Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Mau Xuyên Ba Tuổi Rưỡi: Đoàn Sủng Tiểu Nãi Bao Lại Ngọt Lại Mềm

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Mau Xuyên Ba Tuổi Rưỡi: Đoàn Sủng Tiểu Nãi Bao Lại Ngọt Lại Mềm
  3. Chương 1: Nhiều con nhiều phúc 1:

Chương 1: Nhiều con nhiều phúc 1:

"Làm càn!"

Từ trong Minh Quang Điện truyền ra tiếng rít gào giận dữ của bậc đế vương, làm cho nắm tay nhỏ như mèo con đang thăm dò ngoài cửa kia kinh ngạc rụt về.

"Loảng xoảng.." một tiếng, trong điện truyền ra tiếng động nặng nề, lại là âm thanh choang choang vỡ vụn đầy chói tai.

"Rốt cuộc ngươi là thần tử của Ninh Vương, hay là thần tử của trẫm.."

Giọng nói trầm thấp kia vang lên tựa như tiếng rít gào chứa đầy sự giận dữ và thô bạo.

Không hay rồi, phụ hoàng tức giận. Hệ thống ca ca đã nói, tinh thần của phụ hoàng có vấn đề, rất dễ táo bạo và giận dữ như kẻ điên.

Đôi tay của tiểu đoàn tử* nắm làn váy lên, chạy về phía Minh Quang Điện, bước chân như chiếc lục lạc đang nhảy nhót, cái chuông bạc trên đầu rung lên từng tiếng lanh lảnh.

* Tiểu đoàn tử: Chỉ những đứa trẻ trắng trẻo, mũm mĩm, dễ thương, đáng yêu.

"Ai da, vị tổ tổng nhỏ này, sao ngài lại tới vào lúc này." Nam Chi bị cản lại dễ như trở bàn tay ở ngoài điện, Lý công công hạ thấp tông giọng, nghe kĩ còn thấy vài phần run rẩy.

Cơn giận của đế vương thật khiến người ta phải sợ hãi.

"Phụ hoàng tức giận, ta phải vào trong kia." Nam Chi sốt ruột nói, nàng ngửa đầu, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác cùng đôi mắt trong sáng, thanh triệt như quả nho đen, mang theo nét ngây thơ đơn thuần cùng vài phần sốt ruột.

Lý công công:.

Thời điểm hoàng đế tức giận là lúc không nhận ruột thịt họ hàng, ai dám bám lên kia chứ.

Lý công công cương ngạnh nói: "Tiểu công chúa mau trở về đi, Hoàng Thượng cũng không triệu kiến ngài.. Ai, này, mau ngăn nàng lại.."

Trái tim của Lý công công như sắp từ miệng nhảy ra, hắn không nghĩ đến lá gan của cô công chúa này lại lớn như thế, dám trực tiếp cong eo chạy qua mình hắn tránh thoát.

Khung cửa của đại điện đối với một cô bé ba tuổi có chút cao, một cái nắm chặt tay, một cái kiễng chân lên khung gỗ, "hự hự" mà dẫm trên khung cửa, bước một chân khác vào, tiến đến bên trong Minh Quang Điện.

Đi vào, hay không đi vào?

Lý công công vô cùng sợ hãi, đứng ngây ngốc ngoài điện.

Bên trong Minh Quang Điện là một mảnh hỗn độn, ngự án bị ném đi văng trên mặt đất, tấu chương phía trên cùng bút lông rơi rụng đầy đất, nghiên mực vỡ vụn, chia năm xẻ bảy, nước mực vẩy ra, loang loang lổ lổ bắn tung tóe trên mặt đất, từng giọt vương lên thảm dần dần lan rộng ra, bình hoa đồ sứ được bài trí trong điện không một cái nào hoàn hảo.

Trên thân Huệ Đế là một bộ y phục đen tuyền xen vài phần đỏ, tựa như sắc màu do máu đọng lại, hắn đứng thẳng ở phía trên hai cái bậc thang, cả người bị vây quanh bởi sự táo bạo hỗn loạn, tròng trắng trong mắt đỏ bừng, tròng đen sẫm lại, như dã thú sắp mất đi lý trí, gắt gao nhìn vào vị thần tử đang quỳ sát trên mặt đất.

"Phụ hoàng, phụ hoàng.." Quý Nam Chi tung tăng hai cái chân ngắn nhỏ, chạy về phía Huệ Đế.

Giọng nói nãi thanh nãi khí* của nàng làm không khí giằng co bén nhọn hơi tạm dừng một lát, khiến người xung quanh hoảng hốt hoài nghi do quá khẩn trương, xuất hiện ảo giác.

*Nãi thanh nãi khí: Tiếng con nít ngây ngô, đơn thuần.

"Phụ hoàng, con rất nhớ người." Nam Chi ôm lấy chân của phụ thân, ngửa đầu lên nhìn Huệ Đế, dùng một đôi mắt thanh triệt đầy ánh sao sáng bling bling mà nhìn hắn.

Điều Nam Chi nói chính là sự thật, giờ phút này trong lòng nàng tràn ngập cảm xúc mãnh liệt, phức tạp, nàng không có biện pháp nào để phân tích những cảm xúc này, cuối cùng chuyển hết thành cảm giác tưởng niệm cùng ấm ức tủi thân.

Tựa như gặp được ba ba của chính nàng.

"Lý Trung Toàn, lăn vào đây, súc sinh này từ nơi nào tới, kéo ra ngoài." Huệ Đế mang đôi mắt đỏ ngầu mà rít gào, Lý công công ngoài điện sợ tới mức cả người run lên.

Nam Chi:.

Tức giận đến độ con gái đều thành kẻ không quen biết?

Phụ hoàng xấu xa!

Nam Chi ôm chặt lấy chân hắn, gắt gao tựa như koala, tuyệt không buông tay, "Phụ hoàng, là con nha, là con nha, con là con gái của người.."

Nàng la lớn, mong muốn làm Huệ Đế khôi phục một chút lý trí.

Huệ Đế vung chân, muốn đem con nhóc trên đùi ném rớt xuống, nhưng vung thế nào đều không ném xong, hắn nghiến răng nghiến lợi chịu đựng trong đau đớn thấu xương như bị rìu chém trong đầu, dùng sức, đem con nhóc nhỏ quăng ra ngoài.

"..."

Mông nhỏ đập vào nền đất, khiến khuôn mặt bánh bao nhíu lại như cái bánh bao thật, nhăn bèo nhèo.

Mông đau quá a!

Trương đại nhân đang quỳ rạp trên mặt đất đột nhiên dựng thẳng nửa người trên, nhìn thoáng qua tiểu công chúa đang ngồi trên đất, lại nhìn nhìn hoàng đế đang thở dốc như dã thú, khóe miệng gợi lên một độ cong.

Nếu chỉ mình hắn chết thì không tính cái gì, nhưng thêm một cô công chúa thì vị hoàng đế này càng không thể nghi ngờ là một người không có lý trí, dám giết con nối dõi của chính mình, tính tình bạo ngược, không khác gì súc sinh.

Trương đại nhân quỳ đầy thẳng thắn, cốt cách cao ngạo như vị đại trung thần:

"Hoàng Thượng, trên phố đều đang truyền là bởi vì Hoàng Thượng là vị bạo quân ma đầu giết người như ma, trời cao nguyền rủa trừng phạt không con nối dõi, đoạn tử tuyệt tôn, toàn bộ thiên hạ của Chu gia đều phải chôn vùi ở trong tay Hoàng Thượng.

Mong rằng Hoàng Thượng thả những người vô tội bị áp bức đó, Hoàng Thượng, ngài đã giết nhiều người như vậy, đủ rồi, dừng lại đi."

"Ha ha.." Huệ Đế phát ra tiếng cười làm người sởn tóc gáy, đôi mắt màu đỏ tươi nhìn Trương đại nhân, "Trẫm giết nhiều người như vậy, thêm một người như ngươi cũng chẳng đáng gì, muốn chết, trẫm thành toàn cho ngươi."

Huệ Đế một phen rút thanh kiếm treo ở trên tường ra, mũi kiếm khẽ run, sáng chói như tuyết.

A?

Nam Chi sợ ngây người, muốn giết người sao?

Không thể giết, không thể giết, Nam Chi nhanh chóng bò dậy, tiến lên ôm lấy chân của Huệ Đế, "Phụ hoàng, người mau thanh tỉnh, thanh tỉnh."

Trên đùi treo một "vật trang sức" lớn như vậy, làm Huệ Đế nặng nề mà kéo một chân đi, thần sắc của hắn dữ tợn khủng bố, "Buông ra, trẫm giết ngươi."

"Oa oa oa, phụ hoàng, phụ hoàng.." Tiếng khóc mang lực sát thương mạnh mẽ xông thẳng vào màng tai của Huệ Đế, thút tha thút thít, nãi thanh nãi khí mà kêu "phụ hoàng", chằng sợ Huệ Đế đang đau đầu, hai chữ "phụ hoàng" vẫn giống như cái đinh chui vào trong cái đầu vốn đau đến nứt ra của hắn.

"Hoàng Thượng!" Trương đại nhân cất cao thanh âm, bi phẫn vô cùng: "Đại Chu giang sơn liền phải chôn vùi ở trong tay của ngươi, mất nước chi quân, bại quốc chi khuyển."

"Xoẹt.." Mũi kiếm cùng mặt đất cọ sát tạo ra thanh âm sắc nhọn, Huệ Đế xách theo kiếm, kéo lấy "vật trang sức" lớn trên chân, cả người đầy sát khí đi đến chỗ Trương đại nhân đang tìm chết.

"Phụ hoàng!" Nam Chi cũng cất cao thanh âm, điên cuồng dùng tiếng khóc để công kích, "Phụ hoàng, oa oa oa.."

Huệ Đế như bị hai lực lượng lôi kéo, phiền đến độ người cũng không muốn giết, chỉ muốn thoát khỏi tiếng khóc của trẻ nhỏ khiến người bực bội này, hắn táo bạo: "Lý Trung Toàn, đem hắn kéo ra ngoài."

Lý công công nhanh chóng bảo thị vệ đem Trương đại nhân kéo ra ngoài, còn dùng khăn lấp kín miệng của Trương đại nhân, ngăn chặn Trương đại nhân nói ra "di ngôn của trung thần".

Trương đại nhân giãy giụa bi phẫn bị kéo ra ngoài.

Tròng mắt của Nam Chi quay tròn xoay chuyển, như sét đánh giữa trời quang mà không mưa, ngay cả một giọt nước mắt cũng không có, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ai nha, dọa chết người.

Vừa nhấc đầu lên liền đối diện với đôi mắt đỏ sậm đầy tơ máu, thần sắc của Huệ Đế có chút thần kinh điên cuồng, ánh nhìn Nam Chi mang theo vài phần hoài nghi, xa lạ.

Giữa mày của hắn bởi vì thói quen nhíu mày, tạo thành nếp nhăn sâu, lại hay xoa giữa mày, để lại dấu tay âm trầm, có vẻ vừa hung ác nham hiểm vừa khủng bố.

Nam Chi buông lỏng khỏi chân của Huệ Đế, dùng nắm tay nhỏ mang phần lấy lòng mà đấm đấm chân Huệ Đế, ngây ngô nói: "Phụ hoàng, đừng nóng giận."

Thanh âm của Huệ Đế nghẹn ngào trầm thấp, "Hiền phi sinh?"

Nam Chi liên tục gật đầu, "A, đúng đúng đúng." Tính ra còn có chút lý trí.

Huệ Đế: "Ngươi cũng lăn ra."

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5753 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5280 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5012 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4588 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4512 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4465 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter