Chương : 34
Khi miệng vết thương của ta khép lại, Lâm Hạo đột nhiên đặt mua phòng trẻ con trong nhà.
Ta nhìn hắn, “Ngươi muốn đem hài tử kia……”
“Bệnh viện nói Tiểu Lan đã có thể trở về, hôm nay ta liền phái người đem nó đưa về!” Lâm Hạo đặt tên cho nghiệt chủng kia là Lâm Lan.
“Sao vậy? Ngươi mất hứng?” Lâm Hạo hỏi.
Ta hận hài tử kia, không phải tại nó, ta đã có thể đường đường chính chính trở lại là 1 nam nhân bình thường “Không có, ta rất cao hứng!”
Ta hỏi qua Lâm Hạo muốn làm thế nào với hài tử kia. Lâm Hạo hờ hững mà nói ai mà không có mấy đứa con riêng, cho dù tương lai y có hài tử, chỉ cần Lâm Lan có năng lực, cũng có thể để nó kế thừa gia nghiệp.
Nói xong còn như đã cho ta nhiều ân huệ, hướng ta nhướn lông mày.
Chiều, hài tử kia được một nam nhân mặc âu phục, đeo kính bế về, nhưng ta vẫn như cũ không muốn thấy mặt nó.
Dù sao Lâm Hạo cũng không ở nhà. Sau khi cho nó uống sữa, Lý tẩu liền đi ra ngoài mua đồ, trong nhà cũng chỉ có ta.
Ta rất muốn bóp chết hài tử kia, nhưng ta không làm. Ngay cả Lâm Hạo ta đều nhẫn nại, huống chi chỉ là một hài tử, ta tin tưởng một ngày nào đó ta sẽ rời khỏi nơi này.
Bên tai là tiếng khóc đứt quãng, tiếng khóc ban đầu cao vút đã duy trì không nổi nữa, hài tử kia nức nở hừ hừ, ta bật TV không để ý đến nó.
Sau một lúc, tiếng khóc ngừng lại, nhịn không được tò mò, ta đi vào phòng hồng nhạt kia, hài nhi được dưỡng mập mạp ướt đẫm nước mắt cùng nước miếng đang ngủ. Thoang thoảng có mùi là lạ, ta khẽ lật thân thể nó, quả nhiên, tã lót ô uế. Vẫy vẫy tay, ta tiếp tục xem TV. Đợi lúc Lý tẩu trở về, ta lập tức lên lầu, không thèm nhìn phản ứng nàng sau khi thấy nước mắt cùng tã lót của đứa nhỏ.
Buổi tối, Lâm Hạo cư nhiên mang theo Lâm Nam trở về.
Khi gặp nhau, ta cùng Lâm Nam đều khiếp sợ nhìn đối phương.
“Ngươi sao lại ở chỗ này!”
“Ngươi sao lại ở chỗ này?”
Chúng ta cơ hồ đồng thời mở miệng, Lâm Hạo hướng Lâm Nam mỉm cười nói: “Kỳ thật, ta đã sớm muốn nói với ngươi. Ngươi không phải vẫn luôn cảm thấy giữa chúng ta có gì đó rất kỳ quái sao?…… Đến đây ngồi xuống, ta sẽ từ từ nói chuyện cùng ngươi!”
Lâm Hạo lôi Lâm Nam ngồi xuống, lại nói với ta: “Lý tẩu đâu?”
“Đang trông hài tử!” Ta sửng sốt một chút, trả lời.
“Ngươi cũng đi chăm sóc hài tử đi!” Lâm Hạo nhẹ nhàng bâng quơ ý đuổi ta đi.
Khi ta đi ra, Lâm Nam mang theo biểu tình ủy khuất nhìn ta. Ta suy đoán Lâm Nam cùng Lâm Hạo đang nói chuyện gì, nhưng Lâm Nam một bộ mặt ý bảo ta có lỗi với hắn, ta đành phải vào phòng bếp.
Khi ăn cơm, Lâm Nam mũi đỏ đỏ, khiến ta hoài nghi hắn không phải đã khóc đấy chứ, mà lại không nghĩ ra lý do. Chẳng lẽ Lâm Hạo lại bịa ra cái gì đó kỳ quái.
“Ngươi vì sao không nói với ta!” Lâm Nam cắn đũa, mở to mắt nhìn ta.
“Nói cái gì……”
“Ngươi cùng ca ca là người yêu! Vì cái gì không nói cho ta biết!” Lời nói của Lâm Nam kinh người.
Ta thiếu chút nữa bị sặc chết cơm trong miệng, “Cái gì, cái gì người yêu!”
Lâm Hạo nhìn Lâm Nam liếc mắt một cái, nói: “Vốn chúng ta không tính nói ra, nhưng ngươi là đệ đệ ta, lại là bằng hữu của Chí Hòa, ta mới nói thẳng với ngươi. Ngươi cũng không cần tìm hắn nữa, như vậy rất tốt! Chí Hòa ngươi đừng trách ta nhé!” Lâm Hạo nhìn ta. Trong nụ cười hàm chứa lời cảnh cáo chỉ có ta mới hiểu được.
Ta qua loa gật đầu.
Ta nhìn hắn, “Ngươi muốn đem hài tử kia……”
“Bệnh viện nói Tiểu Lan đã có thể trở về, hôm nay ta liền phái người đem nó đưa về!” Lâm Hạo đặt tên cho nghiệt chủng kia là Lâm Lan.
“Sao vậy? Ngươi mất hứng?” Lâm Hạo hỏi.
Ta hận hài tử kia, không phải tại nó, ta đã có thể đường đường chính chính trở lại là 1 nam nhân bình thường “Không có, ta rất cao hứng!”
Ta hỏi qua Lâm Hạo muốn làm thế nào với hài tử kia. Lâm Hạo hờ hững mà nói ai mà không có mấy đứa con riêng, cho dù tương lai y có hài tử, chỉ cần Lâm Lan có năng lực, cũng có thể để nó kế thừa gia nghiệp.
Nói xong còn như đã cho ta nhiều ân huệ, hướng ta nhướn lông mày.
Chiều, hài tử kia được một nam nhân mặc âu phục, đeo kính bế về, nhưng ta vẫn như cũ không muốn thấy mặt nó.
Dù sao Lâm Hạo cũng không ở nhà. Sau khi cho nó uống sữa, Lý tẩu liền đi ra ngoài mua đồ, trong nhà cũng chỉ có ta.
Ta rất muốn bóp chết hài tử kia, nhưng ta không làm. Ngay cả Lâm Hạo ta đều nhẫn nại, huống chi chỉ là một hài tử, ta tin tưởng một ngày nào đó ta sẽ rời khỏi nơi này.
Bên tai là tiếng khóc đứt quãng, tiếng khóc ban đầu cao vút đã duy trì không nổi nữa, hài tử kia nức nở hừ hừ, ta bật TV không để ý đến nó.
Sau một lúc, tiếng khóc ngừng lại, nhịn không được tò mò, ta đi vào phòng hồng nhạt kia, hài nhi được dưỡng mập mạp ướt đẫm nước mắt cùng nước miếng đang ngủ. Thoang thoảng có mùi là lạ, ta khẽ lật thân thể nó, quả nhiên, tã lót ô uế. Vẫy vẫy tay, ta tiếp tục xem TV. Đợi lúc Lý tẩu trở về, ta lập tức lên lầu, không thèm nhìn phản ứng nàng sau khi thấy nước mắt cùng tã lót của đứa nhỏ.
Buổi tối, Lâm Hạo cư nhiên mang theo Lâm Nam trở về.
Khi gặp nhau, ta cùng Lâm Nam đều khiếp sợ nhìn đối phương.
“Ngươi sao lại ở chỗ này!”
“Ngươi sao lại ở chỗ này?”
Chúng ta cơ hồ đồng thời mở miệng, Lâm Hạo hướng Lâm Nam mỉm cười nói: “Kỳ thật, ta đã sớm muốn nói với ngươi. Ngươi không phải vẫn luôn cảm thấy giữa chúng ta có gì đó rất kỳ quái sao?…… Đến đây ngồi xuống, ta sẽ từ từ nói chuyện cùng ngươi!”
Lâm Hạo lôi Lâm Nam ngồi xuống, lại nói với ta: “Lý tẩu đâu?”
“Đang trông hài tử!” Ta sửng sốt một chút, trả lời.
“Ngươi cũng đi chăm sóc hài tử đi!” Lâm Hạo nhẹ nhàng bâng quơ ý đuổi ta đi.
Khi ta đi ra, Lâm Nam mang theo biểu tình ủy khuất nhìn ta. Ta suy đoán Lâm Nam cùng Lâm Hạo đang nói chuyện gì, nhưng Lâm Nam một bộ mặt ý bảo ta có lỗi với hắn, ta đành phải vào phòng bếp.
Khi ăn cơm, Lâm Nam mũi đỏ đỏ, khiến ta hoài nghi hắn không phải đã khóc đấy chứ, mà lại không nghĩ ra lý do. Chẳng lẽ Lâm Hạo lại bịa ra cái gì đó kỳ quái.
“Ngươi vì sao không nói với ta!” Lâm Nam cắn đũa, mở to mắt nhìn ta.
“Nói cái gì……”
“Ngươi cùng ca ca là người yêu! Vì cái gì không nói cho ta biết!” Lời nói của Lâm Nam kinh người.
Ta thiếu chút nữa bị sặc chết cơm trong miệng, “Cái gì, cái gì người yêu!”
Lâm Hạo nhìn Lâm Nam liếc mắt một cái, nói: “Vốn chúng ta không tính nói ra, nhưng ngươi là đệ đệ ta, lại là bằng hữu của Chí Hòa, ta mới nói thẳng với ngươi. Ngươi cũng không cần tìm hắn nữa, như vậy rất tốt! Chí Hòa ngươi đừng trách ta nhé!” Lâm Hạo nhìn ta. Trong nụ cười hàm chứa lời cảnh cáo chỉ có ta mới hiểu được.
Ta qua loa gật đầu.