Chương : 711
Chương 711: Ông già đeo mặt nạ Những người trước mặt anh đơn giản không phải là con người.
Lợi hại, quá lợi hại.
Cha con Hứa gia nuốt nước bọt ừng ực, vốn tưởng là vị quốc vương ẩn thân này có khả năng độc nhất vô nhị giúp giết chết tất cả mọi người ở đây, nhưng bây giờ, chỉ cần một cú đấm, đã thành đống thịt.
Điều này chỉ đơn giản là giết Hứa gia.
Phù phù! Hứa Văn Đông là người trong giang hồ, hắn đương nhiên biết tiếp theo cha con hắn sẽ đối mặt cái gì.
Hắn vội vàng quỳ xuống.
“Đại ca! Thứ lỗi cho em!” Hứa Văn Đông nhún nhường.
“Soái , nhanh nào! Quỳ xuống xin đại ca, cầu xin sự tha mạng!” Hứa Văn Đông lôi kéo con trai Hứa Soái quỳ xuống.
Đám người này, quả thực không thể nào đụng đến.
“Rất tốt!” Trần Hạo cười nhạt.
“Cám… Cám ơn đại ca tha mạng!” Hứa Văn Đông nước mắt lưng tròng.
“Đừng hiểu lầm, ta không nói sẽ tha cho ngươi, bởi vì ta đã cho các ngươi một cơ hội, nhưng đáng tiếc, ngươi không bắt được. Ta đã thề rằng nếu ngươi muốn giết ta, ta muốn tất cả thuộc về hắn đều phải trả giá cho cuộc sống kiểu ngạo coi trời bằng vung này rồi, chưa kể rằng dám đụng đến những người bằng hữu của ta! ” Trần Hạo lạnh giọng.
“Cái gì!” Hứa Văn Đông mồ hôi như mưa, lập tức yếu ớt ngã trên mặt đất, Sớm biết, hắn gây ai, không gây đi trêu chọc đúng ngay Trần Hạo máu lử Sau đó đơn giản, Trần Hạo nhóm người này bỏ đi, cứ như chưa có chuyền gì xảy ra.
Lúc đầu phát hiện ra nơi chôn cất của Lăng Tiêu huynh trưởng, vì không hiểu nhiều chuyện nên lúc đó Trần Hạo đã dùng phong ấn toàn bộ ngôi mộ cổ.
Đến giờ, nhiều bí ẩn lúc bấy giờ đã được giải đáp.
Và anh ấy cũng đã tiến một bước dài đối với những bí mật của Thái Dương Minh.
Hơn nữa, bây giờ anh đã có Viên đá Vận mệnh chi thạch trong tay, theo chị Tử Yên, nếu không phải Đạo Cơ của anh bị phá hủy thì Đá Vận mệnh có thể tiết lộ thêm nhiều thông tin.
Nhưng có một số việc Trần Hạo cần làm ngay.
Đó là ngôi mộ cổ.
Vận Mệnh chi thạch ám chỉ đồ vật trong cổ mộ bốn lần ba lần, cũng như Trần gia của chính mình, hẳn là biểu đạt điều gì.
Lo lắng về điều gì đó, cả nhóm đi đến lăng mộ không chút chậm trễ.
“Lúc đầu ta bị Mạc Thương Long đuổi ở trong sa mạc cát này, may mà hắn đẩy ta đến gần cung điện dưới lòng đất, nếu không ta cũng không tìm ra được Lăng Tiêu ở đâu, về sau ta phong ấn lại!” ” Không lâu sau, Trần Hạo và những người khác đã đến cổ mộ.
Đối với đại thúc và bọn họ nói.
Nhưng mà khi đến gần, Trần Hạo mí mắt không khỏi hơi hơi giật giật.
Bởi vì nhìn thấy phía trước, hắn không biết cái lỗ mà hắn bịt kín bằng một tảng đá lớn đã mở ra từ lúc nào.
Khung cảnh hơi lộn xộn.
“không xong rồi!” Trần Hạo trong lòng nhảy dựng, lập tức xông vào sơn động.
Đại thúc nhìn La Tử Yên.
Đặc biệt là La Tử Yên, tâm trạng của cô lúc này vô cùng phức tạp.
Hiện tại, nhẹ nhàng nhảy vào theo, Trần Hạo đã đến trong động phủ.
Còn Trần Hạo thì sững sờ, cả hang giờ phút này trở nên lộn xộn, con Mãng xà mười ngàn năm tuổi đã từng trở thành một cái xác dài.
Đầu của nó đã bị đánh thủng, giết chết nó bằng một cú đánh chí mạng.
Quan tài trường sinh trong hang đã biến mất.
“Lăng Tiêu, hắn bị người khác bắt đi!” La Tử Yên thần sắc như vậy, lúc này ướt át đỏ mắt.
Cô đợi giây phút này, đợi hàng vạn năm, chỉ để sau 10..
năm hai người gặp lại nhau.
Nhưng mà, người nào tàn nhẫn như vậy, trải qua bao nhiêu trằn trọc, cũng không nhìn thấy Lăng Tiêu liếc mắt một cái.
Đúng vậy, một lần cuối cùng.
Theo chị Tử Yên, chiến thần Lăng Tiêu, trên thực tế, linh hồn của anh ta đã hoàn toàn tiêu tan khi anh ta sinh ra hơn hai mươi năm trước.
Chỉ còn lại một xác chết.
Nhưng bây giờ, ngay cả cái xác cũng không còn nữa.
“Ta đã phong ấn bằng thủ pháp hình thành trong mặt dây chuyền ngọc huyết rồng, vị trí ở đây cực kz ẩn nấp, là ai?” Trần Hạo nắm chặt tay.
“Ta đã nhìn thấy nó ở bên ngoài. Trận pháp của ngươi không bị phá vỡ, mà là do ai đó khai phá. Hắn dễ dàng giải được trận pháp này, xem ra hắn rất thông thuộc địa hình nơi đây. Sau khi tiến vào, hắn đã giết con Mãng xà khổng lồ này!” Trần Bình An vẻ mặt ảm đạm đi vào, đối với Trần Hạo có chút xót xa nói.
Rốt cuộc trong lòng anh ta rất có lỗi, tính mạng của chính mình tương đương với việc gián tiếp cứu Lăng Tiêu, chị Tử Yên đã giúp đỡ anh ta rất nhiều, anh ta hứa hẹn hai người đoàn tụ, nhưng không thành.
Thay vào đó, anh đã đánh mất thân thể của Chiên Thần Lăng Tiêu! La Tử Yên rơi một giọt nước mắt pha lê Tách Tách.
Trần Hạo đứng bên, im lặng trách móc.
Và giọt nước mắt này cuối cùng vô tình đã rơi xuống xác con Mãng xà dưới chân.
Tách tách! Có một âm thanh rõ ràng của những giọt nước mắt.
Ngay sau đó, một cảnh tượng kz lạ xuất hiện, và con Mãng xa khổng lồ này thực sự bắt đầu ngưng tụ những chùm ánh sáng lục lam.
Cuối cùng, các tia sáng màu lục lam ngưng tụ lại, tạo thành một quả cầu ánh sáng.
La Tử Yên tò mò nhìn lên, Trần Hạo cũng nhìn theo.
Xì Xì xì …
Quả cầu ánh sáng màu lục lam này bắt đầu tạo ra một số âm thanh kỳ lạ.
Ngay sau đó, nó thực sự phát ra lời nói.
“Ngươi đã quay lại!” Giọng nói nghe có vẻ vô cùng vụng về và không rõ ràng, nhưng vẫn có thể nghe được nó nói gì.
“Ngươi là một con Mãng Xà khổng lồ !?” Trần Hạo ngạc nhiên nhìn nó.
Dù nhìn thế nào đi nữa, anh cũng cảm thấy năng lượng trước mặt rất giống linh hồn Cổ gia lão tổ mà anh đã thấy Ở Cổ gia ngày đó.
“Là ta, thật đáng tiếc, ta chết rồi, ta chỉ có thể gặp lại ngươi bằng cách này. ta ráng chống đỡ để hồn niệm không bị tiêu tán. Cho tới vừa rồi, ta có được một chút linh lực, ta mới có thể ngưng tụ lại thành thế này! ” Con mãng xà khổng lồ từ tốn nói.
“Nơi đây, làm sao vậy? Đừng lo lắng, ta lập tức tìm cho ngươi một cái thể thích ứng thích hợp. để ngươi có thể ngưng tụ linh hồn, ta có thể dùng Huyền Thiên Công giúp ngươi tái sinh!” Nói thật, nghĩ đến con Mãng xà khổng lồ cũng thấy tội nghiệp lắm, khi còn là một con rắn nhỏ, nó bị bắt, đặc biệt làm quái thú, bị giam hàng vạn năm.
Bây giờ cuối cùng nó cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, Trần Hạo đã lên kế hoạch giao khoán một khu rừng nguyên sinh cho nó, để nó sinh sống và tự do suốt đời.
Tuy là súc sinh nhưng trong mắt Trần Hạo, ngày đó Trần Hạo coi nó như một lão tiền bối đã giúp đỡ trong cổ mộ.
“Vô ích thôi, tôi buộc phải giữ lại suy nghĩ linh hồn của mình và chờ đợi sự xuất hiện của ngươi. Đã hai mươi ngày, tất cả linh hồn đều đã cạn kiệt. Bây giờ tôi chỉ còn lại chút suy nghĩ. Tôi muốn nói với anh một điều. Sau khi làm xong việc này. , Tôi sẽ tiêu tan, tiêu tan hoàn toàn trên thế giới, xì xì ! ” Con Mãng xà khẽ thở dài.
Anh có thể cảm nhận được sự khao khát của nó đối với thế giới bên ngoài, sự khao khát và cả sự cô đơn của nó vào lúc này.
“Không được, ta sẽ giúp ngươi, ta có rất nhiều cách!” Trần Hạo vội vàng nói.
“Tôi bị một ông già đeo mặt nạ chặt đầu. Ông ta rất mạnh, nếu ngươi gặp phải thì phải cẩn thận, vì ông ta biết ngươi rất rõ, và với lòng dạ độc ác, thi thể chiến thần, bị hắn cướp đi. bởi vì hắn ta. Cố gắng lấy thứ gì đó từ Chiên thần Lăng tiêu! “ Con Mãng xà khổng lồ nói một cách yếu ớt.
“Một lão già đeo mặt nạ?” Trần Hạo và La Tử Yên không khỏi nhìn nhau …