Chương 57: Muội muội thiên sứ vs ca ca huyết tộc (16)
Editor/ Beta: Nê
————
Hỡi ơi, tại sao anh ta lại ở đây nhìn người tình cũ tình chàng ý thiếp với người đàn ông khác chứ.
Thế giới của Orleans lại lần nữa sụp đổ.
Hô hấp dần nặng nề, anh ta nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bóng dáng cô gái, nhìn nàng nhón mũi chân bị người đàn ông ôm lấy eo, nhìn nàng dâng cánh tay mềm mại tinh tế lên cho hắn ăn cơm.
Nam nhân tuấn mỹ mặc một thân quần áo màu đen đơn giản, hắn hơi hơi cúi người, buông áo choàng ra bao bọc hai người vào bên trong.
Đột nhiên, Hạ Dạ rút răng nanh ra, lạnh giọng phân phó: "Huyết hầu, đi kéo màn lại."
Nhìn gương mặt tái nhợt của hắn, Tiên Tiên có chút bừng tỉnh, huyết tộc sợ ánh mặt trời.
"Orleans!" Nàng lên tiếng.
Suýt đã đem Hạ Dạ phơi hỏng rồi.
Orleans đang cứng người liền hoạt động bước chân, 'xoạt' một tiếng kéo bức màn lại, tất cả liền trở nên tối tăm.
Trong bóng đêm, tất cả động tính thật nhỏ đều phóng đại lên, những hành động không tiếng động cũng đều bị che giấu —— Mắt Tiên Tiên dần trở nên giảo hoạt, thần sắc Hạ Dạ quỷ quyệt, Orleans thì ẩn nhẫn nắm chặt nắm tay.
Hạ Dạ liếc mắt nhìn Orleans đứng ở bên cạnh, hắn bỗng nhiên đem Bạch Tiên Tiên bế lên.
Tiên Tiên kinh hô một tiếng ôm cổ hắn, ngay sau đó, thân Vương đại nhân đã nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, giọng điệu âm trầm nói.
"Liliane, về sau không được lộ chân cho người khác nhìn, cho dù là huyết hầu cũng không được. Nếu không, ta sẽ móc mắt tên huyết hầu này đấy."
Orleans: "......"
"Hạ Dạ thật là bá đạo."
Mắt Tiên Tiên đảo một vòng, trong một mảnh tối tăm nhìn thấy nam nhân nhặt giày cao gót trên mặt đất lên.
Bàn tay lạnh lẽo, ngón tay thon dài trắng như tuyết, giày cao gót màu đỏ. Người đàn ông nắm cổ chân mang giày cho nàng, hành động này tạo thành một bức tranh ấm áp.
Nhưng ngay sau đó, Hạ Dạ liền đánh vỡ nó.
"Liliane, tất cả của em đều là của ta."
Trong thanh âm mát lạnh như băng mang theo chút bá đạo.
Thiếu nữ bị hắn thuần phục, áo choàng to rộng màu đen che khuất từ đầu đến chân cô gái.
Không cần nhìn, Orleans cũng biết lúc này dưới áo choàng đang diễn ra chuyện gì.
Hạ Dạ Mansfeld khẳng định đang chôn đầu ngay cổ nàng, dùng răng nanh lạnh băng đâm vào động mạch thiếu nữ.
Orleans cảm thấy đỉnh đầu mình xanh mượt, nếu trên tay anh ta có một thanh rìu, hiện tại anh ta tuyệt đối sẽ chém lên sống lưng Hạ Dạ.
Mà thân Vương đại nhân sống mấy vạn năm, mỗi lần hút máu thiếu nữ, hương vị ngọt ngào sẽ lan khắp khoang miệng, trái tim luôn không đập của huyết tộc sẽ vì cổ sung sướng này mà nhảy loạn.
Liliane, bản thân là thức ăn thì phải có sự tự giác của thức ăn. Ngàn vạn lần đừng phản bội ta.
Hạ Dạ hút 200cc máu mới ưu nhã mà rút răng nanh ra, nhẹ nhàng liếm láp vị trí miệng vết thương.
Lúc này thiếu nữ đã ý loạn tình mê, nhưng nàng cũng không quên chuyện quan trọng, vì vậy liền dùng ý chí giãy dụa, nhẹ thở gấp nói.
"Hạ Dạ, em muốn ra ngoài một chuyến."
Nghe vậy, ánh mắt Orleans liền động, trái tim cũng thình thịch nảy lên.
"Như em mong muốn."
Hạ Dạ nhìn Tiên Tiên một cái thật lâu.
Thật tốt quá! Trái tim đang treo lủng lẳng của Orleans bỗng rơi xuống.
Lại vào lúc này, trong mắt Hạ Dạ xẹt qua một chút bỡn cợt, dùng thanh âm mà ba người đều có thể nghe được nói bên tai Tiên Tiên: "Ta đáp ứng nhiều yêu cầu của em như vậy, hiện tại Liliane cũng nên trả giá vì ta rồi."
"Một đầu tóc vàng của huyết hầu em thật sự quá chói mắt, Liliane, em kêu hắn cạo trọc đầu đi."
Tiên Tiên đột nhiên mở to hai mắt.
Nàng còn tưởng rằng Hạ Dạ hoàn toàn không thèm để ý đến Orleans, kết quả không nghĩ tới, hắn lại chờ nàng ở chỗ này.
"Như Hạ Dạ mong muốn." Nhưng nàng rất nhanh đã nở một nụ cười.
Orleans: "......"
Không ai hỏi một chút ý kiến của anh ta sao??
————
Hỡi ơi, tại sao anh ta lại ở đây nhìn người tình cũ tình chàng ý thiếp với người đàn ông khác chứ.
Thế giới của Orleans lại lần nữa sụp đổ.
Hô hấp dần nặng nề, anh ta nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bóng dáng cô gái, nhìn nàng nhón mũi chân bị người đàn ông ôm lấy eo, nhìn nàng dâng cánh tay mềm mại tinh tế lên cho hắn ăn cơm.
Nam nhân tuấn mỹ mặc một thân quần áo màu đen đơn giản, hắn hơi hơi cúi người, buông áo choàng ra bao bọc hai người vào bên trong.
Đột nhiên, Hạ Dạ rút răng nanh ra, lạnh giọng phân phó: "Huyết hầu, đi kéo màn lại."
Nhìn gương mặt tái nhợt của hắn, Tiên Tiên có chút bừng tỉnh, huyết tộc sợ ánh mặt trời.
"Orleans!" Nàng lên tiếng.
Suýt đã đem Hạ Dạ phơi hỏng rồi.
Orleans đang cứng người liền hoạt động bước chân, 'xoạt' một tiếng kéo bức màn lại, tất cả liền trở nên tối tăm.
Trong bóng đêm, tất cả động tính thật nhỏ đều phóng đại lên, những hành động không tiếng động cũng đều bị che giấu —— Mắt Tiên Tiên dần trở nên giảo hoạt, thần sắc Hạ Dạ quỷ quyệt, Orleans thì ẩn nhẫn nắm chặt nắm tay.
Hạ Dạ liếc mắt nhìn Orleans đứng ở bên cạnh, hắn bỗng nhiên đem Bạch Tiên Tiên bế lên.
Tiên Tiên kinh hô một tiếng ôm cổ hắn, ngay sau đó, thân Vương đại nhân đã nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, giọng điệu âm trầm nói.
"Liliane, về sau không được lộ chân cho người khác nhìn, cho dù là huyết hầu cũng không được. Nếu không, ta sẽ móc mắt tên huyết hầu này đấy."
Orleans: "......"
"Hạ Dạ thật là bá đạo."
Mắt Tiên Tiên đảo một vòng, trong một mảnh tối tăm nhìn thấy nam nhân nhặt giày cao gót trên mặt đất lên.
Bàn tay lạnh lẽo, ngón tay thon dài trắng như tuyết, giày cao gót màu đỏ. Người đàn ông nắm cổ chân mang giày cho nàng, hành động này tạo thành một bức tranh ấm áp.
Nhưng ngay sau đó, Hạ Dạ liền đánh vỡ nó.
"Liliane, tất cả của em đều là của ta."
Trong thanh âm mát lạnh như băng mang theo chút bá đạo.
Thiếu nữ bị hắn thuần phục, áo choàng to rộng màu đen che khuất từ đầu đến chân cô gái.
Không cần nhìn, Orleans cũng biết lúc này dưới áo choàng đang diễn ra chuyện gì.
Hạ Dạ Mansfeld khẳng định đang chôn đầu ngay cổ nàng, dùng răng nanh lạnh băng đâm vào động mạch thiếu nữ.
Orleans cảm thấy đỉnh đầu mình xanh mượt, nếu trên tay anh ta có một thanh rìu, hiện tại anh ta tuyệt đối sẽ chém lên sống lưng Hạ Dạ.
Mà thân Vương đại nhân sống mấy vạn năm, mỗi lần hút máu thiếu nữ, hương vị ngọt ngào sẽ lan khắp khoang miệng, trái tim luôn không đập của huyết tộc sẽ vì cổ sung sướng này mà nhảy loạn.
Liliane, bản thân là thức ăn thì phải có sự tự giác của thức ăn. Ngàn vạn lần đừng phản bội ta.
Hạ Dạ hút 200cc máu mới ưu nhã mà rút răng nanh ra, nhẹ nhàng liếm láp vị trí miệng vết thương.
Lúc này thiếu nữ đã ý loạn tình mê, nhưng nàng cũng không quên chuyện quan trọng, vì vậy liền dùng ý chí giãy dụa, nhẹ thở gấp nói.
"Hạ Dạ, em muốn ra ngoài một chuyến."
Nghe vậy, ánh mắt Orleans liền động, trái tim cũng thình thịch nảy lên.
"Như em mong muốn."
Hạ Dạ nhìn Tiên Tiên một cái thật lâu.
Thật tốt quá! Trái tim đang treo lủng lẳng của Orleans bỗng rơi xuống.
Lại vào lúc này, trong mắt Hạ Dạ xẹt qua một chút bỡn cợt, dùng thanh âm mà ba người đều có thể nghe được nói bên tai Tiên Tiên: "Ta đáp ứng nhiều yêu cầu của em như vậy, hiện tại Liliane cũng nên trả giá vì ta rồi."
"Một đầu tóc vàng của huyết hầu em thật sự quá chói mắt, Liliane, em kêu hắn cạo trọc đầu đi."
Tiên Tiên đột nhiên mở to hai mắt.
Nàng còn tưởng rằng Hạ Dạ hoàn toàn không thèm để ý đến Orleans, kết quả không nghĩ tới, hắn lại chờ nàng ở chỗ này.
"Như Hạ Dạ mong muốn." Nhưng nàng rất nhanh đã nở một nụ cười.
Orleans: "......"
Không ai hỏi một chút ý kiến của anh ta sao??