Chương : 46
Trên con đường tràn ngập màu vàng nhạt của ánh nắng, phía xa xa ta có thể nhìn thấy bóng lưng của hai người Tuấn Kiệt và Minh Hạ đang chậm dần đi về trước. Đang đi thì bỗng dưng anh kéo cô lại không cho đi nữa.
- Đứng yên đó cho anh, leo lên lưng anh cõng. – anh cúi xuống.
- Bác sĩ……em có thể…….tự đi. – cô ngập ngừng nhìn anh.
- Không nói nhiều, hay là anh vác em lên vai anh vậy. – anh lại tiếp tục ra lệnh.
Thế là cô đành trở về thời gian lúc trước vậy, trong đầu cô bây giờ chỉ toàn là hình ảnh về sự việc ban nãy và một câu hỏi tồn tại khiến tâm trí cô rối bời đó là Huy Khải là ai? Anh ta là người tốt hay xấu? sự xuất hiện của Huy Khải sẽ khiến Tuấn Kiệt của cô suy nghĩ ra sao? Rối trí.
- Anh…..thật sự em rất sợ, em không biết anh ta là ai cả. Em………….. – cô đang sợ anh sẽ hiểu lầm.
- Hạ Hạ của anh không cần phải lo, có anh đây rồi không ai có thể làm hại em. Anh biết là em đang suy nghĩ cái gì nhưng mà anh tin tưởng vào tình yêu của hai chúng ta. – anh nhẹ nhàng nói với cô.
- Cám ơn anh! Cám ơn hastoryy của em rất nhiều. – cô ngượng ngùng lắm mới nói được chữ “ hastoryy”
“ Tuấn Kiệt, em thật sự rất lo….rất rất lo, em sẽ mãi mãi không muốn mất đi quãng thời gian anh và em đã trải qua vì anh là cả một thế giới có đủ những thứ em cần”
- Em mới nói gì? “hastoryy”? – anh hỏi lại mặc dù đã nghe rất rõ.
- Thì đúng đó. Từ lúc mà chúng ta bắt đầu yêu nhau đến bây giờ anh có bao giờ gọi em một cách đễ thương nào khác đâu? – cô lại bắt đầu nhõng nhẽo.
- Thế em muốn anh gọi em như thế nào. – anh mỉm cười thầm.
- Ơ…ít ra cũng phải là “hastoryy” hay “ em yêu”, “cục cưng”, “bảo bối”,……..- cô liệt kê ra một đống cách xưng hô.
Tuấn kiệt sau khi nghe nói xong thì vừa muốn cười mà vừa nhăn mặt, Hạ Hạ không biết học ở đâu? Xem ai? Mà có thể bắt anh gọi cô theo những kiểu như thế? Anh lắc đầu.
- Anh sẽ không gọi em như thế. Trong lòng anh một là gọi em bằng “Hạ Hạ” và hai là bằng “Bà xã” chỉ như thế thôi, nếu em không thích thì chuyển sang gọi bằng “bà xã” vậy! – anh cố tình.
- Anh……..quá đáng, thôi thì cứ gọi bằng “Hạ Hạ” vậy! – cô ấm ức.
Tâm trạng Minh Hạ phần nào đã đỡ hơn hẳn, cô thấy nhẹ lòng hơn, có lẽ cảm giác bình yên này chỉ có anh mới mang lại cho cô. Trước mắt cô bây giờ là một căn biệt thự màu hồng, nhưng nhìn cái nhà này có cảm giác thân quen làm sao ấy, kiến trúc rất đặc biệt nhất là cái cổng, cô suy nghĩ mãi nhưng hình ảnh đó cứ mờ mờ ảo ảo.
- Chỗ này…..chỗ này nhìn quen quá. – cô nói với anh nhưng mắt thì nhìn mãi vào căn nhà.
- Em còn nhớ không? Giáng sinh. Công trình Je T’ aime “ anh yêu em” – anh từ từ khơi gợi lại kí ức.
- A! em nhớ rồi, nó là mô hình chúng ta cùng ghép nhưng…..nhưng bây giờ là nhà. Là anh đã xây? – cô chỉ tay vào căn nhà.
- Đó là thành quả của hai chúng ta và còn là ước mơ của anh và em. Vào nhà của chúng ta thôi.
Nói rồi anh kéo cô vào trong, quả là rất giống với Je T’ aime mô hình, bên ngoài đã giống còn trong thì sao? Bất ngờ rồi lại bất ngờ ở trong lấy tông màu trắng và tím nhạt làm chủ đạo tạo cảm giác mát lạnh khi ở đấy, nội thất thì có vẻ hơi giống nhà ở Pháp. Nhà rộng thì tất nhiên có nhiều phòng nhưng chỉ có một phòng là đặc biệt nhất, cô hoàn toàn bị thu hút vì khi khắp nơi toàn là ảnh của cô, chụp chính diện có, nghiêng có, bóng lưng cũng có, hơn hết là hình anh và cô được phóng thành một tấm to treo ở giữa phòng.
- Thật là êm, ở đây thật là thích. – cô nằm dài trên giường.
- Em ngủ một chút đi, một lát anh sẽ gọi em dậy. – anh đi đến ngồi cạnh cô.
- Nhưng em không buồn ngủ. – cô phúng phính đôi má của mình.
- Vậy thì dựa vào người anh, chúng ta cùng thi đếm cừu.
1 con cừu…….hihi – cô cười rộn rã khắp phòng.
2 con cừu…………..
3 con cừu…………..
………………….
99 con cừu………….
100…..con……
Bàn tay trong tay Tuấn Kiệt đần buông lỏng khỏi tay anh, khuôn mặt Minh Hạ lúc đang ngủ rất bình yên, từ khi trở về anh luôn có cảm giác hơi bất an. Có khi nào một ngày nào đó cô cũng buông tay anh ra như bây giờ? Liệu quyết định của anh cho cô trở về là đúng hay sai? Nhưng nếu cứ giữ cô ở lại thì có ích kỉ quá hay chăng?
Tiếng còi xe, tiếng gió, tiếng dao đâm vào từng nhát của trái tim, nỗi đau của trái tim sắp chết, trên con đường có Minh Hạ từng đi hình bóng tung tăng của cô đang ngập tràn ở khắp ngõ ngách làm cho Huy Khải càng muốn gặp cô nhưng tìm mãi cũng không thấy. Một năm trước đây cũng chính mẹ cô đã đưa cho cậu một lá thư.
“ Thân gửi anh Huy Khải!
Khi anh đọc được những dòng thư này thì chắc có lẽ em cũng sắp ra đi rồi, ngày tháng của anh còn rất dài anh hãy tập trung vào việc học đừng lo tìm em nữa, em hiểu cảm giác của anh. Em đã đi đến một nơi rất rất là xa anh sẽ không tìm ra được em đâu, em muốn những ngày cuối của mình sẽ được bình yên và thấy anh được hạnh phúc, hãy cố tìm một nửa cho mình anh nhé. Anh mãi mãi là người anh trai, người bạn tốt nhất của em.”
Về tới nhà Huy Khải vội cầm lấy chai rượu rót ra một ly ngồi suy tư, Minh Hạ tại sao lại không biết cậu là ai? Cậu là người yêu cô nhất, hiểu cô nhất mà. Tại sao? Tại sao lại xuất hiện người con trai khác đi cạnh cô chứ? Huy Khải đang vò đầu mệt mỏi thì.
- A! Anh yêu, anh về rồi đó à? – tiếng lảnh lót của một cô gái, cô ấy bước đến choàng tay qua cổ Huy Khải.
- Ngọc Thư! Em đến từ khi nào? – cậu chẳng nhìn cô ta lấy một cái.
- Sao anh uống rượu hoài vậy? anh có biết em lo cho anh lắm không? – cô ta đang làm nũng.
- Em đi chỗ khác chơi đi, anh đang mệt. – Huy Khải nhăn mặt.
- Anh Huy Khải, em có thai rồi. – Ngọc Thư nhìn Huy Khải.
- Em…….Em nói sao? – cậu ngước lên nhìn Ngọc Thư đầy vẻ ngạc nhiên.
- Phải! Em – có – thai – rồi – Ngọc Thư nhấn mạnh từng chữ.
Tất cả đối với Huy Khải như sụp đổ, niềm vui vừa được gặp người cậu mong nhớ bấy lâu chưa nguôi thì tin dữ lại đến, sao Ngọc Thư lại có thể có thai ngay lúc này? Giờ cậu phải biết tính sao đối với cả hai đây?
- Em chắc chắn không? – Huy Khải hỏi lại lần nữa.
- Chắc Chắn 100% em vừa đi bác sĩ về mới đến gặp anh. Em vui lắm anh à chúng ta sắp có con rồi anh! – mắt Ngọc Thư rạng rỡ.
- Chúng ta có thể không sinh……………….
- KHÔNG THỂ ĐƯỢC. – tiếng của mẹ Huy Khải.
Cậu còn chưa nói hết câu thì đã bị mẹ cậu cắt lời, thật ra bà rất thích và yêu thương Ngọc Thư nên đã chấm làm con dâu từ rất lâu nhưng không hiểu sao con trai bà cứ đi cố chấp chờ đợi một tình yêu không có kết quả đối với Minh Hạ kia dù bà đã ra sức cản ngăn.
- Mẹ…….con thực sự không có cảm giác gì với Ngọc Thư. – Huy Khải tức giận.
- Con cũng đã có rồi còn nói gì nữa? Tình cảm thì từ từ sẽ có, ta đã chuẩn bị ngày làm đám cưới con cứ chuẩn bị làm chú rể đi. – mẹ cậu tuyên bố.
- Nếu anh ấy đã không thích thì con của con tự nuôi con vậy. – Ngọc Thư mắt ngấn nước nhìn mẹ cậu.
- Ngọc Thư ngoan, thế nào con cũng sẽ là con dâu của ta. Con cũng chờ ngày làm đám cưới đi. – mẹ cậu dìu lấy Ngọc Thư rồi bỏ đi.
Đã hết thật rồi, giữa tình và hiếu cậu biết chọn sao? Chỉ một lần sai phạm mà cậu đã có lỗi rất nhiều với Minh Hạ tình yêu bấy lâu nay, thật sự có như thế nào cậu vẫn rất rất yêu Minh Hạ vẫn muốn thủy chung với tình yêu này.
- Á…..Á…BUÔNG TÔI RA……….TUẤN KIỆT CỨU…….CỨU EM…..CỨU EM………………..HUHUHU.
- Hạ Hạ, Hạ, mở mắt ra có anh đây! an tâm, ngoan nào anh ở đây này!- anh ôm chặt lấy cô.
Đôi mắt cô từ từ mở ra, các giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, cô vừa trải qua một cơn ác mộng, cô cũng không nhớ rõ đã mơ thấy gì nhưng mà nó rất khủng khiếp, nó làm cô sợ đến mức không nói được.
- Huhu! Anh ơi, em sợ! – nét mặt cô lộ rõ vẻ mệt mỏi.
- Không sao nữa rồi, anh ở đây. – anh trấn an cô
- Hic….. bây giờ là buổi nào rồi? – cô ngước nhìn ra ngoài.
- Cũng hơi chiều rồi. – anh nhìn đồng hồ.
Dưới làn gió hiu hiu của buổi chiều anh và cô đang ngồi ngắm những đứa trẻ chơi đùa ở trong công viên, rồi họ nhìn thấy những ông cụ bà cụ đang đi tản bộ. Minh Hạ thấy vậy thích lắm, cô ước ao khi mình già cũng sẽ như vậy bất giác cô nhìn rồi ngây ngô cười một mình.
- Ông bà lão kia thật đẹp đôi đúng không anh? không biết nữa em già rồi em có đẹp như bà ấy không? – cô chỉ tay về một hướng.
- Nữa em già rồi thì anh cũng sẽ già theo em nên em đừng sợ sẽ xấu hơn anh nhé! – anh mỉm cười lấy tay ấn nhẹ vào má cô.
- Ai sợ thua anh chứ? em chỉ sợ người khác nhìn vào chê em xấu xí thôi. – cô chớp chớp đôi mắt ngộ nghĩnh.
Thế là lại một ngày nữa trôi qua với bao yêu thương và những rắc rối đã đến, rồi ngày mai sẽ ra sao?
- Đứng yên đó cho anh, leo lên lưng anh cõng. – anh cúi xuống.
- Bác sĩ……em có thể…….tự đi. – cô ngập ngừng nhìn anh.
- Không nói nhiều, hay là anh vác em lên vai anh vậy. – anh lại tiếp tục ra lệnh.
Thế là cô đành trở về thời gian lúc trước vậy, trong đầu cô bây giờ chỉ toàn là hình ảnh về sự việc ban nãy và một câu hỏi tồn tại khiến tâm trí cô rối bời đó là Huy Khải là ai? Anh ta là người tốt hay xấu? sự xuất hiện của Huy Khải sẽ khiến Tuấn Kiệt của cô suy nghĩ ra sao? Rối trí.
- Anh…..thật sự em rất sợ, em không biết anh ta là ai cả. Em………….. – cô đang sợ anh sẽ hiểu lầm.
- Hạ Hạ của anh không cần phải lo, có anh đây rồi không ai có thể làm hại em. Anh biết là em đang suy nghĩ cái gì nhưng mà anh tin tưởng vào tình yêu của hai chúng ta. – anh nhẹ nhàng nói với cô.
- Cám ơn anh! Cám ơn hastoryy của em rất nhiều. – cô ngượng ngùng lắm mới nói được chữ “ hastoryy”
“ Tuấn Kiệt, em thật sự rất lo….rất rất lo, em sẽ mãi mãi không muốn mất đi quãng thời gian anh và em đã trải qua vì anh là cả một thế giới có đủ những thứ em cần”
- Em mới nói gì? “hastoryy”? – anh hỏi lại mặc dù đã nghe rất rõ.
- Thì đúng đó. Từ lúc mà chúng ta bắt đầu yêu nhau đến bây giờ anh có bao giờ gọi em một cách đễ thương nào khác đâu? – cô lại bắt đầu nhõng nhẽo.
- Thế em muốn anh gọi em như thế nào. – anh mỉm cười thầm.
- Ơ…ít ra cũng phải là “hastoryy” hay “ em yêu”, “cục cưng”, “bảo bối”,……..- cô liệt kê ra một đống cách xưng hô.
Tuấn kiệt sau khi nghe nói xong thì vừa muốn cười mà vừa nhăn mặt, Hạ Hạ không biết học ở đâu? Xem ai? Mà có thể bắt anh gọi cô theo những kiểu như thế? Anh lắc đầu.
- Anh sẽ không gọi em như thế. Trong lòng anh một là gọi em bằng “Hạ Hạ” và hai là bằng “Bà xã” chỉ như thế thôi, nếu em không thích thì chuyển sang gọi bằng “bà xã” vậy! – anh cố tình.
- Anh……..quá đáng, thôi thì cứ gọi bằng “Hạ Hạ” vậy! – cô ấm ức.
Tâm trạng Minh Hạ phần nào đã đỡ hơn hẳn, cô thấy nhẹ lòng hơn, có lẽ cảm giác bình yên này chỉ có anh mới mang lại cho cô. Trước mắt cô bây giờ là một căn biệt thự màu hồng, nhưng nhìn cái nhà này có cảm giác thân quen làm sao ấy, kiến trúc rất đặc biệt nhất là cái cổng, cô suy nghĩ mãi nhưng hình ảnh đó cứ mờ mờ ảo ảo.
- Chỗ này…..chỗ này nhìn quen quá. – cô nói với anh nhưng mắt thì nhìn mãi vào căn nhà.
- Em còn nhớ không? Giáng sinh. Công trình Je T’ aime “ anh yêu em” – anh từ từ khơi gợi lại kí ức.
- A! em nhớ rồi, nó là mô hình chúng ta cùng ghép nhưng…..nhưng bây giờ là nhà. Là anh đã xây? – cô chỉ tay vào căn nhà.
- Đó là thành quả của hai chúng ta và còn là ước mơ của anh và em. Vào nhà của chúng ta thôi.
Nói rồi anh kéo cô vào trong, quả là rất giống với Je T’ aime mô hình, bên ngoài đã giống còn trong thì sao? Bất ngờ rồi lại bất ngờ ở trong lấy tông màu trắng và tím nhạt làm chủ đạo tạo cảm giác mát lạnh khi ở đấy, nội thất thì có vẻ hơi giống nhà ở Pháp. Nhà rộng thì tất nhiên có nhiều phòng nhưng chỉ có một phòng là đặc biệt nhất, cô hoàn toàn bị thu hút vì khi khắp nơi toàn là ảnh của cô, chụp chính diện có, nghiêng có, bóng lưng cũng có, hơn hết là hình anh và cô được phóng thành một tấm to treo ở giữa phòng.
- Thật là êm, ở đây thật là thích. – cô nằm dài trên giường.
- Em ngủ một chút đi, một lát anh sẽ gọi em dậy. – anh đi đến ngồi cạnh cô.
- Nhưng em không buồn ngủ. – cô phúng phính đôi má của mình.
- Vậy thì dựa vào người anh, chúng ta cùng thi đếm cừu.
1 con cừu…….hihi – cô cười rộn rã khắp phòng.
2 con cừu…………..
3 con cừu…………..
………………….
99 con cừu………….
100…..con……
Bàn tay trong tay Tuấn Kiệt đần buông lỏng khỏi tay anh, khuôn mặt Minh Hạ lúc đang ngủ rất bình yên, từ khi trở về anh luôn có cảm giác hơi bất an. Có khi nào một ngày nào đó cô cũng buông tay anh ra như bây giờ? Liệu quyết định của anh cho cô trở về là đúng hay sai? Nhưng nếu cứ giữ cô ở lại thì có ích kỉ quá hay chăng?
Tiếng còi xe, tiếng gió, tiếng dao đâm vào từng nhát của trái tim, nỗi đau của trái tim sắp chết, trên con đường có Minh Hạ từng đi hình bóng tung tăng của cô đang ngập tràn ở khắp ngõ ngách làm cho Huy Khải càng muốn gặp cô nhưng tìm mãi cũng không thấy. Một năm trước đây cũng chính mẹ cô đã đưa cho cậu một lá thư.
“ Thân gửi anh Huy Khải!
Khi anh đọc được những dòng thư này thì chắc có lẽ em cũng sắp ra đi rồi, ngày tháng của anh còn rất dài anh hãy tập trung vào việc học đừng lo tìm em nữa, em hiểu cảm giác của anh. Em đã đi đến một nơi rất rất là xa anh sẽ không tìm ra được em đâu, em muốn những ngày cuối của mình sẽ được bình yên và thấy anh được hạnh phúc, hãy cố tìm một nửa cho mình anh nhé. Anh mãi mãi là người anh trai, người bạn tốt nhất của em.”
Về tới nhà Huy Khải vội cầm lấy chai rượu rót ra một ly ngồi suy tư, Minh Hạ tại sao lại không biết cậu là ai? Cậu là người yêu cô nhất, hiểu cô nhất mà. Tại sao? Tại sao lại xuất hiện người con trai khác đi cạnh cô chứ? Huy Khải đang vò đầu mệt mỏi thì.
- A! Anh yêu, anh về rồi đó à? – tiếng lảnh lót của một cô gái, cô ấy bước đến choàng tay qua cổ Huy Khải.
- Ngọc Thư! Em đến từ khi nào? – cậu chẳng nhìn cô ta lấy một cái.
- Sao anh uống rượu hoài vậy? anh có biết em lo cho anh lắm không? – cô ta đang làm nũng.
- Em đi chỗ khác chơi đi, anh đang mệt. – Huy Khải nhăn mặt.
- Anh Huy Khải, em có thai rồi. – Ngọc Thư nhìn Huy Khải.
- Em…….Em nói sao? – cậu ngước lên nhìn Ngọc Thư đầy vẻ ngạc nhiên.
- Phải! Em – có – thai – rồi – Ngọc Thư nhấn mạnh từng chữ.
Tất cả đối với Huy Khải như sụp đổ, niềm vui vừa được gặp người cậu mong nhớ bấy lâu chưa nguôi thì tin dữ lại đến, sao Ngọc Thư lại có thể có thai ngay lúc này? Giờ cậu phải biết tính sao đối với cả hai đây?
- Em chắc chắn không? – Huy Khải hỏi lại lần nữa.
- Chắc Chắn 100% em vừa đi bác sĩ về mới đến gặp anh. Em vui lắm anh à chúng ta sắp có con rồi anh! – mắt Ngọc Thư rạng rỡ.
- Chúng ta có thể không sinh……………….
- KHÔNG THỂ ĐƯỢC. – tiếng của mẹ Huy Khải.
Cậu còn chưa nói hết câu thì đã bị mẹ cậu cắt lời, thật ra bà rất thích và yêu thương Ngọc Thư nên đã chấm làm con dâu từ rất lâu nhưng không hiểu sao con trai bà cứ đi cố chấp chờ đợi một tình yêu không có kết quả đối với Minh Hạ kia dù bà đã ra sức cản ngăn.
- Mẹ…….con thực sự không có cảm giác gì với Ngọc Thư. – Huy Khải tức giận.
- Con cũng đã có rồi còn nói gì nữa? Tình cảm thì từ từ sẽ có, ta đã chuẩn bị ngày làm đám cưới con cứ chuẩn bị làm chú rể đi. – mẹ cậu tuyên bố.
- Nếu anh ấy đã không thích thì con của con tự nuôi con vậy. – Ngọc Thư mắt ngấn nước nhìn mẹ cậu.
- Ngọc Thư ngoan, thế nào con cũng sẽ là con dâu của ta. Con cũng chờ ngày làm đám cưới đi. – mẹ cậu dìu lấy Ngọc Thư rồi bỏ đi.
Đã hết thật rồi, giữa tình và hiếu cậu biết chọn sao? Chỉ một lần sai phạm mà cậu đã có lỗi rất nhiều với Minh Hạ tình yêu bấy lâu nay, thật sự có như thế nào cậu vẫn rất rất yêu Minh Hạ vẫn muốn thủy chung với tình yêu này.
- Á…..Á…BUÔNG TÔI RA……….TUẤN KIỆT CỨU…….CỨU EM…..CỨU EM………………..HUHUHU.
- Hạ Hạ, Hạ, mở mắt ra có anh đây! an tâm, ngoan nào anh ở đây này!- anh ôm chặt lấy cô.
Đôi mắt cô từ từ mở ra, các giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, cô vừa trải qua một cơn ác mộng, cô cũng không nhớ rõ đã mơ thấy gì nhưng mà nó rất khủng khiếp, nó làm cô sợ đến mức không nói được.
- Huhu! Anh ơi, em sợ! – nét mặt cô lộ rõ vẻ mệt mỏi.
- Không sao nữa rồi, anh ở đây. – anh trấn an cô
- Hic….. bây giờ là buổi nào rồi? – cô ngước nhìn ra ngoài.
- Cũng hơi chiều rồi. – anh nhìn đồng hồ.
Dưới làn gió hiu hiu của buổi chiều anh và cô đang ngồi ngắm những đứa trẻ chơi đùa ở trong công viên, rồi họ nhìn thấy những ông cụ bà cụ đang đi tản bộ. Minh Hạ thấy vậy thích lắm, cô ước ao khi mình già cũng sẽ như vậy bất giác cô nhìn rồi ngây ngô cười một mình.
- Ông bà lão kia thật đẹp đôi đúng không anh? không biết nữa em già rồi em có đẹp như bà ấy không? – cô chỉ tay về một hướng.
- Nữa em già rồi thì anh cũng sẽ già theo em nên em đừng sợ sẽ xấu hơn anh nhé! – anh mỉm cười lấy tay ấn nhẹ vào má cô.
- Ai sợ thua anh chứ? em chỉ sợ người khác nhìn vào chê em xấu xí thôi. – cô chớp chớp đôi mắt ngộ nghĩnh.
Thế là lại một ngày nữa trôi qua với bao yêu thương và những rắc rối đã đến, rồi ngày mai sẽ ra sao?