Chương : 9
"Đường huynh! Thần tượng! Ta có thật nhiều vấn đề muốn hỏi ngươi..."
"Cứ hỏi."
"‘Đường Bá Hổ’... Là tên chữ của ngươi à?"
"Không... Vì sao hỏi như vậy?"
"Bá Hổ, Bạch hổ... Mẹ ngươi sao lại đặt tên chữ cho ngươi kỳ quặc vậy chứ?"
"... ..."
"Không tiện thì cũng không cần trả lời…"
"A, cám ơn."
"Thân là người đứng đầu Giang Nam tứ đại tài tử, áp lực của ngươi có lớn không vậy?"
"... ..."
... ...
... ...
Sự nhiệt tình của Tần Kham vượt xa khỏi dự kiến của Đường Bá Hổ cùng Đỗ Yên, hơn nữa mấy vấn đề hắn đưa ra hỏi cũng khiến Bá Hổ huynh thực không biết nói gì cho cam.
Hai người họ đương nhiên không thể biết rằng cái tên Đường Bá Hổ ở năm trăm năm sau là vang dội như sấm bên tai tới cỡ nào. Tần Kham thậm chí còn không biết tên của đương kim Thiên tử nhưng chỉ mới nghe đến ba chữ "Đường Bá Hổ" thì trong đầu hắn đã tự động hiện ra một hình ảnh – Châu Tinh Trì vẻ mặt phong tao, cùng với ba đại tài tử khác của Giang Nam tứ đại tài tử thoát quần áo ở trên cầu vượt, mê hoặc chết đi sống lại hàng vạn hàng nghìn cô gái ngu ngốc...
Đỗ Yên ở một bên không đành lòng cho Đường Bá Hổ nên khẽ kéo kéo Tần Kham tay áo, Tần Kham lúc này mới phát hiện chính mình có điểm thất thố, vì thế cưỡng chế lại tâm tình kích động, ho khan hai tiếng cười cười xấu hổ với Đường Bá Hổ.
"Gặp được Đường huynh, hạnh ngộ hạnh ngộ." Tần Kham chắp tay khách khí.
Đường Dần cũng chắp tay: "Còn chưa thỉnh giáo danh tính túc hạ..."
"Tại hạ Sơn Âm Tần Kham, miễn cưỡng tính là nửa cái người đọc sách."
Theo quy củ thì bình thường Tần Kham còn hẳn là phải giới thiệu một chút tên chữ của mình nữa, nhưng từ khi xuyên qua tới giờ thì hắn cũng không nhớ nổi tên tự của mình nữa, thế nên đành phải bỏ qua không đề cập tới.
Lúc này Tần Kham mới chính thức bắt đầu đánh giá Đường Dần.
Nói thật, vị Giang Nam đệ nhất tài tử trước mắt này thật là không có tí xíu phong độ tài tử nào cả, chưa nói tới cái hình tượng tay áo phiêu phiêu, tiêu sái đón gió thì ít nhất cũng nên mũ áo nghiêm chỉnh, thần thái đoan trang… nhưng Đường Dần bây giờ lại râu ria lởm chởm, tóc tai xốc xếch tựa mớ cổ khô, quầng mắt thâm xì tựa như nhiều đêm mất ngủ, ngay cả ánh mắt cũng mơ hồ trống rỗng, bộ dạng mười phần là kiểu khách làng chơi hết tiền bị đào non đá ra khỏi cửa.
Tần Kham cảm thấy hết sức thất vọng trong lòng, Giang Nam đệ nhất tài tử không nên có cái bộ dạng này đi.
Kiếp trước vô cùng quen thuộc với danh tiếng của Đường Dần nên Tần Kham cũng đương nhiên biết rõ tình cảnh hiện giờ của hắn.
Năm Hoằng Trị thứ mười hai, Đường Dần tham gia thi hương rồi đỗ đầu, đây là thành tựu chính danh huy hoàng nhất của hắn, đời sau xưng tụng hắn là ‘Đường giải nguyên’ cũng chính là vì thành tích này. Đáng tiếc sau đỉnh cao này thì nhân sinh của Đường Dần bắt đầu xuống dốc, năm sau đó hắn vào kinh thành thi hội rồi không hiểu sao dính dáng vào vụ án làm rối kỷ cương khoa trường, án này sau kinh động tới triều đình rồi Hoàng đế vì bình ổn dư luận nên sau khi lệnh cho Cẩm y vệ điều tra thì đem hắn trừ bỏ đi sĩ tịch, vĩnh viễn không bổ nhiệm nữa.
Hiện giờ Đường Dần đã là hơn - ba mươi tuổi, con đường làm quan vô vọng, chỉ có thể say mê phong nguyệt, khốn cùng thất vọng độ nhật, dựa vào bán bức tranh mà sống, bán bức tranh đoạt được không nói trí nghiệp an cư, lại lấy đến chơi gái mua vui, ngày quá đắc phi thường suy sút.
Đường Dần lúc này là một cái tài tử hoàn toàn mất hết hy vọng đối với tương lai.
Chẳng qua thì tài tử vĩnh viễn là tài tử, dù là tài tử mất hết hy vọng thì vẫn bị Giang Nam sĩ tử cùng danh kỹ thanh lâu điên cuồng theo đuổi.
Thơ của hắn, tranh của hắn vẫn như một ngọn núi sừng sững mà đám Giang Nam sĩ tử không thể vượt qua nổi. Sự phóng đãng của hắn, sự cuồng nhiệt của hắn lại vẫn như cũ khiến cho đám danh kỹ ở thanh lâu trầm mê say đắm, tình nguyện đưa tiền cho hắn đi thanh lâu để xxx với hắn.
Nói thật, Tần Kham hết sức hâm mộ người như vậy đấy, chơi gái chẳng những không mất tiền mà còn có thể kiếm tiền mang về, đây quả là cảnh giới đỉnh cao của khách làng chơi – trym to không lo chết đói.
Trong lịch sử chỉ có hai người đạt tới cảnh giới này, một là Liễu Vĩnh, hai là Đường Bá Hổ.
Tần Kham thất vọng với bộ dạng lởm khởm hiện tại của Đường Dần kỳ thật cũng không ảnh hưởng tới tâm tình của hắn là mấy. Tần Kham hâm mộ chính là diễm phúc của Đường Dần, một thằng sống tới hoảng loạn như thế mà vẫn được cả mớ danh kỹ thanh lâu tranh nhau xxx, thật sự quá là thần tượng.
Đối đãi thần tượng thì phải khách khí một chút, nhiệt tình một chút.
Vì thế Tần Kham hết sức nhiệt tình thân cận cùng với Đường đại tài tử.
"Nghe đại danh Đường huynh đã lâu, hôm nay nhìn thấy quả thực là được thỏa tâm nguyện trong đời..."
Đường Dần chắp tay nói không dám, trên mặt lại toát ra vẻ ngạc nhiên.
Tuy nói hắn là Giang Nam tài tử người người theo đuổi, nhưng người đọc sách thời đại này thì đều chú ý mặt mũi, chẳng sợ tôn kính hắn mấy đi nữa thì vẫn phải bảo trì cái hình tượng thanh cao ung dung của người đọc sách. Mà cái thằng trước mặt này lại quá khác biệt rồi, hắn biểu hiện sự hâm mộ đối với mình thật sự quá rõ ràng. Đứng trước mặt Tần Kham, Đường Dần có một loại cảm giác mát mặt tới tận bài vị tổ tông, bởi vì thái độ của Tần Kham không sai biệt lắm đã coi hắn như bài vị tổ tông mà cung kính rồi đấy.
Hai người khách sáo ngươi tới ta đi thật lâu, Đỗ Yên ở bên cạnh đã sắp hết kiên nhẫn đá đá mấy hòn đá nhỏ ven đường.
"Đường huynh không phải ở Tô Châu sao? Vì sao lại tới Thiệu Hưng này thế?"
Đường Dần xúc động thở dài, vẻ mặt có chút cô đơn: "Không danh không lợi, hai bàn tay trắng, dạo chơi khắp nơi tăng trưởng kiến thức mà thôi, hiện giờ những gì ta có thể làm cũng đại khái chỉ có việc này thôi..."
Thực hàm súc u oán, nói trắng ra thì đại ý là: “Ông mày hiện đã thảm như vậy rồi, thích đi đâu thì đi, mày quản cái trym!”
Tần Kham nhìn vị tài tử mạt rệp này, trong đầu bỗng linh quang chợt lóe, lại nhìn Đường Dần lần nữa thì trong mắt đã có vài phần ý vị thâm trường.
Tần Kham nháy mắt mấy cái, cười nói: "Không biết Đường huynh đến Thiệu Hưng là đi qua thôi hay tính ở lâu dài?"
"Đi qua mà thôi."
"Đường huynh thiếu tiền chứ?" Tần Kham thình lình đi thẳng vào chủ đề.
"A?" Đường Dần ngẩn ngơ, hắn phát hiện chính mình dường như theo không kịp suy tính trong đầu Tần Kham, hay là... mình già rồi nhỉ?
Tần Kham còn thật sự giải thích: "Đường huynh lòng mang chí lớn, gửi gắm hy vọng rồng nằm đáy giếng cũng sẽ có lúc bay lượn hô mưa gọi gió, bất luận sau này thân ở triều đình hay là giang hồ thì tiền bạc cũng đều là vật không thể bỏ qua được. Đường huynh hiện thiếu tiền chứ?"
Đường Dần lặng đi một lúc lâu, đờ đẫn gật gật đầu: "Đương nhiên thiếu tiền... Ta có vừa mắt một chỗ trang viên ở thành bắc Tô Châu, có ý định mua lại để có chỗ chui ra chui vào quãng đời còn lại, mà ngay cả tên trang viên ta cũng đã đặt rồi - ‘Đào Hoa Ốc’ (Ổ Hoa Đào), đáng tiếc..."
Đường Dần cười khổ lắc đầu.
Tần Kham tự nhiên biết hắn đáng tiếc cái gì, trong túi không có tiền thì đừng nói là mua trang viên, cả nhà xí cũng đêk mua nổi ấy chứ.
Ân, thiếu tiền là tốt rồi, chỉ sợ ngươi không cần tiền thôi.
Nụ cười nơi khóe miệng Tần Kham càng ý vị thâm trường.
Mà Đỗ Yên ở bên cạnh bị nụ cười quỷ dị của Tần Kham làm cho ghê đến phát ói, thằng này nhất định lại đang có chủ ý xấu nào đó rồi...
Hắn quá xấu xa đi!
Sau khi biết Đường Dần trước mắt đang trọ ở một khách điếm tại phố Ma Thạch trong Thiệu Hưng thành thì Tần Kham lại dời đi đề tài, tán gẫu trên trời dưới đất với hắn.
Sắc trời dần tối, Đường Dần không thể không chắp tay cáo từ với người bạn kỳ quái vừa kết giao.
"Đường huynh đi thong thả, ngu đệ còn có một vấn đề cuối cùng nữa..." Tần Kham bỗng nhiên gọi lại hắn.
"Ngươi hỏi."
"‘ Hàm tiếu bán bộ điên ’ là huynh phát minh ra hay sao?"
***Hàm tiếu bán bộ điên : dịch ra là ‘cười nụ đi nửa bước là điên’. Trong bộ phim Đường Bá Hổ của Châu Tinh Trì thì nó là một loại thuốc kích dục.
************************************************** *********
Tần Kham nhìn chằm chằm theo bóng dáng Đường Bá Hổ xa dần, khóe miệng nhếch cao, trong mắt tràn ngập ý cười.
Được gặp mặt trò chuyện với danh nhân lích sử là vinh hạnh cỡ nào a, nhưng sao mình vừa thấy đã muốn kiếm bạc nhỉ?
Như vậy không tốt… quá hèn, quá nhục rồi.
"Đem cái dáng vẻ ghê tởm kia của ngươi cất đi ngay!" Đỗ Yên vẻ mặt chán ghét rít lên.
Cái thằng thoải mái tiện tay đã hóa giải nan đề nàng đưa ra, ung dung thoát khỏi khốn cảnh thì… dù là Đỗ Yên cũng không có lòng muốn hại hắn thì vẫn cảm thấy không thoải mái. Huống hồ thằng này hóa giải bằng cái cách lừa lọc xảo trá như vậy càng khiến nàng khó chịu hơn.
Hiện tại Tần Kham trong mắt nàng đã là kẻ xấu không hơn chỉ kém, dù cho bộ dạng hắn có tuấn tú, phong độ mấy thì cũng chỉ là một kẻ xấu tuấn tú mà thôi. Kẻ xấu chính là kẻ xấu, túi da bên ngoài có đẹp mấy thì cũng không thay đổi được bản chất xấu xa bên trong.
Tần Kham hồn nhiên không nhận ra ý tưởng của em chân dài nhà quan này, hơn nữa hắn căn bản cũng không thèm để ý tới suy nghĩ của nàng làm gì, theo lý thuyết mà nói thì từ khi trả hết nợ xong hắn và nàng đã có tí xíu quan hệ nào nữa, cả đời này sẽ không dây dưa với nhau gì cả.
Tần Kham thở dài nói: "Ta rõ ràng anh tuấn là thế, cười rạng rỡ là thế mà sao lại có kẻ nói là bộ dạng ghê tởm nhỉ? Người này chẳng lẽ là người mù?"
Đỗ Yên cười lạnh: "Ta có phải người mù hay không thì không cần ngươi quản, ta chỉ muốn nói với ngươi, Đường Bá Hổ mặc dù con đường làm quan đã vô vọng nhưng địa vị của hắn trong lòng Giang Nam sĩ tử là cực cao. Nếu ngươi định gài hắn thì nên cẩn thận với tất cả đám người đọc sách ở Giang Nam đi là vừa."
Tần Kham thở dài: "Nói kiểu gì vậy, ta tốt xấu cũng coi như nửa cái người đọc sách được không? Người đọc sách sao lại đi gài đồng học chứ?"
"Ngươi không định gài hắn thì sao lại nở ra cái nụ cười ghê tởm thế hả?" Đỗ Yên đối nụ cười của hắn hiển nhiên cực kỳ có định kiến.
"Ta lặp lại một lần, nụ cười rạng rỡ của ta chỉ có mê người câu hồn chứ không ghê tởm nhé." Tần Kham kiên trì với ý nghĩ tự sướng của mình một cách cực đoan.
Đỗ Yên không thèm để ý quả tự sướng của thằng dở hơi này mà nghi hoặc nhìn hắn hỏi dò: "Ngươi rốt cuộc định làm gì với Đường Bá Hổ hả?"
Tần Kham thở dài: "Cô vì sao cứ nhất định cho là ta sẽ chơi xấu hắn chứ?"
"Ta không thể không hỏi được. Mùa thu năm trước cha ta xử tử một gã tội phạm giết người, lúc hắn ở sắp bị chém ở trên pháp trường thì cũng cười cái kiểu ghê tởm giống hệt người, hơn nữa cũng mắt lộ hung quang ý hệt như vậy... Đó ngươi xem ngươi xem, mắt ngươi lại lộ ra hung quang kìa!" Vẻ mặt Đỗ Yên tràn ngập chính nghĩa.
Tần Kham đành phải đem quay đầu ném ánh mắt về phía xa xa.
Từ trên người Đỗ Yên hắn lại hiểu rõ được hai việc.
Nữ nhân này trừ bỏ hung tàn, điểm mấu chốt về đạo đức thấp, da mặt rất dầy ra thì còn có rất nhiều khuyết điểm.
Tỷ như nàng quả thật là mù thẩm mỹ, cùng với... mệnh cách quá mức xung khắc với hắn.
Một nữ nhân có nhiều khuyết điểm như vậy trên người là một chuyện hết sức đau lòng, Đỗ tri huyện cha nàng thật sự nên cẩn cẩn thận thận kiểm điểm lại phương pháp giáo dục con cái của hắn mới phải...
Vì mau chóng thoát khỏi sự dây dưa của nữ nhân này, đồng thời cũng để chứng minh mình là một người đọc sách thiện lương thân thiện với môi trường nên Tần Kham đành phải chịu khó nhẫn nại giải thích.
Chỉ vào bóng dáng Đường Dần sắp biến mất phía xa, Tần Kham nói: "Cô có cảm thấy bóng dáng của Đường đại tài tử có một loại hương vị rất đặc biệt không?"
"Hương vị nào cơ?"
"Thật giống như, giống như một… thỏi bạc đang đi đường ấy." Trong mắt Tần Kham tràn ngập vẻ thưởng thức, hắn tán thưởng nói: "Cô xem, dáng đi lấp lánh, xuất chúng tới cỡ nào chứ... A! Mau nhìn, thỏi bạc này ngay cả vồ ếch cũng đều rạng rỡ ánh bạc tới vậy..."
"Cứ hỏi."
"‘Đường Bá Hổ’... Là tên chữ của ngươi à?"
"Không... Vì sao hỏi như vậy?"
"Bá Hổ, Bạch hổ... Mẹ ngươi sao lại đặt tên chữ cho ngươi kỳ quặc vậy chứ?"
"... ..."
"Không tiện thì cũng không cần trả lời…"
"A, cám ơn."
"Thân là người đứng đầu Giang Nam tứ đại tài tử, áp lực của ngươi có lớn không vậy?"
"... ..."
... ...
... ...
Sự nhiệt tình của Tần Kham vượt xa khỏi dự kiến của Đường Bá Hổ cùng Đỗ Yên, hơn nữa mấy vấn đề hắn đưa ra hỏi cũng khiến Bá Hổ huynh thực không biết nói gì cho cam.
Hai người họ đương nhiên không thể biết rằng cái tên Đường Bá Hổ ở năm trăm năm sau là vang dội như sấm bên tai tới cỡ nào. Tần Kham thậm chí còn không biết tên của đương kim Thiên tử nhưng chỉ mới nghe đến ba chữ "Đường Bá Hổ" thì trong đầu hắn đã tự động hiện ra một hình ảnh – Châu Tinh Trì vẻ mặt phong tao, cùng với ba đại tài tử khác của Giang Nam tứ đại tài tử thoát quần áo ở trên cầu vượt, mê hoặc chết đi sống lại hàng vạn hàng nghìn cô gái ngu ngốc...
Đỗ Yên ở một bên không đành lòng cho Đường Bá Hổ nên khẽ kéo kéo Tần Kham tay áo, Tần Kham lúc này mới phát hiện chính mình có điểm thất thố, vì thế cưỡng chế lại tâm tình kích động, ho khan hai tiếng cười cười xấu hổ với Đường Bá Hổ.
"Gặp được Đường huynh, hạnh ngộ hạnh ngộ." Tần Kham chắp tay khách khí.
Đường Dần cũng chắp tay: "Còn chưa thỉnh giáo danh tính túc hạ..."
"Tại hạ Sơn Âm Tần Kham, miễn cưỡng tính là nửa cái người đọc sách."
Theo quy củ thì bình thường Tần Kham còn hẳn là phải giới thiệu một chút tên chữ của mình nữa, nhưng từ khi xuyên qua tới giờ thì hắn cũng không nhớ nổi tên tự của mình nữa, thế nên đành phải bỏ qua không đề cập tới.
Lúc này Tần Kham mới chính thức bắt đầu đánh giá Đường Dần.
Nói thật, vị Giang Nam đệ nhất tài tử trước mắt này thật là không có tí xíu phong độ tài tử nào cả, chưa nói tới cái hình tượng tay áo phiêu phiêu, tiêu sái đón gió thì ít nhất cũng nên mũ áo nghiêm chỉnh, thần thái đoan trang… nhưng Đường Dần bây giờ lại râu ria lởm chởm, tóc tai xốc xếch tựa mớ cổ khô, quầng mắt thâm xì tựa như nhiều đêm mất ngủ, ngay cả ánh mắt cũng mơ hồ trống rỗng, bộ dạng mười phần là kiểu khách làng chơi hết tiền bị đào non đá ra khỏi cửa.
Tần Kham cảm thấy hết sức thất vọng trong lòng, Giang Nam đệ nhất tài tử không nên có cái bộ dạng này đi.
Kiếp trước vô cùng quen thuộc với danh tiếng của Đường Dần nên Tần Kham cũng đương nhiên biết rõ tình cảnh hiện giờ của hắn.
Năm Hoằng Trị thứ mười hai, Đường Dần tham gia thi hương rồi đỗ đầu, đây là thành tựu chính danh huy hoàng nhất của hắn, đời sau xưng tụng hắn là ‘Đường giải nguyên’ cũng chính là vì thành tích này. Đáng tiếc sau đỉnh cao này thì nhân sinh của Đường Dần bắt đầu xuống dốc, năm sau đó hắn vào kinh thành thi hội rồi không hiểu sao dính dáng vào vụ án làm rối kỷ cương khoa trường, án này sau kinh động tới triều đình rồi Hoàng đế vì bình ổn dư luận nên sau khi lệnh cho Cẩm y vệ điều tra thì đem hắn trừ bỏ đi sĩ tịch, vĩnh viễn không bổ nhiệm nữa.
Hiện giờ Đường Dần đã là hơn - ba mươi tuổi, con đường làm quan vô vọng, chỉ có thể say mê phong nguyệt, khốn cùng thất vọng độ nhật, dựa vào bán bức tranh mà sống, bán bức tranh đoạt được không nói trí nghiệp an cư, lại lấy đến chơi gái mua vui, ngày quá đắc phi thường suy sút.
Đường Dần lúc này là một cái tài tử hoàn toàn mất hết hy vọng đối với tương lai.
Chẳng qua thì tài tử vĩnh viễn là tài tử, dù là tài tử mất hết hy vọng thì vẫn bị Giang Nam sĩ tử cùng danh kỹ thanh lâu điên cuồng theo đuổi.
Thơ của hắn, tranh của hắn vẫn như một ngọn núi sừng sững mà đám Giang Nam sĩ tử không thể vượt qua nổi. Sự phóng đãng của hắn, sự cuồng nhiệt của hắn lại vẫn như cũ khiến cho đám danh kỹ ở thanh lâu trầm mê say đắm, tình nguyện đưa tiền cho hắn đi thanh lâu để xxx với hắn.
Nói thật, Tần Kham hết sức hâm mộ người như vậy đấy, chơi gái chẳng những không mất tiền mà còn có thể kiếm tiền mang về, đây quả là cảnh giới đỉnh cao của khách làng chơi – trym to không lo chết đói.
Trong lịch sử chỉ có hai người đạt tới cảnh giới này, một là Liễu Vĩnh, hai là Đường Bá Hổ.
Tần Kham thất vọng với bộ dạng lởm khởm hiện tại của Đường Dần kỳ thật cũng không ảnh hưởng tới tâm tình của hắn là mấy. Tần Kham hâm mộ chính là diễm phúc của Đường Dần, một thằng sống tới hoảng loạn như thế mà vẫn được cả mớ danh kỹ thanh lâu tranh nhau xxx, thật sự quá là thần tượng.
Đối đãi thần tượng thì phải khách khí một chút, nhiệt tình một chút.
Vì thế Tần Kham hết sức nhiệt tình thân cận cùng với Đường đại tài tử.
"Nghe đại danh Đường huynh đã lâu, hôm nay nhìn thấy quả thực là được thỏa tâm nguyện trong đời..."
Đường Dần chắp tay nói không dám, trên mặt lại toát ra vẻ ngạc nhiên.
Tuy nói hắn là Giang Nam tài tử người người theo đuổi, nhưng người đọc sách thời đại này thì đều chú ý mặt mũi, chẳng sợ tôn kính hắn mấy đi nữa thì vẫn phải bảo trì cái hình tượng thanh cao ung dung của người đọc sách. Mà cái thằng trước mặt này lại quá khác biệt rồi, hắn biểu hiện sự hâm mộ đối với mình thật sự quá rõ ràng. Đứng trước mặt Tần Kham, Đường Dần có một loại cảm giác mát mặt tới tận bài vị tổ tông, bởi vì thái độ của Tần Kham không sai biệt lắm đã coi hắn như bài vị tổ tông mà cung kính rồi đấy.
Hai người khách sáo ngươi tới ta đi thật lâu, Đỗ Yên ở bên cạnh đã sắp hết kiên nhẫn đá đá mấy hòn đá nhỏ ven đường.
"Đường huynh không phải ở Tô Châu sao? Vì sao lại tới Thiệu Hưng này thế?"
Đường Dần xúc động thở dài, vẻ mặt có chút cô đơn: "Không danh không lợi, hai bàn tay trắng, dạo chơi khắp nơi tăng trưởng kiến thức mà thôi, hiện giờ những gì ta có thể làm cũng đại khái chỉ có việc này thôi..."
Thực hàm súc u oán, nói trắng ra thì đại ý là: “Ông mày hiện đã thảm như vậy rồi, thích đi đâu thì đi, mày quản cái trym!”
Tần Kham nhìn vị tài tử mạt rệp này, trong đầu bỗng linh quang chợt lóe, lại nhìn Đường Dần lần nữa thì trong mắt đã có vài phần ý vị thâm trường.
Tần Kham nháy mắt mấy cái, cười nói: "Không biết Đường huynh đến Thiệu Hưng là đi qua thôi hay tính ở lâu dài?"
"Đi qua mà thôi."
"Đường huynh thiếu tiền chứ?" Tần Kham thình lình đi thẳng vào chủ đề.
"A?" Đường Dần ngẩn ngơ, hắn phát hiện chính mình dường như theo không kịp suy tính trong đầu Tần Kham, hay là... mình già rồi nhỉ?
Tần Kham còn thật sự giải thích: "Đường huynh lòng mang chí lớn, gửi gắm hy vọng rồng nằm đáy giếng cũng sẽ có lúc bay lượn hô mưa gọi gió, bất luận sau này thân ở triều đình hay là giang hồ thì tiền bạc cũng đều là vật không thể bỏ qua được. Đường huynh hiện thiếu tiền chứ?"
Đường Dần lặng đi một lúc lâu, đờ đẫn gật gật đầu: "Đương nhiên thiếu tiền... Ta có vừa mắt một chỗ trang viên ở thành bắc Tô Châu, có ý định mua lại để có chỗ chui ra chui vào quãng đời còn lại, mà ngay cả tên trang viên ta cũng đã đặt rồi - ‘Đào Hoa Ốc’ (Ổ Hoa Đào), đáng tiếc..."
Đường Dần cười khổ lắc đầu.
Tần Kham tự nhiên biết hắn đáng tiếc cái gì, trong túi không có tiền thì đừng nói là mua trang viên, cả nhà xí cũng đêk mua nổi ấy chứ.
Ân, thiếu tiền là tốt rồi, chỉ sợ ngươi không cần tiền thôi.
Nụ cười nơi khóe miệng Tần Kham càng ý vị thâm trường.
Mà Đỗ Yên ở bên cạnh bị nụ cười quỷ dị của Tần Kham làm cho ghê đến phát ói, thằng này nhất định lại đang có chủ ý xấu nào đó rồi...
Hắn quá xấu xa đi!
Sau khi biết Đường Dần trước mắt đang trọ ở một khách điếm tại phố Ma Thạch trong Thiệu Hưng thành thì Tần Kham lại dời đi đề tài, tán gẫu trên trời dưới đất với hắn.
Sắc trời dần tối, Đường Dần không thể không chắp tay cáo từ với người bạn kỳ quái vừa kết giao.
"Đường huynh đi thong thả, ngu đệ còn có một vấn đề cuối cùng nữa..." Tần Kham bỗng nhiên gọi lại hắn.
"Ngươi hỏi."
"‘ Hàm tiếu bán bộ điên ’ là huynh phát minh ra hay sao?"
***Hàm tiếu bán bộ điên : dịch ra là ‘cười nụ đi nửa bước là điên’. Trong bộ phim Đường Bá Hổ của Châu Tinh Trì thì nó là một loại thuốc kích dục.
************************************************** *********
Tần Kham nhìn chằm chằm theo bóng dáng Đường Bá Hổ xa dần, khóe miệng nhếch cao, trong mắt tràn ngập ý cười.
Được gặp mặt trò chuyện với danh nhân lích sử là vinh hạnh cỡ nào a, nhưng sao mình vừa thấy đã muốn kiếm bạc nhỉ?
Như vậy không tốt… quá hèn, quá nhục rồi.
"Đem cái dáng vẻ ghê tởm kia của ngươi cất đi ngay!" Đỗ Yên vẻ mặt chán ghét rít lên.
Cái thằng thoải mái tiện tay đã hóa giải nan đề nàng đưa ra, ung dung thoát khỏi khốn cảnh thì… dù là Đỗ Yên cũng không có lòng muốn hại hắn thì vẫn cảm thấy không thoải mái. Huống hồ thằng này hóa giải bằng cái cách lừa lọc xảo trá như vậy càng khiến nàng khó chịu hơn.
Hiện tại Tần Kham trong mắt nàng đã là kẻ xấu không hơn chỉ kém, dù cho bộ dạng hắn có tuấn tú, phong độ mấy thì cũng chỉ là một kẻ xấu tuấn tú mà thôi. Kẻ xấu chính là kẻ xấu, túi da bên ngoài có đẹp mấy thì cũng không thay đổi được bản chất xấu xa bên trong.
Tần Kham hồn nhiên không nhận ra ý tưởng của em chân dài nhà quan này, hơn nữa hắn căn bản cũng không thèm để ý tới suy nghĩ của nàng làm gì, theo lý thuyết mà nói thì từ khi trả hết nợ xong hắn và nàng đã có tí xíu quan hệ nào nữa, cả đời này sẽ không dây dưa với nhau gì cả.
Tần Kham thở dài nói: "Ta rõ ràng anh tuấn là thế, cười rạng rỡ là thế mà sao lại có kẻ nói là bộ dạng ghê tởm nhỉ? Người này chẳng lẽ là người mù?"
Đỗ Yên cười lạnh: "Ta có phải người mù hay không thì không cần ngươi quản, ta chỉ muốn nói với ngươi, Đường Bá Hổ mặc dù con đường làm quan đã vô vọng nhưng địa vị của hắn trong lòng Giang Nam sĩ tử là cực cao. Nếu ngươi định gài hắn thì nên cẩn thận với tất cả đám người đọc sách ở Giang Nam đi là vừa."
Tần Kham thở dài: "Nói kiểu gì vậy, ta tốt xấu cũng coi như nửa cái người đọc sách được không? Người đọc sách sao lại đi gài đồng học chứ?"
"Ngươi không định gài hắn thì sao lại nở ra cái nụ cười ghê tởm thế hả?" Đỗ Yên đối nụ cười của hắn hiển nhiên cực kỳ có định kiến.
"Ta lặp lại một lần, nụ cười rạng rỡ của ta chỉ có mê người câu hồn chứ không ghê tởm nhé." Tần Kham kiên trì với ý nghĩ tự sướng của mình một cách cực đoan.
Đỗ Yên không thèm để ý quả tự sướng của thằng dở hơi này mà nghi hoặc nhìn hắn hỏi dò: "Ngươi rốt cuộc định làm gì với Đường Bá Hổ hả?"
Tần Kham thở dài: "Cô vì sao cứ nhất định cho là ta sẽ chơi xấu hắn chứ?"
"Ta không thể không hỏi được. Mùa thu năm trước cha ta xử tử một gã tội phạm giết người, lúc hắn ở sắp bị chém ở trên pháp trường thì cũng cười cái kiểu ghê tởm giống hệt người, hơn nữa cũng mắt lộ hung quang ý hệt như vậy... Đó ngươi xem ngươi xem, mắt ngươi lại lộ ra hung quang kìa!" Vẻ mặt Đỗ Yên tràn ngập chính nghĩa.
Tần Kham đành phải đem quay đầu ném ánh mắt về phía xa xa.
Từ trên người Đỗ Yên hắn lại hiểu rõ được hai việc.
Nữ nhân này trừ bỏ hung tàn, điểm mấu chốt về đạo đức thấp, da mặt rất dầy ra thì còn có rất nhiều khuyết điểm.
Tỷ như nàng quả thật là mù thẩm mỹ, cùng với... mệnh cách quá mức xung khắc với hắn.
Một nữ nhân có nhiều khuyết điểm như vậy trên người là một chuyện hết sức đau lòng, Đỗ tri huyện cha nàng thật sự nên cẩn cẩn thận thận kiểm điểm lại phương pháp giáo dục con cái của hắn mới phải...
Vì mau chóng thoát khỏi sự dây dưa của nữ nhân này, đồng thời cũng để chứng minh mình là một người đọc sách thiện lương thân thiện với môi trường nên Tần Kham đành phải chịu khó nhẫn nại giải thích.
Chỉ vào bóng dáng Đường Dần sắp biến mất phía xa, Tần Kham nói: "Cô có cảm thấy bóng dáng của Đường đại tài tử có một loại hương vị rất đặc biệt không?"
"Hương vị nào cơ?"
"Thật giống như, giống như một… thỏi bạc đang đi đường ấy." Trong mắt Tần Kham tràn ngập vẻ thưởng thức, hắn tán thưởng nói: "Cô xem, dáng đi lấp lánh, xuất chúng tới cỡ nào chứ... A! Mau nhìn, thỏi bạc này ngay cả vồ ếch cũng đều rạng rỡ ánh bạc tới vậy..."