Chương : 39
Tô Đồ Lang Quân xoay lưng lại với Hoàng Thế Vinh, Hoàng Thế Vinh lại nhanh chân tiến về phía trước mặt cậu hối lỗi:
"Quân Quân, là tớ nói sai rồi, cậu là thiên tài làm sao ngốc được chứ, là tớ ngốc mới đúng"
Hàng lông mi xinh đẹp cong vút ẩm ướt, đôi con ngươi đen tuyền kia còn long lanh ngấn lệ, nhìn tới gương mặt nhỏ nhắn khóe mắt ửng hồng, giọng nói mang theo tia nghẹn ngào ấm ách, tổng thế như thế này thật khiến cho Hoàng Thế Vinh chỉ hận không được nhét người ta vào trong tâm can mà thương yêu, không cho ai ức hiếp cậu:
"Là tớ ngốc, không liên quan đến cậu"
Hoàng Thế Vinh khổ sở, con mèo nhỏ này rất biết cách giày vò trái tim hắn mà, hắn đưa tay luống cuống lau nước mắt trên má cậu:
"Không không, không đâu, cậu là nhân tài đào tạo của quốc gia, làm sao mà ngốc được chứ, có tớ mới ngốc thôi"
Tô Đồ Lang Quân hít một hơi thật sâu dáng vẻ bình tĩnh trở lại:
"Tớ sợ chuyện này đến tai ba cậu, dù sao thì trưởng phòng đúng là cho tớ thời hạn một tuần, là do tớ không hoàn thành công việc cô ấy giao cho. Tớ thì không vấn đề gì, chỉ lo cậu bị liên lụy mà thôi"
Hoàng Thế Vinh thở dài trong lòng, con mèo nhỏ nhà hắn sao lại hiền lành như vậy, chuyện của mình còn lo không xong lại đi lo chuyện của người khác. Hoàng Thế Vinh kéo cậu ôm vào trong lòng, thật ra từ nhỏ bọn họ vẫn thường làm động tác này cho nên sẽ không cảm thấy đột nhiên kỳ quặc, chỉ là Hoàng Thế Vinh trong lòng có tâm tư khác cho nên lúc đầu vẫn còn hơn e ngại một chút, nhưng đến khi không thấy Tô Đồ Lang Quân đẩy ra còn giống như tựa người vào lồng ngực thuận theo hắn thì hắn mới mạnh dạn ôm cậu chặt hơn một chút, bàn tay ở phía sau vỗ vỗ lưng cậu:
"Đừng suy nghĩ nhiều như thế, là cô ta quá đáng với cậu trước mà"
Tô Đồ Lang Quân vùi đầu vào trong lồng ngực của Hoàng Thế Vinh, cảm thụ sự ôn nhu chăm sóc kia của hắn, lại tham luyến nhận lấy mùi hương thơm đặc trưng nam tính phát ra trên cơ thể hắn, trong giây phút không ai nhìn thấy kia, trên khóe môi cậu bất giác cong cong, tia hoảng hốt trong ánh mắt cũng biến mất hoàn toàn thay vào đó là sự vui vẻ nhảy nhót.
"Hay là để tớ đi giải thích với chú"
Hoàng Thế Vinh cố tình ôm Tô Đồ Lang Quân lâu một chút, mặc kệ người trong lòng hiện tại hơi tách hắn ra để ngẩng dầu nhìn hắn, hắn vừa chạm đến đôi mắt ẩm ướt ấm ách kia liền nhịn không được nóng hết cả người, nhanh chóng dùng bàn tay to lớn khẽ ấn cậu lại trở về trong lồng ngực mình:
"Cậu không cần giải thích gì cả, chuyện ngày hôm nay cậu không sai, là cô ta lạm dụng chức quyền cố tình làm khó cậu"
Tô Đồ Lang Quân ngoan ngoãn ghé đầu tựa vào hắn, cả người mềm mại nhu nhu dán sát hắn không hề có một chút khe hở nào, giọng nói nhỏ nhẹ mang theo tia thở dài:
"Chỉ là từ ngày mai không cần đến công ty thực tập nữa, tớ cũng không cần chuyển qua nhà cậu nữa rồi"
Hoàng Thế Vinh mới dụ được con mèo nhỏ chuyển về sống chung, làm sao có thể vì một chuyện cỏn con này mà để hỏng kế hoạch của hắn được chứ:
"Ai nói không thực tập nữa, cậu chuyển qua phòng chiến lược, ở dưới mí mắt của tớ nhìn xem ai còn dám lộng quyền"
Tô Đồ Lang Quân nghĩ thầm trong bụng, chỉ sợ người lộng quyền trong lời nói của hắn lại chính là hắn đây. Tô Đồ Lang Quân vùi đầu trong lồng ngực của hắn, mỗi lần nói chuyện cánh môi sẽ mấp máy giống như cố tình gãi ngứa người hắn vậy:
"Như vậy lát nữa tự tớ về nhà chuyển đồ là được rồi, cậu ở lại làm việc đi"
Hoàng Thế Vinh cũng không thiết tha làm việc gì nữa cả, cuối cùng quyết định nghỉ làm ngày hôm đó để đưa con mèo nhỏ nhà hắn về nhà lấy đồ. Tô Đồ Lang Quân ngồi ở sau xe mô tô của Hoàng Thế Vinh, vinh quang thắng trận rời khỏi Hoàng thị, ở sau chiếc mũ bảo hiểm khóe miệng cong cong cười đến xinh đẹp.
Hoàng Thế Vinh vào trong biệt thự của Tô thị, nhìn thấy Đồ Du Du đang ở trong bếp làm bánh ngọt liền tiến đến mỉm cười chào hỏi lấy lòng:
"Chú Du Du biết cháu đến nên làm bánh ngọt cho cháu ăn sao?"
Đồ Du Du xoay người nhìn Hoàng Thế Vinh rồi lại nhìn sang phía con trai ở phía sau:
"Sao thế, hôm nay không đến công ty sao?"
Hoàng Thế Vinh đáp lời, nhân tiện nói luôn việc chính sự:
"Hôm nay nghỉ một ngày để Quân Quân về thu xếp đồ đạc"
Đồ Du Du hả một tiếng, vẫn còn chưa hiểu chuyện gì:
"Đi công tác sao?"
Hoàng Thế Vinh cười cười gật đầu:
"Cậu ấy công tác qua nhà cháu, chưa đầy một tuần nữa sẽ phải đi học trở lại, dọn về nhà cháu sẽ tiện cho việc đi lại hơn"
Đồ Du Du à một tiếng, ánh mắt sâu xa nhìn về phía con trai rồi lại nhìn sang Hoàng Thế Vinh giả bộ nói:
"Còn mấy ngày nữa mới đi học cơ mà, dọn qua đó làm gì sớm đây"
Hoàng Thế Vinh đáp lời:
"Để cậu ấy dọn qua cho quen nhà chứ, đến lúc đi học rồi mới dọn qua, ngủ không quen giường lại uể oải mệt mỏi ở trên lớp, như thế làm sao học vào đây"
Đồ Du Du xoay người nặn bánh:
"Tiểu Vinh này, cháu quên rồi hay sao, Quân Quân nhà chúng ta là thiên tài đó, thằng bé chỉ cần đọc qua sách một lần là hiểu bài được rồi"
Tô Đồ Lang Quân làm sao mà không hiểu ba của mình, ba chẳng qua ở nhà rảnh rỗi muốn trêu chọc người khác mà thôi, cho nên mặc kệ hai người đó nói chuyện bên dưới cậu sớm đã lên phòng thu dọn đồ đạc rồi.
"Được rồi, ở lại ăn cơm trưa rồi muốn đi đâu thì đi" Đồ Du Du thấy con trai mang va li quần áo kéo xuống dưới nhà rồi liền nói.
Hoàng Thế Vinh cũng như ý nguyện rồi thì cười cười:
"Cái này có sợ bác Tô Thành nuốt không trôi cơm hay không?"
Đồ Du Du liếc mắt:
"Đứa nhỏ nghịch ngợm này, nếu như bỏ một tiếng bác kia đi thì Tô Thành sẽ cho cháu sắc mặt tốt. Còn không nghĩ xem nhà này ngoài chú ra cũng còn có một gia chủ đó... chuyện sau này cũng không phải một mình chú gật đầu là có thể quyết định được".
Hoàng Thế Vinh im lặng, Đồ Du Du nói không có sai, nếu như cứ mỗi ngày đều chọc cho Tô Thành khó chịu, người thiệt thòi cũng chỉ có mình hắn mà thôi. Thế cho nên buổi trưa ngày hôm ấy, Tô Thành trở về nhà, Hoàng Thế Vinh liền dõng dạc chào một tiếng chú khiến cho Tô Thành cũng phải nhíu mày nhìn chằm chằm hắn nghi ngờ.
Hoàng Thế Vinh ôm được con mèo nhỏ trở về nhà liền mỹ mãn trong lòng, mỗi ngày đều được ăn đồ ăn ngon miệng, buổi tối còn được ôm cậu, thời gian ở bên cạnh cậu lại thật nhiều, cả ngày phấn chấn, tâm trạng vui vẻ, hiệu suất làm việc cũng nâng cao.
Còn về phần Bạch Thanh Nhã, chỉ sau ngày hôm đó đã tự động không còn xuất hiện tại tổng bộ của Hoàng thị mà chuyển công tác đến chi nhánh ở Thiên Tân. Hoàng Thế Trung cũng không hề nhắc gì đến chuyện này, ngay cả chuyện con trai làm loạn hôm đó cũng giống như không hề phát giác ra. Dù sao cũng là do Bạch Thanh Nhã sai trước, hơn nữa chọc đúng ai không chọc, lại chọc tới Tô Đồ Lang Quân, nếu như để cho người bạn tốt Tô Thành kia biết con trai hắn ở công ty mình chịu khổ, chỉ sợ là lại một hồi mệt mỏi giải thích mà thôi.
...
Thời gian cứ như vậy trôi qua, Tô Đồ Lang Quân lấy được bằng tốt nghiệp thủ khoa ra trường, chuyện này cũng không có gì bất ngờ cả cho nên cậu cũng không quá vui mừng. Hoàng Thế Vinh thì lại càng không quan tâm đến chuyện điểm số, lấy được bằng đại học ra ngoài coi như là đã trưởng thành thêm một tuổi, tương lai phía trước chỉ vừa mới sang một trang mới mà thôi.
Phải nói Tô Đồ Lang Quân đúng là vô cùng chiều Hoàng Thế Vinh, tại thời điểm vừa tốt nghiệp đại học đã đưa ra một quyết định khiến cho hai ba nhà mình ở nhà bất ngờ đến độ không nói được lời nào, ngay cả Tô Thành cũng cảm thấy đứa con trai nhà mình quá cứng đầu, không biết là thừa hưởng tính khí chỉ thông báo chứ không hỏi ý kiến này từ ai nữa.
Tô Thành cứ ngỡ sau khi Tô Đồ Lang Quân học xong đại học sẽ quay về giúp hắn quản lý Tô thị, hắn sẽ có nhiều thời gian ở bên cạnh vui vẻ cùng Đồ Du Du hơn. Đứa con trai này nhà hắn thông minh sáng dạ, làm việc cẩn trọng, tính cách âm trầm không nóng nảy, biết suy nghĩ trước sau, nếu như cứ thế giao Tô thị cho con trai mình thì hắn cũng không cần phải lo lắng. Nhưng thật không ngờ, nhân tài như vậy lại chọn cách chạy sang Hoàng thị giúp nhà người ta, làm một nhân viên bình thường ở đó cống hiến. Tô Thành thật sự chỉ hận không thể bổ đầu đứa con trai này ra, xem trong đó rốt cuộc chứa những suy nghĩ sai lệch gì, việc nhà rõ ràng đầy ra lại không thèm quan tâm đến, rốt cuộc lại chỉ quan tâm đến thằng nhóc dẻo miệng nhà họ Hoàng kia.
Hoàng Thế Vinh học không giỏi nhưng lại xem như rất có đầu óc kinh doanh, Hoàng Thế Trung càng ngày càng cảm thấy yên tâm con trai mình, để cho hắn đảm nhiệm trọng trách phó tổng, quyền hạn cao thứ hai ở Hoàng thị. Đương nhiên sau này Hoàng thị sẽ do Hoàng Thế Vinh quản lý, tuy rằng có một số cổ đông không đồng ý chuyện này nhưng Hoàng Thế Trung đã thị uy sẵn từ trước, cho nên không ai dám ở trước mặt Hoàng Thế Vinh hé răng bất cứ điều gì.
Hoàng Thế Vinh làm việc ở trên tầng 26, tạt tầng làm việc cũng chỉ có duy nhất một mình hắn cùng một nữ thư ký ở bên ngoài. Hoàng Thế Vinh nhiều lần muốn lạm dụng quyền hành của mình, đưa Tô Đồ Lang Quân lên làm thư ký cho hắn, để cậu luôn di chuyển trong tầm mắt hắn nhưng mà cậu lại không đồng ý.
Thật ra Tô Đồ Lang Quân kiên quyết muốn đến Hoàng thị làm việc không phải là chỉ vì muốn mỗi ngày ở bên cạnh Hoàng Thế Vinh, mà là cậu muốn âm thầm giúp đỡ hắn. Hoàng Thế Vinh tuy rằng có khả năng điều hành, nhưng có một số chuyện có lẽ hắn vẫn chưa thể nào biết hết được, tuy rằng Hoàng Thế Trung vẫn luôn âm thầm đứng từ xa quan sát giúp đỡ hắn, nhưng cậu vẫn không thể nào yên lòng được, cậu muốn ở cạnh hắn, đợi đến khi hắn đủ lông đủ cánh rồi mới yên tâm quay trở lại Tô thị giúp lão ba nhà mình được. Dù sao nói gì thì nói Tô Thành hiện tại vẫn có thể một mình điều hành Tô thị, nhưng Hoàng Thế Vinh nói thẳng ra là vẫn chưa thể một mình làm lên việc được, cậu phải quan tâm hắn trước tiên, bên nào cấp bách, bên nào nên từ từ ba của cậu hẳn là cũng hiểu được nỗi lòng người con trai này.
"Quân Quân, là tớ nói sai rồi, cậu là thiên tài làm sao ngốc được chứ, là tớ ngốc mới đúng"
Hàng lông mi xinh đẹp cong vút ẩm ướt, đôi con ngươi đen tuyền kia còn long lanh ngấn lệ, nhìn tới gương mặt nhỏ nhắn khóe mắt ửng hồng, giọng nói mang theo tia nghẹn ngào ấm ách, tổng thế như thế này thật khiến cho Hoàng Thế Vinh chỉ hận không được nhét người ta vào trong tâm can mà thương yêu, không cho ai ức hiếp cậu:
"Là tớ ngốc, không liên quan đến cậu"
Hoàng Thế Vinh khổ sở, con mèo nhỏ này rất biết cách giày vò trái tim hắn mà, hắn đưa tay luống cuống lau nước mắt trên má cậu:
"Không không, không đâu, cậu là nhân tài đào tạo của quốc gia, làm sao mà ngốc được chứ, có tớ mới ngốc thôi"
Tô Đồ Lang Quân hít một hơi thật sâu dáng vẻ bình tĩnh trở lại:
"Tớ sợ chuyện này đến tai ba cậu, dù sao thì trưởng phòng đúng là cho tớ thời hạn một tuần, là do tớ không hoàn thành công việc cô ấy giao cho. Tớ thì không vấn đề gì, chỉ lo cậu bị liên lụy mà thôi"
Hoàng Thế Vinh thở dài trong lòng, con mèo nhỏ nhà hắn sao lại hiền lành như vậy, chuyện của mình còn lo không xong lại đi lo chuyện của người khác. Hoàng Thế Vinh kéo cậu ôm vào trong lòng, thật ra từ nhỏ bọn họ vẫn thường làm động tác này cho nên sẽ không cảm thấy đột nhiên kỳ quặc, chỉ là Hoàng Thế Vinh trong lòng có tâm tư khác cho nên lúc đầu vẫn còn hơn e ngại một chút, nhưng đến khi không thấy Tô Đồ Lang Quân đẩy ra còn giống như tựa người vào lồng ngực thuận theo hắn thì hắn mới mạnh dạn ôm cậu chặt hơn một chút, bàn tay ở phía sau vỗ vỗ lưng cậu:
"Đừng suy nghĩ nhiều như thế, là cô ta quá đáng với cậu trước mà"
Tô Đồ Lang Quân vùi đầu vào trong lồng ngực của Hoàng Thế Vinh, cảm thụ sự ôn nhu chăm sóc kia của hắn, lại tham luyến nhận lấy mùi hương thơm đặc trưng nam tính phát ra trên cơ thể hắn, trong giây phút không ai nhìn thấy kia, trên khóe môi cậu bất giác cong cong, tia hoảng hốt trong ánh mắt cũng biến mất hoàn toàn thay vào đó là sự vui vẻ nhảy nhót.
"Hay là để tớ đi giải thích với chú"
Hoàng Thế Vinh cố tình ôm Tô Đồ Lang Quân lâu một chút, mặc kệ người trong lòng hiện tại hơi tách hắn ra để ngẩng dầu nhìn hắn, hắn vừa chạm đến đôi mắt ẩm ướt ấm ách kia liền nhịn không được nóng hết cả người, nhanh chóng dùng bàn tay to lớn khẽ ấn cậu lại trở về trong lồng ngực mình:
"Cậu không cần giải thích gì cả, chuyện ngày hôm nay cậu không sai, là cô ta lạm dụng chức quyền cố tình làm khó cậu"
Tô Đồ Lang Quân ngoan ngoãn ghé đầu tựa vào hắn, cả người mềm mại nhu nhu dán sát hắn không hề có một chút khe hở nào, giọng nói nhỏ nhẹ mang theo tia thở dài:
"Chỉ là từ ngày mai không cần đến công ty thực tập nữa, tớ cũng không cần chuyển qua nhà cậu nữa rồi"
Hoàng Thế Vinh mới dụ được con mèo nhỏ chuyển về sống chung, làm sao có thể vì một chuyện cỏn con này mà để hỏng kế hoạch của hắn được chứ:
"Ai nói không thực tập nữa, cậu chuyển qua phòng chiến lược, ở dưới mí mắt của tớ nhìn xem ai còn dám lộng quyền"
Tô Đồ Lang Quân nghĩ thầm trong bụng, chỉ sợ người lộng quyền trong lời nói của hắn lại chính là hắn đây. Tô Đồ Lang Quân vùi đầu trong lồng ngực của hắn, mỗi lần nói chuyện cánh môi sẽ mấp máy giống như cố tình gãi ngứa người hắn vậy:
"Như vậy lát nữa tự tớ về nhà chuyển đồ là được rồi, cậu ở lại làm việc đi"
Hoàng Thế Vinh cũng không thiết tha làm việc gì nữa cả, cuối cùng quyết định nghỉ làm ngày hôm đó để đưa con mèo nhỏ nhà hắn về nhà lấy đồ. Tô Đồ Lang Quân ngồi ở sau xe mô tô của Hoàng Thế Vinh, vinh quang thắng trận rời khỏi Hoàng thị, ở sau chiếc mũ bảo hiểm khóe miệng cong cong cười đến xinh đẹp.
Hoàng Thế Vinh vào trong biệt thự của Tô thị, nhìn thấy Đồ Du Du đang ở trong bếp làm bánh ngọt liền tiến đến mỉm cười chào hỏi lấy lòng:
"Chú Du Du biết cháu đến nên làm bánh ngọt cho cháu ăn sao?"
Đồ Du Du xoay người nhìn Hoàng Thế Vinh rồi lại nhìn sang phía con trai ở phía sau:
"Sao thế, hôm nay không đến công ty sao?"
Hoàng Thế Vinh đáp lời, nhân tiện nói luôn việc chính sự:
"Hôm nay nghỉ một ngày để Quân Quân về thu xếp đồ đạc"
Đồ Du Du hả một tiếng, vẫn còn chưa hiểu chuyện gì:
"Đi công tác sao?"
Hoàng Thế Vinh cười cười gật đầu:
"Cậu ấy công tác qua nhà cháu, chưa đầy một tuần nữa sẽ phải đi học trở lại, dọn về nhà cháu sẽ tiện cho việc đi lại hơn"
Đồ Du Du à một tiếng, ánh mắt sâu xa nhìn về phía con trai rồi lại nhìn sang Hoàng Thế Vinh giả bộ nói:
"Còn mấy ngày nữa mới đi học cơ mà, dọn qua đó làm gì sớm đây"
Hoàng Thế Vinh đáp lời:
"Để cậu ấy dọn qua cho quen nhà chứ, đến lúc đi học rồi mới dọn qua, ngủ không quen giường lại uể oải mệt mỏi ở trên lớp, như thế làm sao học vào đây"
Đồ Du Du xoay người nặn bánh:
"Tiểu Vinh này, cháu quên rồi hay sao, Quân Quân nhà chúng ta là thiên tài đó, thằng bé chỉ cần đọc qua sách một lần là hiểu bài được rồi"
Tô Đồ Lang Quân làm sao mà không hiểu ba của mình, ba chẳng qua ở nhà rảnh rỗi muốn trêu chọc người khác mà thôi, cho nên mặc kệ hai người đó nói chuyện bên dưới cậu sớm đã lên phòng thu dọn đồ đạc rồi.
"Được rồi, ở lại ăn cơm trưa rồi muốn đi đâu thì đi" Đồ Du Du thấy con trai mang va li quần áo kéo xuống dưới nhà rồi liền nói.
Hoàng Thế Vinh cũng như ý nguyện rồi thì cười cười:
"Cái này có sợ bác Tô Thành nuốt không trôi cơm hay không?"
Đồ Du Du liếc mắt:
"Đứa nhỏ nghịch ngợm này, nếu như bỏ một tiếng bác kia đi thì Tô Thành sẽ cho cháu sắc mặt tốt. Còn không nghĩ xem nhà này ngoài chú ra cũng còn có một gia chủ đó... chuyện sau này cũng không phải một mình chú gật đầu là có thể quyết định được".
Hoàng Thế Vinh im lặng, Đồ Du Du nói không có sai, nếu như cứ mỗi ngày đều chọc cho Tô Thành khó chịu, người thiệt thòi cũng chỉ có mình hắn mà thôi. Thế cho nên buổi trưa ngày hôm ấy, Tô Thành trở về nhà, Hoàng Thế Vinh liền dõng dạc chào một tiếng chú khiến cho Tô Thành cũng phải nhíu mày nhìn chằm chằm hắn nghi ngờ.
Hoàng Thế Vinh ôm được con mèo nhỏ trở về nhà liền mỹ mãn trong lòng, mỗi ngày đều được ăn đồ ăn ngon miệng, buổi tối còn được ôm cậu, thời gian ở bên cạnh cậu lại thật nhiều, cả ngày phấn chấn, tâm trạng vui vẻ, hiệu suất làm việc cũng nâng cao.
Còn về phần Bạch Thanh Nhã, chỉ sau ngày hôm đó đã tự động không còn xuất hiện tại tổng bộ của Hoàng thị mà chuyển công tác đến chi nhánh ở Thiên Tân. Hoàng Thế Trung cũng không hề nhắc gì đến chuyện này, ngay cả chuyện con trai làm loạn hôm đó cũng giống như không hề phát giác ra. Dù sao cũng là do Bạch Thanh Nhã sai trước, hơn nữa chọc đúng ai không chọc, lại chọc tới Tô Đồ Lang Quân, nếu như để cho người bạn tốt Tô Thành kia biết con trai hắn ở công ty mình chịu khổ, chỉ sợ là lại một hồi mệt mỏi giải thích mà thôi.
...
Thời gian cứ như vậy trôi qua, Tô Đồ Lang Quân lấy được bằng tốt nghiệp thủ khoa ra trường, chuyện này cũng không có gì bất ngờ cả cho nên cậu cũng không quá vui mừng. Hoàng Thế Vinh thì lại càng không quan tâm đến chuyện điểm số, lấy được bằng đại học ra ngoài coi như là đã trưởng thành thêm một tuổi, tương lai phía trước chỉ vừa mới sang một trang mới mà thôi.
Phải nói Tô Đồ Lang Quân đúng là vô cùng chiều Hoàng Thế Vinh, tại thời điểm vừa tốt nghiệp đại học đã đưa ra một quyết định khiến cho hai ba nhà mình ở nhà bất ngờ đến độ không nói được lời nào, ngay cả Tô Thành cũng cảm thấy đứa con trai nhà mình quá cứng đầu, không biết là thừa hưởng tính khí chỉ thông báo chứ không hỏi ý kiến này từ ai nữa.
Tô Thành cứ ngỡ sau khi Tô Đồ Lang Quân học xong đại học sẽ quay về giúp hắn quản lý Tô thị, hắn sẽ có nhiều thời gian ở bên cạnh vui vẻ cùng Đồ Du Du hơn. Đứa con trai này nhà hắn thông minh sáng dạ, làm việc cẩn trọng, tính cách âm trầm không nóng nảy, biết suy nghĩ trước sau, nếu như cứ thế giao Tô thị cho con trai mình thì hắn cũng không cần phải lo lắng. Nhưng thật không ngờ, nhân tài như vậy lại chọn cách chạy sang Hoàng thị giúp nhà người ta, làm một nhân viên bình thường ở đó cống hiến. Tô Thành thật sự chỉ hận không thể bổ đầu đứa con trai này ra, xem trong đó rốt cuộc chứa những suy nghĩ sai lệch gì, việc nhà rõ ràng đầy ra lại không thèm quan tâm đến, rốt cuộc lại chỉ quan tâm đến thằng nhóc dẻo miệng nhà họ Hoàng kia.
Hoàng Thế Vinh học không giỏi nhưng lại xem như rất có đầu óc kinh doanh, Hoàng Thế Trung càng ngày càng cảm thấy yên tâm con trai mình, để cho hắn đảm nhiệm trọng trách phó tổng, quyền hạn cao thứ hai ở Hoàng thị. Đương nhiên sau này Hoàng thị sẽ do Hoàng Thế Vinh quản lý, tuy rằng có một số cổ đông không đồng ý chuyện này nhưng Hoàng Thế Trung đã thị uy sẵn từ trước, cho nên không ai dám ở trước mặt Hoàng Thế Vinh hé răng bất cứ điều gì.
Hoàng Thế Vinh làm việc ở trên tầng 26, tạt tầng làm việc cũng chỉ có duy nhất một mình hắn cùng một nữ thư ký ở bên ngoài. Hoàng Thế Vinh nhiều lần muốn lạm dụng quyền hành của mình, đưa Tô Đồ Lang Quân lên làm thư ký cho hắn, để cậu luôn di chuyển trong tầm mắt hắn nhưng mà cậu lại không đồng ý.
Thật ra Tô Đồ Lang Quân kiên quyết muốn đến Hoàng thị làm việc không phải là chỉ vì muốn mỗi ngày ở bên cạnh Hoàng Thế Vinh, mà là cậu muốn âm thầm giúp đỡ hắn. Hoàng Thế Vinh tuy rằng có khả năng điều hành, nhưng có một số chuyện có lẽ hắn vẫn chưa thể nào biết hết được, tuy rằng Hoàng Thế Trung vẫn luôn âm thầm đứng từ xa quan sát giúp đỡ hắn, nhưng cậu vẫn không thể nào yên lòng được, cậu muốn ở cạnh hắn, đợi đến khi hắn đủ lông đủ cánh rồi mới yên tâm quay trở lại Tô thị giúp lão ba nhà mình được. Dù sao nói gì thì nói Tô Thành hiện tại vẫn có thể một mình điều hành Tô thị, nhưng Hoàng Thế Vinh nói thẳng ra là vẫn chưa thể một mình làm lên việc được, cậu phải quan tâm hắn trước tiên, bên nào cấp bách, bên nào nên từ từ ba của cậu hẳn là cũng hiểu được nỗi lòng người con trai này.