Chương : 37
Ở nhà đúng là khác hẳn, không khí ấm cúng hơn lại không phải lúc nào cũng nghe mùi thuốc khó chịu, gặp ai cảm giác cũng thân thuộc dễ chịu hơn.
Buổi tối lúc chuẩn bị đi ngủ……..
- Anh, em ngủ ở đâu? – cô nhìn xung quanh chỉ thấy duy nhất một cái giường.
- Đây. – anh chỉ tay vào cái giường.
- Rồi anh ngủ ở đâu?
- Đây. – anh lại chỉ tay vào cái giường đó.
Điều mà Minh Hạ lo ngại nhất cũng xảy đến, từ chiều đến giờ điều cô quan tâm và chú ý nhất là căn phòng này chỉ có một cái giường. Phương án thứ nhất là Tuấn Kiệt ngủ ở dưới đất cô ngủ trên giường nhưng mà làm sao anh thể chịu được, thời tiết thì lạnh giá, anh biết bao ngày qua đã chăm sóc cực khổ cho cô sao có thể để anh như thế. Phương án hai là ngủ chung nhưng mà cũng không được luôn dù thế nào thì họ vẫn chưa có cưới nhau, rất nguy hiểm.
- Không được đâu! – cô lắc đầu.
- Tại sao không được nào? Anh ngủ một bên, em ngủ một bên với lại nửa đêm em có muốn uống nước hay đi vệ sinh gì thì anh sẽ có thể dễ dàng giúp em. – anh phân tích.
Minh Hạ nghe nói thì cũng hơi an lòng một chút, dù gì cái giường này cũng rất rộng và lớn cô chỉ cần nằm sát qua một bên và để cái gối ngay chính giữa chắc sẽ an toàn cộng thêm con người chắc không phải là những loại người như thế đâu.
- Thật không? Anh có chắc là không có chuyện gì chứ? – cô vẫn còn hơi nghi ngờ.
- Vậy chứ em nghĩ là sẽ có chuyện gì?
- Ơ…..mà thôi chắc không có gì đâu…..đi ngủ thôi! – cô xua tay lia lịa.
Trong khi anh thì như không có chuyện gì nghiêm trọng cứ nằm xuống ngủ còn cô thì cố hết sức nằm sát ra mé giường, còn ở chiến giữa thì chia một ranh giới rõ ràng. Đêm đến, không gian rơi vào trạng thái yên tĩnh mặc dù về nhà rồi thấy thoải mái hơn nhưng tại sao cô cứ trằn trọc mãi mà không thể nào chợp mắt được hay là vì lạ chỗ nhưng cũng không đúng cảm giác này thật khó diễn tả, đột nhiên ở bàn tay cô có một cảm giác đang bị siết chặt.
- Em chưa ngủ sao? – là giọng của anh.
- Tự nhiên hôm nay em không ngủ được, thật kì lạ mà phải không anh?
– cô ngước nhìn lên trần nhà.
- Không sao. Không ngủ được thì anh sẽ trò chuyện cùng em.
Tuy là ban đêm nhưng cô thấy rõ được khuôn mặt của anh, anh đang mỉm cười, nụ cười ấy chỉ là một đường cong môi nhẹ thôi nhưng cũng đủ mang lại cảm giác bình yên vô cùng, tay anh thật ấm áp thật to có thể phủ hết bàn tay cô một bàn tay nhỏ bé, yếu ớt cũng như chính hai con người của họ vậy.
- Anh Tuấn Kiệt, anh có cảm thấy anh bị em làm phiền nhiều lắm không? Bây giờ em không đi được có thể nói là một người rất vô dụng cái gì cũng phải có người giúp mới làm được mọi việc điều phụ thuộc vào anh. – giọng nói của cô có chút lo âu.
- Ngốc à! Anh không quan tâm, anh nói rồi anh sẽ chăm sóc tốt cho em, em không chỉ là bệnh nhân của anh mà còn là một người vô cùng đặc biệt. Chủ nhân trái tim anh.
- Nhưng mà em…………….
- Em không có gì phải sợ hết, anh sẽ thay thế đôi chân của em rồi một ngày nào đó em có thể đi lại bình thường chẳng phải sẽ tốt đẹp hết sao?
Nếu đã rơi vào trường hợp như Minh Hạ thì chắc chắn sẽ hiểu được nỗi lo âu của cô, Minh Hạ không phải lúc nào cũng vô tư hồn nhiên như vậy đâu trong lòng cô đang rất sợ, nhiều thứ đến là cô càng trở nên bị nhút nhát hơn, càng có nhiều tâm sự không biết bày tỏ với ai. Tuấn Kiệt là người cô tin tưởng nhất nhưng không phải cái gì cô cũng có thể nói với anh mà có những thứ thích để ở trong lòng rồi suy nghĩ vẩn vơ, thế mới nói con gái là khó hiểu.
- Em đang rất lạnh. – tay anh đang nắm chặt tay cô hơn.
Anh ngồi dậy quan sát rồi nhăn mặt lại, ngoài trời gió cứ thổi mà do cô xích ra ngoài quá nên cái mền chỉ đắp được nửa người thôi. Thế là phá bỏ ranh giới đó đi, anh vứt luôn cái gối ở giữa xuống đất, kéo Minh Hạ lại gần hơn rồi anh nằm xuống cạnh cô.
- Anh làm gì vậy? – cô giật mình.
- Em định chịu lạnh như thế đến sáng luôn đó hả? cái mền này không đủ rộng để phủ kín hết người của em đâu, cứ như thế thì đến sáng thế nào em cũng sẽ bị bệnh. Nghe lời anh, ngủ đi!
Nói xong anh ôm lấy Minh Hạ vào lòng và nhất quyết không buông ra, lần đầu tiên đối với Tuấn Kiệt có một người ngủ cạnh, Minh Hạ giống như bông gòn anh chỉ sợ nới lỏng tay cô sẽ bay đi mất, sẽ rời xa anh cảm giác này mãi mãi anh cũng không muốn nó mất đi đó là cảm giác được bảo bọc một người.
Sáng sớm tinh mơ, cả hai vẫn chưa ai động đậy gì hết, tất cả đều ngủ như chết vậy chỉ có tiếng lục đục dưới nhà bếp của Will chuẩn bị bữa sáng vì cậu vốn thức rất sớm, ngoài tiệm cà phê bà John đang dọn bàn ghế và lau chùi mấy cái tách còn ở tiệm sách thì ông John đang sắp xếp và bày trí lại mấy quyển sách mới nhập về, các cô người làm cũng đã đến( các nhân viên này làm theo giờ, sáng họ đến rồi chiều họ về, có ba nhóm. Một nhóm là làm việc bên quầy bán sách, phân loại và giới thiệu sách, nhóm thứ hai phụ bà John bán cà phê, nhóm thứ ba làm việc bên quầy bán hoa và có đôi lúc họ vào nhà dọn dẹp phụ Will,… công việc của họ rất là đa dạng, vì là nơi rộng lớn nên sẽ thuê nhiều người để có thể nhanh chóng hoàn thành công việc.)
Đang ngủ ngon thì có tiếng điện thoại làm Tuấn Kiệt tỉnh giấc, Minh Hạ thì vẫn còn chui rút trong mền ngủ ngon lành.
- Alo. – anh cố điều chỉnh lại giọng nói.
- Chủ tịch, là tôi Jun đây.
- Có chuyện gì?
- Dạ chuyện là…………………………
Để điện thoại xống nhìn mặt Tuấn Kiệt rất…rất là căng thẳng không biết anh đã nghe được những gì nhưng tình hình này cho thấy là không ổn, đang suy nghĩ miên man thì anh cảm nhận được có cái gì đó đang kéo lấy cái tay anh.
- Tuấn Kiệt đưa em đi đánh răng. – giọng cô rất nhẹ.
- Em không ngủ nữa à? – anh đưa tay vuốt mặt cô.
- Không…..đỡ em ngồi dậy, rồi cõng em đi…..hihihi………..
Anh chỉ biết cách làm theo thôi, trong nhà bây giờ Minh Hạ là lớn nhất, tại vì sao? Trước kia Tuấn Kiệt là lớn nhất nhưng mà bây giờ Tuấn Kiệt phải nghe lời Minh Hạ nên vị trí của cô là lớn hơn. Tiếng cười của cô vang khắp phòng, lần đầu tiên anh đòi chải tóc cho cô, động tác cũng rất tốt rồi cõng cô đến tủ quần áo chọn trang phục, tất cả mọi thứ đều là anh.
- Đồ của em cũng được xếp vô đây luôn hả? – cô nhìn tủ quần áo.
- Tất nhiên! Đây cũng là phòng của em, cái tủ quần áo này cũng là của em.
Trước mắt cô là cái tủ quần áo lớn, một bên là treo quần áo của Tuấn Kiệt có áo sơ mi, vest, quần âu,…..nhưng mà rất ít có áo thun, thứ tự quần áo được sắp xếp theo màu sắc nhưng mà đa số quần áo của anh toàn là màu đen với trắng. Còn về phía quần áo của Minh Hạ đồ của cô cũng được treo cạnh đồ của anh, rất gọn gàng và đẹp mắt, nhìn tủ đồ này thì phải nói là cái tủ đồ tối màu chỉ có: trắng, đen, tím, mấy màu sắc khác thì rất ít.
- Hôm nay không biết chọn cái gì………..- cô đang suy nghĩ.
- Lấy cái váy này đi.
Anh vươn tay lấy xuống cho cô một cái váy len suôn màu xám mặc vào cũng rất là xinh, cô lấy ra một cái khăn choàng cổ màu tím đậm do mẹ cô mua cho đi cùng cũng rất đẹp nha. Xong hết anh cõng cô xuống nhà, chắc có lẽ từ bây giờ ngày nào cũng vậy quá sáng cõng xuống, tối cõng lên.
- Hello cô Laura. – tiếng của Will.
- Chào anh Will! – cô trên lưng anh tươi cười chào lại.
Đặt cô ngồi xuống ghế, bàn ăn bây giờ chỉ có một ly sữa và một tách cà phê nóng hổi, cô cầm ly sữa lên uống một miếng thì Will đem đồ ăn ra nhưng mà theo sau Will còn có một cô gái.
- Mời cậu chủ và cô chủ ăn sáng! – hai người đồng thanh.
- Lại tiếp tục cái màn “cậu chủ” “cô chủ”. Anh, cô ấy là ai vậy? – cô ngồi chống cằm.
- Will giới thiệu đi. – anh bảo cậu.
Will nhìn sang cô gái đó mỉm mỉm cười, cô và anh đều mở mắt to nhìn Will, thái độ hôm nay của cậu thật là lạ.
- Dạ thưa cô chủ đây là….Mary cô ấy trước kia làm việc ở ngoài tiệm cà phê nhưng mà cô chủ vừa hồi phục trở về cần thêm người trợ giúp nên từ bây giờ có chuyện gì thì cô cứ việc gọi Mary.
- Có cần phải như thế không anh? – cô quay sang hỏi anh.
Không phải Minh Hạ không cần nhưng mà cô cảm thấy mình có thể tự lo được nên như vậy sẽ làm phiền người ta lắm huống chi trong nhà có Will là được rồi.
- Anh thấy như vậy là tốt, cô ấy là con gái sẽ rất dễ dàng giúp em, Will là con trai sao có thể....... – anh nhấp một ít cà phê.
" A....thì ra là anh không muốn để em gần Will....hihi đúng là....." - cô suy nghĩ trong lòng.
- Cô ấy biết nói tiếng Anh không?
- Tất cả mọi người ở đây đều nói hai loại ngôn ngữ Anh vá Pháp, em không cần phải sợ việc cô ấy sẽ không hiểu ý em nói. – anh giải thích.
- Ừ….em biết rồi. Vậy cũng tốt.
Buổi tối lúc chuẩn bị đi ngủ……..
- Anh, em ngủ ở đâu? – cô nhìn xung quanh chỉ thấy duy nhất một cái giường.
- Đây. – anh chỉ tay vào cái giường.
- Rồi anh ngủ ở đâu?
- Đây. – anh lại chỉ tay vào cái giường đó.
Điều mà Minh Hạ lo ngại nhất cũng xảy đến, từ chiều đến giờ điều cô quan tâm và chú ý nhất là căn phòng này chỉ có một cái giường. Phương án thứ nhất là Tuấn Kiệt ngủ ở dưới đất cô ngủ trên giường nhưng mà làm sao anh thể chịu được, thời tiết thì lạnh giá, anh biết bao ngày qua đã chăm sóc cực khổ cho cô sao có thể để anh như thế. Phương án hai là ngủ chung nhưng mà cũng không được luôn dù thế nào thì họ vẫn chưa có cưới nhau, rất nguy hiểm.
- Không được đâu! – cô lắc đầu.
- Tại sao không được nào? Anh ngủ một bên, em ngủ một bên với lại nửa đêm em có muốn uống nước hay đi vệ sinh gì thì anh sẽ có thể dễ dàng giúp em. – anh phân tích.
Minh Hạ nghe nói thì cũng hơi an lòng một chút, dù gì cái giường này cũng rất rộng và lớn cô chỉ cần nằm sát qua một bên và để cái gối ngay chính giữa chắc sẽ an toàn cộng thêm con người chắc không phải là những loại người như thế đâu.
- Thật không? Anh có chắc là không có chuyện gì chứ? – cô vẫn còn hơi nghi ngờ.
- Vậy chứ em nghĩ là sẽ có chuyện gì?
- Ơ…..mà thôi chắc không có gì đâu…..đi ngủ thôi! – cô xua tay lia lịa.
Trong khi anh thì như không có chuyện gì nghiêm trọng cứ nằm xuống ngủ còn cô thì cố hết sức nằm sát ra mé giường, còn ở chiến giữa thì chia một ranh giới rõ ràng. Đêm đến, không gian rơi vào trạng thái yên tĩnh mặc dù về nhà rồi thấy thoải mái hơn nhưng tại sao cô cứ trằn trọc mãi mà không thể nào chợp mắt được hay là vì lạ chỗ nhưng cũng không đúng cảm giác này thật khó diễn tả, đột nhiên ở bàn tay cô có một cảm giác đang bị siết chặt.
- Em chưa ngủ sao? – là giọng của anh.
- Tự nhiên hôm nay em không ngủ được, thật kì lạ mà phải không anh?
– cô ngước nhìn lên trần nhà.
- Không sao. Không ngủ được thì anh sẽ trò chuyện cùng em.
Tuy là ban đêm nhưng cô thấy rõ được khuôn mặt của anh, anh đang mỉm cười, nụ cười ấy chỉ là một đường cong môi nhẹ thôi nhưng cũng đủ mang lại cảm giác bình yên vô cùng, tay anh thật ấm áp thật to có thể phủ hết bàn tay cô một bàn tay nhỏ bé, yếu ớt cũng như chính hai con người của họ vậy.
- Anh Tuấn Kiệt, anh có cảm thấy anh bị em làm phiền nhiều lắm không? Bây giờ em không đi được có thể nói là một người rất vô dụng cái gì cũng phải có người giúp mới làm được mọi việc điều phụ thuộc vào anh. – giọng nói của cô có chút lo âu.
- Ngốc à! Anh không quan tâm, anh nói rồi anh sẽ chăm sóc tốt cho em, em không chỉ là bệnh nhân của anh mà còn là một người vô cùng đặc biệt. Chủ nhân trái tim anh.
- Nhưng mà em…………….
- Em không có gì phải sợ hết, anh sẽ thay thế đôi chân của em rồi một ngày nào đó em có thể đi lại bình thường chẳng phải sẽ tốt đẹp hết sao?
Nếu đã rơi vào trường hợp như Minh Hạ thì chắc chắn sẽ hiểu được nỗi lo âu của cô, Minh Hạ không phải lúc nào cũng vô tư hồn nhiên như vậy đâu trong lòng cô đang rất sợ, nhiều thứ đến là cô càng trở nên bị nhút nhát hơn, càng có nhiều tâm sự không biết bày tỏ với ai. Tuấn Kiệt là người cô tin tưởng nhất nhưng không phải cái gì cô cũng có thể nói với anh mà có những thứ thích để ở trong lòng rồi suy nghĩ vẩn vơ, thế mới nói con gái là khó hiểu.
- Em đang rất lạnh. – tay anh đang nắm chặt tay cô hơn.
Anh ngồi dậy quan sát rồi nhăn mặt lại, ngoài trời gió cứ thổi mà do cô xích ra ngoài quá nên cái mền chỉ đắp được nửa người thôi. Thế là phá bỏ ranh giới đó đi, anh vứt luôn cái gối ở giữa xuống đất, kéo Minh Hạ lại gần hơn rồi anh nằm xuống cạnh cô.
- Anh làm gì vậy? – cô giật mình.
- Em định chịu lạnh như thế đến sáng luôn đó hả? cái mền này không đủ rộng để phủ kín hết người của em đâu, cứ như thế thì đến sáng thế nào em cũng sẽ bị bệnh. Nghe lời anh, ngủ đi!
Nói xong anh ôm lấy Minh Hạ vào lòng và nhất quyết không buông ra, lần đầu tiên đối với Tuấn Kiệt có một người ngủ cạnh, Minh Hạ giống như bông gòn anh chỉ sợ nới lỏng tay cô sẽ bay đi mất, sẽ rời xa anh cảm giác này mãi mãi anh cũng không muốn nó mất đi đó là cảm giác được bảo bọc một người.
Sáng sớm tinh mơ, cả hai vẫn chưa ai động đậy gì hết, tất cả đều ngủ như chết vậy chỉ có tiếng lục đục dưới nhà bếp của Will chuẩn bị bữa sáng vì cậu vốn thức rất sớm, ngoài tiệm cà phê bà John đang dọn bàn ghế và lau chùi mấy cái tách còn ở tiệm sách thì ông John đang sắp xếp và bày trí lại mấy quyển sách mới nhập về, các cô người làm cũng đã đến( các nhân viên này làm theo giờ, sáng họ đến rồi chiều họ về, có ba nhóm. Một nhóm là làm việc bên quầy bán sách, phân loại và giới thiệu sách, nhóm thứ hai phụ bà John bán cà phê, nhóm thứ ba làm việc bên quầy bán hoa và có đôi lúc họ vào nhà dọn dẹp phụ Will,… công việc của họ rất là đa dạng, vì là nơi rộng lớn nên sẽ thuê nhiều người để có thể nhanh chóng hoàn thành công việc.)
Đang ngủ ngon thì có tiếng điện thoại làm Tuấn Kiệt tỉnh giấc, Minh Hạ thì vẫn còn chui rút trong mền ngủ ngon lành.
- Alo. – anh cố điều chỉnh lại giọng nói.
- Chủ tịch, là tôi Jun đây.
- Có chuyện gì?
- Dạ chuyện là…………………………
Để điện thoại xống nhìn mặt Tuấn Kiệt rất…rất là căng thẳng không biết anh đã nghe được những gì nhưng tình hình này cho thấy là không ổn, đang suy nghĩ miên man thì anh cảm nhận được có cái gì đó đang kéo lấy cái tay anh.
- Tuấn Kiệt đưa em đi đánh răng. – giọng cô rất nhẹ.
- Em không ngủ nữa à? – anh đưa tay vuốt mặt cô.
- Không…..đỡ em ngồi dậy, rồi cõng em đi…..hihihi………..
Anh chỉ biết cách làm theo thôi, trong nhà bây giờ Minh Hạ là lớn nhất, tại vì sao? Trước kia Tuấn Kiệt là lớn nhất nhưng mà bây giờ Tuấn Kiệt phải nghe lời Minh Hạ nên vị trí của cô là lớn hơn. Tiếng cười của cô vang khắp phòng, lần đầu tiên anh đòi chải tóc cho cô, động tác cũng rất tốt rồi cõng cô đến tủ quần áo chọn trang phục, tất cả mọi thứ đều là anh.
- Đồ của em cũng được xếp vô đây luôn hả? – cô nhìn tủ quần áo.
- Tất nhiên! Đây cũng là phòng của em, cái tủ quần áo này cũng là của em.
Trước mắt cô là cái tủ quần áo lớn, một bên là treo quần áo của Tuấn Kiệt có áo sơ mi, vest, quần âu,…..nhưng mà rất ít có áo thun, thứ tự quần áo được sắp xếp theo màu sắc nhưng mà đa số quần áo của anh toàn là màu đen với trắng. Còn về phía quần áo của Minh Hạ đồ của cô cũng được treo cạnh đồ của anh, rất gọn gàng và đẹp mắt, nhìn tủ đồ này thì phải nói là cái tủ đồ tối màu chỉ có: trắng, đen, tím, mấy màu sắc khác thì rất ít.
- Hôm nay không biết chọn cái gì………..- cô đang suy nghĩ.
- Lấy cái váy này đi.
Anh vươn tay lấy xuống cho cô một cái váy len suôn màu xám mặc vào cũng rất là xinh, cô lấy ra một cái khăn choàng cổ màu tím đậm do mẹ cô mua cho đi cùng cũng rất đẹp nha. Xong hết anh cõng cô xuống nhà, chắc có lẽ từ bây giờ ngày nào cũng vậy quá sáng cõng xuống, tối cõng lên.
- Hello cô Laura. – tiếng của Will.
- Chào anh Will! – cô trên lưng anh tươi cười chào lại.
Đặt cô ngồi xuống ghế, bàn ăn bây giờ chỉ có một ly sữa và một tách cà phê nóng hổi, cô cầm ly sữa lên uống một miếng thì Will đem đồ ăn ra nhưng mà theo sau Will còn có một cô gái.
- Mời cậu chủ và cô chủ ăn sáng! – hai người đồng thanh.
- Lại tiếp tục cái màn “cậu chủ” “cô chủ”. Anh, cô ấy là ai vậy? – cô ngồi chống cằm.
- Will giới thiệu đi. – anh bảo cậu.
Will nhìn sang cô gái đó mỉm mỉm cười, cô và anh đều mở mắt to nhìn Will, thái độ hôm nay của cậu thật là lạ.
- Dạ thưa cô chủ đây là….Mary cô ấy trước kia làm việc ở ngoài tiệm cà phê nhưng mà cô chủ vừa hồi phục trở về cần thêm người trợ giúp nên từ bây giờ có chuyện gì thì cô cứ việc gọi Mary.
- Có cần phải như thế không anh? – cô quay sang hỏi anh.
Không phải Minh Hạ không cần nhưng mà cô cảm thấy mình có thể tự lo được nên như vậy sẽ làm phiền người ta lắm huống chi trong nhà có Will là được rồi.
- Anh thấy như vậy là tốt, cô ấy là con gái sẽ rất dễ dàng giúp em, Will là con trai sao có thể....... – anh nhấp một ít cà phê.
" A....thì ra là anh không muốn để em gần Will....hihi đúng là....." - cô suy nghĩ trong lòng.
- Cô ấy biết nói tiếng Anh không?
- Tất cả mọi người ở đây đều nói hai loại ngôn ngữ Anh vá Pháp, em không cần phải sợ việc cô ấy sẽ không hiểu ý em nói. – anh giải thích.
- Ừ….em biết rồi. Vậy cũng tốt.