Chương : 25
Nhưng đến ngày thứ tư, Lâm Hạo mặt âm nghiêm bước vào cửa, khi đến giờ ăn cơm chiều cũng vẫn uống rượu. Ta tận lực không nhìn y, đột nhiên, y ném chiếc đũa, đá ghế lật ngửa.
Ta đứng lên lùi lại mấy bước.
Chỉ nghe Lâm Hạo nói: “Ngươi đúng là đồ tiện nhân!”
Ta còn chưa kịp phản ứng lại, cánh tay đã bị Lâm Hạo giữ chặt, khí lực lớn đến nỗi khiến ta nghĩ đến cánh tay mình sẽ rất nhanh bị bẻ gẫy.
“Làm.. làm gì vậy.” Ta kêu lên khi Lâm Hạo bẻ tay ta, xương cốt ta như muốn vỡ nát.
Lâm Hạo bóp cổ ta, lôi ta vào trong phòng. Ta thầm kêu không tốt, bám lấy tường không chịu rời đi.
“Buông ra!” Lâm Hạo hất cằm ra lệnh.
Ta chậm chạp mà kiên quyết lắc đầu.
“Dc, tốt lắm, ngươi tốt nhất cứ nắm không buông đi!” Lâm Hạo nói xong, liền nhanh chóng kìm lấy cổ tay ta, sau đó tiếp theo, ta vô thanh rên rỉ, tay ta trật khớp.
Mất đi chống đỡ, cả người ta dễ dàng bị Lâm Hạo kéo vào phòng ngủ.
Khi bị ném xuống, cánh tay bị thương bị đè ép khiến ta đau đến mức đầu váng mắt hoa.
“Ngươi điên rồi!” Ta hét to.
“Ta đúng là đang điên đây!” Lâm Hạo một cước đạp lên cánh tay ta bởi vì trật khớp mà vô lực rũ trên mặt đất.
“Ngay cả cánh tay này nếu không phục tùng ta……” Lâm Hạo ngồi xổm xuống nói: “…Nếu không nghe lời, nhất định ta sẽ phế nó ……”
Ta sợ hãi lắc đầu, “Đừng, đừng mà!”
“Ngươi không phải rất muốn gặp Lâm Nam sao?” Lâm Hạo vuốt đầu ta, nắm chặt tóc ta khiến ta ngẩng đầu đối mặt với y.
“Không có, ta cùng hắn không thân cũng chẳng quen, tại sao phải làm thế?” Ta nơm nớp lo sợ nói.
Lâm Hạo trầm ngâm một hồi, gương mặt dịu đi ít nhiều.
Khi ta vừa thở hắt ra, Lâm Hạo cư nhiên hướng ta nở nụ cười, có thể hình dung thành đôi môi mỏng lãnh tình vẽ ra đường cong xinh đẹp nhưng ta rõ ràng thấy con ngươi Lâm Hạo lại lạnh đi vài phần.
Lâm Hạo bắt đầu cởi quần áo, tam lưỡng hạ, cơ thể rắn chắc trên thân liền lộ ra.
Khi y bắt đầu cởi dây lưng, da đầu ta đều trở nên tê rần, y sẽ không phải muốn……
“Cởi quần áo!” Lâm Hạo nói với ta.
Ta nắm chặt cánh tay lành lặn kia, run rẩy đưa lên rồi lại hạ xuống……
“Nga, tay ngươi bị thương rồi, vậy khỏi phiền phức!” Nói xong, Lâm Hạo liền đem ta ấn xuống mặt đất, kéo tuột quần ta xuống, nâng thắt lưng ta lên, đụng phải một thứ gì đó nóng như lửa khiến ta căng cứng đùi.
Ta hoảng sợ, xoay người vung tay, nhưng thần kinh phản xạ của Lâm Hạo quả thực xuất sắc, một phen liền nắm lấy tay ta.
“Ngươi gần đây lá gan thật lớn a!” Kèm theo những lời này, cánh tay phải ta liền truyền đến một trận đau nhức, mềm nhuyễn buông thõng xuống.
Đau đớn khiến miệng ta tràn ngập chua xót, hai tay dị dạng đều vô lực thõng trên đất, chỉ có thể dựa lên khuỷu tay chống đỡ thân trên.
Thân thể Lâm Hạo đổ về phía trước, trên thân thể ta mà trượt xuống, đùi bị y tách ra, ta cảm giác y luồn tới nơi đó, nơi đáng hổ thẹn của ta.
Lâm Hạo dùng hạ thể cứng rắn của y quanh quẩn giữa huyệt khẩu phía trước cùng huyệt khẩu phía sau của ta.
Ta đứng lên lùi lại mấy bước.
Chỉ nghe Lâm Hạo nói: “Ngươi đúng là đồ tiện nhân!”
Ta còn chưa kịp phản ứng lại, cánh tay đã bị Lâm Hạo giữ chặt, khí lực lớn đến nỗi khiến ta nghĩ đến cánh tay mình sẽ rất nhanh bị bẻ gẫy.
“Làm.. làm gì vậy.” Ta kêu lên khi Lâm Hạo bẻ tay ta, xương cốt ta như muốn vỡ nát.
Lâm Hạo bóp cổ ta, lôi ta vào trong phòng. Ta thầm kêu không tốt, bám lấy tường không chịu rời đi.
“Buông ra!” Lâm Hạo hất cằm ra lệnh.
Ta chậm chạp mà kiên quyết lắc đầu.
“Dc, tốt lắm, ngươi tốt nhất cứ nắm không buông đi!” Lâm Hạo nói xong, liền nhanh chóng kìm lấy cổ tay ta, sau đó tiếp theo, ta vô thanh rên rỉ, tay ta trật khớp.
Mất đi chống đỡ, cả người ta dễ dàng bị Lâm Hạo kéo vào phòng ngủ.
Khi bị ném xuống, cánh tay bị thương bị đè ép khiến ta đau đến mức đầu váng mắt hoa.
“Ngươi điên rồi!” Ta hét to.
“Ta đúng là đang điên đây!” Lâm Hạo một cước đạp lên cánh tay ta bởi vì trật khớp mà vô lực rũ trên mặt đất.
“Ngay cả cánh tay này nếu không phục tùng ta……” Lâm Hạo ngồi xổm xuống nói: “…Nếu không nghe lời, nhất định ta sẽ phế nó ……”
Ta sợ hãi lắc đầu, “Đừng, đừng mà!”
“Ngươi không phải rất muốn gặp Lâm Nam sao?” Lâm Hạo vuốt đầu ta, nắm chặt tóc ta khiến ta ngẩng đầu đối mặt với y.
“Không có, ta cùng hắn không thân cũng chẳng quen, tại sao phải làm thế?” Ta nơm nớp lo sợ nói.
Lâm Hạo trầm ngâm một hồi, gương mặt dịu đi ít nhiều.
Khi ta vừa thở hắt ra, Lâm Hạo cư nhiên hướng ta nở nụ cười, có thể hình dung thành đôi môi mỏng lãnh tình vẽ ra đường cong xinh đẹp nhưng ta rõ ràng thấy con ngươi Lâm Hạo lại lạnh đi vài phần.
Lâm Hạo bắt đầu cởi quần áo, tam lưỡng hạ, cơ thể rắn chắc trên thân liền lộ ra.
Khi y bắt đầu cởi dây lưng, da đầu ta đều trở nên tê rần, y sẽ không phải muốn……
“Cởi quần áo!” Lâm Hạo nói với ta.
Ta nắm chặt cánh tay lành lặn kia, run rẩy đưa lên rồi lại hạ xuống……
“Nga, tay ngươi bị thương rồi, vậy khỏi phiền phức!” Nói xong, Lâm Hạo liền đem ta ấn xuống mặt đất, kéo tuột quần ta xuống, nâng thắt lưng ta lên, đụng phải một thứ gì đó nóng như lửa khiến ta căng cứng đùi.
Ta hoảng sợ, xoay người vung tay, nhưng thần kinh phản xạ của Lâm Hạo quả thực xuất sắc, một phen liền nắm lấy tay ta.
“Ngươi gần đây lá gan thật lớn a!” Kèm theo những lời này, cánh tay phải ta liền truyền đến một trận đau nhức, mềm nhuyễn buông thõng xuống.
Đau đớn khiến miệng ta tràn ngập chua xót, hai tay dị dạng đều vô lực thõng trên đất, chỉ có thể dựa lên khuỷu tay chống đỡ thân trên.
Thân thể Lâm Hạo đổ về phía trước, trên thân thể ta mà trượt xuống, đùi bị y tách ra, ta cảm giác y luồn tới nơi đó, nơi đáng hổ thẹn của ta.
Lâm Hạo dùng hạ thể cứng rắn của y quanh quẩn giữa huyệt khẩu phía trước cùng huyệt khẩu phía sau của ta.