Chương : 51
Mundra nói: “Ừ. Tôi cũng không quen ông”
“Rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao lại đến từ phía thành Mael?” Đối phương giơ cánh tay còn xác xơ hơn cả que củi, đe dọa nói, “Nếu ngươi không nói, ta sẽ giết ngươi”
“Tôi là Mundra, lúc trước tôi ở thành Mael, cho nên từ nơi đó đến”. Mundra giơ tay lật mũ trùm đầu về sau, để lộ đầu, “Ông không phải đối thủ của tôi”
“Ngươi lại dám coi thường ta!” Năm ngón tay khô quắt đột nhiên căng ra.
Bộ xương chui lên bên dưới bộ xương ngựa Mundra cưỡi, xương ngón tay bắt chặt lấy mắt cá chân Mundra, ra sức kéo xuống.
Mundra thu hồi bộ xương ngựa, để mặc bộ xương kéo cậu vào lòng đất.
“Ha ha ha… Giờ ngươi đã biết sự lợi hại của ta chưa?” Pháp sư vong linh mặc áo choàng xanh lục kiêu ngạo cười lớn, “Nhóc con, ngươi tưởng rằng ngươi là pháp sư vong linh thì ta sẽ tha cho ngươi sao? Ngươi thực quá ngây thơ”
Mundra đột nhiên lắc lắc đầu, mơ màng lẩm bẩm: “Vì sao… không có cảm giác?”
Pháp sư vong linh mặc áo choàng xanh lục đắc ý bay đến trước mặt cậu, từ trên cao nhìn xuống cậu, giống như đang nhìn một con kiến bên chân, “Cảm giác gì? Cảm giác bỏ mạng sao? Làm pháp sư vong linh lâu như vậy, ngươi vẫn muốn biết mùi vị trở thành vong linh sao? Giờ ta cho ngươi nếm thử”
Mundra bỗng ngẩng đầu, đôi mắt dần sáng rỡ, “Ông từng thử dùng pháp sư vong linh làm vu thi chưa?”
“Cái gì?” Pháp sư vong linh mặc áo choàng xanh lục nhìn tia sáng khác thường trong mắt cậu, trong lòng thoáng có dự cảm bất hảo, lập tức hạ lệnh cho bộ xương kéo cậu ta vào lòng đất chôn sống.
Nhưng, đã chậm một bước.
Bộ xương túm lấy Mundra đột nhiên buông tay, xoay người gập gối, ra sức lao về phía gã.
Pháp sư vong linh mặc áo choàng xanh lục hoảng sợ, vội trốn ra sau, mặc dù trốn rất kịp thời nhưng vẫn bị xé rách một vạt áo dài. “Sao có thể?” Gã hoảng hốt nhìn bộ xương do chính mình triệu hồi lại đang nhe nanh múa vuốt với mình.
Có thể khống chế bộ xương do người khác triệu hồi chứng tỏ tinh thần lực của Mundra trên gã.
Mundra lại triệu hồi hai vu thi, cùng với kỵ sĩ vong linh lúc trước, đồng thời tấn công pháp sư vong linh mặc áo choàng xanh lục.
Pháp sư vong linh mặc áo choàng xanh lục không dám coi thường cậu nữa, cũng triệu hồi ba vu thi tới giao đấu.
Kỵ sĩ vong linh vốn dùng làm chủ lực của nhóm thứ hai tấn công thành Mael đều xông vào Mundra.
Mundra không quay đầu lại, có điều con ngươi càng thêm sâu thẳm khó dò.
Nhóm kỵ sĩ vong linh kia đột nhiên quay đầu ngựa, hợp cùng kỵ sĩ vong linh của Mundra, tấn công ngược trở lại pháp sư vong linh mặc áo choàng xanh lục.
Pháp sư vong linh mặc áo choàng xanh lục dưới sự che chắn của vu thi của mình, vừa đánh vừa lui, liên tục lùi hơn trăm mét, cuối cùng nhịn không được nữa hét lớn: “Mora! Danny! Các ngươi còn không ra?!”
“A ha ha ha…”
“Mua ha ha ha…”
Hai giọng cười quỷ dị một nam một nữ theo cơn gió phía sau pháp sư vong linh mặc áo choàng xanh lục cùng truyền về phía Mundra.
Mora nói: “Chúng ta đang tấn công thành Mael, anh bạn nhỏ là do ngươi tự mình chọc giận, tự ngươi đi mà giải quyết”
Pháp sư vong linh mặc áo choàng xanh lục nói: “Nó nói nó là Mundra!”
Mora nói: “Vậy số ngươi thật xui xẻo. Tự dưng đụng trúng gã điên”
Pháp sư vong linh mặc áo choàng xanh lục nói: “Mundra nắm giữ chìa khóa mở lối vào vong linh giới”
Giọng của Danny rất âm trầm. Bất cứ kẻ nào nghe giọng gã trong đêm tối đều có loại cảm giác không thở nổi. “Không phải ngươi phủ nhận nó là Mundra sao?”
Pháp sư vong linh mặc áo choàng xanh lục bị hỏa cầu của một vu thi hệ hỏa đốt cháy tóc, sợ đến thiếu chút nữa hồn vía cũng bay sạch. Gã giật tóc, nhìn nhúm tro trong tay, gầm gừ: “Ta cho các ngươi hai nô lệ kia!” Nói xong, gã cảm thấy rất đau lòng. Đây là hai người duy nhất uống đủ loại thuốc mà không chết cũng không hấp hối, sau một thời gian nhất định có thể trở thành vu yêu đạt chuẩn! Nếu gã có vu yêu, sẽ không thảm hại như ngày hôm nay nữa rồi.
Nghĩ đến đó, vai gã lại bị kiếm của kỵ sĩ vong linh chém một nhát. Gã bịt vết thương, hai mắt nhìn Mundra căm hận. Ba vu thi chỉ còn lại một cái cuối cùng, tự thân khó bảo toàn, nếu Mora và Danny còn không xuất thủ…
“Được rồi”. Mora đột nhiên xuất hiện đằng trước bên phải Mundra, vẩy nhẹ cốt trượng trong tay.
Hàng loạt bộ xương chui lên khỏi lòng đất.
Pháp sư vong linh mặc áo choàng xanh lục lo lắng nói: “Ngươi cẩn thận chúng nó bị khống chế ngược trở lại”
Mora cười giễu cợt.
Pháp sư vong linh mặc áo choàng xanh lục cảm thấy trên mặt nóng phừng phừng, không đáp trả.
Mundra nâng mắt nhìn mụ ta, đôi mắt dường như phủ một lớp màn hưng phấn gần như điên cuồng.
Mora hơi kinh ngạc. Loại ánh mắt này mụ đã từng nhìn thấy trên mặt một người, mà lần đó, mụ mất một chân. Bàn tay cầm cốt trượng của mụ siết chặt, nụ cười tiêu biến, “David Mundra là gì của ngươi?”
“Thầy!” Mundra nói xong, hai vu thi đang tấn công pháp sư vong linh mặc áo choàng xanh lục đột ngột chuyển hướng qua Mora.
Phía sau Mora xuất hiện một vu thi hệ thủy. Nó dựng một lớp kết giới, hoàn toàn vững vàng trước tấn công của vu thi của Mundra. Mora vén váy, lộ ra một chân làm bằng gỗ, cười nói âm trầm: “Ngươi biết đây là kiệt tác của ai không?”
Mundra nhíu mày nói: “Chân của bà là giả?”
Mora nói: “Đây là kiệt tác của thầy ngươi!”
Mundra nói: “Nếu trở thành vu thi, sử dụng chân giả có thể sẽ làm động tác của bà càng thiếu linh hoạt”
“Cái gì?” Mora ngẩn người, rồi phát hiện hai vu thi vốn đang tấn công mình lại quay đầu đối phó pháp sư vong linh mặc áo choàng xanh lục.
Pháp sư vong linh mặc áo choàng xanh lục vừa triệu hồi bộ xương né đòn, vừa la lớn: “Nó là thằng điên! Nó muốn biến ta thành vu thi!”
“Chết đi!” Cốt trượng của Mora chỉ về phía Mundra.
Một bộ xương hóa đen bay ra khỏi lòng đất, ra sức lao về phía Mundra.
Hai kỵ sĩ vong linh gần Mundra nhất lập tức dùng thân thể cản đòn tấn công của nó.
m thanh xèo xèo vang lên liên tiếp.
Mundra lùi lại mấy bước, liền thấy thân thể hai kỵ sĩ vong linh bị bộ xương hóa đen va trúng đang bốc khói, sau đó vị trí bốc khói dần dần tiêu biến…
Mora đắc ý nói: “Bộ xương độc, có phải rất kích thích không?”
Mundra nhìn chằm chặp bộ xương hóa đen kia, hai mắt sáng ngời. Pháp sư vong linh mặc áo choàng xanh lục và Mora trong mắt cậu thoáng cái đã không còn quan trọng, cậu muốn bộ xương hóa đen kia.
Hai đốm ma trơi đại biểu cho linh hồn bên trong hốc mắt bộ xương hóa đen lập lòe, bước chân tiến về trước đột nhiên dừng lại, giống như đang phân vân.
“Ngươi không nghe ta nói sao?” Giọng Mora cứng ngắc, “Ta ghét nhất trẻ nhỏ không nghe lời”
Cơ thể bộ xương hóa đen rung lên, lại bước về trước.
Mundra càng thêm hứng thú với nó. Bởi vì cậu phát hiện nó lại có thể nghe hiểu người nói, chỉ có vu yêu trong truyền thuyết mới có thể làm được! “Nó là vu yêu?” Mundra hưng phấn xoa tay, hận không thể lập tức đoạt nó khỏi tay Mora.
“Không hoàn toàn”. Mora nói, “Cơ thể vu yêu phải có thể dung hợp độc dược cùng vong linh trớ chú. Nó kém một chút, ta đành nhượng bộ tìm cách khác, biến nó thành bộ xương”
(*) trớ chú: lời nguyền
Mundra nói: “Ta muốn”
“Ta muốn mạng của ngươi!” Bộ xương hóa đen đột nhiên gập gối lao về phía Mundra.
Mundra không né không tránh, hai mắt nhìn nó đắm đuối, giống như người cha sợ đứa nhỏ của mình bị ngã, trong mắt có chờ mong cũng có vui mừng.
Một kỵ sĩ vong linh bất ngờ nhảy ra từ bên cạnh, ra sức lao vào bộ xương hóa đen.
Không đợi bộ xương hóa đen biến kỵ sĩ vong linh thành mây khói, dưới đất vươn lên một đống xương tay, túm lấy bộ xương hóa đen.
“Danny, ngươi còn không ra tay?” Mora bất chợt nhìn về phía thành Mael. Ở đó, đại quân bộ xương đã rút lui mất dạng. Bởi vì nửa đường nhảy ra một tên Mundra chết dẫm, kế hoạch lúc đầu của bọn họ đành dang dở. Tuy nhiên bắt được Mundra cũng coi như được đền bù. Nghĩ vậy, Mora càng nôn nóng. Mụ vừa triệu hồi bộ xương đấu với bộ xương của Mundra, giải cứu bộ xương hóa đen, vừa gọi: “Còn không mau ra đây thu thập nó?”
“Ừ”
Trong bóng tối có tiếng đáp lại âm trầm.
Một pháp sư mặc áo choàng đen bất ngờ xuất hiện phía sau Mora.
Mora giật mình quay đầu, “Danny ngươi…”
Khuôn mặt pháp sư mặc áo choàng đen áp quá gần, gần đến mức mụ có thể nhìn rõ chụp tai kim loại trên tai pháp sư kia.
“Rhodes?” Lời vừa ra khỏi miệng, Mora liền cảm thấy bụng đau nhói, cúi đầu nhìn, vừa vặn thấy một con dao găm đen sì. Lưỡi dao đã cắm ngập cơ thể mụ, chỉ còn đoạn chuôi dao nằm trong tay Rhodes. Mụ trợn trừng hai mắt, mãn nhãn là khiếp sợ cùng không cam lòng.
Mụ là pháp sư vong linh, mụ có thể chết trong tay vu thi, trong tay kỵ sĩ vong linh, thậm chi trong tay bộ xương, nhưng tuyệt đối không nên là bởi một con dao trong tay một pháp sư vong linh!
Rhodes nói: “Ngươi có muốn hỏi ta Danny ở nơi nào không?”
Máu loãng liên tục nhỏ xuống từ khóe miệng Mora, nhưng mụ không nói lấy một chữ.
Rhodes nói: “Ngươi sẽ sớm gặp gã thôi”
Con ngươi Mora hơi nở ra, lập tức ngã vật xuống.
Rhodes thu hồi dao găm, chào hỏi Mundra: “Không ngờ lại thấy mặt sớm như vậy”
Từ đầu tới cuối Mundra không hề chú ý gã, cậu đã bị bộ xương hóa đen kia thu hút hoàn toàn. Mora vừa chết, bộ xương hóa đen không nhúc nhích nữa giống như đã chết theo, nằm im lìm trên mặt đất, tựa báu vật không ai thu nhặt.
.
“Rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao lại đến từ phía thành Mael?” Đối phương giơ cánh tay còn xác xơ hơn cả que củi, đe dọa nói, “Nếu ngươi không nói, ta sẽ giết ngươi”
“Tôi là Mundra, lúc trước tôi ở thành Mael, cho nên từ nơi đó đến”. Mundra giơ tay lật mũ trùm đầu về sau, để lộ đầu, “Ông không phải đối thủ của tôi”
“Ngươi lại dám coi thường ta!” Năm ngón tay khô quắt đột nhiên căng ra.
Bộ xương chui lên bên dưới bộ xương ngựa Mundra cưỡi, xương ngón tay bắt chặt lấy mắt cá chân Mundra, ra sức kéo xuống.
Mundra thu hồi bộ xương ngựa, để mặc bộ xương kéo cậu vào lòng đất.
“Ha ha ha… Giờ ngươi đã biết sự lợi hại của ta chưa?” Pháp sư vong linh mặc áo choàng xanh lục kiêu ngạo cười lớn, “Nhóc con, ngươi tưởng rằng ngươi là pháp sư vong linh thì ta sẽ tha cho ngươi sao? Ngươi thực quá ngây thơ”
Mundra đột nhiên lắc lắc đầu, mơ màng lẩm bẩm: “Vì sao… không có cảm giác?”
Pháp sư vong linh mặc áo choàng xanh lục đắc ý bay đến trước mặt cậu, từ trên cao nhìn xuống cậu, giống như đang nhìn một con kiến bên chân, “Cảm giác gì? Cảm giác bỏ mạng sao? Làm pháp sư vong linh lâu như vậy, ngươi vẫn muốn biết mùi vị trở thành vong linh sao? Giờ ta cho ngươi nếm thử”
Mundra bỗng ngẩng đầu, đôi mắt dần sáng rỡ, “Ông từng thử dùng pháp sư vong linh làm vu thi chưa?”
“Cái gì?” Pháp sư vong linh mặc áo choàng xanh lục nhìn tia sáng khác thường trong mắt cậu, trong lòng thoáng có dự cảm bất hảo, lập tức hạ lệnh cho bộ xương kéo cậu ta vào lòng đất chôn sống.
Nhưng, đã chậm một bước.
Bộ xương túm lấy Mundra đột nhiên buông tay, xoay người gập gối, ra sức lao về phía gã.
Pháp sư vong linh mặc áo choàng xanh lục hoảng sợ, vội trốn ra sau, mặc dù trốn rất kịp thời nhưng vẫn bị xé rách một vạt áo dài. “Sao có thể?” Gã hoảng hốt nhìn bộ xương do chính mình triệu hồi lại đang nhe nanh múa vuốt với mình.
Có thể khống chế bộ xương do người khác triệu hồi chứng tỏ tinh thần lực của Mundra trên gã.
Mundra lại triệu hồi hai vu thi, cùng với kỵ sĩ vong linh lúc trước, đồng thời tấn công pháp sư vong linh mặc áo choàng xanh lục.
Pháp sư vong linh mặc áo choàng xanh lục không dám coi thường cậu nữa, cũng triệu hồi ba vu thi tới giao đấu.
Kỵ sĩ vong linh vốn dùng làm chủ lực của nhóm thứ hai tấn công thành Mael đều xông vào Mundra.
Mundra không quay đầu lại, có điều con ngươi càng thêm sâu thẳm khó dò.
Nhóm kỵ sĩ vong linh kia đột nhiên quay đầu ngựa, hợp cùng kỵ sĩ vong linh của Mundra, tấn công ngược trở lại pháp sư vong linh mặc áo choàng xanh lục.
Pháp sư vong linh mặc áo choàng xanh lục dưới sự che chắn của vu thi của mình, vừa đánh vừa lui, liên tục lùi hơn trăm mét, cuối cùng nhịn không được nữa hét lớn: “Mora! Danny! Các ngươi còn không ra?!”
“A ha ha ha…”
“Mua ha ha ha…”
Hai giọng cười quỷ dị một nam một nữ theo cơn gió phía sau pháp sư vong linh mặc áo choàng xanh lục cùng truyền về phía Mundra.
Mora nói: “Chúng ta đang tấn công thành Mael, anh bạn nhỏ là do ngươi tự mình chọc giận, tự ngươi đi mà giải quyết”
Pháp sư vong linh mặc áo choàng xanh lục nói: “Nó nói nó là Mundra!”
Mora nói: “Vậy số ngươi thật xui xẻo. Tự dưng đụng trúng gã điên”
Pháp sư vong linh mặc áo choàng xanh lục nói: “Mundra nắm giữ chìa khóa mở lối vào vong linh giới”
Giọng của Danny rất âm trầm. Bất cứ kẻ nào nghe giọng gã trong đêm tối đều có loại cảm giác không thở nổi. “Không phải ngươi phủ nhận nó là Mundra sao?”
Pháp sư vong linh mặc áo choàng xanh lục bị hỏa cầu của một vu thi hệ hỏa đốt cháy tóc, sợ đến thiếu chút nữa hồn vía cũng bay sạch. Gã giật tóc, nhìn nhúm tro trong tay, gầm gừ: “Ta cho các ngươi hai nô lệ kia!” Nói xong, gã cảm thấy rất đau lòng. Đây là hai người duy nhất uống đủ loại thuốc mà không chết cũng không hấp hối, sau một thời gian nhất định có thể trở thành vu yêu đạt chuẩn! Nếu gã có vu yêu, sẽ không thảm hại như ngày hôm nay nữa rồi.
Nghĩ đến đó, vai gã lại bị kiếm của kỵ sĩ vong linh chém một nhát. Gã bịt vết thương, hai mắt nhìn Mundra căm hận. Ba vu thi chỉ còn lại một cái cuối cùng, tự thân khó bảo toàn, nếu Mora và Danny còn không xuất thủ…
“Được rồi”. Mora đột nhiên xuất hiện đằng trước bên phải Mundra, vẩy nhẹ cốt trượng trong tay.
Hàng loạt bộ xương chui lên khỏi lòng đất.
Pháp sư vong linh mặc áo choàng xanh lục lo lắng nói: “Ngươi cẩn thận chúng nó bị khống chế ngược trở lại”
Mora cười giễu cợt.
Pháp sư vong linh mặc áo choàng xanh lục cảm thấy trên mặt nóng phừng phừng, không đáp trả.
Mundra nâng mắt nhìn mụ ta, đôi mắt dường như phủ một lớp màn hưng phấn gần như điên cuồng.
Mora hơi kinh ngạc. Loại ánh mắt này mụ đã từng nhìn thấy trên mặt một người, mà lần đó, mụ mất một chân. Bàn tay cầm cốt trượng của mụ siết chặt, nụ cười tiêu biến, “David Mundra là gì của ngươi?”
“Thầy!” Mundra nói xong, hai vu thi đang tấn công pháp sư vong linh mặc áo choàng xanh lục đột ngột chuyển hướng qua Mora.
Phía sau Mora xuất hiện một vu thi hệ thủy. Nó dựng một lớp kết giới, hoàn toàn vững vàng trước tấn công của vu thi của Mundra. Mora vén váy, lộ ra một chân làm bằng gỗ, cười nói âm trầm: “Ngươi biết đây là kiệt tác của ai không?”
Mundra nhíu mày nói: “Chân của bà là giả?”
Mora nói: “Đây là kiệt tác của thầy ngươi!”
Mundra nói: “Nếu trở thành vu thi, sử dụng chân giả có thể sẽ làm động tác của bà càng thiếu linh hoạt”
“Cái gì?” Mora ngẩn người, rồi phát hiện hai vu thi vốn đang tấn công mình lại quay đầu đối phó pháp sư vong linh mặc áo choàng xanh lục.
Pháp sư vong linh mặc áo choàng xanh lục vừa triệu hồi bộ xương né đòn, vừa la lớn: “Nó là thằng điên! Nó muốn biến ta thành vu thi!”
“Chết đi!” Cốt trượng của Mora chỉ về phía Mundra.
Một bộ xương hóa đen bay ra khỏi lòng đất, ra sức lao về phía Mundra.
Hai kỵ sĩ vong linh gần Mundra nhất lập tức dùng thân thể cản đòn tấn công của nó.
m thanh xèo xèo vang lên liên tiếp.
Mundra lùi lại mấy bước, liền thấy thân thể hai kỵ sĩ vong linh bị bộ xương hóa đen va trúng đang bốc khói, sau đó vị trí bốc khói dần dần tiêu biến…
Mora đắc ý nói: “Bộ xương độc, có phải rất kích thích không?”
Mundra nhìn chằm chặp bộ xương hóa đen kia, hai mắt sáng ngời. Pháp sư vong linh mặc áo choàng xanh lục và Mora trong mắt cậu thoáng cái đã không còn quan trọng, cậu muốn bộ xương hóa đen kia.
Hai đốm ma trơi đại biểu cho linh hồn bên trong hốc mắt bộ xương hóa đen lập lòe, bước chân tiến về trước đột nhiên dừng lại, giống như đang phân vân.
“Ngươi không nghe ta nói sao?” Giọng Mora cứng ngắc, “Ta ghét nhất trẻ nhỏ không nghe lời”
Cơ thể bộ xương hóa đen rung lên, lại bước về trước.
Mundra càng thêm hứng thú với nó. Bởi vì cậu phát hiện nó lại có thể nghe hiểu người nói, chỉ có vu yêu trong truyền thuyết mới có thể làm được! “Nó là vu yêu?” Mundra hưng phấn xoa tay, hận không thể lập tức đoạt nó khỏi tay Mora.
“Không hoàn toàn”. Mora nói, “Cơ thể vu yêu phải có thể dung hợp độc dược cùng vong linh trớ chú. Nó kém một chút, ta đành nhượng bộ tìm cách khác, biến nó thành bộ xương”
(*) trớ chú: lời nguyền
Mundra nói: “Ta muốn”
“Ta muốn mạng của ngươi!” Bộ xương hóa đen đột nhiên gập gối lao về phía Mundra.
Mundra không né không tránh, hai mắt nhìn nó đắm đuối, giống như người cha sợ đứa nhỏ của mình bị ngã, trong mắt có chờ mong cũng có vui mừng.
Một kỵ sĩ vong linh bất ngờ nhảy ra từ bên cạnh, ra sức lao vào bộ xương hóa đen.
Không đợi bộ xương hóa đen biến kỵ sĩ vong linh thành mây khói, dưới đất vươn lên một đống xương tay, túm lấy bộ xương hóa đen.
“Danny, ngươi còn không ra tay?” Mora bất chợt nhìn về phía thành Mael. Ở đó, đại quân bộ xương đã rút lui mất dạng. Bởi vì nửa đường nhảy ra một tên Mundra chết dẫm, kế hoạch lúc đầu của bọn họ đành dang dở. Tuy nhiên bắt được Mundra cũng coi như được đền bù. Nghĩ vậy, Mora càng nôn nóng. Mụ vừa triệu hồi bộ xương đấu với bộ xương của Mundra, giải cứu bộ xương hóa đen, vừa gọi: “Còn không mau ra đây thu thập nó?”
“Ừ”
Trong bóng tối có tiếng đáp lại âm trầm.
Một pháp sư mặc áo choàng đen bất ngờ xuất hiện phía sau Mora.
Mora giật mình quay đầu, “Danny ngươi…”
Khuôn mặt pháp sư mặc áo choàng đen áp quá gần, gần đến mức mụ có thể nhìn rõ chụp tai kim loại trên tai pháp sư kia.
“Rhodes?” Lời vừa ra khỏi miệng, Mora liền cảm thấy bụng đau nhói, cúi đầu nhìn, vừa vặn thấy một con dao găm đen sì. Lưỡi dao đã cắm ngập cơ thể mụ, chỉ còn đoạn chuôi dao nằm trong tay Rhodes. Mụ trợn trừng hai mắt, mãn nhãn là khiếp sợ cùng không cam lòng.
Mụ là pháp sư vong linh, mụ có thể chết trong tay vu thi, trong tay kỵ sĩ vong linh, thậm chi trong tay bộ xương, nhưng tuyệt đối không nên là bởi một con dao trong tay một pháp sư vong linh!
Rhodes nói: “Ngươi có muốn hỏi ta Danny ở nơi nào không?”
Máu loãng liên tục nhỏ xuống từ khóe miệng Mora, nhưng mụ không nói lấy một chữ.
Rhodes nói: “Ngươi sẽ sớm gặp gã thôi”
Con ngươi Mora hơi nở ra, lập tức ngã vật xuống.
Rhodes thu hồi dao găm, chào hỏi Mundra: “Không ngờ lại thấy mặt sớm như vậy”
Từ đầu tới cuối Mundra không hề chú ý gã, cậu đã bị bộ xương hóa đen kia thu hút hoàn toàn. Mora vừa chết, bộ xương hóa đen không nhúc nhích nữa giống như đã chết theo, nằm im lìm trên mặt đất, tựa báu vật không ai thu nhặt.
.