Chương : 22
Tuấn Kiệt quay lưng bước đi chậm rãi trước sợ ngỡ ngàng và căm tức của con ả Zoe, Minh Hạ được bao bọc trong đôi tay anh tâm tư có phần lắng xuống cảm thấy rất êm dịu có chút vui trong lòng im lặng để tùy anh đưa đi. Bước chân dần nhẹ lại và dừng trước một căn nhà bằng gỗ anh đặt cô ngồi xuống ghế, rút miếng khăn giấy trên bàn lau nhẹ trên mặt cô.
- Lúc nãy ai mượn anh nhận tôi là vợ anh? Anh thích nhận bừa quá rồi đấy, đây là lần thứ hai! – giọng nói của cô vẫn cò tức giận.
- Tôi nói rồi tại chúng ta đẹp đôi quá làm gì? Chẳng phải lúc nãy em gọi tên tôi rất lớn sao còn nói rất cần tôi, em dám chối cãi? – mặt anh ghé sát lại mặt cô.
Lúc cô gọi tên anh cũng là lúc cô thất vọng nhất, cần anh nhất bây giờ anh không những không biết hối lỗi tội bỏ mặt cô còn đem, chuyện này ra bắt bẻ cô quá đáng lắm rồi. Gương mặt Minh Hạ lúc này tự dưng nóng lên, tim đập liên tục, cô đứng dậy định bước đi.
- Em đi đâu nữa đó? – anh níu cô lại.
- Đi rửa mặt! rửa mặt cho sạch đó biết không? Tôi bị người làm thân yêu của anh hành hạ ra nông nỗi này nè, hài lòng chưa? Anh lau mặt cho tôi chưa có sạch.- cô lấy tay chỉ vào mặt mình.
Chưa kịp bước đi thì lại ấn cô ngồi xuống ghế, anh vòng qua ngồi xổm xuống cột dây giày lại cho cô, nhìn anh trong lúc này thật tuyệt vời, khuôn mặt chăm chú cột giày rất là hoàn mĩ. Cô đứng dậy còn nhún nhún vài cái để coi anh cột có chắc không rồi mỉm cười chạy vào trong.
Ở ngoài này anh đang ngồi phủi lại cái áo thì một nhân vật đặc biệt xuất hiện, ả ta đứng ở bên ngoài đã thấy hết, đôi mắt hết sức gian tà, đôi tay đang nắm chặt vì tức giận đã buông lỏng ra nở một nụ cười đi vào ngồi cạnh anh không ai khác đó là Zoe.
- Cô còn vào đây làm gì nữa? Laura….. à không vợ tôi nhì thấy cảnh này sẽ không tốt đâu, tốt nhất cô nên dừng lại ngay. – anh tỏ vẻ khó chịu.
- Henry! Chẳng lẽ tình cảm em dành cho anh bấy lâu nay anh không hề hay biết? em đã đợi anh rất rất lâu rồi! – vẻ mặt giả tạo đến khó tin.
- Cô có thôi ngay không? Tôi đã nói trong trái tim tôi chỉ có cô ấy, bao năm qua cô không hề tồn tại đối với tôi.
- Tại sao chỉ vì nó mà anh phủ phàng tình cảm của em…………nhưng I LOVE YOU! – Zoe ôm chặt anh.
Minh Hạ chỉ mới bước ra định vội chạy lại đưa nước cho anh uống nhưng một bức tường vô hình đã ngăn cô lại, tại sao chứ? Vừa bước ra đã thấy được cái cảnh tượng này rồi còn nghe được người kia nói với anh là “I LOVE YOU” chỉ mới có ít phú trước anh còn bảo vệ cô, còn bế cô vào lòng, giờ đây lại trong tay một người con gái khác. Trái tim cô như muốn nổ tung ra, cảm giác bị lừa dối thật sự rất đau, rất khó chịu, chai nước trên tay cô bất lưc rơi xuống tạo ra một tiếng động khiến hai người kia giật mình.
- Minh Hạ…………….em….. – anh bị bất ngờ.
- Tuấn Kiệt anh diễn đủ chưa? Tôi không ngờ cục diện lại nhanh thay đổi đến thế, lúc trước anh còn bảo vệ tôi bây giờ lại ôm con ả kia. – cô cười lạnh lẽo.
- Em đừng nghĩ như thế….. tôi.
- Không có gì là không thể, tôi có mắt, tôi có tai tôi biết, anh không cần nói nhiều gì với tôi nữa lo mà tận hưởng với cô ta đi. – cô ngoảnh mặt làm ngơ bước đi.
Anh nhanh chóng chạy đi theo nhưng bị một cái vật cản kéo lại đó chính là Zoe ả ta cứ nắm chặt tay không buông, đôi mắt rưng rưng giả dối. Nhưng bây giờ anh đã xác định Minh Hạ người con gái quan trọng nhất đời anh không thể để một đứa không liên quan từ đâu đến như Zoe phá hoại, anh lập tức hất cô ta đi với một lực rất mạnh làm cho cô ta bị một cú nhào đau điếng.
- CÚT NGAY KHỎI ĐÂY CHO TÔI! – vẻ mặt anh không thể không đáng sợ hơn.
- Nhưng anh có thể tuyệt tình như vậy? cô ta dù gì cũng đã đi rồi anh hãy cho em cơ hội để chúng ta được bên nhau. - ả ta lên tiếng anh càng tức giận.
- Cô có im và cút khỏi đây cho tôi không? Tôi cho cô 10 phút mau dọn dẹp biến khỏi mắt tôi nếu tôi còn thấy cô thì hậu quả đừng trách tôi.
Anh lập tức chạy nhanh đi tìm Minh Hạ không biết giờ này cô đang ở đâu? Trang trại thì rộng lớn cũng khó mà tìm nhưng cũng rất may ông trời động lòng thương xót cô đang ngồi ở một góc cây lớn và đang nói cái gì đó rất nhỏ gương mặt thấm đầy nước mắt.
“ Thật quá đáng, anh sao có thể tàn nhẫn với em như thế? Anh có biết em đau lòng lắm không? Tại sao mình ngu ngốc đâm đầu đi xin xỏ anh ta đến cái nơi quỷ quái này thế? Rồi còn con ả đó nữa, chưa bao giờ mình cảm thấy đau lòng đến vậy, từ trước đến nay mình chưa như thế? Phải chăng đã thích anh anh ấy mất rồi!” – cô ngồi tâm sự với lòng.
- Anh cột giày cho tôi thì tôi tháo hết….tháo này….tôi ghét anh đến chết! – cô vừa nói vừa làm
Từ đằng xa Will hối hả chạy đế nhưng cái tính chậm chạm của cậu càng cố thì càng chậm phải một lúc cậu ta mới chạm được tay cô, gương mặt cậu ta mếu máo.
- Laura à, đi với anh không đi sẽ không kịp nữa…. cậu chủ - Will nói không nổi.
- Đi đâu? Có chuyện gì mà quan trọng? anh ta thì có việc gì liên quan đến em? - vẻ mặt thờ ơ.
- Sao em vô tâm vậy? Cậu chủ vừa bị té đập đầu, máu chảy rất nhiều không biết có qua khỏi không nữa kìa, em mau đến đó đi.
Chưa kịp đợi Will nói xong cô đứng dậy chạy đi thật nhanh, người đang mệt vậy đó nhưng không biết sức lực ở đâu ra mà cô có thể chạy nhanh như gió nữa. Gặp anh thật sự làm cô bị khủng hoảng một phen, người thì nằm dưới đất mắt nhắm nghiền, đầu thì bê bết máu nhìn anh không chút cử động, cô vôi lao tới ôm anh vào lòng khóc thét lên.
- HUHU….. Tuấn Kiệt anh không được chết, ai cho anh chết, em còn nhiều điều chưa nói với anh mà! Anh còn chưa chữa hết bệnh cho em mà! Em ghét anh, em hận anh và em cần anh ở bên em bảo vệ em, chăm sóc em, sao anh không cử động vậy?...huhuhu – cô có khóc đến mấy anh cũng không có phản ứng.
- Tại cậu chủ đi tìm em không may trượt ngã đầu va vào hòn đá kia! – Will nói vô
Nhìn thấy hòn đá kế bên cũng đầy máu làm cho cô run thêm, không lẽ anh thực sự vì cô mà chết? cô đã hiểu lầm anh, giờ đây anh nằm bất động đó máu cứ liên tục chảy làm cô bối rối nưc nở.
- HUHU… Anh ơi….hức…anh đừng có bỏ em, em không giận anh nữa, em trách lầm anh rồi….hức anh ngồi dậy nói chuyện với em đi….huhu.
- Vậy em có thích Will mà bỏ rơi anh không? – giọng nói vang lên nhưng trong lúc bối rối cô vẫn chưa nhận ra sự bất ổn.
- Không! Em nào thích Will đâu, em chỉ xem Will là anh trai, em sẽ không bỏ rơi anh, em sẽ ở đây với anh, anh tỉnh dậy đi mà em sợ lắm…..huhu – cô trả lời một mạch.
Và một điều bất ngờ xảy ra, người ngất xỉu ở dưới kia bỗng dưng ngồi dậy tay ôm lấy cổ của cô và…..môi chạm môi, đúng vậy anh đang hôn cô một nụ hôn ngọt ngào và chân thật nhất từ trước đến giờ, nụ hôn ấy còn thể hiện rõ tình yêu của anh dành cho cô thật hạnh phúc biết bao, trong khi đó Minh Hạ vẫn bị sững sờ.
- Anh không có chết? – cô đang nhìn người đối diện.
- Em rất muốn anh chết? vậy anh sẽ chết cho em coi! – anh quay đi thì bị cô kéo lại.
- Anh bị khùng hả? Vậy máu trên đầu anh từ đâu ra?
- Nước ép trái cây cộng với thực phẩm màu đỏ ( và còn điều này nữa, anh là bác sĩ mà pha chế mấy cái này anh là giỏi nhất)
- A……ANH GẠT EM…..huhu hại em tốn nước mắt khóc cho anh. – cô tiếp tục òa khóc lên và to hơn lúc nãy.
Nhưng ngay tại đây đã có Tuấn Kiệt ôm cô vào lòng, thành thật anh chỉ muốn diễn vở kịch bị thương này để chuột lỗi với cô không ngờ anh lại biết được cô không có thích Will và cô rất quan tâm lo lắng cho anh chỉ bấy nhiêu thôi cũng đã đủ lắm rồi, trên đời không còn điều gì tốt hơn.
- Lúc nãy ai mượn anh nhận tôi là vợ anh? Anh thích nhận bừa quá rồi đấy, đây là lần thứ hai! – giọng nói của cô vẫn cò tức giận.
- Tôi nói rồi tại chúng ta đẹp đôi quá làm gì? Chẳng phải lúc nãy em gọi tên tôi rất lớn sao còn nói rất cần tôi, em dám chối cãi? – mặt anh ghé sát lại mặt cô.
Lúc cô gọi tên anh cũng là lúc cô thất vọng nhất, cần anh nhất bây giờ anh không những không biết hối lỗi tội bỏ mặt cô còn đem, chuyện này ra bắt bẻ cô quá đáng lắm rồi. Gương mặt Minh Hạ lúc này tự dưng nóng lên, tim đập liên tục, cô đứng dậy định bước đi.
- Em đi đâu nữa đó? – anh níu cô lại.
- Đi rửa mặt! rửa mặt cho sạch đó biết không? Tôi bị người làm thân yêu của anh hành hạ ra nông nỗi này nè, hài lòng chưa? Anh lau mặt cho tôi chưa có sạch.- cô lấy tay chỉ vào mặt mình.
Chưa kịp bước đi thì lại ấn cô ngồi xuống ghế, anh vòng qua ngồi xổm xuống cột dây giày lại cho cô, nhìn anh trong lúc này thật tuyệt vời, khuôn mặt chăm chú cột giày rất là hoàn mĩ. Cô đứng dậy còn nhún nhún vài cái để coi anh cột có chắc không rồi mỉm cười chạy vào trong.
Ở ngoài này anh đang ngồi phủi lại cái áo thì một nhân vật đặc biệt xuất hiện, ả ta đứng ở bên ngoài đã thấy hết, đôi mắt hết sức gian tà, đôi tay đang nắm chặt vì tức giận đã buông lỏng ra nở một nụ cười đi vào ngồi cạnh anh không ai khác đó là Zoe.
- Cô còn vào đây làm gì nữa? Laura….. à không vợ tôi nhì thấy cảnh này sẽ không tốt đâu, tốt nhất cô nên dừng lại ngay. – anh tỏ vẻ khó chịu.
- Henry! Chẳng lẽ tình cảm em dành cho anh bấy lâu nay anh không hề hay biết? em đã đợi anh rất rất lâu rồi! – vẻ mặt giả tạo đến khó tin.
- Cô có thôi ngay không? Tôi đã nói trong trái tim tôi chỉ có cô ấy, bao năm qua cô không hề tồn tại đối với tôi.
- Tại sao chỉ vì nó mà anh phủ phàng tình cảm của em…………nhưng I LOVE YOU! – Zoe ôm chặt anh.
Minh Hạ chỉ mới bước ra định vội chạy lại đưa nước cho anh uống nhưng một bức tường vô hình đã ngăn cô lại, tại sao chứ? Vừa bước ra đã thấy được cái cảnh tượng này rồi còn nghe được người kia nói với anh là “I LOVE YOU” chỉ mới có ít phú trước anh còn bảo vệ cô, còn bế cô vào lòng, giờ đây lại trong tay một người con gái khác. Trái tim cô như muốn nổ tung ra, cảm giác bị lừa dối thật sự rất đau, rất khó chịu, chai nước trên tay cô bất lưc rơi xuống tạo ra một tiếng động khiến hai người kia giật mình.
- Minh Hạ…………….em….. – anh bị bất ngờ.
- Tuấn Kiệt anh diễn đủ chưa? Tôi không ngờ cục diện lại nhanh thay đổi đến thế, lúc trước anh còn bảo vệ tôi bây giờ lại ôm con ả kia. – cô cười lạnh lẽo.
- Em đừng nghĩ như thế….. tôi.
- Không có gì là không thể, tôi có mắt, tôi có tai tôi biết, anh không cần nói nhiều gì với tôi nữa lo mà tận hưởng với cô ta đi. – cô ngoảnh mặt làm ngơ bước đi.
Anh nhanh chóng chạy đi theo nhưng bị một cái vật cản kéo lại đó chính là Zoe ả ta cứ nắm chặt tay không buông, đôi mắt rưng rưng giả dối. Nhưng bây giờ anh đã xác định Minh Hạ người con gái quan trọng nhất đời anh không thể để một đứa không liên quan từ đâu đến như Zoe phá hoại, anh lập tức hất cô ta đi với một lực rất mạnh làm cho cô ta bị một cú nhào đau điếng.
- CÚT NGAY KHỎI ĐÂY CHO TÔI! – vẻ mặt anh không thể không đáng sợ hơn.
- Nhưng anh có thể tuyệt tình như vậy? cô ta dù gì cũng đã đi rồi anh hãy cho em cơ hội để chúng ta được bên nhau. - ả ta lên tiếng anh càng tức giận.
- Cô có im và cút khỏi đây cho tôi không? Tôi cho cô 10 phút mau dọn dẹp biến khỏi mắt tôi nếu tôi còn thấy cô thì hậu quả đừng trách tôi.
Anh lập tức chạy nhanh đi tìm Minh Hạ không biết giờ này cô đang ở đâu? Trang trại thì rộng lớn cũng khó mà tìm nhưng cũng rất may ông trời động lòng thương xót cô đang ngồi ở một góc cây lớn và đang nói cái gì đó rất nhỏ gương mặt thấm đầy nước mắt.
“ Thật quá đáng, anh sao có thể tàn nhẫn với em như thế? Anh có biết em đau lòng lắm không? Tại sao mình ngu ngốc đâm đầu đi xin xỏ anh ta đến cái nơi quỷ quái này thế? Rồi còn con ả đó nữa, chưa bao giờ mình cảm thấy đau lòng đến vậy, từ trước đến nay mình chưa như thế? Phải chăng đã thích anh anh ấy mất rồi!” – cô ngồi tâm sự với lòng.
- Anh cột giày cho tôi thì tôi tháo hết….tháo này….tôi ghét anh đến chết! – cô vừa nói vừa làm
Từ đằng xa Will hối hả chạy đế nhưng cái tính chậm chạm của cậu càng cố thì càng chậm phải một lúc cậu ta mới chạm được tay cô, gương mặt cậu ta mếu máo.
- Laura à, đi với anh không đi sẽ không kịp nữa…. cậu chủ - Will nói không nổi.
- Đi đâu? Có chuyện gì mà quan trọng? anh ta thì có việc gì liên quan đến em? - vẻ mặt thờ ơ.
- Sao em vô tâm vậy? Cậu chủ vừa bị té đập đầu, máu chảy rất nhiều không biết có qua khỏi không nữa kìa, em mau đến đó đi.
Chưa kịp đợi Will nói xong cô đứng dậy chạy đi thật nhanh, người đang mệt vậy đó nhưng không biết sức lực ở đâu ra mà cô có thể chạy nhanh như gió nữa. Gặp anh thật sự làm cô bị khủng hoảng một phen, người thì nằm dưới đất mắt nhắm nghiền, đầu thì bê bết máu nhìn anh không chút cử động, cô vôi lao tới ôm anh vào lòng khóc thét lên.
- HUHU….. Tuấn Kiệt anh không được chết, ai cho anh chết, em còn nhiều điều chưa nói với anh mà! Anh còn chưa chữa hết bệnh cho em mà! Em ghét anh, em hận anh và em cần anh ở bên em bảo vệ em, chăm sóc em, sao anh không cử động vậy?...huhuhu – cô có khóc đến mấy anh cũng không có phản ứng.
- Tại cậu chủ đi tìm em không may trượt ngã đầu va vào hòn đá kia! – Will nói vô
Nhìn thấy hòn đá kế bên cũng đầy máu làm cho cô run thêm, không lẽ anh thực sự vì cô mà chết? cô đã hiểu lầm anh, giờ đây anh nằm bất động đó máu cứ liên tục chảy làm cô bối rối nưc nở.
- HUHU… Anh ơi….hức…anh đừng có bỏ em, em không giận anh nữa, em trách lầm anh rồi….hức anh ngồi dậy nói chuyện với em đi….huhu.
- Vậy em có thích Will mà bỏ rơi anh không? – giọng nói vang lên nhưng trong lúc bối rối cô vẫn chưa nhận ra sự bất ổn.
- Không! Em nào thích Will đâu, em chỉ xem Will là anh trai, em sẽ không bỏ rơi anh, em sẽ ở đây với anh, anh tỉnh dậy đi mà em sợ lắm…..huhu – cô trả lời một mạch.
Và một điều bất ngờ xảy ra, người ngất xỉu ở dưới kia bỗng dưng ngồi dậy tay ôm lấy cổ của cô và…..môi chạm môi, đúng vậy anh đang hôn cô một nụ hôn ngọt ngào và chân thật nhất từ trước đến giờ, nụ hôn ấy còn thể hiện rõ tình yêu của anh dành cho cô thật hạnh phúc biết bao, trong khi đó Minh Hạ vẫn bị sững sờ.
- Anh không có chết? – cô đang nhìn người đối diện.
- Em rất muốn anh chết? vậy anh sẽ chết cho em coi! – anh quay đi thì bị cô kéo lại.
- Anh bị khùng hả? Vậy máu trên đầu anh từ đâu ra?
- Nước ép trái cây cộng với thực phẩm màu đỏ ( và còn điều này nữa, anh là bác sĩ mà pha chế mấy cái này anh là giỏi nhất)
- A……ANH GẠT EM…..huhu hại em tốn nước mắt khóc cho anh. – cô tiếp tục òa khóc lên và to hơn lúc nãy.
Nhưng ngay tại đây đã có Tuấn Kiệt ôm cô vào lòng, thành thật anh chỉ muốn diễn vở kịch bị thương này để chuột lỗi với cô không ngờ anh lại biết được cô không có thích Will và cô rất quan tâm lo lắng cho anh chỉ bấy nhiêu thôi cũng đã đủ lắm rồi, trên đời không còn điều gì tốt hơn.