Chương 27: Giấc mơ
Trong căn phòng tối tăm, Lam Vân co rúm người lại, cố gắng chống lại sự xâm chiếm của bóng tối. Những hình ảnh kinh hoàng, những tiếng thét đau đớn của những đứa trẻ khác bị Bóng Ma tra tấn cứ hiện về trong tâm trí cậu bé, khiến cậu bé run rẩy sợ hãi.
“Không… không…” Lam Vân lẩm bẩm, cố gắng giữ vững ý thức của mình. “Tôi không muốn trở thành như vậy… Tôi không muốn làm hại ai hết…”
Nhưng bóng tối quá mạnh mẽ, nó dần dần nhấn chìm Lam Vân vào vực sâu tuyệt vọng. Đôi mắt cậu bé trở nên vô hồn, làn da tái nhợt, cơ thể run rẩy không ngừng.
“Ngươi không thể chống lại ta được đâu, Lam Vân,” giọng nói của Bóng Ma vang lên đầy đắc ý. “Ngươi sẽ trở thành vũ khí mạnh nhất của ta, sẽ giúp ta thống trị thế giới này.”
Bóng Ma bắt đầu khai thác sức mạnh tiềm ẩn trong Lam Vân, biến cậu bé thành một cỗ máy hủy diệt không có cảm xúc. Lam Vân cảm thấy cơ thể mình nóng ran, những luồng năng lượng đen tối cuồn cuộn chảy trong huyết quản, khiến cậu bé đau đớn tột cùng.
“Aaaaa!” Lam Vân hét lên trong đau đớn, nhưng tiếng hét của cậu bé nhanh chóng bị nhấn chìm trong bóng tối.
Bên ngoài căn phòng, tiếng bước chân dồn dập của đám lính canh Bóng Ma vang lên, xen lẫn tiếng la hét, mệnh lệnh. Lam Vân cố gắng tập trung, lắng nghe những âm thanh hỗn loạn đó. Một tia hy vọng le lói trong đôi mắt cậu bé khi nhận ra có người đang cố gắng đột nhập vào căn cứ.
“Lãnh Hàn… phải chăng là anh?” Lam Vân thầm nghĩ, cố gắng kìm nén cơn đau đang giày vò cơ thể. Cậu bé biết rằng mình không thể để bóng tối hoàn toàn chiếm lấy, cậu phải giữ lại một chút ý thức để giúp Lãnh Hàn khi anh đến.
Lam Vân cố gắng tập trung, điều khiển những luồng năng lượng hỗn loạn trong cơ thể. Cậu bé cảm nhận được sức mạnh siêu nhiên của mình đang dần mất kiểm soát, nhưng cậu không bỏ cuộc. Cậu bé phải chiến đấu, phải giành lại quyền kiểm soát cơ thể mình.
“Không… ta sẽ không để ngươi điều khiển ta,” Lam Vân nghiến răng, cố gắng chống lại sự cám dỗ của bóng tối. “Ta sẽ không trở thành con rối của ngươi.”
Bên ngoài, tiếng súng nổ vang lên, tiếng kim loại va chạm chan chát. Lam Vân biết Lãnh Hàn đang chiến đấu, đang cố gắng đến cứu cậu. Cậu bé càng quyết tâm hơn, phải giữ vững ý thức của mình, phải chờ đợi Lãnh Hàn.
“Lãnh Hàn, em đang đợi anh,” Lam Vân thì thầm, trong lòng tràn đầy hy vọng.
Nhưng hy vọng của Lam Vân nhanh chóng bị dập tắt. Tiếng súng nổ dần thưa thớt rồi im bặt, thay vào đó là tiếng bước chân nặng nề tiến về phía căn phòng giam giữ cậu. Cánh cửa sắt nặng nề mở ra, ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài hắt vào, chiếu lên bóng dáng cao lớn của một người đàn ông.
“Thủ lĩnh…” Lam Vân thều thào, đôi mắt cậu bé mở to, tràn đầy kinh hãi.
Người đàn ông bước vào, gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm. “Sức mạnh của ngươi đã thức tỉnh rồi, Lam Vân. Đã đến lúc ngươi thực hiện sứ mệnh của mình.”
Lam Vân lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng vùng vẫy, nhưng cơ thể cậu bé không còn nghe theo sự điều khiển của mình nữa.
“Không… không…” Lam Vân lẩm bẩm, nhưng giọng nói của cậu bé đã bị bóng tối bóp nghẹt.
Thủ lĩnh Bóng Ma tiến đến gần, đặt tay lên đầu Lam Vân. Một luồng năng lượng đen tối truyền vào cơ thể cậu bé, khiến cậu bé hét lên đau đớn.
“Từ giờ trở đi, ngươi sẽ là vũ khí mạnh nhất của Bóng Ma,” thủ lĩnh Bóng Ma nói, giọng điệu đầy đắc ý. “Ngươi sẽ giúp ta thống trị thế giới này.”
Lam Vân cảm thấy ý thức của mình dần tan biến, bóng tối hoàn toàn bao trùm lấy cậu bé.
Nhưng rồi, một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu Lam Vân, “Lam Vân, tỉnh lại đi! Đừng để bóng tối điều khiển em!”
Đó là giọng nói của Lãnh Hàn. Lam Vân cố gắng mở mắt, nhưng chỉ thấy một màu đen kịt. Cậu bé cố gắng gọi tên Lãnh Hàn, nhưng không thể thốt ra thành lời.
“Lãnh Hàn… Lãnh Hàn…”
Lam Vân giật mình tỉnh giấc, mồ hôi túa ra như tắm. Cậu bé ngồi bật dậy, thở hổn hển. Căn phòng vẫn tối om, chỉ có ánh trăng mờ ảo len lỏi qua khe cửa sổ.
Lam Vân nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Lãnh Hàn đâu. Cậu bé ôm lấy đầu mình, cảm thấy đau đớn và hoang mang.
“Chỉ là một giấc mơ…” Lam Vân lẩm bẩm, cố gắng trấn an bản thân. “Lãnh Hàn không bỏ rơi em, anh ấy đang ở ngoài kia, đang chiến đấu để cứu em.”
Nhưng sâu thẳm trong lòng, Lam Vân biết rằng đó không chỉ là một giấc mơ. Đó là nỗi sợ hãi lớn nhất của cậu bé, nỗi sợ bị Lãnh Hàn bỏ rơi, nỗi sợ bị bóng tối nhấn chìm.
“Không… không…” Lam Vân lẩm bẩm, cố gắng giữ vững ý thức của mình. “Tôi không muốn trở thành như vậy… Tôi không muốn làm hại ai hết…”
Nhưng bóng tối quá mạnh mẽ, nó dần dần nhấn chìm Lam Vân vào vực sâu tuyệt vọng. Đôi mắt cậu bé trở nên vô hồn, làn da tái nhợt, cơ thể run rẩy không ngừng.
“Ngươi không thể chống lại ta được đâu, Lam Vân,” giọng nói của Bóng Ma vang lên đầy đắc ý. “Ngươi sẽ trở thành vũ khí mạnh nhất của ta, sẽ giúp ta thống trị thế giới này.”
Bóng Ma bắt đầu khai thác sức mạnh tiềm ẩn trong Lam Vân, biến cậu bé thành một cỗ máy hủy diệt không có cảm xúc. Lam Vân cảm thấy cơ thể mình nóng ran, những luồng năng lượng đen tối cuồn cuộn chảy trong huyết quản, khiến cậu bé đau đớn tột cùng.
“Aaaaa!” Lam Vân hét lên trong đau đớn, nhưng tiếng hét của cậu bé nhanh chóng bị nhấn chìm trong bóng tối.
Bên ngoài căn phòng, tiếng bước chân dồn dập của đám lính canh Bóng Ma vang lên, xen lẫn tiếng la hét, mệnh lệnh. Lam Vân cố gắng tập trung, lắng nghe những âm thanh hỗn loạn đó. Một tia hy vọng le lói trong đôi mắt cậu bé khi nhận ra có người đang cố gắng đột nhập vào căn cứ.
“Lãnh Hàn… phải chăng là anh?” Lam Vân thầm nghĩ, cố gắng kìm nén cơn đau đang giày vò cơ thể. Cậu bé biết rằng mình không thể để bóng tối hoàn toàn chiếm lấy, cậu phải giữ lại một chút ý thức để giúp Lãnh Hàn khi anh đến.
Lam Vân cố gắng tập trung, điều khiển những luồng năng lượng hỗn loạn trong cơ thể. Cậu bé cảm nhận được sức mạnh siêu nhiên của mình đang dần mất kiểm soát, nhưng cậu không bỏ cuộc. Cậu bé phải chiến đấu, phải giành lại quyền kiểm soát cơ thể mình.
“Không… ta sẽ không để ngươi điều khiển ta,” Lam Vân nghiến răng, cố gắng chống lại sự cám dỗ của bóng tối. “Ta sẽ không trở thành con rối của ngươi.”
Bên ngoài, tiếng súng nổ vang lên, tiếng kim loại va chạm chan chát. Lam Vân biết Lãnh Hàn đang chiến đấu, đang cố gắng đến cứu cậu. Cậu bé càng quyết tâm hơn, phải giữ vững ý thức của mình, phải chờ đợi Lãnh Hàn.
“Lãnh Hàn, em đang đợi anh,” Lam Vân thì thầm, trong lòng tràn đầy hy vọng.
Nhưng hy vọng của Lam Vân nhanh chóng bị dập tắt. Tiếng súng nổ dần thưa thớt rồi im bặt, thay vào đó là tiếng bước chân nặng nề tiến về phía căn phòng giam giữ cậu. Cánh cửa sắt nặng nề mở ra, ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài hắt vào, chiếu lên bóng dáng cao lớn của một người đàn ông.
“Thủ lĩnh…” Lam Vân thều thào, đôi mắt cậu bé mở to, tràn đầy kinh hãi.
Người đàn ông bước vào, gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm. “Sức mạnh của ngươi đã thức tỉnh rồi, Lam Vân. Đã đến lúc ngươi thực hiện sứ mệnh của mình.”
Lam Vân lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng vùng vẫy, nhưng cơ thể cậu bé không còn nghe theo sự điều khiển của mình nữa.
“Không… không…” Lam Vân lẩm bẩm, nhưng giọng nói của cậu bé đã bị bóng tối bóp nghẹt.
Thủ lĩnh Bóng Ma tiến đến gần, đặt tay lên đầu Lam Vân. Một luồng năng lượng đen tối truyền vào cơ thể cậu bé, khiến cậu bé hét lên đau đớn.
“Từ giờ trở đi, ngươi sẽ là vũ khí mạnh nhất của Bóng Ma,” thủ lĩnh Bóng Ma nói, giọng điệu đầy đắc ý. “Ngươi sẽ giúp ta thống trị thế giới này.”
Lam Vân cảm thấy ý thức của mình dần tan biến, bóng tối hoàn toàn bao trùm lấy cậu bé.
Nhưng rồi, một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu Lam Vân, “Lam Vân, tỉnh lại đi! Đừng để bóng tối điều khiển em!”
Đó là giọng nói của Lãnh Hàn. Lam Vân cố gắng mở mắt, nhưng chỉ thấy một màu đen kịt. Cậu bé cố gắng gọi tên Lãnh Hàn, nhưng không thể thốt ra thành lời.
“Lãnh Hàn… Lãnh Hàn…”
Lam Vân giật mình tỉnh giấc, mồ hôi túa ra như tắm. Cậu bé ngồi bật dậy, thở hổn hển. Căn phòng vẫn tối om, chỉ có ánh trăng mờ ảo len lỏi qua khe cửa sổ.
Lam Vân nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Lãnh Hàn đâu. Cậu bé ôm lấy đầu mình, cảm thấy đau đớn và hoang mang.
“Chỉ là một giấc mơ…” Lam Vân lẩm bẩm, cố gắng trấn an bản thân. “Lãnh Hàn không bỏ rơi em, anh ấy đang ở ngoài kia, đang chiến đấu để cứu em.”
Nhưng sâu thẳm trong lòng, Lam Vân biết rằng đó không chỉ là một giấc mơ. Đó là nỗi sợ hãi lớn nhất của cậu bé, nỗi sợ bị Lãnh Hàn bỏ rơi, nỗi sợ bị bóng tối nhấn chìm.