Chương 11: Thanh Nhi Sẽ Bảo Vệ Điện Hạ
Lý Lăng Chiêu còn cho rằng bản thân cùng lắm chỉ bị răn dạy vài câu, không ngờ hoàng đế lại đem vụ án giao cho thân tín của Lý Lăng Diên xử lý. Hắn chưa bao giờ chịu thiệt lớn thế này, hận ý trong mắt càng ngày càng đậm.
Từ lâu hắn đã biết phụ hoàng xử sự bất công, nhưng bởi vì biết nên hắn mới không cam lòng. Tại sao đều là con trai của phụ hoàng, Lý Lăng Diên vô dụng bất tài lại được phụ hoàng che chở, trong khi Lý Lăng Chiêu hắn trời sinh có thiên phú hơn người lại bị ghẻ lạnh xem thường. Một kẻ mềm yếu trọng tình nghĩa như Lý Lăng Diên, sớm muộn gì cũng sẽ đem trăm năm cơ nghiệp của Lý Gia chôn vùi trong khói lửa. Hắn nhất định sẽ không đứng nhìn, nhất định phải khiến phụ hoàng nhìn rõ ai mới là người thích hợp kế thừa đại thống.
Lý Lăng Diên âm thầm quan sát biểu tình trên mặt Lý Lăng Chiêu, trong lòng không khỏi cười nhạo. Hắn không muốn so đo khiến hoàng đế khó xử, chứ không phải hắn bất tài. Nếu Lý Lăng Chiêu đã muốn như vậy, hắn cũng không ngại đấu một phen.
Hoàng đế nhớ ra Lý Lăng Diên vẫn còn đang mang bệnh trên người, đem áo choàng cởi xuống đưa cho hắn:
"Thái tử đang bệnh mau trở về đi, chỗ này để Lâm Khiêm xử lý là được rồi."
Lý Lăng Diên nhận lấy áo choàng, chấp tay hành lễ rồi dẫn theo Phúc Tử rời đi. Đợi đến một khoảng cách khá xa, Phúc Tử mới tò mò hỏi:
"Điện hạ, sao vừa rồi người không ngăn cản hoàng thượng giết thái giám kia?"
Lý Lăng Diên ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nói bằng giọng lãnh đạm.
"Không cần thiết, trong lòng phụ hoàng sớm đã biết người đứng sau rồi. Phụ hoàng hạ lệnh giết cẩu nô tài đó là nghĩ cho ta."
Phúc Tử rất tin tưởng tình thương của hoàng thượng dành cho điện hạ nhà mình, nếu hoàng thượng đã có tính toán thì hắn cũng không cần lo lắng nữa.
Lý Lăng Diên vừa về đã đi thẳng đến thư phòng, mắt thấy Lạc Thanh Thanh vẫn an tĩnh ngủ say không biết trời trăng gì, lệ khí trong mắt Lý Lăng Diên cũng dần lui đi. Hắn nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh nàng, đem nàng vây vào trong ngực. Lạc Thanh Thanh bị làm phiền, mơ màng tỉnh lại.
"Điện hạ xong việc rồi."
Giọng nàng mang theo ngáy ngủ, mềm nhẹ như sợ lông vũ lướt qua khiến lòng người ngứa ngáy. Lý Lăng Diên nhịn không được vươn tay vuốt ve gương mặt thanh tú của nàng, trầm giọng.
"Ngủ lâu như vậy, đã đói chưa?"
Lạc Thanh Thanh lắc đầu, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ mặc cho hắn cưng nựng mà không hề phản kháng.
Lý Lăng Diên hôn mi tâm của nàng, giọng nói khàn khàn như đang kiềm nén:
"Thanh Nhi nàng biết không, qua hôm nay ta sẽ không còn mẫu hậu nữa. Những người ta tin tưởng đều quay lưng với ta, những người yêu thương ta đều vì ta mà chết..."
Lạc Thanh Thanh không đành lòng nhìn hắn thương tâm, nàng học theo bộ dáng của mẫu thân khi còn sống vỗ vỗ lưng hắn như đang dỗ tiểu hài tử.
"Điện hạ đừng sợ, Thanh Nhi sẽ bảo vệ ngài."
Lý Lăng Diên ghì lấy nàng, nhớ đến cảnh tượng trước khi chết hắn cũng được nàng dỗ dành như vậy.
"Được, là nàng nói đấy nhé, cho dù thế nào cũng không được rời bỏ ta."
Lạc Thanh Thanh ở trong ngực Lý Lăng Diên khẽ gật đầu. Nàng có thể nhận ra hắn đang lo lắng bất an. Lạc Thanh Thanh không giỏi an ủi người khác, chỉ có thể thuận theo lời của Lý Lăng Diên. Không nghĩ sau khi có được sự đồng ý của nàng, tâm tình Lý Lăng Diên dần bình ổn lại. Hắn cẩn thận hôn lên cổ tay nàng, đôi mắt nóng rực mang tính xâm lược:
"Có nàng bên cạnh thật tốt."
Lạc Thanh Thanh cảm giác bản thân như bị ánh mắt của Lý Lăng Diên khoá trụ, muốn tránh né cũng không được. Bàn tay hắn đan vào tay nàng, tư thế gần như chiếm hữu tuyệt đối.
Lạc Thanh Thanh tuy không hiểu nhi nữ tình trường, nhưng trực giác nói cho nàng biết Lý Lăng Diên đối với nàng có điểm bất đồng so với những người khác. Mỗi khi nhìn vào mắt hắn, nàng sẽ bắt gặp một một cỗ nhiệt tình không thể lý giải được. Nó rất phức tạp, cũng rất nguy hiểm. Chính vì như vậy, Lạc Thanh Thanh liền theo bản năng dựng lên phòng bị.
Lý Lăng Diên làm sao có thể để Lạc Thanh Thanh trốn tránh, hắn dùng sức khoá chặt nàng trong lòng.
"Vừa rồi nàng đã hứa, lúc này muốn nuốt lời e đã muộn rồi."
Hắn dùng ngón cái vuốt ve cánh môi mềm mại của nàng, thấp giọng trấn an:
"Thanh Nhi đừng sợ, ta sẽ không làm hại nàng."
Đôi mắt hắn tối đen, yết hầu động đậy. Hơi thở lạnh lẽo kề sát mặt nàng. Khiến nàng không cách nào xem nhẹ sự tồn tại của hắn.
Lạc Thanh Thanh thở dài, chỉ đành cam chịu:
"Ta biết điện hạ sẽ không làm hại ta, vừa rồi cũng không phải là ta muốn trốn."
Lạc Thanh Thanh không nói dối, lúc nãy chính là phản ứng bình thường khi bắt gặp nguy hiểm mà thôi.
Lý Lăng Diên hài lòng, thu lại khí thế của bản thân.
"Ta tin nàng."
Hắn lại hôn lên cổ tay nàng, động tác vừa trân trọng vừa thành kính như thể nàng là trân bảo quý giá nhất trên đời. Hắn biết tâm tình mình có chút mất khống chế, khiến cho mèo nhỏ của hắn bị dọa rồi. Lý Lăng Diên phục hồi dáng vẻ ngày thường, cất giọng trầm ấm dễ nghe.
"Phúc Tử đã chuẩn bị xong bữa tối, đều là món mà nàng thích ăn."
Lạc Thanh Thanh chớp chớp mắt, có chút nghi hoặc.
"Làm sao Phúc công công biết ta muốn ăn gì?"
Lý Lăng Diên mỉm cười, nhéo nhéo chớp mũi của Lạc Thanh Thanh:
"Chẳng phải nàng rất thân với cung nữ ở Hoán Y Cục sao?"
Lạc Thanh Thanh lúc này mới nhớ ra, đúng là trước đây nàng đã từng đến ngự thiện phòng trộm thức ăn, sau đó đem chia cho mấy cung nữ ở Hoán Y Cục. Chính vì như vậy mà thân thiết với bọn họ, bọn họ cũng biết những món mà nàng thích ăn.
Gương mặt Lạc Thanh Thanh đỏ bừng, mấy việc trộm đồ này nói ra thật mất mặt. Cũng tại mấy kẻ kia ngày thường xem bọn họ như mèo mà nuôi, nếu không tự kiếm ăn thì đã sớm đói chết rồi.
Lý Lăng Diên cưng chiều xoa đầu nàng, cất giọng an ủi:
"Yên tâm, ta không nói với ai đâu. Mấy kẻ ăn chặn bạc đã bị ta trừng trị rồi, các nàng ấy về sau nhất định sẽ được ăn no."
Lạc Thanh Thanh gật đầu, cảm kích nhìn Lý Lăng Diên:
"Đa tạ điện hạ."
Lý Lăng Diên ôm nàng đứng lên, ở trên đỉnh đầu nàng hôn một cái.
"Khách sáo với ta làm gì, về sau chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh ta. Nàng muốn gì, ta cũng sẽ cho nàng."
Lạc Thanh Thanh lắc đầu, nàng cái gì cũng không cần. Chỉ cần có cơm ăn là được rồi.
Lý Lăng Diên thở dài, hắn chính là sợ điều này nhất. Nàng không có giã tâm, tiền tài quyền lực nàng đều không hứng thú. Không có gì có thể trói buộc nàng, ngoại trừ an nguy của hắn ra nàng không quan tâm gì cả. Hắn chính là dựa vào điểm này để lưu giữ nàng bên cạnh mình, nhưng hắn không biết có thể duy trì được bao lâu nữa.
Từ lâu hắn đã biết phụ hoàng xử sự bất công, nhưng bởi vì biết nên hắn mới không cam lòng. Tại sao đều là con trai của phụ hoàng, Lý Lăng Diên vô dụng bất tài lại được phụ hoàng che chở, trong khi Lý Lăng Chiêu hắn trời sinh có thiên phú hơn người lại bị ghẻ lạnh xem thường. Một kẻ mềm yếu trọng tình nghĩa như Lý Lăng Diên, sớm muộn gì cũng sẽ đem trăm năm cơ nghiệp của Lý Gia chôn vùi trong khói lửa. Hắn nhất định sẽ không đứng nhìn, nhất định phải khiến phụ hoàng nhìn rõ ai mới là người thích hợp kế thừa đại thống.
Lý Lăng Diên âm thầm quan sát biểu tình trên mặt Lý Lăng Chiêu, trong lòng không khỏi cười nhạo. Hắn không muốn so đo khiến hoàng đế khó xử, chứ không phải hắn bất tài. Nếu Lý Lăng Chiêu đã muốn như vậy, hắn cũng không ngại đấu một phen.
Hoàng đế nhớ ra Lý Lăng Diên vẫn còn đang mang bệnh trên người, đem áo choàng cởi xuống đưa cho hắn:
"Thái tử đang bệnh mau trở về đi, chỗ này để Lâm Khiêm xử lý là được rồi."
Lý Lăng Diên nhận lấy áo choàng, chấp tay hành lễ rồi dẫn theo Phúc Tử rời đi. Đợi đến một khoảng cách khá xa, Phúc Tử mới tò mò hỏi:
"Điện hạ, sao vừa rồi người không ngăn cản hoàng thượng giết thái giám kia?"
Lý Lăng Diên ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nói bằng giọng lãnh đạm.
"Không cần thiết, trong lòng phụ hoàng sớm đã biết người đứng sau rồi. Phụ hoàng hạ lệnh giết cẩu nô tài đó là nghĩ cho ta."
Phúc Tử rất tin tưởng tình thương của hoàng thượng dành cho điện hạ nhà mình, nếu hoàng thượng đã có tính toán thì hắn cũng không cần lo lắng nữa.
Lý Lăng Diên vừa về đã đi thẳng đến thư phòng, mắt thấy Lạc Thanh Thanh vẫn an tĩnh ngủ say không biết trời trăng gì, lệ khí trong mắt Lý Lăng Diên cũng dần lui đi. Hắn nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh nàng, đem nàng vây vào trong ngực. Lạc Thanh Thanh bị làm phiền, mơ màng tỉnh lại.
"Điện hạ xong việc rồi."
Giọng nàng mang theo ngáy ngủ, mềm nhẹ như sợ lông vũ lướt qua khiến lòng người ngứa ngáy. Lý Lăng Diên nhịn không được vươn tay vuốt ve gương mặt thanh tú của nàng, trầm giọng.
"Ngủ lâu như vậy, đã đói chưa?"
Lạc Thanh Thanh lắc đầu, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ mặc cho hắn cưng nựng mà không hề phản kháng.
Lý Lăng Diên hôn mi tâm của nàng, giọng nói khàn khàn như đang kiềm nén:
"Thanh Nhi nàng biết không, qua hôm nay ta sẽ không còn mẫu hậu nữa. Những người ta tin tưởng đều quay lưng với ta, những người yêu thương ta đều vì ta mà chết..."
Lạc Thanh Thanh không đành lòng nhìn hắn thương tâm, nàng học theo bộ dáng của mẫu thân khi còn sống vỗ vỗ lưng hắn như đang dỗ tiểu hài tử.
"Điện hạ đừng sợ, Thanh Nhi sẽ bảo vệ ngài."
Lý Lăng Diên ghì lấy nàng, nhớ đến cảnh tượng trước khi chết hắn cũng được nàng dỗ dành như vậy.
"Được, là nàng nói đấy nhé, cho dù thế nào cũng không được rời bỏ ta."
Lạc Thanh Thanh ở trong ngực Lý Lăng Diên khẽ gật đầu. Nàng có thể nhận ra hắn đang lo lắng bất an. Lạc Thanh Thanh không giỏi an ủi người khác, chỉ có thể thuận theo lời của Lý Lăng Diên. Không nghĩ sau khi có được sự đồng ý của nàng, tâm tình Lý Lăng Diên dần bình ổn lại. Hắn cẩn thận hôn lên cổ tay nàng, đôi mắt nóng rực mang tính xâm lược:
"Có nàng bên cạnh thật tốt."
Lạc Thanh Thanh cảm giác bản thân như bị ánh mắt của Lý Lăng Diên khoá trụ, muốn tránh né cũng không được. Bàn tay hắn đan vào tay nàng, tư thế gần như chiếm hữu tuyệt đối.
Lạc Thanh Thanh tuy không hiểu nhi nữ tình trường, nhưng trực giác nói cho nàng biết Lý Lăng Diên đối với nàng có điểm bất đồng so với những người khác. Mỗi khi nhìn vào mắt hắn, nàng sẽ bắt gặp một một cỗ nhiệt tình không thể lý giải được. Nó rất phức tạp, cũng rất nguy hiểm. Chính vì như vậy, Lạc Thanh Thanh liền theo bản năng dựng lên phòng bị.
Lý Lăng Diên làm sao có thể để Lạc Thanh Thanh trốn tránh, hắn dùng sức khoá chặt nàng trong lòng.
"Vừa rồi nàng đã hứa, lúc này muốn nuốt lời e đã muộn rồi."
Hắn dùng ngón cái vuốt ve cánh môi mềm mại của nàng, thấp giọng trấn an:
"Thanh Nhi đừng sợ, ta sẽ không làm hại nàng."
Đôi mắt hắn tối đen, yết hầu động đậy. Hơi thở lạnh lẽo kề sát mặt nàng. Khiến nàng không cách nào xem nhẹ sự tồn tại của hắn.
Lạc Thanh Thanh thở dài, chỉ đành cam chịu:
"Ta biết điện hạ sẽ không làm hại ta, vừa rồi cũng không phải là ta muốn trốn."
Lạc Thanh Thanh không nói dối, lúc nãy chính là phản ứng bình thường khi bắt gặp nguy hiểm mà thôi.
Lý Lăng Diên hài lòng, thu lại khí thế của bản thân.
"Ta tin nàng."
Hắn lại hôn lên cổ tay nàng, động tác vừa trân trọng vừa thành kính như thể nàng là trân bảo quý giá nhất trên đời. Hắn biết tâm tình mình có chút mất khống chế, khiến cho mèo nhỏ của hắn bị dọa rồi. Lý Lăng Diên phục hồi dáng vẻ ngày thường, cất giọng trầm ấm dễ nghe.
"Phúc Tử đã chuẩn bị xong bữa tối, đều là món mà nàng thích ăn."
Lạc Thanh Thanh chớp chớp mắt, có chút nghi hoặc.
"Làm sao Phúc công công biết ta muốn ăn gì?"
Lý Lăng Diên mỉm cười, nhéo nhéo chớp mũi của Lạc Thanh Thanh:
"Chẳng phải nàng rất thân với cung nữ ở Hoán Y Cục sao?"
Lạc Thanh Thanh lúc này mới nhớ ra, đúng là trước đây nàng đã từng đến ngự thiện phòng trộm thức ăn, sau đó đem chia cho mấy cung nữ ở Hoán Y Cục. Chính vì như vậy mà thân thiết với bọn họ, bọn họ cũng biết những món mà nàng thích ăn.
Gương mặt Lạc Thanh Thanh đỏ bừng, mấy việc trộm đồ này nói ra thật mất mặt. Cũng tại mấy kẻ kia ngày thường xem bọn họ như mèo mà nuôi, nếu không tự kiếm ăn thì đã sớm đói chết rồi.
Lý Lăng Diên cưng chiều xoa đầu nàng, cất giọng an ủi:
"Yên tâm, ta không nói với ai đâu. Mấy kẻ ăn chặn bạc đã bị ta trừng trị rồi, các nàng ấy về sau nhất định sẽ được ăn no."
Lạc Thanh Thanh gật đầu, cảm kích nhìn Lý Lăng Diên:
"Đa tạ điện hạ."
Lý Lăng Diên ôm nàng đứng lên, ở trên đỉnh đầu nàng hôn một cái.
"Khách sáo với ta làm gì, về sau chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh ta. Nàng muốn gì, ta cũng sẽ cho nàng."
Lạc Thanh Thanh lắc đầu, nàng cái gì cũng không cần. Chỉ cần có cơm ăn là được rồi.
Lý Lăng Diên thở dài, hắn chính là sợ điều này nhất. Nàng không có giã tâm, tiền tài quyền lực nàng đều không hứng thú. Không có gì có thể trói buộc nàng, ngoại trừ an nguy của hắn ra nàng không quan tâm gì cả. Hắn chính là dựa vào điểm này để lưu giữ nàng bên cạnh mình, nhưng hắn không biết có thể duy trì được bao lâu nữa.