Chương 1: Đứa trẻ kì lạ
Màn đêm dần buông xuống, không gian trở nên vắng lặng một cách lạ thường. Ở một ngôi làng nhỏ, có một đứa trẻ vừa mới chào đời. Lạ thay đứa bé lại không hề khóc, thậm chí còn nhìn mẹ cười vui vẻ.
"- thật kì lạ, đứa bé vậy mà lại không khóc? Bà đỡ ôm lấy đứa trẻ trong tay. Người cha lúc này mới bước vào.
"- Diệp Dung ngươi lại xem, là một nữ hài tử dễ thương.''
Bà đỡ bỡ bồng đứa bé đi đến nam tử kia.
"- Quả nhiên rất giống nàng ấy! ".
Người đàn ông tên Diệp Dung ấu yếm nhìn con.
"- Tướng công, ta muốn nhìn mặt con một chút ".
Người mẹ mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng gượng dậy nhìn đứa trẻ.
"- Hài nhi bé bỏng của chúng ta, cuối cùng cũng chào đời rồi. Nàng mỉm cười.
''- Mẫu thân, mẫu thân!. Hài tử vừa chào đời liền cất tiếng gọi mẹ.
Cả ba người đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
"- Đứa trẻ này mới chào đời liền biết nói luôn sao?
Bà đỡ nhìn hai người, khuôn mặt có chút sợ hãi.
"- Quả nhiên là định mệnh! Người cha không trả lời mà lại nói một câu đầy ẩn ý.
"- Chàng đã đoán ra được điều gì phải không? " Người mẹ có chút lo lắng hỏi phu quân của mình.
''- Ngày đó khi ta chào đời, cũng xảy ra những điều tương tự. Mẫu thân ta nói rằng, khi Diệp gia có đứa trẻ như vậy ra đời, đứa bé đó sẽ là người kế thừa truyền thống Diệp gia, trở thành đạo sĩ, diệt yêu bắt ma. "
Người mẹ rơi vào trầm tư hồi lâu, có vẻ như nàng cũng đã thấu:
''- Âu cũng là duyên số, hài nhi theo nghiệp cha cũng là chuyện đáng mừng, thiếp chỉ lo con bé sẽ phải vất vả một chút ".
Diệp Dung ôm lấy vai nàng, an ủi:
"- Nàng đừng quá lo lắng, ta nhìn thấy được trên đỉnh đầu hài nhi phát ra ánh sáng, nữ nhi nhà ta có quý nhân phù trợ, sẽ ổn cả thôi."
Người mẹ lúc này mới cảm thấy yên lòng. Ôm đứa trẻ hôn nhẹ lên má.
Thấm thoát trôi đi, đứa bé ngày nào đã được năm tuổi. Ở độ tuổi mà mấy đứa trẻ vui chơi, vô lo vô nghĩ, Diệp Trường Ca đã theo cha đi học pháp, học vẽ bùa cứu giúp bá tính. Thấy đứa trẻ sáng dạ, ham học người mẹ cũng thấy vui lòng. Cứ ngỡ cuộc sống êm đềm ấy sẽ kéo dài, nhưng chuyện không hay lại xảy ra. Đêm đó Diệp Dung nói với vợ mình:
"- Nàng ở nhà phải cẩn thận một chút, đêm nay ta có chút việc ra ngoài."
Người vợ lộ nét mặt lo lắng:
"- Sao lại gấp như vậy, đêm khuya hoang vắng, thiếp e sợ chuyện chẳng lành."
Diệp Dung hôn nhẹ lên trán nàng, dịu dàng nói:
"- Là đạo sĩ, dấn thân là chuyện nên làm. Ta sẽ không có gì bất trắc, sáng mai sẽ trở về cùng nàng và Trường Ca.
Cả hai nhìn sang đứa trẻ đang ngủ ngon giấc trên giường.
"- Được, chàng nhớ chú ý một chút".
Nàng căn dặn chồng trước khi rời đi. Diệp Dung mĩm cười rồi biến mất trong màn đêm, lát sau gió lớn kéo về, cơn gió lớn đến nổi một cánh cửa sổ bị bung ra. Diệp Trường Ca bừng tỉnh, nhìn thấy mẫu thân ngồi bên ngọn đèn dầu, mắt hướng về phía cửa tâm trạng ưu phiền.
"- Mẫu thân, sao người lại ở đây? Cha đi đâu rồi mẫu thân?
Cô bé giờ mới nhận ra sự vắng mặt của phụ thân.
"- Trường Ca ngoan, mau ngủ đi, cha ra ngoài có việc, sáng mai sẽ về với con."
Người mẹ dịu dàng xoa lên đầu nữ hài tử. Cô bé cũng vâng lời liền trở lại giường. Trong giấc mơ Trường Ca mơ thấy cha của mình cả người quấn đầy tơ nhện, đứng cúi đầu, miệng lẩm bẩm gì đó.
"- Phụ thân, người đang nói gì vậy.? "
Cô bé gặng hỏi, người cha vẫn đứng im, không gian u ám đến đáng sợ.
"- Trường Ca, ta không thể ở bên con được nữa, hãy nhớ chăm sóc tốt cho mẫu thân con. Dùng những gì ta dạy cho con cứu giúp lấy bá tánh, không để yêu ma lộng hành ở cõi trần gian.Trở thành đạo sĩ là số mệnh của con ".
Lời vừa dứt thì hình bóng của cha cũng biến mất. Trường Ca giật mình tỉnh dậy. Trời cũng đã sáng rồi, ở ngoài bỗng có ồn ào, cô bé dụi mắt bước ra ngoài, thấy một đám đông tụ tập trước nhà mình.
"- Tướng công!!!! Sao chàng nỡ bỏ thiếp và con lại như vậy... Người nói là chàng sẽ bình an mà....."
Trường Ca thấy mẫu thân ôm lấy thân thể của cha khóc nấc. Phụ thân đã không còn hơi thở, mắt nhắm nghiền, trên quần áo vương lại một ít tơ nhện. Trường Ca lao đến ôm lấy cha nằm bất động dưới đất.
"- Cha ơi, cha ơi! Người đừng bỏ con đi mà."
Một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi đã phải trãi qua cảnh thảm thương như vậy. Ai nấy đến xem đều xót xa trong lòng.Trường Ca không thể nào chấp nhận cha của cô bé đã rời đi, tiếng khóc ai oán như lay động đất trời.Trên trời cũng đột nhiên đổ mưa, có lẽ nỗi đau của Trường Ca trời đất cũng có thể cảm nhận được.
Gác lại nỗi đau, Trường Ca cùng mẹ làm ma chay cho cha. Lúc này Trường Ca cũng đã bình tĩnh hơn, ngồi trước linh cữu của cha, cô bé suy xét lại mọi việc. Rõ ràng những việc xảy ra rất kì lạ, cha mình ra đi lúc nửa đêm không biết đã đi đến đâu, trên người xuất hiện tơ nhện giống hệt như trong giấc mộng. Cái chết của cha có thể là âm mưu của ai đó. Nhưng chuyện này chắc hẳn liên quan đến thuật pháp, bản thân Trường Ca lại còn nhỏ, quá ít ỏi kinh nghiệm. Trước khi tìm ra được uẩn khuẩn, bản thân phải thực sự bứt phá.Cô bé nắm chặt lòng bàn tay, đầy quyết tâm.
Từ đó trở đi, Trường Ca ngày nào cũng chăm chỉ học pháp, luyện bùa thuần thục, bản thân cũng tự tay diệt được nhiều yêu ma cấp một. Cha của Trường Ca lúc sinh thời đã nói cho cô bé nghe, Vương triều Đông Khởi này có tới sáu cấp yêu ma. Có thể nhìn thấy được cấp của chúng nếu mở được" không gian thiên nhãn " mà cha hay nhắc tới.
"- thật kì lạ, đứa bé vậy mà lại không khóc? Bà đỡ ôm lấy đứa trẻ trong tay. Người cha lúc này mới bước vào.
"- Diệp Dung ngươi lại xem, là một nữ hài tử dễ thương.''
Bà đỡ bỡ bồng đứa bé đi đến nam tử kia.
"- Quả nhiên rất giống nàng ấy! ".
Người đàn ông tên Diệp Dung ấu yếm nhìn con.
"- Tướng công, ta muốn nhìn mặt con một chút ".
Người mẹ mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng gượng dậy nhìn đứa trẻ.
"- Hài nhi bé bỏng của chúng ta, cuối cùng cũng chào đời rồi. Nàng mỉm cười.
''- Mẫu thân, mẫu thân!. Hài tử vừa chào đời liền cất tiếng gọi mẹ.
Cả ba người đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
"- Đứa trẻ này mới chào đời liền biết nói luôn sao?
Bà đỡ nhìn hai người, khuôn mặt có chút sợ hãi.
"- Quả nhiên là định mệnh! Người cha không trả lời mà lại nói một câu đầy ẩn ý.
"- Chàng đã đoán ra được điều gì phải không? " Người mẹ có chút lo lắng hỏi phu quân của mình.
''- Ngày đó khi ta chào đời, cũng xảy ra những điều tương tự. Mẫu thân ta nói rằng, khi Diệp gia có đứa trẻ như vậy ra đời, đứa bé đó sẽ là người kế thừa truyền thống Diệp gia, trở thành đạo sĩ, diệt yêu bắt ma. "
Người mẹ rơi vào trầm tư hồi lâu, có vẻ như nàng cũng đã thấu:
''- Âu cũng là duyên số, hài nhi theo nghiệp cha cũng là chuyện đáng mừng, thiếp chỉ lo con bé sẽ phải vất vả một chút ".
Diệp Dung ôm lấy vai nàng, an ủi:
"- Nàng đừng quá lo lắng, ta nhìn thấy được trên đỉnh đầu hài nhi phát ra ánh sáng, nữ nhi nhà ta có quý nhân phù trợ, sẽ ổn cả thôi."
Người mẹ lúc này mới cảm thấy yên lòng. Ôm đứa trẻ hôn nhẹ lên má.
Thấm thoát trôi đi, đứa bé ngày nào đã được năm tuổi. Ở độ tuổi mà mấy đứa trẻ vui chơi, vô lo vô nghĩ, Diệp Trường Ca đã theo cha đi học pháp, học vẽ bùa cứu giúp bá tính. Thấy đứa trẻ sáng dạ, ham học người mẹ cũng thấy vui lòng. Cứ ngỡ cuộc sống êm đềm ấy sẽ kéo dài, nhưng chuyện không hay lại xảy ra. Đêm đó Diệp Dung nói với vợ mình:
"- Nàng ở nhà phải cẩn thận một chút, đêm nay ta có chút việc ra ngoài."
Người vợ lộ nét mặt lo lắng:
"- Sao lại gấp như vậy, đêm khuya hoang vắng, thiếp e sợ chuyện chẳng lành."
Diệp Dung hôn nhẹ lên trán nàng, dịu dàng nói:
"- Là đạo sĩ, dấn thân là chuyện nên làm. Ta sẽ không có gì bất trắc, sáng mai sẽ trở về cùng nàng và Trường Ca.
Cả hai nhìn sang đứa trẻ đang ngủ ngon giấc trên giường.
"- Được, chàng nhớ chú ý một chút".
Nàng căn dặn chồng trước khi rời đi. Diệp Dung mĩm cười rồi biến mất trong màn đêm, lát sau gió lớn kéo về, cơn gió lớn đến nổi một cánh cửa sổ bị bung ra. Diệp Trường Ca bừng tỉnh, nhìn thấy mẫu thân ngồi bên ngọn đèn dầu, mắt hướng về phía cửa tâm trạng ưu phiền.
"- Mẫu thân, sao người lại ở đây? Cha đi đâu rồi mẫu thân?
Cô bé giờ mới nhận ra sự vắng mặt của phụ thân.
"- Trường Ca ngoan, mau ngủ đi, cha ra ngoài có việc, sáng mai sẽ về với con."
Người mẹ dịu dàng xoa lên đầu nữ hài tử. Cô bé cũng vâng lời liền trở lại giường. Trong giấc mơ Trường Ca mơ thấy cha của mình cả người quấn đầy tơ nhện, đứng cúi đầu, miệng lẩm bẩm gì đó.
"- Phụ thân, người đang nói gì vậy.? "
Cô bé gặng hỏi, người cha vẫn đứng im, không gian u ám đến đáng sợ.
"- Trường Ca, ta không thể ở bên con được nữa, hãy nhớ chăm sóc tốt cho mẫu thân con. Dùng những gì ta dạy cho con cứu giúp lấy bá tánh, không để yêu ma lộng hành ở cõi trần gian.Trở thành đạo sĩ là số mệnh của con ".
Lời vừa dứt thì hình bóng của cha cũng biến mất. Trường Ca giật mình tỉnh dậy. Trời cũng đã sáng rồi, ở ngoài bỗng có ồn ào, cô bé dụi mắt bước ra ngoài, thấy một đám đông tụ tập trước nhà mình.
"- Tướng công!!!! Sao chàng nỡ bỏ thiếp và con lại như vậy... Người nói là chàng sẽ bình an mà....."
Trường Ca thấy mẫu thân ôm lấy thân thể của cha khóc nấc. Phụ thân đã không còn hơi thở, mắt nhắm nghiền, trên quần áo vương lại một ít tơ nhện. Trường Ca lao đến ôm lấy cha nằm bất động dưới đất.
"- Cha ơi, cha ơi! Người đừng bỏ con đi mà."
Một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi đã phải trãi qua cảnh thảm thương như vậy. Ai nấy đến xem đều xót xa trong lòng.Trường Ca không thể nào chấp nhận cha của cô bé đã rời đi, tiếng khóc ai oán như lay động đất trời.Trên trời cũng đột nhiên đổ mưa, có lẽ nỗi đau của Trường Ca trời đất cũng có thể cảm nhận được.
Gác lại nỗi đau, Trường Ca cùng mẹ làm ma chay cho cha. Lúc này Trường Ca cũng đã bình tĩnh hơn, ngồi trước linh cữu của cha, cô bé suy xét lại mọi việc. Rõ ràng những việc xảy ra rất kì lạ, cha mình ra đi lúc nửa đêm không biết đã đi đến đâu, trên người xuất hiện tơ nhện giống hệt như trong giấc mộng. Cái chết của cha có thể là âm mưu của ai đó. Nhưng chuyện này chắc hẳn liên quan đến thuật pháp, bản thân Trường Ca lại còn nhỏ, quá ít ỏi kinh nghiệm. Trước khi tìm ra được uẩn khuẩn, bản thân phải thực sự bứt phá.Cô bé nắm chặt lòng bàn tay, đầy quyết tâm.
Từ đó trở đi, Trường Ca ngày nào cũng chăm chỉ học pháp, luyện bùa thuần thục, bản thân cũng tự tay diệt được nhiều yêu ma cấp một. Cha của Trường Ca lúc sinh thời đã nói cho cô bé nghe, Vương triều Đông Khởi này có tới sáu cấp yêu ma. Có thể nhìn thấy được cấp của chúng nếu mở được" không gian thiên nhãn " mà cha hay nhắc tới.