Chương 7: Những cơn ác mộng
"- Yến Nhi, không được vô lễ, đây là ân nhân của ta."
Triệu Tư Thành lớn tiếng.
"- Vị tiểu thư này là...?"
Trường Ca thắc mắc nhìn vương gia.
"- Đây là muội muội nhà ta, tên nàng là Triệu Phi Yến."
"- ca ca, trước giờ huynh đâu có dẫn nữ tử nào về phủ, nay lại đem một nữ nhân không rõ lai lịch như vậy về nhà, mẫu phi biết sẽ cảm thấy không vui.
Phi Yến phồng má, giận dỗi nói.
"- Không phải chuyện của muội, mau trở về viện của mình đi! ".
Hắn không nhìn đến, chỉ lệnh cho nàng ấy quay trở lại viện. Phi Yến giận dỗi bỏ đi. Thấy huynh muội tranh cãi, khiến cho Trường Ca cảm thấy ngại ngùng, có lẽ mình đem đến phiền phức trong phủ rồi. Triệu Tư Thành như hiểu được suy nghĩ của nàng, hắn liền nói:
"- Phi Yến từ nhỏ đến lớn đều được chiều chuộng, muốn gì được nấy nên sinh hư. Nàng không cần để ý tới, con bé giận dỗi một lúc là quên ngay thôi. Lý ma ma!! mau đưa cô nương này đến ở Thanh Trúc viện."
Người tên Lý ma ma vội vàng cung kính:
"- Lão nô đã rõ, mời tiểu thư đi theo lối này."
Theo sự sắp xếp của Vương gia, nàng ở trong một viện lớn. Nơi nay có cả vườn hoa, hồ cá, hồ sen không thiếu thứ gì cả. Đây chính là cuộc sống của vương giả sao? Cái viện này còn lớn rộng hơn nhà nàng gấp ba, bốn lần. Nếu ta và mẫu thân có được ngôi nhà như thế này thì thật là tốt. Nàng ngắm nhìn mọi thứ và ao ước.
Tối đó, một nha hoàn đến viện, đưa nàng đến nhà ăn dùng bữa. Bữa ăn tối ở vương phủ rộng lớn, người ra kẻ vào đông đúc, lại chỉ có hai người ăn. Triệu Tư Thành thì bận chính sự nên không có mặt. Phi Yến nhìn thấy nàng thì liền không vui, nhưng cũng không dám gây chuyện với Trường Ca nữa. Bầu không khí vô cùng ngại ngùng, phần ai người nấy ăn vô cùng lạ kì. Bỗng nàng phát hiện trên vòng ngọc Phi Yến đeo có gì đó bất thường.
"- Phi Yến tiểu thư, có phải người dạo này người hay mất ngủ hoặc mơ thấy ác mộng? ".
Trường Ca gặng hỏi Phi Yến.
Trước câu hỏi của nàng, Phi Yến hốt hoảng, làm rơi cả đôi đũa đang cầm trên tay:
"- Sao...sao ngươi biết được điều này? Ngươi không lẽ là đạo sư sao?."
"- Lời tiểu thư nói rất chính xác, ta là đạo sĩ của Diệp gia, từ Nam Sơn đến đây ".
Nàng cũng liền nói ra thân phận của mình. Tránh cho việc Phi Yến nghĩ nàng không đứng đắn, câu dẫn ca ca của nàng ấy.
"- Vậy ngươi có thể giúp ta không? Gần đây ta đều gặp ác mộng, thấy có một nữ nhân cứ đòi mạng ta, dù ta chưa từng giết hại kẻ nào ". Vẻ mặt của Phi Yến có chút lo sợ.
"- Ta có thể giúp tiểu thư chuyện này, tuy nhiên...."
Nàng có chút ngập ngừng.
"- Ngươi muốn bao nhiêu vàng ta cũng có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi có thể giải quyết được."
"- Không phải ý đó, ta chỉ muốn được tá túc ở vương phủ một thời gian, còn lại không có yêu cầu gì."
Nàng vội vàng giải thích cho Phi Yến hiểu.
"- Vậy quá đơn giản! Ngay cả khi ta không chấp nhận huynh ấy cũng đưa ngươi về đây đó thôi. Nếu ngươi giải trừ được, ở đây bao lâu là tùy ngươi."
Phi Yến đồng ý với yêu cầu của nàng.
"- Được, ta sẽ giúp người. Chiếc vòng này, từ đâu mà tiểu thư có? "
Nàng chỉ tay vào chiếc vòng ngọc xanh lục của Phi Yến.
"- Là một tỷ tỷ tốt của ta tặng cho, tỷ ấy nói chiếc vòng này rất quý hiếm, khó lắm mới mua được nó."
Phi Yến ngây thơ, còn cảm thấy tự hào nữa.
Nàng nhếch môi cười đầy ẩn ý:
"- Đúng thật là tỷ muội tốt, tốt đến mức sẽ lấy mạng của người đó ".
Phi Yến kinh ngạc, đứng phắt dậy:
"- Ý ngươi là sao? Tỷ ấy hại ta sao? "
"- Đúng vậy. Chiếc vòng này mang âm khí nặng nề, nó được hình thành từ linh hồn của người chết, được nhốt trong chiếc vòng. Người đeo chiếc vòng này sẽ bị linh hồn kia bám lấy không buông, liên tục gặp ác mộng, cuối cùng thì sẽ chết trong giấc mộng lẫn thực tại ".
Nàng từ tốn giảng giải cho Phi Yến nghe.
Phi Yến rùng mình, sợ hãi vội vàng tháo chiếc vòng ra, nhưng không được, chiếc vòng không thể dịch chuyển nữa.
"- Vòng này đã đeo vào, liền không tháo được. Chỉ có khi chủ nhân chiếc vòng mất, thì vòng mới được gỡ ra mà thôi."
Nàng vẫn rất thản nhiên uống một ngụm trà.
"- Đợi đến giờ ngọ đêm nay, ta sẽ giúp người tháo được chiếc vòng, người cứ an tâm ".
Nàng chỉ nói đến vậy rồi trở về viện.
Phi Yến nằm trên giường trằn trọc, không biết ta có nên tin lời của Trường Ca không? Suy nghĩ một lúc, Phi Yến lại rơi vào giấc mộng lúc nào không biết. Ngay lúc này Trường Ca cũng bước vào phòng, ngồi bên cạnh Phi Yến. Dùng chiếc chuông nhỏ lắc đều, giấc mơ của Phi Yến hiện lên trong không gian của Trường Ca.
Phi Yến đang bỏ chạy trong một khu rừng, trông nàng ấy thật sự hoảng sợ. Một ma nữ theo sát đằng sau, hai tay của ả vươn dài đuổi theo Phi Yến
"- Thấy ngươi rồi nhé! ". Nàng chợt mỉm cười.
Một bàn tay khổng lồ từ trên bầu trời thò xuống túm lấy ả ma nữ kéo lên. Nàng đã thành công lôi ma nữ ra khỏi giấc mộng của Phi Yến.
Phi Yến cũng lập tức bừng tỉnh, trông thấy Trường Ca đã ở đây, bá đạo bóp lấy cổ của ma nữ đưa lên cao.
"- Cẩn thận!!! " Phi Yến hét lớn
Ma nữ kia lại có thể tách đôi thân thể của ả ra, phân thân khác của ả lợi dụng sơ hở tấn công từ phía sau Trường Ca. Trong tay ả chợt hình thành một thanh kiếm đỏ rực làm từ máu thịt của ả, một nhát đâm tới lưng nàng.
Triệu Tư Thành lớn tiếng.
"- Vị tiểu thư này là...?"
Trường Ca thắc mắc nhìn vương gia.
"- Đây là muội muội nhà ta, tên nàng là Triệu Phi Yến."
"- ca ca, trước giờ huynh đâu có dẫn nữ tử nào về phủ, nay lại đem một nữ nhân không rõ lai lịch như vậy về nhà, mẫu phi biết sẽ cảm thấy không vui.
Phi Yến phồng má, giận dỗi nói.
"- Không phải chuyện của muội, mau trở về viện của mình đi! ".
Hắn không nhìn đến, chỉ lệnh cho nàng ấy quay trở lại viện. Phi Yến giận dỗi bỏ đi. Thấy huynh muội tranh cãi, khiến cho Trường Ca cảm thấy ngại ngùng, có lẽ mình đem đến phiền phức trong phủ rồi. Triệu Tư Thành như hiểu được suy nghĩ của nàng, hắn liền nói:
"- Phi Yến từ nhỏ đến lớn đều được chiều chuộng, muốn gì được nấy nên sinh hư. Nàng không cần để ý tới, con bé giận dỗi một lúc là quên ngay thôi. Lý ma ma!! mau đưa cô nương này đến ở Thanh Trúc viện."
Người tên Lý ma ma vội vàng cung kính:
"- Lão nô đã rõ, mời tiểu thư đi theo lối này."
Theo sự sắp xếp của Vương gia, nàng ở trong một viện lớn. Nơi nay có cả vườn hoa, hồ cá, hồ sen không thiếu thứ gì cả. Đây chính là cuộc sống của vương giả sao? Cái viện này còn lớn rộng hơn nhà nàng gấp ba, bốn lần. Nếu ta và mẫu thân có được ngôi nhà như thế này thì thật là tốt. Nàng ngắm nhìn mọi thứ và ao ước.
Tối đó, một nha hoàn đến viện, đưa nàng đến nhà ăn dùng bữa. Bữa ăn tối ở vương phủ rộng lớn, người ra kẻ vào đông đúc, lại chỉ có hai người ăn. Triệu Tư Thành thì bận chính sự nên không có mặt. Phi Yến nhìn thấy nàng thì liền không vui, nhưng cũng không dám gây chuyện với Trường Ca nữa. Bầu không khí vô cùng ngại ngùng, phần ai người nấy ăn vô cùng lạ kì. Bỗng nàng phát hiện trên vòng ngọc Phi Yến đeo có gì đó bất thường.
"- Phi Yến tiểu thư, có phải người dạo này người hay mất ngủ hoặc mơ thấy ác mộng? ".
Trường Ca gặng hỏi Phi Yến.
Trước câu hỏi của nàng, Phi Yến hốt hoảng, làm rơi cả đôi đũa đang cầm trên tay:
"- Sao...sao ngươi biết được điều này? Ngươi không lẽ là đạo sư sao?."
"- Lời tiểu thư nói rất chính xác, ta là đạo sĩ của Diệp gia, từ Nam Sơn đến đây ".
Nàng cũng liền nói ra thân phận của mình. Tránh cho việc Phi Yến nghĩ nàng không đứng đắn, câu dẫn ca ca của nàng ấy.
"- Vậy ngươi có thể giúp ta không? Gần đây ta đều gặp ác mộng, thấy có một nữ nhân cứ đòi mạng ta, dù ta chưa từng giết hại kẻ nào ". Vẻ mặt của Phi Yến có chút lo sợ.
"- Ta có thể giúp tiểu thư chuyện này, tuy nhiên...."
Nàng có chút ngập ngừng.
"- Ngươi muốn bao nhiêu vàng ta cũng có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi có thể giải quyết được."
"- Không phải ý đó, ta chỉ muốn được tá túc ở vương phủ một thời gian, còn lại không có yêu cầu gì."
Nàng vội vàng giải thích cho Phi Yến hiểu.
"- Vậy quá đơn giản! Ngay cả khi ta không chấp nhận huynh ấy cũng đưa ngươi về đây đó thôi. Nếu ngươi giải trừ được, ở đây bao lâu là tùy ngươi."
Phi Yến đồng ý với yêu cầu của nàng.
"- Được, ta sẽ giúp người. Chiếc vòng này, từ đâu mà tiểu thư có? "
Nàng chỉ tay vào chiếc vòng ngọc xanh lục của Phi Yến.
"- Là một tỷ tỷ tốt của ta tặng cho, tỷ ấy nói chiếc vòng này rất quý hiếm, khó lắm mới mua được nó."
Phi Yến ngây thơ, còn cảm thấy tự hào nữa.
Nàng nhếch môi cười đầy ẩn ý:
"- Đúng thật là tỷ muội tốt, tốt đến mức sẽ lấy mạng của người đó ".
Phi Yến kinh ngạc, đứng phắt dậy:
"- Ý ngươi là sao? Tỷ ấy hại ta sao? "
"- Đúng vậy. Chiếc vòng này mang âm khí nặng nề, nó được hình thành từ linh hồn của người chết, được nhốt trong chiếc vòng. Người đeo chiếc vòng này sẽ bị linh hồn kia bám lấy không buông, liên tục gặp ác mộng, cuối cùng thì sẽ chết trong giấc mộng lẫn thực tại ".
Nàng từ tốn giảng giải cho Phi Yến nghe.
Phi Yến rùng mình, sợ hãi vội vàng tháo chiếc vòng ra, nhưng không được, chiếc vòng không thể dịch chuyển nữa.
"- Vòng này đã đeo vào, liền không tháo được. Chỉ có khi chủ nhân chiếc vòng mất, thì vòng mới được gỡ ra mà thôi."
Nàng vẫn rất thản nhiên uống một ngụm trà.
"- Đợi đến giờ ngọ đêm nay, ta sẽ giúp người tháo được chiếc vòng, người cứ an tâm ".
Nàng chỉ nói đến vậy rồi trở về viện.
Phi Yến nằm trên giường trằn trọc, không biết ta có nên tin lời của Trường Ca không? Suy nghĩ một lúc, Phi Yến lại rơi vào giấc mộng lúc nào không biết. Ngay lúc này Trường Ca cũng bước vào phòng, ngồi bên cạnh Phi Yến. Dùng chiếc chuông nhỏ lắc đều, giấc mơ của Phi Yến hiện lên trong không gian của Trường Ca.
Phi Yến đang bỏ chạy trong một khu rừng, trông nàng ấy thật sự hoảng sợ. Một ma nữ theo sát đằng sau, hai tay của ả vươn dài đuổi theo Phi Yến
"- Thấy ngươi rồi nhé! ". Nàng chợt mỉm cười.
Một bàn tay khổng lồ từ trên bầu trời thò xuống túm lấy ả ma nữ kéo lên. Nàng đã thành công lôi ma nữ ra khỏi giấc mộng của Phi Yến.
Phi Yến cũng lập tức bừng tỉnh, trông thấy Trường Ca đã ở đây, bá đạo bóp lấy cổ của ma nữ đưa lên cao.
"- Cẩn thận!!! " Phi Yến hét lớn
Ma nữ kia lại có thể tách đôi thân thể của ả ra, phân thân khác của ả lợi dụng sơ hở tấn công từ phía sau Trường Ca. Trong tay ả chợt hình thành một thanh kiếm đỏ rực làm từ máu thịt của ả, một nhát đâm tới lưng nàng.