Chương 22
Ngay sáng hôm ấy, bà Dung – bà nội của Hải Đăng phát hiện ra vỏ hộp que thử thai trong thùng rác sau khi tôi ném vào. Bà ta cho người gọi tôi vào phòng, đóng sập cửa lại. Hai gã đàn ông đánh khụy gối tôi, nắm tóc tôi giật ngửa ra đằng sau.
Bà ta đanh mặt quát to:
– Con Khanh, tao thấy mày ném que thử thai hai vạch vào thùng rác, mày khai ra đi, mày có thai với thằng nào? Tí tuổi mà đã thích làm đĩ rồi!
Tôi cũng mong bà ta biết chuyện này hơn bất cứ ai, thế nên nhanh chóng khai:
– Bà, nếu bà đã biết thì cháu cũng không giấu bà nữa… đứa con trong bụng cháu… là con của anh Đăng, cháu nội của bà.
Bà ta tức điên lên, vả bốp vào mặt tôi đến hộc cả máu, gào thét:
– Tao không tin! Thằng Đăng xưa nay ngoan ngoãn học hành, mà dù nó có làm gì mày cũng là bị mày lừa vào tròng!
– Bà… bà gọi anh Đăng đến đây giúp cháu, anh ấy sẽ xác nhận với bà, cháu xin bà!
– Thằng Đăng nó còn học hành, không rảnh đến gặp con đĩ như mày. Dù mày có mang thai con của thằng Đăng đi chăng nữa thì tao cũng không cần đứa chắt này. Mày đừng mơ bước chân được vào nhà họ Lâm! Mày nghĩ tao cần đứa con của mày sao? Đàn ông chơi bời là chuyện quá bình thường, không con này thì con khác, không đứa con này thì đứa con khác. Vợ của nó không phải con gái tổng thống thì cũng phải là thống đốc ngân hàng, mày hiểu chưa, trèo cao thì ngã đau đấy con ranh con! Chúng mày, nhốt nó vào trong nhà kho!
Tôi bất lực chịu để hai gã đàn ông lực lưỡng chuyên theo sau bà Dung đẩy vào nhà kho tối om. Một lúc sau, bà ta cho người đưa đến trước tôi một bát nước thuốc đen ngòm, hai gã tay sai của bà ta giữ chặt tóc tôi khống chế. Mặt mũi đỏ tía một màu bà ta gằn giọng:
– Mày uống xong bát thuốc này đi rồi tao gọi thằng Đăng đến cho mày! UỐNG!
Biết cánh cửa hi vọng kết thúc, tôi sợ hãi đến mức chân tay run lẩy bẩy. Nghĩ đến đứa con còn chưa thành hình trong bụng, nước mắt ướt mặt tôi chỉ biết van xin:
– Bà… bà nói đúng, anh Đăng và cháu đúng là có xảy ra chuyện đó nhưng anh ấy luôn cẩn thận phòng tránh. Tại cháu… cháu muốn có con với anh ấy, muốn một bước làm dâu nhà bà nên cháu đã… kiếm một đứa con bên ngoài. Đứa bé trong bụng cháu… không phải con anh ấy… Bà không tin thì… bà cứ hỏi anh ấy xem… có phải anh ấy luôn phòng tránh cho cháu không? Bà giết con cháu là bà có tội lớn đấy bà… Nó không có tội… bà đừng bắt nó phải chết! Bà giết nó là vô ích thôi bà ơi! Bà không tin thì đợi bụng cháu to lên một chút cháu sẽ đi làm xét nghiệm cho bà tin!
Bà ta đanh mặt nhìn tôi, đáy mắt nghi ngờ, chất chứa trong đó là sự khinh bỉ ghê tởm nhất. May sao, có lẽ bà ta vẫn sợ nghiệp báo bởi bà ta khá là mê tín, hơn nữa có thể bà ta tin Hải Đăng chỉ nhất thời ham hố với tôi nên khả năng đứa con trong bụng tôi không phải con anh là rất cao. Cuối cùng, bà ta hừ một tiếng nói:
– Được, tao cũng không muốn giết đứa nào hết. Cứ cho là mày có con với thằng Đăng đi, dù tao không tin cái con đĩ thõa như mày chỉ có mình nó, thì mày tự đẻ tự nuôi, từ nay cấm chỉ bén mảng đến cái nhà này, nợ nần còn lại hàng tháng mẹ con mày chuyển khoản trả cho nhà tao, không thì tao báo công an gô cổ chúng mày lại!
– Vâng, cháu đội ơn bà… Nhất định cháu sẽ không bao giờ bám lấy anh Đăng, bám lấy nhà bà nữa!
Bà ta vừa dẩy tôi ra khỏi nhà kho, bất ngờ tôi sững lại khi thấy Hải Đăng một thân sừng sững đứng đó. Hai mắt anh là nỗi căm hờn bất lực chiếu về tôi. Anh… đã nghe hết mọi chuyện sao? Tôi khai với bà nội anh, đứa con trong bụng tôi không phải là con anh, anh đã tin sao?
– Khanh, chuyện mày nói… đứa con trong bụng mày… là thế nào? NÓ LÀ CON THẰNG NÀO?
Anh gào lên bằng tất cả sự kinh tởm chất vấn tôi. Trước đây anh luôn xưng hô “mày-tao” để khẳng định vị thế cậu chủ-con ở với tôi.
Tôi cứ thế trân mắt nhìn anh, mím chặt môi không thể nói câu gì… Tôi có thể nào chữa lời với anh, đứa con của tôi đúng là con anh? Không… tôi không thể! Bà Dung đang ở phía sau tôi. Tôi rất sợ… tôi sợ bà nội anh sẽ đuổi cùng giết tận hai mẹ con tôi. Ít nhất lúc này, tôi không thể nói sự thật với anh, chỉ lạnh giọng:
– Nó không phải là con anh.
Ánh mắt anh nhìn tôi như muốn giết người ấy… có lẽ suốt đời tôi cũng không bao giờ quên, cho tận đến lúc này, tôi cũng không thể nào quên. Anh tức giận vì bị tôi “cắm sừng” có phải không? Nhưng… tôi và anh đâu phải người yêu, anh hay tôi đều không có quyền yêu cầu đối phương “chung thủy”. Thế mà kẻ ích kỷ là anh thì đã yêu cầu tôi như vậy đấy! Anh từng tuyên bố, nếu phát hiện tôi ngủ với thằng nào ngoài anh, thì mẹ con tôi sẽ bị ăn đòn nhừ tử.
Ngay đêm hôm đó, bà Dung đuổi ba mẹ con tôi ra khỏi nhà họ Lâm. Khổ sở vô cùng, mẹ con tôi lủi thủi xách theo bọc quần áo rời đi trong đêm tối. Tôi xoa tay vào bụng tự trấn an. Con tôi an toàn, vậy là đủ, nó cần chín tháng mười ngày lớn lên trong bụng tôi, thành người rồi tôi sẽ nói tất cả sự thật với Hải Đăng. Nó là con anh, tôi chỉ có mình anh, tại tôi sợ bà anh giết nó nên tôi mới đành nói dối mà thôi.
Bà ta đanh mặt quát to:
– Con Khanh, tao thấy mày ném que thử thai hai vạch vào thùng rác, mày khai ra đi, mày có thai với thằng nào? Tí tuổi mà đã thích làm đĩ rồi!
Tôi cũng mong bà ta biết chuyện này hơn bất cứ ai, thế nên nhanh chóng khai:
– Bà, nếu bà đã biết thì cháu cũng không giấu bà nữa… đứa con trong bụng cháu… là con của anh Đăng, cháu nội của bà.
Bà ta tức điên lên, vả bốp vào mặt tôi đến hộc cả máu, gào thét:
– Tao không tin! Thằng Đăng xưa nay ngoan ngoãn học hành, mà dù nó có làm gì mày cũng là bị mày lừa vào tròng!
– Bà… bà gọi anh Đăng đến đây giúp cháu, anh ấy sẽ xác nhận với bà, cháu xin bà!
– Thằng Đăng nó còn học hành, không rảnh đến gặp con đĩ như mày. Dù mày có mang thai con của thằng Đăng đi chăng nữa thì tao cũng không cần đứa chắt này. Mày đừng mơ bước chân được vào nhà họ Lâm! Mày nghĩ tao cần đứa con của mày sao? Đàn ông chơi bời là chuyện quá bình thường, không con này thì con khác, không đứa con này thì đứa con khác. Vợ của nó không phải con gái tổng thống thì cũng phải là thống đốc ngân hàng, mày hiểu chưa, trèo cao thì ngã đau đấy con ranh con! Chúng mày, nhốt nó vào trong nhà kho!
Tôi bất lực chịu để hai gã đàn ông lực lưỡng chuyên theo sau bà Dung đẩy vào nhà kho tối om. Một lúc sau, bà ta cho người đưa đến trước tôi một bát nước thuốc đen ngòm, hai gã tay sai của bà ta giữ chặt tóc tôi khống chế. Mặt mũi đỏ tía một màu bà ta gằn giọng:
– Mày uống xong bát thuốc này đi rồi tao gọi thằng Đăng đến cho mày! UỐNG!
Biết cánh cửa hi vọng kết thúc, tôi sợ hãi đến mức chân tay run lẩy bẩy. Nghĩ đến đứa con còn chưa thành hình trong bụng, nước mắt ướt mặt tôi chỉ biết van xin:
– Bà… bà nói đúng, anh Đăng và cháu đúng là có xảy ra chuyện đó nhưng anh ấy luôn cẩn thận phòng tránh. Tại cháu… cháu muốn có con với anh ấy, muốn một bước làm dâu nhà bà nên cháu đã… kiếm một đứa con bên ngoài. Đứa bé trong bụng cháu… không phải con anh ấy… Bà không tin thì… bà cứ hỏi anh ấy xem… có phải anh ấy luôn phòng tránh cho cháu không? Bà giết con cháu là bà có tội lớn đấy bà… Nó không có tội… bà đừng bắt nó phải chết! Bà giết nó là vô ích thôi bà ơi! Bà không tin thì đợi bụng cháu to lên một chút cháu sẽ đi làm xét nghiệm cho bà tin!
Bà ta đanh mặt nhìn tôi, đáy mắt nghi ngờ, chất chứa trong đó là sự khinh bỉ ghê tởm nhất. May sao, có lẽ bà ta vẫn sợ nghiệp báo bởi bà ta khá là mê tín, hơn nữa có thể bà ta tin Hải Đăng chỉ nhất thời ham hố với tôi nên khả năng đứa con trong bụng tôi không phải con anh là rất cao. Cuối cùng, bà ta hừ một tiếng nói:
– Được, tao cũng không muốn giết đứa nào hết. Cứ cho là mày có con với thằng Đăng đi, dù tao không tin cái con đĩ thõa như mày chỉ có mình nó, thì mày tự đẻ tự nuôi, từ nay cấm chỉ bén mảng đến cái nhà này, nợ nần còn lại hàng tháng mẹ con mày chuyển khoản trả cho nhà tao, không thì tao báo công an gô cổ chúng mày lại!
– Vâng, cháu đội ơn bà… Nhất định cháu sẽ không bao giờ bám lấy anh Đăng, bám lấy nhà bà nữa!
Bà ta vừa dẩy tôi ra khỏi nhà kho, bất ngờ tôi sững lại khi thấy Hải Đăng một thân sừng sững đứng đó. Hai mắt anh là nỗi căm hờn bất lực chiếu về tôi. Anh… đã nghe hết mọi chuyện sao? Tôi khai với bà nội anh, đứa con trong bụng tôi không phải là con anh, anh đã tin sao?
– Khanh, chuyện mày nói… đứa con trong bụng mày… là thế nào? NÓ LÀ CON THẰNG NÀO?
Anh gào lên bằng tất cả sự kinh tởm chất vấn tôi. Trước đây anh luôn xưng hô “mày-tao” để khẳng định vị thế cậu chủ-con ở với tôi.
Tôi cứ thế trân mắt nhìn anh, mím chặt môi không thể nói câu gì… Tôi có thể nào chữa lời với anh, đứa con của tôi đúng là con anh? Không… tôi không thể! Bà Dung đang ở phía sau tôi. Tôi rất sợ… tôi sợ bà nội anh sẽ đuổi cùng giết tận hai mẹ con tôi. Ít nhất lúc này, tôi không thể nói sự thật với anh, chỉ lạnh giọng:
– Nó không phải là con anh.
Ánh mắt anh nhìn tôi như muốn giết người ấy… có lẽ suốt đời tôi cũng không bao giờ quên, cho tận đến lúc này, tôi cũng không thể nào quên. Anh tức giận vì bị tôi “cắm sừng” có phải không? Nhưng… tôi và anh đâu phải người yêu, anh hay tôi đều không có quyền yêu cầu đối phương “chung thủy”. Thế mà kẻ ích kỷ là anh thì đã yêu cầu tôi như vậy đấy! Anh từng tuyên bố, nếu phát hiện tôi ngủ với thằng nào ngoài anh, thì mẹ con tôi sẽ bị ăn đòn nhừ tử.
Ngay đêm hôm đó, bà Dung đuổi ba mẹ con tôi ra khỏi nhà họ Lâm. Khổ sở vô cùng, mẹ con tôi lủi thủi xách theo bọc quần áo rời đi trong đêm tối. Tôi xoa tay vào bụng tự trấn an. Con tôi an toàn, vậy là đủ, nó cần chín tháng mười ngày lớn lên trong bụng tôi, thành người rồi tôi sẽ nói tất cả sự thật với Hải Đăng. Nó là con anh, tôi chỉ có mình anh, tại tôi sợ bà anh giết nó nên tôi mới đành nói dối mà thôi.