Chương 19: Quá khứ
Các buổi học thêm ngày càng ít lại, dự báo kì thi sắp tới.
Trong nhóm groups tổ 2
Hướng Hướng:[ Chiều nay nghỉ nhé, không học thêm nữa. Có gì khó thì đừng hỏi mình]
[ Mình sẽ không trả lời].
Gia Bảo:[ Dạo này Thiên Sứ của chúng ta rất khác đó nha]
Hướng Hướng:[ Thiên Sứ được rồi đừng thêm chúng ta vào]
Gia Bảo:[ Tàn nhẫn ( đập đầu)]
...
Chiều thứ bảy, chạng vạng tờ mờ tối, ánh sáng Mặt Trời còn sót lại nghe ngấp ở phía Tây xa xa dần mà đỏ rực.
Thông qua mặt gượng bằng phẳng, thân hình nhỏ nhắn của cô uốn lượn nhẹ nhàng nhún nhảy từng động tác. Bàn tay thon nhỏ hồng hào chìa theo hướng Mặt Trời lặn như đang níu kéo tia nắng cuối cùng. Gượng mặt nóng bừng đầm đìa mô hôi nhỏ giọt xuống xương quai xanh của cô, phắc họa nàng thiên nga xinh đẹp mà đầy u khuất. Cánh tay từ từ hạ xuống hoàn thành động tác.
" Hướng Hướng không phải là chuẩn bị thi cuối kì sao, sao lại đến đây tập rồi" Cô Ngọc Lan hỏi.
Cô là giáo viên dạy múa của cô từ năm tám tuổi đến nay, cũng gần mười năm. Ít nhiều cô cũng biết về vấn đề của cô và cả gia đình, cô chưa gặp người nào mà nô lực như Hướng Hướng. Nhưng giấc mơ của cô gái nhỏ bị gần như vùi dập vào năm lên mười hai tuổi, nó giống như một cơn ác mộng đối với cô bé.
Năm đó, chân cô bé có những hiện tượng lạ. Chân rất hay đau nhói đến phát khóc, tình trạng đau nhức liên tục xảy ra nên gia đình đưa em đi khám. Phát hiện kết quả thật đáng tiếc nhưng mới đầu gia đình cũng rất bình tĩnh khi biết chỉ cần bé không tập múa nữa bớt sử dụng chân lại sẽ tốt hơn cộng thêm điều trị thì sẽ không sao.
Nguyên nhân là do vụ tai nạn hồi nhỏ của cô bé gây chấn thương đến chân mà đã từng khiến xương chân bị mẻ mà lệch đi, sau này đã nắn lại nhưng do nhưng năm nay bé tập luyện múa bằng chân quá sức gây ảnh hưởng đến vết nứt ngày càng sâu hơn. Nên khiến em phải nghỉ tập.
Cho đến năm sau khi em nghĩ mình chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian thì sẽ tiếp tục múa, nhưng không ngày hôm đó như chậu nước lạnh mà đổ vào đầu em.
" Ba mẹ con đã nghỉ khỏe lắm rồi, chân không đau nữa con muốn đi múa" Hướng Hướng nỉ non nói.
" Con không tập múa nữa, học cái khác nhé" Bà Ngọc Tâm nói.
" Tại sao" Hướng Hướng chợt giọng cao lên hỏi, khiến ba mẹ Hướng Hướng bất ngờ không thôi.
" Hướng Dương à, chân con không thể múa, bác sĩ nói nếu con tiếp tục học chân sẽ không đi được nữa" Bà Ngọc Tâm thủ thỉ bảo con mình.
Ông Tân sinh ngồi trước mặt Hướng Hướng.
" Hướng Dương học cái khác nhé"
Hướng Hướng đột nhiên đẩy bàn tay ấm áp của mẹ mình ra.
" Con không muốn, ba mẹ nói con múa rất đẹp hay sao, rất muốn nhìn thấy Hướng Dương múa cơ mà" " ba mẹ đã nói thế với Hướng Dương mà" Hướng Hướng nhìn thẳng vào mắt ba mẹ nói, đôi mắt đỏ hoe long lanh tràn ngập nước mắt.
" Hướng Dương, chân con không thể chứ không phải ba mẹ không cho" Bà Ngọc Tâm đứng lên nói giọng tức giận.
" Sao con không nghe lời thế, sao lại không nghe lời chỉ một việc nhỏ này mà con không nghe lời được sao"
Hướng Hướng quay đi lên phòng không nói gì cả, từ hôm đó Hướng Hướng cũng ít nói đi. Nhưng cả nhà cứ nghĩ em hờn dỗi mà thôi, cho đến ngày đi học phụ huynh cô giáo nói bé học hành rất sa sút thì mới nghe Mẫu Đơn nói với họ rằng Hướng Hướng vẫn luôn lén tập múa trên trường và cả khi về nhà lén lút trong phòng mà luyện múa.
Tối hôm đó.
" Dạ con sẽ cố gắng học tập tốt"
Thành tích của cô bé ngày càng tiến bộ học rất tốt nhưng họ vẫn rất lo lắng tại sao con của họ lại cứ kiên trì học múa mãi thế, họ cứ nghĩ em.lớn nên có chút ngỗ nghịch tuổi dậy thì.
" Hướng Dương con nghe này, cố gắng học tập đừng chú ý những thứ khác con biết không"
" Múa không phải thứ khác, nó là bạn của con" Hướng Hướng giọng lạnh lẽo nói.
Họ không ngờ con của họ sẽ kiên quyết thế này.
" Hướng Dương, múa sẽ mất đi đôi chân này con muốn ngồi xe lăn cả đời sao. Ba mẹ là đang tốt cho con" Bà Ngọc Tâm quát tháo lên.
" Vậy không múa con sẽ là cái gì?" Hướng Hướng nhìn họ.
" Mẹ nói không hiểu sao, chân sẽ không còn" Bà đỏ mắt nghẹn ngào nói.
" Không phải là có thể nắn lại sao, nắm lại khi nào đau lại nắn tiếp. Không phải có thể chữa sao, tại sao không chữa cho con, rốt cuộc con bị bệnh gì mà không chịu chữa cho con. Chân không phải đang lành lặn sao, sao lại nói như con cụt mất chân kia chứ"
Cô gái nhỏ bé ngày ấy không biết gì cả, chân cô đang đi mà tại sao ba mẹ lại nói là múa sẽ mất đi đôi chân kia chứ. Hay tại cô học chưa giỏi.
" Con đã cố gắng học lắm rồi, con sẽ cố gắng học giỏi hơn nữa. Cho con múa đi mà"
" Không thể nào" Bà Ngọc Tâm lạnh lùng nói.
Cũng hôm ấy cô bé rời nhà đi, cô không biết chỉ là.. chỉ là rất thích múa mà thôi. Nó cho cô cảm giác an toàn mà cô còn có thể điều khiển nó, múa như là giấc mơ của cô là thứ từ nó mới nhìn đã thích mới học đã hiểu.
Ba mẹ rất thích cô múa, nó như là niềm vinh hạnh của họ là kiêu ngạo của cô, chị học giỏi hơn cô họ muốn chị học thạc sỹ giống họ. Ba rất yêu chị, mẹ hay đưa chị đi dạy cùng, còn cô đau ốm đau chân khi nhỏ nên rất ít ở với họ. Múa là thứ khiến cô có được sự chú ý của họ....
Sau hôm đó, cô vẫn học múa. Gần như khá e dè với cô nhưng thời gian học giảm đi khá nhiều. không lâu sau chị cô lại quyết định đi học chuyên ngành bác sĩ luôn, người chị thương yêu luôn ủng hộ cô rời đi...
....
" Em về ạ"
" Hướng Hướng à, sang năm là phải đưa quyết định rồi " cô Lan nhẹ giọng nói.
Trong nhóm groups tổ 2
Hướng Hướng:[ Chiều nay nghỉ nhé, không học thêm nữa. Có gì khó thì đừng hỏi mình]
[ Mình sẽ không trả lời].
Gia Bảo:[ Dạo này Thiên Sứ của chúng ta rất khác đó nha]
Hướng Hướng:[ Thiên Sứ được rồi đừng thêm chúng ta vào]
Gia Bảo:[ Tàn nhẫn ( đập đầu)]
...
Chiều thứ bảy, chạng vạng tờ mờ tối, ánh sáng Mặt Trời còn sót lại nghe ngấp ở phía Tây xa xa dần mà đỏ rực.
Thông qua mặt gượng bằng phẳng, thân hình nhỏ nhắn của cô uốn lượn nhẹ nhàng nhún nhảy từng động tác. Bàn tay thon nhỏ hồng hào chìa theo hướng Mặt Trời lặn như đang níu kéo tia nắng cuối cùng. Gượng mặt nóng bừng đầm đìa mô hôi nhỏ giọt xuống xương quai xanh của cô, phắc họa nàng thiên nga xinh đẹp mà đầy u khuất. Cánh tay từ từ hạ xuống hoàn thành động tác.
" Hướng Hướng không phải là chuẩn bị thi cuối kì sao, sao lại đến đây tập rồi" Cô Ngọc Lan hỏi.
Cô là giáo viên dạy múa của cô từ năm tám tuổi đến nay, cũng gần mười năm. Ít nhiều cô cũng biết về vấn đề của cô và cả gia đình, cô chưa gặp người nào mà nô lực như Hướng Hướng. Nhưng giấc mơ của cô gái nhỏ bị gần như vùi dập vào năm lên mười hai tuổi, nó giống như một cơn ác mộng đối với cô bé.
Năm đó, chân cô bé có những hiện tượng lạ. Chân rất hay đau nhói đến phát khóc, tình trạng đau nhức liên tục xảy ra nên gia đình đưa em đi khám. Phát hiện kết quả thật đáng tiếc nhưng mới đầu gia đình cũng rất bình tĩnh khi biết chỉ cần bé không tập múa nữa bớt sử dụng chân lại sẽ tốt hơn cộng thêm điều trị thì sẽ không sao.
Nguyên nhân là do vụ tai nạn hồi nhỏ của cô bé gây chấn thương đến chân mà đã từng khiến xương chân bị mẻ mà lệch đi, sau này đã nắn lại nhưng do nhưng năm nay bé tập luyện múa bằng chân quá sức gây ảnh hưởng đến vết nứt ngày càng sâu hơn. Nên khiến em phải nghỉ tập.
Cho đến năm sau khi em nghĩ mình chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian thì sẽ tiếp tục múa, nhưng không ngày hôm đó như chậu nước lạnh mà đổ vào đầu em.
" Ba mẹ con đã nghỉ khỏe lắm rồi, chân không đau nữa con muốn đi múa" Hướng Hướng nỉ non nói.
" Con không tập múa nữa, học cái khác nhé" Bà Ngọc Tâm nói.
" Tại sao" Hướng Hướng chợt giọng cao lên hỏi, khiến ba mẹ Hướng Hướng bất ngờ không thôi.
" Hướng Dương à, chân con không thể múa, bác sĩ nói nếu con tiếp tục học chân sẽ không đi được nữa" Bà Ngọc Tâm thủ thỉ bảo con mình.
Ông Tân sinh ngồi trước mặt Hướng Hướng.
" Hướng Dương học cái khác nhé"
Hướng Hướng đột nhiên đẩy bàn tay ấm áp của mẹ mình ra.
" Con không muốn, ba mẹ nói con múa rất đẹp hay sao, rất muốn nhìn thấy Hướng Dương múa cơ mà" " ba mẹ đã nói thế với Hướng Dương mà" Hướng Hướng nhìn thẳng vào mắt ba mẹ nói, đôi mắt đỏ hoe long lanh tràn ngập nước mắt.
" Hướng Dương, chân con không thể chứ không phải ba mẹ không cho" Bà Ngọc Tâm đứng lên nói giọng tức giận.
" Sao con không nghe lời thế, sao lại không nghe lời chỉ một việc nhỏ này mà con không nghe lời được sao"
Hướng Hướng quay đi lên phòng không nói gì cả, từ hôm đó Hướng Hướng cũng ít nói đi. Nhưng cả nhà cứ nghĩ em hờn dỗi mà thôi, cho đến ngày đi học phụ huynh cô giáo nói bé học hành rất sa sút thì mới nghe Mẫu Đơn nói với họ rằng Hướng Hướng vẫn luôn lén tập múa trên trường và cả khi về nhà lén lút trong phòng mà luyện múa.
Tối hôm đó.
" Dạ con sẽ cố gắng học tập tốt"
Thành tích của cô bé ngày càng tiến bộ học rất tốt nhưng họ vẫn rất lo lắng tại sao con của họ lại cứ kiên trì học múa mãi thế, họ cứ nghĩ em.lớn nên có chút ngỗ nghịch tuổi dậy thì.
" Hướng Dương con nghe này, cố gắng học tập đừng chú ý những thứ khác con biết không"
" Múa không phải thứ khác, nó là bạn của con" Hướng Hướng giọng lạnh lẽo nói.
Họ không ngờ con của họ sẽ kiên quyết thế này.
" Hướng Dương, múa sẽ mất đi đôi chân này con muốn ngồi xe lăn cả đời sao. Ba mẹ là đang tốt cho con" Bà Ngọc Tâm quát tháo lên.
" Vậy không múa con sẽ là cái gì?" Hướng Hướng nhìn họ.
" Mẹ nói không hiểu sao, chân sẽ không còn" Bà đỏ mắt nghẹn ngào nói.
" Không phải là có thể nắn lại sao, nắm lại khi nào đau lại nắn tiếp. Không phải có thể chữa sao, tại sao không chữa cho con, rốt cuộc con bị bệnh gì mà không chịu chữa cho con. Chân không phải đang lành lặn sao, sao lại nói như con cụt mất chân kia chứ"
Cô gái nhỏ bé ngày ấy không biết gì cả, chân cô đang đi mà tại sao ba mẹ lại nói là múa sẽ mất đi đôi chân kia chứ. Hay tại cô học chưa giỏi.
" Con đã cố gắng học lắm rồi, con sẽ cố gắng học giỏi hơn nữa. Cho con múa đi mà"
" Không thể nào" Bà Ngọc Tâm lạnh lùng nói.
Cũng hôm ấy cô bé rời nhà đi, cô không biết chỉ là.. chỉ là rất thích múa mà thôi. Nó cho cô cảm giác an toàn mà cô còn có thể điều khiển nó, múa như là giấc mơ của cô là thứ từ nó mới nhìn đã thích mới học đã hiểu.
Ba mẹ rất thích cô múa, nó như là niềm vinh hạnh của họ là kiêu ngạo của cô, chị học giỏi hơn cô họ muốn chị học thạc sỹ giống họ. Ba rất yêu chị, mẹ hay đưa chị đi dạy cùng, còn cô đau ốm đau chân khi nhỏ nên rất ít ở với họ. Múa là thứ khiến cô có được sự chú ý của họ....
Sau hôm đó, cô vẫn học múa. Gần như khá e dè với cô nhưng thời gian học giảm đi khá nhiều. không lâu sau chị cô lại quyết định đi học chuyên ngành bác sĩ luôn, người chị thương yêu luôn ủng hộ cô rời đi...
....
" Em về ạ"
" Hướng Hướng à, sang năm là phải đưa quyết định rồi " cô Lan nhẹ giọng nói.