Chương 18: Ta Chiếu Cố Không Nổi
Điều mà Thái Hậu mong chờ nhất có lẽ là thái độ này của Lý Lăng Diên, ý cười trên mặt càng thêm đậm.
"Nếu Diên Nhi đã không thích nàng, vậy để ta thay con từ chối việc chỉ hôn của hoàng đế. Cho dù ai làm Thái Tử Phi, cũng tốt hơn là nữ nhi của Du Thị."
Lý Lăng Diên có thể hiểu được vì sao Thái Hậu lại gay gắt như vậy, nếu không phải vì Thừa Tướng là trung thần phò tá bệ hạ thì có lẽ bà đã không để Du Vãn được sống an nhàn.
Lý Lăng Diên đương nhiên cầu mà không được, lập tức vén áo bào quỳ xuống.
"Tạ Hoàng tổ mẫu thấu hiểu. Tôn nhi hiện giờ một lòng muốn san sẻ triều chính với phụ hoàng, vẫn chưa có ý định thành gia lập thất."
Thái Hậu thấy hắn hành đại lễ, theo thói quen vươn tay đỡ lấy.
"Có gì đứng lên rồi nói, dưới đất rất lạnh…"
Lý Lăng Diên nghe lời, ngồi trở lại ghế. Thái Hậu quan sát hắn, có điều suy ngẫm. Hồi lâu sau, bà mới chậm rãi lên tiếng.
"Như vậy cũng tốt, đỡ cho phụ hoàng con khó xử. Chờ sang năm lại đề cập chuyện hôn sự cũng không muộn."
Lý Lăng Diên biết chuyến đi này đã đạt được mục đích, tâm tình cũng trở nên thư thái. Dựa vào những gì xảy ra ở kiếp trước, hắn đã biết rõ Tuyên Đế luôn không có điểm mấu chốt với mình. Chính vì như vậy, nên Lý Lăng Chiêu mới phải dùng đến hạ sách giết Tuyên Đế rồi đổ lên đầu Lý Lăng Diên. Ngay đến di chiếu cũng đốt bỏ, mặc kệ lời dị nghị của thiên hạ mà trèo lên hoàng vị.
Kiếp trước bàn tay của Lý Lăng Chiêu nhuốm máu tươi, nợ này phải trả.
Rời khỏi An Thọ Cung, Lý Lăng Diên một mình tản bộ trong Ngự Uyển. Giờ này có lẽ Lạc Thanh Thanh đã ngủ rồi, nàng không giống hắn, không có lý do chờ hắn trở về. Mặc dù hiểu rõ, nhưng trong lòng vẫn như cũ khó chịu. Lý Lăng Diên tâm tình phiền muộn, Phúc Tử thấy hắn không có ý định trở về, đành lên tiếng nhắc nhở.
"Điện hạ, bệnh của ngài còn chưa khỏi hẳn. Nếu ở bên ngoài quá lâu, e là không tốt…"
Lý Lăng Diên ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng hơn cả ánh trăng.
"Không vội, ta muốn yên tĩnh một lúc."
Phúc Tử thức thời ngậm miệng lại, biết rõ có khuyên cũng khuyên không được. Trong lúc lơ đãng, họ đã đi đến bên cạnh Vọng Nguyệt Đình.
Một cô gái đang tấu nhạc, tiếng đàn mang cho người ta cảm giác da diết bi ai. Lý Lăng Diên sắc mặt âm trầm, Phúc Tử biết ý liền tiến lên.
"Lão nô là tổng quản Đông Cung, xin hỏi bên đó là vị chủ tử nào?"
Phúc Tử dứt lời, tiếng đàn cũng theo đó biến mất. Cô gái mặc trên người bộ thanh y, nghe thấy kẻ đến là tổng quản Đông Cung thì vội đứng lên.
"Phúc công công, đã lâu không gặp."
Phúc Tử nương theo ánh đèn mà cung nữ mang đến, nở nụ cười lấy lòng.
"Thì ra là Nhạc Thanh Quận Chúa, nô tài còn tưởng vị nương nương nào mới nhập cung."
Nhạc Thanh Quận Chúa tên thật là Nhạc Ly, năm xưa vì phụ mẫu nàng chết trận nên được Thái Hậu đón vào cung tự mình nuôi dưỡng. Nàng từ nhỏ am hiểu âm luật, giỏi thi thư. Được Tuyên Đế ưu ái phong làm quận chúa. Ngoại trừ Hạ Linh Như, Nhạc Ly cũng là người lớn lên cùng Lý Lăng Diên. Hơn nữa mối quan hệ giữa cả hai còn rất tốt đẹp.
Lý Lăng Diên biết là Nhạc Ly, lúc này mới lên tiếng.
"Chẳng phải sức khỏe muội trước giờ đều không tốt ư? Trời lạnh thế này còn ra đây tấu khúc."
Nhạc Ly tuy lớn lên với Lý Lăng Diên, nhưng lễ nghi cơ bản vẫn luôn nhớ kỹ. Nàng khom người hành lễ, cất giọng dịu dàng.
"Tạ Thái Tử quan tâm, gần đây dưỡng tốt đã có thể ra ngoài. Hôm nay trăng sáng như vậy, muội không muốn phụ cảnh đẹp này."
"Tổ mẫu có biết không?"
Nhạc Ly im lặng, Lý Lăng Diên đã sớm biết nàng trốn ra ngoài này. Nhớ đến giai điệu vừa mới rồi, hiếm khi thái độ trở nên hòa nhã.
"Tâm trạng không tốt, sao có thể thấy rõ vẻ đẹp của trăng. Muội trở về đi, đừng để Hoàng tổ mẫu lo lắng."
Nhạc Ly trước giờ chưa từng làm trái ý Lý Lăng Diên, thuận theo hành lễ.
"Vậy muội xin cáo lui."
Cung nữ đỡ Nhạc Ly đi, Vọng Nguyệt Đình lại phục hồi sự yên tĩnh vốn có. Phúc Tử lắc đầu, nhìn sang Lý Lăng Diên.
"Nhạc Thanh Quận Chúa rời cung một thời gian, chớp mắt đã là thiếu nữ như hoa thế này rồi. Thái Hậu vẫn luôn quý mến nàng, rất nhanh sẽ vì nàng mà định ra hôn sự."
"Người Hoàng tổ mẫu chọn lại không phải người trong lòng muội ấy. Nhưng ơn dưỡng dục còn đó, muội ấy có không muốn cũng phải làm theo."
Phúc Tử vẫn luôn cho rằng Nhạc Ly có ý với Lý Lăng Diên, nghe thấy hắn nói vậy thì có hơi kinh ngạc.
"Điện hạ biết người trong lòng của quận chúa ư?"
Lý Lăng Diên dừng bước, lạnh lùng liếc Phúc Tử.
"Ngươi trở nên lắm chuyện từ bao giờ thế?"
Phúc Tử biết mình đã quá phận, run rẩy nhận sai.
"Nô tài lỡ lời, xin điện hạ trách phạt."
Lý Lăng Diên không chú ý đến hắn, nhanh chóng quay trở về tẩm điện của Đông Cung. Lạc Thanh Thanh thân là thị nữ bên cạnh hắn, hắn chưa trở về nàng nào dám nghỉ ngơi. Kết quả là Lý Lăng Diên vừa đặt chân đến tẩm điện, phát hiện Lạc Thanh Thanh đang tựa cửa ngủ gật. Trong lòng Phúc Tử thầm than không ổn, cho dù điện hạ có dung túng đến mấy cũng sẽ tức giận. Hắn muốn nhân lúc Lý Lăng Diên không chú ý đánh thức nàng, ai biết được vừa định hành động đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lý Lăng Diên.
"Ta đến thư phòng, chỗ này giao cho ngươi."
Phúc Tử nhận lệnh, sau khi Lý Lăng Diên rời đi mới thong thả bước đến bên cạnh Lạc Thanh Thanh. Hắn dùng cáng của cây phất trần đẩy đẩy vai nàng.
"Thức dậy, còn muốn ngủ bao lâu nữa?"
Lạc Thanh Thanh bị quấy rầy, mơ màng tỉnh lại.
"Phúc tổng quản, ngài về rồi sao? Điện hạ đâu?"
Phúc Tử nghiêm mặt, hừ lạnh.
"Ngươi còn dám hỏi? Ngươi xem, cho ngươi hầu hạ bên cạnh Thái Tử có tác dụng gì? Hết ăn lại ngủ..."
Lạc Thanh Thanh đứng lên, vẻ mặt hối lỗi.
"Nô tỳ..."
Nàng chưa dứt lời đã bị Phúc Tử cắt ngang.
"Thôi, đến điện hạ còn không cho ngươi dùng danh xưng này với mình. Ta chỉ là một tổng quản, nhận không nổi. Đêm nay ngươi không cần trực, về nghỉ ngơi đi."
Lạc Thanh Thanh được thả về, nhất thời vui vẻ.
"Tạ Phúc tổng quản chiếu cố."
Nàng nhấc đèn lồng lên, nhanh chân quay về phòng mình ở thiên điện. Phúc Tử nhìn bóng lưng của nàng, lắc đầu nhỏ giọng.
"Ta nào chiếu cố nổi ngươi..."
Vừa rồi điện hạ không để hắn gọi người dậy, chính là sợ nàng sẽ bất an. Vậy nên mới tránh mặt. Tâm tư điện hạ đã không che giấu được nữa rồi. Nhưng nàng chỉ là một cung nữ, đừng nói hoàng đế không đồng ý, chỉ sợ trước khi lộ chuyện nàng đã bị những quý nữ ái mộ Lý Lăng Diên hành cho sống giở chết giở rồi. Trên đời này, sự đố kỵ của nữ nhân là đáng sợ nhất...
"Nếu Diên Nhi đã không thích nàng, vậy để ta thay con từ chối việc chỉ hôn của hoàng đế. Cho dù ai làm Thái Tử Phi, cũng tốt hơn là nữ nhi của Du Thị."
Lý Lăng Diên có thể hiểu được vì sao Thái Hậu lại gay gắt như vậy, nếu không phải vì Thừa Tướng là trung thần phò tá bệ hạ thì có lẽ bà đã không để Du Vãn được sống an nhàn.
Lý Lăng Diên đương nhiên cầu mà không được, lập tức vén áo bào quỳ xuống.
"Tạ Hoàng tổ mẫu thấu hiểu. Tôn nhi hiện giờ một lòng muốn san sẻ triều chính với phụ hoàng, vẫn chưa có ý định thành gia lập thất."
Thái Hậu thấy hắn hành đại lễ, theo thói quen vươn tay đỡ lấy.
"Có gì đứng lên rồi nói, dưới đất rất lạnh…"
Lý Lăng Diên nghe lời, ngồi trở lại ghế. Thái Hậu quan sát hắn, có điều suy ngẫm. Hồi lâu sau, bà mới chậm rãi lên tiếng.
"Như vậy cũng tốt, đỡ cho phụ hoàng con khó xử. Chờ sang năm lại đề cập chuyện hôn sự cũng không muộn."
Lý Lăng Diên biết chuyến đi này đã đạt được mục đích, tâm tình cũng trở nên thư thái. Dựa vào những gì xảy ra ở kiếp trước, hắn đã biết rõ Tuyên Đế luôn không có điểm mấu chốt với mình. Chính vì như vậy, nên Lý Lăng Chiêu mới phải dùng đến hạ sách giết Tuyên Đế rồi đổ lên đầu Lý Lăng Diên. Ngay đến di chiếu cũng đốt bỏ, mặc kệ lời dị nghị của thiên hạ mà trèo lên hoàng vị.
Kiếp trước bàn tay của Lý Lăng Chiêu nhuốm máu tươi, nợ này phải trả.
Rời khỏi An Thọ Cung, Lý Lăng Diên một mình tản bộ trong Ngự Uyển. Giờ này có lẽ Lạc Thanh Thanh đã ngủ rồi, nàng không giống hắn, không có lý do chờ hắn trở về. Mặc dù hiểu rõ, nhưng trong lòng vẫn như cũ khó chịu. Lý Lăng Diên tâm tình phiền muộn, Phúc Tử thấy hắn không có ý định trở về, đành lên tiếng nhắc nhở.
"Điện hạ, bệnh của ngài còn chưa khỏi hẳn. Nếu ở bên ngoài quá lâu, e là không tốt…"
Lý Lăng Diên ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng hơn cả ánh trăng.
"Không vội, ta muốn yên tĩnh một lúc."
Phúc Tử thức thời ngậm miệng lại, biết rõ có khuyên cũng khuyên không được. Trong lúc lơ đãng, họ đã đi đến bên cạnh Vọng Nguyệt Đình.
Một cô gái đang tấu nhạc, tiếng đàn mang cho người ta cảm giác da diết bi ai. Lý Lăng Diên sắc mặt âm trầm, Phúc Tử biết ý liền tiến lên.
"Lão nô là tổng quản Đông Cung, xin hỏi bên đó là vị chủ tử nào?"
Phúc Tử dứt lời, tiếng đàn cũng theo đó biến mất. Cô gái mặc trên người bộ thanh y, nghe thấy kẻ đến là tổng quản Đông Cung thì vội đứng lên.
"Phúc công công, đã lâu không gặp."
Phúc Tử nương theo ánh đèn mà cung nữ mang đến, nở nụ cười lấy lòng.
"Thì ra là Nhạc Thanh Quận Chúa, nô tài còn tưởng vị nương nương nào mới nhập cung."
Nhạc Thanh Quận Chúa tên thật là Nhạc Ly, năm xưa vì phụ mẫu nàng chết trận nên được Thái Hậu đón vào cung tự mình nuôi dưỡng. Nàng từ nhỏ am hiểu âm luật, giỏi thi thư. Được Tuyên Đế ưu ái phong làm quận chúa. Ngoại trừ Hạ Linh Như, Nhạc Ly cũng là người lớn lên cùng Lý Lăng Diên. Hơn nữa mối quan hệ giữa cả hai còn rất tốt đẹp.
Lý Lăng Diên biết là Nhạc Ly, lúc này mới lên tiếng.
"Chẳng phải sức khỏe muội trước giờ đều không tốt ư? Trời lạnh thế này còn ra đây tấu khúc."
Nhạc Ly tuy lớn lên với Lý Lăng Diên, nhưng lễ nghi cơ bản vẫn luôn nhớ kỹ. Nàng khom người hành lễ, cất giọng dịu dàng.
"Tạ Thái Tử quan tâm, gần đây dưỡng tốt đã có thể ra ngoài. Hôm nay trăng sáng như vậy, muội không muốn phụ cảnh đẹp này."
"Tổ mẫu có biết không?"
Nhạc Ly im lặng, Lý Lăng Diên đã sớm biết nàng trốn ra ngoài này. Nhớ đến giai điệu vừa mới rồi, hiếm khi thái độ trở nên hòa nhã.
"Tâm trạng không tốt, sao có thể thấy rõ vẻ đẹp của trăng. Muội trở về đi, đừng để Hoàng tổ mẫu lo lắng."
Nhạc Ly trước giờ chưa từng làm trái ý Lý Lăng Diên, thuận theo hành lễ.
"Vậy muội xin cáo lui."
Cung nữ đỡ Nhạc Ly đi, Vọng Nguyệt Đình lại phục hồi sự yên tĩnh vốn có. Phúc Tử lắc đầu, nhìn sang Lý Lăng Diên.
"Nhạc Thanh Quận Chúa rời cung một thời gian, chớp mắt đã là thiếu nữ như hoa thế này rồi. Thái Hậu vẫn luôn quý mến nàng, rất nhanh sẽ vì nàng mà định ra hôn sự."
"Người Hoàng tổ mẫu chọn lại không phải người trong lòng muội ấy. Nhưng ơn dưỡng dục còn đó, muội ấy có không muốn cũng phải làm theo."
Phúc Tử vẫn luôn cho rằng Nhạc Ly có ý với Lý Lăng Diên, nghe thấy hắn nói vậy thì có hơi kinh ngạc.
"Điện hạ biết người trong lòng của quận chúa ư?"
Lý Lăng Diên dừng bước, lạnh lùng liếc Phúc Tử.
"Ngươi trở nên lắm chuyện từ bao giờ thế?"
Phúc Tử biết mình đã quá phận, run rẩy nhận sai.
"Nô tài lỡ lời, xin điện hạ trách phạt."
Lý Lăng Diên không chú ý đến hắn, nhanh chóng quay trở về tẩm điện của Đông Cung. Lạc Thanh Thanh thân là thị nữ bên cạnh hắn, hắn chưa trở về nàng nào dám nghỉ ngơi. Kết quả là Lý Lăng Diên vừa đặt chân đến tẩm điện, phát hiện Lạc Thanh Thanh đang tựa cửa ngủ gật. Trong lòng Phúc Tử thầm than không ổn, cho dù điện hạ có dung túng đến mấy cũng sẽ tức giận. Hắn muốn nhân lúc Lý Lăng Diên không chú ý đánh thức nàng, ai biết được vừa định hành động đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lý Lăng Diên.
"Ta đến thư phòng, chỗ này giao cho ngươi."
Phúc Tử nhận lệnh, sau khi Lý Lăng Diên rời đi mới thong thả bước đến bên cạnh Lạc Thanh Thanh. Hắn dùng cáng của cây phất trần đẩy đẩy vai nàng.
"Thức dậy, còn muốn ngủ bao lâu nữa?"
Lạc Thanh Thanh bị quấy rầy, mơ màng tỉnh lại.
"Phúc tổng quản, ngài về rồi sao? Điện hạ đâu?"
Phúc Tử nghiêm mặt, hừ lạnh.
"Ngươi còn dám hỏi? Ngươi xem, cho ngươi hầu hạ bên cạnh Thái Tử có tác dụng gì? Hết ăn lại ngủ..."
Lạc Thanh Thanh đứng lên, vẻ mặt hối lỗi.
"Nô tỳ..."
Nàng chưa dứt lời đã bị Phúc Tử cắt ngang.
"Thôi, đến điện hạ còn không cho ngươi dùng danh xưng này với mình. Ta chỉ là một tổng quản, nhận không nổi. Đêm nay ngươi không cần trực, về nghỉ ngơi đi."
Lạc Thanh Thanh được thả về, nhất thời vui vẻ.
"Tạ Phúc tổng quản chiếu cố."
Nàng nhấc đèn lồng lên, nhanh chân quay về phòng mình ở thiên điện. Phúc Tử nhìn bóng lưng của nàng, lắc đầu nhỏ giọng.
"Ta nào chiếu cố nổi ngươi..."
Vừa rồi điện hạ không để hắn gọi người dậy, chính là sợ nàng sẽ bất an. Vậy nên mới tránh mặt. Tâm tư điện hạ đã không che giấu được nữa rồi. Nhưng nàng chỉ là một cung nữ, đừng nói hoàng đế không đồng ý, chỉ sợ trước khi lộ chuyện nàng đã bị những quý nữ ái mộ Lý Lăng Diên hành cho sống giở chết giở rồi. Trên đời này, sự đố kỵ của nữ nhân là đáng sợ nhất...