Chương : 216
Tô Hòa cũng không thể nào lấy hết sáu trăm ngàn kia được, cô có thể lấy bốn trăm ngàn từ tay cha Lâm cũng coi như là có bản lĩnh rồi.
Quả nhiên nghe lời này của Tô Hòa, biểu tình của cha lâm liền có sự thay đổi.
Hổ dữ không ăn thịt con, đạo lý này cha Lâm hiểu, nhưng mà sáu trăm ngàn kia chính là chỗ dựa duy nhất để ông ta trở mình, nếu đổ hết cho Lâm Thiển mà không đổi lại được gì thì sao?
Nhưng nếu Lâm Thiển và Cố Thời Diễn có thể tốt đẹp, hơn nữa còn có thể sinh ra một đứa con cho Cố Thời Diễn, giá trị của đứa nhỏ này đương nhiên cao hơn sáu trăm ngàn kia nhiều.
Suy nghĩ một chút, cha Lâm mới mở miệng nói, "Tình hình trong nhà con cũng biết, chúng ta không thể nào bỏ ra bốn trăm ngàn được."
Cha Lâm thở dài sâu kín, "Nhưng mà, ta có thể bỏ ra năm mươi nghìn, số tiền này là ta tiết kiệm được, mặc dù không nhiều lắm, nhưng là ta vắt sạch từng đồng một. Con đừng chê ba nghèo, sau khi Lâm gia ngã rồi, nhà chúng ta..."
Cha Lâm giống như không thể nói tiếp được nữa, trên mặt ông ta mang theo chán nản và tuyệt vọng.
Tô Hòa cũng không nuốt trôi bộ dạng này của ông ta, rõ ràng có sáu trăm ngàn, nhưng chỉ lấy ra năm chục ngàn, da mặt người này cũng dày có hạng đó.
"Năm chục ngàn tuyệt đối không đủ, ba, ngài không thể nghĩ cách để mượn thêm chút tiền sao? Chờ đến lúc tôi dư dả rồi, đương nhiên sẽ trả lại cho người ta."
"Tôi nói rồi, phải trả cho Cố Thời Diễn bảy trăm ngàn, bây giờ một nửa số đó cũng không đủ, tôi gặp anh ta thì nên nói chuyện sao đây?" Tô Hòa nhíu mày, biểu tình mang theo một tia khổ sở mơ hồ.
Thấy Tô Hòa muốn mượn tiền cha Lâm, mẹ Lâm lẩm bẩm một câu, "Nhà nghèo như vậy rồi, con không cho nhà tiền thì thôi, còn ngửa tay đòi tiền nhà mình?"
Lời này khiến cho ánh mắt của Tô Hòa lạnh xuống trong nháy mắt, "Người một nhà thì nên đoàn kết giúp đỡ nhau, nếu như mẹ, ngài đã nói như vậy, thì sau này trong nhà cũng đừng đòi tiền tôi nữa!"
Nói ra lời này xong, Tô Hòa xoay người rời khỏi phòng bệnh, mặc kệ cha Lâm ở phía sau gọi cô thế nào, Tô Hòa cũng không hề quay đầu lại.
Sau khi Tô Hòa đi, cha Lâm nổi trận lôi đình, mắng mẹ Lâm một trận.
Bây giờ cha Lâm đã cảm nhận được rõ ràng, đứa con gái này đã không còn một lòng lo nghĩ cho Lâm gia như trước đây nữa.
Từ lúc Cố Thời Diễn nói muốn ly hôn với cô, cô giống như một con nhím xù lông, hơn nữa mẹ Lâm độc miệng, khiến cho Lâm Thiển đã nổi lửa giận với bọn họ mấy lần.
Thái độ này của Tô Hòa, khiến cho cha Lâm ít nhiều cũng có chút bất an.
Nếu cô thật sự không quản chuyện của Lâm gia nữa, cha Lâm cũng không có cách nào trông cậy vào việc Cố Thời Diễn giúp ông ta quay về với thời huy hoàng của mình.
Nghĩ tới nghĩ lui hơn một giờ, cuối cùng cha Lâm vẫn đuổi mẹ Lâm ra ngoài, sau đó gọi cho Tô Hòa một cuộc điện thoại, nói cho Tô Hòa mượn một trăm ngàn.
"Không cần." Tô Hòa lạnh lùng từ chối, "Nếu như ngài không sao vậy thì tôi cúp máy đây, chỗ này của tôi còn có việc phải làm."
"Con tức giận mẹ con sao? Bà ấy cũng không có ác ý đâu, chỉ là trong lòng nóng nảy chuyện của con và Thời Diễn, con là con gái ruột thịt của chúng ta, con có khó khăn, người cha như ta sao có thể trơ mắt nhìn con khó chịu được chứ?
"Cho nên ta đã gọi điện cho một người bạn cũ, nói hết lời mới mượn được của người ta..."
Không đợi cha Lâm nói xong, Tô Hòa liền cắt đứt lời ông ta, "Thật sự không cần, sau này loại chuyện này tự tôi giải quyết là được rồi, tôi cúp máy."
Tô Hòa cũng không cho cha Lâm thêm cơ hội nói chuyện, cô thẳng tay cúp điện thoại.
Một trăm ngàn?
Chút tiền này còn không đủ cho Tô Hòa nhét kẽ răng, không cho lão gia kia nhìn sắc mặt cô một chút, ông ta thật sự cảm thấy có thể lợi dụng tình cảm cha con mà lừa bán Lâm Thiển cả đời ư?
Thấy Tô Hòa thật sự nổi giận, chân mày của cha Lâm càng nhíu chặc hơn.
Mắt thấy Tô Hòa càng ngày càng bất mãn với bọn họ, cha Lâm cũng có chút sốt ruột, cuối cùng ông ta trả giá với Tô Hòa, con số lên đến hai trăm năm chục ngàn.
Quả nhiên nghe lời này của Tô Hòa, biểu tình của cha lâm liền có sự thay đổi.
Hổ dữ không ăn thịt con, đạo lý này cha Lâm hiểu, nhưng mà sáu trăm ngàn kia chính là chỗ dựa duy nhất để ông ta trở mình, nếu đổ hết cho Lâm Thiển mà không đổi lại được gì thì sao?
Nhưng nếu Lâm Thiển và Cố Thời Diễn có thể tốt đẹp, hơn nữa còn có thể sinh ra một đứa con cho Cố Thời Diễn, giá trị của đứa nhỏ này đương nhiên cao hơn sáu trăm ngàn kia nhiều.
Suy nghĩ một chút, cha Lâm mới mở miệng nói, "Tình hình trong nhà con cũng biết, chúng ta không thể nào bỏ ra bốn trăm ngàn được."
Cha Lâm thở dài sâu kín, "Nhưng mà, ta có thể bỏ ra năm mươi nghìn, số tiền này là ta tiết kiệm được, mặc dù không nhiều lắm, nhưng là ta vắt sạch từng đồng một. Con đừng chê ba nghèo, sau khi Lâm gia ngã rồi, nhà chúng ta..."
Cha Lâm giống như không thể nói tiếp được nữa, trên mặt ông ta mang theo chán nản và tuyệt vọng.
Tô Hòa cũng không nuốt trôi bộ dạng này của ông ta, rõ ràng có sáu trăm ngàn, nhưng chỉ lấy ra năm chục ngàn, da mặt người này cũng dày có hạng đó.
"Năm chục ngàn tuyệt đối không đủ, ba, ngài không thể nghĩ cách để mượn thêm chút tiền sao? Chờ đến lúc tôi dư dả rồi, đương nhiên sẽ trả lại cho người ta."
"Tôi nói rồi, phải trả cho Cố Thời Diễn bảy trăm ngàn, bây giờ một nửa số đó cũng không đủ, tôi gặp anh ta thì nên nói chuyện sao đây?" Tô Hòa nhíu mày, biểu tình mang theo một tia khổ sở mơ hồ.
Thấy Tô Hòa muốn mượn tiền cha Lâm, mẹ Lâm lẩm bẩm một câu, "Nhà nghèo như vậy rồi, con không cho nhà tiền thì thôi, còn ngửa tay đòi tiền nhà mình?"
Lời này khiến cho ánh mắt của Tô Hòa lạnh xuống trong nháy mắt, "Người một nhà thì nên đoàn kết giúp đỡ nhau, nếu như mẹ, ngài đã nói như vậy, thì sau này trong nhà cũng đừng đòi tiền tôi nữa!"
Nói ra lời này xong, Tô Hòa xoay người rời khỏi phòng bệnh, mặc kệ cha Lâm ở phía sau gọi cô thế nào, Tô Hòa cũng không hề quay đầu lại.
Sau khi Tô Hòa đi, cha Lâm nổi trận lôi đình, mắng mẹ Lâm một trận.
Bây giờ cha Lâm đã cảm nhận được rõ ràng, đứa con gái này đã không còn một lòng lo nghĩ cho Lâm gia như trước đây nữa.
Từ lúc Cố Thời Diễn nói muốn ly hôn với cô, cô giống như một con nhím xù lông, hơn nữa mẹ Lâm độc miệng, khiến cho Lâm Thiển đã nổi lửa giận với bọn họ mấy lần.
Thái độ này của Tô Hòa, khiến cho cha Lâm ít nhiều cũng có chút bất an.
Nếu cô thật sự không quản chuyện của Lâm gia nữa, cha Lâm cũng không có cách nào trông cậy vào việc Cố Thời Diễn giúp ông ta quay về với thời huy hoàng của mình.
Nghĩ tới nghĩ lui hơn một giờ, cuối cùng cha Lâm vẫn đuổi mẹ Lâm ra ngoài, sau đó gọi cho Tô Hòa một cuộc điện thoại, nói cho Tô Hòa mượn một trăm ngàn.
"Không cần." Tô Hòa lạnh lùng từ chối, "Nếu như ngài không sao vậy thì tôi cúp máy đây, chỗ này của tôi còn có việc phải làm."
"Con tức giận mẹ con sao? Bà ấy cũng không có ác ý đâu, chỉ là trong lòng nóng nảy chuyện của con và Thời Diễn, con là con gái ruột thịt của chúng ta, con có khó khăn, người cha như ta sao có thể trơ mắt nhìn con khó chịu được chứ?
"Cho nên ta đã gọi điện cho một người bạn cũ, nói hết lời mới mượn được của người ta..."
Không đợi cha Lâm nói xong, Tô Hòa liền cắt đứt lời ông ta, "Thật sự không cần, sau này loại chuyện này tự tôi giải quyết là được rồi, tôi cúp máy."
Tô Hòa cũng không cho cha Lâm thêm cơ hội nói chuyện, cô thẳng tay cúp điện thoại.
Một trăm ngàn?
Chút tiền này còn không đủ cho Tô Hòa nhét kẽ răng, không cho lão gia kia nhìn sắc mặt cô một chút, ông ta thật sự cảm thấy có thể lợi dụng tình cảm cha con mà lừa bán Lâm Thiển cả đời ư?
Thấy Tô Hòa thật sự nổi giận, chân mày của cha Lâm càng nhíu chặc hơn.
Mắt thấy Tô Hòa càng ngày càng bất mãn với bọn họ, cha Lâm cũng có chút sốt ruột, cuối cùng ông ta trả giá với Tô Hòa, con số lên đến hai trăm năm chục ngàn.