Chương 16: Sự trở lại bất đắc dĩ
Lãnh Hàn và Lam Vân chạy thục mạng, tay nắm chặt tay, dọc theo con đường mòn tối tăm dẫn ra khỏi khu rừng rậm bao quanh căn cứ Bóng Ma. Tiếng bước chân đuổi theo của những tên lính canh vang lên phía sau, tiếng súng nổ đì đùng phá tan sự yên tĩnh của màn đêm.
"Nhanh lên Lam Vân, chúng ta sắp thoát rồi!" Lãnh Hàn vừa chạy vừa ngoái lại phía sau, gương mặt căng thẳng.
Lam Vân cố gắng chạy theo, nhưng đôi chân nhỏ bé đã mệt mỏi sau một ngày dài và cuộc giải cứu vừa rồi. Cậu bé vấp ngã, trán đập mạnh xuống đất, một vết thương rướm máu.
Lãnh Hàn vội vàng dừng lại, đỡ Lam Vân dậy. "Em có sao không?"
Lam Vân lắc đầu, cố gắng đứng vững. "Em không sao, chúng ta đi tiếp thôi."
Nhưng Lãnh Hàn biết Lam Vân đang cố gắng chịu đựng. Hắn cúi xuống, bế cậu bé lên. "Để ta cõng em."
Lam Vân ngập ngừng, nhưng cuối cùng cũng ngoan ngoãn vòng tay qua cổ Lãnh Hàn. Hắn cõng Lam Vân trên lưng, tiếp tục chạy với tốc độ nhanh nhất có thể.
Tiếng súng nổ ngày càng gần. Lãnh Hàn biết họ không thể chạy mãi được. Hắn dừng lại, đặt Lam Vân xuống một tảng đá lớn. "Em ở đây chờ ta, ta sẽ quay lại ngay."
Lam Vân nắm chặt tay Lãnh Hàn, ánh mắt lo lắng. "Anh cẩn thận."
Lãnh Hàn mỉm cười, hôn nhẹ lên trán Lam Vân rồi quay lưng chạy ngược trở lại. Hắn ẩn mình sau những thân cây, chờ đợi những tên lính canh đuổi theo đến gần.
Khi những tên lính canh đến gần, Lãnh Hàn bất ngờ lao ra, sử dụng kỹ năng chiến đấu điêu luyện của mình để hạ gục chúng. Hắn di chuyển như một bóng ma, nhanh nhẹn và linh hoạt, khiến những tên lính canh không kịp trở tay.
Sau khi hạ gục tất cả những tên lính canh, Lãnh Hàn quay lại chỗ Lam Vân. Cậu bé đang ngồi trên tảng đá, ánh mắt lo lắng dõi theo bóng hình Lãnh Hàn trong màn đêm.
"Anh Lãnh Hàn!" Lam Vân mừng rỡ chạy đến ôm chầm lấy Lãnh Hàn.
Lãnh Hàn ôm chặt Lam Vân vào lòng, nhẹ nhàng xoa lưng cậu bé. "Không sao rồi, mọi chuyện đã qua."
Đám trẻ cũng từ từ lú đầu ra nhìn hai người bọn họ, khoảng 20 đứa nhỏ lớn nhỏ có đủ. Đứa lớn nhất khoảng 15 tuổi, đứa nhỏ nhất chỉ mới 4 tuổi. Bọn chúng nhìn Lam Vân như là vị cứu tinh của chúng.
Lam Vân mỉm cười rạng rỡ, vẫy tay chào đám trẻ. "Các em không sao chứ? Có ai bị thương không?"
Đám trẻ lắc đầu, ánh mắt vẫn còn hoảng sợ nhưng đã ánh lên tia hy vọng. Một cô bé khoảng 10 tuổi bước tới, nắm lấy tay Lam Vân. "Cảm ơn anh đã cứu chúng em."
Lam Vân xoa đầu cô bé, dịu dàng nói: "Không có gì đâu. Quan trọng là các em đã an toàn."
Lãnh Hàn nhìn đám trẻ, trong lòng dâng lên một cảm giác xót xa. Chúng còn quá nhỏ để phải trải qua những nỗi kinh hoàng như vậy. Hắn quỳ xuống, nhìn thẳng vào mắt từng đứa trẻ. "Các em đừng sợ, từ nay về sau sẽ không ai có thể làm hại các em nữa."
Đám trẻ nhìn Lãnh Hàn, ánh mắt đầy tin tưởng. Một cậu bé khoảng 7 tuổi hỏi: "Anh là ai? Tại sao anh lại cứu chúng em?"
Lãnh Hàn mỉm cười. "Ta là Lãnh Hàn, còn đây là Lam Vân. Chúng ta sẽ đưa các em đến một nơi an toàn."
Đám trẻ reo lên vui mừng. Chúng nắm tay nhau, đi theo Lãnh Hàn và Lam Vân rời khỏi khu rừng.
Trên đường đi, Lãnh Hàn và Lam Vân kể cho đám trẻ nghe về Làng Mây, nơi mà mọi người sống trong hòa bình và yêu thương nhau. Đám trẻ nghe mà mắt sáng long lanh, hy vọng về một cuộc sống mới tràn ngập trong tim chúng.
Sau nhiều ngày đi đường, Lãnh Hàn, Lam Vân và đám trẻ cuối cùng cũng đến được Làng Mây. Người dân trong làng chào đón họ với vòng tay rộng mở. Họ giúp đỡ đám trẻ ổn định cuộc sống, chăm sóc vết thương và dạy chúng những kỹ năng cần thiết.
Lam Vân dành nhiều thời gian chơi đùa và trò chuyện với đám trẻ. Cậu bé hiểu được nỗi đau và sự mất mát mà chúng đã trải qua, vì cậu cũng từng là một đứa trẻ bị tổ chức Bóng Ma truy đuổi. Lam Vân muốn dùng tình yêu thương và sự quan tâm của mình để giúp những đứa trẻ này chữa lành vết thương lòng và tìm lại niềm tin vào cuộc sống.
Lãnh Hàn cũng dành thời gian để huấn luyện đám trẻ. Hắn dạy chúng cách tự bảo vệ mình, cách sử dụng siêu năng lực của mình một cách an toàn và hiệu quả. Lãnh Hàn muốn những đứa trẻ này trở nên mạnh mẽ, để chúng có thể tự đứng lên chống lại bất kỳ thế lực nào đe dọa đến sự an toàn của chúng.
Dưới sự chăm sóc của người dân Làng Mây và sự dìu dắt của Lãnh Hàn và Lam Vân, đám trẻ dần dần hòa nhập vào cuộc sống mới. Chúng học cách yêu thương, chia sẻ và giúp đỡ lẫn nhau. Chúng tìm thấy niềm vui trong những trò chơi, những bài học và những câu chuyện kể bên ánh lửa trại.
Lãnh Hàn và Lam Vân nhìn những đứa trẻ vui đùa, lòng tràn đầy hạnh phúc. Họ biết rằng mình đã làm được một điều ý nghĩa, đó là mang lại hy vọng và hạnh phúc cho những đứa trẻ vô tội.
"Nhanh lên Lam Vân, chúng ta sắp thoát rồi!" Lãnh Hàn vừa chạy vừa ngoái lại phía sau, gương mặt căng thẳng.
Lam Vân cố gắng chạy theo, nhưng đôi chân nhỏ bé đã mệt mỏi sau một ngày dài và cuộc giải cứu vừa rồi. Cậu bé vấp ngã, trán đập mạnh xuống đất, một vết thương rướm máu.
Lãnh Hàn vội vàng dừng lại, đỡ Lam Vân dậy. "Em có sao không?"
Lam Vân lắc đầu, cố gắng đứng vững. "Em không sao, chúng ta đi tiếp thôi."
Nhưng Lãnh Hàn biết Lam Vân đang cố gắng chịu đựng. Hắn cúi xuống, bế cậu bé lên. "Để ta cõng em."
Lam Vân ngập ngừng, nhưng cuối cùng cũng ngoan ngoãn vòng tay qua cổ Lãnh Hàn. Hắn cõng Lam Vân trên lưng, tiếp tục chạy với tốc độ nhanh nhất có thể.
Tiếng súng nổ ngày càng gần. Lãnh Hàn biết họ không thể chạy mãi được. Hắn dừng lại, đặt Lam Vân xuống một tảng đá lớn. "Em ở đây chờ ta, ta sẽ quay lại ngay."
Lam Vân nắm chặt tay Lãnh Hàn, ánh mắt lo lắng. "Anh cẩn thận."
Lãnh Hàn mỉm cười, hôn nhẹ lên trán Lam Vân rồi quay lưng chạy ngược trở lại. Hắn ẩn mình sau những thân cây, chờ đợi những tên lính canh đuổi theo đến gần.
Khi những tên lính canh đến gần, Lãnh Hàn bất ngờ lao ra, sử dụng kỹ năng chiến đấu điêu luyện của mình để hạ gục chúng. Hắn di chuyển như một bóng ma, nhanh nhẹn và linh hoạt, khiến những tên lính canh không kịp trở tay.
Sau khi hạ gục tất cả những tên lính canh, Lãnh Hàn quay lại chỗ Lam Vân. Cậu bé đang ngồi trên tảng đá, ánh mắt lo lắng dõi theo bóng hình Lãnh Hàn trong màn đêm.
"Anh Lãnh Hàn!" Lam Vân mừng rỡ chạy đến ôm chầm lấy Lãnh Hàn.
Lãnh Hàn ôm chặt Lam Vân vào lòng, nhẹ nhàng xoa lưng cậu bé. "Không sao rồi, mọi chuyện đã qua."
Đám trẻ cũng từ từ lú đầu ra nhìn hai người bọn họ, khoảng 20 đứa nhỏ lớn nhỏ có đủ. Đứa lớn nhất khoảng 15 tuổi, đứa nhỏ nhất chỉ mới 4 tuổi. Bọn chúng nhìn Lam Vân như là vị cứu tinh của chúng.
Lam Vân mỉm cười rạng rỡ, vẫy tay chào đám trẻ. "Các em không sao chứ? Có ai bị thương không?"
Đám trẻ lắc đầu, ánh mắt vẫn còn hoảng sợ nhưng đã ánh lên tia hy vọng. Một cô bé khoảng 10 tuổi bước tới, nắm lấy tay Lam Vân. "Cảm ơn anh đã cứu chúng em."
Lam Vân xoa đầu cô bé, dịu dàng nói: "Không có gì đâu. Quan trọng là các em đã an toàn."
Lãnh Hàn nhìn đám trẻ, trong lòng dâng lên một cảm giác xót xa. Chúng còn quá nhỏ để phải trải qua những nỗi kinh hoàng như vậy. Hắn quỳ xuống, nhìn thẳng vào mắt từng đứa trẻ. "Các em đừng sợ, từ nay về sau sẽ không ai có thể làm hại các em nữa."
Đám trẻ nhìn Lãnh Hàn, ánh mắt đầy tin tưởng. Một cậu bé khoảng 7 tuổi hỏi: "Anh là ai? Tại sao anh lại cứu chúng em?"
Lãnh Hàn mỉm cười. "Ta là Lãnh Hàn, còn đây là Lam Vân. Chúng ta sẽ đưa các em đến một nơi an toàn."
Đám trẻ reo lên vui mừng. Chúng nắm tay nhau, đi theo Lãnh Hàn và Lam Vân rời khỏi khu rừng.
Trên đường đi, Lãnh Hàn và Lam Vân kể cho đám trẻ nghe về Làng Mây, nơi mà mọi người sống trong hòa bình và yêu thương nhau. Đám trẻ nghe mà mắt sáng long lanh, hy vọng về một cuộc sống mới tràn ngập trong tim chúng.
Sau nhiều ngày đi đường, Lãnh Hàn, Lam Vân và đám trẻ cuối cùng cũng đến được Làng Mây. Người dân trong làng chào đón họ với vòng tay rộng mở. Họ giúp đỡ đám trẻ ổn định cuộc sống, chăm sóc vết thương và dạy chúng những kỹ năng cần thiết.
Lam Vân dành nhiều thời gian chơi đùa và trò chuyện với đám trẻ. Cậu bé hiểu được nỗi đau và sự mất mát mà chúng đã trải qua, vì cậu cũng từng là một đứa trẻ bị tổ chức Bóng Ma truy đuổi. Lam Vân muốn dùng tình yêu thương và sự quan tâm của mình để giúp những đứa trẻ này chữa lành vết thương lòng và tìm lại niềm tin vào cuộc sống.
Lãnh Hàn cũng dành thời gian để huấn luyện đám trẻ. Hắn dạy chúng cách tự bảo vệ mình, cách sử dụng siêu năng lực của mình một cách an toàn và hiệu quả. Lãnh Hàn muốn những đứa trẻ này trở nên mạnh mẽ, để chúng có thể tự đứng lên chống lại bất kỳ thế lực nào đe dọa đến sự an toàn của chúng.
Dưới sự chăm sóc của người dân Làng Mây và sự dìu dắt của Lãnh Hàn và Lam Vân, đám trẻ dần dần hòa nhập vào cuộc sống mới. Chúng học cách yêu thương, chia sẻ và giúp đỡ lẫn nhau. Chúng tìm thấy niềm vui trong những trò chơi, những bài học và những câu chuyện kể bên ánh lửa trại.
Lãnh Hàn và Lam Vân nhìn những đứa trẻ vui đùa, lòng tràn đầy hạnh phúc. Họ biết rằng mình đã làm được một điều ý nghĩa, đó là mang lại hy vọng và hạnh phúc cho những đứa trẻ vô tội.