Chương : 226
Cha Lâm cũng có chút tức giận, ông ta đẩy mẹ Lâm ra, sau đó nghiêm nghị mắng: "Hét cái gì mà hét? Gây chuyện nữa thì cút ra khỏi phòng bệnh cho tôi!"
Mẹ Lâm bất ngờ không kịp đề phòng, lúc cha Lâm hất bà ta ra, bà ta lảo đảo đụng vào một góc bàn.
Ngang hông cảm thấy rất đau, khiến cho mẹ Lâm càng thêm cuồng loạn hơn.
"Ông còn dám ra tay với tôi? Từ khi nhà này xảy ra chuyện, ông nằm viện, là ai ngày ngày đêm đêm chăm sóc cho ông hả?"
"Hôm nay tôi liều mạng với ông." Mẹ Lâm tiến lên tháo hết kim truyền nước trên người cha Lâm, "Ông không bỏ tiền cứu con trai tôi ra ngoài, tôi cũng không để ông sống tốt."
Mẹ Lâm giống như phát điên, hướng về phía giường bệnh của cha Lâm mà cào cấu.
Nếu là bình thường, bà ta sẽ không dám làm vậy, nhưng mà lần này cha Lâm thật sự đã chạm đến ranh giới cuối cùng của mẹ Lâm.
Lâm Thạch Nham là miếng thịt trong lòng mẹ Lâm, trong tay cha Lâm rõ ràng có tiền, lại không chịu lấy ra cứu Lâm Thạch Nham, mẹ Lâm tức giận muốn lấy mạng đổi mạng với cha Lâm.1
Sau khi ống dưỡng khí và kim truyền nước của cha Lâm bị mẹ Lâm tháo hết, trên mặt ông ta cũng bị bà ta cào mấy đường.
Chỗ của bọn họ là phòng bệnh VIP, hiệu quả cách âm rất tốt, lúc y tá nghe thấy động tĩnh mà đuổi tới, cha Lâm đã bị mẹ Lâm kéo xuống khỏi giường bệnh.
-
Chưa đến hai ngày sau cha Lâm đã làm xong thủ tục xuất viện, tin tức này truyền tới tai Tô Hòa đầu tiên.
Cố Thời Diễn tìm cho cha Lâm phòng bệnh tư gia tốt nhất, hơn nữa còn có bác sĩ chính nổi tiếng trong nước, với những loại thuốc cao cấp, bệnh của cha Lâm mới được khống chế.
Nhưng mà bởi vì Tô Hòa và cha Lâm gây gổ ầm ĩ, bệnh tình của cha Lâm lại nặng thêm, bây giờ nằm liệt trên giường, cần người khác phải chăm sóc.
Lúc này ông ta xuất viện, hết sức bất lợi đối với bệnh tình của ông ta.
Nhưng Tô Hòa cũng không bất ngờ với chuyện này, chi phí của bệnh viện này quá đắt, hơn nữa... Mẹ Lâm có lòng muốn hành hạ ông ta, xuất viện là chuyện sớm muộn thôi.
Mẹ Lâm vì tra hỏi cha Lâm về tung tích tiền bạc, nhất định sẽ dùng thủ đoạn, người trong viện nhiều chuyện hỗn tạp, bà ta đương nhiên không cho cha Lâm tiếp tục nằm viện nữa.
Trước kia mẹ Lâm sợ cha Lâm, bởi vì ông ta kiếm tiền nuôi gia đình, nhưng mà phong thủy luân phiên, cha Lâm không thể tự lo liệu cho cuộc sống của mình, chỉ có thể dựa vào người khác chăm sóc.
Dựa theo sự hiểu biết của Tô Hòa với cha Lâm, mẹ Lâm càng lĩnh hội được nhiều hơn.
Bây giờ mẹ Lâm dồn toàn bộ tinh lực lên người cha Lâm, cũng không đến tìm Tô Hòa gây chuyện nữa, lỗ tai của cô cũng thanh tĩnh không ít.
Quán ăn được sửa sang hơn hai tháng, sau đó liền tiến vào quá trình buôn bán thử nghiệm.
Tốc độ mở quán của họ nhanh như vậy, không thể bỏ qua sự hỗ trợ của Cảnh Vực, cho nên sau khi chính thức buôn bán, Tô Hòa và Cảnh Miên Miên cũng tìm một thời gian mời Cảnh Vực ăn cơm.
Tô Hòa chọn một phòng ăn điều kiện tốt, đẹp và thanh tịnh, màu sắc, thức ăn đặc biệt.
Tỷ lệ thuận với nhà hàng có phong cách trang hoàng cao quý, tốt đẹp, chính là giá ăn một bữa cũng khiến người ta đỏ mắt.
Nhưng mà nếu muốn mời người ta ăn cơm để cảm ơn, đương nhiên phải chọn tốt nhất.
Cảnh Miên Miên cũng rất hưng phấn, hơn hai tháng này mệt chết cô rồi, cũng may cuối cùng họ cũng mở được quán ăn.
Bởi vì vui vẻ, cho nên trên đường đi Cảnh Miên Miên vẫn luôn miệng nói không ngừng, Tô Hòa và Cảnh Vực cũng quen với thuộc tính nói nhiều của cô ấy.
Sau khi đến nhà hàng, khiến cho Tô Hòa không ngờ tới là, bọn họ lại đụng phải Cố Thời Diễn đến ăn cơm.
Nhà hàng này trang trí rất đặc biệt, muốn đến phòng bao phải đi qua một cái hành lang dài, đình viện xây theo phong cách Nhật Bản, ở giữa dùng ống trúc làm thành hòn non bộ có nước chảy qua.
Âm thanh nước gõ xuống đá, vô cùng dễ nghe, hiện ra mấy phần thiện ý.
Tô Hòa bọn họ đi qua hành lang dài, sau đó gặp được Cố Thời Diễn và Minh Liêm, còn có cả Nghiêm Tước.
Nhìn thấy Cố Thời Diễn, Cảnh Miên Miên liền tức giận.
Nhưng mà Tô Hòa cũng đã ly hôn với Cố Thời Diễn, Cảnh Miên Miên ngược lại không có chủ động gây chuyện, chỉ mất hứng hừ hừ hai tiếng.
Mẹ Lâm bất ngờ không kịp đề phòng, lúc cha Lâm hất bà ta ra, bà ta lảo đảo đụng vào một góc bàn.
Ngang hông cảm thấy rất đau, khiến cho mẹ Lâm càng thêm cuồng loạn hơn.
"Ông còn dám ra tay với tôi? Từ khi nhà này xảy ra chuyện, ông nằm viện, là ai ngày ngày đêm đêm chăm sóc cho ông hả?"
"Hôm nay tôi liều mạng với ông." Mẹ Lâm tiến lên tháo hết kim truyền nước trên người cha Lâm, "Ông không bỏ tiền cứu con trai tôi ra ngoài, tôi cũng không để ông sống tốt."
Mẹ Lâm giống như phát điên, hướng về phía giường bệnh của cha Lâm mà cào cấu.
Nếu là bình thường, bà ta sẽ không dám làm vậy, nhưng mà lần này cha Lâm thật sự đã chạm đến ranh giới cuối cùng của mẹ Lâm.
Lâm Thạch Nham là miếng thịt trong lòng mẹ Lâm, trong tay cha Lâm rõ ràng có tiền, lại không chịu lấy ra cứu Lâm Thạch Nham, mẹ Lâm tức giận muốn lấy mạng đổi mạng với cha Lâm.1
Sau khi ống dưỡng khí và kim truyền nước của cha Lâm bị mẹ Lâm tháo hết, trên mặt ông ta cũng bị bà ta cào mấy đường.
Chỗ của bọn họ là phòng bệnh VIP, hiệu quả cách âm rất tốt, lúc y tá nghe thấy động tĩnh mà đuổi tới, cha Lâm đã bị mẹ Lâm kéo xuống khỏi giường bệnh.
-
Chưa đến hai ngày sau cha Lâm đã làm xong thủ tục xuất viện, tin tức này truyền tới tai Tô Hòa đầu tiên.
Cố Thời Diễn tìm cho cha Lâm phòng bệnh tư gia tốt nhất, hơn nữa còn có bác sĩ chính nổi tiếng trong nước, với những loại thuốc cao cấp, bệnh của cha Lâm mới được khống chế.
Nhưng mà bởi vì Tô Hòa và cha Lâm gây gổ ầm ĩ, bệnh tình của cha Lâm lại nặng thêm, bây giờ nằm liệt trên giường, cần người khác phải chăm sóc.
Lúc này ông ta xuất viện, hết sức bất lợi đối với bệnh tình của ông ta.
Nhưng Tô Hòa cũng không bất ngờ với chuyện này, chi phí của bệnh viện này quá đắt, hơn nữa... Mẹ Lâm có lòng muốn hành hạ ông ta, xuất viện là chuyện sớm muộn thôi.
Mẹ Lâm vì tra hỏi cha Lâm về tung tích tiền bạc, nhất định sẽ dùng thủ đoạn, người trong viện nhiều chuyện hỗn tạp, bà ta đương nhiên không cho cha Lâm tiếp tục nằm viện nữa.
Trước kia mẹ Lâm sợ cha Lâm, bởi vì ông ta kiếm tiền nuôi gia đình, nhưng mà phong thủy luân phiên, cha Lâm không thể tự lo liệu cho cuộc sống của mình, chỉ có thể dựa vào người khác chăm sóc.
Dựa theo sự hiểu biết của Tô Hòa với cha Lâm, mẹ Lâm càng lĩnh hội được nhiều hơn.
Bây giờ mẹ Lâm dồn toàn bộ tinh lực lên người cha Lâm, cũng không đến tìm Tô Hòa gây chuyện nữa, lỗ tai của cô cũng thanh tĩnh không ít.
Quán ăn được sửa sang hơn hai tháng, sau đó liền tiến vào quá trình buôn bán thử nghiệm.
Tốc độ mở quán của họ nhanh như vậy, không thể bỏ qua sự hỗ trợ của Cảnh Vực, cho nên sau khi chính thức buôn bán, Tô Hòa và Cảnh Miên Miên cũng tìm một thời gian mời Cảnh Vực ăn cơm.
Tô Hòa chọn một phòng ăn điều kiện tốt, đẹp và thanh tịnh, màu sắc, thức ăn đặc biệt.
Tỷ lệ thuận với nhà hàng có phong cách trang hoàng cao quý, tốt đẹp, chính là giá ăn một bữa cũng khiến người ta đỏ mắt.
Nhưng mà nếu muốn mời người ta ăn cơm để cảm ơn, đương nhiên phải chọn tốt nhất.
Cảnh Miên Miên cũng rất hưng phấn, hơn hai tháng này mệt chết cô rồi, cũng may cuối cùng họ cũng mở được quán ăn.
Bởi vì vui vẻ, cho nên trên đường đi Cảnh Miên Miên vẫn luôn miệng nói không ngừng, Tô Hòa và Cảnh Vực cũng quen với thuộc tính nói nhiều của cô ấy.
Sau khi đến nhà hàng, khiến cho Tô Hòa không ngờ tới là, bọn họ lại đụng phải Cố Thời Diễn đến ăn cơm.
Nhà hàng này trang trí rất đặc biệt, muốn đến phòng bao phải đi qua một cái hành lang dài, đình viện xây theo phong cách Nhật Bản, ở giữa dùng ống trúc làm thành hòn non bộ có nước chảy qua.
Âm thanh nước gõ xuống đá, vô cùng dễ nghe, hiện ra mấy phần thiện ý.
Tô Hòa bọn họ đi qua hành lang dài, sau đó gặp được Cố Thời Diễn và Minh Liêm, còn có cả Nghiêm Tước.
Nhìn thấy Cố Thời Diễn, Cảnh Miên Miên liền tức giận.
Nhưng mà Tô Hòa cũng đã ly hôn với Cố Thời Diễn, Cảnh Miên Miên ngược lại không có chủ động gây chuyện, chỉ mất hứng hừ hừ hai tiếng.