Chương 10
Chỉ là hắn muốn biết nữ nhân này là người như thế nào, nếu nàng ta ở lại bên cạnh hắn thì hắn sẽ giữ lại cho nàng con đường sống, còn ngược lại hắn sẽ không nhân nhượng mà giết chết nàng.
Hắn từ lâu đã biết nàng không phải là Phong Nhã Kỳ, từ ánh mắt đến cử chỉ đều rất khác so với những gì người khác nói, nhưng hắn vẫn mặc kệ nàng, hắn muốn xem rốt cuộc nàng tiếp cận hắn là có mục đích gì.
Cuối cùng thì nàng vẫn bỏ rơi hắn, cho dù hắn đã xã thân cứu nàng, chịu đầy thương tích trên người cũng không bằng nổi đâu trong lòng, hắn đặt tay lên ngực tự cười bất lực. Lúc hắn định ngồi dậy đi theo giết chết nàng thì lại nghe thấy tiếng động.
Hắn không nghỉ nàng sẽ quay lại, trên người lại còn đầy dấu vết trầy xước. Trên tay còn cầm vài quả dại.
Nàng ngồi xuống cạnh hắn, đỡ hắn vào trong hang, nàng thầm nghĩ tên nam nhân này ăn gì mà nặng quá không biết. Để hắn ngồi trong một gốc, bàn tay nhẹ nhàng cởi thắt lưng hắn ra, động tác vô cùng chật vật, đây cũng là lần đầu nàng làm chuyện này nên có chút không điêu luyện.
Thấy nàng loay hoay hoài vẫn chưa tháo ra được, cuối cùng hắn không còn nhẫn nại nữa mà giả vờ tỉnh dậy. Thấy hắn đã tỉnh nàng vội buông tay, ánh mắt đảo quanh nhìn hắn, biểu hiện lúng túng vô cùng đáng yêu.
" Nàng ngốc sao? thắt lưng còn không mở được"
Hắn cười tươi với vẻ không thể nào hiểu được nàng.
" Là thắt lưng của huynh quá cứng, không phải ta không biết mở"
Nàng ấp úng, chỉ vào thắt lưng rồi giả vờ nhìn ra ngoài. Thật tình mà nói nàng chưa từng làm những việc thế này, nam nhân thấy nàng không khiếp sợ cũng ngất đi, làm sao nàng biết được cách mở thắt lưng.
Hắn có nên cười nàng không, vẻ mặt này là có ý gì, đáng lẽ người ngại ngùng phải là hắn mới đúng, lúc nãy còn hung hăng cởi thắt lưng của hắn, vậy mà thấy hắn tỉnh lại thì liền biến sắc.
Hắn chồm người tới xoa đầu nàng, nàng trừng mắt lớn nhìn hắn, hai tay vô thức nắm chặt vào y phục, tư thế phòng bị.
" Huynh muốn làm gì?"
Hắn cười nham hiểm.
" Nàng nghỉ xem, ta muốn làm gì?"
Nàng lui người về phía sau.
" Bỉ ổi "
Hắn bị nàng nói vậy cũng hề tức giận, thấy hắn cử động vô cùng khó nhọc, nàng đành kêu hắn cởi y phục ra, nàng giúp hắn trị thương.
Hắn như nhìn thấy gì đó vội vàng nắm lấy tay nàng, hướng mắt nhìn về phía những vết thương bị trầy xước và cả vết bỏng trên tay nàng.
" Đây là bị làm sao?"
Nàng rút tay lại theo bản năng, không ngờ hắn nhanh tay hơn nàng kéo lại, lạnh giọng nói với nàng.
" Ở yên, không được làm loạn "
Hắn đưa bờ môi kề sát tay nàng, thổi nhẹ vào tay nàng, dịu dàng nhìn vết thương.
" Còn đau không?"
Nàng vô cùng bất ngờ với lời quan tâm lạ thường của hắn.
" Ta đã không còn đau lâu rồi, mau cởi y phục ra, ta thoa thuốc cho huynh"
Hắn không nói gì, buông tay nàng ra, thở phào.
" Về đến cốc, ta nhất định sẽ bù đắp cho nàng"
Nàng nhanh nhẹn đáp lời.
" ****Không cần****?"
Y phục vừa được cởi xuống, từng cơ bụng lộ ra khiến nàng có chút tim đập mạnh, ý vị sâu xa trong mắt hắn nảy giờ vẫn không dời đi khỏi mặt nàng. Nàng xé tà áo của mình, hứng nước ở khe núi, giặt ướt rồi nhẹ nhàng lau vết máu quanh vết thương cho hắn, thấy sắt mặt hắn trắng bệch, chảy đầy mồ hôi.
" Huynh còn chịu nổi nữa không "
Mặt mày hắn nhăn nhó, trong có vẻ hắn đã không chống đỡ nổi nữa, nàng quỳ xuống để cằm hắn tỳ lên vai rồi từ từ bôi thuốc cho hắn. Vết thương không nặng cũng không nhẹ, nhưng nhìn rất đáng sợ. Hắn đưa hai tay ôm chặt eo nàng, mũi cọ sát vào vai rồi dần lên cổ, vì nhịp điệu rất nhẹ nên nàng chỉ tập trung vào vết thương của hắn mà không để ý những hành động của hắn.
Cho tới khi hắn kề miệng sát cổ nàng cắn một cái, rồi dùng lưỡi **** *** vết thương của nàng, nàng lúc này mới phát hiện hắn đang làm gì, vội vàng đẩy mạnh hắn ra, đứng dậy rút kiếm bên cạnh hắn chĩa về phía hắn.
Ánh mắt sắt lạnh của nàng lúc này hoàn toàn khác với vẻ mặt lúc chăm sóc cho hắn, chẳng lẽ đây mới chính là vẻ mặt thật sự của nàng.
Thấy sự kháng cự mạnh mẽ của nàng, hắn cũng vô cùng bất ngờ, vội giơ tay lên đầu hàng, vẻ mặt vô tội.
" Ta chỉ muốn xem vết thương của nàng"
Hắn nghỉ những lí do vô lí này của hắn có thể lừa được nàng sao, càng ở gần tên biến thái này, nàng càng lúc càng thấy bản thân mình trở nên kì lạ. Không được, nàng thật rất muốn tránh xa nam nhân này càng xa càng tốt.
Nàng bỏ kiếm xuống, lạnh lẽo nhìn hắn rồi nói.
" Thuốc ta đã thoa xong, huynh đói thì có thể ăn trái rừng ở cạnh "
Vừa nói xong nàng bỏ đi ra ngoài.
Hắn mặc vội lại y phục, nhìn về phía hướng nàng vừa đi, nét mặt vô cùng gian sảo.
Màn đêm buông xuống, thời tiết ở đây vô cùng thấp, nàng ngồi một gốc nhắm nghiền mắt. Một lúc sau nghe tiếng hắn bên kia, nghe hắn nói gì đó. Nàng tò mò mở mắt nhìn về phía hắn, thấy hắn co rúm người, mặt tái xanh, run rẩy vô cùng khó chịu. Đi đến gần lây hắn, hắn vẫn như cũ, không phản ứng.
" Ôn Huyết, huynh sao vậy? "
Thấy hắn sốt cao đến mức nói năng lung tung, thấy hơi ấm bên cạnh, hắn túm lấy tay nàng dùi người vào nàng, ôm thật chặt. Nàng thấy hắn sốt cao nên cũng không quá bài xích, đặt đầu hắn dựa vào bả vai nàng thiếp đi.
Một đêm đã trôi qua, vừa mới sáng sớm A Sở và A Tinh cùng vài tên lính đến vách núi, cả đêm A Sở đã không thể chợp mắt, cô vô cùng lo lắng, chỉ muốn tới đây ngay tức khắc tìm công tử, nhưng bị A Tinh ngăn cản, theo lời dặn của công tử, A Tinh không thể trái ý.
Đến nơi thì trời cũng đã bắt đầu sáng, A Tinh sai người thả dây thừng xuống dưới rồi dữ chặt dây.
Cả hai cùng đu dây leo xuống dưới, tìm một lúc cuối cùng cũng thấy hang động gần đó, vừa xuống tới nơi, A Sở vội chạy vào trong, A Tinh cũng đi theo sau.
Hắn từ lâu đã biết nàng không phải là Phong Nhã Kỳ, từ ánh mắt đến cử chỉ đều rất khác so với những gì người khác nói, nhưng hắn vẫn mặc kệ nàng, hắn muốn xem rốt cuộc nàng tiếp cận hắn là có mục đích gì.
Cuối cùng thì nàng vẫn bỏ rơi hắn, cho dù hắn đã xã thân cứu nàng, chịu đầy thương tích trên người cũng không bằng nổi đâu trong lòng, hắn đặt tay lên ngực tự cười bất lực. Lúc hắn định ngồi dậy đi theo giết chết nàng thì lại nghe thấy tiếng động.
Hắn không nghỉ nàng sẽ quay lại, trên người lại còn đầy dấu vết trầy xước. Trên tay còn cầm vài quả dại.
Nàng ngồi xuống cạnh hắn, đỡ hắn vào trong hang, nàng thầm nghĩ tên nam nhân này ăn gì mà nặng quá không biết. Để hắn ngồi trong một gốc, bàn tay nhẹ nhàng cởi thắt lưng hắn ra, động tác vô cùng chật vật, đây cũng là lần đầu nàng làm chuyện này nên có chút không điêu luyện.
Thấy nàng loay hoay hoài vẫn chưa tháo ra được, cuối cùng hắn không còn nhẫn nại nữa mà giả vờ tỉnh dậy. Thấy hắn đã tỉnh nàng vội buông tay, ánh mắt đảo quanh nhìn hắn, biểu hiện lúng túng vô cùng đáng yêu.
" Nàng ngốc sao? thắt lưng còn không mở được"
Hắn cười tươi với vẻ không thể nào hiểu được nàng.
" Là thắt lưng của huynh quá cứng, không phải ta không biết mở"
Nàng ấp úng, chỉ vào thắt lưng rồi giả vờ nhìn ra ngoài. Thật tình mà nói nàng chưa từng làm những việc thế này, nam nhân thấy nàng không khiếp sợ cũng ngất đi, làm sao nàng biết được cách mở thắt lưng.
Hắn có nên cười nàng không, vẻ mặt này là có ý gì, đáng lẽ người ngại ngùng phải là hắn mới đúng, lúc nãy còn hung hăng cởi thắt lưng của hắn, vậy mà thấy hắn tỉnh lại thì liền biến sắc.
Hắn chồm người tới xoa đầu nàng, nàng trừng mắt lớn nhìn hắn, hai tay vô thức nắm chặt vào y phục, tư thế phòng bị.
" Huynh muốn làm gì?"
Hắn cười nham hiểm.
" Nàng nghỉ xem, ta muốn làm gì?"
Nàng lui người về phía sau.
" Bỉ ổi "
Hắn bị nàng nói vậy cũng hề tức giận, thấy hắn cử động vô cùng khó nhọc, nàng đành kêu hắn cởi y phục ra, nàng giúp hắn trị thương.
Hắn như nhìn thấy gì đó vội vàng nắm lấy tay nàng, hướng mắt nhìn về phía những vết thương bị trầy xước và cả vết bỏng trên tay nàng.
" Đây là bị làm sao?"
Nàng rút tay lại theo bản năng, không ngờ hắn nhanh tay hơn nàng kéo lại, lạnh giọng nói với nàng.
" Ở yên, không được làm loạn "
Hắn đưa bờ môi kề sát tay nàng, thổi nhẹ vào tay nàng, dịu dàng nhìn vết thương.
" Còn đau không?"
Nàng vô cùng bất ngờ với lời quan tâm lạ thường của hắn.
" Ta đã không còn đau lâu rồi, mau cởi y phục ra, ta thoa thuốc cho huynh"
Hắn không nói gì, buông tay nàng ra, thở phào.
" Về đến cốc, ta nhất định sẽ bù đắp cho nàng"
Nàng nhanh nhẹn đáp lời.
" ****Không cần****?"
Y phục vừa được cởi xuống, từng cơ bụng lộ ra khiến nàng có chút tim đập mạnh, ý vị sâu xa trong mắt hắn nảy giờ vẫn không dời đi khỏi mặt nàng. Nàng xé tà áo của mình, hứng nước ở khe núi, giặt ướt rồi nhẹ nhàng lau vết máu quanh vết thương cho hắn, thấy sắt mặt hắn trắng bệch, chảy đầy mồ hôi.
" Huynh còn chịu nổi nữa không "
Mặt mày hắn nhăn nhó, trong có vẻ hắn đã không chống đỡ nổi nữa, nàng quỳ xuống để cằm hắn tỳ lên vai rồi từ từ bôi thuốc cho hắn. Vết thương không nặng cũng không nhẹ, nhưng nhìn rất đáng sợ. Hắn đưa hai tay ôm chặt eo nàng, mũi cọ sát vào vai rồi dần lên cổ, vì nhịp điệu rất nhẹ nên nàng chỉ tập trung vào vết thương của hắn mà không để ý những hành động của hắn.
Cho tới khi hắn kề miệng sát cổ nàng cắn một cái, rồi dùng lưỡi **** *** vết thương của nàng, nàng lúc này mới phát hiện hắn đang làm gì, vội vàng đẩy mạnh hắn ra, đứng dậy rút kiếm bên cạnh hắn chĩa về phía hắn.
Ánh mắt sắt lạnh của nàng lúc này hoàn toàn khác với vẻ mặt lúc chăm sóc cho hắn, chẳng lẽ đây mới chính là vẻ mặt thật sự của nàng.
Thấy sự kháng cự mạnh mẽ của nàng, hắn cũng vô cùng bất ngờ, vội giơ tay lên đầu hàng, vẻ mặt vô tội.
" Ta chỉ muốn xem vết thương của nàng"
Hắn nghỉ những lí do vô lí này của hắn có thể lừa được nàng sao, càng ở gần tên biến thái này, nàng càng lúc càng thấy bản thân mình trở nên kì lạ. Không được, nàng thật rất muốn tránh xa nam nhân này càng xa càng tốt.
Nàng bỏ kiếm xuống, lạnh lẽo nhìn hắn rồi nói.
" Thuốc ta đã thoa xong, huynh đói thì có thể ăn trái rừng ở cạnh "
Vừa nói xong nàng bỏ đi ra ngoài.
Hắn mặc vội lại y phục, nhìn về phía hướng nàng vừa đi, nét mặt vô cùng gian sảo.
Màn đêm buông xuống, thời tiết ở đây vô cùng thấp, nàng ngồi một gốc nhắm nghiền mắt. Một lúc sau nghe tiếng hắn bên kia, nghe hắn nói gì đó. Nàng tò mò mở mắt nhìn về phía hắn, thấy hắn co rúm người, mặt tái xanh, run rẩy vô cùng khó chịu. Đi đến gần lây hắn, hắn vẫn như cũ, không phản ứng.
" Ôn Huyết, huynh sao vậy? "
Thấy hắn sốt cao đến mức nói năng lung tung, thấy hơi ấm bên cạnh, hắn túm lấy tay nàng dùi người vào nàng, ôm thật chặt. Nàng thấy hắn sốt cao nên cũng không quá bài xích, đặt đầu hắn dựa vào bả vai nàng thiếp đi.
Một đêm đã trôi qua, vừa mới sáng sớm A Sở và A Tinh cùng vài tên lính đến vách núi, cả đêm A Sở đã không thể chợp mắt, cô vô cùng lo lắng, chỉ muốn tới đây ngay tức khắc tìm công tử, nhưng bị A Tinh ngăn cản, theo lời dặn của công tử, A Tinh không thể trái ý.
Đến nơi thì trời cũng đã bắt đầu sáng, A Tinh sai người thả dây thừng xuống dưới rồi dữ chặt dây.
Cả hai cùng đu dây leo xuống dưới, tìm một lúc cuối cùng cũng thấy hang động gần đó, vừa xuống tới nơi, A Sở vội chạy vào trong, A Tinh cũng đi theo sau.