Chương 37: 37: Ngựa Gỗ
Đi vào phòng làm việc Váy Đen ở trong biệt thự, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy một chiếc sô pha thoải mái màu trắng nằm ở trung tâm của đại sảnh, nhìn là khiến cho người ta cảm thấy mềm mại, thỏa mãn, nhịn không được mà muốn ngồi lên.
Viên Phỉ Phỉ và Lâm Thiên Quất không phải lần đầu tới, hai người không chút khách khí ngồi xuống.
Hồ Quần nhẹ nhàng giới thiệu cấu trúc bên trong biệt thự: lầu 1 là khu tiếp đãi, lầu 2 là khu làm việc, lầu 3 tạm thời chưa mở, cô với chồng cũng đang ở lầu 2, hiện vừa khéo có khách hàng nên phải đợi một lát mới lên được.
Lâm Hinh Nhi gật đầu, hơi nhút nhát ngồi trên sô pha.
Lâm Thiên Quất dựa nửa người vào sô pha, thấy nét mặt căng thẳng của cô, cười nói: “Đừng căng thẳng, vào đã vào rồi, nếu chị muốn bán thì cô em cũng không chạy được đâu.”
Lâm Hinh Nhi lại trợn tròn mắt.
“Em đừng quan tâm cậu ấy, em càng tin thì cậu ấy càng chọc em.” Hồ Quần đến chỗ pha trà ngâm một ấm trà chanh, tự mình bưng tới cho hai cô bạn lười.
“Trà chanh mới pha, rất tốt với mẹ bầu.” Cô rót một cốc đưa cho Viên Phỉ Phỉ.
Viên Phỉ Phỉ nhận lấy: “Cảm ơn chị em ban thưởng.”
Cô lại rót cho Lâm Hinh Nhi một cốc, Lâm Thiên Quất thì xua xua tay, tỏ vẻ mình không cần: “Cậu biết tớ không thích vị chanh này nhà cậu mà.”
Hồ Quần cười ha ha, nhướng mày nói: “Sao, cậu cho người khác ăn chanh thì được, người khác cho cậu ăn thì lại không thể?”
Lâm Thiên Quất cũng nâng mày, vẻ mặt bị oan uổng: “Lời này từ đâu mà nói? Nhà tớ chỉ có một quả chanh lớn, nào nhiều bằng nhà cậu? Chanh nhà cô ấy có mặt ở hot search khắp cả nước kìa.” Cô không khách khí chỉ vào Viên Phỉ Phỉ.
Viên Phỉ Phỉ: “...”
Hồ Quần gật đầu, “Cũng đúng.”
Viên Phỉ Phỉ không có sức phản bác, gần đây vì tin tức cô mang thai truyền ra ngoài nên account marketing mở miệng cũng phải suy nghĩ một chút, động tác nhất trí đổi mấy tin cô với tiểu thịt tươi rơi vào bể tình thành những điều chưa tiết lộ về tình yêu của cô với Hạ Khiêm trong quá khứ.
Trước kia nhiều người mắng Hạ Khiêm có mắt không tròng, hiện tại lại đồng loạt comment "Tôi lại tin tưởng vào tình yêu~".
Nhưng internet chính là như vậy đấy, gió từ đâu tới thì lập tức thổi về bên đó.
Viên Phỉ Phỉ ra dấu tay ngừng lại, đổi một đề tài khác cho bọn họ: “Cơ mà bốn người chúng ta đã lâu không tụ tập rồi, không thì nhân dịp hôm nay có rảnh, gọi Vịt Vịt đến chơi nhé?”
Hồ Quần lắc đầu: “Đừng nghĩ nữa, chủ nhật con của cậu ấy có lớp năng khiếu, hiện tại chắc đang đợi con tan học.”
Lâm Thiên Quất không thấy bất ngờ, gật đầu thở dài: “Quen rồi, quen rồi.” Vịt Vịt là người sinh con sớm nhất trong nhóm bốn người, sớm bước vào ngày tháng nuôi con, là người mẹ tiêu chuẩn trong giới bạn bè rồi.
Sau khi tốt nghiệp, vốn dĩ mỗi năm bốn người còn có thể dành ra khoảng thời gian để hưởng thụ một kỳ nghỉ đặc biệt, cùng nhau ra ngoài du lịch.
Sau đó, Vịt Vịt sinh con, thời gian luôn khác nhau nên rời khỏi đội ngũ; lại sau nữa, Hồ Quần bước trên quỹ đạo làm việc, trở nên bận rộn, cũng rời khỏi đoàn đội.
Cô với Viên Phỉ Phỉ thì đỡ hơn chút, đấy là do tính chất công việc và hoàn cảnh gia đình của hai cô quyết định.
Nhưng mấy năm nay, tuổi lớn, cũng lười biếng, nhiều nhất là hẹn nhau đi ăn.
Chắc có lẽ đến khi bốn người về hưu thì mới có cơ hội cùng nhau ra ngoài chơi.
Ba người lại nói chuyện phiếm về những vấn đề khác, Lâm Hinh Nhi ngoan ngoãn ôm cốc trà ngồi cạnh nghe.
Tuy rằng không nghe hiểu nhưng vẻ mặt luôn là "các chị nói rất có lý, nói không sai".
Lâm Thiên Quất không nhịn được, nói: “Biểu cảm này vừa nhìn là biết đây là học sinh ưu tú mà 9 năm giáo dục bắt buộc dạy ra.”
Viên Phỉ Phỉ hơi đói, cầm một cái bánh quy nhỏ lên, vừa nhai vừa cười: “Haiz, ai đọc sách mà chẳng có kỹ năng biểu diễn ấy.”
Rõ ràng không nghe hiểu nhưng vẻ mặt nghiêm túc "chị nói rất có lý" về cơ bản thì là tuyệt kỹ của mỗi học sinh.
Hồ Quần cảm thấy rất hứng thú với năng lực của Lâm Hinh Nhi, thấy cô thả lỏng thì bắt đầu hỏi một vài vấn đề nhỏ, ví dụ như sở thích, ngày thường thích làm cái gì linh tinh.
Lâm Hinh Nhi trả lời từng câu, rất thành thật.
Hồ Quần lại hỏi em từng tiếp xúc với tâm lý học hoặc là sách thôi miên chưa.
Lâm Hinh Nhi lắc đầu, nhỏ giọng nói ngày thường mình đọc sách và tiểu thuyết, nét mặt còn hơi xấu hổ.
Hồ Quần mỉm cười trấn an, tiếp tục hỏi một ít vấn đề về cảnh trong mơ.
Lâm Hinh Nhi cũng trả lời, như chợt nhớ tới gì đó, cô quay đầu nói với Lâm Thiên Quất: “Lầm trước em về có thử làm theo lời chị, em có thể khống chế mộng mới nhưng mộng cũ không thể sửa.”
Lâm Thiên Quất nhìn Hồ Quần.
Hồ Quần nhíu mày, kinh nghi (kinh ngạc + nghi ngờ) hỏi: “Em biết khống chế giấc mơ?”
Lâm Hinh Nhi mờ mịt, hình như không rõ câu này có ý gì.
Mấy thứ như tâm lý, thôi miên Lâm Thiên Quất không hiểu lắm, nhưng điều đó không ngăn cản cô hỏi lung tung: “Khống chế giấc mơ là có ý gì? Cảnh trong mơ có thể khống chế sao?”
“Có thể.” Hồ Quần nhíu mày nói: “Nhưng mà người bình thường không làm được.”
“Đi vào giấc mơ, có thể thành công thêu dệt giấc mơ mà mình mong muốn.
Ở nước ngoài có người còn sẽ chuyên luyện tập khống chế giấc mơ như thế nào, khống chế cảnh trong mơ của mình có thể làm được thông qua việc rèn luyện, nhưng đấy là thành quả của người có ý chí, nghị lực kiên cường rèn luyện trong thời gian dài.” Cô nhìn sang Lâm Hinh Nhi, có vẻ hơi buồn bực, dù sao nhìn qua Lâm Hinh Nhi không giống người có ý chí kiên định.
“Mà không chế giấc mơ của người khác thuộc về một loại thôi miên rất cao, nếu không qua trường lớp chuyên nghiệp thì hẳn không có khả năng làm được.”
Càng miễn bàn như Lâm Thiên Quất nói, tình tiết rõ ràng lại quái đản, giấc mơ từ đứt quãng đến hoàn chỉnh.
Cô dừng một lát, hình như nghĩ đến gì đó, than cười: “Nhưng mà cũng không hẳn là thế.”
“Mặc kệ là trong giới nào thì đều có người không bình thường tồn tại, tựa như có nhiều người trời sinh nhanh nhạy hơn người bình thường ở khía cạnh nào đó, khứu giác, vị giác, thậm chí là cảm giác.
Nước ngoài từng có một nhà điều chế hương liệu, mười mấy tuổi đã dựa vào khứu giác nhạy bén mà điều chế ra một loại nước hoa độc nhất vô nhị, đối với một người thường thì đó là chuyện gần như không thể.
Khi đại não của một người phát triển ở phương diện nào đó thì một phương diện khác sẽ suy yếu, cho nên, thiên tài luôn làm bạn với kẻ điên.”
“Cẩn thận ngẫm lại, cô bạn nhỏ này rất ngây thơ, cho nên mới vô tình biết quy luật khống chế giấc mơ?” Hồ Quần hứng thú nói: “Thế này nhé, đợi lát nữa khách hàng về thì tớ sẽ đưa cô bạn nhỏ này đi thôi miên, thử vào giấc mộng xem.
Nếu em ấy thật sự có thể thêu dệt cảnh trong mơ của người khác thì em ấy cực kỳ thích hợp làm một nhà thôi miên chuyên nghiệp.”
Lâm Thiên Quất nghe vậy, dựa người vào sô pha, vẻ mặt đáng tiếc nói: “Ngây thơ à, vậy tớ không có cơ hội rồi.” Có thể khống chế cảnh trong mơ là bàn tay vàng lớn nhường nào cơ chứ, dù sao không dám làm ngoài đời, chẳng lẽ trong mơ cô còn không thể làm sao!
Viên Phỉ Phỉ tiếp lời: “Dù sao cậu cũng không phải người ngây thơ trong sáng.”
Lâm Thiên Quất quay đầu nhìn cô bạn, cười hì hì: “Lời này cũng không thể nói thế được, quay ngược hơn chục năm trước tớ cũng là một thiếu nữ trong sáng đó.”
“Oa, lời này mà cậu cũng nói được.” Viên Phỉ Phỉ tỏ vẻ "sao cậu không biết xấu hổ thế".
“Lượn lượn lượn, cái người xấu xa này.” Lâm Thiên Quất làm bộ xắn tay áo: “Cậu đừng tưởng trong bụng có em bé là tớ không dám oánh cậu nhé.”
Viên Phỉ Phỉ ưỡn bụng, bi thương nói: “Cậu đánh, cậu đánh đi! Có giỏi thì cậu đánh chết tớ với em bé trong bụng đi, tớ sẽ khiến nhà cậu đoạn tử tuyệt tôn!”
Lâm Thiên Quất thuận thế diễn theo, nở nụ cười dữ tợn: “Được lắm, nàng dám uy hiếp ta, bên ngoài gia có rất nhiều nữ nhân!” Dứt lời, cô lập tức ôm Hồ Quần biểu cảm lạnh nhạt bên cạnh và Lâm Hinh Nhi ngơ ngác, “Thấy không, Tiểu Hồng và Tiểu Thúy gia mới nạp đấy!”
Hồ Quần bình tĩnh tiếp tục uống trà, không nói gì, sắm vai một công cụ người đủ tư cách.
Lâm Hinh Nhi thì mờ mịt, không thể theo kịp tiến triển của cốt truyện.
Viên Phỉ Phỉ tích cực diễn tiếp, che mặt giả khóc: “Chàng là cái đồ không có lương tâm, ta sinh nhi dục nữ cho chàng, lo liệu việc nhà cho chàng, vậy mà chàng lại đối xử với ta như thế, chàng cút đi, cút đi!”
Lâm Thiên Quất đang định nói cút cái gì mà cút, đây là nhà của lão tử, diễn vai tra nam đến cực hạn thì trên lầu vang lên tiếng cười khẽ, hỏi: “Hiện tại tôi có tiện đi xuống không?”
Mấy người phụ nữ sững người, lập tức tách nhau ra, ngồi ngay ngắn.
Một người đàn ông mặc áo dài màu trắng, đeo kính gọng bạc đi từ trên lầu xuống, diện mạo bình thường, mặt chữ điền (国)tiêu chuẩn, nhưng ánh mắt rất ôn hòa, mang đến cảm giác tin cậy cho người khác.
Đây đúng là chồng của Hồ Quần.
Đôi mắt của anh mang theo ý cười, hỏi: “Có phải anh quấy rầy mọi người không?”
Lâm Thiên Quất và Viên Phỉ Phỉ cúi đầu uống trà, coi như không nghe thấy.
Hồ Quần ho nhẹ, bất đắc dĩ đi tới: “Sao thế, có phải cần lấy gì không?”
Anh cười nói: “Xong rồi, anh tiễn Chu tiên sinh xuống.”
Lâm Thiên Quất lặng lẽ dùng cái cốc che mặt, Viên Phỉ Phỉ càng trực tiếp hơn, cầm một quyển tạp chí lên che mình kín mít.
Chị em ngồi nói chuyện với nhau vui quá, vậy mà nhất thời lại quên mất đây không phải nhà mình, đây là phòng làm việc, trên lầu còn có khách hàng nữa.
Biết đâu vị khách này còn là danh nhân trong giới, nếu nhận ra hai cô thì quá ư là xấu hổ.
Hồ Quần không hổ là người trong giới tâm lý, tố chất tâm lý rất cao, bình tĩnh hỏi: “Chu tiên sinh đâu?”
“...Tôi đây.”
Một quả đầu hồng nhạt xuất hiện ở ngã rẽ cầu thang, Chu Hạo Uyên cũng hơi xấu hổ nhìn dưới lầu, nghĩ thầm sao khéo thế.
Chu Hạo Uyên là khách hàng cố định của phòng làm việc Váy Đen.
Bắt đầu từ tuổi dậy thì, anh đã gặp chướng ngại về giấc ngủ rất nhỏ, có đôi khi tự dưng khó đi vào giấc ngủ, có lúc sẽ mộng du.
Ngoài dùng thuốc trị liệu thì anh còn phối hợp với thôi miên.
Hôm nay anh đến đây là để lấy kết quả chẩn bệnh mỗi tháng một lần, thuận tiện hỏi tình huống trị liệu.
Không ngờ lại khéo thế, vậy mà lại gặp Lâm Thiên Quất...Chu Hạo Uyên che mặt, đứng ở lầu hai, nửa ngày không mặt mũi đi xuống.
Nhưng thực ra Lâm Thiên Quất đã không nhớ rõ anh ta rồi.
Đặc biệt là cái đầu màu xanh lục trước đó của anh đổi thành màu hồng nhạt huỳnh quang, cái màu đánh sâu vào thị giác nên trong chốc lát thật đúng là không liên tưởng được.
Hồ Quần lấy làm lạ, hỏi: “Chu tiên sinh? Ngài không tính về sao?”
Chu Hạo Uyên mất tự nhiên liếc Lâm Thiên Quất, xấu hổ cười: “Cái đó, buổi chiều tôi rảnh, ngồi ở chỗ các người đi...”
Hồ Quần không rõ nguyên nhân nhưng cũng sẽ không đuổi người, cười hỏi: “Vậy không bằng ngài xuống lầu ngồi?”
Chu Hạo Uyên xua tay: “Không không không, tôi đứng là được…Cái đó, cái đó, hai người còn khách hàng tiếp theo sao, tôi có thể xem cùng không?”
Hồ Quần càng thêm khó hiểu.
Cô suy nghĩ, nhìn thoáng qua mấy người ngồi trên sô pha, nhẹ giọng nói: “Trường hợp của bạn tôi khả năng cần thôi miên, Chu tiên sinh muốn xem ư?”
Hiện tại Chu Hạo Uyên không muốn đi xuống, gật đầu liên tục: “Đúng đúng đúng, thôi miên phải không, tính cả tôi nữa, cũng đã lâu tôi không thôi miên dẫn đường rồi!”
Hồ Quần ngẫm nghĩ, Chu Hạo Uyên có chướng ngại về giấc ngủ, cảnh trong mơ là phản xạ sâu, cũng có thể phối hợp với khả năng tạo dựng cảnh trong mơ của Lâm Hinh Nhi, hai người cùng nhau thử thì cũng có thể được.
Cô cười nói: “Được, vậy cùng nhau đi, vừa khéo trường hợp của bạn tôi có liên quan đến chứng bệnh của Chu tiên sinh.”
Đương nhiên Chu Hạo Uyên sẽ không từ chối, thở dài nhẹ nhõm, xoay người quay về phòng khám.
Đám người Lâm Thiên Quất ở lầu 1, chỉ nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi màu hồng nhạt, cái đầu nhuộm hồng huỳnh quang, hình như nói chuyện gì đó với Hồ Quần, sau đó vui vẻ xoay người trở về phòng khám lầu 2.
Hồ Quần đi xuống, Viên Phỉ Phỉ không nén được tò mò, hỏi: “Người vừa rồi là ai thế? Ăn mặc tục thế không biết.”
Hồ Quần lắc đầu không trả lời, dù sao đảm bảo sự riêng tư của khách hàng là một trong số đạo đức nghề y, cô nói với Lâm Hinh Nhi: “Hinh Nhi đi lên với chị.”
Lâm Hinh Nhi không biết làm sao, nhìn Lâm Thiên Quất.
Tuy rằng vừa rồi nói chuyện khá thoải mái với Hồ Quần nhưng theo bản năng cô vẫn tin tưởng Lâm Thiên Quất nhất.
Lần này Lâm Thiên Quất không dọa cô nữa, trấn an: “Đi đi, chị ở đây chờ, khi nào em xuống thì đưa em về nhà.”
Lúc này Lâm Hinh Nhi mới đứng dậy, do dự lên lầu với Hồ Quần.
...
Hồ Quần và Lâm Hinh Nhi lên lầu làm thí nghiệm chẩn bệnh, dưới lầu chỉ còn lại Viên Phỉ Phỉ và Lâm Thiên Quất.
Viên Phỉ Phỉ không biết lại thấy tin tức gì mà biểu cảm rất nghiêm, gõ chữ "tạch tạch" liên tục, hình như đang mắng chửi với ai đó.
Cô ngó đầu sang nhìn, ồ, đang mắng chồng.
Chắc là Hạ Khiêm hỏi khi nào cô ấy về, muốn đến đón cô ấy nhưng Viên Phỉ Phỉ không cho, Hạ Khiêm thì cứ muốn đến đón, thế là hai người cãi nhau...Nhưng đọc kỹ thì đối thoại giữa hai người không giống đang cãi nhau, càng giống đang show ân ái hơn ==.
Lâm Thiên Quất ăn hai miếng cơm chó Viên gia bán sỉ, thở dài, cũng cầm điện thoại lên, nhàm chán gửi cho Phó Việt Ninh một nhãn dán.
Quả Quýt Nhỏ: [Công viên giải trí có cái gì xoay tròn.JPG]
Một lát sau, Phó Việt Ninh mới trả lời.
Quả Chanh Lớn: [Ngựa gỗ.JPG]
Quả Quýt Nhỏ: [Hắc hắc hắc, pi pi pi!]
Viên Phỉ Phỉ và Lâm Thiên Quất không phải lần đầu tới, hai người không chút khách khí ngồi xuống.
Hồ Quần nhẹ nhàng giới thiệu cấu trúc bên trong biệt thự: lầu 1 là khu tiếp đãi, lầu 2 là khu làm việc, lầu 3 tạm thời chưa mở, cô với chồng cũng đang ở lầu 2, hiện vừa khéo có khách hàng nên phải đợi một lát mới lên được.
Lâm Hinh Nhi gật đầu, hơi nhút nhát ngồi trên sô pha.
Lâm Thiên Quất dựa nửa người vào sô pha, thấy nét mặt căng thẳng của cô, cười nói: “Đừng căng thẳng, vào đã vào rồi, nếu chị muốn bán thì cô em cũng không chạy được đâu.”
Lâm Hinh Nhi lại trợn tròn mắt.
“Em đừng quan tâm cậu ấy, em càng tin thì cậu ấy càng chọc em.” Hồ Quần đến chỗ pha trà ngâm một ấm trà chanh, tự mình bưng tới cho hai cô bạn lười.
“Trà chanh mới pha, rất tốt với mẹ bầu.” Cô rót một cốc đưa cho Viên Phỉ Phỉ.
Viên Phỉ Phỉ nhận lấy: “Cảm ơn chị em ban thưởng.”
Cô lại rót cho Lâm Hinh Nhi một cốc, Lâm Thiên Quất thì xua xua tay, tỏ vẻ mình không cần: “Cậu biết tớ không thích vị chanh này nhà cậu mà.”
Hồ Quần cười ha ha, nhướng mày nói: “Sao, cậu cho người khác ăn chanh thì được, người khác cho cậu ăn thì lại không thể?”
Lâm Thiên Quất cũng nâng mày, vẻ mặt bị oan uổng: “Lời này từ đâu mà nói? Nhà tớ chỉ có một quả chanh lớn, nào nhiều bằng nhà cậu? Chanh nhà cô ấy có mặt ở hot search khắp cả nước kìa.” Cô không khách khí chỉ vào Viên Phỉ Phỉ.
Viên Phỉ Phỉ: “...”
Hồ Quần gật đầu, “Cũng đúng.”
Viên Phỉ Phỉ không có sức phản bác, gần đây vì tin tức cô mang thai truyền ra ngoài nên account marketing mở miệng cũng phải suy nghĩ một chút, động tác nhất trí đổi mấy tin cô với tiểu thịt tươi rơi vào bể tình thành những điều chưa tiết lộ về tình yêu của cô với Hạ Khiêm trong quá khứ.
Trước kia nhiều người mắng Hạ Khiêm có mắt không tròng, hiện tại lại đồng loạt comment "Tôi lại tin tưởng vào tình yêu~".
Nhưng internet chính là như vậy đấy, gió từ đâu tới thì lập tức thổi về bên đó.
Viên Phỉ Phỉ ra dấu tay ngừng lại, đổi một đề tài khác cho bọn họ: “Cơ mà bốn người chúng ta đã lâu không tụ tập rồi, không thì nhân dịp hôm nay có rảnh, gọi Vịt Vịt đến chơi nhé?”
Hồ Quần lắc đầu: “Đừng nghĩ nữa, chủ nhật con của cậu ấy có lớp năng khiếu, hiện tại chắc đang đợi con tan học.”
Lâm Thiên Quất không thấy bất ngờ, gật đầu thở dài: “Quen rồi, quen rồi.” Vịt Vịt là người sinh con sớm nhất trong nhóm bốn người, sớm bước vào ngày tháng nuôi con, là người mẹ tiêu chuẩn trong giới bạn bè rồi.
Sau khi tốt nghiệp, vốn dĩ mỗi năm bốn người còn có thể dành ra khoảng thời gian để hưởng thụ một kỳ nghỉ đặc biệt, cùng nhau ra ngoài du lịch.
Sau đó, Vịt Vịt sinh con, thời gian luôn khác nhau nên rời khỏi đội ngũ; lại sau nữa, Hồ Quần bước trên quỹ đạo làm việc, trở nên bận rộn, cũng rời khỏi đoàn đội.
Cô với Viên Phỉ Phỉ thì đỡ hơn chút, đấy là do tính chất công việc và hoàn cảnh gia đình của hai cô quyết định.
Nhưng mấy năm nay, tuổi lớn, cũng lười biếng, nhiều nhất là hẹn nhau đi ăn.
Chắc có lẽ đến khi bốn người về hưu thì mới có cơ hội cùng nhau ra ngoài chơi.
Ba người lại nói chuyện phiếm về những vấn đề khác, Lâm Hinh Nhi ngoan ngoãn ôm cốc trà ngồi cạnh nghe.
Tuy rằng không nghe hiểu nhưng vẻ mặt luôn là "các chị nói rất có lý, nói không sai".
Lâm Thiên Quất không nhịn được, nói: “Biểu cảm này vừa nhìn là biết đây là học sinh ưu tú mà 9 năm giáo dục bắt buộc dạy ra.”
Viên Phỉ Phỉ hơi đói, cầm một cái bánh quy nhỏ lên, vừa nhai vừa cười: “Haiz, ai đọc sách mà chẳng có kỹ năng biểu diễn ấy.”
Rõ ràng không nghe hiểu nhưng vẻ mặt nghiêm túc "chị nói rất có lý" về cơ bản thì là tuyệt kỹ của mỗi học sinh.
Hồ Quần cảm thấy rất hứng thú với năng lực của Lâm Hinh Nhi, thấy cô thả lỏng thì bắt đầu hỏi một vài vấn đề nhỏ, ví dụ như sở thích, ngày thường thích làm cái gì linh tinh.
Lâm Hinh Nhi trả lời từng câu, rất thành thật.
Hồ Quần lại hỏi em từng tiếp xúc với tâm lý học hoặc là sách thôi miên chưa.
Lâm Hinh Nhi lắc đầu, nhỏ giọng nói ngày thường mình đọc sách và tiểu thuyết, nét mặt còn hơi xấu hổ.
Hồ Quần mỉm cười trấn an, tiếp tục hỏi một ít vấn đề về cảnh trong mơ.
Lâm Hinh Nhi cũng trả lời, như chợt nhớ tới gì đó, cô quay đầu nói với Lâm Thiên Quất: “Lầm trước em về có thử làm theo lời chị, em có thể khống chế mộng mới nhưng mộng cũ không thể sửa.”
Lâm Thiên Quất nhìn Hồ Quần.
Hồ Quần nhíu mày, kinh nghi (kinh ngạc + nghi ngờ) hỏi: “Em biết khống chế giấc mơ?”
Lâm Hinh Nhi mờ mịt, hình như không rõ câu này có ý gì.
Mấy thứ như tâm lý, thôi miên Lâm Thiên Quất không hiểu lắm, nhưng điều đó không ngăn cản cô hỏi lung tung: “Khống chế giấc mơ là có ý gì? Cảnh trong mơ có thể khống chế sao?”
“Có thể.” Hồ Quần nhíu mày nói: “Nhưng mà người bình thường không làm được.”
“Đi vào giấc mơ, có thể thành công thêu dệt giấc mơ mà mình mong muốn.
Ở nước ngoài có người còn sẽ chuyên luyện tập khống chế giấc mơ như thế nào, khống chế cảnh trong mơ của mình có thể làm được thông qua việc rèn luyện, nhưng đấy là thành quả của người có ý chí, nghị lực kiên cường rèn luyện trong thời gian dài.” Cô nhìn sang Lâm Hinh Nhi, có vẻ hơi buồn bực, dù sao nhìn qua Lâm Hinh Nhi không giống người có ý chí kiên định.
“Mà không chế giấc mơ của người khác thuộc về một loại thôi miên rất cao, nếu không qua trường lớp chuyên nghiệp thì hẳn không có khả năng làm được.”
Càng miễn bàn như Lâm Thiên Quất nói, tình tiết rõ ràng lại quái đản, giấc mơ từ đứt quãng đến hoàn chỉnh.
Cô dừng một lát, hình như nghĩ đến gì đó, than cười: “Nhưng mà cũng không hẳn là thế.”
“Mặc kệ là trong giới nào thì đều có người không bình thường tồn tại, tựa như có nhiều người trời sinh nhanh nhạy hơn người bình thường ở khía cạnh nào đó, khứu giác, vị giác, thậm chí là cảm giác.
Nước ngoài từng có một nhà điều chế hương liệu, mười mấy tuổi đã dựa vào khứu giác nhạy bén mà điều chế ra một loại nước hoa độc nhất vô nhị, đối với một người thường thì đó là chuyện gần như không thể.
Khi đại não của một người phát triển ở phương diện nào đó thì một phương diện khác sẽ suy yếu, cho nên, thiên tài luôn làm bạn với kẻ điên.”
“Cẩn thận ngẫm lại, cô bạn nhỏ này rất ngây thơ, cho nên mới vô tình biết quy luật khống chế giấc mơ?” Hồ Quần hứng thú nói: “Thế này nhé, đợi lát nữa khách hàng về thì tớ sẽ đưa cô bạn nhỏ này đi thôi miên, thử vào giấc mộng xem.
Nếu em ấy thật sự có thể thêu dệt cảnh trong mơ của người khác thì em ấy cực kỳ thích hợp làm một nhà thôi miên chuyên nghiệp.”
Lâm Thiên Quất nghe vậy, dựa người vào sô pha, vẻ mặt đáng tiếc nói: “Ngây thơ à, vậy tớ không có cơ hội rồi.” Có thể khống chế cảnh trong mơ là bàn tay vàng lớn nhường nào cơ chứ, dù sao không dám làm ngoài đời, chẳng lẽ trong mơ cô còn không thể làm sao!
Viên Phỉ Phỉ tiếp lời: “Dù sao cậu cũng không phải người ngây thơ trong sáng.”
Lâm Thiên Quất quay đầu nhìn cô bạn, cười hì hì: “Lời này cũng không thể nói thế được, quay ngược hơn chục năm trước tớ cũng là một thiếu nữ trong sáng đó.”
“Oa, lời này mà cậu cũng nói được.” Viên Phỉ Phỉ tỏ vẻ "sao cậu không biết xấu hổ thế".
“Lượn lượn lượn, cái người xấu xa này.” Lâm Thiên Quất làm bộ xắn tay áo: “Cậu đừng tưởng trong bụng có em bé là tớ không dám oánh cậu nhé.”
Viên Phỉ Phỉ ưỡn bụng, bi thương nói: “Cậu đánh, cậu đánh đi! Có giỏi thì cậu đánh chết tớ với em bé trong bụng đi, tớ sẽ khiến nhà cậu đoạn tử tuyệt tôn!”
Lâm Thiên Quất thuận thế diễn theo, nở nụ cười dữ tợn: “Được lắm, nàng dám uy hiếp ta, bên ngoài gia có rất nhiều nữ nhân!” Dứt lời, cô lập tức ôm Hồ Quần biểu cảm lạnh nhạt bên cạnh và Lâm Hinh Nhi ngơ ngác, “Thấy không, Tiểu Hồng và Tiểu Thúy gia mới nạp đấy!”
Hồ Quần bình tĩnh tiếp tục uống trà, không nói gì, sắm vai một công cụ người đủ tư cách.
Lâm Hinh Nhi thì mờ mịt, không thể theo kịp tiến triển của cốt truyện.
Viên Phỉ Phỉ tích cực diễn tiếp, che mặt giả khóc: “Chàng là cái đồ không có lương tâm, ta sinh nhi dục nữ cho chàng, lo liệu việc nhà cho chàng, vậy mà chàng lại đối xử với ta như thế, chàng cút đi, cút đi!”
Lâm Thiên Quất đang định nói cút cái gì mà cút, đây là nhà của lão tử, diễn vai tra nam đến cực hạn thì trên lầu vang lên tiếng cười khẽ, hỏi: “Hiện tại tôi có tiện đi xuống không?”
Mấy người phụ nữ sững người, lập tức tách nhau ra, ngồi ngay ngắn.
Một người đàn ông mặc áo dài màu trắng, đeo kính gọng bạc đi từ trên lầu xuống, diện mạo bình thường, mặt chữ điền (国)tiêu chuẩn, nhưng ánh mắt rất ôn hòa, mang đến cảm giác tin cậy cho người khác.
Đây đúng là chồng của Hồ Quần.
Đôi mắt của anh mang theo ý cười, hỏi: “Có phải anh quấy rầy mọi người không?”
Lâm Thiên Quất và Viên Phỉ Phỉ cúi đầu uống trà, coi như không nghe thấy.
Hồ Quần ho nhẹ, bất đắc dĩ đi tới: “Sao thế, có phải cần lấy gì không?”
Anh cười nói: “Xong rồi, anh tiễn Chu tiên sinh xuống.”
Lâm Thiên Quất lặng lẽ dùng cái cốc che mặt, Viên Phỉ Phỉ càng trực tiếp hơn, cầm một quyển tạp chí lên che mình kín mít.
Chị em ngồi nói chuyện với nhau vui quá, vậy mà nhất thời lại quên mất đây không phải nhà mình, đây là phòng làm việc, trên lầu còn có khách hàng nữa.
Biết đâu vị khách này còn là danh nhân trong giới, nếu nhận ra hai cô thì quá ư là xấu hổ.
Hồ Quần không hổ là người trong giới tâm lý, tố chất tâm lý rất cao, bình tĩnh hỏi: “Chu tiên sinh đâu?”
“...Tôi đây.”
Một quả đầu hồng nhạt xuất hiện ở ngã rẽ cầu thang, Chu Hạo Uyên cũng hơi xấu hổ nhìn dưới lầu, nghĩ thầm sao khéo thế.
Chu Hạo Uyên là khách hàng cố định của phòng làm việc Váy Đen.
Bắt đầu từ tuổi dậy thì, anh đã gặp chướng ngại về giấc ngủ rất nhỏ, có đôi khi tự dưng khó đi vào giấc ngủ, có lúc sẽ mộng du.
Ngoài dùng thuốc trị liệu thì anh còn phối hợp với thôi miên.
Hôm nay anh đến đây là để lấy kết quả chẩn bệnh mỗi tháng một lần, thuận tiện hỏi tình huống trị liệu.
Không ngờ lại khéo thế, vậy mà lại gặp Lâm Thiên Quất...Chu Hạo Uyên che mặt, đứng ở lầu hai, nửa ngày không mặt mũi đi xuống.
Nhưng thực ra Lâm Thiên Quất đã không nhớ rõ anh ta rồi.
Đặc biệt là cái đầu màu xanh lục trước đó của anh đổi thành màu hồng nhạt huỳnh quang, cái màu đánh sâu vào thị giác nên trong chốc lát thật đúng là không liên tưởng được.
Hồ Quần lấy làm lạ, hỏi: “Chu tiên sinh? Ngài không tính về sao?”
Chu Hạo Uyên mất tự nhiên liếc Lâm Thiên Quất, xấu hổ cười: “Cái đó, buổi chiều tôi rảnh, ngồi ở chỗ các người đi...”
Hồ Quần không rõ nguyên nhân nhưng cũng sẽ không đuổi người, cười hỏi: “Vậy không bằng ngài xuống lầu ngồi?”
Chu Hạo Uyên xua tay: “Không không không, tôi đứng là được…Cái đó, cái đó, hai người còn khách hàng tiếp theo sao, tôi có thể xem cùng không?”
Hồ Quần càng thêm khó hiểu.
Cô suy nghĩ, nhìn thoáng qua mấy người ngồi trên sô pha, nhẹ giọng nói: “Trường hợp của bạn tôi khả năng cần thôi miên, Chu tiên sinh muốn xem ư?”
Hiện tại Chu Hạo Uyên không muốn đi xuống, gật đầu liên tục: “Đúng đúng đúng, thôi miên phải không, tính cả tôi nữa, cũng đã lâu tôi không thôi miên dẫn đường rồi!”
Hồ Quần ngẫm nghĩ, Chu Hạo Uyên có chướng ngại về giấc ngủ, cảnh trong mơ là phản xạ sâu, cũng có thể phối hợp với khả năng tạo dựng cảnh trong mơ của Lâm Hinh Nhi, hai người cùng nhau thử thì cũng có thể được.
Cô cười nói: “Được, vậy cùng nhau đi, vừa khéo trường hợp của bạn tôi có liên quan đến chứng bệnh của Chu tiên sinh.”
Đương nhiên Chu Hạo Uyên sẽ không từ chối, thở dài nhẹ nhõm, xoay người quay về phòng khám.
Đám người Lâm Thiên Quất ở lầu 1, chỉ nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi màu hồng nhạt, cái đầu nhuộm hồng huỳnh quang, hình như nói chuyện gì đó với Hồ Quần, sau đó vui vẻ xoay người trở về phòng khám lầu 2.
Hồ Quần đi xuống, Viên Phỉ Phỉ không nén được tò mò, hỏi: “Người vừa rồi là ai thế? Ăn mặc tục thế không biết.”
Hồ Quần lắc đầu không trả lời, dù sao đảm bảo sự riêng tư của khách hàng là một trong số đạo đức nghề y, cô nói với Lâm Hinh Nhi: “Hinh Nhi đi lên với chị.”
Lâm Hinh Nhi không biết làm sao, nhìn Lâm Thiên Quất.
Tuy rằng vừa rồi nói chuyện khá thoải mái với Hồ Quần nhưng theo bản năng cô vẫn tin tưởng Lâm Thiên Quất nhất.
Lần này Lâm Thiên Quất không dọa cô nữa, trấn an: “Đi đi, chị ở đây chờ, khi nào em xuống thì đưa em về nhà.”
Lúc này Lâm Hinh Nhi mới đứng dậy, do dự lên lầu với Hồ Quần.
...
Hồ Quần và Lâm Hinh Nhi lên lầu làm thí nghiệm chẩn bệnh, dưới lầu chỉ còn lại Viên Phỉ Phỉ và Lâm Thiên Quất.
Viên Phỉ Phỉ không biết lại thấy tin tức gì mà biểu cảm rất nghiêm, gõ chữ "tạch tạch" liên tục, hình như đang mắng chửi với ai đó.
Cô ngó đầu sang nhìn, ồ, đang mắng chồng.
Chắc là Hạ Khiêm hỏi khi nào cô ấy về, muốn đến đón cô ấy nhưng Viên Phỉ Phỉ không cho, Hạ Khiêm thì cứ muốn đến đón, thế là hai người cãi nhau...Nhưng đọc kỹ thì đối thoại giữa hai người không giống đang cãi nhau, càng giống đang show ân ái hơn ==.
Lâm Thiên Quất ăn hai miếng cơm chó Viên gia bán sỉ, thở dài, cũng cầm điện thoại lên, nhàm chán gửi cho Phó Việt Ninh một nhãn dán.
Quả Quýt Nhỏ: [Công viên giải trí có cái gì xoay tròn.JPG]
Một lát sau, Phó Việt Ninh mới trả lời.
Quả Chanh Lớn: [Ngựa gỗ.JPG]
Quả Quýt Nhỏ: [Hắc hắc hắc, pi pi pi!]