Chương : 39
Dưới sự ngạc nhiên của mọi người, thân ảnh đang tiến vào khán đài đã thu hút hết ánh nhìn của tất cả và Minh Hạ, cô còn thấy người ấy có nhìn cô một lúc trước khi đi thẳng lên. Các ánh đèn flash liên tục rọi vào con người đặc biệt này, từng bước chân rất chắc chắn thể hiện sự nghiêm nghị, trang phục từ trên xuống dưới đều là màu đen toát lên một nét đẹp ma mị và sắc thái lạnh lùng của một cương vị là người lãnh đạo.
- Anh ta sao lại có mặt ở đây? Tập đoàn HAPPY đang có mục đích gì chăng? – phóng viên.
- Giáo sư Henry? Hôm nay anh ấy thật đẹp mà. – một vị khách mời.
Jun ở trên đã chuẩn bị sẵn, anh bước lên Jun liền kéo ghế cho anh ngồi, cái cách ngồi cũng thể hiện sự lịch lãm, sang trọng. Anh chỉnh lại vest rồi ngước mặt lên, một vẻ mặt đầy tự tin đối mặt với đám phóng viên.
- Tôi xin chào tất cả mọi người, tôi biết bây giờ trong đầu mọi người sẽ có rất nhiều thắc mắc. Xin mọi người cứ đặt câu hỏi, tôi sẵn sàng trả lời. – anh lên tiếng.
- Xin chào anh Henry, như mọi người cũng đã biết hiện tại anh đang là một bác sĩ và giáo sư tài năng. Vậy cho hỏi anh đến buổi họp báo này với mụch đích gì?
- Tôi đến đây là để giải đáp thắc mắc của mọi người, tất cả những gì từ trước đến nay.
Hình như Tuấn Kiệt đang nhìn cô, ánh mắt của anh có một cái gì đó rất lạ, có chút hơi buồn, có lỗi, nhưng ánh mắt đó nhanh chóng rời đi nơi khác.
“ Anh đang tính làm gì vậy Tuấn Kiệt, anh không là chuyện gì dại dột chứ?” – cô lặng lẽ nhìn anh.
- Anh có thể cho biết giữa anh và tập đoàn HAPPY có một mối quan hệ như thế nào không? – lại một câu hỏi.
- Đó là nơi làm việc của tôi. – anh vẫn rất bình tĩnh.
- Thế anh làm chức vụ gì trong HAPPY? Cố vấn? điều chế thuốc?
- CHỦ TỊCH.
Khán phòng lại một lần nữa như muốn nổ tung, chỉ hai chữ mà anh vừa nói ra thì lại lập tức tạo nên một cơn sốt bởi vì từ trước đến nay mọi người chỉ biết tập đoàn HAPPY mà chưa bao giờ được thấy mặt người lãnh đạo, thông tin về vị chủ tịch là một ẩn số và luôn là tiêu đề được tìm tòi nhiều nhất trong giới kinh doanh cũng như các lĩnh vực khác.
- Anh nói sao? Anh chính là chủ tịch tập đoàn HAPPY? Tại sao anh lại quyết định ra mặt trong khi suốt một thời gian dài anh vẫn luôn ẩn mình đi. Điều gì đã đưa anh đi đến quyết định đó? Hay vì áp lực quá lớn?
- Chỉ đơn giản là tôi không muốn giấu thân phận của mình nữa, tất nhiên là trong công việc phải có áp lực nhưng tôi tin tôi có thể làm được vì tôi còn mang trọng trách xây dựng và lãnh đạo tập đoàn HAPPY đi lên ngày càng phát triển. – anh cười nhẹ.
- Cho tôi hỏi thêm, nếu anh là chủ tịch vậy anh cũng chính là chủ của bệnh viện HAPPY?
- Tôi tin chắc mọi đã có câu trả lời trong lòng rồi, bệnh viện và tập đoàn là anh em với nhau.
Anh quyết định nói ra là đúng hay sai? Nhưng cô tin rằng cái gì anh cũng đã suy nghĩ trước. Mọi người trong đây ai cũng ngưỡng mộ anh hết, cái thắc mắc từ lâu của họ đã được gỡ bỏ đi giờ đây họ chỉ thấy trước mắt mình là một thiên tài lãnh đạo đang dần dần gỡ bỏ lớp màn xuất hiện ra thế giớ bên ngoài.
- Thưa giáo sư à không chủ tịch chúng tôi nghe nói tập đoàn của anh vừa điều chế ra một loại thuốc mới. Vậy ai là người nghiên cứu ra? Công dụng?...anh có thể nói rõ cho mọi người cùng biết.
- Tôi cũng xin trình bày cho mọi người cùng biết, thuốc mới là do tôi nghiên cứu nên. Loại thuốc này có tác dụng phục hồi tốt nhất thể trạng cho bệnh nhân bị bệnh u não sau khi phẫu thuật, các dược liệu có trong thành phần là các thảo dược tự nhiên.
…Bốp……bốp……………………… bốp.......
Tiếng vỗ tay tràn ngập khi câu trả lời của anh kết thúc, dự tính của Tuấn Kiệt là anh sẽ không công bố loại thuốc này ra nhưng không biết nguồn tin từ đâu đưa đến bắt buộc phải có buổi họp báo hôm nay.
- Anh hãy cho biết từ đâu mà anh nghĩ ra được cách chế loại thuốc này?
- Hạnh phúc, yêu thương và…lời hứa với một người đặc biệt, tôi muốn bệnh nhân ấy sẽ được trở thành một người bình thường như bao người.
Câu trả lời khiến mọi người khó hiểu nhưng có hai người sẽ hiểu chắc các bạn cũng đã biết là ai rồi, Tuấn Kiệt vô tình bị chi phối mà dùng tất cả cảm xúc trong lòng thể hiện ra. Đó không phải là thuốc mà là dùng tình yêu để pha chế, thành công lớn nhất không chỉ dựa vào thuốc men mà còn có yếu tố “yêu thương một người”.
- Anh có thể nói thêm không ạ?- phóng viên đang rất tò mò.
Lúc này anh mới quay lại nháy mắt với Jay, và kéo ghế đứng dậy.
- Những gì tôi có thể nói cũng đã nói hết rồi. Một lần nữa tôi chân thành cám ơn tất cả mọi người đã có mặt ở đây tham dự họp báo này. Chào tạm biệt, hẹn gặp lại. – anh vội vã bước ra.
Trước đó đã có hai tên vệ sĩ đẩy Minh Hạ ra ngoài trước theo yêu cầu của Tuấn Kiệt, nhìn hai tên mang kính đen cô cứ tưởng là mình bị bắt cóc, trong lòng vô cùng sợ hãi.
- Mấy người là ai? Mấy người muốn đưa tôi đi đâu? TUẤN KIỆT CỨU EM! – cô la lên.
- Phu nhân! Xin phu nhân cứ yên tâm, chủ tịch đã dặn chúng tôi đưa cô đi trước để tránh bị đám phóng viên làm tắc đường. – một tên vệ sĩ từ tốn nói.
Cũng chịu thôi, ai bảo cô có chân mà không đi được cứ để tùy ý người ta muốn đưa đi đâu thì đi, số là khổ như vậy đó. Hai tên đó đúng là người của Tuấn Kiệt thật, họ đẩy cô đi đến nhà xe, anh đang đứng chờ sẵn ở đó.
- Chủ tịch chúng tôi đã đưa phu nhân đến đây an toàn.
- Được! Các người cứ đi đi để tôi lo cho cô ấy. – anh khoác tay bảo họ.
Tuấn Kiệt đưa Minh Hạ vào trong xe, anh chỉnh lại nón và đeo mắt kính vào che chắn cho cô thật là kĩ càng trước khi rời đi. Như anh dự đoán, đám phóng viên nhanh chân đó đã theo sát nút anh và cô, bọn họ vây kín mít chiếc xe và điều tra về Minh Hạ.
- Chủ tịch cô gái trong xe là ai ạ? Có phải là phu nhân của anh không? Xin anh trả lời cho…..chủ tịch……chủ tịch……. – tiếng đám phóng viên gọi xung quanh.
Minh Hạ sợ hãi lấy cái nón che kĩ mặt lại, cũng may giây phút ấy đã có một bàn tay lồng vào tay cô, anh nhấn ga và chiếc xe lao vút đi nhanh chóng chỉ còn lại đó khói xe và tiếng réo gọi của bao người. Pari thời tiết mùa đông lạnh nhưng không có tuyết rơi, giữa một thành phố hào hoa, tráng lệ, mọi người nhìn thấy ai cũng phải ghen tị khi thấy một chàng trai đang cõng một cô gái đi dạo dưới con đường mang hơi ẩm của khí trời, chàng trai có vẻ rất dễ dàng khi để bạn gái mình tựa vào lưng mình còn cô gái thì hai tay đang ôm chặt lấy vai của anh chàng, họ cứ đi và cứ đi.
- Anh này…..Nếu anh đã không thích thì sao anh phải cố gượng ép mình chứ? Em biết anh thích giấu mình đi không muốn có nhiều phiền phức, tại sao lại công khai? – cô nói nhỏ vào tai anh.
- Bây giờ mọi người cũng đã biết hết rồi không muốn cũng không được. – vẻ mặt anh hết sức bình thản.
- Nhưng từ đầu anh không nói thì ai sẽ biết nào?
- Anh muốn cho tất cả biết, anh muốn bảo vệ Hạ Hạ của anh. Dù gì thì sao này cũng phải biết thôi, bây giờ nếu đã biết thì họ sẽ không dám gây chuyện với người bên cạnh anh. – anh cười.
“ Vì mình sao? Tuấn Kiệt anh sao có thể làm vậy? nếu anh công bố em sẽ là người có lỗi nhiều nhất, em không tốt khiến anh lo lắng, khiến anh phải lộ diện trước mặt mọi người.” – cô xúc động.
Ngồi trên lưng anh rất dễ chịu, cảm giác này mãi mãi cô cũng chẳng muốn kết thúc, cô dùng hai tay của mình để lên cái mặt của anh.
- Nếu một ngày chân em đi lại được anh có chịu cõng em đi nữa không? – cô lí nhí.
- KHÔNG…………..
- Huhu…………..anh thật sự không ư? Cho anh chết luôn! – cô dùng tay nhéo mạnh cái mặt anh.
- Không thể nào “không thể”. Cõng em tới già luôn.
Thế là hai người họ vui vẻ ngắm cảnh của thành phố, lần đầu tiên Minh Hạ được đến đây cái gì cũng mới, cũng đẹp và nhất là đi cùng Tuấn Kiệt, cũng tội cho anh thật đi một mình đi đã mệt, có cô trên lưng đi chắc cũng mệt dữ lắm.
- Anh có mệt không? Mình ngồi nghỉ một lát nhé!
- Anh không thấy mệt. Em không có mang bao tay theo sao? em đang lạnh đây này. - anh nhăn mặt.
- Ờ…em quên mất rồi!
Anh bất ngờ tăng tốc đi nhanh hơn, điểm dừng chân đó chính là một cửa hàng bán quần áo, vô đây làm gì nhỉ? Anh thả cô ngồi xuống ghế rồi đi nói với cô bán hàng. Nhân viên đem ra rất nhiều loại bao tay đủ các màu sắc, cô nhìn thấy mà vô cùng thích nhưng mà ở đây chỉ có kiểu của nữ trong khi anh cũng không có bao tay.
-Chị ơi…..chị lấy cho em……………..
Minh Hạ nói nhỏ với cô bán hàng một lúc sau cô đem ra một cái hộp trong đó cũng có rất nhiều mẫu nhưng là đồ đôi. Anh lo nhìn xung quanh để cô tùy ý lựa không chú ý tới chỉ đến khi…..
- Anh xong rồi, tính tiền đi! – cô nhìn anh cười tươi.
Anh cũng đi đến quầy bán hàng tính tiền còn cô ngồi ở đây gương mặt đầy ẩn ý và thích thú.
- Bao tay đâu? Sao em không mang vào. – anh nhìn vào tay cô.
- Đưa tay anh ra, em có cái này………………..
Anh không hiểu gì nhưng cũng đưa tay ra, cô cứ cười khúc khích lôi sau lưng ra hai cặp bao tay màu đen, đồ đôi đó rất hợp, cô đeo vào tay anh trước rồi mới tới lượt mình, xong hết cô lấy hai bàn tay mình nắm lấy hai bàn tay anh.
- Anh xem có đẹp không? Nó ở tay chúng ta là quá là hợp, chúng nó là một đôi hạnh phúc. - cô mơ mộng.
- Tại sao lại chọn màu đen? – anh nhìn bao tay.
- Tại cái chú bác sĩ tên Tuấn Kiệt gì đó thích màu đen. - cô nói vu vơ.
- Trẻ con! Nhưng anh không thể không thích một người trẻ con như Hạ Hạ.
- Anh ta sao lại có mặt ở đây? Tập đoàn HAPPY đang có mục đích gì chăng? – phóng viên.
- Giáo sư Henry? Hôm nay anh ấy thật đẹp mà. – một vị khách mời.
Jun ở trên đã chuẩn bị sẵn, anh bước lên Jun liền kéo ghế cho anh ngồi, cái cách ngồi cũng thể hiện sự lịch lãm, sang trọng. Anh chỉnh lại vest rồi ngước mặt lên, một vẻ mặt đầy tự tin đối mặt với đám phóng viên.
- Tôi xin chào tất cả mọi người, tôi biết bây giờ trong đầu mọi người sẽ có rất nhiều thắc mắc. Xin mọi người cứ đặt câu hỏi, tôi sẵn sàng trả lời. – anh lên tiếng.
- Xin chào anh Henry, như mọi người cũng đã biết hiện tại anh đang là một bác sĩ và giáo sư tài năng. Vậy cho hỏi anh đến buổi họp báo này với mụch đích gì?
- Tôi đến đây là để giải đáp thắc mắc của mọi người, tất cả những gì từ trước đến nay.
Hình như Tuấn Kiệt đang nhìn cô, ánh mắt của anh có một cái gì đó rất lạ, có chút hơi buồn, có lỗi, nhưng ánh mắt đó nhanh chóng rời đi nơi khác.
“ Anh đang tính làm gì vậy Tuấn Kiệt, anh không là chuyện gì dại dột chứ?” – cô lặng lẽ nhìn anh.
- Anh có thể cho biết giữa anh và tập đoàn HAPPY có một mối quan hệ như thế nào không? – lại một câu hỏi.
- Đó là nơi làm việc của tôi. – anh vẫn rất bình tĩnh.
- Thế anh làm chức vụ gì trong HAPPY? Cố vấn? điều chế thuốc?
- CHỦ TỊCH.
Khán phòng lại một lần nữa như muốn nổ tung, chỉ hai chữ mà anh vừa nói ra thì lại lập tức tạo nên một cơn sốt bởi vì từ trước đến nay mọi người chỉ biết tập đoàn HAPPY mà chưa bao giờ được thấy mặt người lãnh đạo, thông tin về vị chủ tịch là một ẩn số và luôn là tiêu đề được tìm tòi nhiều nhất trong giới kinh doanh cũng như các lĩnh vực khác.
- Anh nói sao? Anh chính là chủ tịch tập đoàn HAPPY? Tại sao anh lại quyết định ra mặt trong khi suốt một thời gian dài anh vẫn luôn ẩn mình đi. Điều gì đã đưa anh đi đến quyết định đó? Hay vì áp lực quá lớn?
- Chỉ đơn giản là tôi không muốn giấu thân phận của mình nữa, tất nhiên là trong công việc phải có áp lực nhưng tôi tin tôi có thể làm được vì tôi còn mang trọng trách xây dựng và lãnh đạo tập đoàn HAPPY đi lên ngày càng phát triển. – anh cười nhẹ.
- Cho tôi hỏi thêm, nếu anh là chủ tịch vậy anh cũng chính là chủ của bệnh viện HAPPY?
- Tôi tin chắc mọi đã có câu trả lời trong lòng rồi, bệnh viện và tập đoàn là anh em với nhau.
Anh quyết định nói ra là đúng hay sai? Nhưng cô tin rằng cái gì anh cũng đã suy nghĩ trước. Mọi người trong đây ai cũng ngưỡng mộ anh hết, cái thắc mắc từ lâu của họ đã được gỡ bỏ đi giờ đây họ chỉ thấy trước mắt mình là một thiên tài lãnh đạo đang dần dần gỡ bỏ lớp màn xuất hiện ra thế giớ bên ngoài.
- Thưa giáo sư à không chủ tịch chúng tôi nghe nói tập đoàn của anh vừa điều chế ra một loại thuốc mới. Vậy ai là người nghiên cứu ra? Công dụng?...anh có thể nói rõ cho mọi người cùng biết.
- Tôi cũng xin trình bày cho mọi người cùng biết, thuốc mới là do tôi nghiên cứu nên. Loại thuốc này có tác dụng phục hồi tốt nhất thể trạng cho bệnh nhân bị bệnh u não sau khi phẫu thuật, các dược liệu có trong thành phần là các thảo dược tự nhiên.
…Bốp……bốp……………………… bốp.......
Tiếng vỗ tay tràn ngập khi câu trả lời của anh kết thúc, dự tính của Tuấn Kiệt là anh sẽ không công bố loại thuốc này ra nhưng không biết nguồn tin từ đâu đưa đến bắt buộc phải có buổi họp báo hôm nay.
- Anh hãy cho biết từ đâu mà anh nghĩ ra được cách chế loại thuốc này?
- Hạnh phúc, yêu thương và…lời hứa với một người đặc biệt, tôi muốn bệnh nhân ấy sẽ được trở thành một người bình thường như bao người.
Câu trả lời khiến mọi người khó hiểu nhưng có hai người sẽ hiểu chắc các bạn cũng đã biết là ai rồi, Tuấn Kiệt vô tình bị chi phối mà dùng tất cả cảm xúc trong lòng thể hiện ra. Đó không phải là thuốc mà là dùng tình yêu để pha chế, thành công lớn nhất không chỉ dựa vào thuốc men mà còn có yếu tố “yêu thương một người”.
- Anh có thể nói thêm không ạ?- phóng viên đang rất tò mò.
Lúc này anh mới quay lại nháy mắt với Jay, và kéo ghế đứng dậy.
- Những gì tôi có thể nói cũng đã nói hết rồi. Một lần nữa tôi chân thành cám ơn tất cả mọi người đã có mặt ở đây tham dự họp báo này. Chào tạm biệt, hẹn gặp lại. – anh vội vã bước ra.
Trước đó đã có hai tên vệ sĩ đẩy Minh Hạ ra ngoài trước theo yêu cầu của Tuấn Kiệt, nhìn hai tên mang kính đen cô cứ tưởng là mình bị bắt cóc, trong lòng vô cùng sợ hãi.
- Mấy người là ai? Mấy người muốn đưa tôi đi đâu? TUẤN KIỆT CỨU EM! – cô la lên.
- Phu nhân! Xin phu nhân cứ yên tâm, chủ tịch đã dặn chúng tôi đưa cô đi trước để tránh bị đám phóng viên làm tắc đường. – một tên vệ sĩ từ tốn nói.
Cũng chịu thôi, ai bảo cô có chân mà không đi được cứ để tùy ý người ta muốn đưa đi đâu thì đi, số là khổ như vậy đó. Hai tên đó đúng là người của Tuấn Kiệt thật, họ đẩy cô đi đến nhà xe, anh đang đứng chờ sẵn ở đó.
- Chủ tịch chúng tôi đã đưa phu nhân đến đây an toàn.
- Được! Các người cứ đi đi để tôi lo cho cô ấy. – anh khoác tay bảo họ.
Tuấn Kiệt đưa Minh Hạ vào trong xe, anh chỉnh lại nón và đeo mắt kính vào che chắn cho cô thật là kĩ càng trước khi rời đi. Như anh dự đoán, đám phóng viên nhanh chân đó đã theo sát nút anh và cô, bọn họ vây kín mít chiếc xe và điều tra về Minh Hạ.
- Chủ tịch cô gái trong xe là ai ạ? Có phải là phu nhân của anh không? Xin anh trả lời cho…..chủ tịch……chủ tịch……. – tiếng đám phóng viên gọi xung quanh.
Minh Hạ sợ hãi lấy cái nón che kĩ mặt lại, cũng may giây phút ấy đã có một bàn tay lồng vào tay cô, anh nhấn ga và chiếc xe lao vút đi nhanh chóng chỉ còn lại đó khói xe và tiếng réo gọi của bao người. Pari thời tiết mùa đông lạnh nhưng không có tuyết rơi, giữa một thành phố hào hoa, tráng lệ, mọi người nhìn thấy ai cũng phải ghen tị khi thấy một chàng trai đang cõng một cô gái đi dạo dưới con đường mang hơi ẩm của khí trời, chàng trai có vẻ rất dễ dàng khi để bạn gái mình tựa vào lưng mình còn cô gái thì hai tay đang ôm chặt lấy vai của anh chàng, họ cứ đi và cứ đi.
- Anh này…..Nếu anh đã không thích thì sao anh phải cố gượng ép mình chứ? Em biết anh thích giấu mình đi không muốn có nhiều phiền phức, tại sao lại công khai? – cô nói nhỏ vào tai anh.
- Bây giờ mọi người cũng đã biết hết rồi không muốn cũng không được. – vẻ mặt anh hết sức bình thản.
- Nhưng từ đầu anh không nói thì ai sẽ biết nào?
- Anh muốn cho tất cả biết, anh muốn bảo vệ Hạ Hạ của anh. Dù gì thì sao này cũng phải biết thôi, bây giờ nếu đã biết thì họ sẽ không dám gây chuyện với người bên cạnh anh. – anh cười.
“ Vì mình sao? Tuấn Kiệt anh sao có thể làm vậy? nếu anh công bố em sẽ là người có lỗi nhiều nhất, em không tốt khiến anh lo lắng, khiến anh phải lộ diện trước mặt mọi người.” – cô xúc động.
Ngồi trên lưng anh rất dễ chịu, cảm giác này mãi mãi cô cũng chẳng muốn kết thúc, cô dùng hai tay của mình để lên cái mặt của anh.
- Nếu một ngày chân em đi lại được anh có chịu cõng em đi nữa không? – cô lí nhí.
- KHÔNG…………..
- Huhu…………..anh thật sự không ư? Cho anh chết luôn! – cô dùng tay nhéo mạnh cái mặt anh.
- Không thể nào “không thể”. Cõng em tới già luôn.
Thế là hai người họ vui vẻ ngắm cảnh của thành phố, lần đầu tiên Minh Hạ được đến đây cái gì cũng mới, cũng đẹp và nhất là đi cùng Tuấn Kiệt, cũng tội cho anh thật đi một mình đi đã mệt, có cô trên lưng đi chắc cũng mệt dữ lắm.
- Anh có mệt không? Mình ngồi nghỉ một lát nhé!
- Anh không thấy mệt. Em không có mang bao tay theo sao? em đang lạnh đây này. - anh nhăn mặt.
- Ờ…em quên mất rồi!
Anh bất ngờ tăng tốc đi nhanh hơn, điểm dừng chân đó chính là một cửa hàng bán quần áo, vô đây làm gì nhỉ? Anh thả cô ngồi xuống ghế rồi đi nói với cô bán hàng. Nhân viên đem ra rất nhiều loại bao tay đủ các màu sắc, cô nhìn thấy mà vô cùng thích nhưng mà ở đây chỉ có kiểu của nữ trong khi anh cũng không có bao tay.
-Chị ơi…..chị lấy cho em……………..
Minh Hạ nói nhỏ với cô bán hàng một lúc sau cô đem ra một cái hộp trong đó cũng có rất nhiều mẫu nhưng là đồ đôi. Anh lo nhìn xung quanh để cô tùy ý lựa không chú ý tới chỉ đến khi…..
- Anh xong rồi, tính tiền đi! – cô nhìn anh cười tươi.
Anh cũng đi đến quầy bán hàng tính tiền còn cô ngồi ở đây gương mặt đầy ẩn ý và thích thú.
- Bao tay đâu? Sao em không mang vào. – anh nhìn vào tay cô.
- Đưa tay anh ra, em có cái này………………..
Anh không hiểu gì nhưng cũng đưa tay ra, cô cứ cười khúc khích lôi sau lưng ra hai cặp bao tay màu đen, đồ đôi đó rất hợp, cô đeo vào tay anh trước rồi mới tới lượt mình, xong hết cô lấy hai bàn tay mình nắm lấy hai bàn tay anh.
- Anh xem có đẹp không? Nó ở tay chúng ta là quá là hợp, chúng nó là một đôi hạnh phúc. - cô mơ mộng.
- Tại sao lại chọn màu đen? – anh nhìn bao tay.
- Tại cái chú bác sĩ tên Tuấn Kiệt gì đó thích màu đen. - cô nói vu vơ.
- Trẻ con! Nhưng anh không thể không thích một người trẻ con như Hạ Hạ.