Chương 8: Cuộc đào tẩu vội vã
Bóng tối bao trùm căn nhà gỗ nhỏ bé, tiếng côn trùng rả rích vang vọng trong không gian tĩnh mịch. Lãnh Hàn đứng cạnh cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm đầy sao, tâm trí hắn chìm trong những suy nghĩ hỗn loạn.
Hạnh phúc bên Lam Vân trong những tháng qua như một giấc mơ đẹp, khiến hắn gần như quên đi quá khứ tăm tối của mình. Lãnh Hàn trân trọng từng khoảnh khắc bên Lam Vân, từng nụ cười rạng rỡ, từng câu nói hồn nhiên của cậu bé.
Tuy nhiên, hắn không thể nào xua đuổi được những ám ảnh về quá khứ. Hắn vẫn nhớ như in những ánh mắt căm phẫn, những tiếng kêu gào đầy đau đớn của những nạn nhân mà hắn đã sát hại. Hắn cảm thấy day dứt, ân hận, và lo sợ rằng một ngày nào đó, mọi chuyện sẽ sụp đổ.
Lãnh Hàn biết rằng, tổ chức sát thủ sẽ không bao giờ buông tha cho hắn. Hắn đã phản bội họ, và họ sẽ không ngừng truy đuổi cho đến khi hắn chết hoặc quay trở lại.
Lam Vân ngủ say trên chiếc giường nhỏ, khuôn mặt thanh tú của cậu bé lộ rõ vẻ bình yên. Lãnh Hàn nhìn Lam Vân, trái tim hắn trào dâng một cảm xúc khó tả. Hắn yêu thương cậu bé này hơn bất cứ thứ gì trên đời, và hắn sẽ không bao giờ để bất kỳ ai làm hại Lam Vân.
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang sự im lặng. Lãnh Hàn giật mình, vội vàng nhấc máy. Giọng nói lạnh lùng vang lên từ đầu dây bên kia:
"Lãnh Hàn, đã đến lúc quay trở lại."
Lãnh Hàn siết chặt điện thoại trong tay, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán. Hắn biết rằng, đây là cuộc gọi từ một thành viên cũ trong tổ chức sát thủ.
"Ai vậy?" Lãnh Hàn cố gắng giữ bình tĩnh.
"Ngươi không cần biết ta là ai. Điều quan trọng là ngươi phải biết rằng, chúng ta đã phát hiện ra tung tích của ngươi và thằng nhóc đó. Hãy quay trở lại tổ chức trước khi quá muộn. Hoặc là ngươi giết Lam Vân, hoặc là cả hai ngươi đều sẽ chết."
Lãnh Hàn cúp máy, tim đập thình thịch lo lắng. Hắn biết rằng, hắn không thể lẩn trốn mãi mãi. Hắn phải đưa ra quyết định: hoặc là quay trở lại đối mặt với tổ chức, hoặc là tiếp tục trốn chạy và mạo hiểm mạng sống của Lam Vân.
Lãnh Hàn nhìn Lam Vân, cảm thấy xót xa cho cậu bé. Hắn không muốn Lam Vân phải sống trong sợ hãi và nguy hiểm. Hắn muốn bảo vệ Lam Vân, nhưng hắn không biết phải làm thế nào.
Lãnh Hàn chìm trong những suy tư, không biết làm gì cho phải. Hắn biết rằng, quyết định của hắn sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của cả hai.
Cuối cùng quyết định cũng được đưa ra, Lãnh Hàn cẩn thận lay Lam Vân dậy, giọng nói khẽ khàng: "Lam Vân, chúng ta phải đi."
Lam Vân mở mắt ra, nhìn Lãnh Hàn với vẻ ngơ ngác: "Sao vậy anh? Chưa sáng mà."
"Có việc gấp, em phải mặc quần áo nhanh lên." Lãnh Hàn nói, cố gắng che giấu sự lo lắng trong giọng nói.
Lam Vân cảm nhận được sự vội vã trong giọng nói của Lãnh Hàn, cậu bé vội vàng mặc quần áo và hỏi: "Có chuyện gì vậy anh?"
Lãnh Hàn nhìn Lam Vân, ánh mắt đầy áy náy: "Ta sẽ nói cho biết sau. Giờ chúng ta phải đi nhanh, nếu không thì sẽ không kịp đâu."
Lam Vân nghe xong cũng không hỏi thêm gì nữa, cậu bé tin tưởng vào Lãnh Hàn và hiểu rằng, Lãnh Hàn sẽ không bao giờ làm hại mình.
Cả hai cùng nhau thu thập một ít vật dụng cần thiết. Sau khi mọi thứ xong xuôi, Lãnh Hàn dắt tay Lam Vân, âm thầm rời khỏi căn nhà gỗ, nơi có những kí ức quý giá ngắn ngủi giữa hai người...
Hạnh phúc bên Lam Vân trong những tháng qua như một giấc mơ đẹp, khiến hắn gần như quên đi quá khứ tăm tối của mình. Lãnh Hàn trân trọng từng khoảnh khắc bên Lam Vân, từng nụ cười rạng rỡ, từng câu nói hồn nhiên của cậu bé.
Tuy nhiên, hắn không thể nào xua đuổi được những ám ảnh về quá khứ. Hắn vẫn nhớ như in những ánh mắt căm phẫn, những tiếng kêu gào đầy đau đớn của những nạn nhân mà hắn đã sát hại. Hắn cảm thấy day dứt, ân hận, và lo sợ rằng một ngày nào đó, mọi chuyện sẽ sụp đổ.
Lãnh Hàn biết rằng, tổ chức sát thủ sẽ không bao giờ buông tha cho hắn. Hắn đã phản bội họ, và họ sẽ không ngừng truy đuổi cho đến khi hắn chết hoặc quay trở lại.
Lam Vân ngủ say trên chiếc giường nhỏ, khuôn mặt thanh tú của cậu bé lộ rõ vẻ bình yên. Lãnh Hàn nhìn Lam Vân, trái tim hắn trào dâng một cảm xúc khó tả. Hắn yêu thương cậu bé này hơn bất cứ thứ gì trên đời, và hắn sẽ không bao giờ để bất kỳ ai làm hại Lam Vân.
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang sự im lặng. Lãnh Hàn giật mình, vội vàng nhấc máy. Giọng nói lạnh lùng vang lên từ đầu dây bên kia:
"Lãnh Hàn, đã đến lúc quay trở lại."
Lãnh Hàn siết chặt điện thoại trong tay, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán. Hắn biết rằng, đây là cuộc gọi từ một thành viên cũ trong tổ chức sát thủ.
"Ai vậy?" Lãnh Hàn cố gắng giữ bình tĩnh.
"Ngươi không cần biết ta là ai. Điều quan trọng là ngươi phải biết rằng, chúng ta đã phát hiện ra tung tích của ngươi và thằng nhóc đó. Hãy quay trở lại tổ chức trước khi quá muộn. Hoặc là ngươi giết Lam Vân, hoặc là cả hai ngươi đều sẽ chết."
Lãnh Hàn cúp máy, tim đập thình thịch lo lắng. Hắn biết rằng, hắn không thể lẩn trốn mãi mãi. Hắn phải đưa ra quyết định: hoặc là quay trở lại đối mặt với tổ chức, hoặc là tiếp tục trốn chạy và mạo hiểm mạng sống của Lam Vân.
Lãnh Hàn nhìn Lam Vân, cảm thấy xót xa cho cậu bé. Hắn không muốn Lam Vân phải sống trong sợ hãi và nguy hiểm. Hắn muốn bảo vệ Lam Vân, nhưng hắn không biết phải làm thế nào.
Lãnh Hàn chìm trong những suy tư, không biết làm gì cho phải. Hắn biết rằng, quyết định của hắn sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của cả hai.
Cuối cùng quyết định cũng được đưa ra, Lãnh Hàn cẩn thận lay Lam Vân dậy, giọng nói khẽ khàng: "Lam Vân, chúng ta phải đi."
Lam Vân mở mắt ra, nhìn Lãnh Hàn với vẻ ngơ ngác: "Sao vậy anh? Chưa sáng mà."
"Có việc gấp, em phải mặc quần áo nhanh lên." Lãnh Hàn nói, cố gắng che giấu sự lo lắng trong giọng nói.
Lam Vân cảm nhận được sự vội vã trong giọng nói của Lãnh Hàn, cậu bé vội vàng mặc quần áo và hỏi: "Có chuyện gì vậy anh?"
Lãnh Hàn nhìn Lam Vân, ánh mắt đầy áy náy: "Ta sẽ nói cho biết sau. Giờ chúng ta phải đi nhanh, nếu không thì sẽ không kịp đâu."
Lam Vân nghe xong cũng không hỏi thêm gì nữa, cậu bé tin tưởng vào Lãnh Hàn và hiểu rằng, Lãnh Hàn sẽ không bao giờ làm hại mình.
Cả hai cùng nhau thu thập một ít vật dụng cần thiết. Sau khi mọi thứ xong xuôi, Lãnh Hàn dắt tay Lam Vân, âm thầm rời khỏi căn nhà gỗ, nơi có những kí ức quý giá ngắn ngủi giữa hai người...