Chương 6: Bình minh rạng rỡ
Bình minh ló rạng, những tia nắng vàng rực rỡ len lỏi qua khe cửa, chiếu sáng căn nhà gỗ nhỏ bé. Lãnh Hàn khẽ mở mắt, nhìn thấy Lam Vân vẫn đang say giấc trong vòng tay mình. Nụ cười dịu dàng nở trên môi hắn.
Hắn cẩn thận buông Lam Vân ra, nhẹ nhàng đặt cậu bé xuống giường. Sau đó, hắn ra khỏi nhà, hít thở bầu không khí trong lành của buổi sáng.
Tiếng chim hót líu lo vang vọng khắp nơi, cảnh vật xung quanh tươi đẹp và tràn đầy sức sống. Lãnh Hàn cảm thấy lòng mình thư thái và nhẹ nhõm, như mọi gánh nặng trong quá khứ đều đã được trút bỏ.
Hắn nhìn lên bầu trời xanh cao, tự nhủ: "Từ nay, mình sẽ sống một cuộc sống mới, một cuộc sống tốt đẹp hơn bên cạnh Lam Vân."
Lãnh Hàn quay trở lại nhà, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Hắn nấu cháo gà thơm ngon, cùng với một ít rau củ luộc. Khi Lam Vân thức dậy, nhìn thấy mâm cơm ngon lành đã được bày sẵn trên bàn, cậu bé mỉm cười rạng rỡ.
"Anh Lãnh Hàn, anh nấu cháo cho em hả?" Lam Vân hỏi, giọng đầy háo hức.
Lãnh Hàn gật đầu. "Ừ, ăn đi."
Lam Vân cầm lấy chiếc thìa, cẩn thận múc một chén cháo. Cậu bé thổi nhẹ để nguội bớt, rồi đưa lên miệng. Vị ngọt thanh của cháo gà hòa quyện với vị giòn của rau củ, khiến Lam Vân cảm thấy vô cùng ngon miệng.
"Cháo ngon quá, anh Lãnh Hàn!" Lam Vân khen ngợi.
Lãnh Hàn mỉm cười. "Mừng là em thích."
Hắn cũng múc một muỗng cháo bỏ vào miệng, hương vị vẫn không có gì khác trước nhưng hắn lại cảm thấy có gì đó ngọt ngào ở đầu lưỡi. Có lẽ là vì đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên Lãnh Hàn vì một ai đó mà nấu nướng cho nên cảm giác mới không giống nhau.
Lãnh Hàn nhìn Lam Vân ăn ngon miệng, trong lòng cảm thấy ấm áp. Hắn nhớ lại những tháng ngày trước đây, khi hắn còn là một sát thủ máu lạnh, chỉ biết đến bóng tối và tội lỗi. Hắn chưa bao giờ biết đến cảm giác được nấu ăn cho ai đó, được nhìn thấy người ta ăn ngon miệng và mỉm cười hạnh phúc.
"Anh Lãnh Hàn," Lam Vân gọi, "sao anh lại nhìn em chằm chằm vậy?"
Lãnh Hàn mỉm cười. "Chỉ là ta muốn nhìn em thôi."
Lam Vân ngượng ngùng cúi đầu. "Em có gì lạ đâu?"
Lãnh Hàn lắc đầu. "Đối với ta em rất đặc biệt, Lam Vân. Em đặc biệt hơn những kẻ mà ta gặp rất nhiều lần. Không, phải nói là không có kẻ nào có thể so với em."
Lam Vân ngước nhìn Lãnh Hàn, đôi mắt lấp lánh tò mò. "Đặc biệt như thế nào ạ?"
Lãnh Hàn khẽ cười, ánh mắt trìu mến. "Em có một trái tim ấm áp và một tâm hồn trong sáng. Em khiến ta cảm thấy bình yên và hạnh phúc, điều mà ta chưa từng được cảm nhận trước đây."
Lam Vân cười khúc khích. "Anh là người đầu tiên nói với em câu đó, cũng là người duy nhất." dừng lại một chút cậu bé lại tiếp tục "Cho nên anh Lãnh Hàn cũng là người đặc biệt đối với Lam Vân."
Lãnh Hàn cứng đờ cả người, chưa bao giờ nghĩ Lam Vân sẽ nói với mình những lời đó.
Đối với Lam Vân, hắn cũng là người đặc biệt?
Đối với Lam Vân, hắn là người duy nhất?
Đối với Lam Vân, hắn là người đầu tiên?
Rõ ràng cả hai chỉ mới gặp nhau có một ngày, mối quan hệ sát thủ và mục tiêu lại trở thành một thứ gì đó thật kì lạ khiến trái tim Lãnh Hàn dần tan chảy.
Hắn bắt đầu nhớ lại những gì thủ lĩnh tổ chức đã nói, Lam Vân là một đứa trẻ nguy hiểm. Bây giờ, Lãnh Hàn thật sự công nhận.
Lam Vân đúng là một đứa trẻ nguy hiểm.
Nhưng hắn, không chán ghét nó.
Hắn cẩn thận buông Lam Vân ra, nhẹ nhàng đặt cậu bé xuống giường. Sau đó, hắn ra khỏi nhà, hít thở bầu không khí trong lành của buổi sáng.
Tiếng chim hót líu lo vang vọng khắp nơi, cảnh vật xung quanh tươi đẹp và tràn đầy sức sống. Lãnh Hàn cảm thấy lòng mình thư thái và nhẹ nhõm, như mọi gánh nặng trong quá khứ đều đã được trút bỏ.
Hắn nhìn lên bầu trời xanh cao, tự nhủ: "Từ nay, mình sẽ sống một cuộc sống mới, một cuộc sống tốt đẹp hơn bên cạnh Lam Vân."
Lãnh Hàn quay trở lại nhà, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Hắn nấu cháo gà thơm ngon, cùng với một ít rau củ luộc. Khi Lam Vân thức dậy, nhìn thấy mâm cơm ngon lành đã được bày sẵn trên bàn, cậu bé mỉm cười rạng rỡ.
"Anh Lãnh Hàn, anh nấu cháo cho em hả?" Lam Vân hỏi, giọng đầy háo hức.
Lãnh Hàn gật đầu. "Ừ, ăn đi."
Lam Vân cầm lấy chiếc thìa, cẩn thận múc một chén cháo. Cậu bé thổi nhẹ để nguội bớt, rồi đưa lên miệng. Vị ngọt thanh của cháo gà hòa quyện với vị giòn của rau củ, khiến Lam Vân cảm thấy vô cùng ngon miệng.
"Cháo ngon quá, anh Lãnh Hàn!" Lam Vân khen ngợi.
Lãnh Hàn mỉm cười. "Mừng là em thích."
Hắn cũng múc một muỗng cháo bỏ vào miệng, hương vị vẫn không có gì khác trước nhưng hắn lại cảm thấy có gì đó ngọt ngào ở đầu lưỡi. Có lẽ là vì đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên Lãnh Hàn vì một ai đó mà nấu nướng cho nên cảm giác mới không giống nhau.
Lãnh Hàn nhìn Lam Vân ăn ngon miệng, trong lòng cảm thấy ấm áp. Hắn nhớ lại những tháng ngày trước đây, khi hắn còn là một sát thủ máu lạnh, chỉ biết đến bóng tối và tội lỗi. Hắn chưa bao giờ biết đến cảm giác được nấu ăn cho ai đó, được nhìn thấy người ta ăn ngon miệng và mỉm cười hạnh phúc.
"Anh Lãnh Hàn," Lam Vân gọi, "sao anh lại nhìn em chằm chằm vậy?"
Lãnh Hàn mỉm cười. "Chỉ là ta muốn nhìn em thôi."
Lam Vân ngượng ngùng cúi đầu. "Em có gì lạ đâu?"
Lãnh Hàn lắc đầu. "Đối với ta em rất đặc biệt, Lam Vân. Em đặc biệt hơn những kẻ mà ta gặp rất nhiều lần. Không, phải nói là không có kẻ nào có thể so với em."
Lam Vân ngước nhìn Lãnh Hàn, đôi mắt lấp lánh tò mò. "Đặc biệt như thế nào ạ?"
Lãnh Hàn khẽ cười, ánh mắt trìu mến. "Em có một trái tim ấm áp và một tâm hồn trong sáng. Em khiến ta cảm thấy bình yên và hạnh phúc, điều mà ta chưa từng được cảm nhận trước đây."
Lam Vân cười khúc khích. "Anh là người đầu tiên nói với em câu đó, cũng là người duy nhất." dừng lại một chút cậu bé lại tiếp tục "Cho nên anh Lãnh Hàn cũng là người đặc biệt đối với Lam Vân."
Lãnh Hàn cứng đờ cả người, chưa bao giờ nghĩ Lam Vân sẽ nói với mình những lời đó.
Đối với Lam Vân, hắn cũng là người đặc biệt?
Đối với Lam Vân, hắn là người duy nhất?
Đối với Lam Vân, hắn là người đầu tiên?
Rõ ràng cả hai chỉ mới gặp nhau có một ngày, mối quan hệ sát thủ và mục tiêu lại trở thành một thứ gì đó thật kì lạ khiến trái tim Lãnh Hàn dần tan chảy.
Hắn bắt đầu nhớ lại những gì thủ lĩnh tổ chức đã nói, Lam Vân là một đứa trẻ nguy hiểm. Bây giờ, Lãnh Hàn thật sự công nhận.
Lam Vân đúng là một đứa trẻ nguy hiểm.
Nhưng hắn, không chán ghét nó.