Chương 23: Little BEAST
Tôi tỉnh lại sau ba ngày ngủ lì bì đến mơ hồ đầu óc. Lúc tỉnh dậy trong bộ nhớ của tôi hình như đã bị thiếu hụt đi một đoạn ký ức nào đó. Cho dù tôi có hỏi mọi người trong nhà như thế nào đi nữa thì ai cũng nói do tôi suy nghĩ nhiều.
Hai ngày tiếp theo tôi vẫn đều đặn gởi tin nhắn cho anh Hanzawa, nhưng mà anh ấy vẫn không trả lời tôi một tin nào cả. Từ buổi chiều hôm đó đến nay, anh ấy không hề nhắn lại cho tôi dù chỉ một tin.
Tôi dứt khoát xoá luôn LINE trên điện thoại, người ta đã không để ý thì tôi cũng không muốn tốn thêm thời gian nữa.
Rất nhanh học kỳ mới đã tới và tôi cũng phải chuẩn bị với việc trở lại trường. Trước khi đi học lại, Đại Tư Tế đã hướng dẫn cho tôi một vài cách để kiểm soát dòng thần lực hỗn loạn đang chảy bên trong cơ thể và cách kiềm chế khi thần lực đột ngột trào lên.
Ngày đầu nhận lớp không có nhiều khác biệt lắm, lớp tôi vẫn học chung với nhau như cũ. Tôi gặp lại Nguyên Diệp ở buổi lên trường nhận lớp, cậu ấy nói cả mùa hè cậu ấy trở về Trung Quốc cùng với ba, mẹ thăm họ hàng, vừa về lại Nhật Bản cách đây mấy ngày.
Chúng tôi vẫn đều đặn như cũ, buổi sáng đi học cùng nhau, buổi trưa lại về nhà nhau ăn cơm. Anh trai tôi cùng anh Hanzawa thi vào chung một trường đại học nhưng khác khoa.
Anh ba cũng đã đổi tên sang họ mẹ giống anh hai, sắp tới khi tôi đủ mười tám tuổi, thi vào đại học thì cũng sẽ được đổi tên như vậy.
Ngay cả anh Hanzawa cũng vậy, bây giờ tôi mới biết tên thật của anh ấy là Asahi Senjou. Mà nhà Senjou vừa là đối tác, vừa là đối thủ cạnh tranh với nhà tôi.
Mẹ tôi nói, anh ấy ban đầu không có tên trong gia phả nhà Senjou. Nhưng mà gia chủ hiện tại của nhà Senjou chỉ có một mình ba ruột của anh là con trai nên bắt buộc phải nhận anh ấy về, thêm vào danh sách người thừa kế.
Chuyện gia đình anh ấy còn phức tạp hơn gia đình tôi gấp mấy lần nữa.
Tôi vẫn đi học và chơi R:S bình thường như những ngày trước đây. Tuần này đánh tứ kết, hội của tôi gặp phải một hội khá mạnh, tên hội nghe rất hay gọi là [Bình thủy tương phùng].
Vốn dĩ so về quân số thì hội tôi không thể nào thắng được họ. Nhưng trước ngày khai chiến, hội trưởng bên kia đã liên lạc với chị Rafa. Anh ta nói rằng sẽ để hội tôi thắng và cho người sang chi viện nếu hội tôi vào được chung kết.
[Tổ đội - Rafa: như vậy thứ bảy tới hội tôi không cần đánh, hội ông sẽ tự động nhận thua đúng không?]
[Tổ đội - Nguyệt Hạ Thuyền Quyên: đúng vậy, hoặc bà có thể cho người qua phá thành lấy điểm trước rồi tôi sẽ đầu hàng.]
[Tổ đội - Ruru Riru: vậy thì tôi sẽ qua phá thành, bù lại một ít điểm phòng trường hợp thua trận bán kết.]
[Tổ đội - Nguyệt Hạ Thuyền Quyên: không phải chỉ cần đánh thắng là được rồi sao?]
[Tổ đội - Ruru Riru: trận bán kết tôi định cầm hoà. Nếu hoà nhau sẽ xét đến điểm tích lũy, như vậy sẽ dễ thở hơn.]
[Tổ đội - Nguyệt Hạ Thuyền Quyên: nhóc con cậu biết tính toán thật đấy.]
[Tổ đội - Nguyệt Hạ Thuyền Quyên: đúng rồi, Ruru Riru nhớ phải cẩn thận Keils của hội Evils Soul đấy. Mối quan hệ giữa cậu ta và Shinraj không đơn thuần lắm đâu.]
[Tổ đội - Ruru Riru: như anh nói thì mối quan hệ trước đây của anh và người yêu anh ta bây giờ cũng đâu có đơn thuần là chị em thôi đâu.]
[Tổ đội - Nguyệt Hạ Thuyền Quyên: đúng là đánh giá thấp cậu rồi.]
[Tổ đội - Ruru Riru: dù sao thì Shinraj cũng là người của tôi. Anh ta dám động vào, thì tôi cũng dám xé anh ta ra.]
[Tổ đội - Nguyệt Hạ Thuyền Quyên: cậu hung dữ như vậy Shinraj có biết không thế?]
[Tổ đội - Rafa: bọn tôi biết là được rồi. Hết chuyện rồi, biến giùm đi.]
[Thông báo: Nguyệt Hạ Thuyền Quyên đã bị đội trưởng - Rafa mời rời khỏi đội.]
[Tổ đội - Rafa: em nghĩ thế nào?]
[Tổ đội - Ruru Riru: kèo ngon thì ăn thôi. Dù sao vào tới bán kết chắc gì hội mình đã thắng được.]
Tôi nói chuyện với chị Rafa thêm một lúc rồi tắt máy. Trên đời vốn chẳng ai cho không ai cái gì, hẳn là Keils và Mocha đã tặng cho Nguyệt Hạ Thuyền Quyên thứ gì đó mới khiến anh ta hành động như vậy.
Đúng như những gì Nguyệt Hạ Thuyền Quyên hứa, trận tứ kết hôm đó hội tôi không đánh cũng thắng. Chuyện này cũng khiến cả máy chủ ồn ào không ít.
“Riru, có thời gian để nói chuyện chứ?”
Tôi chỉ vừa mới bước chân ra khỏi cổng trường, bụng thì đói, đầu óc choáng váng đến mơ hồ thì liền bị ai đó kéo lại đến mất cả thăng bằng. Còn tưởng bản thân sẽ phải đo đường rồi, nhưng vẫn may Nguyên Diệp đã kịp thời đỡ lấy tôi.
“Cậu có sao không?”
“Không sao, chỉ hơi chóng mặt thôi…”
Tôi dựa vào Nguyên Diệp, đợi một lúc đến khi tầm nhìn trở về bình thường thì mới nhìn rõ được người trước mặt là ai.
“Shinraj có biết chuyện anh đến tìm tôi không?”
Tôi nhìn người đối diện, tâm trạng không mấy vui vẻ liền bị kéo tuột xuống đáy vực. Từ sau trận tứ kết bang hội tuần trước, chẳng biết Keils lấy được thông tin của tôi từ ai mà cứ bám lấy làm phiền mãi không buông.
Ban đầu thì chỉ nhắn tin và gọi điện, những thứ này đều có thể chặn số hoặc từ chối nhận cuộc gọi lạ. Nhưng đến mức độ đến tận trường học tìm gặp thế này thì quá đáng lắm rồi.
“Nếu Shinraj mà biết thì sẽ không hay lắm đâu…”
Tôi cau mày nhìn Keils, bàn tay vô thức siết chặt. Nhìn khuôn mặt đó của anh ta xem, tôi thật sự rất muốn đấm cho anh ta một cái.
“Gọi cho anh trai của tớ đi…”
Tôi thì thầm vào tai Nguyên Diệp rồi bước lên đứng chắn phía trước cậu ấy. Tôi hiểu rõ, đây không phải là chuyện mà tôi có thể tự mình giải quyết.
Bắt buộc phải có người lớn trong nhà đứng ra thì mọi chuyện cơ bản mới kết thúc một cách hợp lý được.
“Chúng ta có thể nói chuyện một lát chứ?”
“Tôi không có gì để nói với anh! Tránh xa tôi một chút đi, đừng để tôi phải nói lại chuyện này với anh ấy!”
“Em vẫn chưa nói, đúng chứ? Mà cho dù em có nói thì mối quan hệ giữa chúng tôi cũng khó mà sứt mẻ lắm. Tôi và Shinraj thân nhau nhiều hơn em nghĩ đấy.”
Tôi thật sự muốn đánh anh ta một trận lắm rồi. Cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, tôi thở dài một hơi rồi nắm lấy tay Nguyên Diệp kéo cậu ấy đi theo đường khác.
Tôi và anh ấy vẫn chưa nói chuyện lại với nhau. Từ sau lần tôi bị thần lực hành hạ, ngủ mất ba ngày ba đêm. Đến khi tỉnh lại, thì đầu óc tôi cứ mơ hồ lúc nhớ, lúc quên. Vẫn may, mọi thứ đã kịp bình thường trở lại trước ngày tôi đi nhận lớp.
Nút thắt giữa chúng tôi vẫn chưa kịp giải quyết, không thể để nó chồng thêm dấu mới lên được nữa.
“Em thật sự không muốn nói chuyện một lát sao? Dù là chuyện của Shinraj em cũng không muốn nghe à?”
Tôi thở mạnh một hơi, cố gắng kiềm chế. Kéo Nguyên Diệp lên phía trước rồi mới quay lại, chậm rãi bước về phía Keils, cho đến khi tôi chỉ còn cách anh ta khoảng năm bước chân.
“Mắc cái quái gì tôi phải…”
“Riru!!”
Tôi giật mình khi nghe thấy tiếng gọi, phải nói là tim tôi đã đập rất nhanh khi nghe thấy có người gọi tên tôi rất to. Theo phản xạ tôi quay sang nhìn xem là người nào, vẫn chưa kịp nhìn rõ thì lại bị ai đó nắm lấy cổ tay kéo thêm lần nữa.
“Tan học rồi sao bé con không về nhà mà vẫn đứng đây thế?”
Anh nắm lấy tay tôi, kéo tôi ôm vào lòng. Tôi ngửi được mùi quýt thơm mát quen thuộc, cả mùi hoa nhài thoang thoảng. Sự sợ hãi mơ hồ không biết từ đâu ập đến bao trùm lấy tôi, bàn tay vội vã nắm lấy lưng áo của anh ấy siết thật chặt.
“Hai đứa vẫn ổn chứ?”
“Cậu ấy không ổn lắm đâu, gần đây cậu ấy hay bị chóng mặt lắm.”
“Tora, đưa hai đứa nhỏ về trước đi. Chuyện ở đây để tao lo.”
Nghe được câu đó tôi vô thức siết chặt vòng tay đang ôm lấy anh. Nổi bất an trong lòng ngày một dâng lên nhiều hơn. Mỗi khi tôi cảm thấy hoảng sợ, tuyến lệ giống như bị hư vậy, khóc đến không ngừng được.
“Anh sẽ về nhanh thôi. Đợi anh về rồi chúng ta nói chuyện, nhé.”
“Không muốn!!” - Giọng tôi nghe như đã vỡ ra giống như ly thủy tinh rơi xuống sàn.
Anh không nói thêm gì, cũng không ép buộc tôi, chỉ nhẹ nhàng gỡ tay tôi ra rồi nói thêm gì đó để dỗ dành tôi về nhà trước với anh ba.
Tôi không nhớ được anh đã nói những gì, lúc đó đầu óc của tôi đang treo ở trên mây rồi. Chỉ nhớ được sau khi nghe anh nói thì tôi ngoan ngoãn cùng anh ba và Nguyên Diệp về nhà.
Tôi cũng không rõ bản thân đang khó chịu vì chuyện gì, hay đang tức giận vì lý do gì nữa. Chỉ cảm thấy rất khó chịu, vừa chua, vừa xót.
Trên đường về tôi không nói tiếng nào, bàn tay giấu trong túi áo khoác cứ nắm chặt lấy điện thoại như muốn bóp bể nó ra làm nhiều mảnh. Trong lòng tôi giống như bị thắp bùng lên một ngọn lửa rất lớn, không cách nào dập tắt được.
“Cửu Ngọc, cho cậu.”
Nguyên Diệp nhét vào miệng tôi một viên kẹo cứng, là vị cam. Cái vị chua chua, ngọt ngọt lập tức tràn ra lấp đầy khoang miệng ngay khi vừa tiếp xúc với nước bọt. Nhưng chỉ qua một lúc, trong miệng tôi không cảm nhận được chút vị vào ngoài vị đắng.
“Đắng vậy…”
“Sao vậy? Không ngon à?”
“À… không phải. Chỉ là miệng tớ hơi khô, nên ăn kẹo có chút đau.”
Tôi cười trừ một tiếng rồi bước nhanh về phía trước. Bây giờ phải nhanh chóng về tới nhà đã, cơ thể tôi cảm giác nặng đến mức như đang vác cả tấn đá trên lưng vậy.
“Em không ăn trưa à?”
“Em mệt lắm, anh với Nguyên Diệp ăn trước đi.”
Tôi đi thẳng một mạch lên lầu, bỏ ngoài tai tiếng gọi ăn cơm trưa của anh ba. Vừa bước tới cửa phòng, cửa còn chưa kịp mở thì hai mắt tôi đã hoa hết cả lên, đến đầu cũng đau một cách dữ dội.
Tôi ngồi sụp xuống sàn nhà, hai tay ôm lấy đầu cố gắng làm một chút gì đó cho nhanh qua cơn đau. Ngay khi cơn đau dịu đi một chút, tôi liền cố gắng đứng dậy để mở cửa vào phòng.
Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, thần lực trong cơ thể tôi bắt đầu trào ra ngoài. Mái tóc của tôi bắt đầu dài ra một cách nhanh chóng, chuyển dần thành màu bạch kim rồi lấp đầy mọi ngóc ngách trong căn phòng.
Tôi vịnh tay vào bàn học, cố gắng đứng thẳng dậy. Sau khi bản thân không còn lắc lư nữa, tôi liền dùng tay phải nắm lấy một lọn tóc, còn tay trái thì ngưng tụ thần lực lại thành một lưỡi dao bắt đầu cắt dần đi phần tóc dư thừa.
“Cửu Ngọc, anh vào được không?”
Tôi nghe thấy tiếng gõ cửa trong khi đang cắt dở mái tóc dài của chính mình. Tôi không thể nhìn rõ mọi thứ trước mắt, giống như luôn có một làn sương mỏng đang chắn đi tầm nhìn của tôi.
Tôi không nhanh, không chậm bước đến mở cửa. Tuy không thể nhìn thấy rõ người trước mặt nhưng mùi hương quen thuộc đang quấn lấy nơi đầu mũi đã giúp tôi biết được đối phương là ai.
Nhưng mà, hình như còn lẫn phải một mùi hương khác rất nhẹ. Tôi đứng trước cửa một lúc, rồi mới từ từ trở về giữa phòng tiếp tục tự mình cắt tóc.
Sau khi cắt xong thì lượng thần lực trong cơ thể tôi cũng dần ổn định trở lại. Số tóc bị cắt đi nằm dài trên sàn như những con rắn lớn. Tôi mặc kệ việc đó, dù sao cũng có thể dùng thần lực dọn dẹp rất nhanh.
Tôi bước tới bên giường, nhìn anh Hanzawa đang ngồi ở trên giường chăm chú nhìn tôi. Trong lòng tôi rối như tơ vò, nhưng vẫn phải bày ra vẻ mặt bình thản như không.
Tôi đẩy anh nằm xuống giường, rồi ngồi lên bụng anh ấy, tìm một tư thế để tôi có thể ngồi thoải mái mà anh cũng sẽ không cảm thấy khó chịu.
“Em cứ như vậy khiến anh thấy khó chịu lắm đấy…”
Tôi nhoài người về phía trước, hai tay chống xuống giường, bắp đùi cũng kẹp sát vào mạn sườn của anh. Tóc tôi rơi xuống chạm vào mặt anh, màu tóc đen trắng lẫn lộn vào nhau đến mơ hồ.
“Nhưng mọi chuyện là do anh sai trước mà? Đã không trả lời tin nhắn của em, còn không quan tâm đến em… Chuyện như vậy còn có thể trách em được sao?”
“Khoan đã… không phải mấy ngày nay chúng ta vẫn nhắn tin với nhau bình thường hay sao?”
Tôi khó hiểu nhìn anh, nếu như thật sự là nhắn tin bình thường thì tôi lại cần phải làm đến mức này kia à?
"Anh đang đùa em đấy à? Từ lúc em ở đảo về, nhắn tin cho anh hết nữa ngày anh đã không trả lời một tin nào rồi. Bây giờ còn nói cái kiểu chúng ta vẫn đang nhắn tin bình thường? Bình thường khi nào? Bình thường với ai?
Giọng nói của tôi giống như đã trở thành của người khác vậy. Cứ đều đều một cách đáng sợ, không lên cũng không xuống. Trước đây, mỗi khi rơi vào những tình huống như thế này, tôi đều sẽ khóc rất nhiều.
Nhưng hôm nay lại không biết tại sao, tôi lại không khóc lóc một chút nào. Tâm trạng lúc nói ra mọi chuyện cũng bình thản lạ thường.
“À, anh nghĩ là anh đã hiểu vấn đề nằm ở đâu rồi. Từ việc em bị lộ thông tin cá nhân, đến chuyện tin nhắn và cả chuyện em giận anh… Bé con, anh hôn em một cái rồi chúng ta hoà nhau nhé.”
“Anh thật sự xem em là trẻ con đấy à? Chỉ hôn có một cái, mà dám đòi hỏi với em sao?”
Tôi cúi thấp đầu, cho đến khi chạm vào chóp mũi của anh ấy. Tôi điều chỉnh lại cảm xúc của mình, để tông giọng của mình trở lại như cũ. Anh ấy nói là anh ấy hiểu, nhưng tôi thì khác, tôi chẳng hiểu gì cả!
“Một cái là đủ rồi, bé con. Nhiều hơn nữa, anh lại sợ bản thân không nhịn được.”
Anh ấy nói chỉ hôn tôi một cái, nhưng cái hôn đó kéo dài trong thời gian bao lâu thì anh ấy lại không hề nói đến.
“Hôm đó anh cứ thấy lạ, tại sao Keils lại nhất định muốn mượn điện thoại của anh. Thì ra là để làm mấy cái trò như thế này…”
Tôi gối đầu lên ngực anh, tròn mắt nhìn theo ngón tay của anh đang lướt trên màn hình điện thoại. Trong giao diện tin nhắn của LINE tôi nhìn thấy tài khoản của mình được bỏ vào mục hạn chế, còn tài khoản mạo danh tài khoản của tôi thì được ghim lên trên đầu danh sách.
Tôi không kịp suy nghĩ, hành động bản năng còn nhanh hơn tín hiệu của não. Ngón tay tôi chạm lên màn hình, mở cái tài khoản mạo danh kia ra xem. Số ID không khác nhau nhiều lắm, từ ảnh đại diện đến thông tin cá nhân, các bài đăng đều không sai lệch thời gian quá nhiều.
“Nhưng mà anh không thấy lạ à? Lịch sử trò chuyện không có anh cũng không thắc mắc gì luôn?”
“Cậu ta nói lỡ tay bấm nhầm xoá mất tài khoản được ghim. Mà trước đây chúng ta nói chuyện với nhau cũng không được [yêu thương] cho lắm nên anh cũng không để ý đến chuyện đó.”
Tôi trực tiếp cầm lấy điện thoại từ tay anh, tiếp tục lướt xem bài viết trên tài khoản kia. Lướt thêm một lúc tôi liền nhớ ra được tài khoản LINE này là của ai.
“Cái này là tài khoản cũ của Mocha… lúc trước chơi cùng nhau nên chị Rafa, Bailing, em và chị ta lập tài khoản trong cùng một ngày để lấy số ID giống nhau…”
Tôi thẳng tay xoá toàn bộ cuộc trò chuyện của họ trong nữa tháng qua và đem cái tài khoản đó bỏ vào danh sách chặn. Chị ta hiểu tôi quá nhiều, đến thói quen nói chuyện và nhắn tin của tôi, chị ta đều có thể bắt chước theo được.
“Để bé con của anh chịu thiệt rồi.”
Tôi để điện thoại của anh Hanzawa sang một bên rồi rúc vào trong lòng anh ấy. Hôm đó đi đón anh ba, tôi gặp phải chị ta ở đó thật chẳng khác nào gặp hạn mà quên đi cúng.
“Xuống ăn trưa thôi nào, anh trai của chúng ta lúc nãy đã phàn nàn nhiều lắm đấy.”
“Là anh trai của em!!” - Tôi cắn lên yết hầu của anh, ngay sau khi nghe thấy cụm “anh trai của chúng ta”.
“Ừ, là anh trai của em. Anh cũng là của em.”
Thật không công bằng, tại sao người bị bắt nạt lúc nào cũng là tôi…
Nguyên Diệp sau khi ăn trưa xong thì đã về nhà. Tôi ăn trưa xong thì về phòng nghỉ, sau đó lại tiếp tục nói chuyện với anh về chuyện họ tên. Anh ấy nói, tôi muốn gọi anh ấy như thế nào cũng được.
Tôi thở hắt một tiếng rồi mặc kệ anh ấy, ôm lấy con cá voi bằng bông rồi rúc vào góc tường ngủ một chút. Dù sao cũng chẳng mấy khi tôi gọi anh ấy bằng tên. Cho nên dù anh ấy mang họ Hanzawa hay Senjou thì cũng chẳng mấy ảnh hưởng đến tôi.
Anh ấy có mang họ gì đi nữa, thì đến cuối cùng vẫn là [Mon Soleil] của riêng một mình tôi mà thôi.
Hai ngày tiếp theo tôi vẫn đều đặn gởi tin nhắn cho anh Hanzawa, nhưng mà anh ấy vẫn không trả lời tôi một tin nào cả. Từ buổi chiều hôm đó đến nay, anh ấy không hề nhắn lại cho tôi dù chỉ một tin.
Tôi dứt khoát xoá luôn LINE trên điện thoại, người ta đã không để ý thì tôi cũng không muốn tốn thêm thời gian nữa.
Rất nhanh học kỳ mới đã tới và tôi cũng phải chuẩn bị với việc trở lại trường. Trước khi đi học lại, Đại Tư Tế đã hướng dẫn cho tôi một vài cách để kiểm soát dòng thần lực hỗn loạn đang chảy bên trong cơ thể và cách kiềm chế khi thần lực đột ngột trào lên.
Ngày đầu nhận lớp không có nhiều khác biệt lắm, lớp tôi vẫn học chung với nhau như cũ. Tôi gặp lại Nguyên Diệp ở buổi lên trường nhận lớp, cậu ấy nói cả mùa hè cậu ấy trở về Trung Quốc cùng với ba, mẹ thăm họ hàng, vừa về lại Nhật Bản cách đây mấy ngày.
Chúng tôi vẫn đều đặn như cũ, buổi sáng đi học cùng nhau, buổi trưa lại về nhà nhau ăn cơm. Anh trai tôi cùng anh Hanzawa thi vào chung một trường đại học nhưng khác khoa.
Anh ba cũng đã đổi tên sang họ mẹ giống anh hai, sắp tới khi tôi đủ mười tám tuổi, thi vào đại học thì cũng sẽ được đổi tên như vậy.
Ngay cả anh Hanzawa cũng vậy, bây giờ tôi mới biết tên thật của anh ấy là Asahi Senjou. Mà nhà Senjou vừa là đối tác, vừa là đối thủ cạnh tranh với nhà tôi.
Mẹ tôi nói, anh ấy ban đầu không có tên trong gia phả nhà Senjou. Nhưng mà gia chủ hiện tại của nhà Senjou chỉ có một mình ba ruột của anh là con trai nên bắt buộc phải nhận anh ấy về, thêm vào danh sách người thừa kế.
Chuyện gia đình anh ấy còn phức tạp hơn gia đình tôi gấp mấy lần nữa.
Tôi vẫn đi học và chơi R:S bình thường như những ngày trước đây. Tuần này đánh tứ kết, hội của tôi gặp phải một hội khá mạnh, tên hội nghe rất hay gọi là [Bình thủy tương phùng].
Vốn dĩ so về quân số thì hội tôi không thể nào thắng được họ. Nhưng trước ngày khai chiến, hội trưởng bên kia đã liên lạc với chị Rafa. Anh ta nói rằng sẽ để hội tôi thắng và cho người sang chi viện nếu hội tôi vào được chung kết.
[Tổ đội - Rafa: như vậy thứ bảy tới hội tôi không cần đánh, hội ông sẽ tự động nhận thua đúng không?]
[Tổ đội - Nguyệt Hạ Thuyền Quyên: đúng vậy, hoặc bà có thể cho người qua phá thành lấy điểm trước rồi tôi sẽ đầu hàng.]
[Tổ đội - Ruru Riru: vậy thì tôi sẽ qua phá thành, bù lại một ít điểm phòng trường hợp thua trận bán kết.]
[Tổ đội - Nguyệt Hạ Thuyền Quyên: không phải chỉ cần đánh thắng là được rồi sao?]
[Tổ đội - Ruru Riru: trận bán kết tôi định cầm hoà. Nếu hoà nhau sẽ xét đến điểm tích lũy, như vậy sẽ dễ thở hơn.]
[Tổ đội - Nguyệt Hạ Thuyền Quyên: nhóc con cậu biết tính toán thật đấy.]
[Tổ đội - Nguyệt Hạ Thuyền Quyên: đúng rồi, Ruru Riru nhớ phải cẩn thận Keils của hội Evils Soul đấy. Mối quan hệ giữa cậu ta và Shinraj không đơn thuần lắm đâu.]
[Tổ đội - Ruru Riru: như anh nói thì mối quan hệ trước đây của anh và người yêu anh ta bây giờ cũng đâu có đơn thuần là chị em thôi đâu.]
[Tổ đội - Nguyệt Hạ Thuyền Quyên: đúng là đánh giá thấp cậu rồi.]
[Tổ đội - Ruru Riru: dù sao thì Shinraj cũng là người của tôi. Anh ta dám động vào, thì tôi cũng dám xé anh ta ra.]
[Tổ đội - Nguyệt Hạ Thuyền Quyên: cậu hung dữ như vậy Shinraj có biết không thế?]
[Tổ đội - Rafa: bọn tôi biết là được rồi. Hết chuyện rồi, biến giùm đi.]
[Thông báo: Nguyệt Hạ Thuyền Quyên đã bị đội trưởng - Rafa mời rời khỏi đội.]
[Tổ đội - Rafa: em nghĩ thế nào?]
[Tổ đội - Ruru Riru: kèo ngon thì ăn thôi. Dù sao vào tới bán kết chắc gì hội mình đã thắng được.]
Tôi nói chuyện với chị Rafa thêm một lúc rồi tắt máy. Trên đời vốn chẳng ai cho không ai cái gì, hẳn là Keils và Mocha đã tặng cho Nguyệt Hạ Thuyền Quyên thứ gì đó mới khiến anh ta hành động như vậy.
Đúng như những gì Nguyệt Hạ Thuyền Quyên hứa, trận tứ kết hôm đó hội tôi không đánh cũng thắng. Chuyện này cũng khiến cả máy chủ ồn ào không ít.
“Riru, có thời gian để nói chuyện chứ?”
Tôi chỉ vừa mới bước chân ra khỏi cổng trường, bụng thì đói, đầu óc choáng váng đến mơ hồ thì liền bị ai đó kéo lại đến mất cả thăng bằng. Còn tưởng bản thân sẽ phải đo đường rồi, nhưng vẫn may Nguyên Diệp đã kịp thời đỡ lấy tôi.
“Cậu có sao không?”
“Không sao, chỉ hơi chóng mặt thôi…”
Tôi dựa vào Nguyên Diệp, đợi một lúc đến khi tầm nhìn trở về bình thường thì mới nhìn rõ được người trước mặt là ai.
“Shinraj có biết chuyện anh đến tìm tôi không?”
Tôi nhìn người đối diện, tâm trạng không mấy vui vẻ liền bị kéo tuột xuống đáy vực. Từ sau trận tứ kết bang hội tuần trước, chẳng biết Keils lấy được thông tin của tôi từ ai mà cứ bám lấy làm phiền mãi không buông.
Ban đầu thì chỉ nhắn tin và gọi điện, những thứ này đều có thể chặn số hoặc từ chối nhận cuộc gọi lạ. Nhưng đến mức độ đến tận trường học tìm gặp thế này thì quá đáng lắm rồi.
“Nếu Shinraj mà biết thì sẽ không hay lắm đâu…”
Tôi cau mày nhìn Keils, bàn tay vô thức siết chặt. Nhìn khuôn mặt đó của anh ta xem, tôi thật sự rất muốn đấm cho anh ta một cái.
“Gọi cho anh trai của tớ đi…”
Tôi thì thầm vào tai Nguyên Diệp rồi bước lên đứng chắn phía trước cậu ấy. Tôi hiểu rõ, đây không phải là chuyện mà tôi có thể tự mình giải quyết.
Bắt buộc phải có người lớn trong nhà đứng ra thì mọi chuyện cơ bản mới kết thúc một cách hợp lý được.
“Chúng ta có thể nói chuyện một lát chứ?”
“Tôi không có gì để nói với anh! Tránh xa tôi một chút đi, đừng để tôi phải nói lại chuyện này với anh ấy!”
“Em vẫn chưa nói, đúng chứ? Mà cho dù em có nói thì mối quan hệ giữa chúng tôi cũng khó mà sứt mẻ lắm. Tôi và Shinraj thân nhau nhiều hơn em nghĩ đấy.”
Tôi thật sự muốn đánh anh ta một trận lắm rồi. Cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, tôi thở dài một hơi rồi nắm lấy tay Nguyên Diệp kéo cậu ấy đi theo đường khác.
Tôi và anh ấy vẫn chưa nói chuyện lại với nhau. Từ sau lần tôi bị thần lực hành hạ, ngủ mất ba ngày ba đêm. Đến khi tỉnh lại, thì đầu óc tôi cứ mơ hồ lúc nhớ, lúc quên. Vẫn may, mọi thứ đã kịp bình thường trở lại trước ngày tôi đi nhận lớp.
Nút thắt giữa chúng tôi vẫn chưa kịp giải quyết, không thể để nó chồng thêm dấu mới lên được nữa.
“Em thật sự không muốn nói chuyện một lát sao? Dù là chuyện của Shinraj em cũng không muốn nghe à?”
Tôi thở mạnh một hơi, cố gắng kiềm chế. Kéo Nguyên Diệp lên phía trước rồi mới quay lại, chậm rãi bước về phía Keils, cho đến khi tôi chỉ còn cách anh ta khoảng năm bước chân.
“Mắc cái quái gì tôi phải…”
“Riru!!”
Tôi giật mình khi nghe thấy tiếng gọi, phải nói là tim tôi đã đập rất nhanh khi nghe thấy có người gọi tên tôi rất to. Theo phản xạ tôi quay sang nhìn xem là người nào, vẫn chưa kịp nhìn rõ thì lại bị ai đó nắm lấy cổ tay kéo thêm lần nữa.
“Tan học rồi sao bé con không về nhà mà vẫn đứng đây thế?”
Anh nắm lấy tay tôi, kéo tôi ôm vào lòng. Tôi ngửi được mùi quýt thơm mát quen thuộc, cả mùi hoa nhài thoang thoảng. Sự sợ hãi mơ hồ không biết từ đâu ập đến bao trùm lấy tôi, bàn tay vội vã nắm lấy lưng áo của anh ấy siết thật chặt.
“Hai đứa vẫn ổn chứ?”
“Cậu ấy không ổn lắm đâu, gần đây cậu ấy hay bị chóng mặt lắm.”
“Tora, đưa hai đứa nhỏ về trước đi. Chuyện ở đây để tao lo.”
Nghe được câu đó tôi vô thức siết chặt vòng tay đang ôm lấy anh. Nổi bất an trong lòng ngày một dâng lên nhiều hơn. Mỗi khi tôi cảm thấy hoảng sợ, tuyến lệ giống như bị hư vậy, khóc đến không ngừng được.
“Anh sẽ về nhanh thôi. Đợi anh về rồi chúng ta nói chuyện, nhé.”
“Không muốn!!” - Giọng tôi nghe như đã vỡ ra giống như ly thủy tinh rơi xuống sàn.
Anh không nói thêm gì, cũng không ép buộc tôi, chỉ nhẹ nhàng gỡ tay tôi ra rồi nói thêm gì đó để dỗ dành tôi về nhà trước với anh ba.
Tôi không nhớ được anh đã nói những gì, lúc đó đầu óc của tôi đang treo ở trên mây rồi. Chỉ nhớ được sau khi nghe anh nói thì tôi ngoan ngoãn cùng anh ba và Nguyên Diệp về nhà.
Tôi cũng không rõ bản thân đang khó chịu vì chuyện gì, hay đang tức giận vì lý do gì nữa. Chỉ cảm thấy rất khó chịu, vừa chua, vừa xót.
Trên đường về tôi không nói tiếng nào, bàn tay giấu trong túi áo khoác cứ nắm chặt lấy điện thoại như muốn bóp bể nó ra làm nhiều mảnh. Trong lòng tôi giống như bị thắp bùng lên một ngọn lửa rất lớn, không cách nào dập tắt được.
“Cửu Ngọc, cho cậu.”
Nguyên Diệp nhét vào miệng tôi một viên kẹo cứng, là vị cam. Cái vị chua chua, ngọt ngọt lập tức tràn ra lấp đầy khoang miệng ngay khi vừa tiếp xúc với nước bọt. Nhưng chỉ qua một lúc, trong miệng tôi không cảm nhận được chút vị vào ngoài vị đắng.
“Đắng vậy…”
“Sao vậy? Không ngon à?”
“À… không phải. Chỉ là miệng tớ hơi khô, nên ăn kẹo có chút đau.”
Tôi cười trừ một tiếng rồi bước nhanh về phía trước. Bây giờ phải nhanh chóng về tới nhà đã, cơ thể tôi cảm giác nặng đến mức như đang vác cả tấn đá trên lưng vậy.
“Em không ăn trưa à?”
“Em mệt lắm, anh với Nguyên Diệp ăn trước đi.”
Tôi đi thẳng một mạch lên lầu, bỏ ngoài tai tiếng gọi ăn cơm trưa của anh ba. Vừa bước tới cửa phòng, cửa còn chưa kịp mở thì hai mắt tôi đã hoa hết cả lên, đến đầu cũng đau một cách dữ dội.
Tôi ngồi sụp xuống sàn nhà, hai tay ôm lấy đầu cố gắng làm một chút gì đó cho nhanh qua cơn đau. Ngay khi cơn đau dịu đi một chút, tôi liền cố gắng đứng dậy để mở cửa vào phòng.
Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, thần lực trong cơ thể tôi bắt đầu trào ra ngoài. Mái tóc của tôi bắt đầu dài ra một cách nhanh chóng, chuyển dần thành màu bạch kim rồi lấp đầy mọi ngóc ngách trong căn phòng.
Tôi vịnh tay vào bàn học, cố gắng đứng thẳng dậy. Sau khi bản thân không còn lắc lư nữa, tôi liền dùng tay phải nắm lấy một lọn tóc, còn tay trái thì ngưng tụ thần lực lại thành một lưỡi dao bắt đầu cắt dần đi phần tóc dư thừa.
“Cửu Ngọc, anh vào được không?”
Tôi nghe thấy tiếng gõ cửa trong khi đang cắt dở mái tóc dài của chính mình. Tôi không thể nhìn rõ mọi thứ trước mắt, giống như luôn có một làn sương mỏng đang chắn đi tầm nhìn của tôi.
Tôi không nhanh, không chậm bước đến mở cửa. Tuy không thể nhìn thấy rõ người trước mặt nhưng mùi hương quen thuộc đang quấn lấy nơi đầu mũi đã giúp tôi biết được đối phương là ai.
Nhưng mà, hình như còn lẫn phải một mùi hương khác rất nhẹ. Tôi đứng trước cửa một lúc, rồi mới từ từ trở về giữa phòng tiếp tục tự mình cắt tóc.
Sau khi cắt xong thì lượng thần lực trong cơ thể tôi cũng dần ổn định trở lại. Số tóc bị cắt đi nằm dài trên sàn như những con rắn lớn. Tôi mặc kệ việc đó, dù sao cũng có thể dùng thần lực dọn dẹp rất nhanh.
Tôi bước tới bên giường, nhìn anh Hanzawa đang ngồi ở trên giường chăm chú nhìn tôi. Trong lòng tôi rối như tơ vò, nhưng vẫn phải bày ra vẻ mặt bình thản như không.
Tôi đẩy anh nằm xuống giường, rồi ngồi lên bụng anh ấy, tìm một tư thế để tôi có thể ngồi thoải mái mà anh cũng sẽ không cảm thấy khó chịu.
“Em cứ như vậy khiến anh thấy khó chịu lắm đấy…”
Tôi nhoài người về phía trước, hai tay chống xuống giường, bắp đùi cũng kẹp sát vào mạn sườn của anh. Tóc tôi rơi xuống chạm vào mặt anh, màu tóc đen trắng lẫn lộn vào nhau đến mơ hồ.
“Nhưng mọi chuyện là do anh sai trước mà? Đã không trả lời tin nhắn của em, còn không quan tâm đến em… Chuyện như vậy còn có thể trách em được sao?”
“Khoan đã… không phải mấy ngày nay chúng ta vẫn nhắn tin với nhau bình thường hay sao?”
Tôi khó hiểu nhìn anh, nếu như thật sự là nhắn tin bình thường thì tôi lại cần phải làm đến mức này kia à?
"Anh đang đùa em đấy à? Từ lúc em ở đảo về, nhắn tin cho anh hết nữa ngày anh đã không trả lời một tin nào rồi. Bây giờ còn nói cái kiểu chúng ta vẫn đang nhắn tin bình thường? Bình thường khi nào? Bình thường với ai?
Giọng nói của tôi giống như đã trở thành của người khác vậy. Cứ đều đều một cách đáng sợ, không lên cũng không xuống. Trước đây, mỗi khi rơi vào những tình huống như thế này, tôi đều sẽ khóc rất nhiều.
Nhưng hôm nay lại không biết tại sao, tôi lại không khóc lóc một chút nào. Tâm trạng lúc nói ra mọi chuyện cũng bình thản lạ thường.
“À, anh nghĩ là anh đã hiểu vấn đề nằm ở đâu rồi. Từ việc em bị lộ thông tin cá nhân, đến chuyện tin nhắn và cả chuyện em giận anh… Bé con, anh hôn em một cái rồi chúng ta hoà nhau nhé.”
“Anh thật sự xem em là trẻ con đấy à? Chỉ hôn có một cái, mà dám đòi hỏi với em sao?”
Tôi cúi thấp đầu, cho đến khi chạm vào chóp mũi của anh ấy. Tôi điều chỉnh lại cảm xúc của mình, để tông giọng của mình trở lại như cũ. Anh ấy nói là anh ấy hiểu, nhưng tôi thì khác, tôi chẳng hiểu gì cả!
“Một cái là đủ rồi, bé con. Nhiều hơn nữa, anh lại sợ bản thân không nhịn được.”
Anh ấy nói chỉ hôn tôi một cái, nhưng cái hôn đó kéo dài trong thời gian bao lâu thì anh ấy lại không hề nói đến.
“Hôm đó anh cứ thấy lạ, tại sao Keils lại nhất định muốn mượn điện thoại của anh. Thì ra là để làm mấy cái trò như thế này…”
Tôi gối đầu lên ngực anh, tròn mắt nhìn theo ngón tay của anh đang lướt trên màn hình điện thoại. Trong giao diện tin nhắn của LINE tôi nhìn thấy tài khoản của mình được bỏ vào mục hạn chế, còn tài khoản mạo danh tài khoản của tôi thì được ghim lên trên đầu danh sách.
Tôi không kịp suy nghĩ, hành động bản năng còn nhanh hơn tín hiệu của não. Ngón tay tôi chạm lên màn hình, mở cái tài khoản mạo danh kia ra xem. Số ID không khác nhau nhiều lắm, từ ảnh đại diện đến thông tin cá nhân, các bài đăng đều không sai lệch thời gian quá nhiều.
“Nhưng mà anh không thấy lạ à? Lịch sử trò chuyện không có anh cũng không thắc mắc gì luôn?”
“Cậu ta nói lỡ tay bấm nhầm xoá mất tài khoản được ghim. Mà trước đây chúng ta nói chuyện với nhau cũng không được [yêu thương] cho lắm nên anh cũng không để ý đến chuyện đó.”
Tôi trực tiếp cầm lấy điện thoại từ tay anh, tiếp tục lướt xem bài viết trên tài khoản kia. Lướt thêm một lúc tôi liền nhớ ra được tài khoản LINE này là của ai.
“Cái này là tài khoản cũ của Mocha… lúc trước chơi cùng nhau nên chị Rafa, Bailing, em và chị ta lập tài khoản trong cùng một ngày để lấy số ID giống nhau…”
Tôi thẳng tay xoá toàn bộ cuộc trò chuyện của họ trong nữa tháng qua và đem cái tài khoản đó bỏ vào danh sách chặn. Chị ta hiểu tôi quá nhiều, đến thói quen nói chuyện và nhắn tin của tôi, chị ta đều có thể bắt chước theo được.
“Để bé con của anh chịu thiệt rồi.”
Tôi để điện thoại của anh Hanzawa sang một bên rồi rúc vào trong lòng anh ấy. Hôm đó đi đón anh ba, tôi gặp phải chị ta ở đó thật chẳng khác nào gặp hạn mà quên đi cúng.
“Xuống ăn trưa thôi nào, anh trai của chúng ta lúc nãy đã phàn nàn nhiều lắm đấy.”
“Là anh trai của em!!” - Tôi cắn lên yết hầu của anh, ngay sau khi nghe thấy cụm “anh trai của chúng ta”.
“Ừ, là anh trai của em. Anh cũng là của em.”
Thật không công bằng, tại sao người bị bắt nạt lúc nào cũng là tôi…
Nguyên Diệp sau khi ăn trưa xong thì đã về nhà. Tôi ăn trưa xong thì về phòng nghỉ, sau đó lại tiếp tục nói chuyện với anh về chuyện họ tên. Anh ấy nói, tôi muốn gọi anh ấy như thế nào cũng được.
Tôi thở hắt một tiếng rồi mặc kệ anh ấy, ôm lấy con cá voi bằng bông rồi rúc vào góc tường ngủ một chút. Dù sao cũng chẳng mấy khi tôi gọi anh ấy bằng tên. Cho nên dù anh ấy mang họ Hanzawa hay Senjou thì cũng chẳng mấy ảnh hưởng đến tôi.
Anh ấy có mang họ gì đi nữa, thì đến cuối cùng vẫn là [Mon Soleil] của riêng một mình tôi mà thôi.