Chương : 229
Từ sau lần đó, Minh Liêm cũng không chủ động liên lạc với Tô Hòa nữa.
Từ trong tin nhắn của Tô Hòa, cuối cùng hắn cũng biết được thái độ của Tô Hòa.
Mới đầu Minh Liêm còn tưởng rằng Tô Hòa và Cố Thời Diễn chỉ xuất hiện mâu thuẫn mà thôi, hắn không muốn nhìn thấy Cố Thời Diễn chán nản, không được như ý, cho nên mới bất đắc dĩ can thiệp chuyện tình cảm của bọn họ.
Nhưng bây giờ hắn biết Tô Hòa thật sự là nhìn rõ rồi, không muốn tiếp tục dây dưa với Cố Thời Diễn nữa, vì vậy chuyện duy nhất Minh Liêm có thể làm là khuyên nhủ Cố Thời Diễn đi ra khỏi sương mù.
Thân là người đứng xem, hắn biết dưa xanh hái không ngọt, bây giờ Lâm Thiển đã không còn là Lâm Thiển của ngày xưa nữa.
Cô không còn yêu Cố Thời Diễn nữa rồi.
Nhưng mà Minh Liêm vẫn rất lo lắng cho tình hình của Cố Thời Diễn, sau khi Cố Thời Diễn nhìn thấy tin nhắn kia, cũng khó khống chế mà lộ ra biểu tình đau khổ.
Nhưng sau đó cuộc sống của Cố Thời Diễn vẫn như bình thường, mỗi ngày đều bận công việc đến tận khuya, hắn vốn chính là một kẻ cuồng công việc, bây giờ càng tệ hại hơn nữa.
Cố Thời Diễn giống như định dùng công việc để làm tê dại vết thương tình cảm của mình, hắn giống như một động cơ không biết mệt mỏi, khiến cho nhân viên bên dưới cũng không ngừng kêu khổ.
Người dù sao cũng không phải máy móc, Minh Liêm rất sợ Cố Thời Diễn trong trạng thái làm việc liên tục như vậy, cơ thể sẽ không thể nào chịu nổi.
Cũng giống như Cố Thời Diễn, khoảng thời gian này, Tô Hòa cũng bận rộn nhiều việc, sau khi quán ăn Trung khai trương, có rất nhiều chỗ khiến cô bận tâm như cũ.
Chờ sau khi phòng ăn đi vào quỹ đạo, Tô Hòa mới chậm lại một chút, dành ra ít thời gian để kiểm tra tình hình của Lâm gia bên kia.
Hồ Thắng Dũng không đợi được Lâm gia bỏ tiền, dưới cơn nóng giận, hắn khiến con trai mình truy tố Lâm Thạch Nham luôn.
Mẹ Lâm vô cùng lo lắng, nhưng cha Lâm từ đầu đến cuối không chịu dùng tiền để giải quyết chuyện của Lâm Thạch Nham, tai họa vào ngục của Lâm Thạch Nham khẳng định không thể tránh khỏi.
Mặc dù cha Lâm cũng không muốn Lâm Thạch Nham ngồi tù, nhưng mà bốn trăm ngàn kia là tiền cứu mạng sau cùng của ông ta, cha Lâm đương nhiên sẽ không bỏ ra.
Vì chuyện này mà mẹ Lâm vô cùng oán hận cha Lâm.
Nếu không phải ban đầu cha Lâm bảo bà ta dọn ra ngoài, nhà cũng sẽ không bị Tô Hòa bán, bây giờ bọn họ không hề có một chỗ ở đàng hoàng, yên ổn, chỉ có thể bỏ tiền ra mà mướn nhà.
Hơn nữa trong tay cha Lâm rõ ràng là có một khoản tiền, nhưng vẫn giấu diếm, thời điểm này còn không chịu lấy ra cứu con trai bà ta.
Cho nên tâm tính của mẹ Lâm dần dần vặn vẹo, bà ta thay đổi biện pháp hành hạ cha Lâm, muốn ông ta phun ra khoản tiền kia.
Mẹ Lâm điên cuồng như vậy, cha Lâm càng không bỏ tiền ra, dù sao còn tiền trong tay, đối phương sẽ chừa lại cho ông ta một mạng.
Nhưng nếu ông ta nói tung tích số tiền đó cho mẹ Lâm, người đàn bà điên này không biết sẽ hành hạ ông ta đến cỡ nào nữa.
Tô Hòa bảo 48048 điều tra, kết quả lúc tìm được bọn họ, cha Lâm chỉ còn thoi thóp.
Ông ta bị mẹ Lâm đánh đến cả người sưng đỏ, gầy gò không dễ coi.
Mẹ Lâm ngược đãi cha Lâm gần nửa năm, Tô Hòa cũng không hiểu người bị bệnh ung thư thời kì cuối như ông ta làm sao chống đỡ nổi.
Lúc Tô Hòa đưa cha Lâm đến bệnh viện, còn thuận tiện báo cảnh sát.
Chỉ bằng những vết thương trên người cha Lâm này, căn cứ vào luật pháp của vị diện này, mẹ Lâm có thể sẽ bị xử ba năm tù giam.
Trong nửa năm này cha Lâm gặp phải sự đối đãi không có tình người, ông ta đối với mẹ Lâm vô cùng căm hận, cho dù Tô Hòa không báo cảnh sát, ông ta cũng sẽ khiến người đàn bà độc ác là mẹ Lâm phải ăn cơm tù.
Sau khi mẹ Lâm bị cảnh sát dẫn đi, cha Lâm mắng chửi không tiếc lời.
Tô Hòa tự bỏ tiền túi của mình, thuê một hộ lý ở bệnh viện chăm sóc cho cha Lâm, cha Lâm mới được thoải mái mấy ngày.
Mặc dù cha Lâm không tin tưởng Tô Hòa, nhưng lúc này ông ta cũng không dám gây sự với Tô Hòa, mỗi lần nhìn thấy Tô Hòa đều bày ra dáng vẻ người bị hại, muốn khiến cho Tô Hòa đồng tình với mình.
Đối với chuyện này Tô Hòa đã có chuẩn bị, dù sao cô còn trông cậy cha Lâm có thể tố cáo mẹ Lâm, nếu ông ta trở mặt vào thời khắc quan trọng này thì rất phiền toái.
Từ trong tin nhắn của Tô Hòa, cuối cùng hắn cũng biết được thái độ của Tô Hòa.
Mới đầu Minh Liêm còn tưởng rằng Tô Hòa và Cố Thời Diễn chỉ xuất hiện mâu thuẫn mà thôi, hắn không muốn nhìn thấy Cố Thời Diễn chán nản, không được như ý, cho nên mới bất đắc dĩ can thiệp chuyện tình cảm của bọn họ.
Nhưng bây giờ hắn biết Tô Hòa thật sự là nhìn rõ rồi, không muốn tiếp tục dây dưa với Cố Thời Diễn nữa, vì vậy chuyện duy nhất Minh Liêm có thể làm là khuyên nhủ Cố Thời Diễn đi ra khỏi sương mù.
Thân là người đứng xem, hắn biết dưa xanh hái không ngọt, bây giờ Lâm Thiển đã không còn là Lâm Thiển của ngày xưa nữa.
Cô không còn yêu Cố Thời Diễn nữa rồi.
Nhưng mà Minh Liêm vẫn rất lo lắng cho tình hình của Cố Thời Diễn, sau khi Cố Thời Diễn nhìn thấy tin nhắn kia, cũng khó khống chế mà lộ ra biểu tình đau khổ.
Nhưng sau đó cuộc sống của Cố Thời Diễn vẫn như bình thường, mỗi ngày đều bận công việc đến tận khuya, hắn vốn chính là một kẻ cuồng công việc, bây giờ càng tệ hại hơn nữa.
Cố Thời Diễn giống như định dùng công việc để làm tê dại vết thương tình cảm của mình, hắn giống như một động cơ không biết mệt mỏi, khiến cho nhân viên bên dưới cũng không ngừng kêu khổ.
Người dù sao cũng không phải máy móc, Minh Liêm rất sợ Cố Thời Diễn trong trạng thái làm việc liên tục như vậy, cơ thể sẽ không thể nào chịu nổi.
Cũng giống như Cố Thời Diễn, khoảng thời gian này, Tô Hòa cũng bận rộn nhiều việc, sau khi quán ăn Trung khai trương, có rất nhiều chỗ khiến cô bận tâm như cũ.
Chờ sau khi phòng ăn đi vào quỹ đạo, Tô Hòa mới chậm lại một chút, dành ra ít thời gian để kiểm tra tình hình của Lâm gia bên kia.
Hồ Thắng Dũng không đợi được Lâm gia bỏ tiền, dưới cơn nóng giận, hắn khiến con trai mình truy tố Lâm Thạch Nham luôn.
Mẹ Lâm vô cùng lo lắng, nhưng cha Lâm từ đầu đến cuối không chịu dùng tiền để giải quyết chuyện của Lâm Thạch Nham, tai họa vào ngục của Lâm Thạch Nham khẳng định không thể tránh khỏi.
Mặc dù cha Lâm cũng không muốn Lâm Thạch Nham ngồi tù, nhưng mà bốn trăm ngàn kia là tiền cứu mạng sau cùng của ông ta, cha Lâm đương nhiên sẽ không bỏ ra.
Vì chuyện này mà mẹ Lâm vô cùng oán hận cha Lâm.
Nếu không phải ban đầu cha Lâm bảo bà ta dọn ra ngoài, nhà cũng sẽ không bị Tô Hòa bán, bây giờ bọn họ không hề có một chỗ ở đàng hoàng, yên ổn, chỉ có thể bỏ tiền ra mà mướn nhà.
Hơn nữa trong tay cha Lâm rõ ràng là có một khoản tiền, nhưng vẫn giấu diếm, thời điểm này còn không chịu lấy ra cứu con trai bà ta.
Cho nên tâm tính của mẹ Lâm dần dần vặn vẹo, bà ta thay đổi biện pháp hành hạ cha Lâm, muốn ông ta phun ra khoản tiền kia.
Mẹ Lâm điên cuồng như vậy, cha Lâm càng không bỏ tiền ra, dù sao còn tiền trong tay, đối phương sẽ chừa lại cho ông ta một mạng.
Nhưng nếu ông ta nói tung tích số tiền đó cho mẹ Lâm, người đàn bà điên này không biết sẽ hành hạ ông ta đến cỡ nào nữa.
Tô Hòa bảo 48048 điều tra, kết quả lúc tìm được bọn họ, cha Lâm chỉ còn thoi thóp.
Ông ta bị mẹ Lâm đánh đến cả người sưng đỏ, gầy gò không dễ coi.
Mẹ Lâm ngược đãi cha Lâm gần nửa năm, Tô Hòa cũng không hiểu người bị bệnh ung thư thời kì cuối như ông ta làm sao chống đỡ nổi.
Lúc Tô Hòa đưa cha Lâm đến bệnh viện, còn thuận tiện báo cảnh sát.
Chỉ bằng những vết thương trên người cha Lâm này, căn cứ vào luật pháp của vị diện này, mẹ Lâm có thể sẽ bị xử ba năm tù giam.
Trong nửa năm này cha Lâm gặp phải sự đối đãi không có tình người, ông ta đối với mẹ Lâm vô cùng căm hận, cho dù Tô Hòa không báo cảnh sát, ông ta cũng sẽ khiến người đàn bà độc ác là mẹ Lâm phải ăn cơm tù.
Sau khi mẹ Lâm bị cảnh sát dẫn đi, cha Lâm mắng chửi không tiếc lời.
Tô Hòa tự bỏ tiền túi của mình, thuê một hộ lý ở bệnh viện chăm sóc cho cha Lâm, cha Lâm mới được thoải mái mấy ngày.
Mặc dù cha Lâm không tin tưởng Tô Hòa, nhưng lúc này ông ta cũng không dám gây sự với Tô Hòa, mỗi lần nhìn thấy Tô Hòa đều bày ra dáng vẻ người bị hại, muốn khiến cho Tô Hòa đồng tình với mình.
Đối với chuyện này Tô Hòa đã có chuẩn bị, dù sao cô còn trông cậy cha Lâm có thể tố cáo mẹ Lâm, nếu ông ta trở mặt vào thời khắc quan trọng này thì rất phiền toái.