Chương : 24
Cả hai Tuấn Kiệt và Minh Hạ cùng nhau đi qua từng dãy trên những cánh đồng trồng nho, lúa mì mấy cái chong chóng trên xe đạp cứ xoay theo chiều gió. Anh một con người mọi khi nguyên tắc, khô khan thường đi trên những chiếc xe bốn bánh thì hôm nay chàng trai ấy lại đi xe đạp còn chở cô theo sau thiệt là một cảnh hiếm có, cả hai cùng im lặng không nói gì, tự nhiên phía trước có một bác nông dân chặn đầu xe họ lại.
- Có chuyện gì vậy anh? – cô ngồi phía sau ngước đầu lên hỏi anh.
- Anh cũng không biết! em ngồi đây đi để anh đi coi thử.
Nói xong anh để cô ngồi trên chiếc xe đạp một mình đi tới nói chuyện với người kia, vì hai người họ chỉ nói tiếng Pháp nên cô cũng chẳng hiểu gì hết. Thấy sắc mặt anh lúc đầu có chút khó chịu nhưng sau đó lại hơi mỉm cười, trên tay của anh còn ôm một túi đồ bước lại phía cô.
- Bác ấy nói gì? Anh đem cái gì lại đây vậy? – cô kéo áo anh.
- Thật bất công! Bác ấy nói tặng em “ cô gái xinh đẹp” – anh để túi quà trên tay cô.
- Hả? tặng em? Cái gì đây nhỉ? Mà tại sao lại bất công?
- Tại vì bác ấy nói chỉ tặng cho một mình em thôi thật là thiên vị đối với anh, em xinh đẹp thiệt nhưng anh cũng đẹp trai mà tại sao chỉ tặng cho mình em? – anh khoanh tay đứng nhìn cô.
Trong lúc này Minh Hạ bị sửng sốt mà, Tuấn Kiệt cũng biết đùa, Tuấn Kiệt bây giờ trong thật gần gũi. Cô từ từ mở cái túi ấy ra bên trong có một ít dâu và nho tươi, thế là cô không cho anh chở nữa mà một người dắt xe còn một người vừa đi bộ vừa ôm túi quà vừa ăn, cô thì cứ muốn cười nhưng không dám còn anh thì cứ lẳng lặng đi và ngắm cô thôi.
-Em đã ăn no thì một lát tới lượt em chở anh đấy nhé!
-CÁI GÌ? Em chở? Thôi không thể nào được đâu! – cô không ăn nữa mà để cái túi quà vào rổ xe.
- Sao không thể? Em có thể chở được! – anh vừa nói vừa cười.
- Em không biết chạy xe đạp.
Câu nói của Minh Hạ càng làm anh thấy khó hiểu hơn, cô ấy đã mười tám tuổi rồi mà không biết chạy xe đạp, trong đầu của anh lại càng xuất hiện nhiều câu hỏi hơn.
- Tại sao em không biết chạy xe đạp? Vậy lúc cần đi đâu thì sao?
- Xe buýt! Kì thực em cũng không biết tại sao cả nhà lại không cho em đi xe đạp là sao nữa, nhưng em rất thích nó.
- Anh sẽ dạy cho em!
Và thế là cả hai cùng bước vào quá trình luyện đi xe đạp, ban đầu thì có nhiều khó khăn lắm bởi vì miễn cô vừa đạp được một hai cái là…..Rầm, nhưng người bị thương nhiều không phải là Hạ mà là Kiệt bởi khi có tai nạn thì anh là người chịu trận làm bia đỡ đạn cho cô. Thấy vậy cô cũng xót lắm nhưng biết sao, sự kiên trì của hai người cũng đã có kết quả bị té cũng ít lại, không biết bao lâu sao đó cô đã có thể chạy vòng vòng.
- A….. Tuấn Kiệt! anh nhìn xem em có thể chạy được rồi nè! – mặt cô hớn hở hướng về phía anh đang ngồi dưới gốc cây.
- Giỏi, anh biết rồi em cứ chạy đi! – anh vẫy tay với cô.
Nhìn thấy Minh Hạ như thế này nét mặt anh có sự hạnh phúc ở trong đó mặc dù toàn thân của anh bây giờ ê ẩm hết nhưng có thể để cho cô có nụ cười thì có như thế nào anh vẫn chịu được. Cô cứ chạy xe đạp tung tăng ở gần đây trong tầm quan sát nên anh cũng yên tâm hơn, dựa đầu vào cây nghỉ một lát thì anh có điện thoại.
- Alo! Có chuyện gì? – trở lại với Tuấn Kiệt của công việc.
- Thưa chủ tịch hợp đồng đã kí xong, ban đầu tuy có chút khó khăn khi anh không xuất hiện nhưng mà vì lợi ích nên phía đối tác đành chấp nhận kí với giám đốc. – Jun trợ lí của anh.
- Tốt! Thế nào bên kia cũng chịu chấp nhận, nếu không bệnh viện của ông ta sẽ không có một viên thuốc mà bán.
-Dạ, vậy là tập đoàn sẽ chịu trách nhiệm cung cấp dược phẩm cho bên kia một năm, em sẽ báo cáo xuống để tiến hành sản xuất.
-Được.
- RẦM……RẦM…….
Anh chưa nói hết thì tiếng động phát ra ở phía trươc làm anh phải giật mình, nhận thấy cảnh trước mắt làm anh phải vứt điện thoại lao ngay về phía trước. Anh cảm thấy hối hận quá vì một chút không để ý mà giờ đây thân dáng nhỏ bé trong tay anh lại thành như thế này, Will đang lái xe còn anh đang ôm cô, sắc mặt cô tái mét, nhịp thở rất là yếu…..
Sáng hôm sau…….
Đã một đêm ròng anh ngồi canh Minh Hạ, hình như anh sai rồi, anh không nên chần chờ nữa cô đã hôn mê một đêm rồi anh đang mong cô có thể mở mắt ra mà nhìn anh. Hôm qua khi đưa vào bệnh viện các bác sĩ xung quanh cứ tưởng là Minh Hạ đã chết rồi vì nhìn qua cô chỉ giống như một cái xác thôi, cái phòng bệnh giờ đây im lặng lạ kì chỉ nghe thấy tiếng …tít…tít từ cái máy theo dõi.
- Bệnh nhân ngốc đừng có hù anh nữa, em mở mắt ra nhìn anh đi…… DU MINH HẠ! – anh nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của cô.
Hình như phía cô có một sự cảm nhận gì đó, bàn tay hơi nhúch nhích, môi khẽ mấp mé, đôi mắt chưa mở những dường như có sự chuyển động.
- Hạ…..Hạ, em nghe anh nói này! Mở mắt ra, nhìn anh! – anh nói như ra lệnh.
Rồi hàng mi của cô cũng từ từ tách rời ra đôi mắt trong veo dần mở đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh. Anh trong trạng thái vui mừng không thể tả, rất mong cô có thể nói chuyện với anh bèn ôm cô một cái nào ngờ lại bị cô hất ra.
- ĐI RA, ANH LÀ AI MÀ DÁM ĐỤNG TỚI TÔI? – ánh mắt cô hốt hoảng sợ hãi.
-EM…em nói gì vậy? em không nhận ra anh? – anh thật sự không hiểu được điều gì.
-ĐỒ XẤU XA! BỆNH HOẠN….ĐI RA KHỎI PHÒNG TÔI NGAY......HUHU…mẹ ơi….ba ơi cứu con với có người muốn bắt cóc con. – cả cái bệnh viện điều nghe thấy tiếng của cô.
-Em đang nói gì vậy? bình tĩnh nghe anh nói.
Anh không hiểu sau chỉ qua một đêm hôn mê cô đã ra nông nỗi này nữa, dù là cho bệnh nhân bị bệnh u não thì cũng không thần trí rối loại như thế này, đã xảy ra một chuyện gì chăng? Anh nhẹ nhàng đi về phía cô nhưng cô đã chộp lấy cây kéo y tế kế bên đưa vào cổ.
- CÚT, anh xéo khỏi đây cho tôi, tôi chết cho anh xem,….biến khỏi đây mau!!!
Đồ đạc trong phòng đều bị cô chọi không còn một thứ gì cả, đám bác sĩ y tá bên ngoài cũng đều chạy vào hết để ngăn cản. May mắn là nhiều người nên can ra được bây giờ chỉ còn có nước là một mũi thuốc an thần cho cô chìm vào giấc ngủ.
- Có chuyện gì vậy anh? – cô ngồi phía sau ngước đầu lên hỏi anh.
- Anh cũng không biết! em ngồi đây đi để anh đi coi thử.
Nói xong anh để cô ngồi trên chiếc xe đạp một mình đi tới nói chuyện với người kia, vì hai người họ chỉ nói tiếng Pháp nên cô cũng chẳng hiểu gì hết. Thấy sắc mặt anh lúc đầu có chút khó chịu nhưng sau đó lại hơi mỉm cười, trên tay của anh còn ôm một túi đồ bước lại phía cô.
- Bác ấy nói gì? Anh đem cái gì lại đây vậy? – cô kéo áo anh.
- Thật bất công! Bác ấy nói tặng em “ cô gái xinh đẹp” – anh để túi quà trên tay cô.
- Hả? tặng em? Cái gì đây nhỉ? Mà tại sao lại bất công?
- Tại vì bác ấy nói chỉ tặng cho một mình em thôi thật là thiên vị đối với anh, em xinh đẹp thiệt nhưng anh cũng đẹp trai mà tại sao chỉ tặng cho mình em? – anh khoanh tay đứng nhìn cô.
Trong lúc này Minh Hạ bị sửng sốt mà, Tuấn Kiệt cũng biết đùa, Tuấn Kiệt bây giờ trong thật gần gũi. Cô từ từ mở cái túi ấy ra bên trong có một ít dâu và nho tươi, thế là cô không cho anh chở nữa mà một người dắt xe còn một người vừa đi bộ vừa ôm túi quà vừa ăn, cô thì cứ muốn cười nhưng không dám còn anh thì cứ lẳng lặng đi và ngắm cô thôi.
-Em đã ăn no thì một lát tới lượt em chở anh đấy nhé!
-CÁI GÌ? Em chở? Thôi không thể nào được đâu! – cô không ăn nữa mà để cái túi quà vào rổ xe.
- Sao không thể? Em có thể chở được! – anh vừa nói vừa cười.
- Em không biết chạy xe đạp.
Câu nói của Minh Hạ càng làm anh thấy khó hiểu hơn, cô ấy đã mười tám tuổi rồi mà không biết chạy xe đạp, trong đầu của anh lại càng xuất hiện nhiều câu hỏi hơn.
- Tại sao em không biết chạy xe đạp? Vậy lúc cần đi đâu thì sao?
- Xe buýt! Kì thực em cũng không biết tại sao cả nhà lại không cho em đi xe đạp là sao nữa, nhưng em rất thích nó.
- Anh sẽ dạy cho em!
Và thế là cả hai cùng bước vào quá trình luyện đi xe đạp, ban đầu thì có nhiều khó khăn lắm bởi vì miễn cô vừa đạp được một hai cái là…..Rầm, nhưng người bị thương nhiều không phải là Hạ mà là Kiệt bởi khi có tai nạn thì anh là người chịu trận làm bia đỡ đạn cho cô. Thấy vậy cô cũng xót lắm nhưng biết sao, sự kiên trì của hai người cũng đã có kết quả bị té cũng ít lại, không biết bao lâu sao đó cô đã có thể chạy vòng vòng.
- A….. Tuấn Kiệt! anh nhìn xem em có thể chạy được rồi nè! – mặt cô hớn hở hướng về phía anh đang ngồi dưới gốc cây.
- Giỏi, anh biết rồi em cứ chạy đi! – anh vẫy tay với cô.
Nhìn thấy Minh Hạ như thế này nét mặt anh có sự hạnh phúc ở trong đó mặc dù toàn thân của anh bây giờ ê ẩm hết nhưng có thể để cho cô có nụ cười thì có như thế nào anh vẫn chịu được. Cô cứ chạy xe đạp tung tăng ở gần đây trong tầm quan sát nên anh cũng yên tâm hơn, dựa đầu vào cây nghỉ một lát thì anh có điện thoại.
- Alo! Có chuyện gì? – trở lại với Tuấn Kiệt của công việc.
- Thưa chủ tịch hợp đồng đã kí xong, ban đầu tuy có chút khó khăn khi anh không xuất hiện nhưng mà vì lợi ích nên phía đối tác đành chấp nhận kí với giám đốc. – Jun trợ lí của anh.
- Tốt! Thế nào bên kia cũng chịu chấp nhận, nếu không bệnh viện của ông ta sẽ không có một viên thuốc mà bán.
-Dạ, vậy là tập đoàn sẽ chịu trách nhiệm cung cấp dược phẩm cho bên kia một năm, em sẽ báo cáo xuống để tiến hành sản xuất.
-Được.
- RẦM……RẦM…….
Anh chưa nói hết thì tiếng động phát ra ở phía trươc làm anh phải giật mình, nhận thấy cảnh trước mắt làm anh phải vứt điện thoại lao ngay về phía trước. Anh cảm thấy hối hận quá vì một chút không để ý mà giờ đây thân dáng nhỏ bé trong tay anh lại thành như thế này, Will đang lái xe còn anh đang ôm cô, sắc mặt cô tái mét, nhịp thở rất là yếu…..
Sáng hôm sau…….
Đã một đêm ròng anh ngồi canh Minh Hạ, hình như anh sai rồi, anh không nên chần chờ nữa cô đã hôn mê một đêm rồi anh đang mong cô có thể mở mắt ra mà nhìn anh. Hôm qua khi đưa vào bệnh viện các bác sĩ xung quanh cứ tưởng là Minh Hạ đã chết rồi vì nhìn qua cô chỉ giống như một cái xác thôi, cái phòng bệnh giờ đây im lặng lạ kì chỉ nghe thấy tiếng …tít…tít từ cái máy theo dõi.
- Bệnh nhân ngốc đừng có hù anh nữa, em mở mắt ra nhìn anh đi…… DU MINH HẠ! – anh nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của cô.
Hình như phía cô có một sự cảm nhận gì đó, bàn tay hơi nhúch nhích, môi khẽ mấp mé, đôi mắt chưa mở những dường như có sự chuyển động.
- Hạ…..Hạ, em nghe anh nói này! Mở mắt ra, nhìn anh! – anh nói như ra lệnh.
Rồi hàng mi của cô cũng từ từ tách rời ra đôi mắt trong veo dần mở đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh. Anh trong trạng thái vui mừng không thể tả, rất mong cô có thể nói chuyện với anh bèn ôm cô một cái nào ngờ lại bị cô hất ra.
- ĐI RA, ANH LÀ AI MÀ DÁM ĐỤNG TỚI TÔI? – ánh mắt cô hốt hoảng sợ hãi.
-EM…em nói gì vậy? em không nhận ra anh? – anh thật sự không hiểu được điều gì.
-ĐỒ XẤU XA! BỆNH HOẠN….ĐI RA KHỎI PHÒNG TÔI NGAY......HUHU…mẹ ơi….ba ơi cứu con với có người muốn bắt cóc con. – cả cái bệnh viện điều nghe thấy tiếng của cô.
-Em đang nói gì vậy? bình tĩnh nghe anh nói.
Anh không hiểu sau chỉ qua một đêm hôn mê cô đã ra nông nỗi này nữa, dù là cho bệnh nhân bị bệnh u não thì cũng không thần trí rối loại như thế này, đã xảy ra một chuyện gì chăng? Anh nhẹ nhàng đi về phía cô nhưng cô đã chộp lấy cây kéo y tế kế bên đưa vào cổ.
- CÚT, anh xéo khỏi đây cho tôi, tôi chết cho anh xem,….biến khỏi đây mau!!!
Đồ đạc trong phòng đều bị cô chọi không còn một thứ gì cả, đám bác sĩ y tá bên ngoài cũng đều chạy vào hết để ngăn cản. May mắn là nhiều người nên can ra được bây giờ chỉ còn có nước là một mũi thuốc an thần cho cô chìm vào giấc ngủ.