Chương 45
Hách Nhiêu đi làm gia sư, xong việc đến thẳng chỗ hẹn.
Cô ngồi xuống rồi, Cố Nam Đình nhắn tin cho Phùng Tấn Kiêu: "Cậu đang ở ngoài?"
Phùng Tấn Kiêu trả lời rất nhanh, "Anh cứ làm việc cần làm, đừng nghĩ đến em."
Cố Nam Đình thầm cảm kích Phùng Tấn Kiêu.
Gần với những lời kể của Tiêu Dập, niềm vui toát ra trên gương mặt Hách Nhiêu dường như phản ánh gần đây cô không gặp bất kỳ phiền toái nào. Thấy Trình Tiêu và cô nói chuyện, Cố Nam Đình bảo: "Trình Trình, em trao đổi số điện thoại với Hách Nhiêu đi, sau này em bay đến A thì cũng có bạn để trò chuyện."
"Lần trước đã trao đổi rồi." Trình Tiêu phê bình anh, "Đợi anh nhắc thì nguội lạnh hết cả."
Hách Nhiêu cũng nói: "Em vẫn đợi Trình Tiêu tới, kết quả là mấy tháng trời chị ấy cũng không bay đến A."
Cố Nam Đình giả vờ lơ đãng hỏi: "Hách Nhiêu, dạo này em ổn không? Gia đình thế nào?"
Với mối quan hệ giữa hai người mà nói, anh hỏi như vậy khó tránh khỏi cảm giác đường đột, nhưng Hách Nhiêu vẫn trả lời: "Đều ổn cả ạ." Nhìn vẻ lo lắng thoáng qua của Cố Nam Đình, cô ấy nói: "Cám ơn Cố tổng đã quan tâm."
Cố Nam Đình không có lập trường gì để hỏi nhiều hơn. Nhưng anh cũng không biết nên hỏi gì, vì trong quãng thời gian sau vụ án Song Thập, Hách Nhiêu còn xảy ra những chuyện gì, anh hoàn toàn không rõ. Ngay cả chi tiết của vụ án đó, anh cũng không biết nhiều, chỉ biết là bác trai và bác gái của Hách Nhiêu hôm đó bị mưu sát, mà cô ấy vì bảo vệ người chị Hách Nhiên đang mang thai mà trúng năm phát súng, còn Hách Nhiên... Là Hình Đường đến kịp lúc, đưa cả hai chị em họ đến bệnh viện.
Lúc này, Cố Nam Đình rất hối hận, tại sao bảy năm sau khi vụ án được phá giải, anh không hỏi Phùng Tấn Kiêu kỹ hơn. Mà tối hôm 9 tháng 10, anh chỉ có thể gắng hết sức sắp xếp, "Hách Nhiêu, ngày mai em có thể đến khách sạn ở cùng Trình Tiêu không, anh có công việc cần ra ngoài."
Trình Tiêu nhạy cảm nhận ra Cố Nam Đình đối với Hách Nhiêu có gì đó khang khác. Nhưng cô không từ chối sự sắp xếp của anh, cũng nói với Hách Nhiêu: "Eo của chị chưa khỏi hẳn, không thể đi lung tung được, có thể phiền em chăm sóc không?"
Hôm sau cũng là chủ nhật, Hách Nhiêu không có giờ học. Cô bé nhận lời ngay, "Vâng".
Trong đêm tối tĩnh mịch, Cố Nam Đình trằn trọc khó ngủ. Trong gian phòng Tiêu Dập sắp xếp, anh hoặc ngồi hoặc đứng trước cửa sổ, nhìn chăm chú những ngọn đèn bên ngoài, hoàn toàn không buồn ngủ. Đến tận sáng sớm, Trình Tiêu nhớ rõ anh khẽ khàng, rón rén đi vào gian phòng của cô, đắp chăn cho cô đến sáu lần.
Lần cuối, Trình Tiêu không nhịn được hỏi: "Cố Nam Đình, anh lạ giường hả?"
Bàn tay đang tấn lại góc chăn cho cô khựng lại, anh nói vẻ hối lỗi: "Làm em giật mình à?"
Trình Tiêu ngồi dậy trong bóng tối, nắm lấy tay anh, "Hoặc là anh có suy nghĩ gì khác lạ với em?"
Lúc này đây, Cố Nam Đình làm gì có suy nghĩ đó. Nhưng sự tín nhiệm của Trình Tiêu dành cho anh thì anh cảm nhận được. Anh ngồi bên giường, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, "Đúng là anh từng nghĩ đến vô số lần, ôm em cùng ngủ. Nhưng không phải lúc này, cũng không phải ở đây."
Trình Tiêu vòng tay ôm lại anh, gò má áp vào hõm cổ anh, "Là Lý Chí theo dõi em sao? Lúc chúng ta từ nhà hàng ra, hình như em nhìn thấy Phùng Tấn Kiêu,. Anh liên lạc với anh ấy à? Bảo Hách Nhiêu ngày mai tới đây là để bảo vệ em?"
Thông minh nhạy cảm như cô lại nghĩ đến chuyện này. Cố Nam Đình nhận ra sự hiểu lầm này cũng rất trùng hợp, anh cố tỏ ra nhẹ nhõm: "Ngày mai em ngoan ngoãn ở cùng Hách Nhiêu, những chuyện khác giao cho đàn ông bọn anh là được."
Trình Tiêu lại nói: "Em bị thương ở eo, cũng không thể xách chai rượu bảo vệ anh, anh nên cẩn thận."
Cố Nam Đình cười, giọng dịu dàng: "Ừ."
Thế nhưng, ngày 10 tháng 10, lại bình thường như bất kỳ ngày nào khác trước đây, chẳng có gì xảy ra. Cố Nam Đình chắc chắn mình không nhớ sai thời gian, để tránh xảy ra sự cố, anh bảo Trình Tiêu tối đó viện cớ giữ Hách Nhiêu ở lại khách sạn, còn anh lại cùng Tiêu Dập ở phòng kế bên.
Kết quả lại là tối đó, trừ Trình Tiêu và Hách Nhiêu, Cố Nam Đình và Tiêu Dập, Phùng Tấn Kiêu và hai nhân viên cấp dưới của anh ta lại một đêm không ngủ ra, mọi người đều bình an vô sự.
Điều đáng mừng là Hách Nhiêu bình an. Nhưng Cố Nam Đình tham khảo việc Tiêu Ngữ Hành đi Cổ Thành muộn nửa tháng vẫn gặp Phùng Tấn Kiêu, cho nên không tài nào an lòng được.
Một tuần sau đó, Hách Nhiêu vẫn ban ngày đi học, buổi tối làm gia sư kiếm tiền như bình thường.
Cố Nam Đình không còn lý do gì để tiếp tục ở lại, chuẩn bị đưa Trình Tiêu quay về G. Phùng Tấn Kiêu và Tiêu Dập ngầm hiểu mà không hỏi gì, cũng không trách móc về sự sắp đặt lạ lùng của anh, ngược lại còn hứa hẹn: sẽ dốc hết sức chăm sóc Hách Nhiêu.
Về lại G, Trình Tiêu lại bay, Cố Nam Đình vùi đầu vào công việc bận rộn. Hai người vẫn duy trì việc chỉ cần Trình Tiêu hạ cánh thì Cố Nam Đình dù bận cũng sẽ đi đón cô. Nhưng tâm trạng lo lắng rõ ràng của anh lại kéo dài đến tháng Mười một.
Trước đó, tổ bay của Lâm Nhất Thành luôn tránh né đường bay đến A. Đến tận hôm 11 tháng 11, Lâm Tử Kế vốn dĩ bay đến A lại bị trì hoãn ở S, không tài nào quay về. Để giữ cho chuyến bay bình thường, anh ta có ý nhờ Lâm Nhất Thành bay hộ. Nhớ đến Cố Nam Đình từng ra lệnh cấm Trình Tiêu bay đến A, anh ta đành gọi điện hỏi ý kiến.
Nếu lúc đó không phải Lâm Nhất Thành đúng lúc đang ở tổng bộ, nếu hôm đó không phải là rất nhiều chuyến bay bị delay ở nhiều nơi do mưa bão, phải liên tục đổi mấy tổ bay, thì Cố Nam Đình chắc chắn sẽ không sắp xếp cho anh ta bay thế. Kết quả là, Lâm Nhất Thành tạm nhận lệnh bay đến thành phố A.
Trình Tiêu là cơ phó tiêu chuẩn của Lâm Nhất Thành, đương nhiên cũng phải đi cùng. Cố Nam Đình đã kịp đến sân bay trước năm phút cất cánh, bay cùng chuyến đó.
Mười giờ tối, máy bay hạ cánh đúng giờ tại sân bay thành phố A. Trên xe của tổ bay đến khách sạn, Cố Nam Đình vẫn ngồi cạnh Trình Tiêu. Thấy cô cứ nhìn điện thoại, anh tò mò: "Đang đợi điện thoại của ai sao?"
Trình Tiêu lại gọi lần nữa, vẫn không ai nghe máy, cô nói vẻ hơi thất vọng: "Hách Nhiêu. Trước khi cất cánh em nhắn tin cho em ấy, hiếm khi bay chuyến nay nên muốn hẹn gặp nhau."
Sắc mặt Cố Nam Đình bỗng sa sầm, anh gần như gọi ngay cho Tiêu Dập.
Nghe máy rất nhanh, bên kia hỏi: "Chuyện gì? Nói ngắn gọn thôi, tôi đang họp."
"Họp?" Cố Nam Đình nói bằng giọng ra lệnh: "Đến trường cảnh sát xem xem Hách Nhiêu có ở đó không."
"Đại ca à, tôi đang ở Mỹ."
Anh ta không ở A! Sao anh ta có thể không ở A chứ!
Cố Nam Đình bất giác cao giọng, "Nhắn hết số điện thoại bạn bè họ hàng của Hách Nhiêu mà cậu biết cho tôi, ngay lập tức!"
Tiêu Dập hơi ngớ ra, "Bạn bè họ hàng cô ấy, tôi đều không quen."
Cố Nam Đình suýt không kiềm chế được mà đập vỡ điện thoại, "Nhắn cho tôi số của Hạ Hi."
"Được." Tiêu Dập thấy giọng nói anh không ổn nên an ủi, "Tôi nhớ lời cậu dặn nên trước khi đi đã sắp xếp cho Thẩm Minh Tất chăm sóc cô ấy, ban ngày họ còn gọi điện cho nhau, cậu không cần lo."
Thẩm Minh Tất là cấp dưới của Tiêu Dập, nhưng người đó sao đáng được tin tưởng?
Cố Nam Đình đáp trả: "Mẹ kiếp, tôi chỉ muốn đập cậu!"
Cả xe đều cảm nhận được nộ khí của anh nên chẳng ai dám nói gì. Chỉ mỗi Trình Tiêu ý thức được có khả năng Hách Nhiêu gặp phiền phức nên nói: "Anh gọi cho Hạ Hi hỏi thử, em sẽ bảo Phùng Tấn Kiêu đến trường cảnh sát."
Cố Nam Đình gọi cho Kiều Kỳ Nặc trước, cũng mặc kệ bây giờ có phải đang đêm khuya không, dặn dò ngay: "Tra phương thức liên lạc với Hình Đường của Đại Đường, càng nhanh càng tốt."
Khi xe tổ bay dừng trước cửa khách sạn thì cũng gọi được cho Hạ Hi, cô ấy nói: "Hách Nhiêu về nhà bác rồi, buổi tối chắc không về. Địa chỉ nhà bác cô ấy à..."
Cố Nam Đình lái xe của tổ bay chạy như điên tới dưới khu nhà của bác Hách Nhiêu, nhìn thấy ô cửa sổ tối đen như mực, anh thầm cầu khấn họ chỉ tắt đèn đi ngủ thôi. Phùng Tấn Kiêu lúc này cũng chạy tới, sau lưng anh ta là hai cảnh sát hình sự.
Khi họ lấy súng ra, Trình Tiêu căng thẳng nắm tay Cố Nam Đình. Anh không muốn để cô lên lầu, nhưng lại không dám bỏ cô một mình ở dưới này.
Nhà bác Hách Nhiêu ở lầu năm, thời gian chờ mở cửa càng dài, Trình Tiêu càng cảm thấy tay Cố Nam Đình đang run lên.
Khi nghe anh nói với Phùng Tấn Kiêu bằng giọng run run: "Phá cửa đi." Trình Tiêu đã không dám tưởng tượng đến cảnh bên trong thế nào nữa.
Cửa vừa mở, Trình Tiêu đã nhạy cảm ngửi thấy mùi máu tanh nồng. Trước một giây đèn bật sáng, Cố Nam Đình đưa tay che mắt cô, sau đó ra sức kéo cô vào lòng.
Gian nhà tan hoang, máu vương vãi khắp nơi, vợ chồng bác Hách Nhiêu đã không còn thở.
Họ chỉ là người lạ đối với Cố Nam Đình, nhưng nhìn cảnh họ chết thảm, mắt anh vẫn cay nhức đến mức chỉ cần chớp nhẹ là nước mắt sẽ rơi ngay. Anh dẫn Trình Tiêu ra ngoài, giơ tay lên lau mặt trước khi cô nhìn thấy, lật xem tin nhắn của Kiều Kỳ Nặc, gần như run tay gọi cho Hình Đường.
Anh là người đàn ông lạnh lùng, bình tĩnh, vững vàng, lý trí, Trình Tiêu chưa từng thấy anh mất kiểm soát thế này. Cô ngước lên nhìn bầu trời đêm đen đặc không một ánh sao, gắng sức kìm nén nước mắt.
Hình Đường lại không nghe máy. Cố Nam Đình đoán chắc anh ta đang chạy đi giúp Hách Nhiêu, chính vì biết nên càng cuống, anh gầm lên khe khẽ như đang giận dữ chính mình: "Nghe máy đi!"
Vẫn bị cúp. Sau đó Cố Nam Đình ném điện thoại "rầm" vào thân xe của tổ bay.
Trình Tiêu không khuyên anh mà gọi cho Kiều Kỳ Nặc, "Nhắn tin cho Hình Đường, bảo bọn em đến đây vì Hách Nhiêu."
Quả nhiên hữu hiệu. Cô mới cúp máy không lâu, một số lạ đã gọi tới, nói: "Tôi là Hình Đường."
Hình Đường lúc này đang chạy tới khu cải tạo cũ nằm ở nơi hẻo lánh ở Tây Thành, người chị Hách Nhiên chưa chồng mà mang thai của Hách Nhiêu ngụ ở đó. Hách Nhiêu trước đó nhắn tin cho Hình Đường nhờ anh đến đó thăm nom. Sau đó, điện thoại của cô không gọi được nữa.
Cố Nam Đình không kịp nói cho anh ta biết vợ chồng người bác của Hách Nhiêu đã bị hãm hại, cùng Phùng Tấn Kiêu và Trình Tiêu tranh thủ từng giây chạy tới đó.
Vào phạm vi Tây Thành, Cố Nam Đình bỗng yêu cầu: "Mở còi báo động, càng to càng tốt."
Trong tiếng còi hụ của cảnh sát, Cố Nam Đình tới đó trước. Trong ngõ hẻm chật hẹp, chiếc xe không vào được, ba người liền xuống xe chạy vào trong.
Phùng Tấn Kiêu là người đầu tiên lao vào, anh nhìn thấy Hách Nhiêu toàn thân đẫm máu nằm dưới đất, còn người phụ nữ quỳ gối ngồi cạnh cô đang khóc nức nở. Phùng Tấn Kiêu đưa tay lên mũi Hách Nhiêu, xác định vẫn còn thở, anh bế bổng Hách Nhiêu lên chạy ra ngoài, cùng lúc gọi Cố Nam Đình: "Lái đi."
Trình Tiêu phụ đỡ lấy Hách Nhiêu, theo hai người đàn ông lên xe. Hình Đường cũng tới nơi, đi cùng họ tới bệnh viện.
Trên đường đi, Trình Tiêu cởi áo khoác đắp lên người Hách Nhiên, hỏi một câu mà hai người đàn ông không dám hỏi, "Cô không sao chứ, vẫn ổn chứ?"
Hách Nhiên ôm Hách Nhiêu, lặp đi lặp lại: "Nhiêu Nhiêu đỡ đạn cho tôi, là tôi hại nó, đều tại tôi..."
Chuyện đã xảy ra như thế. Ngoại trừ tiếng còi hụ vang vọng đã khiến bọn cướp từ bỏ ý định làm nhục Hách Nhiên, không có gì khác thay đổi.
Khi Hách Nhiêu được đẩy vào phòng cấp cứu, Phùng Tấn Kiêu bắt tay vào làm việc, Trình Tiêu đi hiến máu cho Hách Nhiêu, Cố Nam Đình mới nghĩ ra, hôm nay là: Mùng mười tháng mười âm lịch. Vụ án Song Thập đã đến như vậy! Anh dựa vào tường, bải hoải trượt xuống đất.
Cô ngồi xuống rồi, Cố Nam Đình nhắn tin cho Phùng Tấn Kiêu: "Cậu đang ở ngoài?"
Phùng Tấn Kiêu trả lời rất nhanh, "Anh cứ làm việc cần làm, đừng nghĩ đến em."
Cố Nam Đình thầm cảm kích Phùng Tấn Kiêu.
Gần với những lời kể của Tiêu Dập, niềm vui toát ra trên gương mặt Hách Nhiêu dường như phản ánh gần đây cô không gặp bất kỳ phiền toái nào. Thấy Trình Tiêu và cô nói chuyện, Cố Nam Đình bảo: "Trình Trình, em trao đổi số điện thoại với Hách Nhiêu đi, sau này em bay đến A thì cũng có bạn để trò chuyện."
"Lần trước đã trao đổi rồi." Trình Tiêu phê bình anh, "Đợi anh nhắc thì nguội lạnh hết cả."
Hách Nhiêu cũng nói: "Em vẫn đợi Trình Tiêu tới, kết quả là mấy tháng trời chị ấy cũng không bay đến A."
Cố Nam Đình giả vờ lơ đãng hỏi: "Hách Nhiêu, dạo này em ổn không? Gia đình thế nào?"
Với mối quan hệ giữa hai người mà nói, anh hỏi như vậy khó tránh khỏi cảm giác đường đột, nhưng Hách Nhiêu vẫn trả lời: "Đều ổn cả ạ." Nhìn vẻ lo lắng thoáng qua của Cố Nam Đình, cô ấy nói: "Cám ơn Cố tổng đã quan tâm."
Cố Nam Đình không có lập trường gì để hỏi nhiều hơn. Nhưng anh cũng không biết nên hỏi gì, vì trong quãng thời gian sau vụ án Song Thập, Hách Nhiêu còn xảy ra những chuyện gì, anh hoàn toàn không rõ. Ngay cả chi tiết của vụ án đó, anh cũng không biết nhiều, chỉ biết là bác trai và bác gái của Hách Nhiêu hôm đó bị mưu sát, mà cô ấy vì bảo vệ người chị Hách Nhiên đang mang thai mà trúng năm phát súng, còn Hách Nhiên... Là Hình Đường đến kịp lúc, đưa cả hai chị em họ đến bệnh viện.
Lúc này, Cố Nam Đình rất hối hận, tại sao bảy năm sau khi vụ án được phá giải, anh không hỏi Phùng Tấn Kiêu kỹ hơn. Mà tối hôm 9 tháng 10, anh chỉ có thể gắng hết sức sắp xếp, "Hách Nhiêu, ngày mai em có thể đến khách sạn ở cùng Trình Tiêu không, anh có công việc cần ra ngoài."
Trình Tiêu nhạy cảm nhận ra Cố Nam Đình đối với Hách Nhiêu có gì đó khang khác. Nhưng cô không từ chối sự sắp xếp của anh, cũng nói với Hách Nhiêu: "Eo của chị chưa khỏi hẳn, không thể đi lung tung được, có thể phiền em chăm sóc không?"
Hôm sau cũng là chủ nhật, Hách Nhiêu không có giờ học. Cô bé nhận lời ngay, "Vâng".
Trong đêm tối tĩnh mịch, Cố Nam Đình trằn trọc khó ngủ. Trong gian phòng Tiêu Dập sắp xếp, anh hoặc ngồi hoặc đứng trước cửa sổ, nhìn chăm chú những ngọn đèn bên ngoài, hoàn toàn không buồn ngủ. Đến tận sáng sớm, Trình Tiêu nhớ rõ anh khẽ khàng, rón rén đi vào gian phòng của cô, đắp chăn cho cô đến sáu lần.
Lần cuối, Trình Tiêu không nhịn được hỏi: "Cố Nam Đình, anh lạ giường hả?"
Bàn tay đang tấn lại góc chăn cho cô khựng lại, anh nói vẻ hối lỗi: "Làm em giật mình à?"
Trình Tiêu ngồi dậy trong bóng tối, nắm lấy tay anh, "Hoặc là anh có suy nghĩ gì khác lạ với em?"
Lúc này đây, Cố Nam Đình làm gì có suy nghĩ đó. Nhưng sự tín nhiệm của Trình Tiêu dành cho anh thì anh cảm nhận được. Anh ngồi bên giường, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, "Đúng là anh từng nghĩ đến vô số lần, ôm em cùng ngủ. Nhưng không phải lúc này, cũng không phải ở đây."
Trình Tiêu vòng tay ôm lại anh, gò má áp vào hõm cổ anh, "Là Lý Chí theo dõi em sao? Lúc chúng ta từ nhà hàng ra, hình như em nhìn thấy Phùng Tấn Kiêu,. Anh liên lạc với anh ấy à? Bảo Hách Nhiêu ngày mai tới đây là để bảo vệ em?"
Thông minh nhạy cảm như cô lại nghĩ đến chuyện này. Cố Nam Đình nhận ra sự hiểu lầm này cũng rất trùng hợp, anh cố tỏ ra nhẹ nhõm: "Ngày mai em ngoan ngoãn ở cùng Hách Nhiêu, những chuyện khác giao cho đàn ông bọn anh là được."
Trình Tiêu lại nói: "Em bị thương ở eo, cũng không thể xách chai rượu bảo vệ anh, anh nên cẩn thận."
Cố Nam Đình cười, giọng dịu dàng: "Ừ."
Thế nhưng, ngày 10 tháng 10, lại bình thường như bất kỳ ngày nào khác trước đây, chẳng có gì xảy ra. Cố Nam Đình chắc chắn mình không nhớ sai thời gian, để tránh xảy ra sự cố, anh bảo Trình Tiêu tối đó viện cớ giữ Hách Nhiêu ở lại khách sạn, còn anh lại cùng Tiêu Dập ở phòng kế bên.
Kết quả lại là tối đó, trừ Trình Tiêu và Hách Nhiêu, Cố Nam Đình và Tiêu Dập, Phùng Tấn Kiêu và hai nhân viên cấp dưới của anh ta lại một đêm không ngủ ra, mọi người đều bình an vô sự.
Điều đáng mừng là Hách Nhiêu bình an. Nhưng Cố Nam Đình tham khảo việc Tiêu Ngữ Hành đi Cổ Thành muộn nửa tháng vẫn gặp Phùng Tấn Kiêu, cho nên không tài nào an lòng được.
Một tuần sau đó, Hách Nhiêu vẫn ban ngày đi học, buổi tối làm gia sư kiếm tiền như bình thường.
Cố Nam Đình không còn lý do gì để tiếp tục ở lại, chuẩn bị đưa Trình Tiêu quay về G. Phùng Tấn Kiêu và Tiêu Dập ngầm hiểu mà không hỏi gì, cũng không trách móc về sự sắp đặt lạ lùng của anh, ngược lại còn hứa hẹn: sẽ dốc hết sức chăm sóc Hách Nhiêu.
Về lại G, Trình Tiêu lại bay, Cố Nam Đình vùi đầu vào công việc bận rộn. Hai người vẫn duy trì việc chỉ cần Trình Tiêu hạ cánh thì Cố Nam Đình dù bận cũng sẽ đi đón cô. Nhưng tâm trạng lo lắng rõ ràng của anh lại kéo dài đến tháng Mười một.
Trước đó, tổ bay của Lâm Nhất Thành luôn tránh né đường bay đến A. Đến tận hôm 11 tháng 11, Lâm Tử Kế vốn dĩ bay đến A lại bị trì hoãn ở S, không tài nào quay về. Để giữ cho chuyến bay bình thường, anh ta có ý nhờ Lâm Nhất Thành bay hộ. Nhớ đến Cố Nam Đình từng ra lệnh cấm Trình Tiêu bay đến A, anh ta đành gọi điện hỏi ý kiến.
Nếu lúc đó không phải Lâm Nhất Thành đúng lúc đang ở tổng bộ, nếu hôm đó không phải là rất nhiều chuyến bay bị delay ở nhiều nơi do mưa bão, phải liên tục đổi mấy tổ bay, thì Cố Nam Đình chắc chắn sẽ không sắp xếp cho anh ta bay thế. Kết quả là, Lâm Nhất Thành tạm nhận lệnh bay đến thành phố A.
Trình Tiêu là cơ phó tiêu chuẩn của Lâm Nhất Thành, đương nhiên cũng phải đi cùng. Cố Nam Đình đã kịp đến sân bay trước năm phút cất cánh, bay cùng chuyến đó.
Mười giờ tối, máy bay hạ cánh đúng giờ tại sân bay thành phố A. Trên xe của tổ bay đến khách sạn, Cố Nam Đình vẫn ngồi cạnh Trình Tiêu. Thấy cô cứ nhìn điện thoại, anh tò mò: "Đang đợi điện thoại của ai sao?"
Trình Tiêu lại gọi lần nữa, vẫn không ai nghe máy, cô nói vẻ hơi thất vọng: "Hách Nhiêu. Trước khi cất cánh em nhắn tin cho em ấy, hiếm khi bay chuyến nay nên muốn hẹn gặp nhau."
Sắc mặt Cố Nam Đình bỗng sa sầm, anh gần như gọi ngay cho Tiêu Dập.
Nghe máy rất nhanh, bên kia hỏi: "Chuyện gì? Nói ngắn gọn thôi, tôi đang họp."
"Họp?" Cố Nam Đình nói bằng giọng ra lệnh: "Đến trường cảnh sát xem xem Hách Nhiêu có ở đó không."
"Đại ca à, tôi đang ở Mỹ."
Anh ta không ở A! Sao anh ta có thể không ở A chứ!
Cố Nam Đình bất giác cao giọng, "Nhắn hết số điện thoại bạn bè họ hàng của Hách Nhiêu mà cậu biết cho tôi, ngay lập tức!"
Tiêu Dập hơi ngớ ra, "Bạn bè họ hàng cô ấy, tôi đều không quen."
Cố Nam Đình suýt không kiềm chế được mà đập vỡ điện thoại, "Nhắn cho tôi số của Hạ Hi."
"Được." Tiêu Dập thấy giọng nói anh không ổn nên an ủi, "Tôi nhớ lời cậu dặn nên trước khi đi đã sắp xếp cho Thẩm Minh Tất chăm sóc cô ấy, ban ngày họ còn gọi điện cho nhau, cậu không cần lo."
Thẩm Minh Tất là cấp dưới của Tiêu Dập, nhưng người đó sao đáng được tin tưởng?
Cố Nam Đình đáp trả: "Mẹ kiếp, tôi chỉ muốn đập cậu!"
Cả xe đều cảm nhận được nộ khí của anh nên chẳng ai dám nói gì. Chỉ mỗi Trình Tiêu ý thức được có khả năng Hách Nhiêu gặp phiền phức nên nói: "Anh gọi cho Hạ Hi hỏi thử, em sẽ bảo Phùng Tấn Kiêu đến trường cảnh sát."
Cố Nam Đình gọi cho Kiều Kỳ Nặc trước, cũng mặc kệ bây giờ có phải đang đêm khuya không, dặn dò ngay: "Tra phương thức liên lạc với Hình Đường của Đại Đường, càng nhanh càng tốt."
Khi xe tổ bay dừng trước cửa khách sạn thì cũng gọi được cho Hạ Hi, cô ấy nói: "Hách Nhiêu về nhà bác rồi, buổi tối chắc không về. Địa chỉ nhà bác cô ấy à..."
Cố Nam Đình lái xe của tổ bay chạy như điên tới dưới khu nhà của bác Hách Nhiêu, nhìn thấy ô cửa sổ tối đen như mực, anh thầm cầu khấn họ chỉ tắt đèn đi ngủ thôi. Phùng Tấn Kiêu lúc này cũng chạy tới, sau lưng anh ta là hai cảnh sát hình sự.
Khi họ lấy súng ra, Trình Tiêu căng thẳng nắm tay Cố Nam Đình. Anh không muốn để cô lên lầu, nhưng lại không dám bỏ cô một mình ở dưới này.
Nhà bác Hách Nhiêu ở lầu năm, thời gian chờ mở cửa càng dài, Trình Tiêu càng cảm thấy tay Cố Nam Đình đang run lên.
Khi nghe anh nói với Phùng Tấn Kiêu bằng giọng run run: "Phá cửa đi." Trình Tiêu đã không dám tưởng tượng đến cảnh bên trong thế nào nữa.
Cửa vừa mở, Trình Tiêu đã nhạy cảm ngửi thấy mùi máu tanh nồng. Trước một giây đèn bật sáng, Cố Nam Đình đưa tay che mắt cô, sau đó ra sức kéo cô vào lòng.
Gian nhà tan hoang, máu vương vãi khắp nơi, vợ chồng bác Hách Nhiêu đã không còn thở.
Họ chỉ là người lạ đối với Cố Nam Đình, nhưng nhìn cảnh họ chết thảm, mắt anh vẫn cay nhức đến mức chỉ cần chớp nhẹ là nước mắt sẽ rơi ngay. Anh dẫn Trình Tiêu ra ngoài, giơ tay lên lau mặt trước khi cô nhìn thấy, lật xem tin nhắn của Kiều Kỳ Nặc, gần như run tay gọi cho Hình Đường.
Anh là người đàn ông lạnh lùng, bình tĩnh, vững vàng, lý trí, Trình Tiêu chưa từng thấy anh mất kiểm soát thế này. Cô ngước lên nhìn bầu trời đêm đen đặc không một ánh sao, gắng sức kìm nén nước mắt.
Hình Đường lại không nghe máy. Cố Nam Đình đoán chắc anh ta đang chạy đi giúp Hách Nhiêu, chính vì biết nên càng cuống, anh gầm lên khe khẽ như đang giận dữ chính mình: "Nghe máy đi!"
Vẫn bị cúp. Sau đó Cố Nam Đình ném điện thoại "rầm" vào thân xe của tổ bay.
Trình Tiêu không khuyên anh mà gọi cho Kiều Kỳ Nặc, "Nhắn tin cho Hình Đường, bảo bọn em đến đây vì Hách Nhiêu."
Quả nhiên hữu hiệu. Cô mới cúp máy không lâu, một số lạ đã gọi tới, nói: "Tôi là Hình Đường."
Hình Đường lúc này đang chạy tới khu cải tạo cũ nằm ở nơi hẻo lánh ở Tây Thành, người chị Hách Nhiên chưa chồng mà mang thai của Hách Nhiêu ngụ ở đó. Hách Nhiêu trước đó nhắn tin cho Hình Đường nhờ anh đến đó thăm nom. Sau đó, điện thoại của cô không gọi được nữa.
Cố Nam Đình không kịp nói cho anh ta biết vợ chồng người bác của Hách Nhiêu đã bị hãm hại, cùng Phùng Tấn Kiêu và Trình Tiêu tranh thủ từng giây chạy tới đó.
Vào phạm vi Tây Thành, Cố Nam Đình bỗng yêu cầu: "Mở còi báo động, càng to càng tốt."
Trong tiếng còi hụ của cảnh sát, Cố Nam Đình tới đó trước. Trong ngõ hẻm chật hẹp, chiếc xe không vào được, ba người liền xuống xe chạy vào trong.
Phùng Tấn Kiêu là người đầu tiên lao vào, anh nhìn thấy Hách Nhiêu toàn thân đẫm máu nằm dưới đất, còn người phụ nữ quỳ gối ngồi cạnh cô đang khóc nức nở. Phùng Tấn Kiêu đưa tay lên mũi Hách Nhiêu, xác định vẫn còn thở, anh bế bổng Hách Nhiêu lên chạy ra ngoài, cùng lúc gọi Cố Nam Đình: "Lái đi."
Trình Tiêu phụ đỡ lấy Hách Nhiêu, theo hai người đàn ông lên xe. Hình Đường cũng tới nơi, đi cùng họ tới bệnh viện.
Trên đường đi, Trình Tiêu cởi áo khoác đắp lên người Hách Nhiên, hỏi một câu mà hai người đàn ông không dám hỏi, "Cô không sao chứ, vẫn ổn chứ?"
Hách Nhiên ôm Hách Nhiêu, lặp đi lặp lại: "Nhiêu Nhiêu đỡ đạn cho tôi, là tôi hại nó, đều tại tôi..."
Chuyện đã xảy ra như thế. Ngoại trừ tiếng còi hụ vang vọng đã khiến bọn cướp từ bỏ ý định làm nhục Hách Nhiên, không có gì khác thay đổi.
Khi Hách Nhiêu được đẩy vào phòng cấp cứu, Phùng Tấn Kiêu bắt tay vào làm việc, Trình Tiêu đi hiến máu cho Hách Nhiêu, Cố Nam Đình mới nghĩ ra, hôm nay là: Mùng mười tháng mười âm lịch. Vụ án Song Thập đã đến như vậy! Anh dựa vào tường, bải hoải trượt xuống đất.