Chương : 68
Khi khí vong linh trong thân thể hoàn toàn ngủ đông, quang minh thần lực sẽ biến thành nước suối ấm áp, róc rách xoa dịu sinh mệnh, cho dù không ăn không uống cũng có thể sống sót. Chỉ có điều Mundra vốn gầy như que củi sau sáu ngày dựa vào thần lực quang minh duy trì sinh mệnh, cả người giống như một que diêm lớn, không cẩn thận sẽ bị bẻ gẫy.
Bản thân cậu lại hoàn toàn không nhận ra. Với cậu mà nói, thân thể béo gầy chẳng khác gì quần áo dày mỏng, cùng lắm chỉ ảnh hưởng đến thể trọng và độ ấm, cậu thà dành thời gian nghiên cứu tinh thần lực còn hơn.
Mấy ngày nay, cậu vẫn luôn ở ranh giới giữa hôn mê và tỉnh táo, với ngoại giới chỉ có cảm giác mơ hồ, không thể nào tập trung tinh thần suy nghĩ. Nhưng so với lần đầu tiên tiếp xúc với quang minh thần lực liền ngất xỉu thì đây đã là đột phá.
Có lẽ, ảnh hưởng của quang minh thần lực với pháp sư vong linh không phải vĩnh cửu, một khi pháp sư vong linh có thói quen thích ứng với quang minh thần lực, có thể giảm ảnh hưởng của nó với thân thể đến mức thấp nhất.
Ý tưởng này khiến cho tim Mundra nhảy nhót.
Cậu mở to mắt, giãn tứ chi, để mình có thể thoải mái một chút trong cái ***g sắt.
“Thoạt nhìn ngươi không quá tệ, thằng nhóc kia.” Meron bưng một bình nhỏ tới, ngồi xổm trước ***g sắt, “Ta nhìn ra, ngươi có linh hồn thiện lương, tà ác là hoàn cảnh bắt ngươi phải ngụy trang. Quang Minh thần hội vĩnh viễn nguyện ý mở rộng cửa đón những con người lạc đường quay lại, ở trong này, ngươi có thể đạt được an bình, yên ổn và khoái hoạt chân chính.”
Mundra lười biếng: “Có thể nhìn thấy giáo hoàng thật sự không?”
Meron cười: “Đương nhiên có thể. Cao cao tại thượng cũng không phải chủ ý của giáo hoàng, ngài ấy rất vui lòng giao lưu với ngươi.”
Mundra hỏi: “Râu của hắn thì sao?”
Meron giật mình: “Tại sao lại hỏi vậy?”
“Ta muốn nhổ râu hắn.” Chỉ nói chuyện một lát, cậu đã cảm thấy vất vả đến mức tinh thần lực vừa gắn kết dần dần tan rã. Mundra muốn động đậy thân thể đổi sang tư thế thoải mái, cuối cùng vì mệt mỏi mà bỏ cuộc.
Meron dở khóc dở cười nhìn khuôn mặt ngủ say của cậu, giận dữ nói: “Thiếu niên khờ dại.”
Đoàn trưởng lâm thời của kỵ sĩ đoàn thần thánh Archibald đi tới, “Meron đại nhân, sứ giả Alidi Popov của nữ hoàng bệ hạ Biyage cầu kiến.”
Meron đứng lên phất tay: “Ngươi thay ta chiêu đãi và đáp tạ hắn.”
Giao tiếp với chính khách của các quốc gia chưa bao giờ là sở trường của đoàn trưởng kỵ sĩ thần thánh, Archibald hỏi: “Đáp tạ?”
Meron nói: “Đáp tạ hắn nguyện ý cho chúng ta mượn đường Biyage, tránh dây dưa không cần thiết với đế quốc. Biyage vẫn luôn là minh hữu trung thành của Kanding đế quốc, cho dù đế quốc đã bị tổn thương nặng, khiến cho bọn họ nảy sinh chút mưu đồ, nhưng căn cơ thâm hậu của đế quốc không hề dao động, nó rất nhanh sẽ khôi phục nguyên khí, Biyage có vị trí địa lý đặc thù tương lai nhất định sẽ vẫn phải dựa vào đế quốc mà sinh tồn. Nếu như không có chuyện tử thần, có lẽ chính là một sự đầu tư ngắn hạn không tồi, nhưng hiện tại chúng ta hoàn toàn không cần vì bọn họ mà khiến cho đế quốc thêm nghi kỵ, hai mặt thụ địch.”
Archibald hỏi: “Vậy lễ vật bọn họ đưa tới thì sao?”
Meron cười: “Nữ thần Quang Minh không từ chối thiện ý và lễ bái của bất kì kẻ nào, chúng ta phải khiến cho tín đồ tin tưởng cầu nguyện của họ nhất định sẽ được truyền đến tai nữ thần.”
“Vâng.”
Olivia đã rõ nguyên nhân hậu quả liền quyết định thật nhanh mà lựa chọn cùng Vincent tách ra thủ thành Mael và thành Cotter, phòng ngừa pháp sư vong linh và phệ hồn thú lần thứ hai công kích biên thành đế quốc, còn Hansen hộ tống Hayden về Fariel.
Tinh thần lực của Hayden khôi phục rất nhanh, ăn xong bữa sáng liền xuất phát cùng Hansen. May mắn ma pháp truyền tống trận không bị phá hỏng, có thể nhanh chóng vận chuyển mọi người xuyên qua các thành phố lớn. Hayden và Hansen bắt đầu đi buổi sáng, buổi chiều đã đến Fariel.
Thời điểm bọn họ ra khỏi ma pháp trận vừa lúc gặp được đội cứu tế Ciro phái đi. Vật tư từ bốn phương tám hướng đế quốc cung cấp được đặt trong túi không gian chuyển đến đế đô, quan viên đế đô kiểm tra xong sẽ chuyển tiếp đến thành Cotter và thành Mael, đây đã là nhóm vật tư thứ ba.
Hayden để Hansen về nhà báo tin bình an cho phu nhân Nicole trước, còn mình đi đến hoàng cung.
Đại bộ phận đã được trùng kiến hoàn thành, chỉ còn trang hoàng bên trong. Hoàng cung không giống y hệt với trước khi hỏa thiêu. Ciro lo lắng hoàng cung trước đó kiến tạo thập phần xa hoa, trùng kiến nguyên dạng sẽ hao tài tốn của, cho nên rút nhỏ quy mô cung điện, những phần đất thừa sẽ bán đấu giá cho người giàu có, giảm bớt chi phí trùng kiến khổng lồ của đế quốc. Nếu nói đến có gì được tái hiện hoàn mỹ, thì chính là cột đá hoa hồng thuần trắng điêu khắc hai bên hành lang.
Hayden sải bước xuyên qua hàng cột đá.
Keanne lẳng lặng chờ cuối hành lang, mãi đến khi hắn tới trước mặt mới nói: “Nguyên soái Hayden, bệ hạ đang chờ ngài trong hoa viên.”
“Cám ơn.” Hayden theo bản năng tươi cười.
Keanne vừa đi vừa nói: “Ngài nhìn qua thực tiều tụy, biên cảnh không yên ổn sao?”
Hayden đang suy nghĩ dùng từ ngữ nào ngắn gọn để khái quát cao độ vấn đề, chợt nghe Keanne nói: “Thật có lỗi, ta hỏi nhiều quá.” Anh ta từng là thân tín của phu nhân Rachel, không cùng trận doanh với Hayden, cho dù hiện tại đã đầu phục Ciro, trở thành đội trưởng đội cận vệ của hoàng hậu Soso, nhưng đấu tranh năm đó không thể nói biến mất liền biến mất, dù Hayden vẫn đề phòng hắn cũng thực bình thường.
“Ta chỉ không biết làm thế nào khái quát được đáp án phức tạp này thôi.” Hayden vỗ vai anh ta cười cười.
Keanne đi được hai bước, nhịn không được nói: “Ngài cười đến cứng ngắc.”
Hayden xoa xoa mắt: “Hiện giờ toàn thân cao thấp của ta ngoại trừ tóc ra đều cứng ngắc.”
Hai người một hỏi một đáp đi đến hoa viên.
Trong hoa viên đặt một chiếc bàn tròn bằng đồng. Ciro ngồi đối diện Soso, một người tao nhã ăn bánh ngọt, một người không ngừng lấy công văn từ túi không gian ra phê chuẩn. Mặt trời không quá sáng, nhưng hình ảnh bình thường này khiến những người đứng xem đều thấy ấm áp.
Keanne đang muốn bẩm báo, đã thấy Ciro quay đầu ra hiệu lui xuống, rồi vươn tay lau vụn bánh ngọt bên khóe miệng Soso. Soso lập tức lấy khăn ăn nhẹ nhàng chà lau, lại lo lắng lôi một cái gương nhỏ ra quan sát.
Hayden nhẹ tay nhẹ chân đi vài bước, thấy thế ánh mắt lóe lóe trêu chọc: “Ngài càng ngày càng có phong phạm của hoàng hậu Samantha.”
Soso đỏ mặt, lặng lẽ thu hồi gương, “Thật cao hứng lần thứ hai nhìn thấy anh, nguyên soái Hayden.”
“Ta cũng vậy.” Hayden hành lễ kỵ sĩ, mỉm cười: “Thật cao hứng nhìn thấy ngài, hoàng hậu bệ hạ.”
“Ăn chút điểm tâm đi. Bánh dâu tây, có thể giúp anh thả lỏng tâm tình.” Soso đem bánh Ciro không động đến chuyển qua trước mặt Hayden.
Hayden cười khổ: “Ta nhìn qua quá căng thẳng sao?”
Ciro thu hồi công văn, đưa chén sữa cho hắn, “Nếu không căng thẳng, sẽ không đứng đến bây giờ.”
Hayden kéo ghế dựa qua ngồi xuống, sắc mặt quái dị nhìn chén sữa, “Cho ta?”
Ciro nói: “Ta nghĩ cậu nhất định có rất nhiều lời muốn nói, uống chút sữa có thể bổ sung nước cho thân thể cậu.”
Hayden một ngụm uống xong cốc sữa, sau đó nghỉ lấy hơi, kể lại chân tướng toàn bộ câu chuyện, bao gồm cả thân phận của Mundra.
Ciro nhăn mày càng chặt, cuối cùng đứng lên.
Soso cũng thực giật mình. Cậu cố gắng nhớ lại “Monica tiểu thư” từng gặp một lần trên yến hội, thật sự rất khó liên hệ nàng với Mundra.
Ciro nói: “Ta nhớ rõ cậu từng bảo Demi phu nhân đã đích thân nghiệm chứng thân phận của Monica.”
Từ khi thân phận của Mundra bị vạch trần, Hayden còn chưa tĩnh tâm đi suy xét vấn đề này, nghe vậy mới nhớ ra chỗ kỳ quái, hỏi: “Cậu cho rằng giáo hoàng nói dối?”
Ciro liếc mắt nhìn hắn: “Tại sao cậu không nghĩ Demi phu nhân nói dối?”
Hayden nghẹn lời. Vừa rồi câu nói kia chưa nghĩ ngợi đã thốt ra, cẩn thận ngẫm lại, khả năng Demi phu nhân nói dối đích xác lớn hơn giáo hoàng. Suy cho cùng, dù Monica là pháp sư vong linh cũng tuyệt đối không thể biến từ nữ thành nam.
Ciro hiển nhiên không miệt mài theo đuổi việc hắn lựa chọn tin tưởng người nào, mà tiến thêm một bước phân tích: “Có lẽ nàng có nhược điểm gì trong tay Mundra. Có điều, cậu vừa nói Gregory mang theo một tiểu ma pháp sư trở lại, nhưng đến giờ ta vẫn chưa nghe thấy chuyện này.”
Hayden ngơ ngẩn.
Đúng vậy. Gregory và tiểu ma pháp sư rời thành Cotter sớm hơn Olivia và Vincent, theo lý thuyết, hẳn phải trở lại Fariel thông tri cho Ciro sớm hơn mới đúng. Chẳng lẽ trên đường xảy ra chuyện gì?
Bản thân cậu lại hoàn toàn không nhận ra. Với cậu mà nói, thân thể béo gầy chẳng khác gì quần áo dày mỏng, cùng lắm chỉ ảnh hưởng đến thể trọng và độ ấm, cậu thà dành thời gian nghiên cứu tinh thần lực còn hơn.
Mấy ngày nay, cậu vẫn luôn ở ranh giới giữa hôn mê và tỉnh táo, với ngoại giới chỉ có cảm giác mơ hồ, không thể nào tập trung tinh thần suy nghĩ. Nhưng so với lần đầu tiên tiếp xúc với quang minh thần lực liền ngất xỉu thì đây đã là đột phá.
Có lẽ, ảnh hưởng của quang minh thần lực với pháp sư vong linh không phải vĩnh cửu, một khi pháp sư vong linh có thói quen thích ứng với quang minh thần lực, có thể giảm ảnh hưởng của nó với thân thể đến mức thấp nhất.
Ý tưởng này khiến cho tim Mundra nhảy nhót.
Cậu mở to mắt, giãn tứ chi, để mình có thể thoải mái một chút trong cái ***g sắt.
“Thoạt nhìn ngươi không quá tệ, thằng nhóc kia.” Meron bưng một bình nhỏ tới, ngồi xổm trước ***g sắt, “Ta nhìn ra, ngươi có linh hồn thiện lương, tà ác là hoàn cảnh bắt ngươi phải ngụy trang. Quang Minh thần hội vĩnh viễn nguyện ý mở rộng cửa đón những con người lạc đường quay lại, ở trong này, ngươi có thể đạt được an bình, yên ổn và khoái hoạt chân chính.”
Mundra lười biếng: “Có thể nhìn thấy giáo hoàng thật sự không?”
Meron cười: “Đương nhiên có thể. Cao cao tại thượng cũng không phải chủ ý của giáo hoàng, ngài ấy rất vui lòng giao lưu với ngươi.”
Mundra hỏi: “Râu của hắn thì sao?”
Meron giật mình: “Tại sao lại hỏi vậy?”
“Ta muốn nhổ râu hắn.” Chỉ nói chuyện một lát, cậu đã cảm thấy vất vả đến mức tinh thần lực vừa gắn kết dần dần tan rã. Mundra muốn động đậy thân thể đổi sang tư thế thoải mái, cuối cùng vì mệt mỏi mà bỏ cuộc.
Meron dở khóc dở cười nhìn khuôn mặt ngủ say của cậu, giận dữ nói: “Thiếu niên khờ dại.”
Đoàn trưởng lâm thời của kỵ sĩ đoàn thần thánh Archibald đi tới, “Meron đại nhân, sứ giả Alidi Popov của nữ hoàng bệ hạ Biyage cầu kiến.”
Meron đứng lên phất tay: “Ngươi thay ta chiêu đãi và đáp tạ hắn.”
Giao tiếp với chính khách của các quốc gia chưa bao giờ là sở trường của đoàn trưởng kỵ sĩ thần thánh, Archibald hỏi: “Đáp tạ?”
Meron nói: “Đáp tạ hắn nguyện ý cho chúng ta mượn đường Biyage, tránh dây dưa không cần thiết với đế quốc. Biyage vẫn luôn là minh hữu trung thành của Kanding đế quốc, cho dù đế quốc đã bị tổn thương nặng, khiến cho bọn họ nảy sinh chút mưu đồ, nhưng căn cơ thâm hậu của đế quốc không hề dao động, nó rất nhanh sẽ khôi phục nguyên khí, Biyage có vị trí địa lý đặc thù tương lai nhất định sẽ vẫn phải dựa vào đế quốc mà sinh tồn. Nếu như không có chuyện tử thần, có lẽ chính là một sự đầu tư ngắn hạn không tồi, nhưng hiện tại chúng ta hoàn toàn không cần vì bọn họ mà khiến cho đế quốc thêm nghi kỵ, hai mặt thụ địch.”
Archibald hỏi: “Vậy lễ vật bọn họ đưa tới thì sao?”
Meron cười: “Nữ thần Quang Minh không từ chối thiện ý và lễ bái của bất kì kẻ nào, chúng ta phải khiến cho tín đồ tin tưởng cầu nguyện của họ nhất định sẽ được truyền đến tai nữ thần.”
“Vâng.”
Olivia đã rõ nguyên nhân hậu quả liền quyết định thật nhanh mà lựa chọn cùng Vincent tách ra thủ thành Mael và thành Cotter, phòng ngừa pháp sư vong linh và phệ hồn thú lần thứ hai công kích biên thành đế quốc, còn Hansen hộ tống Hayden về Fariel.
Tinh thần lực của Hayden khôi phục rất nhanh, ăn xong bữa sáng liền xuất phát cùng Hansen. May mắn ma pháp truyền tống trận không bị phá hỏng, có thể nhanh chóng vận chuyển mọi người xuyên qua các thành phố lớn. Hayden và Hansen bắt đầu đi buổi sáng, buổi chiều đã đến Fariel.
Thời điểm bọn họ ra khỏi ma pháp trận vừa lúc gặp được đội cứu tế Ciro phái đi. Vật tư từ bốn phương tám hướng đế quốc cung cấp được đặt trong túi không gian chuyển đến đế đô, quan viên đế đô kiểm tra xong sẽ chuyển tiếp đến thành Cotter và thành Mael, đây đã là nhóm vật tư thứ ba.
Hayden để Hansen về nhà báo tin bình an cho phu nhân Nicole trước, còn mình đi đến hoàng cung.
Đại bộ phận đã được trùng kiến hoàn thành, chỉ còn trang hoàng bên trong. Hoàng cung không giống y hệt với trước khi hỏa thiêu. Ciro lo lắng hoàng cung trước đó kiến tạo thập phần xa hoa, trùng kiến nguyên dạng sẽ hao tài tốn của, cho nên rút nhỏ quy mô cung điện, những phần đất thừa sẽ bán đấu giá cho người giàu có, giảm bớt chi phí trùng kiến khổng lồ của đế quốc. Nếu nói đến có gì được tái hiện hoàn mỹ, thì chính là cột đá hoa hồng thuần trắng điêu khắc hai bên hành lang.
Hayden sải bước xuyên qua hàng cột đá.
Keanne lẳng lặng chờ cuối hành lang, mãi đến khi hắn tới trước mặt mới nói: “Nguyên soái Hayden, bệ hạ đang chờ ngài trong hoa viên.”
“Cám ơn.” Hayden theo bản năng tươi cười.
Keanne vừa đi vừa nói: “Ngài nhìn qua thực tiều tụy, biên cảnh không yên ổn sao?”
Hayden đang suy nghĩ dùng từ ngữ nào ngắn gọn để khái quát cao độ vấn đề, chợt nghe Keanne nói: “Thật có lỗi, ta hỏi nhiều quá.” Anh ta từng là thân tín của phu nhân Rachel, không cùng trận doanh với Hayden, cho dù hiện tại đã đầu phục Ciro, trở thành đội trưởng đội cận vệ của hoàng hậu Soso, nhưng đấu tranh năm đó không thể nói biến mất liền biến mất, dù Hayden vẫn đề phòng hắn cũng thực bình thường.
“Ta chỉ không biết làm thế nào khái quát được đáp án phức tạp này thôi.” Hayden vỗ vai anh ta cười cười.
Keanne đi được hai bước, nhịn không được nói: “Ngài cười đến cứng ngắc.”
Hayden xoa xoa mắt: “Hiện giờ toàn thân cao thấp của ta ngoại trừ tóc ra đều cứng ngắc.”
Hai người một hỏi một đáp đi đến hoa viên.
Trong hoa viên đặt một chiếc bàn tròn bằng đồng. Ciro ngồi đối diện Soso, một người tao nhã ăn bánh ngọt, một người không ngừng lấy công văn từ túi không gian ra phê chuẩn. Mặt trời không quá sáng, nhưng hình ảnh bình thường này khiến những người đứng xem đều thấy ấm áp.
Keanne đang muốn bẩm báo, đã thấy Ciro quay đầu ra hiệu lui xuống, rồi vươn tay lau vụn bánh ngọt bên khóe miệng Soso. Soso lập tức lấy khăn ăn nhẹ nhàng chà lau, lại lo lắng lôi một cái gương nhỏ ra quan sát.
Hayden nhẹ tay nhẹ chân đi vài bước, thấy thế ánh mắt lóe lóe trêu chọc: “Ngài càng ngày càng có phong phạm của hoàng hậu Samantha.”
Soso đỏ mặt, lặng lẽ thu hồi gương, “Thật cao hứng lần thứ hai nhìn thấy anh, nguyên soái Hayden.”
“Ta cũng vậy.” Hayden hành lễ kỵ sĩ, mỉm cười: “Thật cao hứng nhìn thấy ngài, hoàng hậu bệ hạ.”
“Ăn chút điểm tâm đi. Bánh dâu tây, có thể giúp anh thả lỏng tâm tình.” Soso đem bánh Ciro không động đến chuyển qua trước mặt Hayden.
Hayden cười khổ: “Ta nhìn qua quá căng thẳng sao?”
Ciro thu hồi công văn, đưa chén sữa cho hắn, “Nếu không căng thẳng, sẽ không đứng đến bây giờ.”
Hayden kéo ghế dựa qua ngồi xuống, sắc mặt quái dị nhìn chén sữa, “Cho ta?”
Ciro nói: “Ta nghĩ cậu nhất định có rất nhiều lời muốn nói, uống chút sữa có thể bổ sung nước cho thân thể cậu.”
Hayden một ngụm uống xong cốc sữa, sau đó nghỉ lấy hơi, kể lại chân tướng toàn bộ câu chuyện, bao gồm cả thân phận của Mundra.
Ciro nhăn mày càng chặt, cuối cùng đứng lên.
Soso cũng thực giật mình. Cậu cố gắng nhớ lại “Monica tiểu thư” từng gặp một lần trên yến hội, thật sự rất khó liên hệ nàng với Mundra.
Ciro nói: “Ta nhớ rõ cậu từng bảo Demi phu nhân đã đích thân nghiệm chứng thân phận của Monica.”
Từ khi thân phận của Mundra bị vạch trần, Hayden còn chưa tĩnh tâm đi suy xét vấn đề này, nghe vậy mới nhớ ra chỗ kỳ quái, hỏi: “Cậu cho rằng giáo hoàng nói dối?”
Ciro liếc mắt nhìn hắn: “Tại sao cậu không nghĩ Demi phu nhân nói dối?”
Hayden nghẹn lời. Vừa rồi câu nói kia chưa nghĩ ngợi đã thốt ra, cẩn thận ngẫm lại, khả năng Demi phu nhân nói dối đích xác lớn hơn giáo hoàng. Suy cho cùng, dù Monica là pháp sư vong linh cũng tuyệt đối không thể biến từ nữ thành nam.
Ciro hiển nhiên không miệt mài theo đuổi việc hắn lựa chọn tin tưởng người nào, mà tiến thêm một bước phân tích: “Có lẽ nàng có nhược điểm gì trong tay Mundra. Có điều, cậu vừa nói Gregory mang theo một tiểu ma pháp sư trở lại, nhưng đến giờ ta vẫn chưa nghe thấy chuyện này.”
Hayden ngơ ngẩn.
Đúng vậy. Gregory và tiểu ma pháp sư rời thành Cotter sớm hơn Olivia và Vincent, theo lý thuyết, hẳn phải trở lại Fariel thông tri cho Ciro sớm hơn mới đúng. Chẳng lẽ trên đường xảy ra chuyện gì?