm, nhìn bằng mắt cũng có thể thấy cậu đang gầy đi. Một người luôn theo chủ nghĩa duy vật như hắn nhịn không được mà cũng muốn tìm một vị đạo sĩ tới đây nhìn xem thử. Chuyện này quá kì quặc!
Trong lòng Ôn Nhạc rối rắm, chuyện về mạt thế trừ bỏ Tiêu Văn cũng không có ai biết đến, trước đó cậu ra ngoài thu thập vật tư, Tiêu Văn đối với người bên ngoài đều nói là cậu đi du lịch. Cậu thật sự không muốn đem chuyện mạt thế nói ra ngoài.
Tiêu Văn tuyệt đối tin tưởng cậu, nhưng những người khác thì sao? Càng nhiều người biết càng dễ dàng bại lộ, làm người khác hoài nghi đến cậu.
Người bạn ở viện nghiên cứu M quốc? Tên là gì? Khi nào quen biết? Nam hay nữ? Bao nhiêu tuổi?
Một lời nói dối thì cần nhiều lời nói dối khác để che lấp. Tiêu Văn sẽ không truy hỏi cậu, nhưng còn những người khác thì sao? Chẳng lẽ cậu cứ mãi ngậm miệng trốn tránh?
Nhưng bây giờ trạng thái cơ thể của mình suy sụp cực kỳ rõ ràng, lúc này chỉ mới qua ba ngày mà đã thành như vậy, chỉ còn ba ngày nữa mạt thế đã tới rồi, cứ như vậy thì lúc chạy trốn sẽ rất khó khăn, càng chưa nói đến sẽ liên luỵ đến Tiêu Văn.
Ôn Nhạc chậm rãi mở to mắt, nhìn thật sâu vào trong mắt Chu Tuyền, đều là vẻ mặt đang lo lắng nhìn cậu.
Chu Tuyền chỉ cảm thấy sau lưng chợt lạnh, ánh mắt của Ôn Nhạc tựa hồ muốn nhìn sâu vào bên trong linh hồn hắn. Tuy rằng không biết vì điều gì mà cậu lại nhìn hắn như vậy, nhưng hắn cũng không sợ hãi mà nhìn thẳng vào mắt Ôn Nhạc.
Ánh mắt Chu Tuyền bằng phẳng, là người đáng giá để tín nhiệm, Chu Tuyền cùng với bọn Ân Trình Dương từng dùng tính mạng để chứng minh về sự "Tín nhiệm" của họ với cậu.
Ôn Nhạc thu hồi ánh mắt, đã như vậy cậu sẽ tín nhiệm hắn.
Tiêu Văn biết Ôn Nhạc sẽ không muốn nói, cho nên anh từ đầu đến cuối đều không nói lời nào, cho dù đối mặt với anh em vào sinh ra tử cùng anh, anh vẫn như cũ, đem quyền quyết định giao cho Ôn Nhạc, bởi vì Ôn Nhạc cũng là một nam nhân!
Phía sau có Tiêu Văn ủng hộ, cuối cùng Ôn Nhạc cũng hạ quyết tâm.
"Chú Mạc tuổi lớn, cho nên không cần quấy rầy ông ấy, còn lại những ngừoi khác đều gọi tới đi. Tôi sẽ nói luôn một lần." Thanh âm Ôn Nhạc khàn khàn, phỏng chừng là do lúc ở trong mộng gào rống quá lợi hại, chỉ nói mấy câu đơn giản cũng khiến yết hầu của cậu ẩn ẩn có chút đau.
Chu Tuyền gật gật đầu, thông báo cho mọi người tụ tập bên dưới phòng khách, mọi người cũng lo lắng cho Ôn Nhạc nên không ngủ được, sau đó hắn đi xuống phòng bếp pha một ly nước ấm cùng mật ong mang lên.
Nhận lấy ly mật ong mà Chu Tuyền đưa qua, Ôn Nhạc nhẹ giọng nói "Cảm ơn", uống xuống hai ngụm, quả nhiên cổ họng đỡ hơn rất nhiều.
Sau đó cậu lại giương mắt nhìn một đám người đang ngồi trên sô pha. Không nói đến Hàn Á là người ít nói, ngay cả tên thần kinh thô như Ân Trình Dương cũng cảm giác được hắn bị Ôn Nhạc nhìn đến lông tơ dựng thẳng cả lên.
Hàn Á híp híp mắt, hiện tại Ôn thiếu cho y cảm giác cùng nhận thức trước đó về cậu khác đến long trời lở đất, một cái liếc mắt vừa rồi kia, nguyên bản sự thuần tịnh cùng đơn thuần trong mắt Ôn thiếu đều thay đổi, một sự lạnh nhạt đến doạ người.
Lại nhìn Ôn thiếu đang dựa vào người lão đại, căn bản y không biết cậu đã gặp phải chuyện gì mà thay đổi rõ rệt đến vậy.
Ôn Nhạc thấy Hàn Á đang đánh giá mình, cậu cũng không để ý. Thói quen của Hàn Á là đem hết thảy nắm bắt lấy, đây đã là thói quen của y, không phải ý xấu gì.
"Trước khi tôi nói ra chuyện này, có khả năng đây là chuyện khó có thể tưởng tượng được, nhưng mong các cậu có thể nghiêm túc lắng nghe. Mấy ngày trước tôi có nằm mơ một giấc mộng. Nguy cơ sinh hoá hẳn là mọi người đều từng xem qua hết rồi đi? Trong mộng của tôi chính là hiện trường thật của nguy cơ sinh hoá, thời gian là từ lúc phát sinh đến một năm sau, mỗi ngày tôi đều mơ thấy một lần, hôm nay đã là ngày thứ ba, khiến cho tôi nhớ rõ ràng rành mạch mỗi chi tiết xảy ra ở trong mộng."
Ôn Nhạc dừng lại, đem đôi mắt nhắm lại, hít sâu một hơi, cũng không để ý tới biểu tình kinh ngạc hay mờ mịt hoặc biểu tình suy nghĩ sâu xa của bốn người kia, cậu tiếp tục nói: "Trước đó tôi từng đi hơn phân nửa Z quốc trong vòng một tháng rưỡi chắc hẳn là mọi người cũng biết, nguyên nhân chân chính là vì hai tháng trước tôi nhận được một email, người gửi cho tôi là người tuyệt đối không hề đùa giỡn với tôi, là người tôi tin tưởng không hề hoài nghi, hắn nói với tôi, tận thế sắp buông xuống..."
Sau khi nói xong, Ôn Nhạc đem toàn bộ trọng lượng đều dựa lên người Tiêu Văn, dường như mất hết sức lực, hai người họ đều đang ngồi chờ bốn người kia chậm rãi tiêu hoá.
Gần nửa giờ trầm mặc, theo như dự kiến của cậu, Hàn Á dẫn đầu mở miệng hỏi.
"Một tháng rưỡi trước đó......"
Không chờ Hàn Á nói xong, Ôn Nhạc liền nói cho bọn họ biết đáp án: "Thu thập vật tư."
"Vậy đám vật tư kia đâu?"
Ôn Nhạc mở mắt ra nhìn Hàn Á. Cậu biết, chỉ cần nói ra điều này, Hàn Á thông minh như vậy nhất định sẽ bức cậu phải nói ra hết tất cả sự tình mà cậu muốn giấu giếm.
Trước đó cậu từng nhờ Tiêu Văn mua một lượng lớn hải sản, lấy cớ là ném ở kho hàng đông lạnh ở vùng ngoại ô, có cậu nên Tiêu Văn cũng không truy hỏi chi tiết, mượn uy thế của Tiêu Văn cho nên không có bất luận kẻ nào dám nhắc tới cái kho hàng ấy, cho nên Hàn Á cũng áp xuống nghi vấn.
Ôn Nhạc gắt gao nắm lấy tay Tiêu Văn, chậm rãi phun ra hai chữ: "Không gian."
Câu này vừa nói ra, ngay cả Tiêu Văn cũng bị chấn trụ. Hoài nghi Ôn Nhạc có phải bị ngốc rồi hay không.
Không gian? Kia không phải là thứ huyền huyễn trong tiểu thuyết mới có thôi hay sao?
Ôn Nhạc cũng biết rằng bọn họ không tin, vươn tay trái ra, trên bàn tay trống không của Ôn Nhạc đột nhiên xuất hiện một thứ, ngay cả Tiêu Văn, mọi người còn chưa ý thức được Ôn Nhạc muốn làm cái gì liền đã bị cảnh tượng trước mắt doạ sợ.
Trong tay của Ôn Nhạc đột nhiên xuất hiện một con thỏ, một con thỏ còn đang sống sờ sờ đang tìm cách tránh thoát khỏi bàn tay của cậu.
Ảo thuật?
Ở đây không có bất luận đạo cụ gì, sao có thể làm ảo thuật được chứ?! Huống chi ngay sau đó con thỏ bị ném vào trong ngực Hàn Á, trong tay Ôn Nhạc lại xuất hiện một hòm thuốc. Chu Tuyền tự giác nhận lấy đồ vật, sau đó là một túi gạo, một con gà kêu cục tác cục tác....
Rốt cuộc đám ngừoi này cũng chịu chấp nhận tin tưởng rằng Ôn Nhạc có một cái không gian, không có một ai hỏi câu nào nữa, đều yên lặng bình tĩnh trở về phòng.
Vào lúc Ôn Nhạc đang không biết nên trả lời khi nào phát hiện không gian này như thế nào, thì ngược lại không ai đưa ra câu hỏi về vấn đề này. Ôn Nhạc đột nhiên cười, nghiêm túc nói với thuốc an thần mà Chu Tuyền lấy cho cậu: "Cảm ơn các cậu." Cảm ơn vì đã không làm cho tôi khó xử.
Mặc dù Ôn Nhạc ở chung cùng bọn họ thời gian không dài, nhưng từ từ Ôn Nhạc sẽ nhận ra, mỗi người bọn họ, đều thật lòng quý mến cậu. Không chỉ có mỗi lão đại, bọn họ vẫn luôn bồi hồi trong bóng đêm yên lặng mà bảo hộ Ôn Nhạc.
Đương nhiên tình cảm mà bọn họ dành cho Ôn Nhạc là tình cảm yêu thương em trai, cũng chỉ có lão đại mới có cái ý tưởng xấu xa kia thôi...
Tiêu Văn đang đút Ôn Nhạc uống mật ong, cho nên không có thấy được ánh mắt khinh bỉ của Chu Tuyền đang nhìn anh.