Chương 17: Cứu tinh xuất hiện
Nàng theo chân hắn đến một ngôi nhà, tuy nơi này có hơi vắng vẻ, nhưng căn nhà lại rất khang trang, đồ sộ, hoá ra tên này cũng là một vị công tử giàu có.
Vừa bước vào cửa, trông thấy một nam nhân tầm trung niên đang ngồi trong sảnh lớn.
"- Cha, hài nhi về rồi đây!! ". Hắn nói với nam nhân trung niên trước mặt.
'' Vu Hiển con có tìm được người không? Còn có... cô nương này là ai vậy?
Lý Vu Nhân nhìn con trai rồi nhìn sang nàng.
"- Nàng ấy là Diệp Trường Ca, cha của nàng chính là Diệp Dung đó thư cha! ".
Nghe đến Diệp Dung, giọng nói của Trịnh Vu Nhân có chút run run, đôi mắt xúc động:
"- Là ái nữ của sư huynh sao? Thật là...ta có gặp con khi con mới tròn ba tuổi. Bây giờ đã trở thành một nữ tử xinh đẹp rồi, cha con bây giờ đang ở đâu?."
Nét mặt nàng thoáng buồn bã:
" Lý tiền bối....cha của ta đã qua đời rất lâu rồi, hiện tại ta chỉ còn lại mẫu thân mà thôi."
Trong mắt Trịnh Vu Nhân bỗng tràn ngập đau thương, xót xa nhìn nàng:
"- Thật khổ cho mẫu tử của con. Nhưng vì sao sư huynh....lại ra đột ngột như vậy? Ta còn tưởng huynh ấy quên ta rồi nên không gửi thư cho ta nữa."
Nàng cũng liền trả lời:
"- Lúc đó tiểu bối cùng chỉ mới được tám tuổi. Đêm hôm đó cha ta rời đi, sáng sớm hôm sau thì dân làng tìm thấy phụ thân ta ở bìa rừng. Trên cơ thể quấn nhiều tơ nhện, nhưng không rõ vì sao cha của ta mất mạng ".
"- Là....nhện vương làm sao? Quả nhiên chỉ có thể là hắn mới giết được sư huynh! ".
'- Người cũng biết nhện vương sao Lý tiền bối? "
Nàng có chút ngạc nhiên.
"- Đúng vậy! Hắn thực sự là ác mộng với đạo sĩ như chúng ta. Hắn rất mạnh, có thể nói là bất bại ".
"- Dù cho hắn cho mạnh tới đâu, tiểu bối cũng sẽ giết chết hắn, báo thù cho cha."
Nàng vô cùng cương quyết. Khiến cho Lý Vu Nhân có chút kinh ngạc.
"- Chuyện này hãy cứ bỏ sang một bên đi, ta mời nàng đến đây là nhờ một việc."
Lý Vu Hiển bây giờ mới lên tiếng.
Nàng cũng nhớ ra mục đích của nàng khi đến đây.
"- Ngươi cần ta giúp gì?? "
"- Cha ta ông ấy dạo gần đây mất đi khả năng nhận biết đám yêu ma. Chúng mỗi đêm đều tấn công trả thù, khiến cho phụ thân mất ngủ, ăn không ngon. Ngươi có thể xem giúp ta được không?"
Lý Vu Nhân có vẻ chưa tin tưởng nàng:
"- Trường Ca, con có thể làm được không? Chuyện này khả năng của ta không giải quyết được. Nếu con không làm cũng không sao, một tiểu bổi như con cũng còn đang học hỏi nhiều mà".
Nhưng Trường Ca liền rất tự tin:
"- Tiểu bối làm được, người không cần lo lắng.
Nàng nói xong liền dùng hai ngón tay khép chặt,quẹt ngang đôi mắt. Trông thấy một nữ tử mặc bộ y phục đỏ, gục đầu xuống,ngồi trên vai của Lý Vu Nhân. Hai tay của ả vòng ra trước che mắt của ông ta.
"- Là yêu nữ che mắt của người, nên người không cảm nhận được kẻ nào mới là yêu. Giờ ta sẽ xử lí giúp người, xin người hãy cứ đứng yên!"
Lý Vu Nhân cũng làm theo lời của nàng, không dịch chuyển nữa. Trường Ca ném lá bùa về phía trước, dùng thanh kiếm nàng mang theo đâm xuyên qua lá bùa, hét lên:
"- Yêu ma mau hiện hình!!!!.."
Ma nữ bời pháp thuật của nàng mà cơ thể buộc phải xuất hiện.
"- Nha đầu thối dám làm hỏng chuyện của lão nương!!!
Ả ma nữ gầm rú tức giận. Từng lọn tóc của ả càng lúc càng dài, quấn chặt lấy ba người, nàng dùng kiếm muốn cắt đứt những lọn tóc nhưng không được, chúng rất chắc và cứng. Lý Vu Nhân cũng cố gắng dùng thuật pháp nhưng bất thành. Ả liền cười đầy sảng khoái:
"- Ha Ha Ha vài ba cái thuật pháp mèo cào của các ngươi sao có thể thắng được lão nương!!!!".
Nàng nhìn thấy hai cha con họ bị tóc siết vào da thịt chảy máu, đau rát. Nàng cố gắng vùng vẫy nhưng vẫn không thoát được.
"- Lẽ nào ta thực sự phải chết ở đây sao?? Ta không cam tâm!!! Ta còn chưa trả được thù cho cha..!! Nàng dần dần thấy mọi thứ xung quanh đều mờ nhạt. Bỗng từ đâu có một giọng nói quen thuộc vang lên, là một nam tử, nhưng nàng không nhìn thấy rõ nữa, bên tai chỉ còn lại tiếng người gọi nàng.
"- Trường Ca! Trường Ca! Nàng mau tỉnh lại đi!!! ".
Đến khi mở mắt lại, nàng thấy mình đã ở trong vương phủ.
"- Trường Ca, nàng đã khoẻ chưa??
Triệu Tư Thành ngồi bên cạnh, túc trực ở phòng nàng.
Lúc này Triệu Phi Yến mở cửa đi vào trong:
"- Diệp tỷ tỉnh lại rồi!! tỷ làm ta lo lắng quá, tỷ hãy ăn bát cháo này lấy lại sức trước đã ".
Phi Yến đặt bát cháo lên bàn.
"- Sao ta lại ở đây? Mọi người đâu rồi? Họ có bị làm sao không??
Trường Ca mặt lo lắng hỏi Phi Yến.
"- Diệp tỷ yên tâm, hai người kia họ vẫn ổn. Ca Ca đã sắp xếp cho họ nghỉ ngơi ở Tương Tình viện rồi. Tỷ biết không, ca ca ta cũng rất cừ nhé, khi tỷ bị ả ma nữ kia siết chặt, huynh ấy đến kịp thời dùng kiếm cắt đứt lọn tóc của ả cứu tỷ. Ma nữ đó nhìn ca ca ta liền hoảng sợ biến mất rồi."
Phi Yến kể lại cho nàng nghe sự tình.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, vì không ai phải hy sinh ở đây, nhưng nàng chợt nhớ ra điều gì đó, liền hỏi:
"- Triệu Tư Thành cắt được tóc của ả sao? Mái tóc của ả tu luyện hơn một ngàn năm, yêu lực mạnh mẽ, sao có thể dễ dàng.....?
"- Ý nàng là ta không mạnh mẽ bằng ma nữ ốm đói đó???
Nét mặt hắn nghiêm nghị, có chút hờn dỗi.
"- Không.... không! ta không có ý chê bai người. Ta chỉ không hiểu sao người làm được điều đó mà thôi. À.....mà tại sao người biết ta đang ở đó ".
"- Ta.....ta...chỉ là tình cờ gặp được ". Hắn ta lấp liếm cho qua chuyện, nhưng nàng nào dễ buông tha.
"- Lời ngài nói thật không? ".
Vừa bước vào cửa, trông thấy một nam nhân tầm trung niên đang ngồi trong sảnh lớn.
"- Cha, hài nhi về rồi đây!! ". Hắn nói với nam nhân trung niên trước mặt.
'' Vu Hiển con có tìm được người không? Còn có... cô nương này là ai vậy?
Lý Vu Nhân nhìn con trai rồi nhìn sang nàng.
"- Nàng ấy là Diệp Trường Ca, cha của nàng chính là Diệp Dung đó thư cha! ".
Nghe đến Diệp Dung, giọng nói của Trịnh Vu Nhân có chút run run, đôi mắt xúc động:
"- Là ái nữ của sư huynh sao? Thật là...ta có gặp con khi con mới tròn ba tuổi. Bây giờ đã trở thành một nữ tử xinh đẹp rồi, cha con bây giờ đang ở đâu?."
Nét mặt nàng thoáng buồn bã:
" Lý tiền bối....cha của ta đã qua đời rất lâu rồi, hiện tại ta chỉ còn lại mẫu thân mà thôi."
Trong mắt Trịnh Vu Nhân bỗng tràn ngập đau thương, xót xa nhìn nàng:
"- Thật khổ cho mẫu tử của con. Nhưng vì sao sư huynh....lại ra đột ngột như vậy? Ta còn tưởng huynh ấy quên ta rồi nên không gửi thư cho ta nữa."
Nàng cũng liền trả lời:
"- Lúc đó tiểu bối cùng chỉ mới được tám tuổi. Đêm hôm đó cha ta rời đi, sáng sớm hôm sau thì dân làng tìm thấy phụ thân ta ở bìa rừng. Trên cơ thể quấn nhiều tơ nhện, nhưng không rõ vì sao cha của ta mất mạng ".
"- Là....nhện vương làm sao? Quả nhiên chỉ có thể là hắn mới giết được sư huynh! ".
'- Người cũng biết nhện vương sao Lý tiền bối? "
Nàng có chút ngạc nhiên.
"- Đúng vậy! Hắn thực sự là ác mộng với đạo sĩ như chúng ta. Hắn rất mạnh, có thể nói là bất bại ".
"- Dù cho hắn cho mạnh tới đâu, tiểu bối cũng sẽ giết chết hắn, báo thù cho cha."
Nàng vô cùng cương quyết. Khiến cho Lý Vu Nhân có chút kinh ngạc.
"- Chuyện này hãy cứ bỏ sang một bên đi, ta mời nàng đến đây là nhờ một việc."
Lý Vu Hiển bây giờ mới lên tiếng.
Nàng cũng nhớ ra mục đích của nàng khi đến đây.
"- Ngươi cần ta giúp gì?? "
"- Cha ta ông ấy dạo gần đây mất đi khả năng nhận biết đám yêu ma. Chúng mỗi đêm đều tấn công trả thù, khiến cho phụ thân mất ngủ, ăn không ngon. Ngươi có thể xem giúp ta được không?"
Lý Vu Nhân có vẻ chưa tin tưởng nàng:
"- Trường Ca, con có thể làm được không? Chuyện này khả năng của ta không giải quyết được. Nếu con không làm cũng không sao, một tiểu bổi như con cũng còn đang học hỏi nhiều mà".
Nhưng Trường Ca liền rất tự tin:
"- Tiểu bối làm được, người không cần lo lắng.
Nàng nói xong liền dùng hai ngón tay khép chặt,quẹt ngang đôi mắt. Trông thấy một nữ tử mặc bộ y phục đỏ, gục đầu xuống,ngồi trên vai của Lý Vu Nhân. Hai tay của ả vòng ra trước che mắt của ông ta.
"- Là yêu nữ che mắt của người, nên người không cảm nhận được kẻ nào mới là yêu. Giờ ta sẽ xử lí giúp người, xin người hãy cứ đứng yên!"
Lý Vu Nhân cũng làm theo lời của nàng, không dịch chuyển nữa. Trường Ca ném lá bùa về phía trước, dùng thanh kiếm nàng mang theo đâm xuyên qua lá bùa, hét lên:
"- Yêu ma mau hiện hình!!!!.."
Ma nữ bời pháp thuật của nàng mà cơ thể buộc phải xuất hiện.
"- Nha đầu thối dám làm hỏng chuyện của lão nương!!!
Ả ma nữ gầm rú tức giận. Từng lọn tóc của ả càng lúc càng dài, quấn chặt lấy ba người, nàng dùng kiếm muốn cắt đứt những lọn tóc nhưng không được, chúng rất chắc và cứng. Lý Vu Nhân cũng cố gắng dùng thuật pháp nhưng bất thành. Ả liền cười đầy sảng khoái:
"- Ha Ha Ha vài ba cái thuật pháp mèo cào của các ngươi sao có thể thắng được lão nương!!!!".
Nàng nhìn thấy hai cha con họ bị tóc siết vào da thịt chảy máu, đau rát. Nàng cố gắng vùng vẫy nhưng vẫn không thoát được.
"- Lẽ nào ta thực sự phải chết ở đây sao?? Ta không cam tâm!!! Ta còn chưa trả được thù cho cha..!! Nàng dần dần thấy mọi thứ xung quanh đều mờ nhạt. Bỗng từ đâu có một giọng nói quen thuộc vang lên, là một nam tử, nhưng nàng không nhìn thấy rõ nữa, bên tai chỉ còn lại tiếng người gọi nàng.
"- Trường Ca! Trường Ca! Nàng mau tỉnh lại đi!!! ".
Đến khi mở mắt lại, nàng thấy mình đã ở trong vương phủ.
"- Trường Ca, nàng đã khoẻ chưa??
Triệu Tư Thành ngồi bên cạnh, túc trực ở phòng nàng.
Lúc này Triệu Phi Yến mở cửa đi vào trong:
"- Diệp tỷ tỉnh lại rồi!! tỷ làm ta lo lắng quá, tỷ hãy ăn bát cháo này lấy lại sức trước đã ".
Phi Yến đặt bát cháo lên bàn.
"- Sao ta lại ở đây? Mọi người đâu rồi? Họ có bị làm sao không??
Trường Ca mặt lo lắng hỏi Phi Yến.
"- Diệp tỷ yên tâm, hai người kia họ vẫn ổn. Ca Ca đã sắp xếp cho họ nghỉ ngơi ở Tương Tình viện rồi. Tỷ biết không, ca ca ta cũng rất cừ nhé, khi tỷ bị ả ma nữ kia siết chặt, huynh ấy đến kịp thời dùng kiếm cắt đứt lọn tóc của ả cứu tỷ. Ma nữ đó nhìn ca ca ta liền hoảng sợ biến mất rồi."
Phi Yến kể lại cho nàng nghe sự tình.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, vì không ai phải hy sinh ở đây, nhưng nàng chợt nhớ ra điều gì đó, liền hỏi:
"- Triệu Tư Thành cắt được tóc của ả sao? Mái tóc của ả tu luyện hơn một ngàn năm, yêu lực mạnh mẽ, sao có thể dễ dàng.....?
"- Ý nàng là ta không mạnh mẽ bằng ma nữ ốm đói đó???
Nét mặt hắn nghiêm nghị, có chút hờn dỗi.
"- Không.... không! ta không có ý chê bai người. Ta chỉ không hiểu sao người làm được điều đó mà thôi. À.....mà tại sao người biết ta đang ở đó ".
"- Ta.....ta...chỉ là tình cờ gặp được ". Hắn ta lấp liếm cho qua chuyện, nhưng nàng nào dễ buông tha.
"- Lời ngài nói thật không? ".