Chương 10
Tôi lạch cạch rửa đám cốc chén trên bàn kính sofa trong phòng làm việc của Hải Đăng, khi bưng khay quay lại, anh đã ngồi yên vị trong phòng. Ngẩng lên thấy tôi, anh chau đôi mắt quan sát. Tôi nhớ vị trí của mình hơn hôm qua, dẫu sao anh chấp nhận trả tôi lương cho một công việc “trong sạch”, tôi sẽ đáp ứng. Chờ nước sôi để pha trà, tôi tìm hộp trà để bên dưới bàn kính.
Nhíu mày trước hộp trà bạc hà dây lọc cùng hộp cà phê bóc dở, tôi thắc mắc:
– Anh uống trà hay cà phê?
– Không cần. Tôi tự pha.
Nhếch nhẹ khóe miệng méo xệch, tôi không vui trước câu trả lời này. Không cần tôi phục vụ những thứ này… vậy mục đích của anh…
Tôi mặc kệ, nhún vai đáp:
– Là anh nói đấy nhé.
– Lại đây.
Tôi nhìn về cửa, quyết định bước ra mở toang rồi mới bước lại gần Hải Đăng. Nhìn cái mặt tối sầm tỏ vẻ không vui của anh, tôi câng mặt hỏi:
– Anh sai gì tôi?
– Ra đóng cửa vào đã.
Mặt mũi đỏ gay, tôi cắn răng rít lên:
– Anh… Tôi sẽ giữ khoảng cách với anh nếu cửa đóng!
– Chuyện không ai nên thấy… cô muốn cả thế giới cùng xem à?
Vừa nói tay anh vừa quàng qua hông tôi, một lực giật mạnh tôi liền ngồi lên lòng anh. Mặt mũi nóng ran tôi vùng vẫy thoát ra nhưng không được, hai bàn tay anh vẫn giữ chặt eo tôi, cằm anh tì sát vào vai tôi. Tôi chỉ biết cầu mong không ai xuất hiện đúng lúc này! Chết tiệt! Anh hoàn toàn không ngại bị ai bắt gặp, con người anh… là cái loại khốn nạn gì vậy? Mùi hương của anh, cơ thể cuốn hút của anh, khuôn mặt đẹp đẽ đến mức làm tôi ngơ ngẩn đang sát kề tôi hơn bao giờ hết, trái tim tôi cứ vậy không nghe lời mà đập thình thình. Tôi thiếu nước hét lên, chưa kịp cất lời, đôi môi anh bất ngờ phủ xuống cuồng dã xâm chiếm. Chiếc lưỡi mạnh mẽ ướt át khuấy đảo khoang miệng, toàn thân tôi rụng rời trong đê mê chịu trận khiến tôi chua xót bất lực.
May sao trong cơn mê loạn tôi cũng vùng thoát được khỏi anh, cơ thể nóng ran như vừa chạy marathon, tôi run run lau miệng qua lại như lau đi những gì ghê tởm nhất!
– Anh… không giữ lời… đồ khốn!
– Tôi hứa gì với cô?
Tôi đúng là quá sức ngây thơ, cứ nghĩ anh đã buông tha cho tôi, để yên cho tôi làm công việc trợ lý bình thường. Nào ngờ… anh vẫn nhìn tôi như nhìn một con mồi ngon mắt!
– Cơ thể cô không biết nói dối! Sống thật đi!
Tôi tức đến phát run lên, nhìn bản mặt đẹp trai câng câng đang ngẩng lên nhìn tôi kia, chưa kịp vung tay xuống anh bất ngờ đứng dậy, khóa cánh tay tôi đang giơ lên. Vết son đỏ thắm vẫn còn lưu trên môi anh nhìn hết sức chói mắt, cũng làm tôi thêm nóng mặt. Anh đưa lưỡi đảo qua, rũ mắt nhìn tôi cười khẩy:
– Gu của tôi lúc này… là sếp-nhân viên! Thêm một chút ép buộc!
– Anh… sao anh có thể khốn nạn thế hả?
– Tôi thành ra thế này… không phải là nhờ cô sao?
Chỉ giỏi đổ tội… Tôi giật tay về, tránh ánh mắt anh, cãi:
– Anh… đừng có dùng thuyết đổ tội nạn nhân ở đây!
Hải Đăng hừ một tiếng, đôi mắt tăm tối chiếu vào tôi:
– Cô mà là nạn nhân? Thôi đi, đừng giả dối nữa!
Tôi khựng lại, không thể nói gì. Anh đẩy tôi sang một bên, bực bội bước ra ngoài. Con người đáng ghét này, còn ở đây ngày nào tôi còn đau tim với anh ngày ấy, nhưng muốn thoát khỏi anh, tôi thực tình chưa nghĩ ra cách… Trên hết, tôi… tôi không thể dối lòng là tôi cũng muốn được ở gần anh, dù sau bao chuyện tôi biết bản thân cần phải quên anh, quên một con người chỉ coi kẻ khác là quân cờ!
Mười hai giờ trưa cũng không thấy anh quay lại, tôi cầm theo chiếc ví bước xuống cantin ăn qua bữa trưa. Khi tôi bước trở lại phòng làm việc, tôi nghe có tiếng lục cục bên trong. Tôi vô thức tiến lại gần, bất ngờ tiếng con gái lạ hoắc õng ẹo vang lên:
– Anh… sao anh có thể đẹp trai thế nhỉ? Cả cơ thể này nữa… hoàn hảo ấy! Anh tập luyện nhiều lắm phải không?
– Vừa đủ. Vào chuyện chính đi!
– Ư… ừ…
Cánh cửa phòng nghỉ khóa chặt, những âm thanh đỏ mặt phát ra từ đó khiến tôi đứng chết trân, toàn thân bủn rủn đứng cũng không vững. Lâm Hải Đăng… anh… anh dám dắt gái về công ty, làm chuyện đó ngay trước mũi tôi… Tại sao… tôi đã biết anh phóng đãng… đã biết anh trải qua chuyện đó với vô số đàn bà nhưng chứng kiến tận mắt một cảnh này… lòng tôi vẫn cứ đau thắt, vẫn cứ cảm giác trái tim bị dao cứa đến tê tái?
Nhíu mày trước hộp trà bạc hà dây lọc cùng hộp cà phê bóc dở, tôi thắc mắc:
– Anh uống trà hay cà phê?
– Không cần. Tôi tự pha.
Nhếch nhẹ khóe miệng méo xệch, tôi không vui trước câu trả lời này. Không cần tôi phục vụ những thứ này… vậy mục đích của anh…
Tôi mặc kệ, nhún vai đáp:
– Là anh nói đấy nhé.
– Lại đây.
Tôi nhìn về cửa, quyết định bước ra mở toang rồi mới bước lại gần Hải Đăng. Nhìn cái mặt tối sầm tỏ vẻ không vui của anh, tôi câng mặt hỏi:
– Anh sai gì tôi?
– Ra đóng cửa vào đã.
Mặt mũi đỏ gay, tôi cắn răng rít lên:
– Anh… Tôi sẽ giữ khoảng cách với anh nếu cửa đóng!
– Chuyện không ai nên thấy… cô muốn cả thế giới cùng xem à?
Vừa nói tay anh vừa quàng qua hông tôi, một lực giật mạnh tôi liền ngồi lên lòng anh. Mặt mũi nóng ran tôi vùng vẫy thoát ra nhưng không được, hai bàn tay anh vẫn giữ chặt eo tôi, cằm anh tì sát vào vai tôi. Tôi chỉ biết cầu mong không ai xuất hiện đúng lúc này! Chết tiệt! Anh hoàn toàn không ngại bị ai bắt gặp, con người anh… là cái loại khốn nạn gì vậy? Mùi hương của anh, cơ thể cuốn hút của anh, khuôn mặt đẹp đẽ đến mức làm tôi ngơ ngẩn đang sát kề tôi hơn bao giờ hết, trái tim tôi cứ vậy không nghe lời mà đập thình thình. Tôi thiếu nước hét lên, chưa kịp cất lời, đôi môi anh bất ngờ phủ xuống cuồng dã xâm chiếm. Chiếc lưỡi mạnh mẽ ướt át khuấy đảo khoang miệng, toàn thân tôi rụng rời trong đê mê chịu trận khiến tôi chua xót bất lực.
May sao trong cơn mê loạn tôi cũng vùng thoát được khỏi anh, cơ thể nóng ran như vừa chạy marathon, tôi run run lau miệng qua lại như lau đi những gì ghê tởm nhất!
– Anh… không giữ lời… đồ khốn!
– Tôi hứa gì với cô?
Tôi đúng là quá sức ngây thơ, cứ nghĩ anh đã buông tha cho tôi, để yên cho tôi làm công việc trợ lý bình thường. Nào ngờ… anh vẫn nhìn tôi như nhìn một con mồi ngon mắt!
– Cơ thể cô không biết nói dối! Sống thật đi!
Tôi tức đến phát run lên, nhìn bản mặt đẹp trai câng câng đang ngẩng lên nhìn tôi kia, chưa kịp vung tay xuống anh bất ngờ đứng dậy, khóa cánh tay tôi đang giơ lên. Vết son đỏ thắm vẫn còn lưu trên môi anh nhìn hết sức chói mắt, cũng làm tôi thêm nóng mặt. Anh đưa lưỡi đảo qua, rũ mắt nhìn tôi cười khẩy:
– Gu của tôi lúc này… là sếp-nhân viên! Thêm một chút ép buộc!
– Anh… sao anh có thể khốn nạn thế hả?
– Tôi thành ra thế này… không phải là nhờ cô sao?
Chỉ giỏi đổ tội… Tôi giật tay về, tránh ánh mắt anh, cãi:
– Anh… đừng có dùng thuyết đổ tội nạn nhân ở đây!
Hải Đăng hừ một tiếng, đôi mắt tăm tối chiếu vào tôi:
– Cô mà là nạn nhân? Thôi đi, đừng giả dối nữa!
Tôi khựng lại, không thể nói gì. Anh đẩy tôi sang một bên, bực bội bước ra ngoài. Con người đáng ghét này, còn ở đây ngày nào tôi còn đau tim với anh ngày ấy, nhưng muốn thoát khỏi anh, tôi thực tình chưa nghĩ ra cách… Trên hết, tôi… tôi không thể dối lòng là tôi cũng muốn được ở gần anh, dù sau bao chuyện tôi biết bản thân cần phải quên anh, quên một con người chỉ coi kẻ khác là quân cờ!
Mười hai giờ trưa cũng không thấy anh quay lại, tôi cầm theo chiếc ví bước xuống cantin ăn qua bữa trưa. Khi tôi bước trở lại phòng làm việc, tôi nghe có tiếng lục cục bên trong. Tôi vô thức tiến lại gần, bất ngờ tiếng con gái lạ hoắc õng ẹo vang lên:
– Anh… sao anh có thể đẹp trai thế nhỉ? Cả cơ thể này nữa… hoàn hảo ấy! Anh tập luyện nhiều lắm phải không?
– Vừa đủ. Vào chuyện chính đi!
– Ư… ừ…
Cánh cửa phòng nghỉ khóa chặt, những âm thanh đỏ mặt phát ra từ đó khiến tôi đứng chết trân, toàn thân bủn rủn đứng cũng không vững. Lâm Hải Đăng… anh… anh dám dắt gái về công ty, làm chuyện đó ngay trước mũi tôi… Tại sao… tôi đã biết anh phóng đãng… đã biết anh trải qua chuyện đó với vô số đàn bà nhưng chứng kiến tận mắt một cảnh này… lòng tôi vẫn cứ đau thắt, vẫn cứ cảm giác trái tim bị dao cứa đến tê tái?