Chương : 27
Thời gian trôi cũng nhanh, bên ngoài bầu trời đã sụp tối tiếng đồng hồ tích tắc reo vừa điểm 6.30h tối. Minh Hạ vừa mới ăn xong phần ăn dinh dưỡng đặc biệt còn Tuấn Kiệt phải quay trở về phòng vùi đầu vào mớ bệnh án, cô kéo tấm rèm cửa sổ ra khung cảnh tối được điểm sáng với những ánh đèn nghĩ đến đây lòng cô chợt nhớ nhà, nhớ ba mẹ.
“Không biết giờ này ba mẹ đang làm gì? Tiểu Hạ rất nhớ ba mẹ!” – cô đang nói với sự im lặng và đi đến bàn lấy điện thoại ra.
Đôi tay lướt nhẹ trên màn hình sáng, nhẹ nhàng ấn từng số, cô muốn nói chuyện với người thân, cô muốn nghe lại giọng của họ muốn kể cho họ nghe về nhiều thứ khi cô đến đây. Cô đang cảm nhận thần chết đang đến gần cô từng ngày, từng giờ và cô thèm cảm giác được mẹ ôm vào lòng, phía bên kia một giọng nói hiền từ vang lên.
- Alo!
- M………… mẹ…….. – giọng cô run lên.
- Tiểu Hạ là con đó sao? – bà Du cũng ngạc nhiên và xúc động theo.
- Mẹ! con đây, con rất nhớ mẹ…..ba mẹ có khỏe không?
Cả hai phía tuy không nhìn thấy được mặt nhau nhưng cả hai người đều khóc, đều vui mừng vì bấy lâu nay họ mới nghe được giọng nói, tất cả cảm giác bây giờ chỉ là hạnh phúc, vui mừng.
- Con gái ngốc! ba và mẹ rất khỏe, biết vậy ta đã đi theo con qua đó rồi. Tại sao khi qua đó rồi mà không liên lạc với ta chỉ toàn là bác sĩ điện thoại về con có biết ba mẹ lo cho con lắm không? – giọng mẹ cô có chút tức giận.
- Con….con xin lỗi! Tại vì điện thoại có tia bức xạ nên bác sĩ khuyên con nên hạn chế, mà ở đây tốt lắm mẹ à, bác sĩ chăm sóc con rất tốt! – cô hào hứng kể lại.
Về phía gia đình cô, từ ngày mà cô bước ra đi họ chỉ toàn là liên lạc được với anh, ba mẹ cô cũng hiểu rằng bệnh tình của con gái thì nên nghỉ ngơi nhiều một chút nên không dám hỏi thêm nhưng trong lòng ai nấy cũng như lửa đốt đứng ngồi không yên. Tất nhiên là phía Minh Hạ cũng mong được nói chuyện nhưng có rất nhiều lí do, không muốn họ lo lắng, không muốn họ biết nhiều về tình trạng của mình, không muốn thấy họ buồn,…… vì thế mọi việc cô cứ giao phó cho Tuấn Kiệt hết.
- Mẹ biết…. bây giờ con đang ở đâu?
- À….ờ…..con…. đang ở nhà, mà nhà bác sĩ rộng và đẹp lắm rất thoải mái, ở đây con quen được rất nhiều người tốt họ luôn quan tâm và giúp đỡ nên bệnh của con khá hơn hẳn mẹ à! – cô làm vẻ vui tươi để mẹ khỏi lo.
- Con ở bên đó cố gắng chữa trị rồi sớm về nhà, ba mẹ nhớ con nhiều lắm có biết không? – mẹ cô dặn dò.
- Dạ, con nghỉ ngơi đây, ba mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe chờ con trở về đó!
- Con……..thôi con nghỉ ngơi đi – giọng mẹ cô đầy tiếc nuối.
Bỏ cái điện thoại sang một bên lòng cô đau như cắt, cô không thể nói chuyện thêm được nữa vì nếu nói chắc mẹ cô sẽ nhận ra cô đang khóc bà sẽ đau lòng. Nếu may mắn thì sẽ còn gặp lại gia đình còn không thì coi như đây là lần nói chuyện sau cùng giữa cô và họ, dù cho ra sau cô vẫn mãi yêu họ.
Trong không gian yên tĩnh ấy ta còn thấy được sự căng thẳng của một con người đang ngồi ở bàn làm việc nghiên cứu hàng loạt các thông tin, tài liệu. Sẽ ba ngày nữa thôi anh sẽ phải bước vào trận chiến sinh tử cùng người mà mình yêu thương nhất, nhưng anh lại phát hiện cơ thể cô lại khó hấp thu các loại thuốc ở bệnh viện nên việc điều trị cũng như phục hồi là càng khó khăn, anh mệt mỏi ngã người ra phía sau ghế.
Bất chợt tiếng một tiếng kêu inh ỏi lôi anh ra khỏi hồi ức, bệnh viện đang bị cháy, còi báo cháy reo lên khắp nơi làm mọi người trong bệnh viện chạy khắp nơi. Anh như nhớ ra điều gì đó liền lao ra ngay khỏi phòng làm việc va gặp được y tá Lily đang hớt hải chạy đến.
- Bác sĩ Henry! Không xong rồi! không xong rồi! – cô ta vừa nói vừa thở.
- CÓ CHUYỆN GÌ? MAU NÓI CHO TÔI NGHE!
- Đám cháy đó là phát ra từ phòng bệnh nhân Laura, chỉ có ở nơi đó bốc khói chứ toàn bộ những nơi khác thì an toàn. Bây giờ các nhân viên cứu hộ đang tập trung ở đó.
Nghe Lily nói mà nỗi sợ ngày càng dằn xé ruột gan anh ra, tại sao lại có chuyện xảy ra? Đến phòng bệnh thì anh thấy mọi người đang tập trung ở đó, khói bay ra mù mịch. Bên trong thì các nhân viên đã dập tắt được đám cháy, chỉ có rèm cửa với ga giường là bị cháy không thiệt hại gì nhưng cái đáng nói là hiện trường ở dưới sàn.
Thật không thể tin nổi, dưới sàn có hai nạn nhân đang bất tỉnh, người đầu tiên phải làm mọi người bất ngờ là Zoe, tại sao cô ta có mặt ở đây? Phải chăng cô ta có mục đích gì? Nhưng hiện trạng cô ta đã bị bất tỉnh. Người còn lại đang úp mặt dưới đất nhưng có thể dễ dàng thấy máu từ đầu đang chảy ra, không cần suy nghĩ anh chạy đến xốc mặt người đó lên, bây giờ lòng chỉ có thể diễn tả bằng hai chữ “oán hận” anh hận chính bản thân mình tại sao không ở bên cô, không bảo vệ được cô.
- TRÁNH RA HẾT CHO TÔI – anh bế cô vào phòng cấp cứu.
Thực ra lúc này cô vẫn còn chút ít ý thức cuối cùng còn sót lại, anh lúc này rất vội vã nên không để ý khi đến phòng cấp cứu để cô lên giường bệnh thì lúc này cánh tay yếu ớt của cô vươn ra nắm lấy tay anh, môi khẽ mấp máy như muốn nói điều gì.
- Hạ! em muốn nói gì với anh? – anh kề sát tai vào cô.
- A….A..N…N…H.. không phải…….chỉ….một…..mình…..Z..oe…mà còn….L…..- nói đến đây cô hoàn toàn mất hết ý thức.
- HẠ! Em tỉnh dậy cho anh! Em mau nói cho anh nghe. – anh bị kích động.
Lúc này tất cả các bác sĩ giỏi nhất đều tập trung hết, vì tình hình rất nguy kịch nên ca phẫu thuật sẽ tiến hành trong ít phút nữa. Các bệnh nhân hoảng sợ do vụ cháy đã được sắp xếp ổn định, bệnh viện bây giờ chỉ còn tiếng bước chân vội vã, tiếng dụng cụ mổ va vào nhau làm tim con người như thắt lại và sợ hãi khi ở đây.
Ca mổ đã bắt đầu, đây phải nói là một trường hợp đặc biệt và là ca mổ quy mô nhất từ trước đến nay. Anh là bác sĩ chính trong lần này, gạt hết những nghi ngờ, lo lắng, kích động,….. điều quanh trọng nhất bây giờ là cứu lấy mạng sống cho người con gái anh yêu.
-Bác sĩ Henry, trước khi đưa vào đây bệnh nhân đã được cho uống một loại thuốc an thần liều mạnh với số lượng nhiều nên tình hình rất nguy kịch.
- Bác sĩ, huyết áp cô ấy rất thấp, tình trạng bất ổn. – y tá.
Trong đầu anh bây giờ chỉ có “phải cứu lấy mạng sống Minh Hạ” anh đã cố gắng gạt hết mọi cảm xúc nhưng cứ mỗi lần nghe báo cáo là tim anh cứ đau như ai đang đâm vào. Sau mấy tiếng đồng hồ trôi qua ca mổ vẫn đang tiếng hành nhưng tình hình thì không khả quan, xung quanh chỉ nghe được nhịp thở của nhau.
- Nhịp tim đang tăng lên rất nhanh, đồng tử đang bất thường, nhịp thở bất ổn, xuất hiện tình trạng co giật.
TING………………………..TING………………….. – tiếng kêu phát ra từ máy theo dõi.
- Giờ ra đi của bệnh nhân là 24:59h – một bác sĩ nhìn đồng hồ nói.
“Không biết giờ này ba mẹ đang làm gì? Tiểu Hạ rất nhớ ba mẹ!” – cô đang nói với sự im lặng và đi đến bàn lấy điện thoại ra.
Đôi tay lướt nhẹ trên màn hình sáng, nhẹ nhàng ấn từng số, cô muốn nói chuyện với người thân, cô muốn nghe lại giọng của họ muốn kể cho họ nghe về nhiều thứ khi cô đến đây. Cô đang cảm nhận thần chết đang đến gần cô từng ngày, từng giờ và cô thèm cảm giác được mẹ ôm vào lòng, phía bên kia một giọng nói hiền từ vang lên.
- Alo!
- M………… mẹ…….. – giọng cô run lên.
- Tiểu Hạ là con đó sao? – bà Du cũng ngạc nhiên và xúc động theo.
- Mẹ! con đây, con rất nhớ mẹ…..ba mẹ có khỏe không?
Cả hai phía tuy không nhìn thấy được mặt nhau nhưng cả hai người đều khóc, đều vui mừng vì bấy lâu nay họ mới nghe được giọng nói, tất cả cảm giác bây giờ chỉ là hạnh phúc, vui mừng.
- Con gái ngốc! ba và mẹ rất khỏe, biết vậy ta đã đi theo con qua đó rồi. Tại sao khi qua đó rồi mà không liên lạc với ta chỉ toàn là bác sĩ điện thoại về con có biết ba mẹ lo cho con lắm không? – giọng mẹ cô có chút tức giận.
- Con….con xin lỗi! Tại vì điện thoại có tia bức xạ nên bác sĩ khuyên con nên hạn chế, mà ở đây tốt lắm mẹ à, bác sĩ chăm sóc con rất tốt! – cô hào hứng kể lại.
Về phía gia đình cô, từ ngày mà cô bước ra đi họ chỉ toàn là liên lạc được với anh, ba mẹ cô cũng hiểu rằng bệnh tình của con gái thì nên nghỉ ngơi nhiều một chút nên không dám hỏi thêm nhưng trong lòng ai nấy cũng như lửa đốt đứng ngồi không yên. Tất nhiên là phía Minh Hạ cũng mong được nói chuyện nhưng có rất nhiều lí do, không muốn họ lo lắng, không muốn họ biết nhiều về tình trạng của mình, không muốn thấy họ buồn,…… vì thế mọi việc cô cứ giao phó cho Tuấn Kiệt hết.
- Mẹ biết…. bây giờ con đang ở đâu?
- À….ờ…..con…. đang ở nhà, mà nhà bác sĩ rộng và đẹp lắm rất thoải mái, ở đây con quen được rất nhiều người tốt họ luôn quan tâm và giúp đỡ nên bệnh của con khá hơn hẳn mẹ à! – cô làm vẻ vui tươi để mẹ khỏi lo.
- Con ở bên đó cố gắng chữa trị rồi sớm về nhà, ba mẹ nhớ con nhiều lắm có biết không? – mẹ cô dặn dò.
- Dạ, con nghỉ ngơi đây, ba mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe chờ con trở về đó!
- Con……..thôi con nghỉ ngơi đi – giọng mẹ cô đầy tiếc nuối.
Bỏ cái điện thoại sang một bên lòng cô đau như cắt, cô không thể nói chuyện thêm được nữa vì nếu nói chắc mẹ cô sẽ nhận ra cô đang khóc bà sẽ đau lòng. Nếu may mắn thì sẽ còn gặp lại gia đình còn không thì coi như đây là lần nói chuyện sau cùng giữa cô và họ, dù cho ra sau cô vẫn mãi yêu họ.
Trong không gian yên tĩnh ấy ta còn thấy được sự căng thẳng của một con người đang ngồi ở bàn làm việc nghiên cứu hàng loạt các thông tin, tài liệu. Sẽ ba ngày nữa thôi anh sẽ phải bước vào trận chiến sinh tử cùng người mà mình yêu thương nhất, nhưng anh lại phát hiện cơ thể cô lại khó hấp thu các loại thuốc ở bệnh viện nên việc điều trị cũng như phục hồi là càng khó khăn, anh mệt mỏi ngã người ra phía sau ghế.
Bất chợt tiếng một tiếng kêu inh ỏi lôi anh ra khỏi hồi ức, bệnh viện đang bị cháy, còi báo cháy reo lên khắp nơi làm mọi người trong bệnh viện chạy khắp nơi. Anh như nhớ ra điều gì đó liền lao ra ngay khỏi phòng làm việc va gặp được y tá Lily đang hớt hải chạy đến.
- Bác sĩ Henry! Không xong rồi! không xong rồi! – cô ta vừa nói vừa thở.
- CÓ CHUYỆN GÌ? MAU NÓI CHO TÔI NGHE!
- Đám cháy đó là phát ra từ phòng bệnh nhân Laura, chỉ có ở nơi đó bốc khói chứ toàn bộ những nơi khác thì an toàn. Bây giờ các nhân viên cứu hộ đang tập trung ở đó.
Nghe Lily nói mà nỗi sợ ngày càng dằn xé ruột gan anh ra, tại sao lại có chuyện xảy ra? Đến phòng bệnh thì anh thấy mọi người đang tập trung ở đó, khói bay ra mù mịch. Bên trong thì các nhân viên đã dập tắt được đám cháy, chỉ có rèm cửa với ga giường là bị cháy không thiệt hại gì nhưng cái đáng nói là hiện trường ở dưới sàn.
Thật không thể tin nổi, dưới sàn có hai nạn nhân đang bất tỉnh, người đầu tiên phải làm mọi người bất ngờ là Zoe, tại sao cô ta có mặt ở đây? Phải chăng cô ta có mục đích gì? Nhưng hiện trạng cô ta đã bị bất tỉnh. Người còn lại đang úp mặt dưới đất nhưng có thể dễ dàng thấy máu từ đầu đang chảy ra, không cần suy nghĩ anh chạy đến xốc mặt người đó lên, bây giờ lòng chỉ có thể diễn tả bằng hai chữ “oán hận” anh hận chính bản thân mình tại sao không ở bên cô, không bảo vệ được cô.
- TRÁNH RA HẾT CHO TÔI – anh bế cô vào phòng cấp cứu.
Thực ra lúc này cô vẫn còn chút ít ý thức cuối cùng còn sót lại, anh lúc này rất vội vã nên không để ý khi đến phòng cấp cứu để cô lên giường bệnh thì lúc này cánh tay yếu ớt của cô vươn ra nắm lấy tay anh, môi khẽ mấp máy như muốn nói điều gì.
- Hạ! em muốn nói gì với anh? – anh kề sát tai vào cô.
- A….A..N…N…H.. không phải…….chỉ….một…..mình…..Z..oe…mà còn….L…..- nói đến đây cô hoàn toàn mất hết ý thức.
- HẠ! Em tỉnh dậy cho anh! Em mau nói cho anh nghe. – anh bị kích động.
Lúc này tất cả các bác sĩ giỏi nhất đều tập trung hết, vì tình hình rất nguy kịch nên ca phẫu thuật sẽ tiến hành trong ít phút nữa. Các bệnh nhân hoảng sợ do vụ cháy đã được sắp xếp ổn định, bệnh viện bây giờ chỉ còn tiếng bước chân vội vã, tiếng dụng cụ mổ va vào nhau làm tim con người như thắt lại và sợ hãi khi ở đây.
Ca mổ đã bắt đầu, đây phải nói là một trường hợp đặc biệt và là ca mổ quy mô nhất từ trước đến nay. Anh là bác sĩ chính trong lần này, gạt hết những nghi ngờ, lo lắng, kích động,….. điều quanh trọng nhất bây giờ là cứu lấy mạng sống cho người con gái anh yêu.
-Bác sĩ Henry, trước khi đưa vào đây bệnh nhân đã được cho uống một loại thuốc an thần liều mạnh với số lượng nhiều nên tình hình rất nguy kịch.
- Bác sĩ, huyết áp cô ấy rất thấp, tình trạng bất ổn. – y tá.
Trong đầu anh bây giờ chỉ có “phải cứu lấy mạng sống Minh Hạ” anh đã cố gắng gạt hết mọi cảm xúc nhưng cứ mỗi lần nghe báo cáo là tim anh cứ đau như ai đang đâm vào. Sau mấy tiếng đồng hồ trôi qua ca mổ vẫn đang tiếng hành nhưng tình hình thì không khả quan, xung quanh chỉ nghe được nhịp thở của nhau.
- Nhịp tim đang tăng lên rất nhanh, đồng tử đang bất thường, nhịp thở bất ổn, xuất hiện tình trạng co giật.
TING………………………..TING………………….. – tiếng kêu phát ra từ máy theo dõi.
- Giờ ra đi của bệnh nhân là 24:59h – một bác sĩ nhìn đồng hồ nói.